Có một loại mệt mỏi rất vui sướng.

Có một loại mỏi chân rất hạnh phúc.

Tỉ như: Đi dạo phố!
Đổ máu cả buổi sáng, các nữ nhân đều cảm thấy mỏi mệt, nhưng khuôn mặt họ vẫn không giảm hưng phấn.

Thật ra thứ bọn họ hưởng thụ chân chính không phải là sự vui vẻ khi tiêu tiền, mà là sự vui sướng khi dạo phố, bầu không khí tự do khiến bọn họ đắm chìm trong đó, không thể kiềm chế được.

Nhưng, các nàng cũng không quên hôm nay còn có một thịnh hội còn long trọng hơn, chính là buổi trình diễn thời trang.

Sau giờ ngọ.

Cửa lớn Phượng Phi Lâu mọi người trông mòn con mắt cuối cùng đã mở ra.

Các nữ nhân lập tức ùa vào, bởi vì nữ nhân dù sao cũng ít hơn nhiều lắm, không giống như nam nhân có thể chen kín cả hẻm bắc, do vậy Hàn Nghệ không áp dụng chế độ bán vé, mà là hoàn toàn miễn phí.

Hắn cũng hi vọng có càng nhiều nữ nhân có thể xem được buổi trình diễn thời trang.

Trên sân khấu không treo vải đỏ nữa, cũng không có một ai, ngay cả đạo cụ cũng không có, chỉ là sân khấu lại dài hơn rất nhiều.

Các nữ nhân đã quen xem kịch nói không khỏi cảm thấy tò mò, bọn họ không biết cái gì gọi là sân khấu chữ T, chỉ ngồi hỏi thăm lẫn nhau.

Mặt khác, dưới sân khấu còn dán mấy cái banner, gì mà cảm tạ Mỹ nhân bài đã tài trợ son phấn, hương liệu, rồi cửa hàng trang sức Cổ Ký tài trợ trang sức gì đấy...!
Bởi vì đây là chuyện chưa từng có, thậm chí có một số người còn không biết tài trợ là có ý gì, không khỏi lại xôn xao nghị luận.

Trong lúc nhất thời, bên trong Phượng Phi Lâu lại ồn ào tiếng người.

Nếu Rama Sayidd có ở đây, kiểu gì cũng sẽ hí hửng bật cười thật to, chỉ riêng mấy cái banner này thôi, đừng nói là chỉ tặng chút son phấn, hương liệu, cho dù bảo ông ta tặng tiền cho Hàn Nghệ, ông ta cũng cam lòng nha.

Đương nhiên, do đây là lần đầu, Hàn Nghệ cố ý để bọn họ nếm vị ngọt, sau này chắc chắn sẽ thu tiền, dù sao hắn cũng đang buôn bán, chứ không phải làm từ thiện, sao có thể luôn để người khác chiếm tiện nghi chứ.

Nhưng lần này thì khổ cho những thương nhân bên ngoài rồi.

Mỗi một lần Phượng Phi Lâu mở cửa, khách nhân trên đường phải ít đi một nửa, đặc biệt là Ngày phụ nữ, trên đường gần như không có người, nhìn lại cứ như mình đang đi trên con phố ma.

Bởi vậy có thể thấy, bọn họ không cách nào lay động vị trí bá chủ hẻm Bắc của Phượng Phi Lâu.

Hậu trường.


Sự hỗn loạn bên trong cũng không khác lắm so với hậu thế, bên này kêu đã hết son phấn, bên kia lại oán thán ai mua mất cây lược rồi, không ngừng có người đi ra ngoài, lại không ngừng có người tiến vào trong.

Hiện người mẫu đang tiến hành bước đeo trang sức cuối cùng, đương nhiên, hiện giờ gương đồng quá đắt, không thể sắp xếp cho mỗi người một cái được.

Nhưng cái được là nhiều người, vì vậy Hàn nghệ sắp xếp cho bọn họ mỗi người một chuyên viên trang điểm.

Lấy thẩm mỹ của chuyên viên trang điểm làm chuẩn, bản thân không cần biết khuôn mặt mặt của mình đang trang điểm thế nào.

Đương nhiên chuyện có đạt chuẩn hay không, còn phải do Lưu Nga gật đầu.

Dù sao thì Lưu Nga cũng từ trong cung ra, hơn nữa còn là cung kỹ, đẹp hay xấu, trong lòng nàng vẫn có thước đo nhất định.

Nhưng mà, Lưu Nga lại tự ý rời chức vụ đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, kéo chặt lấy ống tay áo Hàn Nghệ, kích động hỏi: "Hàn tiểu ca, Hoàng...!Hoàng thượng đến thật à?"
Lần này Hàn Nghệ nhất định phải phòng chừng, vì vậy hắn nói chuyện với Lý Trị ở hậu viện một lát rồi vào trong lâu giúp đỡ.

Bất quá có bọn Trịnh Thiện Hành, Tiêu Vô Y bồi tiếp, Lý Trị cũng không đến mức yêu cầu phải có Hàn Nghệ, chỉ là khi có mặt Hàn Nghệ, bầu không khí sẽ náo nhiệt hơn một chút mà thôi, đây là sự lạc thú do cách biệt văn hóa mang đến.

Phong cách nói chuyện và tư duy của Hàn Nghệ là hiện nay không có, ngươi nói chuyện với hắn luôn có cảm giác rất đặc biệt và mới lạ.

Toát mồ hôi! Rốt cuộc có liên quan gì tới tỷ không vậy, tỷ đã một mớ tuổi rồi, ủa không đúng, hình như Hoàng thượng thích cái kiểu này nha, Hàn Nghệ đột nhiên cau mày lại nói: "Thật sự là không nên nha!"
Lưu Nga kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trước đó nàng luôn bận việc ở ngoài, về sau lại đến Phượng Phi Lâu sắp xếp, lúc đó từng đi ngang qua hậu viện, nhưng lại bị người ta chặn lại ở cửa, nên mới biết hóa ra là hoàng thượng tới.

Nhưng bản tính nàng nhát gan, cảm thấy không có lệnh của Hoàng thượng, thì nàng không thể đi vào, mà hoàn toàn quên mất đây là nhà của nàng.

Hàn Nghệ cười gian nói: "Nếu Lưu tỷ có mặt hồi nãy, lỡ như Hoàng thượng nhìn trúng tỷ, vậy thì may mắn lớn lao nha.

Lần này đúng là bỏ lỡ cơ hội tốt mà.

Bất quá không sao, lát nữa Hoàng thượng sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho tỷ bưng trà rót nước, tỷ có thể thừa dịp này tiếp cận Hoàng thượng."
Lưu Nga nghe mà mây đen đầy đầu, buông tay ra, khó chịu nói: "Cút cút cút, ta nói ngươi có thể tích chút khẩu đức được không.

Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, ngươi lại cứ giễu cợt ta.

Nếu câu này truyền đến tai Hoàng thượng, thì ngươi phạm tội lớn nha!"
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ta còn trẻ như vậy, đồng ngôn vô kỵ, muốn tích khẩu đức, cũng phải đợi ta đến tuổi như tỷ rồi hẵng nói."
Lưu Nga giận đến méo miệng, trợn hai mắt lên nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ thấy bộ dáng này của nàng, đột nhiên xuất hiện một thành ngữ trong đầu, đó là thùng rỗng kêu ro.

Nhưng hắn cũng không trêu ghẹo Lưu Nga nữa, cười nói: "Tỷ cũng đừng quá căng thẳng, bệ hạ tới đây chỉ là vì trong lòng tò mò, muốn xem thử hẻm bắc của chúng ta, nhìn xem Ngày phụ nữ rốt cuộc như thế nào."

"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, nếu mà có chính sự tìm ta, tỷ cho rằng bệ hạ sẽ đích thân chạy đến đây sao? Tìm một người gọi ta tiến cung là được rồi, ta còn chưa tôn quý đến mức đó đâu."
Lưu Nga ngẫm lại cũng phải, cười nói: "Vậy đây là chuyện tốt đối với chúng ta nha, những chủ tiệm kia không phải là sợ Hộ Bộ đến tìm chúng ta báo thù sao, bây giờ Hoàng thượng đã đến rồi, xem thử bọn họ còn dám hoài nghi chúng ta không."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Lưu tỷ, tỷ cuối cùng đã nói trúng trọng điểm rồi đó, chỉ cần Hoàng thượng đứng ở đây, còn hơn cả vạn lời tuyên truyền! Tỷ nhanh chóng chuẩn bị đi, đừng để Hoàng thượng thất vọng."
Lưu Nga ngẩn ra, lập tức vứt bỏ Hàn Nghệ, xông vào đám người, một lát sau liền nghe thấy tiếng giáo huấn của nàng: "Lông mi này vẽ thế nào vậy hả, giống như cái đuôi heo vậy, vẽ lại vẽ lại, còn ngươi nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đánh phấn phải cân xứng, phải nửa thật nửa giả, nhìn giống như đỏ ửng lên vậy, đỏ ửng của ngươi tròn như vậy sao?"
Đệch!
Hàn Nghệ trợn trắng mắt, vừa quay đầu, chỉ thấy một đám người mẫu sau lưng quần áo không chỉnh tề, hở ngực lộ lưng, trái tim phong lưu lại lập tức dâng lên tận cổ, nhanh chóng xoa xoa mắt, lẩm bẩm mấy câu thần chú siêu kinh khủng, nữ ma đầu, nữ ma đầu.

Đọc đi đọc lại hơn mười lần, sự kinh khủng cuối cùng cũng chiến thắng.

Lúc này mới thở dài một hơi.

Lại một lát sau, Trương Thiếu Giám vội vội vàng vàng chạy đến, nói: "Hàn Ngự Sử, Hoàng thượng hỏi ngươi đã bắt đầu chưa?"
Hàn Nghệ nói: "À, lập tức bắt đầu rồi, có thể mời Hoàng thượng di giá rồi."
"Được, bây giờ ta sẽ đi báo cho Hoàng thượng."
Nói xong, gã lại cất bước chân heo chạy đi.

Hàn Nghệ nhìn bóng lưng gã, thầm nghĩ, bớt đi một chút trọng lượng như vậy, đi đường nhẹ nhàng hơn nhiều nha! Hơi chỉnh trang lại y phục, thầm mắng một câu, thế giới không có gương thật khiến người ta bực mà, toàn thế giới chỉ có mỗi mình ta là không thể thưởng thức được vẻ đẹp trai của chính mình, thật là không công bằng, đột nhiên vẫy tay với Mộng Nhi cũng đang phụ giúp trang điểm, nói: "Mộng Nhi, cô qua đây một lát."
Mộng Nhi bước nhanh đến nói: Sao vậy?"
Hàn Nghệ chỉ mặt mình nói: "Có đẹp trai không?"
Mộng Nhi ngây ra, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.

Xem ra có khi tự do quá cũng không tốt! Một chút nịnh nọt cũng không có, thì có quỷ mới chịu đi làm ông chủ nha! Hàn Nghệ lai ngoắc tay với một tiểu nương tử đằng trước.

Tiểu nương tử kia lập tức đi lại, nói: "Tiểu Nghệ ca, có chuyện gì thế?"
Hàn Nghệ chỉ mặt mình nói: "Đẹp trai không?"
Tiểu nương tử kia lập tức nói: "Rất đẹp trai!"
"Rất tốt!"
Hàn Nghệ sảng khoái nói: "Vở kịch tiếp theo, ta cho cô diễn vai phụ."
"Thật sao?"
"Cô thấy ta lừa ai bao giờ chưa?"
"Đa tạ Tiểu Nghệ ca, đa tạ Tiểu Nghệ ca!"
"Là cô nên có được thôi."
Hàn Nghệ nhìn thấy thần thái kích động của tiểu nương tử kia, thầm nghĩ, bước tiếp theo có phải mình nên thử một chút quy tắc ngầm không ta?
Chợt nghe thấy một tràn cười như chương ngân, Hàn Nghệ định thần lại, chỉ thấy Mộng Nhi đã cười đến ngã trước ngã sau.

Cô nàng này lại còn không biết hối cải, xem ra phải uy hiếp nàng một phen rồi, liền nói: "Cô chuẩn bị phong sát đi."
Mộng Nhi cười càng thêm lớn.


"Oa! Bị phong sát mà còn vui vẻ như vậy, ta thấy cô không muốn diễn kịch nữa rồi."
Đôi mắt Mộng Nhi kiêu ngạo liếc qua, nói: "Hiện giờ ta vừa biết dàn dựng kịch, lại còn biết diễn xuất, rồi còn có thể hỗ trợ trang điểm, huynh nỡ nào phong sát ta sao."
Hàn Nghệ hít mạnh một hơi, nói: "Từ khi nào cô trở nên thông minh vậy?"
"Hừ! Bản nương tử vẫn luôn rất thông minh có được không."
Mộng Nhi ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo.

Đúng lúc này, Lưu Nga lại đi qua, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Hàn Nghệ không đáp mà lại hỏi: "Có đẹp trai không?"
"Đẹp đẹp đẹp!"
"Oa! Tỷ không cần phải qua loa như vậy chứ."
Lưu Nga gấp đến giậm chân nói: "Bây giờ ta thật sự không có tâm tư giỡn mấy thứ này với ngươi, ngươi có muốn lên phát biểu gì không?"
Hàn Nghệ rất buồn bực nói: "Ta cũng không muốn, nhưng mà Hoàng thượng tới rồi, ta kiểu gì cũng phải lên nói vài câu khách sáo chứ."
Lưu Nga nói: "Nhưng ngươi vốn không có dự định này, căn bản không có chuẩn bị, ngươi có làm được không?"
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện nhỏ thôi! Tỷ có từng nghe qua một câu nói chưa?"
"Nói cái gì?"
"Kẻ lừa đảo, à không, thiên tài không cần kịch bản.

Ta còn sợ ta giành mất điểm sáng của buổi trình diễn thời trang nữa đấy."
Hóa ra Hàn Nghệ vốn không tính lộ diện, muốn nghỉ ngơi một ngày.

Nhưng Hoàng thượng đến rồi, hắn không thể không bước lên nói vài câu, giải thích một chút, miễn cho sau này lại có ngươi buộc tội hắn vô lễ.

Đây là quyết định lâm thời, hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị gì, vì vậy Lưu Nga cảm thấy vô cùng lo lắng về chuyện này.

Nhưng viêc này hoàn toàn không có bất cứ áp lực gì đối với hắn.

Phải biết trước kia hắn đều dùng tính mạng để diễn những vở kịch không có kịch bản nha, hơn nữa còn không chết.

Lại đợi thêm một lát, đám người Lý Trị lặng lẽ từ cửa sau vào trong lâu.

Nhưng bởi vì hôm nay là Ngày phụ nữ, nam nhân không thể xuất hiện, hơn nữa Lý Trị cũng không tiện lộ thân phận, thế nên Hàn Nghệ mới bảo người mang bình phong đến đặt quanh chỗ khách quý, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của các nữ nhân xung quanh.

Tiêu Vô Y cũng mặc kệ ngươi là Hoàng đế hay không Hoàng đế, nàng càng không xa lạ gì chỗ khách quý, sau khi bảo vệ bọn Lý Trị vào chỗ khách quý, thì nói với Lý Trị một tiếng rồi dẫn Thôi Hồng Lăng ngồi chung với fan của nàng.

Ở chỗ khách quý Lý Trị là lão đại, còn ở nơi này nàng là lão đại, nữ nhân hung hãn như Tiêu Vô Y không chịu khuất phục dưới người khác.

"Nơi này đúng là có không ít người nha!" Lý Trị ngồi trong chỗ khách quý, nhìn khắp nơi xung quanh, xung quanh tầm mắt đều là nữ nhân, khá là trùng kích thị giác nha, lại nhìn thấy xung quanh đều treo banner, trên đó viết mấy câu kỳ kỳ lạ lạ, trong lòng tò mò nói: "Mấy tấm bảng kia có ý gì vậy?"
Võ Mị Nương cười nói: "Bệ hạ, thần thiếp cuối cùng đã hiểu tại sao hai chợ không cạnh tranh được với hẻm bắc rồi."
Lý Trị kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Mị Nương lại biết mưu mẹo trong đó?"
Võ Mị Nương gật đầu nói: "Lát nữa khi những nữ nhân kia mặc trang phục kiểu mới đi ra, nhất định sẽ được các khách nhân chú ý, mặc kệ là son phấn trên mặt bọn họ, hay là trang sức trên người bọn họ.

Nếu Hàn Nghệ đã nắm chắc cho bọn họ lên sân khấu, vậy nhất định là vô cùng xinh đẹp, thế thì những khách nhân kia nhìn thấy rồi, dĩ nhiên cũng sẽ muốn mua một ít, cũng có nghĩa là những tấm bảng này có thể mang đến lợi ích cực lớn cho những thương gia này.

Thần thiếp đoán những thương gia kia nếu muốn treo các tấm bảng ở đây, thì còn phải chi cho Hàn Nghệ một khoản tiền không nhỏ."
Lý Trị nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, khẽ mỉm cười nói: "Thật không ngờ chỉ một tấm bảng cực kỳ đơn giản lại ẩn chứa nhiều lợi ích như vậy, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc."
Đồng thời trong lòng cũng thầm bội phục tài năng kinh doanh của Hàn Nghệ.


Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Thật không ngờ Chiêu Nghi cũng tinh thông chuyện kinh doanh như vậy."
Võ Mị Nương khiêm tốn cười nói: "Trịnh công tử khiêm nhường rồi, so với đại tài của Trịnh công tử, ta thật sự là không đáng nhắc đến."
Nàng xuất thân là thế gia phú thương, ông già nhà nàng cũng là thương nhân vô cùng nổi tiếng, của cải trong thời kỳ đỉnh cao có thể gần bằng Nguyên gia, nên nàng dĩ nhiên cũng hiểu về chuyện làm ăn.

Bọn Lý Trị vừa mới nhập tọa không lâu, Hàn Nghệ liền đưa tay lau cái trán không có mồ hôi, sau đó tiêu sái đi lên sân khấu.

Nữ nhân phía dưới đợi nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ xuất hiện trên sân khấu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, toàn trường nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Đây chẳng lẽ là trình diễn thời trang trong truyền thuyết?
Nếu có người nói phải, nhất định sẽ có vô số trứng thối bay về phía Hàn Nghệ.

Lão nương ngay cả mạn che mặt cũng cởi ra rồi, ngươi lại cho ta xem cái này?
Hàn Nghệ đọc hiểu ánh mắt kinh ngạc của mọi người phía dưới, nghĩ bụng, phải áp tràng mới được, đột nhiên ai u một tiếng, ôm vai, hoảng sợ nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta chạy sai chỗ rồi." Nói rồi hắn làm bộ định chạy xuống sân khấu.

Phía dưới đầu tiên là sửng sốt, bởi vì vừa rồi các nàng cũng đang nghĩ, có phải Hàn Nghệ đi lộn chỗ rồi không.

Bây giờ nghe thấy Hàn Nghệ nói như vậy, lại tin là thật, lập tức tuôn ra tiếng cười to.

Lừa người đúng là một loại mỹ đức nha!
Hàn Nghệ thầm nhủ một câu, lại xoay người lại, nở nụ cười ha hả, chắp tay với bốn phía, nói: "Đùa với mọi người chút thôi, lượng thứ, lượng thứ."
Lưu Nga dưới sân khấu ra sức vỗ ngực mấy cái nói: "Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ bị hắn hù chết."
Mộng Nhi cười khanh khách nói: "Muội lại cảm thấy Tiểu Nghệ ca rất khôi hài."
"Khôi hài?"
Lưu Nga lập tức có một loại xúc động muốn khai trừ Mộng Nhi.

Một tràn cười qua đi, bầu không khí lúng túng lập tức tan biến không còn chút gì, mọi người cũng đều mong chờ nhìn về phía Hàn Nghệ.

Thật ra Hàn Nghệ rất có duyên với nữ nhân, qua mấy lần giao lưu trước đó, không ít nữ nhân đều muốn nói chuyện với Hàn Nghệ.

Bởi vì Hàn Nghệ quá hiểu lòng nữ nhân, nói chuyện với hắn rất thoải mái.

Chỉ đáng tiếc Hàn Nghệ rất ít khi xuất hiện ở Ngày phụ nữ.

Trước đó bởi vì tâm tư của mọi người đều đặt vào trình diễn thời trang, nên khi đột nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ, thì nhất thời khó tiếp thu, bây giờ trong lòng lại đầy mong chờ nhìn Hàn Nghệ.

Thử hỏi trong thiên hạ, có ai có thể chỉ dựa vào sức một người cân cả dàn nữ nhân phía dưới, tâm không lung lay, mặt không đổi sắc? Hãy gọi ta là thanh niên kiên định! Hàn Nghệ hơi đắc ý, đằng hắng một tiếng, nói: "Trước tiên ta thay mặt trên dưới Phượng Phi Lâu nói một tiếng cảm ơn với các vị nương tử, cảm ơn mọi người có thể bớt chút thời gian bận rộn đến đây."
Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Hôm nay không có kịch nói, cũng không có tiểu phẩm, mọi người đến đây chỉ có một mục đích, chính là để xem trình diễn thời trang.

Tin rằng các vị cũng nghe nói rồi, Phượng Phi Lâu chúng ta và cửa hàng vải Từ Cửu ở chợ Tây hợp tác mở một cửa hàng y phục, ngoài ra chúng ta còn thiết kế y phục kiểu mới, buổi trình diễn thời trang này có liên quan đến những y phục kiểu mới này.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có.

Ta muốn dùng hai câu để khái quát buổi biểu diễn thời trang này.

Câu đầu tiên là Thiên kiều bá mị, còn câu thứ hai chính là Đặt may theo người.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện