Edit: Thần Hoàng Thái phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Suốt dọc đường, Tú Nguyệt thấp thỏm theo đuôi ngự tiền của Hoàng đế đi tới gian phòng ở Tây Thiên điện. Hoàng đế đi vào, Ngạc La Lý vội quỳ gối trước giường La Hán, dùng tay áo phủi phủi đệm giường, lại hơ nóng giường La Hán, lúc này mới thỉnh Hoàng đế ngồi lên.
Hoàng đế trầm mặt, thiếu kiên nhẫn liền vung tay lên: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Ngạc La Lý cúi người hành lễ, vội vàng cẩn thận cúi đầu khom người lui ra ngoài, lúc sắp bước ra, còn không quên liếc nhìn Tú Nguyệt một cái.
Tú Nguyệt còn cần hắn nhắc nhở sao, bây giờ Hoàng đế rất không vui, một lần không chú ý nàng đã chịu đủ rồi, nàng nào dám không hầu hạ cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, trước khi vào Tú Nguyệt đã tắm rửa sạch sẽ. Nàng âm thầm nắm chặt ống tay áo, đứng bất động ở cửa. Phải đến gần Hoàng đế, nhưng dưới chân như đóng đinh, nàng thật sự không xê dịch bước chân, vẫn là đứng xa một chút thì trong lòng nàng mới yên tâm được.
Hoàng đế ngồi trên giường La Hán, nhích gần về phía sau, một tay để lên bàn bên cạnh giường. Hắn nhìn cách bài trí khắp phòng một lát, quả nhiên là đơn giản. Rõ ràng là bị cắt xén, mặc dù là Đáp ứng, nhưng cũng không phải là mấy đồ trang trí cũ kĩ như vậy. Đêm nay từ lúc hắn đi vào Diên Hi cung, trong lòng cũng đã đoán được cuộc sống thường ngày của người trong Diên Hi cung là như thế nào.
Nhưng Hoàng đế chỉ nhìn, không nói toạc ra. Tú Nguyệt thấy ánh mắt hắn có vẻ suy tư, trong lòng đoán được vài phần thái độ của hắn, mới dám tiện thể đi lên vài bước, miễn cưỡng nở nụ cười giả tạo, nói: “Hoàng thượng, mời người uống ly trà.”
Nàng nói, rồi cúi đầu nhanh nhẹn lấy chén trà bên cạnh ra, dùng ấm sứ có sẵn trên bàn rót một chén, cẩn thận đẩy chén trà tới góc bàn, trong tầm tay của Hoàng đế, không dám trực tiếp đưa tới tay hắn.
Ngung Diễm liếc nhìn nàng một cái, đưa bàn tay đang đặt trên bàn lên, dùng ngón tay cầm nắp chén trà gạt gạt, giọng nói bình tĩnh: “Nước nguội lạnh lâu như vậy rồi, ngươi còn dám cho trẫm uống sao?”
“Hồi Hoàng thượng,” Tú Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng giải thích: “Loại này chính là phải uống lạnh mới tốt, có thể chữa bệnh, có lợi cho thân thể. Khi nô tỳ bị bệnh cũng là nhờ luôn uống cái này nên mới nhanh khỏi bệnh.”
Nàng nói xong, lại chột dạ cúi đầu xuống. Hoàng đế nghe vậy, có chút hồ nghi nhấc cái chén lên, nhìn nhìn bên trong, màu nước xanh biếc. Hắn nhấp nhẹ một ngụm, lập tức nhíu mày phun ra ngoài, quăng mạnh chén trà xuống bàn: “Đây là thứ gì? Chát như vậy còn dám cho trẫm uống! Ngươi làm càn!”
Hoàng thượng vừa phun một cái, Tú Nguyệt liền biết không tốt. Nàng hoảng hốt vội vàng tiến lên muốn bù đắp khuyết điểm, nhất thời không tìm thấy khăn mặt, đành sờ tìm trong xiêm y lấy khăn tay ra, cúi người ngồi xổm lau khóe miệng Ngung Diễm, một lòng chỉ mong Hoàng thượng đừng tức giận quá mức mới tốt.
Đồ tốt cho hắn uống, hắn lại còn tức giận như vậy, trong lòng Tú Nguyệt có chút tủi thân. Thuốc đắng dã tật, là bản thân hắn không biết nhìn hàng mới đúng.
Nàng dùng khăn tay cẩn thận từng chút một lau khóe miệng Hoàng đế. Hoàng đế nhìn nàng, đập vào mắt là ngón tay nhỏ dài, đủ trắng ngần nhưng không đủ non mềm, hầu hạ cũng không đủ ổn thỏa, thỉnh thoảng để khăn phết đến gò má của hắn, nhưng hắn lại không nổi giận.
Tú Nguyệt lau khô xong rồi lui hai bước, thẳng tắp đứng cúi đầu.
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, cơn giận dịu lại, thuận miệng hỏi một câu: “Rốt cuộc trong trà này có gì?”
“Hồi Hoàng thượng, là lô hội xay nhuyễn, cây lô hội. Trong y thư có ghi lại, lô hội rất có ích cho thân thể, là vị thuốc rất có giá trị, đặc biệt là… Đặc biệt là Hoàng thượng người quanh năm suốt tháng ăn uống tinh xảo, dùng nhiều dầu mỡ, uống nước lô hội xay là đúng đắn. Chỉ là vị hơi chát một chút, lô hội càng già thì càng chát, dược hiệu cũng cực cao.”
Hắn quay đầu: “Thôi vậy.”
Nàng giải thích như thế, Ngung Diễm cũng không làm khó dễ hơn nữa, chỉ là hắn liếc nhìn chung trà kia một cái, cuối cùng không uống nữa.
Trong phòng lại yên tĩnh một lát.
“Ngày thường trẫm đến lục cung, các cung đều bày mẫu đơn, hoa cúc rất nhiều. Mặc dù là phi tần phân vị thấp, nhưng mỗi người đều thích đặt bồn hoa cảnh trong phòng, còn trong phòng ngươi, hoa nào cũng không có. Ngươi thân là nữ tử, ngay cả hoa yêu thích cũng không có sao?”
“Có!” Tú Nguyệt trưng ra một bộ dáng vẻ thành thật đáp: “Hoàng thượng, lô hội người mới vừa uống, mấy ngày trước nô tỳ gieo trồng mấy bồn, còn có trầu bà vàng [1], có thể hút bụi và không khí bẩn trong phòng, cũng là thực vật rất tốt cho việc kéo dài tuổi thọ. Còn những loại hoa kia, chỉ là dáng vẻ nhìn qua đẹp đẽ mà thôi, nhưng là loại vô cùng yếu đuối, nô tỳ tự thấy không có hứng thú.”
Hoàng đế hừ một tiếng, trong bất mãn còn mang theo ý châm chọc: “Trồng hoa thôi mà cũng phải tính toán lợi ích như vậy. Trẫm nghe nói ngươi là thứ nữ từ nhỏ đã bị Thiện Khánh đưa ra ngoài phủ nuôi dưỡng, chả trách làm việc cũng không theo lẽ thường, không có quy củ.”
Hoàng đế đây là đang cố ý chê bai nàng, nhưng Tú Nguyệt nghe xong, ngược lại cảm thấy không sao cả. Những tiểu thư khuê tú xuất thân cao quý kia, trong phủ vàng bạc không thiếu, nhàn nhã không có việc gì làm tất nhiên là coi trọng học làm sang, hun đúc tình cảm, chăm sóc hoa cỏ, hiển nhiên sẽ thích những loại cao nhã như mẫu đơn, hoa cúc.
Mà nàng từ nhỏ ở nhà đã bận bịu suy nghĩ làm cách nào để duy trì kế sinh nhai, ngay cả ăn mặc cũng đã là vấn đề, làm gì còn có lòng thảnh thơi đi trồng cây cỏ, thích thực vật đương nhiên cũng là lấy tính thực dụng làm chủ, cũng không có gì kỳ lạ, hay than thở hay hối tiếc.
Hơn nữa, nàng không cầu Hoàng thượng ưu ái, Hoàng thượng không nhìn nổi phong cách của nàng thì sao, nàng cũng không đau không ngứa.
Nhưng Hoàng thượng chính là cố ý muốn nàng khó xử, muốn thấy nàng chật vật, mới có thể tiêu trừ tức giận của hắn. Cho nên Tú Nguyệt vẫn tỏ ra dáng vẻ bị răn dạy chán nản thất vọng: “Hoàng thượng nói rất có lý, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nhất định sửa đổi, nô tỳ…”
Lời nói bị cắt đứt giữa chừng: “Từ lúc vừa vào cửa ngươi liền luôn miệng nô tỳ nô tỳ với trẫm, sao, ngươi là không rõ thân phận của ngươi, hay là không hiểu quy củ trong hoàng cung này?”
Trẫm thấy, lời trong lời ngoài đều nhắc nhở trẫm nâng phân vị cho ngươi. Chỉ là phân vị Đáp ứng hèn mọn, không nâng cho người có công cứu trẫm? Đúng không?
Tú Nguyệt nhất thời luống cuống, hoảng hốt nói: “Nô tỳ, tần thiếp thật sự không dám, tần thiếp không có ý này!”
Tuy rằng oan uổng vô cớ, nàng vẫn quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Tuy lúc tiến cung, Thiện Khánh cũng sắp xếp cô cô giáo dẫn cho nàng, nhưng giảng giải nửa vời, sợ nàng ở trong cung lấn át Nữu Hỗ Lộc Tú Dao. Nhưng đoạn thời gian này ở trong cung, bản thân nàng đã để ý, ghi nhớ rất nhiều. Tuy thỉnh thoảng có lộ ra chút sơ suất, nhưng xưng hô nô tỳ là tuyệt đối không có vấn đề. Nàng chẳng qua chỉ là thân phận Đáp ứng, xưng mình là nô tỳ với Hoàng thượng thì có gì không ổn? Ai ngờ Hoàng đế lại so đo như vậy, bằng mọi cách bới móc ra điều không phải trong lời nói của nàng.
Tú Nguyệt quỳ, Hoàng thượng là thiên tử, nắm giữ mạch máu cả gia tộc nàng. Hắn nói nàng đúng thì là đúng, hắn nói sai ai dám nghi ngờ. Từ khi Hoàng thượng đi vào Diên Hi cung, cả đêm nàng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, hầu hạ mọi cách đều không được, hiện giờ thật sự là mệt mỏi.
Lúc này trong lòng nàng có điểm muốn từ bỏ đấu tranh cầu được sống, Hoàng thượng muốn trị tội, nàng chỉ lo chịu trách nhiệm là được.
Quỳ một lúc, đoán là thánh thượng sẽ trách cứ rề rà thêm một lúc nữa, nhưng không ngờ nàng lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống thanh âm: “Nếu lòng ngươi thấy không đủ như thế, lời trong lời ngoài đều mong mỏi, ngày mai trẫm sẽ lệnh Hoàng hậu thông báo lục cung, tấn phong ngươi làm Thường tại!”
[1] Hình ảnh cây Trầu Bà Vàng:
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Suốt dọc đường, Tú Nguyệt thấp thỏm theo đuôi ngự tiền của Hoàng đế đi tới gian phòng ở Tây Thiên điện. Hoàng đế đi vào, Ngạc La Lý vội quỳ gối trước giường La Hán, dùng tay áo phủi phủi đệm giường, lại hơ nóng giường La Hán, lúc này mới thỉnh Hoàng đế ngồi lên.
Hoàng đế trầm mặt, thiếu kiên nhẫn liền vung tay lên: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Ngạc La Lý cúi người hành lễ, vội vàng cẩn thận cúi đầu khom người lui ra ngoài, lúc sắp bước ra, còn không quên liếc nhìn Tú Nguyệt một cái.
Tú Nguyệt còn cần hắn nhắc nhở sao, bây giờ Hoàng đế rất không vui, một lần không chú ý nàng đã chịu đủ rồi, nàng nào dám không hầu hạ cẩn thận.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, trước khi vào Tú Nguyệt đã tắm rửa sạch sẽ. Nàng âm thầm nắm chặt ống tay áo, đứng bất động ở cửa. Phải đến gần Hoàng đế, nhưng dưới chân như đóng đinh, nàng thật sự không xê dịch bước chân, vẫn là đứng xa một chút thì trong lòng nàng mới yên tâm được.
Hoàng đế ngồi trên giường La Hán, nhích gần về phía sau, một tay để lên bàn bên cạnh giường. Hắn nhìn cách bài trí khắp phòng một lát, quả nhiên là đơn giản. Rõ ràng là bị cắt xén, mặc dù là Đáp ứng, nhưng cũng không phải là mấy đồ trang trí cũ kĩ như vậy. Đêm nay từ lúc hắn đi vào Diên Hi cung, trong lòng cũng đã đoán được cuộc sống thường ngày của người trong Diên Hi cung là như thế nào.
Nhưng Hoàng đế chỉ nhìn, không nói toạc ra. Tú Nguyệt thấy ánh mắt hắn có vẻ suy tư, trong lòng đoán được vài phần thái độ của hắn, mới dám tiện thể đi lên vài bước, miễn cưỡng nở nụ cười giả tạo, nói: “Hoàng thượng, mời người uống ly trà.”
Nàng nói, rồi cúi đầu nhanh nhẹn lấy chén trà bên cạnh ra, dùng ấm sứ có sẵn trên bàn rót một chén, cẩn thận đẩy chén trà tới góc bàn, trong tầm tay của Hoàng đế, không dám trực tiếp đưa tới tay hắn.
Ngung Diễm liếc nhìn nàng một cái, đưa bàn tay đang đặt trên bàn lên, dùng ngón tay cầm nắp chén trà gạt gạt, giọng nói bình tĩnh: “Nước nguội lạnh lâu như vậy rồi, ngươi còn dám cho trẫm uống sao?”
“Hồi Hoàng thượng,” Tú Nguyệt miễn cưỡng lên tiếng giải thích: “Loại này chính là phải uống lạnh mới tốt, có thể chữa bệnh, có lợi cho thân thể. Khi nô tỳ bị bệnh cũng là nhờ luôn uống cái này nên mới nhanh khỏi bệnh.”
Nàng nói xong, lại chột dạ cúi đầu xuống. Hoàng đế nghe vậy, có chút hồ nghi nhấc cái chén lên, nhìn nhìn bên trong, màu nước xanh biếc. Hắn nhấp nhẹ một ngụm, lập tức nhíu mày phun ra ngoài, quăng mạnh chén trà xuống bàn: “Đây là thứ gì? Chát như vậy còn dám cho trẫm uống! Ngươi làm càn!”
Hoàng thượng vừa phun một cái, Tú Nguyệt liền biết không tốt. Nàng hoảng hốt vội vàng tiến lên muốn bù đắp khuyết điểm, nhất thời không tìm thấy khăn mặt, đành sờ tìm trong xiêm y lấy khăn tay ra, cúi người ngồi xổm lau khóe miệng Ngung Diễm, một lòng chỉ mong Hoàng thượng đừng tức giận quá mức mới tốt.
Đồ tốt cho hắn uống, hắn lại còn tức giận như vậy, trong lòng Tú Nguyệt có chút tủi thân. Thuốc đắng dã tật, là bản thân hắn không biết nhìn hàng mới đúng.
Nàng dùng khăn tay cẩn thận từng chút một lau khóe miệng Hoàng đế. Hoàng đế nhìn nàng, đập vào mắt là ngón tay nhỏ dài, đủ trắng ngần nhưng không đủ non mềm, hầu hạ cũng không đủ ổn thỏa, thỉnh thoảng để khăn phết đến gò má của hắn, nhưng hắn lại không nổi giận.
Tú Nguyệt lau khô xong rồi lui hai bước, thẳng tắp đứng cúi đầu.
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, cơn giận dịu lại, thuận miệng hỏi một câu: “Rốt cuộc trong trà này có gì?”
“Hồi Hoàng thượng, là lô hội xay nhuyễn, cây lô hội. Trong y thư có ghi lại, lô hội rất có ích cho thân thể, là vị thuốc rất có giá trị, đặc biệt là… Đặc biệt là Hoàng thượng người quanh năm suốt tháng ăn uống tinh xảo, dùng nhiều dầu mỡ, uống nước lô hội xay là đúng đắn. Chỉ là vị hơi chát một chút, lô hội càng già thì càng chát, dược hiệu cũng cực cao.”
Hắn quay đầu: “Thôi vậy.”
Nàng giải thích như thế, Ngung Diễm cũng không làm khó dễ hơn nữa, chỉ là hắn liếc nhìn chung trà kia một cái, cuối cùng không uống nữa.
Trong phòng lại yên tĩnh một lát.
“Ngày thường trẫm đến lục cung, các cung đều bày mẫu đơn, hoa cúc rất nhiều. Mặc dù là phi tần phân vị thấp, nhưng mỗi người đều thích đặt bồn hoa cảnh trong phòng, còn trong phòng ngươi, hoa nào cũng không có. Ngươi thân là nữ tử, ngay cả hoa yêu thích cũng không có sao?”
“Có!” Tú Nguyệt trưng ra một bộ dáng vẻ thành thật đáp: “Hoàng thượng, lô hội người mới vừa uống, mấy ngày trước nô tỳ gieo trồng mấy bồn, còn có trầu bà vàng [1], có thể hút bụi và không khí bẩn trong phòng, cũng là thực vật rất tốt cho việc kéo dài tuổi thọ. Còn những loại hoa kia, chỉ là dáng vẻ nhìn qua đẹp đẽ mà thôi, nhưng là loại vô cùng yếu đuối, nô tỳ tự thấy không có hứng thú.”
Hoàng đế hừ một tiếng, trong bất mãn còn mang theo ý châm chọc: “Trồng hoa thôi mà cũng phải tính toán lợi ích như vậy. Trẫm nghe nói ngươi là thứ nữ từ nhỏ đã bị Thiện Khánh đưa ra ngoài phủ nuôi dưỡng, chả trách làm việc cũng không theo lẽ thường, không có quy củ.”
Hoàng đế đây là đang cố ý chê bai nàng, nhưng Tú Nguyệt nghe xong, ngược lại cảm thấy không sao cả. Những tiểu thư khuê tú xuất thân cao quý kia, trong phủ vàng bạc không thiếu, nhàn nhã không có việc gì làm tất nhiên là coi trọng học làm sang, hun đúc tình cảm, chăm sóc hoa cỏ, hiển nhiên sẽ thích những loại cao nhã như mẫu đơn, hoa cúc.
Mà nàng từ nhỏ ở nhà đã bận bịu suy nghĩ làm cách nào để duy trì kế sinh nhai, ngay cả ăn mặc cũng đã là vấn đề, làm gì còn có lòng thảnh thơi đi trồng cây cỏ, thích thực vật đương nhiên cũng là lấy tính thực dụng làm chủ, cũng không có gì kỳ lạ, hay than thở hay hối tiếc.
Hơn nữa, nàng không cầu Hoàng thượng ưu ái, Hoàng thượng không nhìn nổi phong cách của nàng thì sao, nàng cũng không đau không ngứa.
Nhưng Hoàng thượng chính là cố ý muốn nàng khó xử, muốn thấy nàng chật vật, mới có thể tiêu trừ tức giận của hắn. Cho nên Tú Nguyệt vẫn tỏ ra dáng vẻ bị răn dạy chán nản thất vọng: “Hoàng thượng nói rất có lý, nô tỳ sai rồi, nô tỳ nhất định sửa đổi, nô tỳ…”
Lời nói bị cắt đứt giữa chừng: “Từ lúc vừa vào cửa ngươi liền luôn miệng nô tỳ nô tỳ với trẫm, sao, ngươi là không rõ thân phận của ngươi, hay là không hiểu quy củ trong hoàng cung này?”
Trẫm thấy, lời trong lời ngoài đều nhắc nhở trẫm nâng phân vị cho ngươi. Chỉ là phân vị Đáp ứng hèn mọn, không nâng cho người có công cứu trẫm? Đúng không?
Tú Nguyệt nhất thời luống cuống, hoảng hốt nói: “Nô tỳ, tần thiếp thật sự không dám, tần thiếp không có ý này!”
Tuy rằng oan uổng vô cớ, nàng vẫn quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Tuy lúc tiến cung, Thiện Khánh cũng sắp xếp cô cô giáo dẫn cho nàng, nhưng giảng giải nửa vời, sợ nàng ở trong cung lấn át Nữu Hỗ Lộc Tú Dao. Nhưng đoạn thời gian này ở trong cung, bản thân nàng đã để ý, ghi nhớ rất nhiều. Tuy thỉnh thoảng có lộ ra chút sơ suất, nhưng xưng hô nô tỳ là tuyệt đối không có vấn đề. Nàng chẳng qua chỉ là thân phận Đáp ứng, xưng mình là nô tỳ với Hoàng thượng thì có gì không ổn? Ai ngờ Hoàng đế lại so đo như vậy, bằng mọi cách bới móc ra điều không phải trong lời nói của nàng.
Tú Nguyệt quỳ, Hoàng thượng là thiên tử, nắm giữ mạch máu cả gia tộc nàng. Hắn nói nàng đúng thì là đúng, hắn nói sai ai dám nghi ngờ. Từ khi Hoàng thượng đi vào Diên Hi cung, cả đêm nàng nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, hầu hạ mọi cách đều không được, hiện giờ thật sự là mệt mỏi.
Lúc này trong lòng nàng có điểm muốn từ bỏ đấu tranh cầu được sống, Hoàng thượng muốn trị tội, nàng chỉ lo chịu trách nhiệm là được.
Quỳ một lúc, đoán là thánh thượng sẽ trách cứ rề rà thêm một lúc nữa, nhưng không ngờ nàng lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống thanh âm: “Nếu lòng ngươi thấy không đủ như thế, lời trong lời ngoài đều mong mỏi, ngày mai trẫm sẽ lệnh Hoàng hậu thông báo lục cung, tấn phong ngươi làm Thường tại!”
[1] Hình ảnh cây Trầu Bà Vàng:
Danh sách chương