Dịch: mafia777
Mình thắng Vương Huyền Đạo? Mình thật sự thắng Vương Huyền Đạo sao?
Dương Mông Hạo đến nay vẫn chưa hoàn hồn lại, vừa rồi y hết sức chăm chú hạ cờ, e rằng cả đời này của y cũng chưa từng chăm chú như vậy, bởi vì quá mức nhập tâm, cho nên lòng y không chú ý xung quanh, thậm chí ngay cả bản thân mình thắng cũng không biết, vẫn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, cho đến khi Vương Huyền Đạo nhận thua, y mới phản ứng lại, nhưng vẫn không dám tin rằng tất cả đều là sự thật.
Đợi khi xác định mấy lần là Vương Huyền Đạo đích thực không còn cờ đi nữa, y mới phản ứng lại, lập tức kích động nhảy dựng lên, giơ cao hai tay nói: "Ta thắng rồi."
Nói được một nửa, y chợt nhìn trái nhìn phải, lập tức thu liễm mấy phần, khẽ chắp tay nói: "Huyền Đạo ca ca, tiểu đệ nhất thời may mắn, đa tạ, đa tạ."
Vương Huyền Đạo hơi mỉm cười nói: "Lần này không phải là may mắn, nếu là may mắn thì ngươi không thắng được ta." Nói rồi y lại quay sang nói với Vương bá đứng bên cạnh: "Vương bá, ông dẫn Tiểu Mông đến quỹ phòng lấy tiền đi."
Vương bá vội vàng vươn tay nói: "Dương công tử, mời."
"Hữu lễ, hữu lễ."
Dương Mông Hạo đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, lại nói với Vương Huyền Đạo: "Huyền Đạo ca ca, ta."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ tuân thủ lời hứa."
"Đa tạ, đa tạ."
Dương Mông Hạo lúc này mới yên tâm đi với Vương bá đến quỹ phòng.
Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyền Đạo, thấy y vẫn ngồi trên ghế tròn, ngưng thần nhìn bàn cờ, thật sự không biết y lại đang nghĩ cái gì. Hắn thầm nghĩ, nguồn b achngocsach, lẽ nào chấm dứt như vậy sao? Thằng nhãi này thật sự là khó nắm bắt, hắn mang theo chút tò mò rời đi với Dương Mông Hạo.
Đến quỹ phòng phía sau đại sảnh, Vương bá đột nhiên nói với Hàn Nghệ và Tang Mộc: "Hai vị xin dừng bước, Dương công tử vào với ta là được rồi."
Dương Mông Hạo đĩnh đạc nói: "Hàn Nghệ, các ngươi đợi ở đây đi, ta sẽ ra nhanh thôi."
Hàn Nghệ cũng không có ý kiến gì, gật đầu.
Dương Mông Hạo đi vào không bao lâu, Vương Huyền Đạo đột nhiên xuất hiện ở đây, y chắp tay nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, có thể nói chuyện một chút không."
Hóa ra để ta đứng ở đây là để đợi y nha. Ta nói rồi mà, chuyện này sao có thể kết thúc như vậy chứ, chắc chắn còn câu sau nữa mà. Hàn Nghệ cũng cảm thấy vô cùng tò mò, gật đầu nói: "Đương nhiên." Nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Tang Mộc, rồi theo Vương Huyền Đạo vào một gian phòng bên cạnh.
Trong phòng này vô cùng đơn giản, hình như dùng cho người ta nghỉ ngơi, có một chiếc giường ngủ, chính giữa có đặt một bàn trà.
"Mời."
"Mời."
Hai người leo lên giường, ngồi xuống đối diện nhau cách bàn trà. Vương Huyền Đạo này bất kể là đứng, hay là ngồi đều vô cùng nghiêm chỉnh, giống như có chút thích sạch sẽ, hai chân quỳ trên giường, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên hai đùi, thoạt nhìn thì biết là con cháu được giáo dục cao cấp, không giống như Hàn Nghệ, khoanh chân lại, làm sao thoải mái thì làm vậy.
Vương Huyền Đạo tự tay rót một chén trà cho Hàn Nghệ, lại rót cho mình một chén, sau khi đặt bình trà xuống, y nhìn Hàn Nghệ cười nói: "Hàn tiểu ca, ta muốn làm bạn với ngươi, không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không."
Làm bạn? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vương công tử, ta chỉ là một tùy tùng."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Ta biết, nhưng có quan hệ gì chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Vậy mà còn không quan hệ sao? Ta chỉ là tùy tùng, ngươi là công tử, chúng ta sao có thể làm bạn."
"Thì ra là thế." Vương Huyền Đạo mỉm cười một tiếng, nói: "Ta nói rồi, ta là người tin mệnh, dĩ nhiên sẽ không chịu trói buộc của thế tục."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Ý của Vương công tử là, ông trời muốn ngươi làm bạn của ta sao?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại."
Hàn Nghệ nghi ngờ nói: "Ta thật sự không hiểu, Vương công tử, ta là một người sảng khoái, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được, ta thật sự không biết tại sao ngươi lại coi trọng ta như vậy."
"Nếu đã như vậy, vậy thì ta nói thẳng."
Vương Huyền Đạo khẽ thở dài, nói: "Ta từ nhỏ theo sư phụ học bói toán bốc quẻ, cũng học được sơ sơ, việc này khiến ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều được định sẵn trong mệnh, khi nào sinh ra, khi nào chết đi, ta chỉ cần tuân theo ý trời là được rồi."
Hàn Nghệ nói rất trái lương tâm: "Vậy cũng không sai nha! Rất nhiều người đều muốn giống ngươi, có thể biết được khi nào chết, nhất định có rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi."
Khóe miệng Vương Huyền Đạo lộ ra nụ cười chua xót: "Mới đầu ta cũng cho rằng như vậy, nhưng ngày tháng lâu dần, ta cảm thấy nhân sinh trên đời, trở nên vô cùng nhàm chán, người có thể nhìn trộm thiên ý, nhưng lại không thể nào thay đổi thiên ý. Mỗi một chuyện ta làm đều chỉ là tuân theo ý trời, cho dù là xuất môn khi nào, hay là lên núi đi săn lúc nào, phảng phất như ta đã trở thành một thể xác không có linh hồn vậy, điều này khiến nhân sinh của ta trở nên vô cùng vô vị."
"Ừm, việc này thật sự cũng có chút vô vị." Hàn Nghệ gật đầu, thật ra hắn hoàn toàn nghe không hiểu Vương Huyền Đạo đang nói cái gì, thuần túy có lệ mà thôi, nói: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta."
"Bởi vì ngươi hình như không chịu sự trói buộc của thiên mệnh."
"Hả?"
Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: "Nói vậy là sao?"
Vương Huyền Đạo nói: "Hôm nay khi ta rời giường, có bốc một quẻ cho mình, quẻ tượng nói hôm nay vận thế ta rất vượng, có thể đến mức mọi chuyện thuận lợi, mà trước khi ta và ngươi hạ cờ khi nãy, ta lại bốc một quẻ, quẻ tượng không hề thay đổi, nhưng ta lại thua, hơn nữa sau khi đánh cờ với ngươi xong, vận thế của ta lại trượt đến đáy cốc."
Thua thì thua, làm gì phải mượn cớ này chứ. Hàn Nghệ lơ đãng, tuy diễn xuất của Vương Huyền Đạo vô cùng thần kỳ, nhưng hắn hoàn toàn không tin trên đời này có thần toán tử gì đó, nói: "Vậy đây thuyết mình cái gì?"
Vương Huyền Đạo cười nói: "Đã nói rõ, ngươi thay đổi ý trời, vận mệnh của ta cũng vì ngươi mà thay đổi. Tuy rằng ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng tướng mặt của ngươi vô cùng kỳ lạ, nửa thật nhưng không thật, nửa giả nhưng không giả, phàm là người có liên quan đến ngươi, vận mệnh đều sẽ có sự thay đổi, cho nên ta đoán bản thân ngươi là một biến số."
Lẽ nào y chỉ? Không thể nào, trên đời này thật sự có kỳ nhân bậc này sao, Hàn Nghệ khẽ cau mày, nói: "Vương công tử, vừa rồi ngươi không phải hạ cờ với ta, mà là với thiếu công tử nhà ta."
Vương Huyền Đạo nói: "Huyền Đạo bất tài, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức hạ cờ với ai cũng không nhìn ra.*
Vậy cũng đúng, không phải ai cũng là Dương Mông Hạo. Hàn Nghệ trầm ngâm nói: "Vương công tử, ta cũng không gạt ngươi, thật ra ta căn bản không thể thay đổi ý trời, mà là ta có bản lĩnh ném xúc xắc, ngươi làm sao có thể thắng ta được."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Việc này đương nhiên ta đã nhìn ra, nhưng còn nhớ trước đó ta đã nói rồi, làm hết sức, nghe ý trời, cho dù bản lĩnh của ngươi lớn đến đâu, ông trời muốn ngươi thua, ngươi đều tất thua không nghi ngờ gì, nhưng ngươi lại chiến thắng ý trời, hơn nữa còn thay đổi vận thế của ta. Nếu không phải người có bản lĩnh thì sao có thể làm được như vậy, việc này không hề mâu thuẫn."
Hàn Nghệ nghe thật lâu, lại nghĩ thật lâu, luôn cảm thấy câu này đang lừa gạt người, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại có ba phần đạo lý, huống hồ trong lòng hắn thật sự có một bí mật cực lớn, nghĩ đến bản thân đã có thể xuyên không rồi, thử hỏi còn có bản lĩnh gì mà không thể chứ, nói: "Ý của ngươi là, ngươi cảm thấy nhân sinh của ngươi vô cùng nhàm chán, bởi vì ngươi đã nhận định tất cả đều được định trước rồi, mà ngươi lại cho rằng ta là một biến số, nếu ngươi làm bạn với ta, vậy thì vận mệnh của ngươi cũng xảy rat hay đổi, tràn ngập chuyện không biết được, ngươi muốn mượn ta để thoát khỏi sự trói buộc của vận mạng, không biết ta nói có đúng không?"
Hắn đã nói mình đến mơ hồ rồi.
"Đúng là như thế."
Vương Huyền Đạo gật đầu nói.
"Ta hiểu rồi." Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Nếu ta nói ta không đồng ý, thì ngươi có tìm ta gây phiền phức không?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta chỉ hi vọng có thể làm bạn với ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu, thì cũng không sao."
Hàn Nghệ lập tức lắc đầu nói: "Vậy thì ta không đồng ý."
Vương Huyền Đạo nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì hai chữ bằng hữu có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng ta, tuyệt đối không thể hứa miệng một câu, thì chúng ta liền là bạn bè. Ta cảm thấy bạn bè phải được xây dựng trên tình hữu nghị, cho dù là bạn rượu thịt, thì cũng được xây dựng trên rượu thịt. Ngươi và ta lần đầu gặp mặt, cùng lắm cũng chỉ là giao thủ một lần, không nói tới giao tình được, thân phận lại cách nhau quá xa. Ách, quan trọng là ta cũng không tin những thứ này, đương nhiên, ta có thể hứa với ngươi, nhưng trong lòng ta chắc chắn sẽ không coi ngươi là bạn bè. Ta thấy Vương công tử cũng là một người sảng khoái, ta cũng không muốn gạt ngươi, nhưng chúng ta không phải là không thể làm bạn, chỉ là cũng không thể nói làm thì có thể làm được, hi vọng Vương công tử có thể thứ lỗi."
Vương Huyền Đạo không lộ vẻ thất vọng, trầm tư thật lâu, đột nhiên cười: "Các hạ nói có lý, Huyền Đạo thụ giáo."
Hàn Nghệ vôi nói: "Không dám, không dám."
Vương Huyền Đạo nói: "Các hạ vừa từ Dương Châu tới, tin rằng cũng không có bạn bè gì, lời nói cử chỉ khác biệt với tiểu Mông quá xa, hơn nữa còn là tùy tùng của tiểu Mông, có lẽ cũng không ở chung được. Nếu các hạ rảnh rỗi, muốn tìm một người uống rượu, Huyền Đạo vui vẻ bồi tiếp."
Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì có thể."
Hai người trò chuyện một lát, hạ nhân thông báo, nói Dương Mông Hạo đã làm xong rồi, Hàn Nghệ cũng ra cửa.
Hắn ra cửa chưa bao lâu, Dương Mông Hạo cũng ra, chỉ thấy trên vai Tang Mộc vác một bao đồ, hình như so với lúc trước cũng không khác biệt là bao, Hàn Nghệ tò mò nói: "Trong này chứa bạc được sao?"
Vẻ mặt Tang Mộc kỳ lạ, ánh mắt chỉ liếc sang Dương Mông Hạo.
Dương Mông Hạo ha ha nói: "Là như vầy, vừa rồi ta có đếm, phát hiện quá nhiều tiền, tiền nặng lắm, hôm nay chúng ta lại không ngồi xe ngựa đến đây, thế là ta nghĩ dứt khoát để ở đây, đợi lần sau chúng ta lại đến lấy."
Tiểu tử này, thật sự là rất giảo hoạt, mẹ nó, nói thắng thì mỗi người một nửa, lại muốn một mình nuốt trọn, Hàn Nghệ bị chỉ số thông minh của tên ngu ngốc này làm cho buồn cười.
"Nếu các ngươi ngại nặng, ta có thể bảo xe ngựa giúp các ngươi mang tiền về."
Vương Huyền đạo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng bọn họ.
Hàn Nghệ vừa nghe vậy thì suýt chút bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Dương Mông Hạo căng thẳng, vội vàng nói: "Tiểu Mông sao dám làm phiền Huyền Đạo ca ca, lần sau tự đệ ngồi xe ngựa đến lấy là được, còn nữa, đệ cũng không muốn để cha đệ phát hiện ra."
Vương Huyền Đạo không nói gì, ánh mắt nhìn sang Hàn Nghệ.
Với chúng khôn vặt đó của Dương Mông Hạo, phàm là người có chút thông minh đều nhìn ra được.
Chỉ hi vọng tiểu tử này đừng thua rồi lại chạy đến vay tiền ta, Hàn Nghệ vờ như không biết, gật đầu nói: "Vẫn là thiếu công tử suy nghĩ chu đáo."
Dương Mông Hạo mừng rỡ, ánh mắt lóe lên, nói: "Đúng vậy, ta cũng đâu phải lần đầu làm thế."
Nói đến đây, gã nhanh chóng ngậm miệng lại, không hay, lỡ lời rồi.
Mình thắng Vương Huyền Đạo? Mình thật sự thắng Vương Huyền Đạo sao?
Dương Mông Hạo đến nay vẫn chưa hoàn hồn lại, vừa rồi y hết sức chăm chú hạ cờ, e rằng cả đời này của y cũng chưa từng chăm chú như vậy, bởi vì quá mức nhập tâm, cho nên lòng y không chú ý xung quanh, thậm chí ngay cả bản thân mình thắng cũng không biết, vẫn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, cho đến khi Vương Huyền Đạo nhận thua, y mới phản ứng lại, nhưng vẫn không dám tin rằng tất cả đều là sự thật.
Đợi khi xác định mấy lần là Vương Huyền Đạo đích thực không còn cờ đi nữa, y mới phản ứng lại, lập tức kích động nhảy dựng lên, giơ cao hai tay nói: "Ta thắng rồi."
Nói được một nửa, y chợt nhìn trái nhìn phải, lập tức thu liễm mấy phần, khẽ chắp tay nói: "Huyền Đạo ca ca, tiểu đệ nhất thời may mắn, đa tạ, đa tạ."
Vương Huyền Đạo hơi mỉm cười nói: "Lần này không phải là may mắn, nếu là may mắn thì ngươi không thắng được ta." Nói rồi y lại quay sang nói với Vương bá đứng bên cạnh: "Vương bá, ông dẫn Tiểu Mông đến quỹ phòng lấy tiền đi."
Vương bá vội vàng vươn tay nói: "Dương công tử, mời."
"Hữu lễ, hữu lễ."
Dương Mông Hạo đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, lại nói với Vương Huyền Đạo: "Huyền Đạo ca ca, ta."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ tuân thủ lời hứa."
"Đa tạ, đa tạ."
Dương Mông Hạo lúc này mới yên tâm đi với Vương bá đến quỹ phòng.
Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyền Đạo, thấy y vẫn ngồi trên ghế tròn, ngưng thần nhìn bàn cờ, thật sự không biết y lại đang nghĩ cái gì. Hắn thầm nghĩ, nguồn b achngocsach, lẽ nào chấm dứt như vậy sao? Thằng nhãi này thật sự là khó nắm bắt, hắn mang theo chút tò mò rời đi với Dương Mông Hạo.
Đến quỹ phòng phía sau đại sảnh, Vương bá đột nhiên nói với Hàn Nghệ và Tang Mộc: "Hai vị xin dừng bước, Dương công tử vào với ta là được rồi."
Dương Mông Hạo đĩnh đạc nói: "Hàn Nghệ, các ngươi đợi ở đây đi, ta sẽ ra nhanh thôi."
Hàn Nghệ cũng không có ý kiến gì, gật đầu.
Dương Mông Hạo đi vào không bao lâu, Vương Huyền Đạo đột nhiên xuất hiện ở đây, y chắp tay nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, có thể nói chuyện một chút không."
Hóa ra để ta đứng ở đây là để đợi y nha. Ta nói rồi mà, chuyện này sao có thể kết thúc như vậy chứ, chắc chắn còn câu sau nữa mà. Hàn Nghệ cũng cảm thấy vô cùng tò mò, gật đầu nói: "Đương nhiên." Nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Tang Mộc, rồi theo Vương Huyền Đạo vào một gian phòng bên cạnh.
Trong phòng này vô cùng đơn giản, hình như dùng cho người ta nghỉ ngơi, có một chiếc giường ngủ, chính giữa có đặt một bàn trà.
"Mời."
"Mời."
Hai người leo lên giường, ngồi xuống đối diện nhau cách bàn trà. Vương Huyền Đạo này bất kể là đứng, hay là ngồi đều vô cùng nghiêm chỉnh, giống như có chút thích sạch sẽ, hai chân quỳ trên giường, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên hai đùi, thoạt nhìn thì biết là con cháu được giáo dục cao cấp, không giống như Hàn Nghệ, khoanh chân lại, làm sao thoải mái thì làm vậy.
Vương Huyền Đạo tự tay rót một chén trà cho Hàn Nghệ, lại rót cho mình một chén, sau khi đặt bình trà xuống, y nhìn Hàn Nghệ cười nói: "Hàn tiểu ca, ta muốn làm bạn với ngươi, không biết tại hạ có vinh hạnh này hay không."
Làm bạn? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vương công tử, ta chỉ là một tùy tùng."
Vương Huyền Đạo gật gật đầu nói: "Ta biết, nhưng có quan hệ gì chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Vậy mà còn không quan hệ sao? Ta chỉ là tùy tùng, ngươi là công tử, chúng ta sao có thể làm bạn."
"Thì ra là thế." Vương Huyền Đạo mỉm cười một tiếng, nói: "Ta nói rồi, ta là người tin mệnh, dĩ nhiên sẽ không chịu trói buộc của thế tục."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Ý của Vương công tử là, ông trời muốn ngươi làm bạn của ta sao?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại."
Hàn Nghệ nghi ngờ nói: "Ta thật sự không hiểu, Vương công tử, ta là một người sảng khoái, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được, ta thật sự không biết tại sao ngươi lại coi trọng ta như vậy."
"Nếu đã như vậy, vậy thì ta nói thẳng."
Vương Huyền Đạo khẽ thở dài, nói: "Ta từ nhỏ theo sư phụ học bói toán bốc quẻ, cũng học được sơ sơ, việc này khiến ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều được định sẵn trong mệnh, khi nào sinh ra, khi nào chết đi, ta chỉ cần tuân theo ý trời là được rồi."
Hàn Nghệ nói rất trái lương tâm: "Vậy cũng không sai nha! Rất nhiều người đều muốn giống ngươi, có thể biết được khi nào chết, nhất định có rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi."
Khóe miệng Vương Huyền Đạo lộ ra nụ cười chua xót: "Mới đầu ta cũng cho rằng như vậy, nhưng ngày tháng lâu dần, ta cảm thấy nhân sinh trên đời, trở nên vô cùng nhàm chán, người có thể nhìn trộm thiên ý, nhưng lại không thể nào thay đổi thiên ý. Mỗi một chuyện ta làm đều chỉ là tuân theo ý trời, cho dù là xuất môn khi nào, hay là lên núi đi săn lúc nào, phảng phất như ta đã trở thành một thể xác không có linh hồn vậy, điều này khiến nhân sinh của ta trở nên vô cùng vô vị."
"Ừm, việc này thật sự cũng có chút vô vị." Hàn Nghệ gật đầu, thật ra hắn hoàn toàn nghe không hiểu Vương Huyền Đạo đang nói cái gì, thuần túy có lệ mà thôi, nói: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta."
"Bởi vì ngươi hình như không chịu sự trói buộc của thiên mệnh."
"Hả?"
Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: "Nói vậy là sao?"
Vương Huyền Đạo nói: "Hôm nay khi ta rời giường, có bốc một quẻ cho mình, quẻ tượng nói hôm nay vận thế ta rất vượng, có thể đến mức mọi chuyện thuận lợi, mà trước khi ta và ngươi hạ cờ khi nãy, ta lại bốc một quẻ, quẻ tượng không hề thay đổi, nhưng ta lại thua, hơn nữa sau khi đánh cờ với ngươi xong, vận thế của ta lại trượt đến đáy cốc."
Thua thì thua, làm gì phải mượn cớ này chứ. Hàn Nghệ lơ đãng, tuy diễn xuất của Vương Huyền Đạo vô cùng thần kỳ, nhưng hắn hoàn toàn không tin trên đời này có thần toán tử gì đó, nói: "Vậy đây thuyết mình cái gì?"
Vương Huyền Đạo cười nói: "Đã nói rõ, ngươi thay đổi ý trời, vận mệnh của ta cũng vì ngươi mà thay đổi. Tuy rằng ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng tướng mặt của ngươi vô cùng kỳ lạ, nửa thật nhưng không thật, nửa giả nhưng không giả, phàm là người có liên quan đến ngươi, vận mệnh đều sẽ có sự thay đổi, cho nên ta đoán bản thân ngươi là một biến số."
Lẽ nào y chỉ? Không thể nào, trên đời này thật sự có kỳ nhân bậc này sao, Hàn Nghệ khẽ cau mày, nói: "Vương công tử, vừa rồi ngươi không phải hạ cờ với ta, mà là với thiếu công tử nhà ta."
Vương Huyền Đạo nói: "Huyền Đạo bất tài, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức hạ cờ với ai cũng không nhìn ra.*
Vậy cũng đúng, không phải ai cũng là Dương Mông Hạo. Hàn Nghệ trầm ngâm nói: "Vương công tử, ta cũng không gạt ngươi, thật ra ta căn bản không thể thay đổi ý trời, mà là ta có bản lĩnh ném xúc xắc, ngươi làm sao có thể thắng ta được."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Việc này đương nhiên ta đã nhìn ra, nhưng còn nhớ trước đó ta đã nói rồi, làm hết sức, nghe ý trời, cho dù bản lĩnh của ngươi lớn đến đâu, ông trời muốn ngươi thua, ngươi đều tất thua không nghi ngờ gì, nhưng ngươi lại chiến thắng ý trời, hơn nữa còn thay đổi vận thế của ta. Nếu không phải người có bản lĩnh thì sao có thể làm được như vậy, việc này không hề mâu thuẫn."
Hàn Nghệ nghe thật lâu, lại nghĩ thật lâu, luôn cảm thấy câu này đang lừa gạt người, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại có ba phần đạo lý, huống hồ trong lòng hắn thật sự có một bí mật cực lớn, nghĩ đến bản thân đã có thể xuyên không rồi, thử hỏi còn có bản lĩnh gì mà không thể chứ, nói: "Ý của ngươi là, ngươi cảm thấy nhân sinh của ngươi vô cùng nhàm chán, bởi vì ngươi đã nhận định tất cả đều được định trước rồi, mà ngươi lại cho rằng ta là một biến số, nếu ngươi làm bạn với ta, vậy thì vận mệnh của ngươi cũng xảy rat hay đổi, tràn ngập chuyện không biết được, ngươi muốn mượn ta để thoát khỏi sự trói buộc của vận mạng, không biết ta nói có đúng không?"
Hắn đã nói mình đến mơ hồ rồi.
"Đúng là như thế."
Vương Huyền Đạo gật đầu nói.
"Ta hiểu rồi." Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Nếu ta nói ta không đồng ý, thì ngươi có tìm ta gây phiền phức không?"
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta chỉ hi vọng có thể làm bạn với ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu, thì cũng không sao."
Hàn Nghệ lập tức lắc đầu nói: "Vậy thì ta không đồng ý."
Vương Huyền Đạo nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Bởi vì hai chữ bằng hữu có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng ta, tuyệt đối không thể hứa miệng một câu, thì chúng ta liền là bạn bè. Ta cảm thấy bạn bè phải được xây dựng trên tình hữu nghị, cho dù là bạn rượu thịt, thì cũng được xây dựng trên rượu thịt. Ngươi và ta lần đầu gặp mặt, cùng lắm cũng chỉ là giao thủ một lần, không nói tới giao tình được, thân phận lại cách nhau quá xa. Ách, quan trọng là ta cũng không tin những thứ này, đương nhiên, ta có thể hứa với ngươi, nhưng trong lòng ta chắc chắn sẽ không coi ngươi là bạn bè. Ta thấy Vương công tử cũng là một người sảng khoái, ta cũng không muốn gạt ngươi, nhưng chúng ta không phải là không thể làm bạn, chỉ là cũng không thể nói làm thì có thể làm được, hi vọng Vương công tử có thể thứ lỗi."
Vương Huyền Đạo không lộ vẻ thất vọng, trầm tư thật lâu, đột nhiên cười: "Các hạ nói có lý, Huyền Đạo thụ giáo."
Hàn Nghệ vôi nói: "Không dám, không dám."
Vương Huyền Đạo nói: "Các hạ vừa từ Dương Châu tới, tin rằng cũng không có bạn bè gì, lời nói cử chỉ khác biệt với tiểu Mông quá xa, hơn nữa còn là tùy tùng của tiểu Mông, có lẽ cũng không ở chung được. Nếu các hạ rảnh rỗi, muốn tìm một người uống rượu, Huyền Đạo vui vẻ bồi tiếp."
Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì có thể."
Hai người trò chuyện một lát, hạ nhân thông báo, nói Dương Mông Hạo đã làm xong rồi, Hàn Nghệ cũng ra cửa.
Hắn ra cửa chưa bao lâu, Dương Mông Hạo cũng ra, chỉ thấy trên vai Tang Mộc vác một bao đồ, hình như so với lúc trước cũng không khác biệt là bao, Hàn Nghệ tò mò nói: "Trong này chứa bạc được sao?"
Vẻ mặt Tang Mộc kỳ lạ, ánh mắt chỉ liếc sang Dương Mông Hạo.
Dương Mông Hạo ha ha nói: "Là như vầy, vừa rồi ta có đếm, phát hiện quá nhiều tiền, tiền nặng lắm, hôm nay chúng ta lại không ngồi xe ngựa đến đây, thế là ta nghĩ dứt khoát để ở đây, đợi lần sau chúng ta lại đến lấy."
Tiểu tử này, thật sự là rất giảo hoạt, mẹ nó, nói thắng thì mỗi người một nửa, lại muốn một mình nuốt trọn, Hàn Nghệ bị chỉ số thông minh của tên ngu ngốc này làm cho buồn cười.
"Nếu các ngươi ngại nặng, ta có thể bảo xe ngựa giúp các ngươi mang tiền về."
Vương Huyền đạo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng bọn họ.
Hàn Nghệ vừa nghe vậy thì suýt chút bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Dương Mông Hạo căng thẳng, vội vàng nói: "Tiểu Mông sao dám làm phiền Huyền Đạo ca ca, lần sau tự đệ ngồi xe ngựa đến lấy là được, còn nữa, đệ cũng không muốn để cha đệ phát hiện ra."
Vương Huyền Đạo không nói gì, ánh mắt nhìn sang Hàn Nghệ.
Với chúng khôn vặt đó của Dương Mông Hạo, phàm là người có chút thông minh đều nhìn ra được.
Chỉ hi vọng tiểu tử này đừng thua rồi lại chạy đến vay tiền ta, Hàn Nghệ vờ như không biết, gật đầu nói: "Vẫn là thiếu công tử suy nghĩ chu đáo."
Dương Mông Hạo mừng rỡ, ánh mắt lóe lên, nói: "Đúng vậy, ta cũng đâu phải lần đầu làm thế."
Nói đến đây, gã nhanh chóng ngậm miệng lại, không hay, lỡ lời rồi.
Danh sách chương