Edit: Dương Chiêu viện
Beta: An Thục phi
Cũng chưa từng muốn gặp nàng.
Trong lòng hắn lại có một cảm giác khác, mỗi khi hắn ý thức được tâm tình của bản thân bị khống chế, hắn sẽ tức giận, sợ hãi, thậm chí hắn bắt đầu không nhớ đến Tín Quý nhân, chỉ thỉnh thoảng trong lòng sẽ đột nhiên nhớ ra, đúng vậy.
Nhận ra được điều đó, lần trước hắn còn nổi giận trách cứ nàng một trận để mong có thể xua đuổi suy nghĩ ấy, nhưng kết quả là khiến khoảng cách hai người càng xa, đến lúc hối hận, hắn lại dùng vàng bạc châu báu để dỗ dành nàng.
Mấy ngày nay, hắn liều mạng che dấu đến mức cảm thấy vô cùng ngột ngạt, thân là đế vương không thể để người khác biết được tâm sự thầm kín, thế mà bây giờ lại bị Tín Quý nhân vạch trần.
Hắn vẫn luôn muốn áp chế tâm trạng lo âu này xuống, tựa như hôm nay, rõ ràng hắn không có ý định gặp nàng, không ngờ Hiền phi lại tặng tấm kính nhân duyên kia, ma xui quỷ khiến thế nào hắn vẫn dựa vào danh nghĩa của Tín Quý nhân, tỉnh bơ sai người triệu nàng tới.
Khó trách Tín Quý nhân lạnh nhạt.
Hoàng thượng trầm mặc một lúc lâu, chính điện Trữ Tú cung lặng ngắt như tờ.
Lúc trước trên điện vẫn cãi cọ ồn ào, mọi người chăm chú xem náo nhiệt, Tú Nguyệt nghĩ ngày mai lại phải trải qua những ngày thắt lưng buộc bụng nên chỉ chăm chăm ăn cháo.
Từ đầu đến giờ ăn tổng cộng hai bát cháo mùng tám tháng Chạp vẫn chưa thoả cơn thèm, dù sao cũng là nấu bằng mấy vạn lượng bạc, nàng còn định mời thái giám hầu cháo một bát. Nhưng bây giờ trong đại điện sao không có chút không khí tiệc cháo gì thế nhỉ? Khéo còn có thể nghe thấy tiếng cây trâm rơi, thế này thì sao nàng dám mở miệng.
Tú Nguyệt vẫn dùng ánh mắt đó nhìn thái giám hầu cháo, định tuỳ cơ hành sự nhưng thoáng nhìn lại thấy hình như Hoàng thượng vừa bắn ánh mắt thâm trầm về phía nàng, nhưng nhìn lại thì hình như Hoàng thượng lại không hề nhìn nàng, dường như ban nãy chỉ là ảo giác.
Tú Nguyệt mơ hồ, sao tự nhiên Hoàng thượng lại trừng mắt nhìn về phía nàng làm gì nhỉ?
Dù sao tốt nhất vẫn không nên ăn bát cháo kia, tránh lại gây hoạ. Ăn tạm hoa quả cho chắc bụng vậy.
Vì thế nàng chỉ dám ăn mấy quả dâu tây trên đĩa.
Sau một hồi im lặng thật lâu Hoàng thượng mới mở miệng, hắn nhìn Tín Quý nhân, giọng nói cũng ôn hoà hơn nhiều: “Quý Đồng, sao trẫm có thể ghét bỏ nàng, đến đây ngồi bên cạnh trẫm đi.”
Lời vừa nói ra, Hiền phi, Oánh Tần, Giản Tần ở phía dưới mặt ai nấy đều trắng bệch, Giản Tần hẳn là tức muốn chết. Mặc dù là Trung cung nhưng sắc mặt của Hoàng hậu nương nương cũng hơi khó coi.
“Vâng.”
Tín Quý nhân đáp lời, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, nhưng do thân phận là phi tần nên so với vị trí của Hoàng hậu bên cạnh Hoàng thượng vẫn lệch hơn một chút.
Nhìn dáng vẻ ấy, Tú Nguyệt thực sự không thể không bội phục Tín Quý nhân. Chỉ bằng thực lực của bản thân mà dám đấu chọi gay gắt với đảng của Hiền phi, không quan tâm đến hậu quả nhưng cũng không bị rơi vào thế hạ phong, chọc Hoàng thượng và Hoàng hậu tức giận nhưng không hề tổn hại một sợi tóc nào, cuối cùng còn được ngồi bên cạnh Hoàng thượng, có vẻ nàng chẳng sợ toàn bộ hậu cung trở thành kẻ địch.
Tín Quý nhân ngồi xuống, Tú Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng đối xử với người khác với vẻ mặt dịu dàng như thế. Trong ấn tượng của nàng, nếu Hoàng thượng không hung dữ với nàng thì cũng là tâm tình bất ổn, hỉ nộ vô thường.
“Trẫm là vua một nước, lời hứa đã nói với nàng đương nhiên sẽ giữ lời. Nhưng nàng vẫn phải nhớ tôn trọng Hoàng hậu, tôn trọng Hiền phi, tôn trọng chủ vị các cung, nhớ kĩ phân vị của bản thân.”
Tín Quý nhân vẫn dám cãi lại: “Hoàng thượng cho Hoàng hậu quyền của Trung cung, cho Hiền phi cùng giải quyết chuyện lục cung, Giản Tần, Oánh Tần tốt xấu gì cũng là chủ của một cung, còn tần thiếp thì có gì? Trong hậu cùng này tần thiếp cũng chỉ là lục bình thôi, Hoàng thượng lạnh nhạt, tần thiếp khó mà an tâm, đương nhiên phải nóng nảy rồi.”
“Huống chi tần thiếp vào cung mới hơn hai năm, vẫn còn non trẻ, cần rèn luyện thêm, như Hiền phi biết được thiên mệnh còn chẳng thể làm gì vô dục vô cầu, Hoàng thượng việc gì phải trách móc tần thiếp nặng nề.”
Mắt thấy Hiền phi sắp nổi giận, Hoàng Thượng mở miệng trách nàng: “Làm càn! Hiền phi là Quý nhân, há lại để nàng tuỳ tiện bình luận! Đến khi nào nàng biết an phận thủ thường, tuân thủ bổn phận trong cung, trẫm sẽ đồng ý với nàng, ban cho nàng phân vị chủ vị.”
Phía dưới Oánh Tần nãy giờ vẫn không nói gì, bây giờ mới hừ nhẹ một tiếng, ghé sát Hiền phi: “Hay cho tiệc cháo, đã không có vị gì còn ăn ra được Tần vị.”
Hiền phi đang tức, nghe được vậy liền mắng một câu: “Chúng ta gấp cái gì! Hoàng hậu sẽ mở miệng khuyên giải thôi.”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên nghe thấy giọng Hoàng hậu vang lên: “Hoàng thượng…”
Hoàng Thượng cản lời Hoàng hậu định nói tiếp: “Ý trẫm đã quyết, Hoàng hậu không cần khuyên nhủ. Phong Tần cho Tín Quý nhân cũng không phải là làm ngay, Hoàng hậu là chính thê, Tín Quý nhân là thiếp thất, khi nào Hoàng hậu cảm thấy Tín Quý nhân có thể phong Tần vị thì lúc đó sắc phong. Hoàng hậu thấy thế nào?”
Ý là nếu Tín Quý nhân muốn phong Tần thì không thể không qua cửa của Hoàng hậu.
Một mặt vừa áp chế Tín Quý nhân phản bác, lại vừa để Hoàng hậu không nói thêm gì nữa.
“Thêm nữa” Hoàng thượng không muốn tiếp tục chủ đề cũ nên đổi sang một đề tài khác: “Lần trước ở Thần Võ môn, huynh trưởng của nàng Lưu Dục Hiên có công hộ giá, trẫm định ban hắn làm ngự tiền chính tứ phẩm nhị đẳng thị vệ, ngày mai tiến cung. Tín Quý nhân, nếu nàng nhớ huynh trưởng, trẫm có thể chuẩn cho nàng đi thăm hắn, nàng thấy có được không?”
Ngày ấy ở Thần Võ môn, đột nhiên Trần Đức lao đến hành thích, lúc nguy nan Lưu Dục Hiên con trai của Lưu tướng quân dũng cảm quên mình chạy đến cứu giá, chặn được hai đao chí mạng. Trước kia người của Lưu phủ qua lại thân thiết với Hoà Thân, hắn rất không thích Lưu Bổn Chí, vốn muốn trục xuất hắn rời kinh, hiện giờ xem ra Lưu tướng quân một lòng trung thành, Lưu phủ ngày càng tận tâm với hoàng gia, đúng là suýt chút nữa hắn hiểu lầm thần tử trung thành tuyệt đối.
Trong lòng Hoàng thượng áy náy với Tín Quý nhân và phủ tướng quân, người ngoài sao nhìn được. Bên ngoài thì thấy hôm nay Tín Quý nhân được hứa nâng lên Tần vị, huynh trưởng thì được trọng dụng, nhất thời phong quang vô hạn. Bên dưới các phi tần nghiến răng ghen tỵ.
Thánh thượng kim khẩu đã khai mà mãi vẫn không thấy Tín Quý nhân đứng dậy tạ ơn.
Nhưng thật ra tay nàng bắt đầu run rẩy không khống chế được, bỗng nhiên đụng đổ chén trà trên bàn.
“Vẫn chưa vui sao?” Đối với việc Tín Quý nhân thất lễ, Hoàng thượng cũng chẳng trách móc nặng nề: “Trẫm hạ lệnh như vậy là đã nể mặt nàng rồi đấy.”
Tín Quý nhân cúi đầu rũ mắt rồi tự nhiên cười với Hoàng thượng, phản ứng của nàng chẳng tự nhiên chút nào: “Tần thiếp, tần thiếp quá vui mừng thôi. Tần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng chấp thuận cho huynh trưởng tần thiếp tiến cung.”
Lưu Dục Hiên…
Sáu năm trước Tú Nguyệt từng nghe thấy cái tên này, bây giờ không kịp đề phòng mà tim lại kêu “đùng” một tiếng, quả quýt đang lột vỏ trên tay liền rơi xuống, lăn thành một đường vòng cung.
Nàng không nhịn được mà lấy tay che ngực, cảm xúc vui buồn đan xen, từng chuyện cũ gợi lại trong đầu, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Đĩa hoa quả ngũ sắc mới đưa lên trông cũng thật là khó nuốt.
Là hắn, cố nhân muốn gặp lại sao.
Các phi tần trong điện đều bận rộn nhìn vẻ khác thường của Tín Quý nhân, chỉ có Tú Thường tại ngồi đối diện bên trái là mặt không biến sắc, liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Tú Nguyệt.
Quả nhiên đúng như nàng ta dự đoán.
“Hoàng Thượng.”
Lúc này, Vân Quý nhân từ chỗ ngồi đứng lên, gọi một tiếng trước mặt mọi người.
Thấy Tín Quý nhân hôm nay được thể diện, với tình cách của Vân Quý nhân, nàng ta há có thể ngồi yên. Từ trước đến nay Hoàng thượng rõ ràng đều sủng ái nàng, vốn dĩ đều là nàng.
Hiển nhiên hôm nay Vân Quý nhân trang điểm tỉ mỉ, váy tơ lụa Tứ Xuyên làm nổi bật dáng người lả lướt hấp dẫn. Nàng tiến đến giữa điện, cúi đầu hành lễ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay gia yến, tần thiếp đặc biệt tỉ mỉ chuẩn bị vũ đạo dâng cho Hoàng thượng, mong là Hoàng thượng sẽ thích.”
Nghe thấy giọng nàng, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Vân Quý nhân, ai nấy đều nghe được trong giọng đế vương có sự lạnh nhạt: “Vân Quý nhân có tâm, hôm nay là gia yến mùng tám tháng Chạp, chỉ là ngày thường trong nhà, trẫm thấy không cần đâu.”
Hoàng Thượng từ chối dứt khoát, không để cho Vân Quý nhân một chút mặt mũi nào. Sắc mặt Vân Quý nhân nửa hồng nửa trắng, vô cùng lúng túng mà lui xuống.
Ai nấy đều thấy thánh thượng đối xử với Vân Quý nhân không còn nhiệt tình như trước nữa.
Giản Tần đang ngồi cực kì đắc ý mà cười, nghĩ trước giờ phải chịu tính khí nóng giận của tiểu tiện nhân này, bây giờ nàng ta bị Hoàng thượng ghét bỏ, chờ đến ngày nàng ta bị Hoàng thượng hoàn toàn quên lãng, xem nàng thu thập tiện nhân này thế nào.
Oánh Tần nghiêng người đến gần Hiền phi, che mặt thấp giọng: “Nương nương, có vẻ Hoàng thượng lạnh nhạt với Vân thị rồi, xem ra những thứ trước kia chúng ta làm cũng không uổng phí, Xuân Thường tại cũng coi như đắc lực, hay là để tần thiếp thay nương nương…”
“Không vội,” Hiền phi lắc đầu: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Để nàng ta chết dễ như vậy sao có thể giải được mối hận trong lòng bổn cung.”
“Nhẫn Dứu.” Nàng gọi một tiếng, đánh mắt ra hiệu với cung nữ rồi đứng dậy, tiến đến chỗ Hoàng thượng thi lễ: “Hoàng thượng, hiện giờ lành đã đến, cho phép thần thiếp đưa kính nhân duyên vào nội điện để Hoàng thượng và Hoàng hậu thường thức được không?”
Trước kia Ngung Diễm đã từng nghe Hiền phi nói về công dụng thần kì của kính nhân duyên nên cảm thấy rất thú vị, hắn gật đầu cho phép.
Hiền phi xoay người, hướng về phía cửa đại điện vẫy tay, cung nhân nhanh chóng mang một tấm gương tráng lệ vào giữa điện. Mọi người trong điện đều không nhịn được mà quay sang nhìn xem rốt cuộc đó là vật hiếm lạ gì.
Tú Nguyệt nhất thời hết muốn ăn, cũng muốn xem náo nhiệt.
Mặt gương kia sáng bóng hoa lệ, hai bên còn có sợi dây, Tú Nguyệt nhìn nghi hoặc, thực sự có một thứ huyền ảo như vậy, có thể đoán được nhân duyên nam nữ trên thế gian này sao?
Chuyện thần kì ảo diệu như vậy thật khó mà tin được.
Hiền phi cười nhạt, đi đến giữa điện nói với Đế Hậu: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, kính nhân duyên này vô cùng thần kì, chỉ cần hai người ngồi trước gương, mỗi người nắm một đầu sợi dây nhân duyên để liên kết, trên mặt kính sẽ hiện ra nhân duyên kiếp này của hai người.”
“Hôm nay là ngày mùng tám tháng Chạp, thần thiếp chỉ là muốn Hoàng thượng và Hoàng hậu vui thôi. Để tránh lục cung nghị luận cảnh hiện ra trong kính nhân duyên, thần thiếp đã xin Hoàng hậu nương nương một gian trống trong nội điện Trữ Tú cung, ngoài cửa do người của ngự tiền thánh thượng canh gác, kính nhân duyên hiện ra cảnh gì chỉ có hai người ở bên trong biết, người ngoài sẽ không thể biết được.”
Hiền phi đứng giữa chính điện nói, mọi người ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.
Beta: An Thục phi
Cũng chưa từng muốn gặp nàng.
Trong lòng hắn lại có một cảm giác khác, mỗi khi hắn ý thức được tâm tình của bản thân bị khống chế, hắn sẽ tức giận, sợ hãi, thậm chí hắn bắt đầu không nhớ đến Tín Quý nhân, chỉ thỉnh thoảng trong lòng sẽ đột nhiên nhớ ra, đúng vậy.
Nhận ra được điều đó, lần trước hắn còn nổi giận trách cứ nàng một trận để mong có thể xua đuổi suy nghĩ ấy, nhưng kết quả là khiến khoảng cách hai người càng xa, đến lúc hối hận, hắn lại dùng vàng bạc châu báu để dỗ dành nàng.
Mấy ngày nay, hắn liều mạng che dấu đến mức cảm thấy vô cùng ngột ngạt, thân là đế vương không thể để người khác biết được tâm sự thầm kín, thế mà bây giờ lại bị Tín Quý nhân vạch trần.
Hắn vẫn luôn muốn áp chế tâm trạng lo âu này xuống, tựa như hôm nay, rõ ràng hắn không có ý định gặp nàng, không ngờ Hiền phi lại tặng tấm kính nhân duyên kia, ma xui quỷ khiến thế nào hắn vẫn dựa vào danh nghĩa của Tín Quý nhân, tỉnh bơ sai người triệu nàng tới.
Khó trách Tín Quý nhân lạnh nhạt.
Hoàng thượng trầm mặc một lúc lâu, chính điện Trữ Tú cung lặng ngắt như tờ.
Lúc trước trên điện vẫn cãi cọ ồn ào, mọi người chăm chú xem náo nhiệt, Tú Nguyệt nghĩ ngày mai lại phải trải qua những ngày thắt lưng buộc bụng nên chỉ chăm chăm ăn cháo.
Từ đầu đến giờ ăn tổng cộng hai bát cháo mùng tám tháng Chạp vẫn chưa thoả cơn thèm, dù sao cũng là nấu bằng mấy vạn lượng bạc, nàng còn định mời thái giám hầu cháo một bát. Nhưng bây giờ trong đại điện sao không có chút không khí tiệc cháo gì thế nhỉ? Khéo còn có thể nghe thấy tiếng cây trâm rơi, thế này thì sao nàng dám mở miệng.
Tú Nguyệt vẫn dùng ánh mắt đó nhìn thái giám hầu cháo, định tuỳ cơ hành sự nhưng thoáng nhìn lại thấy hình như Hoàng thượng vừa bắn ánh mắt thâm trầm về phía nàng, nhưng nhìn lại thì hình như Hoàng thượng lại không hề nhìn nàng, dường như ban nãy chỉ là ảo giác.
Tú Nguyệt mơ hồ, sao tự nhiên Hoàng thượng lại trừng mắt nhìn về phía nàng làm gì nhỉ?
Dù sao tốt nhất vẫn không nên ăn bát cháo kia, tránh lại gây hoạ. Ăn tạm hoa quả cho chắc bụng vậy.
Vì thế nàng chỉ dám ăn mấy quả dâu tây trên đĩa.
Sau một hồi im lặng thật lâu Hoàng thượng mới mở miệng, hắn nhìn Tín Quý nhân, giọng nói cũng ôn hoà hơn nhiều: “Quý Đồng, sao trẫm có thể ghét bỏ nàng, đến đây ngồi bên cạnh trẫm đi.”
Lời vừa nói ra, Hiền phi, Oánh Tần, Giản Tần ở phía dưới mặt ai nấy đều trắng bệch, Giản Tần hẳn là tức muốn chết. Mặc dù là Trung cung nhưng sắc mặt của Hoàng hậu nương nương cũng hơi khó coi.
“Vâng.”
Tín Quý nhân đáp lời, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, nhưng do thân phận là phi tần nên so với vị trí của Hoàng hậu bên cạnh Hoàng thượng vẫn lệch hơn một chút.
Nhìn dáng vẻ ấy, Tú Nguyệt thực sự không thể không bội phục Tín Quý nhân. Chỉ bằng thực lực của bản thân mà dám đấu chọi gay gắt với đảng của Hiền phi, không quan tâm đến hậu quả nhưng cũng không bị rơi vào thế hạ phong, chọc Hoàng thượng và Hoàng hậu tức giận nhưng không hề tổn hại một sợi tóc nào, cuối cùng còn được ngồi bên cạnh Hoàng thượng, có vẻ nàng chẳng sợ toàn bộ hậu cung trở thành kẻ địch.
Tín Quý nhân ngồi xuống, Tú Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng đối xử với người khác với vẻ mặt dịu dàng như thế. Trong ấn tượng của nàng, nếu Hoàng thượng không hung dữ với nàng thì cũng là tâm tình bất ổn, hỉ nộ vô thường.
“Trẫm là vua một nước, lời hứa đã nói với nàng đương nhiên sẽ giữ lời. Nhưng nàng vẫn phải nhớ tôn trọng Hoàng hậu, tôn trọng Hiền phi, tôn trọng chủ vị các cung, nhớ kĩ phân vị của bản thân.”
Tín Quý nhân vẫn dám cãi lại: “Hoàng thượng cho Hoàng hậu quyền của Trung cung, cho Hiền phi cùng giải quyết chuyện lục cung, Giản Tần, Oánh Tần tốt xấu gì cũng là chủ của một cung, còn tần thiếp thì có gì? Trong hậu cùng này tần thiếp cũng chỉ là lục bình thôi, Hoàng thượng lạnh nhạt, tần thiếp khó mà an tâm, đương nhiên phải nóng nảy rồi.”
“Huống chi tần thiếp vào cung mới hơn hai năm, vẫn còn non trẻ, cần rèn luyện thêm, như Hiền phi biết được thiên mệnh còn chẳng thể làm gì vô dục vô cầu, Hoàng thượng việc gì phải trách móc tần thiếp nặng nề.”
Mắt thấy Hiền phi sắp nổi giận, Hoàng Thượng mở miệng trách nàng: “Làm càn! Hiền phi là Quý nhân, há lại để nàng tuỳ tiện bình luận! Đến khi nào nàng biết an phận thủ thường, tuân thủ bổn phận trong cung, trẫm sẽ đồng ý với nàng, ban cho nàng phân vị chủ vị.”
Phía dưới Oánh Tần nãy giờ vẫn không nói gì, bây giờ mới hừ nhẹ một tiếng, ghé sát Hiền phi: “Hay cho tiệc cháo, đã không có vị gì còn ăn ra được Tần vị.”
Hiền phi đang tức, nghe được vậy liền mắng một câu: “Chúng ta gấp cái gì! Hoàng hậu sẽ mở miệng khuyên giải thôi.”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên nghe thấy giọng Hoàng hậu vang lên: “Hoàng thượng…”
Hoàng Thượng cản lời Hoàng hậu định nói tiếp: “Ý trẫm đã quyết, Hoàng hậu không cần khuyên nhủ. Phong Tần cho Tín Quý nhân cũng không phải là làm ngay, Hoàng hậu là chính thê, Tín Quý nhân là thiếp thất, khi nào Hoàng hậu cảm thấy Tín Quý nhân có thể phong Tần vị thì lúc đó sắc phong. Hoàng hậu thấy thế nào?”
Ý là nếu Tín Quý nhân muốn phong Tần thì không thể không qua cửa của Hoàng hậu.
Một mặt vừa áp chế Tín Quý nhân phản bác, lại vừa để Hoàng hậu không nói thêm gì nữa.
“Thêm nữa” Hoàng thượng không muốn tiếp tục chủ đề cũ nên đổi sang một đề tài khác: “Lần trước ở Thần Võ môn, huynh trưởng của nàng Lưu Dục Hiên có công hộ giá, trẫm định ban hắn làm ngự tiền chính tứ phẩm nhị đẳng thị vệ, ngày mai tiến cung. Tín Quý nhân, nếu nàng nhớ huynh trưởng, trẫm có thể chuẩn cho nàng đi thăm hắn, nàng thấy có được không?”
Ngày ấy ở Thần Võ môn, đột nhiên Trần Đức lao đến hành thích, lúc nguy nan Lưu Dục Hiên con trai của Lưu tướng quân dũng cảm quên mình chạy đến cứu giá, chặn được hai đao chí mạng. Trước kia người của Lưu phủ qua lại thân thiết với Hoà Thân, hắn rất không thích Lưu Bổn Chí, vốn muốn trục xuất hắn rời kinh, hiện giờ xem ra Lưu tướng quân một lòng trung thành, Lưu phủ ngày càng tận tâm với hoàng gia, đúng là suýt chút nữa hắn hiểu lầm thần tử trung thành tuyệt đối.
Trong lòng Hoàng thượng áy náy với Tín Quý nhân và phủ tướng quân, người ngoài sao nhìn được. Bên ngoài thì thấy hôm nay Tín Quý nhân được hứa nâng lên Tần vị, huynh trưởng thì được trọng dụng, nhất thời phong quang vô hạn. Bên dưới các phi tần nghiến răng ghen tỵ.
Thánh thượng kim khẩu đã khai mà mãi vẫn không thấy Tín Quý nhân đứng dậy tạ ơn.
Nhưng thật ra tay nàng bắt đầu run rẩy không khống chế được, bỗng nhiên đụng đổ chén trà trên bàn.
“Vẫn chưa vui sao?” Đối với việc Tín Quý nhân thất lễ, Hoàng thượng cũng chẳng trách móc nặng nề: “Trẫm hạ lệnh như vậy là đã nể mặt nàng rồi đấy.”
Tín Quý nhân cúi đầu rũ mắt rồi tự nhiên cười với Hoàng thượng, phản ứng của nàng chẳng tự nhiên chút nào: “Tần thiếp, tần thiếp quá vui mừng thôi. Tần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng chấp thuận cho huynh trưởng tần thiếp tiến cung.”
Lưu Dục Hiên…
Sáu năm trước Tú Nguyệt từng nghe thấy cái tên này, bây giờ không kịp đề phòng mà tim lại kêu “đùng” một tiếng, quả quýt đang lột vỏ trên tay liền rơi xuống, lăn thành một đường vòng cung.
Nàng không nhịn được mà lấy tay che ngực, cảm xúc vui buồn đan xen, từng chuyện cũ gợi lại trong đầu, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Đĩa hoa quả ngũ sắc mới đưa lên trông cũng thật là khó nuốt.
Là hắn, cố nhân muốn gặp lại sao.
Các phi tần trong điện đều bận rộn nhìn vẻ khác thường của Tín Quý nhân, chỉ có Tú Thường tại ngồi đối diện bên trái là mặt không biến sắc, liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Tú Nguyệt.
Quả nhiên đúng như nàng ta dự đoán.
“Hoàng Thượng.”
Lúc này, Vân Quý nhân từ chỗ ngồi đứng lên, gọi một tiếng trước mặt mọi người.
Thấy Tín Quý nhân hôm nay được thể diện, với tình cách của Vân Quý nhân, nàng ta há có thể ngồi yên. Từ trước đến nay Hoàng thượng rõ ràng đều sủng ái nàng, vốn dĩ đều là nàng.
Hiển nhiên hôm nay Vân Quý nhân trang điểm tỉ mỉ, váy tơ lụa Tứ Xuyên làm nổi bật dáng người lả lướt hấp dẫn. Nàng tiến đến giữa điện, cúi đầu hành lễ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay gia yến, tần thiếp đặc biệt tỉ mỉ chuẩn bị vũ đạo dâng cho Hoàng thượng, mong là Hoàng thượng sẽ thích.”
Nghe thấy giọng nàng, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Vân Quý nhân, ai nấy đều nghe được trong giọng đế vương có sự lạnh nhạt: “Vân Quý nhân có tâm, hôm nay là gia yến mùng tám tháng Chạp, chỉ là ngày thường trong nhà, trẫm thấy không cần đâu.”
Hoàng Thượng từ chối dứt khoát, không để cho Vân Quý nhân một chút mặt mũi nào. Sắc mặt Vân Quý nhân nửa hồng nửa trắng, vô cùng lúng túng mà lui xuống.
Ai nấy đều thấy thánh thượng đối xử với Vân Quý nhân không còn nhiệt tình như trước nữa.
Giản Tần đang ngồi cực kì đắc ý mà cười, nghĩ trước giờ phải chịu tính khí nóng giận của tiểu tiện nhân này, bây giờ nàng ta bị Hoàng thượng ghét bỏ, chờ đến ngày nàng ta bị Hoàng thượng hoàn toàn quên lãng, xem nàng thu thập tiện nhân này thế nào.
Oánh Tần nghiêng người đến gần Hiền phi, che mặt thấp giọng: “Nương nương, có vẻ Hoàng thượng lạnh nhạt với Vân thị rồi, xem ra những thứ trước kia chúng ta làm cũng không uổng phí, Xuân Thường tại cũng coi như đắc lực, hay là để tần thiếp thay nương nương…”
“Không vội,” Hiền phi lắc đầu: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Để nàng ta chết dễ như vậy sao có thể giải được mối hận trong lòng bổn cung.”
“Nhẫn Dứu.” Nàng gọi một tiếng, đánh mắt ra hiệu với cung nữ rồi đứng dậy, tiến đến chỗ Hoàng thượng thi lễ: “Hoàng thượng, hiện giờ lành đã đến, cho phép thần thiếp đưa kính nhân duyên vào nội điện để Hoàng thượng và Hoàng hậu thường thức được không?”
Trước kia Ngung Diễm đã từng nghe Hiền phi nói về công dụng thần kì của kính nhân duyên nên cảm thấy rất thú vị, hắn gật đầu cho phép.
Hiền phi xoay người, hướng về phía cửa đại điện vẫy tay, cung nhân nhanh chóng mang một tấm gương tráng lệ vào giữa điện. Mọi người trong điện đều không nhịn được mà quay sang nhìn xem rốt cuộc đó là vật hiếm lạ gì.
Tú Nguyệt nhất thời hết muốn ăn, cũng muốn xem náo nhiệt.
Mặt gương kia sáng bóng hoa lệ, hai bên còn có sợi dây, Tú Nguyệt nhìn nghi hoặc, thực sự có một thứ huyền ảo như vậy, có thể đoán được nhân duyên nam nữ trên thế gian này sao?
Chuyện thần kì ảo diệu như vậy thật khó mà tin được.
Hiền phi cười nhạt, đi đến giữa điện nói với Đế Hậu: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, kính nhân duyên này vô cùng thần kì, chỉ cần hai người ngồi trước gương, mỗi người nắm một đầu sợi dây nhân duyên để liên kết, trên mặt kính sẽ hiện ra nhân duyên kiếp này của hai người.”
“Hôm nay là ngày mùng tám tháng Chạp, thần thiếp chỉ là muốn Hoàng thượng và Hoàng hậu vui thôi. Để tránh lục cung nghị luận cảnh hiện ra trong kính nhân duyên, thần thiếp đã xin Hoàng hậu nương nương một gian trống trong nội điện Trữ Tú cung, ngoài cửa do người của ngự tiền thánh thượng canh gác, kính nhân duyên hiện ra cảnh gì chỉ có hai người ở bên trong biết, người ngoài sẽ không thể biết được.”
Hiền phi đứng giữa chính điện nói, mọi người ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.
Danh sách chương