“Quái vật.” Sắc mặt cô ta trắng bệch, phun ra hai chữ. Đây đích thật là một con quái vật cường đại, kinh khủng, khiến cho cô ta bất an, tim đập thình thịch.
Nhất là, nghĩ đến vừa rồi cuộc trò chuyện gián đoạn, khiến cho cô ta không rét mà run. Người trong điện thoại còn đang kêu to, đột nhiên im bặt, giống như âm thanh sau cùng của tử vong.
Mục im lặng, không lên tiếng.
Y bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn một bên trời, thật lâu cũng không có tiếng động. Kết quả này quá đột ngột.
“Vì sao lại như vậy?”
Y đột nhiên quay người, gương mặt rất lạnh, từ đáy mắt hiện lên ánh sáng khiến người ta run sợ. Cả phòng khách rộng rãi đều có chút lạnh lẽo.
Kết quả này đối với y mà nói, thật sự hỏng bét, khiến tâm trạng của y sa sút trầm trọng. Đây là mười tám dị nhân, một lực lượng vô cùng quan trọng trong tay y, kết quả lại chết hết? “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tôi biết không?” Mục đè nén âm thanh.
Gương mặt anh tuấn không hiện lên nụ cười, cũng khó duy trì cảm giác bình thản. Lúc này, mặt y trầm xuống như nước, mang theo khí tức âm lãnh, hoàn toàn không tương xứng với khí chất nho nhã của y.
Hứa Uyển Thanh thì đang lẩm bẩm: “Thế mà lại phát sinh chuyện này? Rốt cuộc hắn là ai? Sao có thể giết chết hơn mười dị nhân vừa mới uống thuốc mới được chứ?”
Choảng!
Mục ném ly rượu đế cao xuống mặt đất, kiếng bể óng ánh văng tứ tung, tản mát bốn phía. Y nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Đáng chết.” Y gầm lên.
Trước kia, y lúc nào cũng ung dung, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không để ý chuyện này. Y cho rằng người kia chết không thể nghi ngờ, là kết cục đã được quyết định từ lâu.
Nhưng bây giờ, y nắm chặt nắm đấm, gương mặt tái xanh, khó mà che giấu được sự phẫn nộ trong lòng. Đây là một thất bại không thể tha thứ, một tổn thất rất trọng đại.
“Mục, không nên tức giận, mau tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này như thế nào.” Hứa Uyển Thanh nói. Cô ta tự trấn định, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, việc này bởi vì cô ta mà xảy ra.
Nếu người kia muốn đến báo thù, nhất định sẽ tìm đến cô ta.
Trong phòng khách xuất hiện thêm một người, là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò đứng tại chỗ, nói: “Mục, đây không phải là lỗi của cậu. Ai cũng không thể ngờ được kết quả này.”
Ông ta nói rất có lý. Mười tám dị nhân cùng nhau xuất kích, cộng thêm uống thuốc kiểu mới, tuyệt có thể quét ngang một phương, giết một người thật sự quá đơn giản.
Thiên hạ này, không phải dị nhân nào cũng có thể sánh vai với Kim Cương.
Đội hình cường đại như vậy, phục kích dị nhân lạc đàn, hoàn toàn chẳng có gì phải lo lắng, nhất định sẽ bị tuyệt sát.
“Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề? Bác Ôn, bác cho người đi thăm dò giùm cháu. Cháu muốn biết kết quả rõ ràng, cháu không cam tâm.” Nét mặt của Mục càng âm trầm hơn. Đốt ngón tay bị y bóp đến tái xanh.
“Có thể do Kim Cương ra tay hay không? Người của Bồ Đề Cơ Nhân không phải hoạt động trong khu vực đó à?” Hứa Uyển Thanh nói.
Bác Ôn khẽ giật mình, nhưng ông không tỏ thái độ gì. Dựa theo yêu cầu của Mục, ông ta phân phó người lập tức đến hiện trường điều tra kỹ càng, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân.
Mục cau mày. Y cũng đang hoài nghi, phải chăng Kim Cương vì y mà đến?
Nhưng căn cứ vào số liệu, dị nhân có được cơ thể bất hoại vẫn còn đang trên đường, nhanh nhất cũng phải chiều nay mới đến nơi.
“Đi thăm dò thử xem phải chăng Kim Cương đã lén lút đến trước đó rồi không?” Mục lạnh lùng nói.
Bác Ôn gật đầu. Ông ta bắt đầu sắp xếp nhân thủ, điều động tài nguyên nhân mạch, điều tra kỹ càng động tĩnh nhân vật quan trọng nhất của Bồ Đề Cơ Nhân.
Một máy bay trực thăng cỡ nhỏ cất cánh, nhanh chóng bay đến khu rừng cách đó tám mươi dặm, điều tra nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân và manh mối tại hiện trường.
Mặc dù những người này không phải cao thủ, nhưng thắng ở kinh nghiệm phong phú.
Khi tiến vào khu rừng, bọn họ cảm thấy sợ hãi. Mười tám dị nhân đều bị cắt cổ, thậm chí có mười ba người đầu bị cắt xuống đất.
Rõ ràng, bọn họ đều chết trong tay một người. Hơn nữa còn là cường thế chém giết, nhìn vết tích hiện trường, cũng chỉ có mấy người kịch liệt chiến đấu.
Những dị nhân còn lại căn bản không phải là đối thủ của người kia. Tất cả đều trong thời gian ngắn bị chém rụng thủ cấp. Kết quả này khiến bọn họ rùng mình.
“Chẳng lẽ Kim Cương đã đến?” Có người run giọng hỏi.
Ngoại trừ Kim Cương và ba người kia, còn có dị nhân nào đạt đến chiến lực đó sao?
Khu rừng được bọn họ tìm kiếm tỉ mỉ một lần, nhưng hoàn toàn không có manh mối quan trọng nào về người kia cả. Hắn giống như đã xóa đi vết tích sau đó vậy.
Huyện thành, trong khu nhà cao cấp.
Mục nhận được báo cáo, mặt càng trầm như nước.
“Mười tám dị nhân bị lợi khí chặt đứt đầu. Vết thương của mọi người đều là vết thương trí mạng. Người kia cường thế mà lăng lệ, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.” Bác Ôn nhìn báo cáo, sau đó lên tiếng.
“Nghe nói Kim Cương có hai loại binh khí, một trong số đó là Hàng Ma Xử. Nhưng trong tình huống bình thường, hắn ta sẽ không vận dụng. Ngoài ra, hắn ta còn có một thanh đao, đã từng dùng mấy lần, vô cùng sắc bén.” Hứa Uyển Thanh nói.
Đúng lúc này, có người đưa lên một phần mật báo. Sau khi bác Ôn nhận lấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cái gì? Kim Cương đã thật sự đến, mà còn đến vào sáng sớm hôm nay?” Hứa Uyển Thanh tiếp nhận mật báo, nhìn thoáng qua, lập tức chấn kinh.
“Kim Cương đến thật rồi.” Mục phẫn nộ, gương mặt méo mó, một chưởng vỗ lên bàn, khiến chiếc bàn nổ tung.
Y khó mà duy trì được sự nho nhã. Bây giờ, y nhịn không được mà tức giận. Kim Cương đến, điều này có ý nghĩa như thế nào? Có lẽ chỉ có người này ra tay mới có thể giải thích thông hết thảy.
Bằng không, ai sẽ có được năng lực như thế chứ? Dưới tình huống phật đao hoành thiên, tuyệt đối có thể giết chết mười tám dị nhân. Cho dù uống thuốc loại mới cũng không được.
Tổn thất quá lớn.
“Theo tin tức đáng tin cậy, sau khi Kim Cương chạy đến, đúng là đã ra ngoài, sau đó vào rừng, đến nay còn chưa về. Chỉ là không biết hắn ta có đi đến hướng đó hay không?” Bác Ôn nói.
“Kim Cương, tôi và anh không xong đâu.” Mục giận dữ, khóe mắt hiện lên sát khí, ôn tồn lễ độ đã mất sạch. Một ngọn lửa giận đang đốt cháy trong lòng bọn họ.
“Người kia đâu? Chẳng lẽ cũng không đến đó sao?” Hứa Uyển Thanh nghi hoặc. Người đứng đằng sau Sở Phong không xuất hiện sao?
Sau đó, cô ta lại cảm thấy thoải mái. Kim Cương tham dự vào. Điều này dính đến tranh đấu giữa Bồ Đề Cơ Nhân và Sinh Vật Thiên Thần, Sở Phong chết ở đây chỉ có thể được coi là chết vô ích.
Hai quái vật khổng lồ đối kháng nhau. Cao thủ xuất kích, một người phàm đi ngang qua, bất hạnh gặp nạn, còn trách được ai? Chỉ xem là hắn không may mà thôi.
Hứa Uyển Thanh thở phào một hơi, cảm thấy không có vấn đề gì. Ngay cả vị cao thủ sau lưng Sở Phong cũng không biết chân tướng, đoán chừng chỉ có thể bất đắc dĩ.
Nhất là, nghĩ đến vừa rồi cuộc trò chuyện gián đoạn, khiến cho cô ta không rét mà run. Người trong điện thoại còn đang kêu to, đột nhiên im bặt, giống như âm thanh sau cùng của tử vong.
Mục im lặng, không lên tiếng.
Y bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn một bên trời, thật lâu cũng không có tiếng động. Kết quả này quá đột ngột.
“Vì sao lại như vậy?”
Y đột nhiên quay người, gương mặt rất lạnh, từ đáy mắt hiện lên ánh sáng khiến người ta run sợ. Cả phòng khách rộng rãi đều có chút lạnh lẽo.
Kết quả này đối với y mà nói, thật sự hỏng bét, khiến tâm trạng của y sa sút trầm trọng. Đây là mười tám dị nhân, một lực lượng vô cùng quan trọng trong tay y, kết quả lại chết hết? “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tôi biết không?” Mục đè nén âm thanh.
Gương mặt anh tuấn không hiện lên nụ cười, cũng khó duy trì cảm giác bình thản. Lúc này, mặt y trầm xuống như nước, mang theo khí tức âm lãnh, hoàn toàn không tương xứng với khí chất nho nhã của y.
Hứa Uyển Thanh thì đang lẩm bẩm: “Thế mà lại phát sinh chuyện này? Rốt cuộc hắn là ai? Sao có thể giết chết hơn mười dị nhân vừa mới uống thuốc mới được chứ?”
Choảng!
Mục ném ly rượu đế cao xuống mặt đất, kiếng bể óng ánh văng tứ tung, tản mát bốn phía. Y nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Đáng chết.” Y gầm lên.
Trước kia, y lúc nào cũng ung dung, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không để ý chuyện này. Y cho rằng người kia chết không thể nghi ngờ, là kết cục đã được quyết định từ lâu.
Nhưng bây giờ, y nắm chặt nắm đấm, gương mặt tái xanh, khó mà che giấu được sự phẫn nộ trong lòng. Đây là một thất bại không thể tha thứ, một tổn thất rất trọng đại.
“Mục, không nên tức giận, mau tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này như thế nào.” Hứa Uyển Thanh nói. Cô ta tự trấn định, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, việc này bởi vì cô ta mà xảy ra.
Nếu người kia muốn đến báo thù, nhất định sẽ tìm đến cô ta.
Trong phòng khách xuất hiện thêm một người, là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò đứng tại chỗ, nói: “Mục, đây không phải là lỗi của cậu. Ai cũng không thể ngờ được kết quả này.”
Ông ta nói rất có lý. Mười tám dị nhân cùng nhau xuất kích, cộng thêm uống thuốc kiểu mới, tuyệt có thể quét ngang một phương, giết một người thật sự quá đơn giản.
Thiên hạ này, không phải dị nhân nào cũng có thể sánh vai với Kim Cương.
Đội hình cường đại như vậy, phục kích dị nhân lạc đàn, hoàn toàn chẳng có gì phải lo lắng, nhất định sẽ bị tuyệt sát.
“Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề? Bác Ôn, bác cho người đi thăm dò giùm cháu. Cháu muốn biết kết quả rõ ràng, cháu không cam tâm.” Nét mặt của Mục càng âm trầm hơn. Đốt ngón tay bị y bóp đến tái xanh.
“Có thể do Kim Cương ra tay hay không? Người của Bồ Đề Cơ Nhân không phải hoạt động trong khu vực đó à?” Hứa Uyển Thanh nói.
Bác Ôn khẽ giật mình, nhưng ông không tỏ thái độ gì. Dựa theo yêu cầu của Mục, ông ta phân phó người lập tức đến hiện trường điều tra kỹ càng, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân.
Mục cau mày. Y cũng đang hoài nghi, phải chăng Kim Cương vì y mà đến?
Nhưng căn cứ vào số liệu, dị nhân có được cơ thể bất hoại vẫn còn đang trên đường, nhanh nhất cũng phải chiều nay mới đến nơi.
“Đi thăm dò thử xem phải chăng Kim Cương đã lén lút đến trước đó rồi không?” Mục lạnh lùng nói.
Bác Ôn gật đầu. Ông ta bắt đầu sắp xếp nhân thủ, điều động tài nguyên nhân mạch, điều tra kỹ càng động tĩnh nhân vật quan trọng nhất của Bồ Đề Cơ Nhân.
Một máy bay trực thăng cỡ nhỏ cất cánh, nhanh chóng bay đến khu rừng cách đó tám mươi dặm, điều tra nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân và manh mối tại hiện trường.
Mặc dù những người này không phải cao thủ, nhưng thắng ở kinh nghiệm phong phú.
Khi tiến vào khu rừng, bọn họ cảm thấy sợ hãi. Mười tám dị nhân đều bị cắt cổ, thậm chí có mười ba người đầu bị cắt xuống đất.
Rõ ràng, bọn họ đều chết trong tay một người. Hơn nữa còn là cường thế chém giết, nhìn vết tích hiện trường, cũng chỉ có mấy người kịch liệt chiến đấu.
Những dị nhân còn lại căn bản không phải là đối thủ của người kia. Tất cả đều trong thời gian ngắn bị chém rụng thủ cấp. Kết quả này khiến bọn họ rùng mình.
“Chẳng lẽ Kim Cương đã đến?” Có người run giọng hỏi.
Ngoại trừ Kim Cương và ba người kia, còn có dị nhân nào đạt đến chiến lực đó sao?
Khu rừng được bọn họ tìm kiếm tỉ mỉ một lần, nhưng hoàn toàn không có manh mối quan trọng nào về người kia cả. Hắn giống như đã xóa đi vết tích sau đó vậy.
Huyện thành, trong khu nhà cao cấp.
Mục nhận được báo cáo, mặt càng trầm như nước.
“Mười tám dị nhân bị lợi khí chặt đứt đầu. Vết thương của mọi người đều là vết thương trí mạng. Người kia cường thế mà lăng lệ, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.” Bác Ôn nhìn báo cáo, sau đó lên tiếng.
“Nghe nói Kim Cương có hai loại binh khí, một trong số đó là Hàng Ma Xử. Nhưng trong tình huống bình thường, hắn ta sẽ không vận dụng. Ngoài ra, hắn ta còn có một thanh đao, đã từng dùng mấy lần, vô cùng sắc bén.” Hứa Uyển Thanh nói.
Đúng lúc này, có người đưa lên một phần mật báo. Sau khi bác Ôn nhận lấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cái gì? Kim Cương đã thật sự đến, mà còn đến vào sáng sớm hôm nay?” Hứa Uyển Thanh tiếp nhận mật báo, nhìn thoáng qua, lập tức chấn kinh.
“Kim Cương đến thật rồi.” Mục phẫn nộ, gương mặt méo mó, một chưởng vỗ lên bàn, khiến chiếc bàn nổ tung.
Y khó mà duy trì được sự nho nhã. Bây giờ, y nhịn không được mà tức giận. Kim Cương đến, điều này có ý nghĩa như thế nào? Có lẽ chỉ có người này ra tay mới có thể giải thích thông hết thảy.
Bằng không, ai sẽ có được năng lực như thế chứ? Dưới tình huống phật đao hoành thiên, tuyệt đối có thể giết chết mười tám dị nhân. Cho dù uống thuốc loại mới cũng không được.
Tổn thất quá lớn.
“Theo tin tức đáng tin cậy, sau khi Kim Cương chạy đến, đúng là đã ra ngoài, sau đó vào rừng, đến nay còn chưa về. Chỉ là không biết hắn ta có đi đến hướng đó hay không?” Bác Ôn nói.
“Kim Cương, tôi và anh không xong đâu.” Mục giận dữ, khóe mắt hiện lên sát khí, ôn tồn lễ độ đã mất sạch. Một ngọn lửa giận đang đốt cháy trong lòng bọn họ.
“Người kia đâu? Chẳng lẽ cũng không đến đó sao?” Hứa Uyển Thanh nghi hoặc. Người đứng đằng sau Sở Phong không xuất hiện sao?
Sau đó, cô ta lại cảm thấy thoải mái. Kim Cương tham dự vào. Điều này dính đến tranh đấu giữa Bồ Đề Cơ Nhân và Sinh Vật Thiên Thần, Sở Phong chết ở đây chỉ có thể được coi là chết vô ích.
Hai quái vật khổng lồ đối kháng nhau. Cao thủ xuất kích, một người phàm đi ngang qua, bất hạnh gặp nạn, còn trách được ai? Chỉ xem là hắn không may mà thôi.
Hứa Uyển Thanh thở phào một hơi, cảm thấy không có vấn đề gì. Ngay cả vị cao thủ sau lưng Sở Phong cũng không biết chân tướng, đoán chừng chỉ có thể bất đắc dĩ.
Danh sách chương