Ngọc Điền nhanh chóng tháo sợi dây ra khỏi cơ thể cô gái trẻ. Dĩ nhiên gã biết cô ta sẽ không cử động được dù đã được một sinh vật thần bí nhập hồn. Bởi vì ả bị trói bởi sợi dây ma thuật. Cho dù ả Bạch Kê này có mạnh đến đâu cũng khó mà thoát khỏi sợi dây kia.
Ngọc Điền rất kích động. Hay bàn tay của gã không thể nào ngừng run rẫy. Gã đã nghi ngờ những gì chủ nhân đã nói. Rằng làm thế nào một phiến đá nhỏ lại có thể chứa đựng linh hồn của một con yêu quái bậc ấy. Nếu gã nhớ không lầm, Bạch Kê đã chết từ lâu, trận chiến giữa ả với thần rùa Kim Quy là một trận đánh lớn, lớn đến mức kinh động cả Âm giới lúc bấy giờ.
Nguyên Sâm khi ấy đã nói rõ ràng:
“Phong ấn đầu tiên thuộc về người mang dòng máu cận huyết thống với Quỷ vương, mà tiểu ma vương đã chết, ta không còn cách nào khác phải dùng đến máu Quý Nhậm để giải trừ phong ấn thứ nhất. Phong ấn thứ hai ngươi phải đến núi Thất Diệu một chuyến. Chúng ta sẽ giải trừ phong ấn này bằng cách cứu Bạch Kê Tinh thoát khỏi nơi phong ấn.”
Ngọc Điền không khỏi kinh ngạc mà trầm trồ:
“Nhưng không phải Bạch Kê tinh đã chết rồi ư? Em tưởng ả đã bị thần rùa giết chết từ lâu rồi.”
Nguyên Sâm cười cười:
“Ai chẳng biết con bé gà tinh đó có khả năng xé linh hồn của nó chứ. Ta đoán đó là lý do Thiên giới phong ấn nó lẫn sức mạnh của nó.”
Ngọc Điền nhích sang một bên, mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ từ từ đứng dậy, liếc mắt nhìn hết người này sang người khác, ả không quen biết những kẻ đang đứng trước mặt. Ả cũng lặng lẽ quan sát xung quanh núi Thất Diệu một lượt. Cảnh trí đã thay đổi ít nhiều, nhưng bảy đỉnh núi vẫn đứng sừng sững như cái hồi ả còn tung hoành ngang dọc.
Linh hồn vừa nhập xác cô gái người phàm trần là một Bạch Kê Tinh, kẻ nỗi tiếng là một yêu quái, một con gà trắng thành tinh ngàn năm. Một kẻ gây rối bậc cao, khiến rất nhiều người phiền não, trong Tam giới không ai không biết đến ả. Ả hay giết hại dân lành, phá làng phá xóm, không tội ác nào không làm. Đỉnh cao nhất vẫn là vụ việc ả nhiều lần phá hoại kế hoạch xây dựng thành Cổ Loa của An Dương Vương và đã bị đánh bại bởi rùa thần Kim Quy.
Bạch Kê Tinh nhìn trời mà cười. Có lẽ Thiên giới cũng chẳng hay biết có một ngày ả sẽ lại trở lại trần gian này. Ả có sức mạnh vô song, thông minh, lại có khả năng biến hóa khôn lường, chưa kể đến việc ả còn có khả năng xé linh hồn của mình ra khi bị giết chết. Đến lúc đó, linh hồn của ả sẽ tự khắc nhập vào một phiến đá trên núi Thất Diệu này và dĩ nhiên sẽ lại hồi sinh lần nữa.
Tuy nhiên, sau khi linh hồn của ả bị xé ra và nhập vào phiến đá này, có kẻ đã phát hiện ra và dùng thứ gì đó phong ấn sức mạnh lẫn linh hồn của ả. Cho dù ả đã cố tìm bao nhiêu cách cũng chẳng thể nào thoát khỏi phong ấn. Người tạo ra phong ấn mạnh đến độ ả không tin trên đời lại có một kẻ như thế. Ả đánh ngang cơ với Kim Quy, có thể thua hắn một tý, nhưng ả vẫn mạnh kia mà, đâu thể có một kẻ yếu nào lại nhốt ả cả kiếp cả kiếp như vậy.
