Ngày thường tôi hay chơi đá bóng, tập xà, nâng tạ, rảnh thì tham gia hội chạy việt dã, nói chung là sức khoẻ vô cùng tốt. Dù thế khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, tôi cảm thấy mình khó lòng hỗ trợ được. Bởi vì chiều cao chênh lệch quá.

Tôi cao mét bảy tư, bảy lăm, ở Việt Nam cũng không đến nỗi nào, nhưng ra nước ngoài thì chẳng thấm vào đâu. Đối với đoàn sáu người như siêu mẫu trước mặt, tôi mà vào giúp thì hoá ra chịu tội à. Vậy nên khi nhổm người dậy so sánh, tôi lắc đầu xua tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Người tây vừa kêu tôi kia cũng nhận ra vấn đề, há mồm nói một từ mà tôi dù có dốt ngoại ngữ bẩm sinh vẫn hiểu được.

Tốt tốt anh bạn! Anh đã chính thức khiêu chiến lòng tự tôn dân tộc đấy!- Tôi xắn tay áo hằm hè.

Về sau nhớ lại tôi chỉ muốn cười trước sự nông nổi của mình, nhưng giờ tôi nào nghĩ được xa thế chứ.

Tôi chạy tới đầu hòm, chống tay đẩy lên. Tư thế này rất dễ mỏi, lại còn khiến cho lực phải chịu dồn cả lên tôi. Mà tôi lúc đó giống như siêu nhân vậy, chẳng biết nặng là gì.

Đoàn bảy người chúng tôi gập ghềnh đi về cuối hành lang, qua những căn phòng xa hoa, tới một chiếc thang máy xa hoa.

Tôi đối với thang máy đã có thù, nhưng đưa phật đưa đến tây thiên, giờ bỏ chạy bọn nó cười cho à.

Thế là chúng tôi lại khệ nệ vào thang máy.

“Chờ tau, bây chờ tau.” Từ trong nhà vệ sinh chếch thang máy có người hô lên câu tiếng Nghệ đặc sệt.

“Anh em, nặng lắm rồi.” Tôi quay đầu nói vọng ra.

Lời tôi chưa dứt một bóng dáng đã lao vào trong, huých tôi lảo đảo.

“Ngài enh em, xin lội xin lội.”

Người vừa bước vào vỗ vỗ lưng tôi, tay anh ta hẵng còn sũng nước, chẳng biết là cố tình khiến tôi ghê tởm hay vô tình khiến tôi ghê tởm nữa.

“Who are you? What are you doing here?”

Anh Tây đi cùng tôi mặt đầy nghi hoặc hỏi người vừa tới.

Tôi cũng quay ra nhìn. Đấy là một chàng mập lớn tuổi hơn tôi, da ngăm đen, thân khoác áo tăng bào nhăn dúm, đầu đội mũ Ngũ Phật lệch lạc, chân đạp dép tổ ong rẻ tiền. Nhìn tổng thể liền ra một tên lừa bịp.

"I can"t speak English."

Sư béo dỏm cười hề hề đáp, bàn tay không ngừng cách vải nắn bóp chiếc hòm. Bóp một đường từ đầu tới cuối, nhanh nhẹn len bụng béo giữa bảy người bọn tôi.

Hành động của sư béo dỏm đáng khinh đến nhức mắt, nếu không phải tay tôi đang bận tôi thật mẹ nó muốn đá đít hắn mấy cái.

"Hey! Take your hand off!"

Một anh tây gạt văng tay sư béo dỏm, vẻ mặt cau có. Những người còn lại bỗng vén vạt áo khoác comple lên, lộ ra bao súng ngắn dắt trên thắt lưng.

Chân tôi phát run, nếu không kể lúc đi quân sự thì đây là lần đầu tôi thấy súng thật ngoài đời, hơn nữa còn ở trong tay những kẻ nhìn không hề chính nghĩa này.

Sư béo dỏm giơ hai tay ngang đầu cười hề hề giật lùi nhích lại gần tôi. Miệng thì nói:

"Calm down, calm down."

Hai chúng tôi giờ đã dán sát vào nhau, ánh nhìn hung dữ của sáu người da trắng vì thế bắn cả vào tôi. Tôi nhích người muốn cách xa tên sư béo dỏm nhưng hắn lại càng xán lại.

"Ngài enh em tên chi?" Sư béo dỏm cười hỏi.

"Bách Việt." Tôi căng thẳng đáp "Này anh em đừng dựa gần thế."

"Đồng hơng phại thơng êu nhao chớ." Sư béo dỏm một bên đối với nhóm người tây nháy mắt một bên vỗ lưng tôi.

"Nghe khẩu âm đi, ai cùng quê với anh."

"Gơ chạ trùng hợp rứa, tau nỏ phải ngài Việt nì."

Tôi trợn tròn mắt, nhưng chưa kịp tỏ vẻ bất ngờ thì một tên tây đã rút súng chĩa vào chúng tôi, quát:

"Hey! Shut up! You two shut up!"

Sư béo quay sang tôi nháy mắt hỏi:

"Mi nghe hiệu nỏ?"

“Không hiểu."

"Hấn chựi mi là thằng ăn cặp."

"Có lấy gì đâu?"

Sư béo cười tủm tỉm bỏ tay khỏi lưng tôi.

"Thì giừ lấy ni."

Và tôi càng run hơn nữa.

Bởi vì...

Trên lưng áo bị hắn bôi ướt sũng của tôi có hai chữ:

"Chọ họ."

- -------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện