Dịch: mafia777
Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Hàn Nghệ đã đoán ra bảy tám phần.
Chuyện này rất đơn giản, cũng không khó đoán. Nếu như ngày đó Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ cùng một chỗ với Hùng Đệ, như vậy nhất định sẽ sinh ra nghi vấn, chỉ cần phái người đến Mai thôn thoáng tìm hiểu một chút là được. Dù sao Mai thôn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa vóc người của hắn cũng khá cao, rất nhanh là biết hắn là ai rồi.
Thế nhưng Hàn Nghệ thấy lông mày của Dương Phi Tuyết giương lên, tựa như đang dương dương tự đắc, thầm nghĩ, xem ra nàng khá là hưởng thụ việc bố trí cục diện tìm ra ta, đã như vậy, nếu ta biểu hiện quá lãnh đạm, chẳng phải sẽ quét mất sự hứng thú của nàng sao, đây không phải là hành động sáng suốt. Ta hẳn là nên giả vờ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc mới tốt, liền nói: "Cái gì? Chuyện này... chuyện này làm sao có khả năng, làm sao cô lại ở đó được?"
Một pha kinh ngạc bất chợt này, dù là ngôi sao điện ảnh cũng không thể hơn hắn.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết nhẹ nở nụ cười: "Có câu là, trí giả ngàn lo, tất có chỗ lỡ."
Cô cười rồi, vậy là quá dễ nói chuyện rồi.
Tiếp theo nàng liền đem đầu đuôi sự tình nói cho Hàn Nghệ.
Nguyên lai ngày đó sau khi Dương lão phu nhân hồi phủ xong, trong lòng phiền muộn, lại cảm thấy Hùng Đệ phụ mẫu đều mất, lẻ loi hiu quạnh, vô cùng đáng thương, lòng sinh đồng tình, liền sai Dương Phi Tuyết đi đưa chút tiền cho Hùng Đệ. Đồng thời còn nói nếu như Hùng Đệ đồng ý, liền có thể đến Dương phủ làm hạ nhân, làm chút việc vụn vặt, như vậy chí ít có thể sinh tồn được, hơn nữa sẽ không bị người bắt nạt, hạ nhân Dương phủ ở bên ngoài cũng là phi thường trâu bò đấy.
Nhưng khi Dương Phi Tuyết tới phủ nha thì, Hùng Đệ vừa mới rời đi xong, nang liền vội vàng đuôi theo. Cũng không biết ban đầu Hùng Đệ vốn không về nhà, mà là đi mua hương nến tế bái cha mẹ, vì lẽ đó Dương Phi Tuyết một đường đuổi tới nhà của y, cũng không nhìn thấy y đâu. Nàng liền dứt khoát đến phụ cận tìm một chút, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Hàn Nghệ cùng Hùng Đệ đang ở cùng một chỗ.
Hàn Nghệ nghe xong, cung là dở khóc dở cười, đây đúng là một sự trùng hợp, kỳ thực trong lòng hắn cung buồn bực, lấy sự cảnh giác của hắn, không có đạo lý có người theo dõi hắn cũng không biết. Lại hỏi: "Thế nhưng cô làm sao biết được chuyện Tích Thủy Quan Âm là ta làm ra?"
Dương Phi Tuyết cười nói: "Bởi vì ta trước tiên sai người âm thầm đi Mai thôn điều tra ngươi, biết được hóa ra ngày ấy tại trong rừng là ngươi gạt ta, mà ta lại xem qua lời khai của hòa thượng Cửu Đăng, gã hầu hết đều thừa nhận, chi co không chịu thừa nhận Tích Thủy Quan Âm là do gã chôn xuống, hắn luôn miệng nói là Hùng Đệ hãm hại gã, nếu như ta không có phát hiện ra ngươi, có lẽ ta cung sẽ không tin tưởng gã, thế nhưng xét thấy biểu hiện trước đó của ngươi, vì lẽ đó ta dám xác định tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ngươi. Có phải ngươi cho rằng không có ai sẽ tin tưởng lời nói của hòa thượng Cửu Đăng kia, vì lẽ đó sẽ không có người tra đến trên đầu ngươi."
Hàn Nghệ vô cùng nổi giận nói: "Không sai, ta tin tưởng chỉ cần vạch trần âm mưu của con lừa trọc kia, sẽ không có người tiếp tục tin tưởng gã, tự nhiên cũng sẽ không truy xét đến trên đầu ta, thật đúng là người tính không bằng trời tính mà."
Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ dường như một con gà trống bại trận vậy, trong lòng liền cực kỳ sảng khoái, cái nang quan tâm là chuyện ngày đó bị Hàn Nghệ lừa thảm như vậy, nếu như dựa vào vũ lực giải quyết việc này, vậy thì còn gì thú vị, dù sao nang cung chỉ là một tiểu cô nương, cho nên nàng rất muốn lấy gậy ông đập lưng ông.Thí dụ như vạch trần bẫy rập mà Hàn Nghệ bày ra, điều này so với giết Hàn Nghệ thì càng vui vẻ hơn rồi, ngẩng đầu nói: "Ngươi còn có lời nào để nói không?"
Ngươi là ngu ngốc sao, ta đều lấy đao đâm chính mình rồi, ngươi còn muốn ta nói cái gì? Hàn Nghệ sững sờ, lắc đầu nói: "Ta không có lời nào để nói, kỳ thực chuyện của Hùng Đệ, ta thât sự cũng không thẹn với lương tâm, tuy rằng cô nói việc này khiến cho danh dự của Dương gia các cô thoáng chịu đến một ít tổn hại, nhưng đây cũng không phải bản ý của ta. Tuy nhiên bất kể nói thế nào, ngày đó ta xác thực đã lừa cô, vì lẽ đó cô muốn giết muốn mổ, đều là nên thế."
Dương Phi Tuyết như cười như không nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói là vì phải trả nợ cứu vợ, mới phải đi lừa người như thế, cầu ta tha cho ngươi một cái mạng."
Cùng một chiêu đem dùng hai lần, ngươi cung không khỏi quá xem thường ta rồi. Hàn Nghệ lắc đầu một cái, thái độ phi thường thành khẩn nói rằng: "Việc này vốn là sai lầm của ta, ta cung vẫn vô cùng áy náy, nếu như ngày đó cô chẳng quan tâm, chỉ là tùy tiện vưt ít tiền cho ta, có lẽ ta còn không cảm thấy áy náy như vậy, thế nhưng ta biêt cô là một người tốt, vì lẽ đó ta cung cực kỳ hy vọng có thể chịu đến trừng phạt nên có, nói như vậy, trong lòng ta cũng sẽ khá hơn một chút."
Cú vỗ mông ngựa này là nửa thật nửa giả, vỗ đến mức thực sự là không để lại vết tích, khiến người ta chỉ có thể vui vẻ tiếp thu.
Dương Phi Tuyết nghe được Hàn Nghệ nói nàng là một người tốt, trong lòng quả thật có chút nho nhỏ hài lòng, ngoài miệng lại hừ lạnh: "Ngươi đừng tưởng nói ra lời như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta lớn đến từng này, còn chưa bao giờ bị người lừa gạt như vậy, ngươi có biết hay không, cả đêm hôm đó ta đều ngủ không được ngon giấc."
"Xin lỗi!" Hàn Nghệ cúi đầu nói: "Cô giết ta đi."
Mặc dù Dương Phi Tuyết nói như vậy, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời nói của Hàn Nghệ, nếu trong lòng không mang áy náy, như vậy Hàn Nghệ cung sẽ không lấy đao đâm chính mình rồi. Hơn nữa từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ chưa bao giờ biện hộ nửa câu cho mình, thái độ tốt đến không tưởng, có câu là chống cự thì nghiêm trị, mà thành khẩn thì khoan hồng, liền nói: "Ngươi chết rồi thì có ích lợi gì với ta?"
Những lời này ta cực kỳ tán đồng, chỉ mong ngươi sẽ luôn nghĩ như thế. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô cho ta một ít thời gian, ta kiếm ra tiền xong sẽ trả lại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ thiếu chút tiền này sao?"
Hàn Nghệ nói: vVậy... vậy cô nói, phải làm sao bây giờ?"
"Ta..."
Dương Phi Tuyết cung không biết nên làm thế nào cho phải, nguyên bản nang là muốn chỉnh Hàn Nghệ một trận, cho hắn một ít giáo huấn, nhưng mà xét thấy thái độ ăn năn của Hàn Nghệ, nang vốn tâm địa thiện lương nên cũng thật là không hạ thủ được, không khỏi trầm ngâm. Nếu nói cứ như vậy buông tha Hàn Nghệ, nang lại cảm thấy quá tiện nghi cho hắn, dù sao ngày ấy Hàn Nghệ khóc thê thảm như vậy, thật sự làm cho nàng cả đêm mất ngủ, vẫn canh cánh trong lòng, cũng không dám đi săn thú nữa, bắn cung cũng bị ám ảnh. Nhưng nếu nói bởi vậy mà giết Hàn Nghệ, như vậy không khỏi quá mức rồi, đặc biệt sau khi nàng biết được tình huống trong nhà của Hàn Nghệ xong. Suy nghĩ nửa ngày, nang mới nói: "Hiện tại ta còn không nghĩ ra, coi như là ngươi nợ ta đi, chờ ta nghĩ ra được, lại tới tìm ngươi."
"Đa tạ ân khoan dung của Dương cô nương, ngay khac nếu có việc cần dùng đến ta, ta Hàn Nghệ nguyện dốc hết sức khuyển mã."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, Dương Phi Tuyết làm sao có khả năng yêu cầu một tên tiểu tử nông gia như ta giúp đỡ cái gì. Đây còn không phải là đánh rắm sao, gió vừa thổi liền tản đi, tương lai vẫn là ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta thôi.
Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, ừ một tiếng: "Được rồi, ta đi trước."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "A? Cô liền đi luôn sao? Cô không dẫn theo ta cùng đi sao?"
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Tại sao ta phải dẫn ngươi đi cùng?"
Người này thực sự là quá không biết ngại ngùng, lại muốn người ta một cái hoa cúc đại khuê nữ dẫn một tên có vợ đi cùng, đây là định làm gì? Hàn Nghệ nói: "Cô không dẫn ta đi giải thích với Dương Công chuyện của Hùng Đệ sao?"
Dương Phi Tuyết sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không cần, việc này ta cũng không có nói với cha ta, con lừa trọc kia hại nhiều người như vậy, tất nhiên phải chịu báo ứng. Hơn nữa, coi như Tích Thủy Quan Âm là ngươi làm ra, nếu không phải gã có lòng tham tài, cũng sẽ không sẽ rơi vào bẫy của ngươi. Cuối cùng, vẫn là do chính gã qua tham lam."
Như vậy không thể tốt hơn rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi. Đây bất quá là lời nói thăm do của hắn mà thôi, kỳ thực trong lòng hắn cũng đã đoán được điều này. Hơn nữa hắn dám khẳng định Dương Phi Tuyết tuyệt đối không biết chuyện hắn trộm vàng. Nếu không thì, tính chất chuyện này liền thay đổi, không thể là Dương Phi Tuyết đơn độc tìm hắn, nhất định là quan binh tới cửa."
Sự thực cũng là như thế, bởi vì lúc đó Tiểu Dã suýt chút nữa phát hiện Dương Phi Tuyết, vì vậy nàng không còn dám tiếp tục theo dõi. Hôm sau mới phái người đi hỏi thăm Hàn Nghệ, vậy là đủ thời gian để Hàn Nghệ gây an rồi.
Dương Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, sau đó rời đi.
"Hô...!"
Dương Phi Tuyết đi rồi, Hàn Nghệ đột nhiên thở ra một hơi, đặt mông ngồi ở trên băng đá, sau lưng không ngờ đã ướt đẫm một mành.
Hắn sợ hãi sao?
Hắn đương nhiên sợ, hắn sợ hãi muốn chết, Dương gia này không phải là gia tộc bình thường nha, không phải cái loại như Vương Bảo có thể so sánh. Có thể nói, Vương Bảo trước mặt Dương Phi Tuyết, cũng không có khác biệt gì với Hàn Nghệ cả, đều chẳng qua là giun dế mà thôi, Dương Phi Tuyết muốn giết Hàn Nghệ, vậy thì đúng là như bóp chết một con kiến vậy, dễ như ăn bánh, đây chính là quyền uy của quý tộc.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sợ đến mức thật sự lấy đao đi đâm chính mình. Kể cả Dương Phi Tuyết không ngăn cản, một đao kia cung là đâm trúng dưới xương sườn mà thôi. Đây cũng là vì sao hắn không lựa chọn cắt cổ, là bởi vì cắt cổ quá nhanh, khoảng cách ngắn, nguy hiểm hệ số lại cao, vạn nhất Dương Phi Tuyết không có ngăn lại đúng lúc, vậy thì lúng túng.
Ở trong đình nghỉ ngơi nửa ngày xong, hắn liền đứng dậy rời đi, nguy hiểm vĩnh viễn đến từ chính những điều mình không biết, việc này nếu đã bại lộ, hắn ngược lại là không lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì đáng phải lo lắng cả. Điều càng khiến hắn sốt ruột chính là phải làm sao mới có thể tuồn ra ngoài những kim ngân châu báu kia, bởi vì sự tình bi ai nhất cõi đời này, không gì bằng có tiền mà lại không tiêu được.
Nhưng mà sau khi nghe ngóng bên ngoài xong, hắn mới biết nguyên lai vàng bạc tại Đường triều, không thể coi là tiền được. Bởi vì vàng bạc không có tính lưu thông, nếu như ngươi cầm vàng bạc đi mua đồ bên đường, thứ nhất, đối phương bình thường sẽ không dùng đến, thứ hai, còn có thể gặp phải quan sai.
Bởi vì vàng bạc tuy rằng quý giá, nhưng giá trị quá to lớn, ngươi cầm một thỏi vàng trả tiền ăn cơm, người khác phải bỏ ra bao nhiêu tiền đồng với lụa là mới đủ trả lại cho ngươi? Hơn nữa, bách tính tiếp xúc vàng bạc ít, không hiểu cách phán đoán phẩm chất của vàng bạc, trời mới biết số vàng bạc của ngươi giá trị bao nhiêu tiền. Tại dân gian cung không có định ra giá trị rõ ràng, bách tính đắn đo khó định, vì vậy tính lưu thông của vàng bạc trong dân gian là hầu như không có.
Còn có, sản lượng vàng bạc thời bây giờ tại Đường triều là cực kỳ phi thường ít ỏi, mà lại còn đều phải hiến cho hoàng thượng, sau đó mới dùng để chế tạo ra các loại khí cụ hoặc là dùng để ban thưởng cho có thần tử có công hoặc là phi tần cung nữ. Nếu không biết lai lịch số vàng của ngươi, có phải là trộm từ quốc gia hay không, nói không chắc liền bắt ngươi tới quan phủ luôn.
Vì lẽ đó thị trường vàng bạc tại dân gian Đường triều, có thể nói là có tiền cũng không thể mua được. Vàng bạc là đáng giá, là quý báu, điều này ai cũng biết, thế nhưng giá trị bao nhiêu tiền? Quý báu đến mức nào? Như thế nào mới phán đoán được thật giả. Những điều này dân chúng tầm thường cũng không biết. Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao vàng bạc không có tính lưu thông, bởi vì tiếp xúc được quá ít người.
Thế nhưng noi đi noi lai, đã có giá cả, vậy khẳng định vẫn có thị trường, chín phần mười thị trường vàng bạc là đến từ buôn bán bên ngoài. Khi các thương nhân các nơi Arab, Nam Dương hay Phù Tang, đến Đại Đường giao dịch tơ lụa, bọn họ thường thường đều dùng vàng bạc châu ngọc để giao dịch.
Tiền tệ tuần hoàn tại Đường triều chính là tiền lụa, tiền, tiền đồng, lụa mềm, vải lụa, thế nhưng đây cũng vừa vặn là những sản phẩm người nước ngoài cần mua. Như vậy nhất định phải tìm kiếm chất môi giới thứ ba tham gia vào. Người Arab thường thường dùng hương liệu để hối đoái, ngoại trừ hương liệu, liền còn có khí cụ bằng vàng bạc. còn người Phù Tang thì trên căn bản là dùng vàng bạc để mua hàng. Trong khối thị trường này, vàng bạc có thể coi là tiền lưu thông, bởi vì nó có giá trị.
Còn thừa lại một thành, chính là thị trường quý tộc. Đồ trang sức vốn được phi thường yêu thích, bách tính bình thường mua không nổi, thế nhưng con cháu quý tộc có thể dùng. Nói thí dụ như ngựa, một thớt ngựa tốt có giá trị vô cùngnđăt gia, dùng tiền lụa đi mua sắm, vậy thì quá lao lực, nhưng nếu dùng vàng, liền thuận tiện hơn nhiều. Bởi vì bọn họ đều là dân chuyên chơi vàng, song phương đều thừa nhận giá trị của vàng, vì vậy vàng bạc cũng có tính lưu thông nhất định trong giới quý tộc.