Bây giờ Bạch Kê lại hồi sinh một lần nữa, được người ta giải thoát cho. Chỉ là ả không hiểu ai lại biết được tung tích của ả cơ chứ? Ai lại biết ả vẫn còn ngấp nghé bên trong phiến đá kia mà đến giải cứu cơ chứ? Giải thoát ả rồi, kẻ đó lại muốn thứ gì đây. Ả mặc dù chỉ là yêu quái, nhưng vẫn luôn biết một điều: Không ai cho không ai cái gì cả, không ai cứu mạng ai mà không muốn có lợi cả, huống hồ ả chỉ là một kẻ đã xa rời Âm giới quá lâu.
Bạch Kê hỏi Ngọc Điền, cái tên có vẻ giống thủ lĩnh trong đám người nhất (hoặc ả cho rằng mùi sát khí lẫn mùi máu trên cơ thể của tên này trội nhất hội những người mặc áo đen chăng):
“Chính ngươi đã phá giải lời nguyền giải thoát cho ta. Ta chỉ thắc mắc làm sao các ngươi biết linh hồn của ta bị mắc kẹt trong phiến đá kia?”
Ngọc Điền mỉm cười. Theo như lời dặn dò của chủ nhân Nguyên Sâm của gã, một khi giải trừ phong ấn thứ hai, nhất định gã phải tìm cách đưa Bạch Kê về chổ của chủ nhân. Gã sẽ phải dùng tất cả thủ đoạn mà gã có được, bằng mọi giá phải đưa ả yêu tinh này trở về với ngài ấy.
Ngọc Điền gật đầu, giọng trở nên nịnh nọt:
“Không ai không biết đến danh tiếng của chị, chị Bạch Kê ơi. Mặc dù đã cách thời của chị gần ngàn năm, nhưng sức hút của chị vẫn còn đó, đâu dễ quên được. Em cứu chị là đúng, nhưng người đứng đằng sau chỉ huy em lại là một người khác. Ngài ấy tên Nguyên Sâm. Hẳn là chị Bạch Kê đã biết về danh tiếng của ngài ấy?”
Bạch Kê nhăn mặt, cố nghĩ ra có cái tên Nguyên Sâm nào mà mình biết hay không. Nhưng có suy nghĩ thế nào ả cũng chẳng quen biết gì cái tên Nguyên Sâm đó, càng đừng nói có giao tình thân thiết với lão ấy.
Bạch Kê lập tức tặc lưỡi:
“Nguyên Sâm là kẻ nào nữa? Có thể lão ta là kẻ đã xuất hiện sau khi ta bị giam giữ chăng?”
Ngọc Điền xua tay liên hồi và nói:
“Không thể nào. Theo như em được biết chị mới thành tinh vào thời của An Dương Vương thôi. Còn Nguyên Sâm ngài ấy tồn tại từ thời Tam giới vẫn còn sợ hãi Quỷ vương lận.”
Bạch Kê nhíu mày, hỏi lại:
“Quỷ vương? Khi ta trở thành một quái yêu, Quỷ vương đã không còn trên đời lâu lắm rồi. Ấy là ta chỉ có nghe qua những tên quỷ khác nhắc đến hắn, nhắc đến thanh kiếm của Quỷ đầy quyền năng mà thôi.”
Ngọc Điền nói với giọng tự hào:
“Vậy chị không biết về ngài cũng phải. Phải biết, ngài ấy là quân sư của Quỷ vương cơ. Có thể nói người khác sợ Quỷ vương mười, thì người ta sợ hãi ngài ấy đến một trăm lận. Và ngài ấy muốn chị về phe với ngài ấy. Ngài ấy muốn chiêu mộ chị gia nhập binh đoàn của ngài ấy. Ngài ấy có một kế hoạch lớn lao, một kế hoạch mà chị sẽ rất khoái.”
Bạch Kê dĩ nhiên có hứng thú với lời đề nghị của Ngọc Điền, nhưng đồng ý liền thì thật sự hơi mất giá. Có lẽ ả nên cho phép tên này năn nỉ ả thêm một chút, sau đó giả vờ đồng ý chăng? Vậy là ả giả bộ trưng ra khuôn mặt dửng dưng, coi bộ không hứng thú gì với lời đề nghị của Ngọc Điền.
Ngọc Điền quả nhiên tưởng Bạch Kê đang tìm lý do từ chối mình, gã lập tức nói thẳng vào vấn đề (điều này chủ nhân Nguyên Sâm cũng đã đoán trước và dặn dò gã phải làm theo):
“Chị không muốn trả thù Kim Quy ư?”
Bạch Kê như bị ai đó gãi đúng chổ ngứa. Ả trực tiếp mắt đối mắt với Ngọc Điền, bắt gã nhắc lại câu mà gã vừa nói. Dù ả bị giam giữ ở đây nghìn năm thì ả vẫn nghe dân tình bên ngoài đồn đại rằng con rùa đáng ghét đó đã chết từ lâu kia mà.
Ngọc Điền như đọc được suy nghĩ của Bạch Kê, gã nói:
“Đứa con trai của Kim Quy vẫn còn sống. Thù cha con trả, như vậy không phải rất kích thích hay sao? Chị có thể thua Kim Quy, nhưng đứa con của hắn không mạnh bằng một nửa của hắn kia mà. Nếu Kim Quy mà biết đứa con của mình bị giết chết trong tay ngài thì sao? Ngài không muốn hắn day dứt dưới âm phủ hay sao?”
Bạch Kê cười một tràng dài, rất kinh dị. Ả biết trước khi trở thành rùa thần, Kim Quy cũng từng là một thần tiên hẳn hoi, mà còn là một thiếu niên anh tuấn. Nghe đâu hắn phải lòng người phàm trần và từ bỏ thân phận thần tiên của mình. Sau khi chết lại biến thành một con rùa thần, luôn luôn giúp đỡ các vị vua nước Nam sau này. Nếu hắn có một đứa con cũng chẳng có gì lạ cả. Dĩ nhiên ả rất muốn giết đứa nhỏ mang huyết thống của Kim Quy rồi.
Bạch Kệ phủi bụi trên quần áo của mình, chuẩn bị rời đi cùng với Ngọc Điền. Ả nói:
“Chúng ta đi thôi. Ta nghĩ chủ nhân của ngươi đang nóng lòng muốn gặp ta lắm rồi. Ta cá là hắn ta cũng không phải loại tốt đẹp gì, nên mới giải thoát ta.”
Ngọc Điền nháy mắt ngụ ý bảo đám thuộc hạ dạt ra hai bên, nhường lối cho gã và Bạch Kê tinh rời đi trước. Gã trông bộ rất cung kính và tôn trọng Bạch Kê quá mức lố lăng. Nhưng đám thuộc hạ chỉ dám liếc mắt nhìn nhau đằng sau lưng Ngọc Điền, chứ chẳng đời dám thái độ trước mặt gã.
Thiên tử và Huyết Yêu đứng bên giường, họ trao cho nhau ánh mắt đầy ngụ ý. Dĩ nhiên họ đều không nghĩ ra nguyên nhân nào khiến cô trở nên như vậy: Cô vẫn còn thở, nhưng lại không có sức sống nào cả.
Huyết Yêu tự lảm nhảm một mình:
“Không lẽ cô ấy lại thấy điềm báo chết chóc ư?”
Thiên tử nghe thấy và hỏi ngay:
“Con bé thường như thế mỗi khi thấy điềm báo hay sao? Con không giúp nó cải thiện tình trạng đó được hay sao?”
“Thần đã làm và thần tưởng bản thân đã làm rất tốt rồi. Chỉ còn đợi cô ấy tỉnh dậy đã.”
Mất đến hai mươi phút sau Trúc Chi mới dần dần tỉnh lại, khuôn mặt đã bớt tím tái, đôi môi cũng hơi phím hồng hơn so với trước đó. Huyết Yêu đỡ cô ngồi dậy (Thiên tử lặng lẽ đứng một bên quan sát tình hình).
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Không thể nào cô gặp điềm báo mà lại ngất xỉu. Ta đã đinh ninh ta giúp cô rất tốt trong việc điều khiển khả năng tiên tri.”
Trúc Chi lắc đầu, nói một cách chắc nịch:
“Không phải điềm báo. Hình như tôi bị ảnh hưởng bởi thanh kiếm. Nó yếu đi và tôi cảm nhận rất rõ ràng.”
Thiên tử kinh ngạc hỏi:
“Thanh kiếm của Quỷ sao có thể bị yếu đi được?”
Huyết Yêu cắn môi đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mở lời:
“Không thể nào. Trừ phi có chuyện gì đó xảy ra mà chúng ta không biết. Trừ phi có kẻ nào đó đang tìm cách lấy sức mạnh của thanh kiếm.”
Trúc Chi lo lắng nói:
“Sức mạnh của thanh kiếm có thể bị cướp đi ư?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Nếu cô cảm nhận được sự yếu đi của nó, rất có thể có ai đó đã bắt đầu hành động. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, chúng ta không thể chờ thiên đế giải trừ thiên la địa võng.”
Trúc Chi kinh hãi:
“Nhưng nếu chỉ có ông ấy mới giải trừ được thiên la địa võng thì không phải điều anh nói là không tưởng hay sao? Ông ấy chưa khôi phục thiên lực của mình mà.”
“Ta có thể giúp được ông ấy. Ta là con của ông ấy.”
Thiên tử hiểu được ý đồ trong đầu của Huyết Yêu. Ông biết Huyết Yêu muốn làm gì, ông biết vẫn còn một cách giải trừ thiên la địa võng nữa, mà cách này liên quan mật thiết đến Huyết Yêu. Huyết Yêu mang huyết thống của ông mà sức mạnh của hắn vô cùng vượt trội. Quả thật hắn có thể mở được thiên la địa võng.
Thiên tử đắn đo một lát rồi mới nói:
“Huyết Yêu, một khi con quyết định mở thiên la địa võng, ta sợ thân thế của con bị bại lộ.”
Huyết Yêu cười nói:
“Sẽ không ai biết cả. Người và thần sẽ đến một nơi bí mật, thần chỉ việc giúp người lấy lại thần lực là được.”
Thiên tử đồng ý với cách này của Huyết Yêu hơn. Bởi vì người duy nhất khiến thiên la địa võng biến mất chỉ có một mình ông. Nếu thiên la địa võng biến mất quá nhanh, khi thần lực của ông phải mất một ngày mới khôi phục lại, chắc chắc sẽ nổi lên hiềm nghi với những thần tiên khác trên Thiên giới. Ông vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của Huyết Yêu. Bởi vì như thế sẽ khiến hắn rơi vào một mối nguy hại khác rất nghiêm trọng.
Huyết Yêu trước khi rời đi với Thiên tử đã quay sang nói với Trúc Chi:
“Ta và ông ấy sẽ rời đi một chút. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Ngọc Điền rất kích động. Hay bàn tay của gã không thể nào ngừng run rẫy. Gã đã nghi ngờ những gì chủ nhân đã nói. Rằng làm thế nào một phiến đá nhỏ lại có thể chứa đựng linh hồn của một con yêu quái bậc ấy. Nếu gã nhớ không lầm, Bạch Kê đã chết từ lâu, trận chiến giữa ả với thần rùa Kim Quy là một trận đánh lớn, lớn đến mức kinh động cả Âm giới lúc bấy giờ.
Nguyên Sâm khi ấy đã nói rõ ràng:
“Phong ấn đầu tiên thuộc về người mang dòng máu cận huyết thống với Quỷ vương, mà tiểu ma vương đã chết, ta không còn cách nào khác phải dùng đến máu Quý Nhậm để giải trừ phong ấn thứ nhất. Phong ấn thứ hai ngươi phải đến núi Thất Diệu một chuyến. Chúng ta sẽ giải trừ phong ấn này bằng cách cứu Bạch Kê Tinh thoát khỏi nơi phong ấn.”
Ngọc Điền không khỏi kinh ngạc mà trầm trồ:
“Nhưng không phải Bạch Kê tinh đã chết rồi ư? Em tưởng ả đã bị thần rùa giết chết từ lâu rồi.”
Nguyên Sâm cười cười:
“Ai chẳng biết con bé gà tinh đó có khả năng xé linh hồn của nó chứ. Ta đoán đó là lý do Thiên giới phong ấn nó lẫn sức mạnh của nó.”
Ngọc Điền nhích sang một bên, mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ từ từ đứng dậy, liếc mắt nhìn hết người này sang người khác, ả không quen biết những kẻ đang đứng trước mặt. Ả cũng lặng lẽ quan sát xung quanh núi Thất Diệu một lượt. Cảnh trí đã thay đổi ít nhiều, nhưng bảy đỉnh núi vẫn đứng sừng sững như cái hồi ả còn tung hoành ngang dọc.
Linh hồn vừa nhập xác cô gái người phàm trần là một Bạch Kê Tinh, kẻ nỗi tiếng là một yêu quái, một con gà trắng thành tinh ngàn năm. Một kẻ gây rối bậc cao, khiến rất nhiều người phiền não, trong Tam giới không ai không biết đến ả. Ả hay giết hại dân lành, phá làng phá xóm, không tội ác nào không làm. Đỉnh cao nhất vẫn là vụ việc ả nhiều lần phá hoại kế hoạch xây dựng thành Cổ Loa của An Dương Vương và đã bị đánh bại bởi rùa thần Kim Quy.
Bạch Kê Tinh nhìn trời mà cười. Có lẽ Thiên giới cũng chẳng hay biết có một ngày ả sẽ lại trở lại trần gian này. Ả có sức mạnh vô song, thông minh, lại có khả năng biến hóa khôn lường, chưa kể đến việc ả còn có khả năng xé linh hồn của mình ra khi bị giết chết. Đến lúc đó, linh hồn của ả sẽ tự khắc nhập vào một phiến đá trên núi Thất Diệu này và dĩ nhiên sẽ lại hồi sinh lần nữa.
Tuy nhiên, sau khi linh hồn của ả bị xé ra và nhập vào phiến đá này, có kẻ đã phát hiện ra và dùng thứ gì đó phong ấn sức mạnh lẫn linh hồn của ả. Cho dù ả đã cố tìm bao nhiêu cách cũng chẳng thể nào thoát khỏi phong ấn. Người tạo ra phong ấn mạnh đến độ ả không tin trên đời lại có một kẻ như thế. Ả đánh ngang cơ với Kim Quy, có thể thua hắn một tý, nhưng ả vẫn mạnh kia mà, đâu thể có một kẻ yếu nào lại nhốt ả cả kiếp cả kiếp như vậy.
Bây giờ Bạch Kê lại hồi sinh một lần nữa, được người ta giải thoát cho. Chỉ là ả không hiểu ai lại biết được tung tích của ả cơ chứ? Ai lại biết ả vẫn còn ngấp nghé bên trong phiến đá kia mà đến giải cứu cơ chứ? Giải thoát ả rồi, kẻ đó lại muốn thứ gì đây. Ả mặc dù chỉ là yêu quái, nhưng vẫn luôn biết một điều: Không ai cho không ai cái gì cả, không ai cứu mạng ai mà không muốn có lợi cả, huống hồ ả chỉ là một kẻ đã xa rời Âm giới quá lâu.
Bạch Kê hỏi Ngọc Điền, cái tên có vẻ giống thủ lĩnh trong đám người nhất (hoặc ả cho rằng mùi sát khí lẫn mùi máu trên cơ thể của tên này trội nhất hội những người mặc áo đen chăng):
“Chính ngươi đã phá giải lời nguyền giải thoát cho ta. Ta chỉ thắc mắc làm sao các ngươi biết linh hồn của ta bị mắc kẹt trong phiến đá kia?”
Ngọc Điền mỉm cười. Theo như lời dặn dò của chủ nhân Nguyên Sâm của gã, một khi giải trừ phong ấn thứ hai, nhất định gã phải tìm cách đưa Bạch Kê về chổ của chủ nhân. Gã sẽ phải dùng tất cả thủ đoạn mà gã có được, bằng mọi giá phải đưa ả yêu tinh này trở về với ngài ấy.
Ngọc Điền gật đầu, giọng trở nên nịnh nọt:
“Không ai không biết đến danh tiếng của chị, chị Bạch Kê ơi. Mặc dù đã cách thời của chị gần ngàn năm, nhưng sức hút của chị vẫn còn đó, đâu dễ quên được. Em cứu chị là đúng, nhưng người đứng đằng sau chỉ huy em lại là một người khác. Ngài ấy tên Nguyên Sâm. Hẳn là chị Bạch Kê đã biết về danh tiếng của ngài ấy?”
Bạch Kê nhăn mặt, cố nghĩ ra có cái tên Nguyên Sâm nào mà mình biết hay không. Nhưng có suy nghĩ thế nào ả cũng chẳng quen biết gì cái tên Nguyên Sâm đó, càng đừng nói có giao tình thân thiết với lão ấy.
Bạch Kê lập tức tặc lưỡi:
“Nguyên Sâm là kẻ nào nữa? Có thể lão ta là kẻ đã xuất hiện sau khi ta bị giam giữ chăng?”
Ngọc Điền xua tay liên hồi và nói:
“Không thể nào. Theo như em được biết chị mới thành tinh vào thời của An Dương Vương thôi. Còn Nguyên Sâm ngài ấy tồn tại từ thời Tam giới vẫn còn sợ hãi Quỷ vương lận.”
Bạch Kê nhíu mày, hỏi lại:
“Quỷ vương? Khi ta trở thành một quái yêu, Quỷ vương đã không còn trên đời lâu lắm rồi. Ấy là ta chỉ có nghe qua những tên quỷ khác nhắc đến hắn, nhắc đến thanh kiếm của Quỷ đầy quyền năng mà thôi.”
Ngọc Điền nói với giọng tự hào:
“Vậy chị không biết về ngài cũng phải. Phải biết, ngài ấy là quân sư của Quỷ vương cơ. Có thể nói người khác sợ Quỷ vương mười, thì người ta sợ hãi ngài ấy đến một trăm lận. Và ngài ấy muốn chị về phe với ngài ấy. Ngài ấy muốn chiêu mộ chị gia nhập binh đoàn của ngài ấy. Ngài ấy có một kế hoạch lớn lao, một kế hoạch mà chị sẽ rất khoái.”
Bạch Kê dĩ nhiên có hứng thú với lời đề nghị của Ngọc Điền, nhưng đồng ý liền thì thật sự hơi mất giá. Có lẽ ả nên cho phép tên này năn nỉ ả thêm một chút, sau đó giả vờ đồng ý chăng? Vậy là ả giả bộ trưng ra khuôn mặt dửng dưng, coi bộ không hứng thú gì với lời đề nghị của Ngọc Điền.
Ngọc Điền quả nhiên tưởng Bạch Kê đang tìm lý do từ chối mình, gã lập tức nói thẳng vào vấn đề (điều này chủ nhân Nguyên Sâm cũng đã đoán trước và dặn dò gã phải làm theo):
“Chị không muốn trả thù Kim Quy ư?”
Bạch Kê như bị ai đó gãi đúng chổ ngứa. Ả trực tiếp mắt đối mắt với Ngọc Điền, bắt gã nhắc lại câu mà gã vừa nói. Dù ả bị giam giữ ở đây nghìn năm thì ả vẫn nghe dân tình bên ngoài đồn đại rằng con rùa đáng ghét đó đã chết từ lâu kia mà.
Ngọc Điền như đọc được suy nghĩ của Bạch Kê, gã nói:
“Đứa con trai của Kim Quy vẫn còn sống. Thù cha con trả, như vậy không phải rất kích thích hay sao? Chị có thể thua Kim Quy, nhưng đứa con của hắn không mạnh bằng một nửa của hắn kia mà. Nếu Kim Quy mà biết đứa con của mình bị giết chết trong tay ngài thì sao? Ngài không muốn hắn day dứt dưới âm phủ hay sao?”
Bạch Kê cười một tràng dài, rất kinh dị. Ả biết trước khi trở thành rùa thần, Kim Quy cũng từng là một thần tiên hẳn hoi, mà còn là một thiếu niên anh tuấn. Nghe đâu hắn phải lòng người phàm trần và từ bỏ thân phận thần tiên của mình. Sau khi chết lại biến thành một con rùa thần, luôn luôn giúp đỡ các vị vua nước Nam sau này. Nếu hắn có một đứa con cũng chẳng có gì lạ cả. Dĩ nhiên ả rất muốn giết đứa nhỏ mang huyết thống của Kim Quy rồi.
Bạch Kệ phủi bụi trên quần áo của mình, chuẩn bị rời đi cùng với Ngọc Điền. Ả nói:
“Chúng ta đi thôi. Ta nghĩ chủ nhân của ngươi đang nóng lòng muốn gặp ta lắm rồi. Ta cá là hắn ta cũng không phải loại tốt đẹp gì, nên mới giải thoát ta.”
Ngọc Điền nháy mắt ngụ ý bảo đám thuộc hạ dạt ra hai bên, nhường lối cho gã và Bạch Kê tinh rời đi trước. Gã trông bộ rất cung kính và tôn trọng Bạch Kê quá mức lố lăng. Nhưng đám thuộc hạ chỉ dám liếc mắt nhìn nhau đằng sau lưng Ngọc Điền, chứ chẳng đời dám thái độ trước mặt gã.
Thiên tử và Huyết Yêu đứng bên giường, họ trao cho nhau ánh mắt đầy ngụ ý. Dĩ nhiên họ đều không nghĩ ra nguyên nhân nào khiến cô trở nên như vậy: Cô vẫn còn thở, nhưng lại không có sức sống nào cả.
Huyết Yêu tự lảm nhảm một mình:
“Không lẽ cô ấy lại thấy điềm báo chết chóc ư?”
Thiên tử nghe thấy và hỏi ngay:
“Con bé thường như thế mỗi khi thấy điềm báo hay sao? Con không giúp nó cải thiện tình trạng đó được hay sao?”
“Thần đã làm và thần tưởng bản thân đã làm rất tốt rồi. Chỉ còn đợi cô ấy tỉnh dậy đã.”
Mất đến hai mươi phút sau Trúc Chi mới dần dần tỉnh lại, khuôn mặt đã bớt tím tái, đôi môi cũng hơi phím hồng hơn so với trước đó. Huyết Yêu đỡ cô ngồi dậy (Thiên tử lặng lẽ đứng một bên quan sát tình hình).
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Không thể nào cô gặp điềm báo mà lại ngất xỉu. Ta đã đinh ninh ta giúp cô rất tốt trong việc điều khiển khả năng tiên tri.”
Trúc Chi lắc đầu, nói một cách chắc nịch:
“Không phải điềm báo. Hình như tôi bị ảnh hưởng bởi thanh kiếm. Nó yếu đi và tôi cảm nhận rất rõ ràng.”
Thiên tử kinh ngạc hỏi:
“Thanh kiếm của Quỷ sao có thể bị yếu đi được?”
Huyết Yêu cắn môi đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mở lời:
“Không thể nào. Trừ phi có chuyện gì đó xảy ra mà chúng ta không biết. Trừ phi có kẻ nào đó đang tìm cách lấy sức mạnh của thanh kiếm.”
Trúc Chi lo lắng nói:
“Sức mạnh của thanh kiếm có thể bị cướp đi ư?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Nếu cô cảm nhận được sự yếu đi của nó, rất có thể có ai đó đã bắt đầu hành động. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, chúng ta không thể chờ thiên đế giải trừ thiên la địa võng.”
Trúc Chi kinh hãi:
“Nhưng nếu chỉ có ông ấy mới giải trừ được thiên la địa võng thì không phải điều anh nói là không tưởng hay sao? Ông ấy chưa khôi phục thiên lực của mình mà.”
“Ta có thể giúp được ông ấy. Ta là con của ông ấy.”
Thiên tử hiểu được ý đồ trong đầu của Huyết Yêu. Ông biết Huyết Yêu muốn làm gì, ông biết vẫn còn một cách giải trừ thiên la địa võng nữa, mà cách này liên quan mật thiết đến Huyết Yêu. Huyết Yêu mang huyết thống của ông mà sức mạnh của hắn vô cùng vượt trội. Quả thật hắn có thể mở được thiên la địa võng.
Thiên tử đắn đo một lát rồi mới nói:
“Huyết Yêu, một khi con quyết định mở thiên la địa võng, ta sợ thân thế của con bị bại lộ.”
Huyết Yêu cười nói:
“Sẽ không ai biết cả. Người và thần sẽ đến một nơi bí mật, thần chỉ việc giúp người lấy lại thần lực là được.”
Thiên tử đồng ý với cách này của Huyết Yêu hơn. Bởi vì người duy nhất khiến thiên la địa võng biến mất chỉ có một mình ông. Nếu thiên la địa võng biến mất quá nhanh, khi thần lực của ông phải mất một ngày mới khôi phục lại, chắc chắc sẽ nổi lên hiềm nghi với những thần tiên khác trên Thiên giới. Ông vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của Huyết Yêu. Bởi vì như thế sẽ khiến hắn rơi vào một mối nguy hại khác rất nghiêm trọng.
Huyết Yêu trước khi rời đi với Thiên tử đã quay sang nói với Trúc Chi:
“Ta và ông ấy sẽ rời đi một chút. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Danh sách chương