Nguyên Sâm miệng thì nói rất thâm tình, nhưng lực tay lại siết mạnh như muốn nghiền nát thân thể yếu mềm của Đan Hy. Cái ôm mạnh bạo của gã khiến nàng có phần sợ hãi hơn là cảm động, bằng chứng là nàng đang run lên trong vòng tay của gã. Một khi nàng mở miệng nói lời từ chối gã, gã sẽ thật sự giết chết nàng.
Nguyên Sâm lạnh lùng nói:
“Ta không cho phép nàng, không cho phép nàng... Nàng chỉ thuộc về một mình ta.”
“Sâm, nghe nè, em không phải đồ vặt. Em không thuộc về ai cả, em thuộc về chính em. Nếu anh còn xem em như một người bạn, anh hãy thả em ra đi. Làm ơn, anh đang làm em đau.”
Đan Hy cố gắng thoát khỏi vòng tay của Nguyên Sâm. Nàng vùng vằng mãi, nhưng gã cố chấp ghì chặt lấy nàng, khiến nàng đau đớn. Hành động này vô tình khiến nàng hiểu rằng gã đang khước từ lời cầu xin của nàng, không xem nàng là bạn bè nên mới không thả nàng ra.
Nguyên Sâm đoán nàng đã bỏ cuộc, ngoan ngoãn chịu đựng cái ôm của gã. Nàng nói, cũng không phản ứng, chỉ đứng im như một thân xác đã chết trong tay lão.
Nguyên Sâm cuối cùng cũng không thể chịu đựng sự im lặng đáng sợ của nàng, gã buông nàng ra. Gã nhìn vào khuôn mặt vô hồn của nàng, âm thầm rùng mình. Gã chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt giá lạnh đó của nàng, ánh mắt như thể nàng đang nhìn một kẻ mà nàng rất chán ghét, ánh mắt khiến trái tim của gã nhói đau.
Nguyên Sâm thấy Đan Hy mím chặt môi. Hình như nàng còn không muốn nói chuyện với gã nữa. Gã sợ như thế lắm, gã sợ nàng sẽ bỏ mặc gã, không quan tâm gã như trước, gã sợ trong nàng gã giờ đây chỉ là một tên bên lề đường mà không chút quen biết với nàng.
Nguyên Sâm vươn tay chạm vào cổ tay của Đan Hy, cố gắng kéo nàng về phía gã, nhưng nàng đã gạt phăng bàn tay của gã đi. Nàng lùi lại vài bước, cách xa gã như cách xa một tên ghẻ lở kinh tởm nào đấy. Và lần đầu tiên kể từ khi gặp gỡ nàng, gã thấy nàng khóc. Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay và khóc to.
“Đan Hy.” Nguyên Sâm tuyệt vọng gọi tên nàng. Gã đã khiến nàng rơi nước mắt. Gã thật không ngờ có một ngày người con gái hay cười như hoa lại có thể khóc thương tâm như thế. Chỉ vì nàng không muốn ở bên cạnh gã.
“Hừm. Nàng thật sự yêu cái tên mà nàng mới gặp vài lần ư? Trả lời ta.”
Nguyên Sâm nắm lấy vai của Đan Hy, ép nàng nằm xuống bàn tròn, ép nàng nhìn vào mắt gã. Gã tiếp tục nói:
“Đừng ép ta sử dụng thần lực trên người nàng. Nàng biết ta không phải người thường, nàng biết ta có khả năng biến nàng thành người của ta, đúng chứ. Chỉ cần nàng thuộc về ta, tên nam nhân đó sẽ khinh miệt nàng. Nàng sẽ không còn xứng đáng đến bên cạnh hắn nữa.”
Nguyên Sâm hôn xuống trán Đan Hy, lại hôn xuống cổ nàng, phả vào tai nàng những lời nói tàn nhẫn, nào là muốn cưỡng bức nàng, muốn nàng mãi mãi nằm dưới thân của gã, phục tùng gã, sẽ không cho phép nàng gặp lại tình nhân của nàng. Những lời lẽ nhục nhã như thế lại thốt ra từ miệng một người nàng ngỡ như đã thân quen, chắc nàng thất vọng về gã lắm.
Nguyên Sâm mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của nàng. Mỗi lần gã hôn lên môi nàng, gã lại nghe thấy tiếng ú ớ đầy tuyệt vọng của một con thú sa bẫy. Bây giờ nàng đang nằm dưới thân gã, chỉ vài phút nữa thôi, nàng sẽ thật sự trở thành người của gã.
Nguyên Sâm xé bỏ áo đối khâm (áo khoát ngoài dài đến mắt chân của phụ nữ ngày xưa), lộ ra áo yếm bên trong, lộ cả đôi vai trắng ngần của Đan Hy. Gã nuốt nước miếng, tiếng ực khá to, khiến Đan Hy tròn mắt nhìn gã với vẻ không thể tin nổi. Gã phớt lờ ánh mắt van nài của nàng, tiếp tục hạ xuống bờ vai xinh đẹp ấy một nụ hôn khác.
Đan Hy không đủ sức đẩy Nguyên Sâm ra. Bởi vì gã đã dùng một phần thần lực khiến nàng nằm im chịu trận. Cho đến khi môi của gã một lần nữa muốn hôn lấy môi nàng thì tự dưng khựng lại giữa chừng. Gã thấy môi nàng chảy đầy máu, rõ ràng nàng đã cố tình cắn gần như đứt lìa một bên môi.
Nguyên Sâm hú vía, chợt tỉnh trí. Gã nhảy xuống đất, bàng hoàng vừa nhận ra bản thân đã làm ra việc gì. Gã toang chồm tới nói lời xin lỗi nàng, nhưng đã bị một âm thanh “chát” chói tai chặn lại.
Thì ra khi Nguyên Sâm vừa buông tha cho Đan Hy, nàng lập tức dùng hết sức lực mình đang có, tát một cái tát như trời giáng lên gò má của gã. Gò má trở nên bỏng rát, nhưng thứ bỏng rát lại là cả khuôn mặt của gã. Bởi vì nàng đang nhìn gã bằng ánh mắt đầy sát khí, ánh mắt như muốn thiêu đốt cả bộ mặt này.
Nguyên Sâm không ngờ sức lực của Đan Hy lại mạnh như vậy. Thoạt nhìn chỉ thấy nàng là một cô gái chân yếu tay mềm, nhưng cái tát vừa rồi khiến gã choáng váng, ngay cả trái tim của nhoi nhói tức cười.
Đan Hy quẹt nước mắt, nhục nhã vô cùng, nàng gào vào mặt Nguyên Sâm bằng tất cả sức lực của mình:
“Rời khỏi nhà của ta. Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi nữa.”
Đan Hy vừa dứt lời thì vội vàng đẩy Nguyên Sâm ra khỏi nhà, lạnh lùng đóng cửa lại. Gã bần thần đứng nhìn cánh cửa, nửa muốn phá nát cánh cửa và đoạt lấy nàng, nửa lại muốn lặng lẽ rời đi.
Nguyên Sâm không hiểu gì về tình yêu cả. Gã chưa bao giờ dành tình cảm cho ai trước đây. Tình yêu mà gã dành cho Đan Hy là một loại cảm xúc muốn kiểm soát nàng, muốn biến nàng thành của riêng mình, vô cùng cực đoan. Có lẽ gã đã khiến nàng sợ hãi.
Nguyên Sâm lùi lại hai bước, mắt vẫn nhìn cánh cửa đăm đăm. Không ngờ gã chỉ biến mất vài tháng mà nhiều việc thay đổi như thế. Tương lai của gã sẽ không có nàng, nụ cười đơn thuần của nàng cũng sẽ không thuộc về gã. Lòng gã bất an, muốn đoạt lấy nàng, lại sợ nàng sẽ chán ghét và căm hận mình, sợ ánh mắt căm thù khi nảy của nàng.
Có lẽ Nguyên Sâm phải mạnh hơn nữa, có lẽ gã nên trở thành một kẻ đứng đầu tam giới, một kẻ có năng lực đè bẹp luôn cả cái tên đáng ghét đã cướp lấy trái tim của Đan Hy. Sau đó, gã sẽ quay lại cướp lấy nàng một lần nữa. Gã phải rời đi, gã phải hoàn thành dã tâm của cuộc đời, nàng ấy nhất định sẽ lại về bên cạnh gã thôi.
Nguyên Sâm nói với Đan Hy qua cánh cửa:
“Ta sẽ còn quay lại. Nàng hãy đợi ta.”
Nguyên Sâm nén lại quyết tâm muốn đoạt lấy nàng và rời đi. Kể từ đó gã toàn tâm toàn ý thực hiện mưu đồ đoạt lấy tam giới. Nhưng trước mắt gã đã luyện thành công thần lực, trở thành một tên ác bá khét tiếng mà đi đâu ai cũng phải kiêng dè. Gã còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện gã đã tự do tu luyện thần khí mà không báo cáo cho tiên giới, chẳng thèm quan tâm bản thân đang bị Thiên giới truy nã.
Nguyên Sâm thật lòng muốn biết kẻ đã cướp mất trái tim của Đan Hy là ai. Gã đã âm thầm thâm nhập vào ái tình hồng trần, mất ba ngày ba đêm mới tìm ra sợi tơ hồng của Đan Hy. Nhưng sợi tơ hồng của nàng lại được gắn kết với gã, một sợi tơ hồng màu đen – một sợi nghiệt duyên.
Nguyên Sâm khi ấy còn hân hoan vui mừng khi thấy người được kết đôi với Đan Hy là gã, cho đến khi gã biết lời nguyền của sợi nghiệt duyên mới hoảng loạn. Sợi nghiệt duyên chỉ xuất hiện khi tình cảm của một trong hai người kia sâu nặng đến mức khiến sợi tơ hồng biến thành màu đen. Sợi nghiệt duyên ấy còn mang một lời nguyền rằng một trong hai sẽ phải giết chết người còn lại mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Nguyên Sâm dĩ nhiên vẫn còn yêu Đan Hy, nhưng gã yêu chính bản thân gã hơn. Thời gian trôi qua nhiều năm như thế khiến gã nhận ra chỉ có bản thân mới là nhất. Gã muốn đứng đầu cả tam giới thì phải giết chết Đan Hy, nàng có thể sẽ là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời của gã. Liệu tình cảm mà gã dành cho nàng đủ lớn so với dã tâm của gã hay không, chỉ có gã mới biết câu trả lời. Gã dùng thần lực cắt bỏ sợi nghiệt duyên có tên nàng và gã, giấu trong túi thơm và cất giữ cẩn thận.
Sau đó, Nguyên Sâm bắt đầu tìm kiếm tung tích của Đan Hy. Hình như nàng sợ gã có thể quay trở lại nhà của nàng như lời gã đã hứa, nên nàng đã bật âm kể từ đó. Gã chẳng bao giờ có thể tìm gặp được nàng nữa. Gã đã hỏi thăm những người sống bên cạnh nhà nàng, chỉ nhận được hai chữ “Không biêt” rồi thôi.
Nguyên Sâm gặp may khi một lần quay trở lại nhà của nàng, khi đó gã đã gặp một kẻ quen mặt. Đó là chú hàng xóm của Đan Hy, chú thương yêu nàng như con gái. Có một lần gã trông thấy chú mang một ít bánh được làm từ bột gạo đem sang cho nàng. Có lẽ chú biết tung tích của Đan Hy ở đâu.
Nguyên Sâm nhẹ nhàng đến bên cạnh lão già, người đang quét dọn sân vườn nhà Đan Hy. Gã lặng lẽ gọi tên:
“Chú Nhân.”
Người đàn ông lớn tuổi, lưng gù gù, vừa nghe thấy Nguyên Sâm gọi tên mình liền quay mặt lại nhìn. Lão hơi bất ngờ khi nhìn thấy gã - một người trước đây từng lẽo đẽo theo sau Đan Hy khắp nơi, người đã biến mất tâm bao năm nay.
“Nguyên Sâm đã về rồi ư? Bao năm qua con đã sống ở đâu thế?”
Rõ ràng Đan Hy không nói nguyên nhân đã đuổi Nguyên Sâm cho chú Nhân biết. Trong mắt chú, gã vốn dĩ là một chàng trai hiền lành, luôn ở bên cạnh chăm sóc Đan Hy.
Nguyên Sâm hỏi:
“Đan Hy đã đi đâu vậy chú? Cháu tìm mãi không thấy.”
Chú Nhân mắt thì nhìn xa xăm tận đâu, miệng thì trả lời:
“Con bé chỉ nhờ ta quét dọn nhà cửa giúp. Ta thật tình không biết gì cả.”
Chú chẳng giỏi nói dối. Đó là lời nhận xét trong đầu của Nguyên Sâm. Mắt của chú Nhân láo liêng, cứ tránh nhìn thẳng vào mắt gã, càng khiến lời nói kia có vẻ dối trá hơn. Hừm, hẳn là chú đã được dặn dò sẽ trả lời như thế nếu gã đến đây tìm.
“Chẳng còn cách nào khác cả.” Nguyên Sâm vừa dứt lời thì cơ thể chú Nhân tự động bị kéo đến trước mặt gã.
Nguyên Sâm chụp lấy cổ của chú Nhân, ép chú nhìn vào đôi mắt của gã. Gã đã không còn là Nguyên Sâm của trước kia, người chỉ biết được vài pháp thuật đơn giản. Gã bây giờ đã có thể đọc được tâm trí lẫn ký ức của người khác.
Con ngươi của Nguyên Sâm đổi sang màu đỏ của máu. Gã nhìn sâu vào con ngươi của chú Nhân và bắt đầu đọc lấy ký ức của chú, theo thứ tự lùi lại, từ mới trở về cũ. Gã bỏ qua những ký ức vụn vặt, những cuộc gặp gỡ của chú với những người khác, chỉ chờ đến khi khuôn mặt tươi cười rạng ngời của Đan Hy xuất hiện mới dừng lại.
Nguyên Sâm thấy Đan Hy đang cười rất hạnh phúc. Nàng vừa kể về cái tên nào đấy tên Huyết mà khi nàng gọi tên của hắn, gã liền biết đây chính là người đã cướp lấy trái tim của nàng, giọng điệu khi nàng thốt ra chữ “Huyết” nghe ngọt ngào lại có chút ngượng ngùng, chẳng giống như khi nàng gọi tên gã.
“Huyết vừa ghé qua. Chàng ấy đã giữ lời. Chàng ấy đã quay lại tìm cháu đấy. Chàng hỏi cháu có muốn đi cùng với chàng không và cháu đồng ý rồi.”
Chú Nhân cũng vui theo niềm vui của nàng. Chú cười hớn hở và nói:
“Khi nào thì cháu đi?”
“Ba ngày sau. Lần này đến đây chào tạm biệt chú thôi. Với lại, sau này Sâm có xuất hiện tìm cháu, chú đừng nói gì cả, chỉ cần nói không biết là được. Sau này, cháu sẽ viết thư cho chú thường xuyên.”
“Sao thế? Sao con lại tránh mặt Sâm? Thằng bé nhất định sẽ muốn biết con ở đâu mà. Thằng bé thật sự là người tốt.”
“Cháu không chắc nữa. Lần đó Sâm khiến cháu đau và sợ hãi. Cháu cũng sợ Sâm sẽ làm chuyện dại dột, liên quan đến tính mạng của Huyết.”
Nguyên Sâm điên cuồng lục tìm giọng nói của Đan Hy, mỗi lần giọng nói của nàng cất lên, gã lại dừng lại nghe ngóng. Nào là:
“Cháu và Huyết chính thức là một đôi rồi. Cháu vui đến chết mất. Thì ra cũng có chuyện khiến người ta hạnh phúc đến ngất xỉu chú nhỉ?”
Nào là:
“Huyết bận không thể đến thăm cháu, nhưng chàng hứa sẽ quay lại sớm thôi.”
Lại thêm một ký ức vui vẻ khác của Đan Hy, khi nàng ngồi trên chiếc đu mà gã đã làm cho nàng, kể cho chú Nhân nghe về tên Huyết ấy:
“Chàng ấy cũng thầm thương trộm nhớ Đan Hy. Chàng ấy muốn ở bên cạnh cháu như một người tình.”
Nguyên Sâm tiếp tục lục lọi giọng nói của Đan Hy:
“Cháu nhớ Huyết quá. Cháu có nên bày tỏ nỗi lòng cho chàng ấy nghe không? Chàng ấy sẽ không sợ rồi chạy mất đâu hả chú?”
Lại là giọng nói của Đan Hy vang lên:
“Chú Nhân ơi, chàng ấy ấy tên Huyết, người mà cháu đã kể ấy, người đã tặng cháu chiếc đèn lồng ấy. Cháu đã gặp lại chàng ấy. Thì ra chàng ấy quanh quẩn nơi bán đèn lồng chú à, thật may quá. Cháu đã biết tên của chàng, tiện thể chỉ cho chàng biết nhà của cháu rồi. Chàng ấy sẽ đến vào một ngày không xa, chàng nói thế.”
Xuyên suốt những lời nói của nàng, mãi một lúc sau Nguyên Sâm mới nghe thấy tên của mình được thốt ra:
“Sâm đã đi rồi. Cháu thật tình không muốn chàng ấy cứ thế rời đi. Chỉ là chàng ấy có những suy nghĩ và hành động hơi đáng sợ. Cháu thật sự đã rất đau khổ. Giá như anh ấy đừng như thế. Giá như cháu và anh ấy không quen biết nhau.”
Nguyên Sâm lạnh lùng nói:
“Ta không cho phép nàng, không cho phép nàng... Nàng chỉ thuộc về một mình ta.”
“Sâm, nghe nè, em không phải đồ vặt. Em không thuộc về ai cả, em thuộc về chính em. Nếu anh còn xem em như một người bạn, anh hãy thả em ra đi. Làm ơn, anh đang làm em đau.”
Đan Hy cố gắng thoát khỏi vòng tay của Nguyên Sâm. Nàng vùng vằng mãi, nhưng gã cố chấp ghì chặt lấy nàng, khiến nàng đau đớn. Hành động này vô tình khiến nàng hiểu rằng gã đang khước từ lời cầu xin của nàng, không xem nàng là bạn bè nên mới không thả nàng ra.
Nguyên Sâm đoán nàng đã bỏ cuộc, ngoan ngoãn chịu đựng cái ôm của gã. Nàng nói, cũng không phản ứng, chỉ đứng im như một thân xác đã chết trong tay lão.
Nguyên Sâm cuối cùng cũng không thể chịu đựng sự im lặng đáng sợ của nàng, gã buông nàng ra. Gã nhìn vào khuôn mặt vô hồn của nàng, âm thầm rùng mình. Gã chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt giá lạnh đó của nàng, ánh mắt như thể nàng đang nhìn một kẻ mà nàng rất chán ghét, ánh mắt khiến trái tim của gã nhói đau.
Nguyên Sâm thấy Đan Hy mím chặt môi. Hình như nàng còn không muốn nói chuyện với gã nữa. Gã sợ như thế lắm, gã sợ nàng sẽ bỏ mặc gã, không quan tâm gã như trước, gã sợ trong nàng gã giờ đây chỉ là một tên bên lề đường mà không chút quen biết với nàng.
Nguyên Sâm vươn tay chạm vào cổ tay của Đan Hy, cố gắng kéo nàng về phía gã, nhưng nàng đã gạt phăng bàn tay của gã đi. Nàng lùi lại vài bước, cách xa gã như cách xa một tên ghẻ lở kinh tởm nào đấy. Và lần đầu tiên kể từ khi gặp gỡ nàng, gã thấy nàng khóc. Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay và khóc to.
“Đan Hy.” Nguyên Sâm tuyệt vọng gọi tên nàng. Gã đã khiến nàng rơi nước mắt. Gã thật không ngờ có một ngày người con gái hay cười như hoa lại có thể khóc thương tâm như thế. Chỉ vì nàng không muốn ở bên cạnh gã.
“Hừm. Nàng thật sự yêu cái tên mà nàng mới gặp vài lần ư? Trả lời ta.”
Nguyên Sâm nắm lấy vai của Đan Hy, ép nàng nằm xuống bàn tròn, ép nàng nhìn vào mắt gã. Gã tiếp tục nói:
“Đừng ép ta sử dụng thần lực trên người nàng. Nàng biết ta không phải người thường, nàng biết ta có khả năng biến nàng thành người của ta, đúng chứ. Chỉ cần nàng thuộc về ta, tên nam nhân đó sẽ khinh miệt nàng. Nàng sẽ không còn xứng đáng đến bên cạnh hắn nữa.”
Nguyên Sâm hôn xuống trán Đan Hy, lại hôn xuống cổ nàng, phả vào tai nàng những lời nói tàn nhẫn, nào là muốn cưỡng bức nàng, muốn nàng mãi mãi nằm dưới thân của gã, phục tùng gã, sẽ không cho phép nàng gặp lại tình nhân của nàng. Những lời lẽ nhục nhã như thế lại thốt ra từ miệng một người nàng ngỡ như đã thân quen, chắc nàng thất vọng về gã lắm.
Nguyên Sâm mặc kệ tiếng kêu gào thảm thiết của nàng. Mỗi lần gã hôn lên môi nàng, gã lại nghe thấy tiếng ú ớ đầy tuyệt vọng của một con thú sa bẫy. Bây giờ nàng đang nằm dưới thân gã, chỉ vài phút nữa thôi, nàng sẽ thật sự trở thành người của gã.
Nguyên Sâm xé bỏ áo đối khâm (áo khoát ngoài dài đến mắt chân của phụ nữ ngày xưa), lộ ra áo yếm bên trong, lộ cả đôi vai trắng ngần của Đan Hy. Gã nuốt nước miếng, tiếng ực khá to, khiến Đan Hy tròn mắt nhìn gã với vẻ không thể tin nổi. Gã phớt lờ ánh mắt van nài của nàng, tiếp tục hạ xuống bờ vai xinh đẹp ấy một nụ hôn khác.
Đan Hy không đủ sức đẩy Nguyên Sâm ra. Bởi vì gã đã dùng một phần thần lực khiến nàng nằm im chịu trận. Cho đến khi môi của gã một lần nữa muốn hôn lấy môi nàng thì tự dưng khựng lại giữa chừng. Gã thấy môi nàng chảy đầy máu, rõ ràng nàng đã cố tình cắn gần như đứt lìa một bên môi.
Nguyên Sâm hú vía, chợt tỉnh trí. Gã nhảy xuống đất, bàng hoàng vừa nhận ra bản thân đã làm ra việc gì. Gã toang chồm tới nói lời xin lỗi nàng, nhưng đã bị một âm thanh “chát” chói tai chặn lại.
Thì ra khi Nguyên Sâm vừa buông tha cho Đan Hy, nàng lập tức dùng hết sức lực mình đang có, tát một cái tát như trời giáng lên gò má của gã. Gò má trở nên bỏng rát, nhưng thứ bỏng rát lại là cả khuôn mặt của gã. Bởi vì nàng đang nhìn gã bằng ánh mắt đầy sát khí, ánh mắt như muốn thiêu đốt cả bộ mặt này.
Nguyên Sâm không ngờ sức lực của Đan Hy lại mạnh như vậy. Thoạt nhìn chỉ thấy nàng là một cô gái chân yếu tay mềm, nhưng cái tát vừa rồi khiến gã choáng váng, ngay cả trái tim của nhoi nhói tức cười.
Đan Hy quẹt nước mắt, nhục nhã vô cùng, nàng gào vào mặt Nguyên Sâm bằng tất cả sức lực của mình:
“Rời khỏi nhà của ta. Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi nữa.”
Đan Hy vừa dứt lời thì vội vàng đẩy Nguyên Sâm ra khỏi nhà, lạnh lùng đóng cửa lại. Gã bần thần đứng nhìn cánh cửa, nửa muốn phá nát cánh cửa và đoạt lấy nàng, nửa lại muốn lặng lẽ rời đi.
Nguyên Sâm không hiểu gì về tình yêu cả. Gã chưa bao giờ dành tình cảm cho ai trước đây. Tình yêu mà gã dành cho Đan Hy là một loại cảm xúc muốn kiểm soát nàng, muốn biến nàng thành của riêng mình, vô cùng cực đoan. Có lẽ gã đã khiến nàng sợ hãi.
Nguyên Sâm lùi lại hai bước, mắt vẫn nhìn cánh cửa đăm đăm. Không ngờ gã chỉ biến mất vài tháng mà nhiều việc thay đổi như thế. Tương lai của gã sẽ không có nàng, nụ cười đơn thuần của nàng cũng sẽ không thuộc về gã. Lòng gã bất an, muốn đoạt lấy nàng, lại sợ nàng sẽ chán ghét và căm hận mình, sợ ánh mắt căm thù khi nảy của nàng.
Có lẽ Nguyên Sâm phải mạnh hơn nữa, có lẽ gã nên trở thành một kẻ đứng đầu tam giới, một kẻ có năng lực đè bẹp luôn cả cái tên đáng ghét đã cướp lấy trái tim của Đan Hy. Sau đó, gã sẽ quay lại cướp lấy nàng một lần nữa. Gã phải rời đi, gã phải hoàn thành dã tâm của cuộc đời, nàng ấy nhất định sẽ lại về bên cạnh gã thôi.
Nguyên Sâm nói với Đan Hy qua cánh cửa:
“Ta sẽ còn quay lại. Nàng hãy đợi ta.”
Nguyên Sâm nén lại quyết tâm muốn đoạt lấy nàng và rời đi. Kể từ đó gã toàn tâm toàn ý thực hiện mưu đồ đoạt lấy tam giới. Nhưng trước mắt gã đã luyện thành công thần lực, trở thành một tên ác bá khét tiếng mà đi đâu ai cũng phải kiêng dè. Gã còn chẳng thèm quan tâm đến chuyện gã đã tự do tu luyện thần khí mà không báo cáo cho tiên giới, chẳng thèm quan tâm bản thân đang bị Thiên giới truy nã.
Nguyên Sâm thật lòng muốn biết kẻ đã cướp mất trái tim của Đan Hy là ai. Gã đã âm thầm thâm nhập vào ái tình hồng trần, mất ba ngày ba đêm mới tìm ra sợi tơ hồng của Đan Hy. Nhưng sợi tơ hồng của nàng lại được gắn kết với gã, một sợi tơ hồng màu đen – một sợi nghiệt duyên.
Nguyên Sâm khi ấy còn hân hoan vui mừng khi thấy người được kết đôi với Đan Hy là gã, cho đến khi gã biết lời nguyền của sợi nghiệt duyên mới hoảng loạn. Sợi nghiệt duyên chỉ xuất hiện khi tình cảm của một trong hai người kia sâu nặng đến mức khiến sợi tơ hồng biến thành màu đen. Sợi nghiệt duyên ấy còn mang một lời nguyền rằng một trong hai sẽ phải giết chết người còn lại mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Nguyên Sâm dĩ nhiên vẫn còn yêu Đan Hy, nhưng gã yêu chính bản thân gã hơn. Thời gian trôi qua nhiều năm như thế khiến gã nhận ra chỉ có bản thân mới là nhất. Gã muốn đứng đầu cả tam giới thì phải giết chết Đan Hy, nàng có thể sẽ là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời của gã. Liệu tình cảm mà gã dành cho nàng đủ lớn so với dã tâm của gã hay không, chỉ có gã mới biết câu trả lời. Gã dùng thần lực cắt bỏ sợi nghiệt duyên có tên nàng và gã, giấu trong túi thơm và cất giữ cẩn thận.
Sau đó, Nguyên Sâm bắt đầu tìm kiếm tung tích của Đan Hy. Hình như nàng sợ gã có thể quay trở lại nhà của nàng như lời gã đã hứa, nên nàng đã bật âm kể từ đó. Gã chẳng bao giờ có thể tìm gặp được nàng nữa. Gã đã hỏi thăm những người sống bên cạnh nhà nàng, chỉ nhận được hai chữ “Không biêt” rồi thôi.
Nguyên Sâm gặp may khi một lần quay trở lại nhà của nàng, khi đó gã đã gặp một kẻ quen mặt. Đó là chú hàng xóm của Đan Hy, chú thương yêu nàng như con gái. Có một lần gã trông thấy chú mang một ít bánh được làm từ bột gạo đem sang cho nàng. Có lẽ chú biết tung tích của Đan Hy ở đâu.
Nguyên Sâm nhẹ nhàng đến bên cạnh lão già, người đang quét dọn sân vườn nhà Đan Hy. Gã lặng lẽ gọi tên:
“Chú Nhân.”
Người đàn ông lớn tuổi, lưng gù gù, vừa nghe thấy Nguyên Sâm gọi tên mình liền quay mặt lại nhìn. Lão hơi bất ngờ khi nhìn thấy gã - một người trước đây từng lẽo đẽo theo sau Đan Hy khắp nơi, người đã biến mất tâm bao năm nay.
“Nguyên Sâm đã về rồi ư? Bao năm qua con đã sống ở đâu thế?”
Rõ ràng Đan Hy không nói nguyên nhân đã đuổi Nguyên Sâm cho chú Nhân biết. Trong mắt chú, gã vốn dĩ là một chàng trai hiền lành, luôn ở bên cạnh chăm sóc Đan Hy.
Nguyên Sâm hỏi:
“Đan Hy đã đi đâu vậy chú? Cháu tìm mãi không thấy.”
Chú Nhân mắt thì nhìn xa xăm tận đâu, miệng thì trả lời:
“Con bé chỉ nhờ ta quét dọn nhà cửa giúp. Ta thật tình không biết gì cả.”
Chú chẳng giỏi nói dối. Đó là lời nhận xét trong đầu của Nguyên Sâm. Mắt của chú Nhân láo liêng, cứ tránh nhìn thẳng vào mắt gã, càng khiến lời nói kia có vẻ dối trá hơn. Hừm, hẳn là chú đã được dặn dò sẽ trả lời như thế nếu gã đến đây tìm.
“Chẳng còn cách nào khác cả.” Nguyên Sâm vừa dứt lời thì cơ thể chú Nhân tự động bị kéo đến trước mặt gã.
Nguyên Sâm chụp lấy cổ của chú Nhân, ép chú nhìn vào đôi mắt của gã. Gã đã không còn là Nguyên Sâm của trước kia, người chỉ biết được vài pháp thuật đơn giản. Gã bây giờ đã có thể đọc được tâm trí lẫn ký ức của người khác.
Con ngươi của Nguyên Sâm đổi sang màu đỏ của máu. Gã nhìn sâu vào con ngươi của chú Nhân và bắt đầu đọc lấy ký ức của chú, theo thứ tự lùi lại, từ mới trở về cũ. Gã bỏ qua những ký ức vụn vặt, những cuộc gặp gỡ của chú với những người khác, chỉ chờ đến khi khuôn mặt tươi cười rạng ngời của Đan Hy xuất hiện mới dừng lại.
Nguyên Sâm thấy Đan Hy đang cười rất hạnh phúc. Nàng vừa kể về cái tên nào đấy tên Huyết mà khi nàng gọi tên của hắn, gã liền biết đây chính là người đã cướp lấy trái tim của nàng, giọng điệu khi nàng thốt ra chữ “Huyết” nghe ngọt ngào lại có chút ngượng ngùng, chẳng giống như khi nàng gọi tên gã.
“Huyết vừa ghé qua. Chàng ấy đã giữ lời. Chàng ấy đã quay lại tìm cháu đấy. Chàng hỏi cháu có muốn đi cùng với chàng không và cháu đồng ý rồi.”
Chú Nhân cũng vui theo niềm vui của nàng. Chú cười hớn hở và nói:
“Khi nào thì cháu đi?”
“Ba ngày sau. Lần này đến đây chào tạm biệt chú thôi. Với lại, sau này Sâm có xuất hiện tìm cháu, chú đừng nói gì cả, chỉ cần nói không biết là được. Sau này, cháu sẽ viết thư cho chú thường xuyên.”
“Sao thế? Sao con lại tránh mặt Sâm? Thằng bé nhất định sẽ muốn biết con ở đâu mà. Thằng bé thật sự là người tốt.”
“Cháu không chắc nữa. Lần đó Sâm khiến cháu đau và sợ hãi. Cháu cũng sợ Sâm sẽ làm chuyện dại dột, liên quan đến tính mạng của Huyết.”
Nguyên Sâm điên cuồng lục tìm giọng nói của Đan Hy, mỗi lần giọng nói của nàng cất lên, gã lại dừng lại nghe ngóng. Nào là:
“Cháu và Huyết chính thức là một đôi rồi. Cháu vui đến chết mất. Thì ra cũng có chuyện khiến người ta hạnh phúc đến ngất xỉu chú nhỉ?”
Nào là:
“Huyết bận không thể đến thăm cháu, nhưng chàng hứa sẽ quay lại sớm thôi.”
Lại thêm một ký ức vui vẻ khác của Đan Hy, khi nàng ngồi trên chiếc đu mà gã đã làm cho nàng, kể cho chú Nhân nghe về tên Huyết ấy:
“Chàng ấy cũng thầm thương trộm nhớ Đan Hy. Chàng ấy muốn ở bên cạnh cháu như một người tình.”
Nguyên Sâm tiếp tục lục lọi giọng nói của Đan Hy:
“Cháu nhớ Huyết quá. Cháu có nên bày tỏ nỗi lòng cho chàng ấy nghe không? Chàng ấy sẽ không sợ rồi chạy mất đâu hả chú?”
Lại là giọng nói của Đan Hy vang lên:
“Chú Nhân ơi, chàng ấy ấy tên Huyết, người mà cháu đã kể ấy, người đã tặng cháu chiếc đèn lồng ấy. Cháu đã gặp lại chàng ấy. Thì ra chàng ấy quanh quẩn nơi bán đèn lồng chú à, thật may quá. Cháu đã biết tên của chàng, tiện thể chỉ cho chàng biết nhà của cháu rồi. Chàng ấy sẽ đến vào một ngày không xa, chàng nói thế.”
Xuyên suốt những lời nói của nàng, mãi một lúc sau Nguyên Sâm mới nghe thấy tên của mình được thốt ra:
“Sâm đã đi rồi. Cháu thật tình không muốn chàng ấy cứ thế rời đi. Chỉ là chàng ấy có những suy nghĩ và hành động hơi đáng sợ. Cháu thật sự đã rất đau khổ. Giá như anh ấy đừng như thế. Giá như cháu và anh ấy không quen biết nhau.”
Danh sách chương