Lạc Ngạn Tinh chơi điện thoại di động trong lớp là chuyện bình thường, lúc đầu giáo viên trong trường còn nhắc nhở cậu, sau đó họ phát hiện cho dù cậu bị gọi đến phòng làm việc hiệu trưởng cũng nhàn nhã tự đắc, biết rằng thật sự không quản được cậu vì thế đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Chính vì biết Lạc Ngạn Tinh đi học không phải chơi điện thoại thì là ngủ, cho nên Phương Tòng Khải nghe được Lạc Ngạn Tinh muốn giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch bảo quản, nhất thời liền cảm thấy thế giới này huyền huyễn.
Địch Tiểu Địch nhận lấy di động của Lạc Ngạn Tinh đặt lên sách, nhẹ nhàng cười nói:
"Đọc sách đi, cùng với mình."
Nụ cười của Địch Tiểu Địch luôn nhẹ nhàng, nhã nhặn và tao nhã như là gió mát thổi qua cành dương liễu.
Lạc Ngạn Tinh rất thích nụ cười nhẹ nhàng này của Địch Tiểu Địch, giờ phút này nhìn thấy cậu có cảm giác như "cành dương liễu" xuyên qua mặt hồ trong lòng mình gây ra từng đợt gợn sóng.
Địch Tiểu Địch rất hiếm khi cười to, nhưng khi cười to, trong mắt Lạc Ngạn Tinh cô trông rất dễ thương.
Khi thích một người, trong mắt bạn người đó lúc nào cũng tốt nhất.
Khi cô ấy cười mỉm bạn cảm thấy thật đẹp, khi cô ấy cười to bạn cảm thấy thật dễ thương, cô ấy không cười bạn vẫn muốn nhìn cô ấy nhiều hơn nữa.
Lạc Ngạn Tinh nhếch môi, mắt nhìn sách nhưng trong đầu lại hoàn toàn đặt ở Địch Tiểu Địch, nói:
"Được, cùng cậu đọc sách."
"Cùng cậu" * bốn chữ này Lạc Ngạn Tinh nói tương đối nặng, bởi vì cậu phát hiện nói như vậy trong lòng dâng lên một cảm cảm giác sung sướng.
(* "和你一起" bốn chữ)
Lạc Ngạn Tinh nói quá lộ liễu đến mức Địch Tiểu Địch không thể không liếc nhìn Lạc Ngạn Tinh.
Lại thấy Lạc Ngạn Tinh không có gì bất thường Địch Tiểu Địch cảm thấy giọng điệu thêm trọng âm vào bốn chữ "cùng cậu" vừa nghe có lẽ chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, còn cậu không có ý gì khác.
Cô mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình thật sự muốn Lạc Ngạn Tinh thích mình đến phát điên, cậu thuận miệng nói một câu mà thôi, cô lại suýt chút nữa nghe thành một loại ý tứ trìu mến khác.
Địch Tiểu Địch bình tĩnh lại, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Bên kia Lạc Ngạn Tinh lại rất lâu không thể tiến vào trạng thái, không còn cách nào, cậu chưa bao giờ tập trung vào việc học lần này đột nhiên muốn học cậu không tìm được cách nào để có thể học vào.
Nhìn chằm chằm sách nhưng không học vào, cậu ngẩn người, sau khi ngơ ngác không biết bao lâu Lạc Ngạn Tinh bị tiếng chuông tiết 1 làm giật mình tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, cánh tay của Lạc Ngạn Tinh đã bị Địch Tiểu Địch dùng bút chạm vào.
Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, vẻ mặt vẫn có chút ngơ ngác, càng thêm bối rối.
Địch Tiểu Địch nói trúng tim đen:
"Phát ngốc lâu như vậy, tiết học này nghe tốt thật."
Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hỏi ngược lại:
"Cậu làm sao biết mình phát ngốc lâu, cậu sẽ không phải là nhìn mình rất lâu đấy chứ, Tiểu Địch Nhi, cậu có phải.."
Câu sau Lạc Ngạn Tinh không thể nói ra, cậu vốn cho là mình có thể trực tiếp nói ra hai chữ * "Thích", người bình thường sẽ xấu hổ ngượng ngùng, cậu thì khẳng định sẽ không.
(* "喜欢")
Nhưng sự thật chứng minh, Lạc Ngạn Tinh cậu dường như không phải là người đặc biệt trong vấn đề này.
Lạc Ngạn Tinh tự mình nghẹn họng, không thể nói ra nửa câu sau, nhưng nửa câu đầu cậu đã nói ra, giờ cậu đột nhiên dừng lại mà trở nên quá mập mờ.
Cậu có phải..
Đây có phải là lời muốn tiếp theo hay không thật sự làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều, Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói đến "có phải..", liền cảm thấy tim đập rất nhanh.
Địch Tiểu Địch cảm thấy mình có thể vì Lạc Ngạn Tinh mà chuyển đến Tuyền Ứng đã được coi là dũng cảm, nhưng vào lúc này cô phát hiện mình vừa có chút chờ mong, vừa có chút sợ.
Chính vì biết Lạc Ngạn Tinh đi học không phải chơi điện thoại thì là ngủ, cho nên Phương Tòng Khải nghe được Lạc Ngạn Tinh muốn giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch bảo quản, nhất thời liền cảm thấy thế giới này huyền huyễn.
Địch Tiểu Địch nhận lấy di động của Lạc Ngạn Tinh đặt lên sách, nhẹ nhàng cười nói:
"Đọc sách đi, cùng với mình."
Nụ cười của Địch Tiểu Địch luôn nhẹ nhàng, nhã nhặn và tao nhã như là gió mát thổi qua cành dương liễu.
Lạc Ngạn Tinh rất thích nụ cười nhẹ nhàng này của Địch Tiểu Địch, giờ phút này nhìn thấy cậu có cảm giác như "cành dương liễu" xuyên qua mặt hồ trong lòng mình gây ra từng đợt gợn sóng.
Địch Tiểu Địch rất hiếm khi cười to, nhưng khi cười to, trong mắt Lạc Ngạn Tinh cô trông rất dễ thương.
Khi thích một người, trong mắt bạn người đó lúc nào cũng tốt nhất.
Khi cô ấy cười mỉm bạn cảm thấy thật đẹp, khi cô ấy cười to bạn cảm thấy thật dễ thương, cô ấy không cười bạn vẫn muốn nhìn cô ấy nhiều hơn nữa.
Lạc Ngạn Tinh nhếch môi, mắt nhìn sách nhưng trong đầu lại hoàn toàn đặt ở Địch Tiểu Địch, nói:
"Được, cùng cậu đọc sách."
"Cùng cậu" * bốn chữ này Lạc Ngạn Tinh nói tương đối nặng, bởi vì cậu phát hiện nói như vậy trong lòng dâng lên một cảm cảm giác sung sướng.
(* "和你一起" bốn chữ)
Lạc Ngạn Tinh nói quá lộ liễu đến mức Địch Tiểu Địch không thể không liếc nhìn Lạc Ngạn Tinh.
Lại thấy Lạc Ngạn Tinh không có gì bất thường Địch Tiểu Địch cảm thấy giọng điệu thêm trọng âm vào bốn chữ "cùng cậu" vừa nghe có lẽ chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, còn cậu không có ý gì khác.
Cô mỉm cười lắc đầu, cảm thấy mình thật sự muốn Lạc Ngạn Tinh thích mình đến phát điên, cậu thuận miệng nói một câu mà thôi, cô lại suýt chút nữa nghe thành một loại ý tứ trìu mến khác.
Địch Tiểu Địch bình tĩnh lại, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Bên kia Lạc Ngạn Tinh lại rất lâu không thể tiến vào trạng thái, không còn cách nào, cậu chưa bao giờ tập trung vào việc học lần này đột nhiên muốn học cậu không tìm được cách nào để có thể học vào.
Nhìn chằm chằm sách nhưng không học vào, cậu ngẩn người, sau khi ngơ ngác không biết bao lâu Lạc Ngạn Tinh bị tiếng chuông tiết 1 làm giật mình tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, cánh tay của Lạc Ngạn Tinh đã bị Địch Tiểu Địch dùng bút chạm vào.
Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, vẻ mặt vẫn có chút ngơ ngác, càng thêm bối rối.
Địch Tiểu Địch nói trúng tim đen:
"Phát ngốc lâu như vậy, tiết học này nghe tốt thật."
Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, hỏi ngược lại:
"Cậu làm sao biết mình phát ngốc lâu, cậu sẽ không phải là nhìn mình rất lâu đấy chứ, Tiểu Địch Nhi, cậu có phải.."
Câu sau Lạc Ngạn Tinh không thể nói ra, cậu vốn cho là mình có thể trực tiếp nói ra hai chữ * "Thích", người bình thường sẽ xấu hổ ngượng ngùng, cậu thì khẳng định sẽ không.
(* "喜欢")
Nhưng sự thật chứng minh, Lạc Ngạn Tinh cậu dường như không phải là người đặc biệt trong vấn đề này.
Lạc Ngạn Tinh tự mình nghẹn họng, không thể nói ra nửa câu sau, nhưng nửa câu đầu cậu đã nói ra, giờ cậu đột nhiên dừng lại mà trở nên quá mập mờ.
Cậu có phải..
Đây có phải là lời muốn tiếp theo hay không thật sự làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều, Địch Tiểu Địch nghe Lạc Ngạn Tinh nói đến "có phải..", liền cảm thấy tim đập rất nhanh.
Địch Tiểu Địch cảm thấy mình có thể vì Lạc Ngạn Tinh mà chuyển đến Tuyền Ứng đã được coi là dũng cảm, nhưng vào lúc này cô phát hiện mình vừa có chút chờ mong, vừa có chút sợ.
Danh sách chương