Nguyệt Trinh là người đầu tiên lao đến bên cạnh Y Nguyên (Diệu Khang theo sát bên cạnh ả, chỉ chậm vài giây). Ả thấy Y Nguyên đang cười. Ả òa khóc thảm thiết và gục đầu vào vai Diệu Khang. Tại sao chủ nhân của ả lại cười trong lúc này cơ chứ.

Nguyệt Trinh rời xa ngực của Diệu Khang. Ả cầm lấy bàn tay đang lạnh dần của Y Nguyên và gào thét:

“Chủ nhân, chủ nhân...”

Y Nguyên mỉm cười với ả. Nguyệt Trinh giống như đứa em gái ngoan hiền của gã vậy. Gã thật lòng hạnh phúc khi thấy ả cùng người mình yêu có thể sống cùng nhau đến mãi mãi về sau. Gã lên tiếng trấn an ả:

“Chăm sóc tốt cho bản thân đi. Từ bây giờ đừng mang thân phận là thuộc hạ của ta nữa. Ngươi hãy sống vì hạnh phúc của mình, hứa với ta đi Nguyệt Trinh.”

Y Nguyên nói như đang trân trối và điều đó khiến Nguyệt Trinh không thích tý nào cả. Vết đâm rất sâu, mỗi lần dùng sức chắc gã sẽ đau đến ngất đi. Ả muốn cứu sống Y Nguyên dù không biết có cách nào hay không. Ả tha thiết nói:

“Chủ nhân đừng chết mà...”

Y Nguyên phớt lờ lời nói của ả. Gã chỉ nói:

“Ta cảm thấy lạnh quá. Ta biết thời khắc sắp đến rồi.”

Máu trên ngực Y Nguyên vẫn chảy không ngừng. Gã rên rĩ đầy đau đớn, thân thể lúc rơi xuống đất đang nằm bên cạnh Thủy Hà và Vô Ảnh. Thủy Hà và Vô Ảnh cũng vừa nhận ra Y Nguyên đã làm gì. Trong một thoáng lấy lại lý trí, gã đã tự kết liễu đời mình trước khi mũi kiếm ấy lại đâm Thủy Hà lần nữa.

Hơi thở khó nhọc của Y Nguyên phả vào tai Thủy Hà khiến đầu nàng hoang mang và rối rắm. Nàng không biết khuôn mặt của nàng đang bày ra biểu cảm gì, chỉ biết khi Vô Ảnh nhìn thấy bộ dạng của nàng, anh biết chắc nàng đang rất đau lòng. Nước mắt của nàng ướt đẫm cả khuôn mặt và đây là lần đầu tiên anh thấy nàng bi thương đến như thế.

Thủy Hà chầm chậm xoay người, bàn tay lưng chừng trên không, chưa biết có nên đặt lên cánh tay Y Nguyên hay không. Chính nàng cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại bi thương đến thế. Y Nguyên không xứng đáng được sống. Gã là một kẻ đáng ghét, khốn nạn và đáng chết gấp vạn lần. Cho dù nàng băm vằm gã ra thành trăm mảnh cũng không oan uổng, nhưng bộ dạng này của gã khiến trái tim của nàng đau đớn, đau muốn gục ngã ngay tại chổ này, muốn chết theo gã.

Thủy Hà cảm nhận bàn tay dính đầy máu tươi của gã đang nắm lấy cổ tay của mình. Gã mỉm cười với nàng, nụ cười lẫn ánh mắt đều bình thản đến lạ, dường như gã đã chuẩn bị sang thế giới bên kia rồi. Gã nói với nàng:

“Thật tốt là lần này người chết là ta.” Nói rồi, Y Nguyên trút hơi thở cuối cùng trong tay Thủy Hà.

“KHÔNG... KHÔNG...”

Thủy Hà hét lên inh ỏi. Nàng mở mắt tỉnh dậy và thấy Nguyệt Trinh đang lây cơ thể mình, khuôn mặt của ả đan xen giữa lo lắng và bối rối. Nàng thấy ả đang ngẩng đầu nhìn Diệu Khang, người đang đứng bên cạnh ả, với ánh mắt cầu cứu rành rành.

Nguyệt Trinh hỏi han Thủy Hà:

“Công chúa không sao chứ? Đột nhiên cô ngất xỉu. Chúng tôi tưởng Nguyên Sâm đã làm cô bị thương. Diệu Khang nói mạch của cô không có gì khác lạ cả.”

Thủy Hà nhìn lại Nguyệt Trinh một lần nữa, hơi thở của nàng vẫn còn nặng nhọc, nhưng nàng đang dần lấy lại bình tỉnh hơn khi nảy. Nàng báu chặt cánh tay của Nguyệt Trinh, rất nhanh quan sát xung quanh một lượt. Hóa ra, tất cả những gì nàng vừa thấy chỉ là một giấc mơ, không, là một điềm báo về cái chết của Y Nguyên. Ngay sau khi bị Nguyên Sâm đánh choáng, nàng liền mất ý thức. Bằng chứng cho thấy là gã vẫn còn đang sống và đang đánh nhau với Vô Ảnh trên kia.

Từ tất cả những gì Thủy Hà điềm báo được, chỉ cần nàng không xen vào cuộc chiến của họ, chỉ cần nàng không bắn mũi khiến Y Nguyên phát điên lên đến mức gã sử dụng vọng âm, không làm lá chắn trước Vô Ảnh giúp tâm trí của gã được khôi phục, như thế Y Nguyên sẽ không tự kết liễu chính mình.

Thủy Hà tự mình lẩm bẩm:

“May quá... Vẫn còn cơ hội... Được rồi.. có một người có thể ngăn cản chuyện này lại...”

Thủy Hà bật dậy, rời xa cái chạm của Nguyệt Trinh. Nàng tìm kiếm bóng dáng của Huyết Yêu. Chỉ có hắn mới có thể giúp đỡ nàng trong lúc này. Nàng phải nói cho hắn biết về điềm báo, cầu xin hắn đánh bại Nguyên Sâm.

“Kia rồi.” Thủy Hà đã thấy Huyết Yêu, hắn đang đứng một mình một cõi, cùng với luồng khí màu đen kỳ lạ bao bọc xung quanh. Chỉ cần nàng đến đó, nhờ hắn giúp đỡ, Y Nguyên sẽ không chết.

Thủy Hà điên cuồng lao đi như bay, bỏ mặc Nguyệt Trinh và Diệu Khang đang nhìn nhau đầy khó hiểu. Tất cả bộ dáng kỳ lạ của nàng rơi vào tầm ngắm của Nguyên Sâm và lão biết nàng đang muốn Huyết Yêu ngăn lại trận chiến giữa hai người đàn ông kia.

Nguyên Sâm thở dài. Lão không muốn Huyết Yêu đến và ngăn cản hai tên kia giết chết lẫn nhau đâu. Lão sẽ ngăn cản Thủy Hà làm điều đó và lão huýt sáo một hơi dài.

Ngay lập tức, có một người bay đến trước mặt Thủy Hà và ngăn nàng lại. Người này không ai khác chính là Cố Như – người vẫn đang chịu sự kiểm soát của Nguyên Sâm (giống Hoàng Anh và Y Nguyên). Lão vẫn chưa dùng đến ả là bởi vì chưa đến lúc cần đến ả. Nếu Cố Như và Thủy Hà đánh nhau, lão tự tin Cố Như có thể thắng.



Cố Như đứng trước mặt Thủy Hà với khuôn mặt vô cảm. Người đàn bà này là cánh tay đắc lực của Y Nguyên và hầu như không một ai có thể đả động đến tâm trí của ả, không ai có thể đánh thức lý trí của ả. Bởi vì người duy nhất mà ả coi trọng chỉ có mỗi quỷ vương Y Nguyên mà thôi. Có lẽ Nguyên Sâm biết điều đó nên mới chờ đến bây giờ mới sử dụng đến con rối này.

Thủy Hà dù có hét vào mặt Cố Như, buộc ả tránh ra, ả cũng chẳng bận tâm. Từ bả vai của ả mọc ra một con rắn khổng lồ và thứ này đang vồ lấy Thủy Hà, cái đầu há to của nó muốn ngoặm lấy đầu của Thủy Hà. Nàng nhanh chóng lùi ra xa, né tránh đòn tấn công của con rắn, nhưng vẫn bị nó làm bị thương ở vai.

Thủy Hà không thể cứ đánh nhau với Cố Như được, nàng đang vội lắm. Nàng sợ điềm báo thật sự sẽ xảy ra, dù cho nàng không can thiệp thì Vô Ảnh và Y Nguyên sẽ đánh nhau đến khi một trong hai sẽ chết đi. Ý đồ của Nguyên Sâm là như thế.

Nguyệt Trinh và Diệu Khang đã đến bên cạnh Thủy Hà từ lúc nào. Nguyệt Trinh cũng nhận ra Thủy Hà đang vội vã đến chổ Huyết Yêu. Có lẽ công chúa biết người có thể giúp Y Nguyên và Vô Ảnh chỉ có hắn mà thôi. Vì thế ả sẽ giúp nàng cầm chân Cố Như.

Nguyệt Trinh nói:

“Công chúa cứ tiếp tục tiến về phía đó đi. Cố Như cứ để lại cho tôi được rồi.”

Thủy Hà gật đầu, lời nói cảm ơn nhất định sẽ nói sau. Nàng lách người, lướt như bay đến chổ Huyết Yêu. Một lần nữa, nàng bị ai đó ngăn lại.

“Khoan đã, cô ơi, lại gần đó nguy hiểm lắm. Luồng khí đó sẽ khiến cô cô bị thương.”

Người nói là Nhất Uy. Cậu lên tiếng ngăn cản bởi vì cậu sợ Thủy Hà sẽ bị luồng khí xung quanh Huyết Yêu hất tung như mình. Thủy Hà không hiểu vì sao Huyết Yêu lại trở nên như thế. Rõ ràng đang đánh nhau với Nguyên Sâm, lại đến chổ kia đứng thẫn thờ.

Thủy Hà túm lấy Nhất Uy thắc mắc:

“Chuyện gì vậy? Sao Huyết Yêu lại như thế?”

Nhất Uy buồn bã trả lời:

“Là vì chị Trúc Chi đã chết, chị ấy tan biến cùng với kén tâm ma. Chắc thầy đang tự trách vì mình không cứu được chị ấy.”

Thủy Hà hỏi lại với giọng lạnh tanh:

“Trúc Chi chết?”

Nhất Uy khó khăn lắm mới gật đầu (Tiểu Bạch ở bên cạnh vẫn còn đang khóc nức nở, nó đã nghe cậu kể lại khi đưa xác Hoàng Anh đến chổ này). Cậu không dám ngước lên nhìn Thủy Hà, cậu biết thể nào công chúa cũng sẽ đau lòng giống như cậu, dù sao Trúc Chi cũng cùng dòng máu với công chúa.

Nhất Uy vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy khuôn mặt ngờ nghệch của Thủy Hà. Dường như nàng chưa hiểu ý của cậu thì phải. Hay cậu phải chính miệng nói ra rằng Trúc Chi đã chết mới được.

Thủy Hà không nấn ná gì thêm khiến Nhất Uy khó hiểu nhìn theo bóng lưng của nàng. Rõ ràng biểu tình không mấy cảm xúc khi biết Trúc Chi đã chết của công chúa khiến cậu không hài lòng lắm. Cho dù hai người không ở bên cạnh nhau quá sâu đậm, nhưng chung một dòng máu vẫn là chung một dòng máu cơ mà, làm sao có thể vô tình như thế khi biết cháu gái của mình đã chết được cơ chứ.

Thủy Hà chạy đến bên cạnh Huyết Yêu, không dám chạm vào luồng khí màu đen kia vì sợ bản thân mình sẽ bị thương như lời cảnh báo của Nhất Uy. Vì vậy, nàng chỉ còn cách hét lên:

“Huyết Yêu, nghe rõ không? Trúc Chi chưa chết. Con bé chưa chết. Tôi là người thấy được điềm báo, anh quên rồi ư? Nếu con bé chết, tôi là người đầu tiên biết được. Anh mau mau lấy lại tinh thần đi.”

Nhất Uy và Tiểu Bạch cũng nghe được những gì Thủy Hà vừa nói. Hai người vui mừng ôm chầm lấy nhau (Lý Ngôn thật sự muốn tách hai người kia ra, nhưng nó biết lúc này không phải lúc để ghen tuông, mà nó cũng chẳng còn sức đứng dậy nữa). Trúc Chi còn sống, điều đó tuyệt vời làm sao.

Huyết Yêu không nghe thấy tiếng nói của Thủy Hà khiến cả đám người như ngồi trên lửa nóng. Nhất Uy đã dịch chuyển đến chổ Thủy Hà và hò hét cùng với nàng, ôm hy vọng có thể đánh thức tâm trí của Huyết Yêu.

Thần kiếm nói vọng ra từ đôi môi của Nhất Uy:

“Ta có thể giúp.”

Nhất Uy bực bội trả lời:

“Nếu có thể thì anh phải nói sớm chứ?”



“Nhưng cậu đang bị thương. Đối với ta, tính mạng của cậu quan trọng nhất. Nếu ta sử dụng năng lực của thần kiếm thì cậu có thể bất tỉnh, điều đó không sao chứ?”

“Chỉ cần giúp thầy ấy nghe được giọng nói của công chúa Thủy Hà thôi cũng được. Nếu thầy biết Trúc Chi còn sống, thầy ấy sẽ bình tĩnh lại thôi.”

Nhất Uy tự mình gật đầu với chính mình. Cậu phi người lên cao, hướng mũi kiếm Kim Quy về phía Huyết Yêu và bắt đầu phóng ra thần khí. Nhất Uy nói với Thủy Hà:

“Mau bắn mũi tên của công chúa đi. Nó cùng với thần lực của ta có thể khiến xung thần của Huyết Yêu biến mất một chút. Ngay khi luồng khí tan biến, con phải hét thật to cho hắn nghe, được chứ?”

Thủy Hà không có thời gian suy xét ai là người đang nói với mình qua cơ thể của Nhất Uy. Người có thể xưng hô thân mật như thế với nàng cũng không có quá nhiều người.

Thần lực của thần kiếm cùng với mũi tên mà Thủy Hà bắn ra quả nhiên khiến luồng khí màu đen xung quanh Huyết Yêu biến mất trong tích tắc, Nhất Uy thì ngất xỉu. Thủy Hà nhân cơ hội hét vang:

“Trúc Chi vẫn chưa chết. Huyết Yêu, con bé vẫn còn sống ở đâu đó ngoài kia.”

Trời không phụ lòng người tốt, lần này âm thanh kêu gào của Thủy Hà đã lọt vào tai của Huyết Yêu, không sót một lời nào. Hắn không nhanh không chậm đi về phía Thủy Hà.

Huyết Yêu nhìn sâu vào đơi mắt Thủy Hà và buộc nàng phải nhắc lại cho hắn nghe. Nhưng Thủy Hà chỉ đanh giọng:

“Làm sao mà anh lại mất bình tĩnh thế này. Trông chẳng giống anh chút nào.”

Huyết Yêu nói:

“Nhắc lại một lần nữa đi.”

“Trúc Chi còn sống. Tôi có thể cảm nhận sự sống của con bé, quên rồi sao?”

“Nhưng ta không cảm nhận được sinh khí của cô ấy.”

“Chắc chắc kén tâm ma đã đẩy cơ thể Trúc Chi đến nơi nào đó xa chổ này. Con bé vẫn còn sống, chúng ta chỉ cần rời khỏi nơi này nhanh hơn một chút. Sau đó, chúng ta đi tìm Trúc Chi, được không?”

Huyết Yêu mỉm cười:

“Chắc rồi.”

“Tôi đã nhìn thấy điềm báo. Y Nguyên sẽ chết và tôi không muốn anh ta chết. Nguyên Sâm vẫn còn đang khống chế tâm trí của anh ta, cả Cố Như và Hoàng Anh đã.... chết rồi.”

Huyết Yêu nhíu mày nhìn về hướng chỉ tay của Thủy Hà. Hắn trông thấy xác chết của Hoàng Anh đang nằm dưới chân Tiểu Bạch, nhìn thấy Vô Ảnh và Y Nguyên đang cố gắng đoạt mạng đối phương, Cố Nhi và Nguyệt Trinh đang tấn công nhau, Diệu Khang đang truy giết con rắn khổng lồ mà Cố Nhi tạo ra, phía xa xa cơ thể yếu ớt của Lý Ngôn (hẳn đã bị thương trong trận chiến) đang bò trườn về nơi Tiểu Bạch đang đứng, Nhất Uy cũng đang nằm im bên cạnh Tiểu Bạch.

Những người bạn đồng hành cùng Huyết Yêu đến đây người thì bị thương, người thì chết, người đang cố cầm cự mạng sống của mình từng giây từng phút. Họ đều chờ hắn hạ được Nguyên Sâm, nhưng hắn đã làm gì chứ, hắn đã để đầu óc của mình rối loạn, không suy nghĩ thấu đáo. Nếu hắn có thể bình tĩnh suy xét đến huyết mạch của Thủy Hà thì hắn chỉ cần đến tìm công chúa và xác nhận là được.

Huyết Yêu dành quá nhiều thời gian cho đau khổ và hồi tưởng về quá khứ. Chính hắn là người đã bỏ mặc đồng đội, rơi vào tuyệt vọng sau cái chết của Trúc Chi. Nếu cô chết thật sự thì hắn sẽ mãi đứng đó và bỏ mặc những người khác ư? Liệu Trúc Chi có tự hào khi hắn vì cô mà mặc kệ sự an nguy của mọi người hay không.

“Hừm.” Huyết Yêu lôi ra hai sợi dây thừng màu đỏ, món đồ mà khi hắn vừa lấy ra, Thủy Hà đã thốt lên:

“Sợi dây ma thuật. Nó sẽ trói được cả quỷ, cả thần, tất cả những người mang thần lực đều trở nên bất lực khi bị trói.”

Thủy Hà biết mà, Huyết Yêu chính là chìa khóa cuối cùng. Hắn chắc chắn sẽ có cách xoay chuyển tình thế. Hắn sẽ dùng sợi dây kia trói Y Nguyên và Cố Như lại là được. Đến khi đó, Nguyên Sâm sẽ chẳng thể biến họ thành con rối được. Đây cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Nhất định hắn sẽ kết liễu Nguyên Sâm trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Huyết Yêu nhẹ nhàng nói với Thủy Hà:

“Đi thôi. Chúng ta đến ngăn họ lại nào.”

Lời của tác giả: Chương này rất dài, hy vọng mọi người sẽ thích. Bình luận nhiều vô mọi người ơi, mình thích đọc bình luận của mọi người lắm, giống như được tiếp thêm động lực viết ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện