Con mẹ ngươi, hoá ra ngươi cũng đi làm quan, còn thành đồng nghiệp với ta.
Vậy mà vẫn luôn giấu ta đến tận bây giờ, thật là xấu bụng, còn bày đặt nói cái gì quân tử.
Hàn Nghệ nhìn thấy Trịnh Thiện Hành mặc một thân quan bào đi đến, trong lòng vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Kỳ thật đừng nói là Hàn Nghệ, đám người Hoắc Nguyên Đức, La Văn cũng kinh ngạc không thôi nhìn Trịnh Thiện Hành, hiển nhiên bọn họ đều đã gặp qua Trịnh Thiện Hành.
"Vãn bối Trịnh Thiện Hành bái kiến các vị tiền bối."
Trịnh Thiện Hành đi tới, chắp tay thi lễ, phong phạm quân tử hiển hiện không thể nghi ngờ.
"Trịnh Đại Lang, ta mong ngươi tới nãy giờ." Trương Minh cười ha hả, trông rất đắc ý, lại quay sang đám người Hoắc Nguyên Đức, nói: "Con trưởng Trịnh gia, các ngươi chắc đã sớm nghe qua, ta sẽ không giới thiệu nhiều, hiện giờ Trịnh Đại Lang sẽ là người của Ngự Sử Đài chúng ta."
La Văn vô cùng kích động nói: “Ai u, ta đã nói mà, sao hôm nay ra cửa mặt trời lại sáng sủa như thế, hóa ra là Trịnh công tử đến đây."
Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt nịnh bợ của La Văn, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, hoá ra Trịnh Thiện Hành là Phật sống nha, di chuyển mà cũng có thể khống chế ánh mặt trời, nịnh bợ thế này cũng đẳng cấp đấy.
"Nghe nói Trịnh công tử thích làm việc thiện, giúp người làm niềm vui, Đinh mỗ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt a!"
"Trịnh công tử thật là tuấn tú lịch sự, không hổ là thế tôn Trịnh thị, không giống kẻ nào đó."
"Lúc trước Hoắc mỗ từng có vinh hạnh gặp mặt lệnh tôn một lần, được lệnh tôn chỉ điểm một chút, Hoắc mỗ cả đời biết ơn không ít, không biết hiện tại lệnh tôn có khỏe không?"
"Đa tạ tiền bối quan tâm, gia phụ rất khỏe."
Người so với người đúng là tức chết mà.
Cùng tới nhậm chức hôm nay, cùng là Giám Sát Ngự Sử, cùng là áo bào xanh, vậy mà đãi ngộ quả thực là khác nhau như trời với đất.
Bọn họ đối xử với Hàn Nghệ chính là muốn bao nhiêu lãnh đạm thì có bấy nhiêu lãnh đạm.
Nhưng Trịnh Thiện Hành vừa tới, bọn họ liền giống như trai độc thân nhìn thấy mỹ nữ, ào ào dán tới, vây quanh Trịnh Thiện Hành, lời nịnh nọt như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Phải biết rằng Trịnh Thiện Hành chẳng qua cũng chỉ là một thanh niên 20 tuổi đầu.
Bọn họ đều là một đám lão già, trẻ nhất cũng hơn 30, vậy mà Trịnh Thiện Hành chưa nói câu nào, bọn họ đã ùn ùn kéo tới chào hỏi.
Đây là sĩ tộc a!
Có câu là, hàn môn vô thượng phẩm, sĩ tộc vô hạ phẩm.
Tuy rằng bọn họ đều thuộc dòng họ lớn.
Nhưng Trịnh thị kia lại là đỉnh cấp hào môn chân chính, chính là loại hào môn có thể từ chối thông hôn với hoàng thất đó.
Chênh lệch đó lớn tới mức giống như chênh lệch giữa Hàn Nghệ và bọn họ vậy.
Thế nhưng Trịnh Thiện Hành tựa hồ cũng không quá hưởng thụ những thứ này, chỉ qua một lát, hắn đã mặt đầy mồ hôi, mệt mỏi ứng phó.
Nhìn đám lão già như hổ như sói này, Hàn Nghệ không khỏi thầm cảm thấy may mắn, may mắn ta không phải là sĩ tộc.
Trương Minh thấy Trịnh Thiện Hành tựa hồ đã sắp không chịu được, vội vàng lên tiếng nói: “Được rồi, được rồi, các ngươi xem Thiện Hành toát cả mồ hôi rồi kìa.”
Đám Hoắc Nguyên Đức thấy vậy, không khỏi cười ngượng ngùng, ào ào lui lại một bước.
Trịnh Thiện Hành lúc này mới thở ra được một hơi.
Trương Minh lại nói với Trịnh Thiện Hành: "Đúng rồi, Thiện Hành, Huyền Đạo và Sư Quái không có tới cùng ngươi sao?"
Đinh Mão kinh ngạc nói: “Trung thừa nói chẳng lẽ là Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái kia? Chẳng lẽ bọn họ...!bọn họ cũng muốn tới Ngự Sử Đài chúng ta?”
Trịnh Thiện Hành khẽ gật đầu.
Mấy người nghe vậy thiếu chút nữa đã mừng tới phát khóc, tràn ngập khát vọng đối với tương lai.
Bọn họ có thể thề với trời, bọn họ chưa bao giờ thấy yêu thương cái công việc tại Ngự Sử Đài như lúc này.
Lang Gia Vương thị, Phạm Dương Lư thị, Vinh Dương Trịnh thị.
Đây chính là ba đại hào môn đương thời nha.
Lần này tới đây còn là thế tôn của ba đại hào môn này, đây chính là vinh quang vô thượng, hơn nữa phẩm hạnh của bọn Trịnh Thiện Hành ai cũng khen, sớm đã là thanh danh từ lâu, hơn nữa ba người bọn họ còn có các quang hoàn khác trên người.
Y thuật của Lư Sư Quái, thuật bói toán của Lư Sư Quái, quá trình từ thiện của Trịnh Thiện Hành, đều là những thứ nổi tiếng đã lâu.
Còn có thứ gì khiến họ phấn chấn hơn thế này sao, thế lực của Ngự Sử Đài nhất định sẽ tăng cường rất nhiều.
"Vậy vì sao Vương công tử và Lư công tử không có tới?"
"À, là thế này, vốn dĩ bọn họ muốn cùng ta tới, nhưng Lư huynh khi ra cửa, thì đột nhiên có người bệnh tới cầu chữa bệnh.
Lư huynh của ta kế thừa y đức của sư phụ, thực sự không đành lòng bỏ lại người bệnh, còn Huyền Đạo thì cũng ở lại hỗ trợ, vì thế bảo ta tới nói với các vị một tiếng xin lỗi."
Trương Minh cười ha hả nói: "Không sao, không sao cả, ta biết Sư Quái mà, y thuật và y đức của hắn đều làm ta kính nể đã lâu, chữa bệnh quan trọng hơn, chữa bệnh quan trọng hơn."
Trịnh Thiện Hành chắp tay nói: "Đa tạ Trương trung thừa thông cảm." Nói rồi hắn bỗng nhiên nhìn về Hàn Nghệ đang ngồi trong góc.
Trương Minh lúc này mới nhớ tới trong phòng này còn có một người, vội vàng nói: “Hàn Nghệ, còn không mau lại đây bái kiến Trịnh công tử.”
Đậu má! Chúng ta cùng là quan viên, lời này sao nghe như ta còn thấp hơn ngươi mấy cấp bậc vậy! Hàn Nghệ chỉ có thể cười khổ trong lòng, đứng dậy đi qua, nói: "Chào Trịnh công tử."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp."
Hàn Nghệ cười gật đầu.
Hoắc Nguyên Đức hỏi: "Trịnh công tử, ngươi quen Hàn Nghệ à?"
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, đang muốn mở miệng, thì Hàn Nghệ vội vàng nói: "À, Trịnh công tử thường tới Phượng Phi Lâu của ta xem kịch nói, có gặp qua vài lần."
"Ồ, hóa ra là như vậy, ta đã nói mà..."
Nói đến đây, Hoắc Nguyên Đức cười ha hả, lời không nói hết, nhưng không phải là ám chỉ Trịnh Thiện Hành sao có thể trở thành bằng hữu cùng Hàn Nghệ sao.
Khuôn mặt Trịnh Thiện Hành lộ ra nụ cười khổ, lại quay sang Trương Minh nói: "Trương trung thừa, vãn bối mới tới Ngự Sử Đài, về sau còn phải thỉnh giáo Trương trung thừa nhiều hơn."
Trương Minh cười nói: "Thiện Hành à, lời này ngươi quá khiêm tốn rồi, đi, đi nào, ta dẫn ngươi đi tham quan một chút."
Má! Lời này mà ngươi cũng nói ra được à, thật sự không suy xét cảm thụ của ta sao, Hàn Nghệ cố ý chế nhạo nói: "Không phải cần xem danh sách sao?"
Trương Minh sửng sốt, thầm mắng, thiếu chút nữa quên mất tiểu tử này, thế là ho nhẹ một tiếng, nói: "Hàn Nghệ, Thiện Hành tuy cũng mới vào quan lộ, nhưng trong nhà Thiện Hành đã có không ít trưởng bối làm quan trong triều, rất rõ danh tính các quan viên trong triều, không cần xem mấy cái danh sách này."
"Thì ra là thế, xin lỗi, xin lỗi, thứ lỗi cho ta không biết mấy điều này."
Hàn Nghệ lại nói: "Trương trung thừa, hay là vầy, ta ở chỗ này đọc sách sợ sẽ quấy rầy đến các ngươi, hay là để ta mang phần danh sách này về nhà xem, thế nào?"
Trương Minh tuy không có nghe rõ Hàn Nghệ vừa nói cái gì, rất có lệ trả lời: "Tùy ngươi." Sau đó lại quay sang Trịnh Thiện Hành nói: "Thiện Hành, chúng ta đi thôi." Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên lại cảm thấy lời này có chút không đúng.
"À vâng, mời."
Trịnh Thiện Hành thoáng liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó liền theo Trương Minh đi ra cửa.
Kỳ thật ở trong dân gian, Hàn Nghệ cũng đã cảm thấy sự cường thế của quý tộc, nhưng không nghĩ tới ngày đầu tiên vào quan trường, đã được dạy cho một khóa sinh động như vậy.
Đây chính là chỉ có hơn chứ không có kém nha.
Tựa như những kẻ như đám Hoắc Nguyên Đức này, hoàn toàn không chút che giấu vỗ mông ngựa Trịnh Thiện Hành, hơn nữa không hề cảm thấy có gì không ổn, dường như đây đã là truyền thống rồi.
Hàn Nghệ chỉ biết cười khổ, cầm đống danh sách kia rời khỏi Ngự Sử Đài.
"Hàn tiểu ca.
Hàn tiểu ca."
Hàn Nghệ đi được nửa đường, thì chợt nghe phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, thì thấy Trịnh Thiện Hành đang đuổi theo hắn.
Lúc Trịnh Thiện Hành chạy đến trước mặt, Hàn Nghệ ủa một tiếng.
"Trịnh công tử, sao ngươi lại chạy ra đây rồi, chẳng lẽ Ngự Sử Đài chúng ta không tiếp đãi tốt ngươi sao?"
Trịnh Thiện Hành hơi thở d ốc, đưa mắt nhìn lên, như cười như không nói: "Chẳng lẽ Hàn tiểu ca đang ghen tị à?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đó đương nhiên là ghen tị rồi!"
Trịnh Thiện Hành cũng cười ha ha nói: "Như thế cũng tốt, gần đây luôn là ta ghen tị với ngươi, giờ cũng nên để ngươi ghen tị lại rồi."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ngươi ghen tị ta cái gì?"
"Đương nhiên là khả năng kiếm tiền rồi!"
"Ta đã từng nói là có thể hợp tác với ngươi."
"Ta nhớ là ta cũng không có từ chối."
Hai người dứt lời, đồng thời cười phá lên.
Trịnh Thiện Hành hỏi: "Ngươi chuẩn bị về nhà?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Vừa đúng lúc, ta cũng phải tới chỗ Lư huynh, hay là cùng đi đi."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vẫn là miễn đi.
Ngươi chính là thế tôn Trịnh gia, đi cùng ta, không sợ mất thân phận à?"
"Được rồi, được rồi, ngươi đúng là day dưa không dứt."
Trịnh Thiện Hành cười khổ lắc đầu, lại duỗi tay ra, nói: "Mời."
Hàn Nghệ cũng không nhiều lời nữa, cùng Trịnh Thiện Hành tiến về hẻm Bắc.
Trịnh Thiện Hành liếc nhìn hắn, rất có hứng thú hỏi: "Hàn tiểu ca, lần đầu làm quan, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Vốn là chẳng cảm thấy gì, chỉ là lúc thấy ngươi, ta tức khắc nhận thức sâu sắc cái gì là Sĩ thứ thiên cách."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Xem ra đám Hoắc Nguyên Đức không tiếp đãi ngươi tốt cho lắm.”
Hàn Nghệ nói: "Không không không.
Cái này ngươi sai rồi, bọn họ là không thèm tiếp đãi ta."
Trịnh Thiện Hành nói: "Xem ra Hàn tiểu ca thực sự nổi giận rồi."
"Nổi giận?"
Hàn Nghệ nói: "Nổi giận với ai?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi nói xem?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cái đó thì không đến mức, chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi, kỳ thực đây cũng có thể xem là một loại tập tục, trước giờ ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này."
Trịnh Thiện Hành tựa hồ không tin, nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ liếc nhìn Trịnh Thiện Hành, nói: "Này, chuyện nhỏ như vậy, ngươi cần phải hỏi nghiêm túc như vậy sao?"
"Đây không phải là chuyện nhỏ." Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vậy lớn tới cỡ nào?"
Trịnh Thiện Hành dùng vẻ mặt nghiêm túc để trả lời vẻ mặt kinh ngạc của Hàn nghệ, nói: "Từ khi Ngụy Đế Tào Phi lập ra chế độ Cửu phẩm tới nay, loại hiện tượng này trên cơ bản đã có thể nói là bình thường.
Triều đình chúng ta cũng vậy, phàm là con cháu hàn môn nhập sĩ, trong triều đều châm chọc và áp chế.
Rất nhiều người khi nhận phải đả kích như vậy, đã từ quan hồi hương, không màng thế sự, hoặc là tích tụ uất ức quá nhiều mà sinh bệnh qua đời.
Thậm chí còn có nhiều người, ngày đêm sống trong sợ hãi, dẫn tới tinh thần thất thường, loại chuyện này nhìn mãi cũng đã quen."
Hàn Nghệ trợn tròn mắt, nói: "Khoa trương như vậy sao?"
Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: "Đó là sự thật, ngươi chỉ vừa mới nhậm chức thôi, sau này ngươi sẽ thấy chuyện gì cũng sẽ bị cản tay, còn nhận phải trêu chọc khiêu khích nữa.
Chuyện nhỏ như hạt vừng, cũng có thể dẫn đến 10 tấu chương buộc tội ngươi.
Thế nên ta khuyên ngươi chớ nên đi làm quan nữa, chuyên tâm kinh doanh Phượng Phi Lâu đi, như vậy ít nhất sẽ không sống trong gian nan thế này."
Hàn Nghệ nhìn Trịnh Thiện Hành, cười cười.
Trịnh Thiện Hành chột dạ hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Được rồi, phép khích tướng này của ngươi cũ xì rồi."
Trịnh Thiện Hành ngượng ngùng cười, lại hỏi: "Cũ đến vậy sao?"
"Tuyệt đối là cũ."
Hàn Nghệ cười ha hả, nói: "Chẳng qua vẫn phải đa tạ ý tốt của ngươi."
Trịnh Thiện Hành nói: "Cái này có là gì, chỉ là tiện tay mà thôi.
Xem ra ngươi không hề bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện này."
Hàn Nghệ nói: "Không giấu gì ngươi, lúc nãy khi ta vừa tới, còn nghe thấy bọn họ muốn cùng nhau buộc tội ta."
Trịnh Thiện Hành nói: "Buộc tội ngươi cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Còn không phải là chuyện hẻm Bắc sao?"
Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày, nói: "Vậy ngươi nên thận trọng, phong cách làm việc của Ngự Sử Đài ta có nghe qua.
Nếu như bọn họ thực sự cùng nhau buộc tội ngươi, thì trong triều nhất định là có đại thần đang bỏ đá xuống giếng.
Chẳng may điều tra ra cái gì, bọn họ sẽ liều mạng cắn lấy, đến khi đuổi được ngươi ra khỏi Ngự Sử Đài mới thôi.
Bởi vì khi ngươi ở Ngự Sử Đài, nếu không đi buộc tội người khác, thì không có cách nào kiếm được chiến tích, hơn nữa bọn họ vốn có cái quyền dâng tấu buộc tội."
Hàn Nghệ cười hắc hắc vài tiếng.
Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi cười cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Bọn họ không đi buộc tội thì thôi, nếu như bọn họ buộc tội thật, vậy thì ta có thể nói với ngươi, con đường làm quan của bọn họ sẽ dừng lại tại đây.
Không đến một tháng, ta sẽ đuổi toàn bộ bọn họ ra khỏi Ngự Sử Đài."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy cả kinh, nói: "Hàn tiểu ca, nếu là nói việc buôn bán, ta thật sự phục ngươi.
Nhưng quan trường không giống thương trường, bên trên bọn họ đều có người chống lưng.
Ngươi một tháng có thể đuổi toàn bộ bọn họ, thế này không khỏi quá lớn lối rồi."
"Không tin sao?"
"Không tin."
Hàn Nghệ nói: "Vậy chúng ta đánh cược một phen nhé.
Chơi luật cũ, ta dùng một nửa Phượng Phi Lâu để đánh cược với một nửa tiệm vải còn lại của ngươi, thế nào?"
Trịnh Thiện Hành có vẻ hơi do dự nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lại cười ha hả nói: "Hiện giờ 5 phần của Phượng Phi Lâu còn bao gồm cả hẻm bắc đó.
Dù tính thế nào, ngươi cũng sẽ không thiệt."
Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ, cân nhắc nửa ngày, rồi lắc đầu nói: "Không đánh cược có được không, ta chỉ còn một ít của cải đó thôi.
Nếu như thua, không phải ta không còn gì hết sao?"
Hàn Nghệ nhún vai nói: "Vậy thì quên đi."
Trịnh Thiện Hành lại tò mò hỏi: "Ngươi thực sự có cách có thể đuổi hết bọn họ ra khỏi Ngự Sử Đài trong vòng một tháng sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
"Nói nghe chút đi."
"Như vậy không tốt lắm."
"Ta sẽ không nói ra ngoài."
Hàn Nghệ nhìn y một cái, những lời lúc nãy y nói đúng là thật sự quan tâm tới mình, nếu không nói cho y, y sẽ còn tưởng rằng ta ra vẻ, thật ra vẫn để bụng, thế là cười nói: "Vậy được, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật lớn." Nói xong hắn vẫy vẫy tay.
Trịnh Thiện Hành lập tức đưa lỗ tai qua.
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chính là chuyện của tên Ngự sử trung thừa Trương Minh kia, gã và thê tử của Tưởng Hiến thông dâm."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy đại kinh thất sắc, nói: "Thật sao?"
Hàn Nghệ nói: "Ta lừa ngươi làm gì?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Sao ngươi biết được?"
"Đương nhiên là điều tra nha."
Trịnh Thiện Hành nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ chẳng qua chỉ mới làm quan ngày đầu, chắc chắn là không hiểu rõ về quan trường, sao lại có thể điều tra ra được những thứ này?
Hàn Nghệ cười nói: "Tuy trước mắt ta chưa có chứng cứ, nhưng chuyện này tám chín phần mười là không sai.
Lúc đầu ta chỉ là tùy tiện sai người đi hỏi thăm lai lịch của quan viên Ngự Sử Đài.
Thế rồi ta được biết quan hệ của Trương Minh và Tưởng Hiến là rất tốt.
Trương Minh này là đường đệ của tỷ phu Quốc cữu công, xuất thuân đương nhiên là không cần phải nói, hơn nữa vừa bắt đầu đã nhậm chức ở Ngự Sử Đài, tuy không phải là Ngự sử đại phu, nhưng lại làm công việc của Ngự sử đại phu, quyền lực cũng không nhỏ.
Còn Tưởng Hiến kia xuất thân là quan võ, vũ phu chính cống.
Quan văn và quan võ lại thân nhau như vậy, làm ta cực kỳ hoài nghi, vì thế ta cử người đi điều tra.
Thế rồi ta phát hiện hóa ra tuy Tưởng Hiến chỉ là một giới vũ phu, nhưng Tưởng gia cũng có thể xem là một họ lớn, thế nên lấy được một thê tử xinh đẹp như hoa, mà thê tử của gã lại xuất thân từ thư hương thế gia, nghĩ đến chắc cũng không có tiếng nói chung gì mấy với Tưởng Hiến."
Dừng một chút, hắn cười ha hả nói: "Điều này làm ta cảm thấy cực kỳ hứng thú, vì thế lại điều tra tiếp nguồn cơn, phát hiện hóa ra Tưởng Hiến còn từng tòng quân xuất chinh Đột Quyết.
Đến cuối thời kỳ Trinh Quán mới hồi kinh nhậm chức.
Bình thường mà nói, gã nên tới Thập Lục quân nhậm chức, nhưng cuối cùng lại tới Ngự Sử Đài nhậm chức, hơn nữa còn làm Giám Sát Ngự Sử, nghe nói là do Trương Minh đề cử.
Ngươi có biết đây là vì sao không?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Bởi vì Giám Sát Ngự Sử thường phải đi tuần tra.
Như vậy, kiều thê của gã chẳng phải là vườn không nhà trống rồi sao, như thế Trương Minh mới có cơ hội nha.
Ta đã điều tra rõ rồi, mỗi năm vào hai mùa xuân thu, Trương Minh và thê tử của Tưởng Hiến sẽ cùng tới một miếu thắp hương.
Mà hai mùa xuân thu lại đúng lúc là thời điểm Giám Sát Ngự Sử phải ra ngoài tuần tra, thế này quá trùng hợp rồi.
Ngoài ra, ta còn hoài nghi, con lớn của Tưởng Hiến là Tưởng Ba, rất có thể là con ruột của Trương Minh."
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Cái này mà ngươi cũng biết?"
Hàn Nghệ cười nói: "Thầy của Tưởng Ba vừa hay lại là Trương Minh.
Nếu như không có chuyện Trương Minh và Tưởng phu nhân thông dâm, chuyện này thật ra cũng bình thường.
Nhưng có chuyện này rồi, thì lại rất bất thường.
Tính toán ngày tháng, Tưởng phu nhân mang thai lần đầu, cũng chính là vào lần thứ hai Tưởng Hiến xuất chinh.
Mang thai vào lúc đó, đúng là không thể nói rõ là con của ai.
Còn nhưng quan viên khác của Ngự Sử Đài, cũng đều có những nhược điểm hết sức rõ ràng."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy khiếp sợ không thôi, nói: "Hóa ra là ngươi đã sớm có chuẩn bị."
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Ngươi nghĩ ta ngốc thật à? Không biết gì cả mà đâm đầu vào đây sao?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại..."
Hàn Nghệ cười nói: "Có phải ngươi muốn hỏi, vì sao lúc nãy ta nén giận phải không?"
Trịnh Thiện Hành không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Hiện giờ ngươi có bảo Lư quốc công đi diệt phỉ ở đâu, ông ta cũng sẽ không hứng thú.
Cùng một đạo lý, hiện giờ ta chẳng có nửa điểm hứng thú đối với đám người này, nếu như chỉ vì chuyện này mà tức giận, thì ta đã sớm tức chết rồi.
Nói một câu ngông cuồng, ta dù sao cũng là nam nhân được so với Hàn Tín, chỉ cần bọn họ không chọc vào điểm mấu chốt của ta, ta cũng không thèm chấp nhặt với bọn họ."
Trịnh Thiện Hành rốt cuộc minh bạch một đạo lý, chó cắn người đúng là sẽ không sủa mà, cười nói: "Sớm biết như vậy, ta đã chẳng thèm lo lắng cho ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Ngươi có lo lắng cho ta hay không, thì chỉ mình có ngươi biết.
Nhưng ngươi giấu ta thảm quá đấy, ngươi làm quan từ khi nào đó?"
Trịnh Thiện Hành hơi chút suy tư liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Đây không phải là điều ngươi muốn nhìn thấy sao?" Nói rồi, y rút một tấm lệnh bài từ trong ngực ra.
Ánh mắt Hàn Nghệ lóe sáng, cười ha hả nói: "Đúng là ta muốn như vậy, nào biết ta lại may áo cưới cho bọn Hoắc Nguyên Đức kia.
Ngươi xem bọn họ còn vui hơn ta nhiều kìa.".