Đan Siêu vững vàng buông xuống bầu rượu, nhìn về phía Võ hậu, làm cái thủ thế mời nói.

Võ hậu cơ hồ có điểm tán thưởng hắn, nhưng cũng không đem loại cảm xúc này biểu hiện ra ngoài, chỉ cười một chút: “Hơn nửa năm trước Lương châu đã xảy ra mấy đại án. Quân lương vận chuyển đi Tây Bắc bị cướp. Rất nhanh Thứ sử địa phương bắt được một đám mã tặc, hết thảy đều bị kết án trảm thủ. Nhưng mà khi tấu chương đưa đến kinh thành, Tạ Thống lĩnh lại cảm thấy quan phủ địa phương cũng có vấn đề. Bởi vậy thỉnh ý chỉ Bổn cung, tự mình cải trang đi đến Lương châu, một loạt lôi ra hơn mười quan viên lớn nhỏ cấu kết tham ô.”

“Thời điểm y trở về, bên người liền mang theo vị cô nương này. Nói là trên đường tra án gặp gỡ … Đương nhiên cái chuyện ‘gặp gỡ’ cụ thể chi tiết như thế nào, chỉ có hai người bọn họ tự biết mà thôi.”

“Tạ Thống lĩnh đối với vị Dương cô nương kia thập phần quan tâm. Không chỉ lúc nào cũng mang theo bên người, còn thường xuyên tìm chút ngoạn ý mới lạ mà tinh xảo trong cung đi đưa cho nàng.” Âm điệu Thiên hậu hơi chuyển, hài hước nói: “Bổn cung có một bộ trang sức hiếm thấy màu xanh thẫm điêu tạc mãng hình, bởi vì Dương Diệu Dung kia nhìn vài lần, Tạ Vân liền thật sự đúng lý hợp tình mà mở miệng hỏi xin… Bổn cung cũng chần chờ chưa muốn thưởng, thật sự là phiền a.”

Đan Siêu hơi hơi khép ánh mắt, sau đó lại ngước lên, bình thản nói: “Thiên hậu quan tâm thần hạ, hiền danh truyền khắp triều dã, tự nhiên là sẽ thưởng.”

Ánh nến chiếu lên dạ minh châu, giữa cung yến linh đình xa hoa, hình dáng Đan Siêu cao lớn cường tráng, giống như một tảng đá lớn ngoài tái ngoại thô ráp kiên định, gió táp mưa sa vẫn lù lù không động.

Võ hậu từ trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ lại dâng lên chút cảm khái.

“…Đảo mắt ngươi cũng không còn nhỏ, tám năm đông chinh tây chiến, ngay cả thành gia cũng chưa làm, trong lòng Bổn cung cảm thấy cũng thực có chút uỷ khuất cho ngươi…”

Đan Siêu nói: “Mạt tướng thẹn không dám nhận.”

“Bổn cung sẽ lưu ý khuê tú trong kinh, chắc chắn sẽ vì ngươi tìm được mỹ quyến như hoa như ngọc.” Võ hậu ánh mắt chớp động, lại mỉm cười, chính là lần này trong ý cười tựa hồ thêm vài phần chân thành hiếm thấy: “Cũng không uổng công ngươi vì… vì nước trung tâm chinh chiến một hồi!”

Đan Siêu đứng dậy đạo: “Tạ Thiên hậu hao tâm tổn trí.”

Thanh âm của hắn khéo léo vững vàng, ngay cả một tia gợn sóng đều không có, giống như một mặt hồ rộng lớn tĩnh lặng.

Nhưng mà sâu dưới làn nước lại cuộn trào từng đợt sóng ngầm không người thấy được.

……………

Dương Diệu Dung nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Tạ Vân lấy trà thay rượu cự tuyệt một loạt đồng liêu đi lên mời rượu, đè ngực trái ho hai tiếng, ấn đường tựa hồ có chút nhăn lại, nhưng vẫn khoát tay áo: “Không có gì, cảm thấy có chút phiền, ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Dương Diệu Dung lập tức đứng dậy muốn đi cùng, Tạ Vân lại ý bảo nàng đừng động: “Bên ngoài gió lớn, ngươi ở đây đi.”

“Vậy ngươi khoác thêm cừu bào…”

Tạ Vân gật đầu ý bảo mình tự biết, nhẹ nhàng không làm cho người chú ý mà vòng qua mấy bàn phía sau, từ cung điện thiên môn xuyên đi ra ngoài.

Tiếng tiêu sáo vũ nhạc theo gió lượn lờ, khoảng cách xa như vậy vẫn nghe rõ ràng. Tạ Vân đứng cạnh hồ nước trong chốc lát, cảm giác trong lồng ngực đầy ắp không khí mùa đông lạnh như băng đao của Đại minh cung. Dưới cái lạnh tê tái kia, vết thương nơi ngực trái năm đó bị một kiếm xuyên qua lại có vẻ chẳng thấm vào đâu.

Mùa đông hàng năm đều phát tác một hai lần, năm nay có vẻ lại đến thời điểm phải dùng ma phí tán.

Tạ Vân lắc lắc hoạt động cổ tay, xoay người, đột nhiên sững lại.

Phía sau cách đó không xa dưới mái hiên, một thân ảnh cao lớn trầm mặc đang đứng. Bóng tối chập choạng đổ xuống nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ nghe thanh âm truyền tới: “Ngươi nếu đi Lương châu, vì sao không đến tìm ta?”

Tạ Vân tựa hồ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó bất động thanh sắc hỏi lại: “Vì sao phải đi tìm ngươi? Ta cũng không phải vì ngươi mà đi.”

Ánh trăng trôi về phía tây, rốt cục lộ ra hình mặt bên của Đan Siêu. Dưới đôi mày kiếm thon dài, đồng tử thâm thúy tỏa sáng, đường nét lãnh ngạnh không lưu tình chút nào, cùng tám năm trước hoàn toàn bất đồng.

Năm đó gương mặt hắn tuy cũng có vẻ cường ngạnh, nhưng đại đa số thời điểm đều mang theo vẻ hấp tấp nóng vội của người trẻ tuổi. Hiện tại bầu nhiệt huyết nóng bỏng kia trải qua vô số chiến trường Tu La, sinh tử huyết tẩy, hóa thành sức mạnh nội liễm cùng ẩn nhẫn, chỉ từ một tia tinh quang trong đáy mắt kia mới ẩn ẩn lộ ra manh mối.

Tạ Vân ấn đường hơi hơi nhíu lại, thu hồi ánh mắt, hướng một cửa hiên khác đi đến. Nhưng một khắc lướt qua bên người, lại bị Đan Siêu đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy khuỷu tay y.

“Bốn năm trước tại Thanh Hải,” Đan Siêu trầm thấp nói, thanh âm kia rõ ràng là thực ổn định, nhưng chẳng biết tại sao lại làm người ta đáy lòng sinh ra một tia run rẩy: “Trước khi đóng quân tại Đại Phi Xuyên, Thánh thượng khâm điểm ta cùng Quách Đãi Phong đóng giữ đại doanh, cả triều văn võ không người lên tiếng; Chỉ có một người trước ngự tiền mãnh liệt phản đối, yêu cầu ta cùng Tiết chủ soái tấn công Ô Hải hiểm chướng. Người đó là ngươi.”

“Sau khi chiến bại Quách Đãi Phong hồi kinh, Thánh thượng niệm tình phụ huynh hắn đều ở chiến trường hi sinh cho tổ quốc, muốn giơ cao đánh khẽ; Chỉ có một người trước mặt mọi người chỉ ra Quách Đãi Phong cãi lời quân lệnh, khiến mất tiên cơ chiến đấu, phạm tám điều trọng tội, cuối cùng khiến cho Thánh thượng không thể không đem hắn giảm tử xoá tên. Người kia cũng là ngươi…”

“…Thì sao?” Tạ Vân hỏi lại: “Ta cùng với Quách Đãi Phong trong triều tranh đấu, nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng, không phải là chuyện theo lý phải làm sao?”

“Không,” Đan Siêu nói “Ngươi không phải là vì cái này.”

Bàn tay Đan Siêu như kìm sắt chợt sử lực, khiến cho Tạ Vân nghiêng người cùng hắn đối diện sát nhau, ngay cả hơi thở cũng có thể phất quá hai má đối phương.

“Sau trận bại chiến ở Thanh Hải, ta bị đề bạt chuyển đi Quy Tư. Lúc đó An Tây đô hộ phủ thế yếu, quân lương khí tài thường bị đến trễ. Tiêu Tự Nghiệp nhờ người ở kinh thành đi lại một vòng. Chỉ có ngươi mượn danh nghĩa Võ hậu âm thầm cảnh cáo Hộ Bộ, từ đó về sau quân lương vũ khí đến Quy Tư không hề bị trì hoãn…”

Tạ Vân môi giật giật, tựa hồ muốn bác bỏ cái gì, nhưng Đan Siêu hơi cúi đầu. Như vậy khoảng cách giữa bọn họ càng gần, thậm chí chóp mũi cơ hồ đụng vào nhau. Ánh mắt hai người bất luận một tia cảm xúc cực nhỏ nào cũng đều không chỗ che giấu: “Võ hậu độc chưởng triều chính, ngươi trên thực tế đã là dưới một người trên vạn người, cần gì phải vì vụ án tham ô của Lương châu thứ sử mà phải tự mình xuất kinh?”

Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ta chính là người như vậy, trong mắt không chứa nổi hạt cát.”

“Như vậy,” Đan Siêu nhìn y nhẹ nhàng hỏi: “Vì cái gì trong hoả khí đưa đi Quy Tư vài năm gần đây, ngẫu nhiên sẽ phát hiện dấu hiệu riêng của Bắc nha cấm quân chưa bị giấy nhám lau sạch chứ?”

Tạ Vân không trả lời.

Chung quanh an tĩnh, tiếng đàn sáo ca vũ nơi Trường Nhạc cung bay tới mông lung không rõ, ánh trăng cùng ngọn đèn lồng chiếu rọi, ánh lên hồ nước những tia sáng nhộn nhạo nhu hòa.

Đan Siêu buông lỏng bàn tay vẫn nắm chặt khuỷu tay Tạ Vân, hướng về phía trước vuốt ve sườn mặt trơn bóng lạnh lẽo của y, giống như mơn trớn một món đồ sứ trân quý mình cực độ khát vọng, rồi lại vẫn luôn không dám đụng vào.

“Qua nhiều năm như vậy, trong lòng ta vẫn luôn rất nhớ ngươi…” Đan Siêu ghé sát vào tai y hỏi: “Ngươi nhớ ta không?”

Tạ Vân đưa tay điểm điểm vào ngực trái chính mình, lạnh lùng nói: “Thời điểm mùa đông hàng năm phát tác, ta cực kỳ tưởng nhớ, muốn giết ngươi.”

Y đẩy cánh tay rắn chắc của Đan Siêu ra, nhấc chân liền hướng Trường Nhạc cung đi tiếp. Nhưng đi chưa được hai bước bả vai liền căng thẳng, bị Đan Siêu bắt lấy kéo lại, lập tức cúi đầu nặng nề mà hôn xuống! Trong phút chốc Tạ Vân đều ngơ ngẩn, cho nên khớp hàm buông lỏng ra, lập tức miệng lưỡi bị cuốn lấy, chặt chẽ dây dưa. Khí tức nam tử nồng hậu cường hãn tựa như mang theo bão cát từ nơi xa xôi, nháy mắt liền bao phủ y, theo tiếng nuốt nước bọt dồn dập hướng tứ chi toàn thân lan toả.

Từ lúc chào đời tới nay y không nhớ rõ mình có được người hôn qua chưa. Có lẽ tám năm trước một đêm bí ẩn lại mập mờ trong sơn động kia cũng từng có, nhưng một đêm này cho y ký ức rất hỗn loạn, thế cho nên sau đó bất luận như thế nào đều nghĩ không ra.

…ba!

Tạ Vân một chưởng đẩy Đan Siêu ra, dùng sức thật mạnh thậm chí khiến sống lưng Đan Siêu đập vào thạch trụ, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề!

“Tám năm không chữa được bệnh trong đầu ngươi?!” Tạ Vân lớn tiếng quát, xoay người muốn đi. Nhưng lập tức Đan Siêu bắt được tay y, từ sau thắt lưng mình rút ra thanh chủy thủ cường ngạch nhét vào tay Tạ Vân, lại kéo tay y, để cho mũi đao thẳng tắp nhắm ngay ngực mình: “Vậy ngươi muốn giết ta bồi mệnh sao? Đến a, ngươi không phải là muốn mệnh của ta sao?!”

Tạ Vân muốn buông tay vứt bỏ chủy thủ, nhưng năm ngón tay y đã bị bàn tay to lớn hữu lực của Đan Siêu gắt gao nắm lấy, trong lúc vội vàng thậm chí không cách gì thu hồi, bị Đan Siêu kéo về hướng lồng ngực chính bản thân hắn đâm tới.

“Đầu óc ta chính là có bệnh! Bắt đầu từ mười năm trước nơi Mạc Bắc đến giờ vẫn luôn có bệnh, ngươi không biết sao?!”

“Buông tay!”

“Tội gì hao tâm tổn trí một bên quan tâm ta, một bên lại cùng người khác thành thân…Vì cái gì không dứt khoát cầm đao đâm chết ta đi cho sảng khoái?”

“Ngươi câm mồm cho ta, buông tay!”

“Ta muốn đem nửa đời sau bồi cho ngươi, ngươi lại không cần. Mệnh của ta, ngươi hẳn là muốn đi?!”

Tạ Vân một bàn tay tát qua, rắn rắn chắc chắc đem Đan Siêu đánh đến quay đầu.

Loảng xoảng keng một tiếng, Tạ Vân hất chủy thủ văng xuống đất, lồng ngực dồn dập phập phồng.

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở kinh thành,” biểu tình của y có thể nói là có chút nghiến răng nghiến lợi: “Qua vài năm tự nhiên sẽ có người muốn mạng của ngươi, thậm chí không cần bẩn tay ta…”

Đan Siêu lại cầm lấy ngón tay Tạ Vân đang run nhè nhẹ, quay sang nhìn chăm chú vào y.

Dưới ánh trăng, gương mặt nam tử anh tuấn kia khiến người ta tim đập thình thịch, đáy mắt hơi hơi lóe ra quang mang, giống như là từ trong vực sâu đen tối, tràn đầy ra vẻ ôn nhu khó có thể ngăn chặn.

“Được” hắn nói, “Không có ngươi phân phó, cho dù chỗ nào ta cũng không đi.”

Tạ Vân từ đáy lòng đột nhiên phát ra ớn lạnh.

Y biết giữa người với người ở chung với nhau, nếu một bên ở vị trí thống trị trong thời gian dài, thì dù thế cuộc thay đổi như thế nào chăng nữa, người đó đều sẽ theo thói quen bảo trì một loại tâm tính khinh thị từ trên cao nhìn xuống. Giống như ngày đó tại Tứ Phương quán y trông thấy Đan Siêu trong đám người của Vu Điền sứ đoàn.

Nhưng mà hôm nay y đột nhiên ý thức được, loại ưu thế tâm lý này thực là yếu ớt.

Tám năm sa trường chinh chiến đã đủ để thức tỉnh uy áp lẫn dục vọng chiếm hữu trong huyết mạch Đan Siêu. Dưới gương mặt càng trưởng thành càng anh tuấn kia, linh hồn hắn đã xảy ra biến đổi long trời lở đất, đã đủ kiên định cùng cường đại để hoàn toàn thoát ly khỏi bàn tay khống chế của Tạ Vân.

Nhưng hắn vẫn cứ lựa chọn dùng một loại tư thái gần như thần phục để biểu hiện mình, giống như mãnh thú giấu đi móng vuốt, bày ra vẻ dịu ngoan mà cúi đầu xuống.

– Loại mâu thuẫn không hợp với lẽ thường này, mới là cái để cho Tạ Vân cảm thấy không rét mà run.

[Siêu Siêu giờ đã lột xác, vừa có vẻ bá đạo, vừa có vẻ vô lại, mỗ thik a!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện