Đa màu muôn sắc thái nha!
Phục sức không bám vào một khuôn mẫu, mang lại nhiều nét đẹp khác nhau!
Bữa tiệc sắc đẹp này, từ đầu đến cuối đều lộ ra phong cách tự do.

Nét đẹp tự do, hoàn toàn xứng đáng!
Buổi trình diễn thời trang này kết thúc, nhưng cái mà nó đại biểu tuyệt đối không kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu, nếu không chịu sự áp chế của ngoại lực, phong trào liên quan đến cái đẹp này e là sắp đến rồi.

"Tiểu Béo! Đệ thật sự dễ thương mà!"
"Tiểu Béo, đệ thật là lợi hại, vừa rồi những khách nhân kia nhìn thấy người đều cười không thẳng người được."
Sau khi Hùng Đệ và một đám người mẫu xuống đài, bọn Mộng Nhi liền xông lên giống như oán phụ lâu ngày vậy, sờ đầu Tiểu Béo, xoa gương mặt mập mạp kia, suýt chút là nói "yêu chết ngươi rồi".

Hùng Đệ là đứa bé sáng sủa thế nào, cái bụng to ưỡn lên, lắc lư hai ngực, cười hắc hắc không ngừng.

Lưu Nga và Hàn Nghệ đứng phía sau, đều cười lắc đầu.

Lưu Nga nhỏ giọng nói: "Bây giờ Tiểu Béo rất giỏi nha, đám người chỉ cần nhìn thấy y liền muốn bật cười."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ cười ha ha mấy tiếng, đây chính là chuyện hắn hi vọng nhìn thấy, bởi vì hắn biết đứa trẻ Hùng Đệ này thích nhất là mang đến sự vui vẻ cho người ta, không thích nhất là nhìn thấy người ta đau khổ, do vậy Hàn nghệ muốn biến y trở thành ngôi sao cười đầu tiên từ xưa đến nay, khiến y mang lại tiếng cười cho ngàn nhà vạn hộ, như vậy Tiểu Béo mới có thể vui vẻ hạnh phúc sống hết cuộc đời.

"Hàn đại ca, Tiểu Dã, biểu hiện của đệ thế nào?"
Hùng Đệ cầm Đại Thố và Nhị Thố, nhảy đến trước người Hàn Nghệ, mong chờ hỏi.

Tiểu Dã cười ha ha không ngừng, cậu ta không biết phải hình dung thế nào.

Hàn Nghệ sờ Đại Thố thành thực nhút nhát, cười nói: "Đệ chỉ cần lên đài, cho dù chỉ là ngã một cái cũng là thành công."
"Thật sao?"
Hùng Đệ vui tươi hơn hở nói: "Thật ra đệ cũng không làm gì, đều là Hàn đại ca huynh nghĩ ra ý tưởng tốt, để những tỷ tỷ kia đứng sau lưng đệ, đệ thật ngại quá." Nói rồi nó lại vẫy tay với những người mẫu kia: "Các vị tỷ tỷ, đa tạ."
Chúng nữ đều bật cười khanh khách.

May mà nhóc béo này đơn thuần, nếu có một trái tim phong lưu, phỏng chừng sẽ có trăm ngàn nữ tử bái phục dưới chân y.


Sự ngây thơ của y vô hình trung có thể hóa giải sự phòng bị của nữ nhân.

Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Được rồi, được rồi, nếu bọn họ đứng trước mặt đệ, ai nhìn thấy đệ chứ."
Hùng Đệ gãi đầu nói: "Cũng đúng nha, những tỷ tỷ này đều rất cao."
Lại khơi dậy một tràn cười to.

Chợt thấy bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao.

Sắc mặt Hàn Nghệ căng thẳng, nói: "Không xong! Tiểu Béo, Tiểu Dã, mau rút!"
Chỉ lát sau, ba người liền biến mất sau hậu đài.

Bọn họ chân trước vừa mới đi, nhưng nữ nhân kia chân sau đã đến gõ cửa, bởi vì y phục kiểu mới bây giờ vẫn còn mặt trên người người mẫu, đây là cơ mật nha, Lưu Nga nhanh chóng đi ra cản các nàng ngoài cửa.

Các nàng vội vã chạy tới, còn có thể vì cái gì, đương nhiên là hỏi phục sức kiểu mới này khi nào thì bán ra nha!
Chuyện đau khổ nhất là gì, dĩ nhiên là nhìn thấy mà ăn không được.

Màn trình diễn Thời trang vừa rồi đã làm cho trái tim của những thiếu phụ quý phụ này trở nên ngứa ngáy, hận bản thân mình không thể lập tức mặc lên.
Hàn Nghệ vừa đi, Lưu Nga dĩ nhiên là mục tiêu tấn công của các nàng.

Khi Lưu Nga nói cho các nàng biết, tiệm y phục ngày mốt mới khai trương, càng không chịu bỏ qua, hôm nay ngươi không bán thì cũng thôi đi, ngày mai cũng được vậy, sao lại cứ đợi đến ngày mốt, ngươi chẳng phải là cố ý khiến chúng ta khó chịu sao.

Nhưng không còn cách nào, đây là phong cách nhất quán của Phương Phi lâu, không bỏ đói các ngươi mấy ngày trước, đến lúc đó các ngươi làm sao mà ăn cơm.

Lưu Nga thật ra không nghĩ như vậy nha, nàng luôn cảm thấy làm vậy như đi trên dây xiếc, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị khách nhân bức điên lên.

Nhưng Hàn Nghệ quyết ý như vậy, nàng cũng không còn cách nào, dù sao cũng tìm đủ mọi cớ, nói khô cả nước miếng, nhưng những nữ nhân kia vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, còn hỏi đông hỏi tây miết, nhưng về chuyện này, Lưu Nga nói năng thận trọng, không ngừng lách qua đề tài này, trong lòng lại oán Hàn Nghệ đến chết.

Mà không hề biết rằng Hàn Nghệ lại muốn được các nàng cọ qua cọ lại, chỉ là các nàng hơn phân nửa đều là phụ nữ có chồng, hơn nữa lai lịch đều rất lớn, Hàn nghệ thật sự lau súng cướp cò, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tiêu Vô Y vẫn ở đây.

Thật sự là sợ cái gì cái đó đến.

Hàn Nghệ vừa mới vào trong lâu, chỉ thấy một nữ nhân đứng ở cửa viện, không phải Tiêu Vô Y thì là ai.


Gương mặt tức giận kia, Hàn Nghệ đứng xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đi lên trước, không đợi Tiêu Vô Y mở miệng, liền nhỏ giọng nói: "Này, nàng có chút yêu cầu được không hả, nếu ta tùy tiện chọn một bộ tặng nàng, sao lại là phong cách của Hàn Nghệ ta.

Yên tâm, bộ váy của nàng, ta đã làm xong từ lâu rồi, bảo đảm độc nhất vô nhị trên đời."
Nói chuyện với bạn của nữ nhâ thoải mái vậy đó.

Tiêu Vô Y lập tức đổi giận thành vui, nhưng ngoài miệng lại nói: - Aiai nói với chàng cái này, bản quận chúa trời sinh xinh đẹp, sao lại cần những thứ tục vật kia để tô điểm chứ, ta chỉ muốn chúc mừng chàng, vừa rồi chàng thật sự nổi bật vô cùng.

Vậy cũng đúng, nàng không mặc quần áo còn xinh đẹp hơn mặc quần áo.

Hàn Nghệ làm sao không nghe ra lời nói của nàng có hàm ý, nhưng hắn trải trăm trậm chiến, sao lại đưa ra bất kỳ giải thích nào về hành vi của mình chứ, vẻ mặt kích động nói: "Nàng còn không biết xấu hổ mà nói, vừa rồi dưới đài ra sức đi ngược tiết tấu của ta, nàng có biết khi đó mạo hiểm bao nhiêu không, suýt chút làm hỏng buổi trình diễn Thời trang này rồi, ta nói nàng rốt cuộc đứng về phe nào hả."
Một bụng oán giận của Tiêu Vô Y lập tức hóa thành hoang mang đầy mặt, chớp mắt, nói: "Có khoa trương như vậy không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2.

Một Kiếp Hồng Trần
3.

Ta Được Kế Thừa Một Hành Tinh
4.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
=====================================
Hàn Nghê khoa tay múa chân: "Ta nói nàng không hiểu gì cả, kịch bản ta đã học thuộc lòng từ sớm.


Nàng biết đó, ta chưa từng đọc sách, có thể học thuộc được đã vô cùng không dễ dàng rồi, nhưng ta không có học thuộc kịch bản của nàng nha.

Lẽ nào nàng không nhìn thấy sao, vừa rồi ta đứng trên đài căng thẳng đến đầu ngón chân phát run nha.

Nàng quấy rầy như vậy, ta suýt chút hôn mê, cục diện đại loạn nha, tim đập thình thịch như con nao nhỏ, nàng không thấy cuối cùng khi những nữ nhân kia bảo ta nói thêm hai câu, ta chạy xuống đó sao, tại sao vậy, là bởi vì ta không còn gì để nói nha!"
Đầu ngón chân chàng phát run, ta có thể nhìn thấy sao? Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: "Chàng căng thẳng?"
"Vô cùng căng thẳng nha!"
"Vì sao ta không nhìn ra chút nào vậy."
"Đó là bởi vì ta mặc y phục nha.

Nàng ngẫm xem, bên dưới toàn bộ là nữ nhân ngồi đó, ta là một nam nhân xấu hổ như vậy, bình thường nhìn thấy nữ nhân lạ cũng sẽ đỏ mặt, làm sao từng nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy, trong lòng ta có thể không căng thẳng sao.

Hơn nữa, còn có Hoàng thượng ngồi bên dưới, nếu lại thêm mấy lần như vậy nữa, ta thể nào cũng vì tim đập kịch liệt mà chết.

Ta là dùng mạng để kiếm tiền nha, nàng làm thê tử của ta, lại.Ai, ta thật sự không biết nói nàng sao mới tốt đây.

Hàn Nghệ lắc đầu nguây nguẩy, thật sự ủy khuất."
Tiêu Vô Y cắn môi, trong mắt lộ vẻ hồ nghi, nàng và Hàn Nghệ không phải lần đầu giao tiếp, tiểu tử này nói dối thật sự khiến người ta không thể phát giác, nhưng hắn nói thật sự có lý.

Nếu học thuộc lòng kịch bản, để người ta quấy nhiễu một cái đích thật là có thể lập tức đại loạn, nhất thời thật sự không biết là hắn đang lừa gạt, hay là đang nói thật.

Nhưng nàng cũng có cái thang trèo tường của nàng, chính là lảng sang chuyện khác, hơn nữa chuyển đề tài rất cứng nhắc, đột nhiên nói với Hùng Đệ: "Tiểu Béo, đệ thật sự không muốn gặp Oánh Oánh sao?"
Hùng Đệ cúi đầu không nói.

Vô sỉ, không ngờ lại lấy Tiểu Béo ra làm tấm chắn, Hàn Nghệ lập tức nói: "Được rồi, được rồi, chuyện này nàng đừng quan tâm, nàng nói xem nàng từng làm xong chuyện nào chưa, chỉ biết thêm loạn."
"Chàng!"
Tiêu Vô Y trừng hai mắt.

"Tiểu Dã, nhanh chắn trước ta, ánh nắng chiếu vào làm ta chói mắt."
Hàn Nghệ vội vàng kéo Tiểu Dã đến trước người.

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt Hàn Nghệ sợ hãi, suýt chút bật cười ta tiếng, mấp máy môi, nói: "Ta đi trước, Hồng Lăng còn đang chờ ta."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.

Nàng thật sự sợ lỡ như Hàn Nghệ nói thật, vậy chỉ dựa vào cái miệng của Hàn Nghệ, phỏng chừng sẽ nói cho nàng bật khóc, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Nữ nhân này!

Hàn Nghệ nhìn bóng lưng Tiêu Vô Y chạy trối chết, bật cười ha ha, đột nhiên nhớ ra Hoàng thượng còn ở đây, thế là vội vàng quay ngược lại, nhưng về đến trong lâu, phát hiện chỗ khách quý từ lâu đã người đi trà nguội rồi.

Hửm? Hoàng thượng đã đi rồi sao? Không thể nha, y làm Hoàng đế hẳn phải rất có tố chất mới đúng nha, sao có thể không nói với chủ nhân ta một tiếng chứ.

Lẩm bẩm thì thầm, hắn lại đến hậu viện, vừa hay nhìn thấy ba người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo từ bên ngoài đi qua, vội tiến lên nói: "Ba vị công tử, Hoàng thượng đâu?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Mới vừa rồi đã hồi cung rồi."
"Hả?"
Hàn Nghệ sửng sốt, thầm mắng, Hoàng đế này quả nhiên là kẻ không có tố chất.

Lư Sư Quái cười nói: "Hoàng thượng vi phục xuất tuần, có nhiều chỗ không tiện, vừa rồi sau khi người nhìn thấy Tiểu Béo xuất hiện thì lặng lẽ rời đi, bảo chúng ta nói với ngươi một tiếng."
Hàn Nghệ tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, tò mò nói: "Hôm nay sao Hoàng thượng lại đến đây?"
Trịnh Thiện Hành cười dài nói: "Hôm nay Hoàng thượng đến đây vốn là bắt ngươi hỏi tội, nhưng không ngờ vừa đến thì nghe được luận điệu hoang đường của ngươi, kết quả là quên mất."
"Hỏi tội?" Hàn Nghệ hoảng sợ nói: "Thật hay giả?"
Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đồng thời gật đầu.

Tên tiểu tử Vương Huyền Đạo này tinh ranh, không thể được, nhưng uy tín của Lư Sư Quái rất cao nha.

Hàn Nghệ buồn bực nói: "Các ngươi đừng dọa ta à! Ta là một quan nhỏ thành thật an phận, không có phạm pháp, làm gì có tội mà hỏi."
Lư Sư Quái cười nói: "Thật ra Hoàng thượng cũng không nói rõ ràng, người chỉ nói chúng ta sao lại không đến Ngự Sử Đài, đặc biệt là ngươi, Trương Minh kia dâng tấu buộc tội ngươi giả bệnh xin nghỉ."
"Cái gì?"
Hàn Nghệ tức giận nói: "Trương Minh này thật là trả đũa mà, hôm đó rõ ràng là ông ta đuổi ta ra, sao lại biến thành ta giả bộ xin nghỉ rồi?"
Lư Sư Quái ha ha nói: "Đó là chứng bệnh "phong hàn không định hướng không quy tắc ho khan gián đoạn ngấn lệ phun khạc"."
"Hả? Việc này!"
Bản thân Hàn Nghệ cũng không nhớ rõ, theo bản năng nói: "Trí nhớ Lư công tử thật tốt nha!"
Lư Sư Quái nói: "Ta thường ghi nhớ những chứng bệnh chưa từng nghe qua rất sâu sắc."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ cười ha ha, thầm nghĩ, chuyện này ngươi cũng tin? Có phải thần y không nha! Biết không giấu được ba người bọn họ, nói: "Khi đó ta nói với bọn họ chuyện này không đáng tin, là bọn họ muốn tin, bây giờ lại đến trách ta, cho dù đi nói đến chỗ Hoàng thượng, ta cũng không sợ nha!"
Trịnh Thiện Hành biết thằng nhãi này nói chuyện trước nay vô cùng cẩn thận, sẽ không để người ta bắt được nhược điểm gì, nói: "Được rồi, được rồi, Hoàng thượng nếu thật sự muốn trách tội ngươi, ngươi há có thể nhẹ nhàng như vậy.

Thật ra Hoàng thượng hi vọng chúng ta có thể sớm ngày lập công, cũng tiện danh chính ngôn thuận thăng quan cho chúng ta.

Giám Sát Ngự Sử tuy nói quyền lực lớn, nhưng bên trên còn có Ngự Sử Trung Thừa và Ngự Sử Đại Phu áp chế, chức quan quá nhỏ, khó cho Hoàng thượng sự ủng hộ mãnh liệt trên triều chính, nhưng trước mắt Hoàng thượng hình như bức thiết cần chúng ta lên tiếng ủng hộ người trên triều đình."
Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Ý Hoàng thượng là?"
Vương Huyền Đạo híp mắt, nói: "Ngự Sử Đại Phu bệnh lâu trên giường, nghe nói gần đây bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, xem ra rất khó qua được mùa đông năm nay, Hoàng thượng tuy chỉ nói để Lư huynh đi khám thử xem, nhưng phỏng chừng hi vọng chúng ta có thể tranh thủ chức Ngự Sử Đại Phu thử."
Hàn Nghệ cả kinh thất sắc nói: "Ngự Sử Đại Phu?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện