Địch Tiểu Địch suy nghĩ một chút rồi nói:

Được nhưng hôm nay mình không muốn ăn cay.

Lạc Ngạn Tinh mỉm cười và nói "Được" với Địch Tiểu Địch sau đó xoay người và đi đến cửa sổ của quán ăn bán gà kho và cơm.

Địch Tiểu Địch tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống chai nước Sprite bị cô tiện tay đặt lên bàn cũng không có mở ra uống chỉ lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh với chai Sprite.

Một lát sau Lạc Ngạn Tinh bưng hai phần cơm gà trở về thấy Địch Tiểu Địch không uống nước có chút kỳ quái hỏi:



Không nóng cũng không khát sao? Địch Tiểu Địch khẽ mím môi không lập tức mở miệng nói chuyện.

Nước da của cô ấy thực sự rất trắng và thanh tú mặc dù để mặt mộc nhưng trông cô ấy như đã trang điểm, vết ửng hồng trên má vẫn chưa phai đi lông mi khi hơi rũ xuống trông rất quý phái và trong sáng nhưng cũng có chút khiêu khích.

Bởi vì trong căng tin không có người cho nên điều hòa đã bị tắt chỉ còn lại quạt trần còn đang chuyển gió chuyển hướng hơi thổi vào sợi tóc của Địch Tiểu Địch có một sợi tóc lướt qua đôi môi đỏ mọng như hoa hồng.

Mà trong nháy mắt này phảng phất lại có gió không biết từ đâu tới vụng trộm khuấy động trái tim Lạc Ngạn Tinh.

Lạc Ngạn Tinh không tự nhiên rời đi ánh mắt rơi trên mặt Địch Tiểu Địch, cậu vẫn luôn cho rằng mình chỉ coi Địch Tiểu Địch là em gái mà chiếu cố nhưng trong chốc lát cậu lại rõ ràng phát hiện ra không phải như vậy.

Cảm giác của cậu đối với Địch Tiểu Địch không phải tình cảm giữa anh em một người anh trai sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy về em gái của mình.

Loại nhận thức này làm cho Lạc Ngạn Tinh có chút hoảng loạn, cậu chưa từng thích ai vì thế nhất thời không rõ loại cảm giác này đến tột cùng là thích hay chỉ là nhìn mặt mà trong nháy mắt kinh diễm.



Mà Địch Tiểu Địch hiện tại đang ngồi đối diện cậu vì thế không cho phép cậu suy nghĩ sâu xa hơn nữa, cậu chỉ đành cố gắng trấn định rồi lại nhịn không được dùng dư quang nơi khóe mắt vụng trộm liếc nhìn cô.

Địch Tiểu Địch một lòng nghĩ đến chuyện của mình cũng không có chú ý tới biến hóa đột ngột này của Lạc Ngạn Tinh giờ phút này trong đầu cô phảng phất có hai luồng thanh âm:

Một là thanh âm bảo cô không nên giải thích vì sao không uống chai sprite lạnh kía, dù sao loại chuyện nữ sinh này đối với người mình thầm mến nói ra luôn có chút xấu hổ.

Một thanh âm khác lại muốn cho cô trắng trợn một chút, dù sao loại chuyện nữ sinh này cậu cũng đã sớm biết lúc trước lần đầu tiên chính cậu là người chạy đi siêu thị mua cho cô đồ muốn dùng hiện tại có thể mượn việc này thử thái độ của cậu một lần cô nghĩ không cần đối với cậu quá mức thẹn thùng bằng không ngược lại sẽ có vẻ giả tạo.

Địch Tiểu Địch bị thanh âm thứ hai thuyết phục, nhưng mở miệng vẫn có vài phần ngượng ngùng, cô nói với Lạc Ngạn Tinh:

"Bởi vì mình đang đến.. đến cái đó vì vậy mình không thể uống đá cũng không thể ăn cay."

Địch Tiểu Địch mở miệng thanh âm của cô truyền đến bên tai cậu, Lạc Ngạn Tinh vừa nhận ra một chút tâm ý của mình đối với cô nên trong nháy mắt trở nên bối rối lại có chút chột dạ cảm thấy mình đang phản bội cô nhất thời tay run lên đũa suýt nữa không cầm được.

Địch Tiểu Địch không nghĩ tới phản ứng của Lạc Ngạn Tinh lại lớn như vậy chính là lần đầu tiên cô đến quần ướt hết một mảng, cậu thấy được cũng không kinh thành như vậy cùng lắm thì cũng chỉ là đỏ mặt mà thôi vì thế kỳ quái hỏi:

"Cậu sao?"

Nhưng lời của cô còn chưa nói hết Lạc Ngạn Tinh đã nhanh chóng buộc mình phải trấn tĩnh lại cậu nở nụ cười nói:

"Vừa nghĩ đến chút chuyện khác cậu lại vừa lên tiếng khiến mình có chút giật mình. Đúng rồi, cậu vừa mới nói cái gì?"

Địch Tiểu Địch lúc này mới hiểu được thì ra Lạc Ngạn Tinh căn bản không nghe rõ cô nói cái gì vì thế đem lời vừa rồi lặp lại một lần lại bổ sung thêm một câu: "Cái kia.. Chính là kỳ kinh nguyệt đến cho nên.."

Mặt Lạc Ngạn Tinh đỏ lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện