Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
 
Một lần nữa hắn hướng về phía Tú Nguyệt đang cúi đầu, giọng điệu dịu hơn chút: "Không sao. Dưỡng Tâm điện đều là người của trẫm, trẫm sai người chép thay ngươi, cũng sẽ không có nô tài nào dám lộ ra ngoài nửa chữ."
Không ngờ Hoàng thượng sẽ nói như vậy, trong lòng Tú Nguyệt kinh ngạc. Ăn nói khép nép suốt mấy năm nay, người đầu tiên chịu an ủi nàng lại là người phu quân trên danh nghĩa này.
Vận mệnh luôn kỳ diệu như vậy.
Nàng mở mắt, nhỏ giọng ậm ừ vài câu: "Nhưng thái giám ngự tiền đều không biết chữ, nếu muốn tìm chỉ có thể do thị vệ canh giữ bên ngoài đi tìm. Gióng chống khua chiêng như thế, nhất định sẽ kinh động lục cung... Đến lúc đó tần thiếp chỉ sợ... Hại nhiều hơn lợi."
Ngung Diễm nhíu mày, liếc nhìn nàng một cái: "Thật ra ngươi rất biết phân tích đấy." Hắn thả Tú Nguyệt nằm lại trên giường, cúi người, rất có cảm giác lấy đá đập chân mình.
"Được, hôm nay trẫm còn mấy tấu chương chưa xem, xem tấu chương xong, trẫm tới chép thay ngươi là được."
Đáy lòng hắn hiện ra tình cảnh buổi sáng Tú Nguyệt mài mực cho hắn, tuy rằng ân cần cho có lệ nhưng vẫn có chút hưởng thụ.
"Ngày mai trẫm sẽ tiếp tục ban khẩu dụ, khen ngợi ngươi hầu hạ bút mực ngự tiền khéo léo. Mười lần chép phạt 《Nữ Tắc》, 《Nữ Huấn》 kia giảm đi một nửa. Như thế, ngươi yên tâm nghỉ ngơi ở đây chưa?"
"Chỉ là chuyện này, tất nhiên trẫm sẽ căn dặn cung nhân nói năng thận trọng, nếu ngươi lén truyền ra ngoài, để ngôn quan bàn tán, nhất định trẫm sẽ không tha cho ngươi."
Việc này hết sức quan trọng, Tú Nguyệt nào cần phải được dặn dò. Tóm lại, khối đá lớn trong lòng nàng đã được gỡ xuống, nháy mắt nàng lại khôi phục thói quen lá mặt lá trái: "Vâng, tần thiếp nhớ kỹ, tần thiếp chắc chắn sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng."
Vì thế Tú Nguyệt chưa bao giờ nghiêm túc nghe lời Hoàng thượng như thế, yên tâm thoải mái tiếp tục ngủ ở phòng phía Tây sau tẩm điện.
Nàng vốn tham ngủ, buổi sáng dậy sớm thỉnh an Hoàng hậu, mỗi khi thỉnh an xong, nàng đều phải trở về Diên Hi cung ngủ bù thêm một giấc.
Nhưng hôm nay chẳng những không được ngủ bù mà sáng sớm đã bị răn dạy, sau đó trực tiếp bị xách về Dưỡng Tâm điện phạt chép sách, vừa rồi lại bị dày vò một trận, lúc này nàng thật sự không mở nổi mắt.
Một giấc ngủ bù này chính là hai canh giờ.
Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn. Mùa đông, trời vốn đã tối sớm. Lúc Tú Nguyệt thức dậy, toàn bộ Tây thứ gian đều đã tối tăm, không có tiếng động.
Nàng đơn giản sửa soạn một chút rồi trở lại tiền điện xem, Hoàng thượng đã sớm không ở đó. Chắc là đã phê duyệt tấu chương xong rồi, lúc này đang đến cung nào nghỉ ngơi cũng nên. Đồ vật của nàng đều còn ở trong góc, Tú Nguyệt duỗi tay lật dở, quả nhiên đã chép xong mấy cuốn 《Nữ Tắc》.

Nếu Hoàng thượng không trở lại, một mình nàng ngủ ở Dương Tâm điện tất nhiên là đi quá giới hạn.
Tú Nguyệt cảm thấy may mắn, nghĩ thầm, nói không chừng đêm nay nàng có thể trở lại Diên Hi cung, có thể báo bình an với Bảo Yến. Bảo Yến nhất định nôn nóng muốn chết, nàng ấy ở bên ngoài không biết tình trạng của mình ở Dưỡng Tâm điện, có lẽ cả ngày đều lo lắng.
Nhưng Dưỡng Tâm điện này đều là cung nhân hầu hạ ngự tiền, không đơn thuần chỉ là kín mồm kín miệng mà còn mắt cao hơn đầu, sao có thể quan tâm đến Thường tại lục phẩm nho nhoi nàng.
Ngung Diễm không ở đây, họ đều coi nàng là người tàng hình.
Cũng may trong điện này vẫn sáng trưng. Tú Nguyệt lại ngồi xuống, kiên nhẫn chuẩn bị chép mấy bản 《Nữ Tắc》.
Trong lòng nàng thầm tính toán, nếu đêm nay Hoàng thượng nghỉ ở cung của vị nương nương nào đó, nàng sẽ thức trắng đêm nay chép 《Nữ Tắc》. Cả buổi chiều đã ngủ đủ rồi, sớm chép xong một ngày thì ra ngoài sớm một ngày.
Nghĩ xong, nàng ổn định tâm tình, chép không biết bao lâu, ngay cả giờ giấc cũng lẫn lộn. Ngoài Dưỡng Tâm điện đột nhiên vang lên động tĩnh thật lớn, hiển nhiên là thánh giá của Hoàng thượng đã trở lại Dưỡng Tâm điện.
Tú Nguyệt dừng bút, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, sao Hoàng thượng lại trở về rồi? Hắn không ngủ lại hậu cung là muốn lật thẻ bài của phi tần ở Dưỡng Tâm điện sao?
Vậy nàng có vẻ dư thừa biết bao, có phải có thể trở về Diên Hi cung không?
Đang cân nhắc, Ngạc La Lý vội vàng vào trong điện, dáng vẻ như là muốn tìm nàng.
Tú Nguyệt thấy hắn đến, cười, vội hỏi trước một câu: "Chào Ngạc Tổng quản!" Nàng hạ giọng: "Xin hỏi Tổng quản, buổi sáng Hoàng thượng đã lật thẻ bài rồi sao? Nếu đã lật thẻ bài, ta ở lại Dưỡng Tâm điện cũng không thích hợp, ngài xem tối nay ta về Diên Hi cung được không. Ta sẽ nhân lúc trời chưa sáng trở lại, tiếp tục chép phạt 《Nữ Huấn》, 《Nữ Tắc》."
Ngạc La Lý nghe lời này, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Nguyệt Thường tại, người cũng thật biết nghĩ, đương nhiên đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài rồi."
Không đợi Tú Nguyệt nói tiếp, y đã nhíu mày, nói: "Còn không phải là lật thẻ bài của Nguyệt THường tại người sao. Kính Sự phòng đều ghi chép lại rồi, ngài còn không nhanh đi tắm gội, chẳng lẽ còn để Hoàng thượng chờ ngài sao?"
Tú Nguyệt bất ngờ chỉ vào bản thân, hỏi: "Ta? Vẫn là ta sao?"
Không phải ngươi, chẳng lẽ là ta! Nga Ngạc Lý oán trách dưới đáy lòng, nàng ta còn không biết đâu, vừa rồi Hoàng thượng mới căn dặn y, nói nếu buổi tối Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị thị tẩm, ban ngày nhớ âm thầm dặn Kính Sự phòng xóa đi, để tránh lục cụng thấy ghi chép của Kính Sự phòng mà chỉ trích.
Nghe giọng điệu này rõ ràng là nhiều ngày tới đều muốn Nữu Hỗ Lộc thị thị tẩm. Đáy lòng Ngạc Nga Lý không khỏi trợn trắng mắt, nàng ta thị tẩm cũng không thấy bản thân mình có chỗ tốt nào! Còn phải phí tâm tư đi chu toàn các chỗ! Lúc trước nàng ta hầu hạ Hoàng thượng còn thức dậy muộn, Hoàng thượng không trách nàng phá quy củ, lại còn dặn dò hắn bảo Kính Sự phòng ghi thành thị tẩm theo quy củ nâng về Tây thứ gian.
Trong lòng Ngạc La Lý âm thầm kêu khổ mấy ngày liền, phạt chép sách với cả phạt chép sách! Sách không thấy chép, thỉ tẩm thì liên tục! Sớm tối ở bên cạnh Hoàng thượng, đây rốt cuộc là thưởng hay là phạt?
Thật không biết trong lòng Hoàng thượng nghĩ thế nào.

Tú Nguyệt cũng không hiểu được, thoạt nhìn Hoàng thượng là quyết tâm không cho nàng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, vì thế nàng phải nhanh chóng chép xong năm lần 《Nữ Tắc》 mới có thể sớm ngày thoát khỏi sự cấm túc này.
Lúc hoàng hôn nàng thức dậy đã tắm qua loa rồi, lúc này bớt được việc, đơn giản ở phòng quây phía Đông sửa soạn một chút, từ bọc chăn bông, nâng vào tẩm điện.
Lúc này Tú Nguyệt đã có kinh nghiệm, vạch một khe hở từ trong chăn gấm, thò đầu ra nhìn sườn mặt Ngung Diễm.
"Tới đây." Hắn nói.
"Vâng..."
Lúc trước ở trước mặt Hoàng đế, nàng chỉ cảm thấy hít thở không thông. Nhưng Hoàng thượng đối xử với nàng rộng rãi, tuy sắc mặt nghiêm khắc nhưng đến cuối cùng lại buông tha, cho nên trước mặt Ngung Diễm, Tú Nguyệt không còn cảm giác như đi trên băng mỏng nữa.
Sau mâu thuẫn giờ Ngọ, nàng không ngờ Hoàng thượng sẽ nói như vậy. Khiếp sợ, Hoàng thượng thế mà lại trở thành người đầu tiên chiu dỗ dành nàng. Tuy rằng hắn chính là người khởi xướng.
Tú Nguyệt quen thói đời nóng lạnh, lạnh mặt đối đãi, cũng không có người nào dịu dàng che chở nàng. Người đầu tiên chịu ôn tồn mềm giọng với nàng là người phu quân trên danh nghĩa của nàng... Điều này, thật ra nàng có chút bối rối.
Ngung Diễm thất sự chép mấy trang sách cho nàng, giấy trắng mực đen làm chứng. Tuy rằng Tú Nguyệt còn sợ Hoàng thượng nhưng không còn cảm giác xa lạ và câu nệ hít thở không thông như trước.
Hoàng đế mặc áo ngủ màu vàng sáng, nằm thẳng trên long sàng, nhắm mắt dưỡng thần, dường như tối nay sẽ không động đến nàng. Tú Nguyệt có chút thả lỏng, nàng mở chăn ra, bao lấy mình, nằm xuống len lén nhìn góc nghiêng của Hoàng thượng.
Đây là người quyền lực tối cao, thống trị thiên hạ, được mọi người kính ngưỡng. Lúc này, nàng có thể không kiêng nể gì mà nhìn xuống.
Còn rất thỏa mãn lòng hư vinh.
Tú Nguyệt tự tiêu khiển nhìn chằm chằm một lát, nhìn thấy nửa tay phải của Hoàng thượng lộ ra ngoài chăn. Đây là bàn tay của người cầm quyền, phê bút đỏ mấy chữ là có thể chi phối vận mệnh của người trong thế gian.
Nàng giương mắt nhìn Hoàng đế, theo bản năng duỗi tay thò vào chăn mỏng của Ngung Diễm. Bàn tay trắng nõn lặng lẽ phủ lên mu bàn tay hắn.
Ban đầu Hoàng đế chỉ khẽ động, cuối cùng cũng không mở mắt.
Dưới đáy lòng Tú Nguyệt trộm vui vẻ, nàng bắt lấy tay Hoàng thượng. Đây chính là bàn tay của người thân phận cao quý nhất trên đời, hiện tại tùy ý nàng đùa nghịch, có phải nàng quá đáng lắm không.
Tay nhỏ của nàng lưu luyến trong tay hắn một lát, dần buồn ngủ. Nàng thu tay, cong người, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Thật ra ở trong cung nàng ngủ còn thỏa thích hơn ở Dương phủ. Lúc ở Dương phủ, trời chưa sáng nàng đã phải mò dậy, dẫn theo Bảo Yến bôn ba bận rộn buôn bán. Sau khi vào cung, Tốn Tần nương nương luôn khoan dung với nàng, cắt giảm số lần thỉnh an đến mức mỗi tháng ít ỏi không được mấy lần. Ban đầu Hoàng hậu lại không cần nàng đi thỉnh an, mấy ngày gần đây lại ở Dưỡng Tâm điện. Chưa ngày nào nàng dậy sớm hơn Hoàng thượng, đối với Hoàng thượng trước sau như một, không hay không biết.

Nàn không cần suy nghĩ ngày mai phải dậy sớm như thế nào, cũng không cần lo lắng trời chưa sáng đã phải thức dậy.
Nghĩ đến đây, Tú Nguyệt không nhịn được cong cong khóe miệng, điều chỉnh một tư thế thoải mái, rơi vào mộng đẹp.
Ngung DIễm nhắm mắt, dưới đáy lòng than một tiếng thật dài.
Vốn dĩ lo lắng nàng nhỏ tuổi, buổi trưa lại làm quá mức, buổi tối mới định thông cảm, thả cho nàng một con đường, để nàng yên ổn nghỉ ngơi một đêm. Nhưng Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này lại cố tình không sợ chết, tới trêu chọc hắn.
Hắn cố nén dục vọng nửa canh giờ, rốt cuộc vẫn không đành lòng. Nàng tự chơi với lửa, hậu quả nên tự chịu trách nhiệm.
Sau nửa đêm, Ngạc La Lý nghe bên trong vang lên tiếng khóc chết đi sống lại, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, bực bội xua tay với thái giám thị tẩm nâng người tiến đến: "Về đi, còn chờ gì nữa? đêm nay chắc chắn các ngươi không phải nâng về đâu."
"Đúng rồi." Hắn đứng dưới cửa sổ, thấp giọng dặn dò mấy tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ này: "Tuyệt đối nhớ kỹ, trở về Kính Sự phòng xóa sạch sẽ mọi chuyện cho ta, Nguyệt Thường tại Nữu Hỗ Lộc thị này chính là trở về ngủ ở Tây thứ gian, nhớ lầm một chữ Hoàng thượng hái đầu các ngươi đấy, biết chưa?"
"Vâng, ngài yên tâm đi Ngạc công công, chúng ta cũng không phải lần đầu."
Nhìn giọng điệu này, Ngạc La Lý nhìn trời thở dài một hơi, ngay cả Kính Sự phòng cũng nhìn ra quy luật, sau này không chừng còn bao nhiêu trắc trở đây.
"Ca!"
Thình lình một tiếng gọi vang lên, tối lửa tắt đèn, không biết từ khi nào Ngạc Thu đi theo vọt tới. Vừa rồi hắn thấy ca ca nhà mình đứng dưới cửa sổ, không khỏi lôi kéo Ngạc La Lý sang một bên. Đi chưa được mấy bước, Ngạc La Lý đã mạnh mẽ vùng ra khỏi lôi kéo của hắn, trách mắng: "Sao tiểu tử ngươi lại tới nơi này?"
Nhìn dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa này của hắn, trong lòng Ngạc La Lý giận sôi máu.
Ngạc Thu không đáp lời, nhìn về phía tẩm điện, nhíu mày nói: "Lúc đầu người trong bọc chăn bông đưa vào tẩm điện đúng là Thường tại Diên Hi cung kia?"
Ngạc La Lý trừng mắt nhìn hắn, lười nói chuyện với hắn.
Mấy hôm trước, Ngạc Thu đi loanh quanh trong hậu cung, không lòng dạ nào làm việc của Kính Sự phòng, mấy ngày nay bất đắc dĩ thua nhiều bạc nên bèn tranh nhận việc đi khiêng người của Kính Sự phòng. Chuyện thị tẩm này béo bở nhất, vốn định kiếm chác chỗ tốt nhưng liếc mắt một cái, còn không phải Thường tại Diên Hi cung thì là ai?
Nguyệt Thường tại kia căn bản không thu mua hắn, coi như nàng ta có bản lĩnh, bò được lên long sàng của Hoàng đế. Nhưng liên tiếp mấy ngày đều là nữ nhân này thị tẩm, hắn còn làm ăn gì được nữa?
"Ca, huynh nhìn huynh xem, mặt mày xám tro, huynh đường đường là Tổng quản thái giám Tử Cấm Thành, chỗ Hoàng thượng, huynh không thể nghĩ biện pháp à? Nữ nhân này thị tẩm, huynh đệ chúng ta đều không có ngày lành."
"Câm mồm!" Ngạc La Lý nhìn xung quanh trái phải, nôn nóng nói: "Chuyện của Hoàng thượng cũng đến lượt ngươi khua tay múa chân à?"
Hắn nhìn đệ đệ không có tương lai này của mình, càng nhìn càng tức giận: "Chuyện của ta không khiến ngươi nhọc lòng! Thật ra ngươi đó, ngày nào cũng quậy phá với bọn Thường Tề, mấy người Thường Tề kia đều không phải đèn cạn dầu, sớm muộn gì bọn họ cũng đem bán ngươi!"
Ngạc Thu chẳng hề để ý mà "Xùy" một tiếng: "Lời mấy ngày nay huynh truyền cho Nội Vụ phủ, ta đã nghe được không ít tiếng gió, Nguyệt Thường tại kia dám can đảm phá hoại quy củ trong cung. Nếu Hoàng hậu nương nương biết, nhất định sẽ không tha cho nàng ta! Ta nha, gần đây vẫn thường đi dạo Trữ Tú cung, đây chính là phân rõ tình người."
Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt kia không nể mặt hắn, sập cửa vào mặt hắn, để cho nàng ta thấy, đắc tội Ngạc Thu hắn sẽ có hậu quả gì.

Ngạc Thu là người thẳng tính, hỏi rõ ràng xong việc, ý đã quyết, nói đi là đi. Ngạc La Lý phía sau thấp giọng quát: "Ngươi đừng làm bậy! Việc này liên quan đến Hoàng thượng, đi sai bước lầm một bước, cẩn thận cái đầu!"
"Yên tâm, yên tâm đi!" Ngạc Thu quay đầu lại nói: "Chuyện này ta có chừng mực, đến lúc đó, Hoàng thượng sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu ca ca huynh đâu."
Mắt thấy đệ đệ ngang ngược này đi rồi, thật ra từ đầu đến cuối Ngạc La Lý không có cách nào, nếu không cũng sẽ không tùy ý hắn làm loạn thành dáng vẻ này. Chỉ là Nguyệt Thường tại kia, hắn suy nghĩ, nàng ta hầu hạ trước mặt Thánh thượng lâu như vậy, thân phận thấp kém, thật sự là không xứng với Thánh thượng, nên có người kéo nàng ta xuống.
...
Tú Nguyệt đã ở Dưỡng Tâm điện nhiều ngày, dần cảm thấy cuộc sống không quá gian nan. Còn có chuyện vui chính là có thể cùng dùng ngự thiện với Hoàng thượng. Mấy ngày nay nàng ở Đông Noãn các thưởng thức hết sơn hào hải vị, dùng bữa xong, còn được bày biện thật nhiều trái cây và mứt quả theo mùa ở sau tẩm điện. Trên bàn chép sách bên trong thư phòng cũng dần chất đầy đồ ăn.
Đã nhiều ngày Tú Nguyệt thoải mái ăn uống, trước mặt Hoàng thượng cũng không hề rụt rè. Đối với việc này, Ngung DIễm không nói gì thêm, Dưỡng Tâm điện cũng không ai dám nhiều lời. Có đôi khi nàng nghĩ, nếu ngạch nương và ngoại tổ phụ ở ngoài cung có thể nếm những món ăn mỹ vị quý báu như vậy thì thật là tốt biết bao.
Còn có Bảo Yến, đã nhiều ngày nàng bị giam trong Dưỡng Tâm điện, nhất định Bảo Yếu sẽ nghĩ hết mọi cách, trăm phương nghìn kế hỏi thăm sống chết của nàng. Người ngự tiền miệng kín như bưng, chắc đến quá nửa là Bảo Yến không hỏi thăm được tin tức gì, mấy ngày nay không biết nóng ruột đến mức nào.
Trái lo phải nghĩ, sau khi bữa tối ngày thứ năm qua đi, Tú Nguyệt nhìn chằm chằm một mâm bánh móng ngựa hai màu trên bàn mà không hề động vào, do dự hồi lâu, cuối cùng thử mở miệng cầu xin Hoàng thượng ban cho Diên Hi cung.
Chỉ cần Bảo Yến nhìn thấy bàn bánh móng ngựa hai màu vua ban này sẽ biết là nàng, tất nhiên cũng biết giờ này nàng bình yên vô sự ở Dưỡng Tâm điện.
Tú Nguyệt biết bản thân mình thân phận thấp kém, nàng chỉ là thiếp thất của Hoàng thượng, một Thường tại nho nhỏ thân phận thấp hơn rất nhiều so với Quý Phi, Phi, Tần, Quý nhân, trong mắt Hoàng thượng căn bản không coi ra gì. Nàng cần xin Hoàng thượng ban thưởng, dường như cũng có chút quá phận.
Chỉ là lần đầu tiên nàng mở miệng xin Hoàng thượng, thứ nàng muốn cũng chỉ là một bàn điểm tâm mà thôi. Tú Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc lợi hại, nghĩ đến dù Hoàng thượng không đồng ý cũng không đến mức thành họa.
Tú Nguyệt mở miệng xong liền thấp thỏm bất an mà chờ đợi, qua một lúc lâu sau, Ngưng Diễm đứng dậy từ trên bàn ăn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng mà rời khỏi Noãn các.
Tóm lại là Hoàng thượng không vui.
Trong lòng nàng có chút hoảng loạn không nói thành lời, lo lắng đi theo Hoàng thương vào gian phòng ngủ trưa.
Trong Tây thứ gian, nô tài hầu hạ dần lui ra ngoài, Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trên giường, trầm mặt không lên tiếng mà nhìn nàng. Nàng đứng một bên, đáy lòng càng bất an, một mâm bánh mà thôi, sao lại chọc giận Hoàng thượng rồi.
Tú Nguyệt có chút hối hận bản thân nhất thời đi quá giới hạn, chẳng lẽ bên trong ban thưởng ngự thiện còn có hàm nghĩa cung quy mà nàng không hiểu? Nếu khiến Hoàng thượng hiểu lầm nàng có ý gây rối thì không ổn.
Đáy lòng nàng đang bồn chồn, đột nhiên Ngung Diễm trầm mặt mở miệng: "Trẫm lâm hạnh ngươi vài lần, có phải ngươi cảm thấy mình có thể cậy sủng mà kiêu không?"
Tú Nguyệt mở to hai mắt, trước giờ nàng thật sự chưa từng nghĩ vậy, người ngẩn ra, nàng chỉ muốn báo tin cho Bảo Yến để Bảo Yến khỏi phải ngày đêm dày vò lo lắng cho nàng mà thôi,. Trừ điều này ra, nàng không nghĩ gì khác.
“Tần thiếp, tần thiếp thất sự không dám.” Tú Nguyệt nhanh chóng chuyển động suy nghĩ, nàng cắn môi: “Chỉ là hôm nay mang lên bánh móng ngựa hai màu, tần thiếp nhớ tới tỳ nữ Bảo Yến của tần thiếp luôn thích ăn bánh móng ngựa. Bảo Yến theo tần thiếp nhiều năm cho nên tần thiếp nhất thời động lòng, muốn xin Hoàng thượng ban thưởng… Hoàng thượng, tần thiếp không dám nữa, Hoàng thượng…”
Nàng vội vã giải thích, thình lình bị một câu của Hoàng thượng ngắt lời: “Có phải ngươi cảm thấy trẫm động lòng với ngươi nên dám làm càn với trẫm?”
Tú Nguyệt chỉ cảm thấy một tia chớp bổ trúng trực diện, nàng hơi hé miệng, nhất thời quên cả giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện