Thanh Huyên từ khi ra viện vẫn luôn thầm lặng. Thím Trương rất thương cô, cho rằng Thanh Huyên là bị sốc nên đặc biệt chăm sóc. Ngay ngày hôm sau ra viện, Trương Thanh Huyên đã đến trường làm thủ tục bảo lưu kết quả và xin nghỉ học. Có điều Thanh Huyên chưa đi học nên không thể bảo lưu kết quả thi này đến năm sau. Nhà trường khuyên cô nên học lại để thi lại. Thanh Huyên đành ra về.
Hiện tại đã là tháng mười hai, trời rét căm căm. Thanh Huyên trừ khi ăn cơm và chạy bộ thì rất ít ra khỏi phòng. Cô lên thực đơn và đưa cho thím Trương mỗi đầu tuần, còn mình thì vùi đầu trong phòng bắt đầu luyện. Mỗi sáng, mặc kệ trời lạnh thế nào cô cũng chạy bộ. Thân thể này vừa mới khỏi nên cô đi từ căn bản nhất, mỗi ngày đi bộ một tiếng, sau đó tăng dần lên. Thanh Huyên không chấp nhận nổi thân thể mình yếu đuối như thế này.
Sau đó Thanh Huyên mua dược liệu để tắm và bôi. Sống ở trong hoàng cung ăn thịt người, bí kíp trường sinh chính là phải hiểu hương liệu và dược liệu. Bạn không thể biết liệu một vài thứ tưởng chừng vô hại nhưng kết hợp với nhau lại thành kịch độc thế nào. Tiền tài vốn không lo, mỗi tháng trong tài khoản sẽ được gửi khoảng ba vạn tiền lợi tức của cổ phần.
Đến tháng ba, Thanh Huyên bắt đầu xem lại sách vở. Hai mươi năm dùng bút lông viết chữ, nay lại được sử dụng bút bi thật có chút gượng gạo. Nhưng chữ Thanh Huyên viết ra quả thực rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với sách vở cũ của cô. Thanh Huyên xem lại sách vở lớp chín để thi lên cấp ba. Những kiến thức tưởng chừng đã ném ra sau gáy nhưng đọc lại thì ra vẫn có căn bản. Vì vậy cô rất nhanh chóng vạch ra kế hoạch học tập cả kiến thức lớp mười. Thanh Huyên dự định thi lại cấp ba, học một kì năm lớp mười thì nhảy lớp. Cô rất dụng tâm học tập.
Không biết có phải do sống hai kiếp không, tính cách Thanh Huyên trầm ổn rất nhiều. Kéo theo đó điều dưỡng có phương pháp nên cơ thể phát triển khá tốt. Ngũ quan có chút non nớt cũng dần định hình. Kiếp trước dung mạo của Thanh Huyên giống hệt kiếp này nên cô biết mặt mũi mình ra sao. Dù sao cũng là cực kì mĩ mạo nên mĩ nhân trong cung ghen ghét có thừa. Tiếp theo đó trí óc không có bị mài mòn đi mà học tập rất cường thế. Dường như đầu óc trở thành cái máy ăn gian rất cường. Thanh Huyên cũng cực vui vẻ vì điều này.
Thanh Huyên của mười lăm tuổi cũng là một thiếu nữ mơ mộng. Gia đình cô điều kiện tốt nhưng lại thiếu tình thương của cha mẹ. Bạn bè của cô cũng rất ít. Tính cách của cô lại có chút hướng nội.Vì vậy Thanh Huyên thích viết tiểu thuyết khi rảnh. Khi đó tiểu thuyết mạng đang có phong trào, được ủng hộ nhiệt liệt. Có điều Thanh Huyên chưa đăng truyện nào lên. Thế nhưng Thanh Huyên của bốn mươi tuổi lại biết tính cách mình quái đản, duyên với cha mẹ lại bạc, nhưng trời cao lại cho cô hai lần làm người và trí óc để đền bù. Có lẽ cuộc sống cô sẽ cô đơn, nhưng đó không phải là mới vài ngày. Là đã cô đơn rất nhiều năm. Nhưng Thanh Huyên muốn sống lại lần nữa trọn vẹn. Cô chỉ còn cách cố gắng từng chút mở lòng ra, hướng tới bên ngoài, tận hưởng hương vị cuộc sống bình thường nhất là tốt rồi.Ôn tập hai tháng, đến tháng năm bắt đầu đăng kí dự thi, Thanh Huyên cũng ôn tập hoàn thành và học được một học kì kiến thức lớp mười. Cô đăng kí trường cấp ba Ánh Dương đứng đầu tỉnh. Lên cấp ba, học sinh phải ở kí túc xá. Thanh Huyên không thích ở chung nhưng phải ở ít nhất một học kì mới được chuyển ra nên cô chấp nhận. Thời gian càng ngày càng gấp rút, Thanh Huyên cũng tĩnh tâm trở lại. Đêm trước khi thi thím Trương còn gấp hơn cả cô.
Tháng sáu trời bắt đầu nóng, áp lực thi cử lại càng khiến nhiều học sinh căng thẳng. Thanh Huyên thi với thân phận thí sinh tự do nên cô không mặc đồng phục. Ngũ quan xinh đẹp cùng với chiếc áo xanh nhạt khiến cô nổi hơn hẳn. Thanh Huyên cũng không để ý tới những ánh mắt đánh giá mình mà rất chăm chú ngồi yên. Khí chất của Thanh Huyên thực sự khiến mấy cô cậu bạn này không dám đến gần.
Môn đầu tiên là thi văn. Đáp đề hẳn là không có vấn đề. Thanh Huyên tự mình sàng lọc các đề để tự áp đề cũng khá chuẩn. Ngôn ngữ hành văn đã qua chau chuốt càng không có vấn đề. Nói chung môn văn rất trót lọt.
Tiếp theo là toán và ngoại ngữ. Thanh Huyên áp dụng công thức tính toán, sử dụng máy tính đáp đề còn hơi trúc trắc. Còn đề bài cuối cô không chắc chắn đáp án trăm phần trăm nhưng cũng khá tự tin. Còn tiếng anh có hơi chút khó khăn. Gần như Thanh Huyên phải học lại từ đầu vì tiếng anh đã quên sạch. Nhưng cô có bộ óc ăn gian. Mỗi ngày ôn luyện làm đề, Thanh Huyên còn học thuộc mười từ mới. Sau đó dần tăng lên mỗi ngày hai mươi từ. Kiến thức tiếng anh cũng bổ khuyết dần.
Sau khi thi xong, đợi kết quả thì Thanh Huyên tiếp tục học kiến thức kì hai lớp mười. Chờ đợi khoảng hơn hai mươi ngày có kết quả, mặc dù không đứng thứ nhất toàn tỉnh nhưng cũng đứng trong top ba. Người đứng đầu là một nam sinh được cộng thêm điểm thưởng văn hóa. Người thứ hai là đạt điểm max hoàn toàn, còn Thanh Huyên thiếu hai điểm nên đứng thứ ba. Cô nghĩ thành tích này cũng không tệ, ít nhất gần ba tháng bỏ ra dụng công học tập như vậy là khá tốt.
Ngày Thanh Huyên nhập học, cô cho thím Trương vẫn ở lại nhà trông coi. Mỗi cuối tuần cô sẽ về nhà. Hơn nữa cũng chỉ có một học kì. Sau này cô vẫn trường kì ở nhà, sẽ tiện để làm những việc mình muốn hơn. Thanh Hiên bao lớn bao nhỏ, một mình xách đồ tiến kí túc xá.
Cấp ba Ánh Dương là trường đạt chuẩn quốc gia, kí túc xá là bốn người một phòng. Thanh Huyên đến thì đã có hai người. Một cô bạn đeo kính dày, tay cầm quyển sách. Bố mẹ cô ấy thì đang giúp con gái trải ga giường. Hai người thấy bạn cùng phòng mới cũng rất nhiệt tình chào hỏi. Một cô bạn khác thì nhìn rất hoạt bát sáng sủa, nhìn thấy Thanh Huyên thì mắt lấp lánh gọi mĩ nhân. Hai gia đình thấy cô đi một mình cũng tiến lên giúp đỡ. Thanh Huyên cũng không muốn từ chối. Hai kiếp, tình cảm gia đình của cô khá bạc, toàn kết thúc vào năm mười lăm tuổi nên cô rất thích người lớn của nhà khác. Có lẽ là mong ngóng tình cảm đi.
Đeo kính cận tên Tạ Na. Thì ra cô ấy rất mê đọc tiểu thuyết. Tuy thế nhưng Tạ Na thành tích thi đầu vào cũng là đứng thứ hai mươi ba. Cha mẹ Tạ Na khá tự hào. Hai người là công nhân bình thường, con gái lại là con một nên Tạ Na khá được cưng chiều. Có điều vì Tạ Na ngoan ngoãn, đọc truyện cũng không quên học tập, còn đỗ vào Ánh Dương nên bố mẹ cô ấy thả lỏng hơn.Người gọi Thanh Huyên là mĩ nhân tên Đỗ Tư Vũ. Đỗ Tư Vũ là chuyên gia tìm hiểu tin tức. Như hiện đại thì gọi có tố chất nhà báo, còn ở cổ đại sẽ thành ảnh vệ xuất sắc tìm hiểu tin tức. Cha Tư Vũ có vẻ là làm nhà báo, rất biết ăn nói, quen biết rộng nên mời cả hai gia đình đi ăn ở Lương Đình. Phải biết thời điểm đó, Lương Đình là một nhà hàng nổi tiếng, không có quen biết hay đặt trước thì khó mà vào được. Đỗ Tư Vũ thành tích toàn huyện là mười tám.
Người cuối cùng đến khá ngang tàn. Phụ huynh gia đình hai bên đang nói chuyện hẹn nhau thì cô ấy đạp cửa vào. Phải, là đạp. Tay xách túi lớn túi nhỏ, còn dặn dò người đằng sau.
“Cháu biết, bà cứ để cháu. Cháu tự làm được mà. Bà cứ về trông tiểu Bảo đi.”
Hạ Hà, tóc ngắn như con trai, hành động xông xáo, tính cách hào phóng. Gia đình cô ấy có năm chị em, cô ấy đứng thứ tư. Trên có ba chị gái dưới có một em trai. Gia đình khá khó khăn. Sinh đến đứa thứ tư cha cô đã muốn ngừng, nuôi cô ấy như bé trai. Ai ngờ Hạ Hà mười ba thì mẹ cô sinh tiếp. Tiểu Bảo là em trai cô ấy, năm nay được hai tuổi rưỡi. Ba mẹ ngược nam xuôi bắc kiếm tiền, thường thì cô chỉ ở nhà với ông bà. Các chị gái của cô ấy đã đi làm hết rồi, cuộc sống bây giờ cũng thoải mái hơn. Thành tích của Hạ Hà thứ ba mươi sáu do được cộng điểm thi điền kinh. Thanh Huyên khá thích cô bạn này.
Hai phụ huynh nhà Đỗ Tư Vũ và Tạ Na thấy Hạ Hà như vậy có chút nhíu mày. Nhưng mà khi đi ăn thấy tính cách cô bé bộc trực ngay thẳng, Tuy nhìn ăn mặc cũng chả ra sao nhưng làm người cũng tốt. Vì xây dựng quan hệ tốt cho các con gái nên cũng vẫn nhiệt tình.
“Cha mẹ tiểu Huyên sao không đến?” Ba Tư Vũ tò mò.
“Cha mẹ cháu qua đời năm trước do gặp tai nạn. Hiện tại cháu sống một mình.” Thanh Huyên cười nhạt. Cô cũng chẳng có gì dấu diếm.
Ba Tư Vũ có chút suy nghĩ. Gia đình bên Tạ Na thì chia buồn. Không khí có chút trầm xuống, ba Tư Vũ nói sang chuyện khác.
“Tiểu Huyên học thật tốt, đứng thứ ba toàn tỉnh. Ba mẹ cháu nhất định sẽ tự hào về cháu.”
“Dạ.”
Kết thúc buổi ăn cũng đã tám giờ kém. Bốn cô chia tay gia đình trở về kí túc xá. Trước khi đi ba Tư Vũ và nhà họ Tạ có gọi riêng con gái ra dặn dò.
“Nếu ba nhớ không nhầm năm ngoái tai nạn nhà họ Trương khá là nổi tiếng. Hai người chết ngay tại chỗ, con gái họ thì đưa vào viện hôn mê hai tháng. Chiếc xe đâm phải họ là phú nhị đại, nhưng bên họ Trương cũng không vừa. Bác cả nhà họ móc nối quan hệ kiện lên đúng là đền bù không ít tiền. Bên kia còn có nghĩa vụ chăm sóc con gái họ Trương đến năm mười tám tuổi. Cha là giám đốc tài chính của Tập Nhân, mẹ là giám đốc tài chính của xưởng máy Thái Thịnh. Số cổ phần của họ để lại quả là cho con gái đốt không hết. Cô bé này cũng thật giỏi, mất một năm mà năm nay còn có thể tiếp tục học, còn đứng thứ ba toàn tỉnh nữa.”
“Thật sao ba?” Đỗ Tư Vũ mắt lấp lánh “Thật quá trâu bò rồi.”
“Con đó...” Ba Tư cười “Có gì giúp đỡ người ta chút. Ba thấy cô bé ấy cũng là người lễ phép. Học giỏi, kiên cường, lại có nhân mạch tài vận, người như vậy cũng đáng kết giao.”
“Con hiểu mà ba.” Tư Vũ cười híp mắt “Ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với bạn ấy.”
Còn nhà họ Tạ cũng dặn dò con gái đối tốt chút với Thanh Huyên. Đơn giản họ chỉ thấy con gái người ta mồ côi thì mồ côi thật đấy, nhưng tính cách lạnh nhạt khôn khéo, cách ăn nói không tầm thường mà gia giáo có nề nếp. Học không những giỏi còn có cốt khí. Con gái nhà mình tuy là học cũng khá, nhưng lăn lộn ở nơi toàn học sinh giỏi như vậy đúng là cần phải nỗ lực hết mình mới được.
Còn Hạ Hà không nói cũng đối xử với Thanh Huyên phá lệ ân cần. Trước hết tính cách cô hào sảng, được nuôi dạy như con trai nên trong tâm thức luôn muốn bảo vệ bạn gái yếu hơn. Hơn nữa nhìn Thanh Huyên quả thực là mĩ nhân lả lướt, Hạ Hà là cực kì yêu thích cái đẹp, tự nhận mình là hộ hoa sứ giả. Hơn nữa, Thanh Huyên không còn ba mẹ, cha mẹ mình cả năm chỉ thấy mặt mấy ngày tết, nhưng cô còn có bà. Hạ Hà tự nhận mình đồng cảnh ngộ với Thanh Huyên nhưng mình còn tốt hơn chút. Vì thế khi hai người kia quay về, thấy Hạ Hà đứng cạnh Thanh Huyên nói cười phá lệ chói mắt. Hạ Hà cũng được xưng là “tiểu mĩ nam”, đứng cạnh Thanh Huyên mĩ nhân, nói thật là bức tranh thực đẹp.
Bốn người hi ha quay trở lại kí túc.
Hiện tại đã là tháng mười hai, trời rét căm căm. Thanh Huyên trừ khi ăn cơm và chạy bộ thì rất ít ra khỏi phòng. Cô lên thực đơn và đưa cho thím Trương mỗi đầu tuần, còn mình thì vùi đầu trong phòng bắt đầu luyện. Mỗi sáng, mặc kệ trời lạnh thế nào cô cũng chạy bộ. Thân thể này vừa mới khỏi nên cô đi từ căn bản nhất, mỗi ngày đi bộ một tiếng, sau đó tăng dần lên. Thanh Huyên không chấp nhận nổi thân thể mình yếu đuối như thế này.
Sau đó Thanh Huyên mua dược liệu để tắm và bôi. Sống ở trong hoàng cung ăn thịt người, bí kíp trường sinh chính là phải hiểu hương liệu và dược liệu. Bạn không thể biết liệu một vài thứ tưởng chừng vô hại nhưng kết hợp với nhau lại thành kịch độc thế nào. Tiền tài vốn không lo, mỗi tháng trong tài khoản sẽ được gửi khoảng ba vạn tiền lợi tức của cổ phần.
Đến tháng ba, Thanh Huyên bắt đầu xem lại sách vở. Hai mươi năm dùng bút lông viết chữ, nay lại được sử dụng bút bi thật có chút gượng gạo. Nhưng chữ Thanh Huyên viết ra quả thực rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với sách vở cũ của cô. Thanh Huyên xem lại sách vở lớp chín để thi lên cấp ba. Những kiến thức tưởng chừng đã ném ra sau gáy nhưng đọc lại thì ra vẫn có căn bản. Vì vậy cô rất nhanh chóng vạch ra kế hoạch học tập cả kiến thức lớp mười. Thanh Huyên dự định thi lại cấp ba, học một kì năm lớp mười thì nhảy lớp. Cô rất dụng tâm học tập.
Không biết có phải do sống hai kiếp không, tính cách Thanh Huyên trầm ổn rất nhiều. Kéo theo đó điều dưỡng có phương pháp nên cơ thể phát triển khá tốt. Ngũ quan có chút non nớt cũng dần định hình. Kiếp trước dung mạo của Thanh Huyên giống hệt kiếp này nên cô biết mặt mũi mình ra sao. Dù sao cũng là cực kì mĩ mạo nên mĩ nhân trong cung ghen ghét có thừa. Tiếp theo đó trí óc không có bị mài mòn đi mà học tập rất cường thế. Dường như đầu óc trở thành cái máy ăn gian rất cường. Thanh Huyên cũng cực vui vẻ vì điều này.
Thanh Huyên của mười lăm tuổi cũng là một thiếu nữ mơ mộng. Gia đình cô điều kiện tốt nhưng lại thiếu tình thương của cha mẹ. Bạn bè của cô cũng rất ít. Tính cách của cô lại có chút hướng nội.Vì vậy Thanh Huyên thích viết tiểu thuyết khi rảnh. Khi đó tiểu thuyết mạng đang có phong trào, được ủng hộ nhiệt liệt. Có điều Thanh Huyên chưa đăng truyện nào lên. Thế nhưng Thanh Huyên của bốn mươi tuổi lại biết tính cách mình quái đản, duyên với cha mẹ lại bạc, nhưng trời cao lại cho cô hai lần làm người và trí óc để đền bù. Có lẽ cuộc sống cô sẽ cô đơn, nhưng đó không phải là mới vài ngày. Là đã cô đơn rất nhiều năm. Nhưng Thanh Huyên muốn sống lại lần nữa trọn vẹn. Cô chỉ còn cách cố gắng từng chút mở lòng ra, hướng tới bên ngoài, tận hưởng hương vị cuộc sống bình thường nhất là tốt rồi.Ôn tập hai tháng, đến tháng năm bắt đầu đăng kí dự thi, Thanh Huyên cũng ôn tập hoàn thành và học được một học kì kiến thức lớp mười. Cô đăng kí trường cấp ba Ánh Dương đứng đầu tỉnh. Lên cấp ba, học sinh phải ở kí túc xá. Thanh Huyên không thích ở chung nhưng phải ở ít nhất một học kì mới được chuyển ra nên cô chấp nhận. Thời gian càng ngày càng gấp rút, Thanh Huyên cũng tĩnh tâm trở lại. Đêm trước khi thi thím Trương còn gấp hơn cả cô.
Tháng sáu trời bắt đầu nóng, áp lực thi cử lại càng khiến nhiều học sinh căng thẳng. Thanh Huyên thi với thân phận thí sinh tự do nên cô không mặc đồng phục. Ngũ quan xinh đẹp cùng với chiếc áo xanh nhạt khiến cô nổi hơn hẳn. Thanh Huyên cũng không để ý tới những ánh mắt đánh giá mình mà rất chăm chú ngồi yên. Khí chất của Thanh Huyên thực sự khiến mấy cô cậu bạn này không dám đến gần.
Môn đầu tiên là thi văn. Đáp đề hẳn là không có vấn đề. Thanh Huyên tự mình sàng lọc các đề để tự áp đề cũng khá chuẩn. Ngôn ngữ hành văn đã qua chau chuốt càng không có vấn đề. Nói chung môn văn rất trót lọt.
Tiếp theo là toán và ngoại ngữ. Thanh Huyên áp dụng công thức tính toán, sử dụng máy tính đáp đề còn hơi trúc trắc. Còn đề bài cuối cô không chắc chắn đáp án trăm phần trăm nhưng cũng khá tự tin. Còn tiếng anh có hơi chút khó khăn. Gần như Thanh Huyên phải học lại từ đầu vì tiếng anh đã quên sạch. Nhưng cô có bộ óc ăn gian. Mỗi ngày ôn luyện làm đề, Thanh Huyên còn học thuộc mười từ mới. Sau đó dần tăng lên mỗi ngày hai mươi từ. Kiến thức tiếng anh cũng bổ khuyết dần.
Sau khi thi xong, đợi kết quả thì Thanh Huyên tiếp tục học kiến thức kì hai lớp mười. Chờ đợi khoảng hơn hai mươi ngày có kết quả, mặc dù không đứng thứ nhất toàn tỉnh nhưng cũng đứng trong top ba. Người đứng đầu là một nam sinh được cộng thêm điểm thưởng văn hóa. Người thứ hai là đạt điểm max hoàn toàn, còn Thanh Huyên thiếu hai điểm nên đứng thứ ba. Cô nghĩ thành tích này cũng không tệ, ít nhất gần ba tháng bỏ ra dụng công học tập như vậy là khá tốt.
Ngày Thanh Huyên nhập học, cô cho thím Trương vẫn ở lại nhà trông coi. Mỗi cuối tuần cô sẽ về nhà. Hơn nữa cũng chỉ có một học kì. Sau này cô vẫn trường kì ở nhà, sẽ tiện để làm những việc mình muốn hơn. Thanh Hiên bao lớn bao nhỏ, một mình xách đồ tiến kí túc xá.
Cấp ba Ánh Dương là trường đạt chuẩn quốc gia, kí túc xá là bốn người một phòng. Thanh Huyên đến thì đã có hai người. Một cô bạn đeo kính dày, tay cầm quyển sách. Bố mẹ cô ấy thì đang giúp con gái trải ga giường. Hai người thấy bạn cùng phòng mới cũng rất nhiệt tình chào hỏi. Một cô bạn khác thì nhìn rất hoạt bát sáng sủa, nhìn thấy Thanh Huyên thì mắt lấp lánh gọi mĩ nhân. Hai gia đình thấy cô đi một mình cũng tiến lên giúp đỡ. Thanh Huyên cũng không muốn từ chối. Hai kiếp, tình cảm gia đình của cô khá bạc, toàn kết thúc vào năm mười lăm tuổi nên cô rất thích người lớn của nhà khác. Có lẽ là mong ngóng tình cảm đi.
Đeo kính cận tên Tạ Na. Thì ra cô ấy rất mê đọc tiểu thuyết. Tuy thế nhưng Tạ Na thành tích thi đầu vào cũng là đứng thứ hai mươi ba. Cha mẹ Tạ Na khá tự hào. Hai người là công nhân bình thường, con gái lại là con một nên Tạ Na khá được cưng chiều. Có điều vì Tạ Na ngoan ngoãn, đọc truyện cũng không quên học tập, còn đỗ vào Ánh Dương nên bố mẹ cô ấy thả lỏng hơn.Người gọi Thanh Huyên là mĩ nhân tên Đỗ Tư Vũ. Đỗ Tư Vũ là chuyên gia tìm hiểu tin tức. Như hiện đại thì gọi có tố chất nhà báo, còn ở cổ đại sẽ thành ảnh vệ xuất sắc tìm hiểu tin tức. Cha Tư Vũ có vẻ là làm nhà báo, rất biết ăn nói, quen biết rộng nên mời cả hai gia đình đi ăn ở Lương Đình. Phải biết thời điểm đó, Lương Đình là một nhà hàng nổi tiếng, không có quen biết hay đặt trước thì khó mà vào được. Đỗ Tư Vũ thành tích toàn huyện là mười tám.
Người cuối cùng đến khá ngang tàn. Phụ huynh gia đình hai bên đang nói chuyện hẹn nhau thì cô ấy đạp cửa vào. Phải, là đạp. Tay xách túi lớn túi nhỏ, còn dặn dò người đằng sau.
“Cháu biết, bà cứ để cháu. Cháu tự làm được mà. Bà cứ về trông tiểu Bảo đi.”
Hạ Hà, tóc ngắn như con trai, hành động xông xáo, tính cách hào phóng. Gia đình cô ấy có năm chị em, cô ấy đứng thứ tư. Trên có ba chị gái dưới có một em trai. Gia đình khá khó khăn. Sinh đến đứa thứ tư cha cô đã muốn ngừng, nuôi cô ấy như bé trai. Ai ngờ Hạ Hà mười ba thì mẹ cô sinh tiếp. Tiểu Bảo là em trai cô ấy, năm nay được hai tuổi rưỡi. Ba mẹ ngược nam xuôi bắc kiếm tiền, thường thì cô chỉ ở nhà với ông bà. Các chị gái của cô ấy đã đi làm hết rồi, cuộc sống bây giờ cũng thoải mái hơn. Thành tích của Hạ Hà thứ ba mươi sáu do được cộng điểm thi điền kinh. Thanh Huyên khá thích cô bạn này.
Hai phụ huynh nhà Đỗ Tư Vũ và Tạ Na thấy Hạ Hà như vậy có chút nhíu mày. Nhưng mà khi đi ăn thấy tính cách cô bé bộc trực ngay thẳng, Tuy nhìn ăn mặc cũng chả ra sao nhưng làm người cũng tốt. Vì xây dựng quan hệ tốt cho các con gái nên cũng vẫn nhiệt tình.
“Cha mẹ tiểu Huyên sao không đến?” Ba Tư Vũ tò mò.
“Cha mẹ cháu qua đời năm trước do gặp tai nạn. Hiện tại cháu sống một mình.” Thanh Huyên cười nhạt. Cô cũng chẳng có gì dấu diếm.
Ba Tư Vũ có chút suy nghĩ. Gia đình bên Tạ Na thì chia buồn. Không khí có chút trầm xuống, ba Tư Vũ nói sang chuyện khác.
“Tiểu Huyên học thật tốt, đứng thứ ba toàn tỉnh. Ba mẹ cháu nhất định sẽ tự hào về cháu.”
“Dạ.”
Kết thúc buổi ăn cũng đã tám giờ kém. Bốn cô chia tay gia đình trở về kí túc xá. Trước khi đi ba Tư Vũ và nhà họ Tạ có gọi riêng con gái ra dặn dò.
“Nếu ba nhớ không nhầm năm ngoái tai nạn nhà họ Trương khá là nổi tiếng. Hai người chết ngay tại chỗ, con gái họ thì đưa vào viện hôn mê hai tháng. Chiếc xe đâm phải họ là phú nhị đại, nhưng bên họ Trương cũng không vừa. Bác cả nhà họ móc nối quan hệ kiện lên đúng là đền bù không ít tiền. Bên kia còn có nghĩa vụ chăm sóc con gái họ Trương đến năm mười tám tuổi. Cha là giám đốc tài chính của Tập Nhân, mẹ là giám đốc tài chính của xưởng máy Thái Thịnh. Số cổ phần của họ để lại quả là cho con gái đốt không hết. Cô bé này cũng thật giỏi, mất một năm mà năm nay còn có thể tiếp tục học, còn đứng thứ ba toàn tỉnh nữa.”
“Thật sao ba?” Đỗ Tư Vũ mắt lấp lánh “Thật quá trâu bò rồi.”
“Con đó...” Ba Tư cười “Có gì giúp đỡ người ta chút. Ba thấy cô bé ấy cũng là người lễ phép. Học giỏi, kiên cường, lại có nhân mạch tài vận, người như vậy cũng đáng kết giao.”
“Con hiểu mà ba.” Tư Vũ cười híp mắt “Ba yên tâm, con sẽ đối xử tốt với bạn ấy.”
Còn nhà họ Tạ cũng dặn dò con gái đối tốt chút với Thanh Huyên. Đơn giản họ chỉ thấy con gái người ta mồ côi thì mồ côi thật đấy, nhưng tính cách lạnh nhạt khôn khéo, cách ăn nói không tầm thường mà gia giáo có nề nếp. Học không những giỏi còn có cốt khí. Con gái nhà mình tuy là học cũng khá, nhưng lăn lộn ở nơi toàn học sinh giỏi như vậy đúng là cần phải nỗ lực hết mình mới được.
Còn Hạ Hà không nói cũng đối xử với Thanh Huyên phá lệ ân cần. Trước hết tính cách cô hào sảng, được nuôi dạy như con trai nên trong tâm thức luôn muốn bảo vệ bạn gái yếu hơn. Hơn nữa nhìn Thanh Huyên quả thực là mĩ nhân lả lướt, Hạ Hà là cực kì yêu thích cái đẹp, tự nhận mình là hộ hoa sứ giả. Hơn nữa, Thanh Huyên không còn ba mẹ, cha mẹ mình cả năm chỉ thấy mặt mấy ngày tết, nhưng cô còn có bà. Hạ Hà tự nhận mình đồng cảnh ngộ với Thanh Huyên nhưng mình còn tốt hơn chút. Vì thế khi hai người kia quay về, thấy Hạ Hà đứng cạnh Thanh Huyên nói cười phá lệ chói mắt. Hạ Hà cũng được xưng là “tiểu mĩ nam”, đứng cạnh Thanh Huyên mĩ nhân, nói thật là bức tranh thực đẹp.
Bốn người hi ha quay trở lại kí túc.
Danh sách chương