Thế nhưng, nhìn chung vào thị trường của Đường triều, trước sau đều không thể lấy vàng bạc coi là tiền được. mặc dù là thị trường giao dịch có liên quan đến vàng bạc, cung chỉ có thể nói là lấy vật đổi vật, vàng bạc chỉ là vật dụng quý trọng, mà không phải tiền. Nói đơn giản thì, nếu như ngươi tại Đường triều, chẳng may nói ra câu "ta muốn dùng vàng đi mua ngựa". Như vậy ngữ pháp của ngươi liền sai rồi, phải nói là dùng vàng đi đổi ngựa mới đúng.
Đây đối với Hàn Nghệ mà nói, không phải là một tin tức tốt nha, vàng bạc khuyết thiếu, khiến vàng trong tay hắn có vẻ càng chói mắt, một khi lấy ra dùng, lập tức sẽ đưa tới người chú ý.
Mặt khác, đường dây tiêu thụ vàng bạc vẫn là cách hắn quá xa, hắn chỉ là một tiểu tử nông gia mà thôi, làm sao có thể quan hệ cùng quý tộc. Còn thị trường buôn bán bên ngoài thì hơn nửa là quan phủ khống chế rồi, hắn lại càng khó thẩm thấu vào.
Xem ra trong thơi gian ngăn, là cực kỳ khó tuồn số vàng này ra ngoài.
Hàn Nghệ thất vọng mà về, thị trường kinh tế Đường triều cũng quá mức đơn điệu đi, không giống cái thị trường chứng khoán phức tạp của hậu thế kia, bất kỳ vật đáng tiền gì cũng đều có đường dây tiêu thụ riêng, mặc kệ có phải là hợp pháp hay không. Tỷ như đồ cổ, súng đạn, ma tuý, tang vật, v...v cũng có thể rất nhanh đổi ra tiền mặt được. Bởi vì đường dây thực sự là quá nhiều, chỉ cần ngươi ra gia hơi hơi rẻ hơn chút so với thị trường, liền lập tức có lượng lớn người tranh nhau đến mua. Còn tại Đường triều thì hắn cực kỳ khó thần không biết quỷ không hay hối đoái số vàng lớn như vậy thành tiền được.
Thật là khiến người ta hao tổn cân não suy nghĩ a!
Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Hàn Nghệ đã đoán ra bảy tám phần.
Chuyện này rất đơn giản, cũng không khó đoán. Nếu như ngày đó Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ cùng một chỗ với Hùng Đệ, như vậy nhất định sẽ sinh ra nghi vấn, chỉ cần phái người đến Mai thôn thoáng tìm hiểu một chút là được. Dù sao Mai thôn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa vóc người của hắn cũng khá cao, rất nhanh là biết hắn là ai rồi.
Thế nhưng Hàn Nghệ thấy lông mày của Dương Phi Tuyết giương lên, tựa như đang dương dương tự đắc, thầm nghĩ, xem ra nàng khá là hưởng thụ việc bố trí cục diện tìm ra ta, đã như vậy, nếu ta biểu hiện quá lãnh đạm, chẳng phải sẽ quét mất sự hứng thú của nàng sao, đây không phải là hành động sáng suốt. Ta hẳn là nên giả vờ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc mới tốt, liền nói: "Cái gì? Chuyện này... chuyện này làm sao có khả năng, làm sao cô lại ở đó được?"
Một pha kinh ngạc bất chợt này, dù là ngôi sao điện ảnh cũng không thể hơn hắn.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết nhẹ nở nụ cười: "Có câu là, trí giả ngàn lo, tất có chỗ lỡ."
Cô cười rồi, vậy là quá dễ nói chuyện rồi.
Tiếp theo nàng liền đem đầu đuôi sự tình nói cho Hàn Nghệ.
Nguyên lai ngày đó sau khi Dương lão phu nhân hồi phủ xong, trong lòng phiền muộn, lại cảm thấy Hùng Đệ phụ mẫu đều mất, lẻ loi hiu quạnh, vô cùng đáng thương, lòng sinh đồng tình, liền sai Dương Phi Tuyết đi đưa chút tiền cho Hùng Đệ. Đồng thời còn nói nếu như Hùng Đệ đồng ý, liền có thể đến Dương phủ làm hạ nhân, làm chút việc vụn vặt, như vậy chí ít có thể sinh tồn được, hơn nữa sẽ không bị người bắt nạt, hạ nhân Dương phủ ở bên ngoài cũng là phi thường trâu bò đấy.
Nhưng khi Dương Phi Tuyết tới phủ nha thì, Hùng Đệ vừa mới rời đi xong, nang liền vội vàng đuôi theo. Cũng không biết ban đầu Hùng Đệ vốn không về nhà, mà là đi mua hương nến tế bái cha mẹ, vì lẽ đó Dương Phi Tuyết một đường đuổi tới nhà của y, cũng không nhìn thấy y đâu. Nàng liền dứt khoát đến phụ cận tìm một chút, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Hàn Nghệ cùng Hùng Đệ đang ở cùng một chỗ.
Hàn Nghệ nghe xong, cung là dở khóc dở cười, đây đúng là một sự trùng hợp, kỳ thực trong lòng hắn cung buồn bực, lấy sự cảnh giác của hắn, không có đạo lý có người theo dõi hắn cũng không biết. Lại hỏi: "Thế nhưng cô làm sao biết được chuyện Tích Thủy Quan Âm là ta làm ra?"
Dương Phi Tuyết cười nói: "Bởi vì ta trước tiên sai người âm thầm đi Mai thôn điều tra ngươi, biết được hóa ra ngày ấy tại trong rừng là ngươi gạt ta, mà ta lại xem qua lời khai của hòa thượng Cửu Đăng, gã hầu hết đều thừa nhận, chi co không chịu thừa nhận Tích Thủy Quan Âm là do gã chôn xuống, hắn luôn miệng nói là Hùng Đệ hãm hại gã, nếu như ta không có phát hiện ra ngươi, có lẽ ta cung sẽ không tin tưởng gã, thế nhưng xét thấy biểu hiện trước đó của ngươi, vì lẽ đó ta dám xác định tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ngươi. Có phải ngươi cho rằng không có ai sẽ tin tưởng lời nói của hòa thượng Cửu Đăng kia, vì lẽ đó sẽ không có người tra đến trên đầu ngươi."
Hàn Nghệ vô cùng nổi giận nói: "Không sai, ta tin tưởng chỉ cần vạch trần âm mưu của con lừa trọc kia, sẽ không có người tiếp tục tin tưởng gã, tự nhiên cũng sẽ không truy xét đến trên đầu ta, thật đúng là người tính không bằng trời tính mà."
Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ dường như một con gà trống bại trận vậy, trong lòng liền cực kỳ sảng khoái, cái nang quan tâm là chuyện ngày đó bị Hàn Nghệ lừa thảm như vậy, nếu như dựa vào vũ lực giải quyết việc này, vậy thì còn gì thú vị, dù sao nang cung chỉ là một tiểu cô nương, cho nên nàng rất muốn lấy gậy ông đập lưng ông.Thí dụ như vạch trần bẫy rập mà Hàn Nghệ bày ra, điều này so với giết Hàn Nghệ thì càng vui vẻ hơn rồi, ngẩng đầu nói: "Ngươi còn có lời nào để nói không?"
Ngươi là ngu ngốc sao, ta đều lấy đao đâm chính mình rồi, ngươi còn muốn ta nói cái gì? Hàn Nghệ sững sờ, lắc đầu nói: "Ta không có lời nào để nói, kỳ thực chuyện của Hùng Đệ, ta thât sự cũng không thẹn với lương tâm, tuy rằng cô nói việc này khiến cho danh dự của Dương gia các cô thoáng chịu đến một ít tổn hại, nhưng đây cũng không phải bản ý của ta. Tuy nhiên bất kể nói thế nào, ngày đó ta xác thực đã lừa cô, vì lẽ đó cô muốn giết muốn mổ, đều là nên thế."
Dương Phi Tuyết như cười như không nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói là vì phải trả nợ cứu vợ, mới phải đi lừa người như thế, cầu ta tha cho ngươi một cái mạng."
Cùng một chiêu đem dùng hai lần, ngươi cung không khỏi quá xem thường ta rồi. Hàn Nghệ lắc đầu một cái, thái độ phi thường thành khẩn nói rằng: "Việc này vốn là sai lầm của ta, ta cung vẫn vô cùng áy náy, nếu như ngày đó cô chẳng quan tâm, chỉ là tùy tiện vưt ít tiền cho ta, có lẽ ta còn không cảm thấy áy náy như vậy, thế nhưng ta biêt cô là một người tốt, vì lẽ đó ta cung cực kỳ hy vọng có thể chịu đến trừng phạt nên có, nói như vậy, trong lòng ta cũng sẽ khá hơn một chút."
Cú vỗ mông ngựa này là nửa thật nửa giả, vỗ đến mức thực sự là không để lại vết tích, khiến người ta chỉ có thể vui vẻ tiếp thu.
Dương Phi Tuyết nghe được Hàn Nghệ nói nàng là một người tốt, trong lòng quả thật có chút nho nhỏ hài lòng, ngoài miệng lại hừ lạnh: "Ngươi đừng tưởng nói ra lời như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta lớn đến từng này, còn chưa bao giờ bị người lừa gạt như vậy, ngươi có biết hay không, cả đêm hôm đó ta đều ngủ không được ngon giấc."
"Xin lỗi!" Hàn Nghệ cúi đầu nói: "Cô giết ta đi."
Mặc dù Dương Phi Tuyết nói như vậy, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời nói của Hàn Nghệ, nếu trong lòng không mang áy náy, như vậy Hàn Nghệ cung sẽ không lấy đao đâm chính mình rồi. Hơn nữa từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ chưa bao giờ biện hộ nửa câu cho mình, thái độ tốt đến không tưởng, có câu là chống cự thì nghiêm trị, mà thành khẩn thì khoan hồng, liền nói: "Ngươi chết rồi thì có ích lợi gì với ta?"
Những lời này ta cực kỳ tán đồng, chỉ mong ngươi sẽ luôn nghĩ như thế. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô cho ta một ít thời gian, ta kiếm ra tiền xong sẽ trả lại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ thiếu chút tiền này sao?"
Hàn Nghệ nói: vVậy... vậy cô nói, phải làm sao bây giờ?"
"Ta..."
Dương Phi Tuyết cung không biết nên làm thế nào cho phải, nguyên bản nang là muốn chỉnh Hàn Nghệ một trận, cho hắn một ít giáo huấn, nhưng mà xét thấy thái độ ăn năn của Hàn Nghệ, nang vốn tâm địa thiện lương nên cũng thật là không hạ thủ được, không khỏi trầm ngâm. Nếu nói cứ như vậy buông tha Hàn Nghệ, nang lại cảm thấy quá tiện nghi cho hắn, dù sao ngày ấy Hàn Nghệ khóc thê thảm như vậy, thật sự làm cho nàng cả đêm mất ngủ, vẫn canh cánh trong lòng, cũng không dám đi săn thú nữa, bắn cung cũng bị ám ảnh. Nhưng nếu nói bởi vậy mà giết Hàn Nghệ, như vậy không khỏi quá mức rồi, đặc biệt sau khi nàng biết được tình huống trong nhà của Hàn Nghệ xong. Suy nghĩ nửa ngày, nang mới nói: "Hiện tại ta còn không nghĩ ra, coi như là ngươi nợ ta đi, chờ ta nghĩ ra được, lại tới tìm ngươi."
"Đa tạ ân khoan dung của Dương cô nương, ngay khac nếu có việc cần dùng đến ta, ta Hàn Nghệ nguyện dốc hết sức khuyển mã."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, Dương Phi Tuyết làm sao có khả năng yêu cầu một tên tiểu tử nông gia như ta giúp đỡ cái gì. Đây còn không phải là đánh rắm sao, gió vừa thổi liền tản đi, tương lai vẫn là ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta thôi.
Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, ừ một tiếng: "Được rồi, ta đi trước."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "A? Cô liền đi luôn sao? Cô không dẫn theo ta cùng đi sao?"
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Tại sao ta phải dẫn ngươi đi cùng?"
Người này thực sự là quá không biết ngại ngùng, lại muốn người ta một cái hoa cúc đại khuê nữ dẫn một tên có vợ đi cùng, đây là định làm gì? Hàn Nghệ nói: "Cô không dẫn ta đi giải thích với Dương Công chuyện của Hùng Đệ sao?"
Dương Phi Tuyết sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không cần, việc này ta cũng không có nói với cha ta, con lừa trọc kia hại nhiều người như vậy, tất nhiên phải chịu báo ứng. Hơn nữa, coi như Tích Thủy Quan Âm là ngươi làm ra, nếu không phải gã có lòng tham tài, cũng sẽ không sẽ rơi vào bẫy của ngươi. Cuối cùng, vẫn là do chính gã qua tham lam."
Như vậy không thể tốt hơn rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi. Đây bất quá là lời nói thăm do của hắn mà thôi, kỳ thực trong lòng hắn cũng đã đoán được điều này. Hơn nữa hắn dám khẳng định Dương Phi Tuyết tuyệt đối không biết chuyện hắn trộm vàng. Nếu không thì, tính chất chuyện này liền thay đổi, không thể là Dương Phi Tuyết đơn độc tìm hắn, nhất định là quan binh tới cửa."
Sự thực cũng là như thế, bởi vì lúc đó Tiểu Dã suýt chút nữa phát hiện Dương Phi Tuyết, vì vậy nàng không còn dám tiếp tục theo dõi. Hôm sau mới phái người đi hỏi thăm Hàn Nghệ, vậy là đủ thời gian để Hàn Nghệ gây an rồi.
Dương Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, sau đó rời đi.
"Hô...!"
Dương Phi Tuyết đi rồi, Hàn Nghệ đột nhiên thở ra một hơi, đặt mông ngồi ở trên băng đá, sau lưng không ngờ đã ướt đẫm một mành.
Hắn sợ hãi sao?
Hắn đương nhiên sợ, hắn sợ hãi muốn chết, Dương gia này không phải là gia tộc bình thường nha, không phải cái loại như Vương Bảo có thể so sánh. Có thể nói, Vương Bảo trước mặt Dương Phi Tuyết, cũng không có khác biệt gì với Hàn Nghệ cả, đều chẳng qua là giun dế mà thôi, Dương Phi Tuyết muốn giết Hàn Nghệ, vậy thì đúng là như bóp chết một con kiến vậy, dễ như ăn bánh, đây chính là quyền uy của quý tộc.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sợ đến mức thật sự lấy đao đi đâm chính mình. Kể cả Dương Phi Tuyết không ngăn cản, một đao kia cung là đâm trúng dưới xương sườn mà thôi. Đây cũng là vì sao hắn không lựa chọn cắt cổ, là bởi vì cắt cổ quá nhanh, khoảng cách ngắn, nguy hiểm hệ số lại cao, vạn nhất Dương Phi Tuyết không có ngăn lại đúng lúc, vậy thì lúng túng.
Ở trong đình nghỉ ngơi nửa ngày xong, hắn liền đứng dậy rời đi, nguy hiểm vĩnh viễn đến từ chính những điều mình không biết, việc này nếu đã bại lộ, hắn ngược lại là không lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì đáng phải lo lắng cả. Điều càng khiến hắn sốt ruột chính là phải làm sao mới có thể tuồn ra ngoài những kim ngân châu báu kia, bởi vì sự tình bi ai nhất cõi đời này, không gì bằng có tiền mà lại không tiêu được.
Nhưng mà sau khi nghe ngóng bên ngoài xong, hắn mới biết nguyên lai vàng bạc tại Đường triều, không thể coi là tiền được. Bởi vì vàng bạc không có tính lưu thông, nếu như ngươi cầm vàng bạc đi mua đồ bên đường, thứ nhất, đối phương bình thường sẽ không dùng đến, thứ hai, còn có thể gặp phải quan sai.
Bởi vì vàng bạc tuy rằng quý giá, nhưng giá trị quá to lớn, ngươi cầm một thỏi vàng trả tiền ăn cơm, người khác phải bỏ ra bao nhiêu tiền đồng với lụa là mới đủ trả lại cho ngươi? Hơn nữa, bách tính tiếp xúc vàng bạc ít, không hiểu cách phán đoán phẩm chất của vàng bạc, trời mới biết số vàng bạc của ngươi giá trị bao nhiêu tiền. Tại dân gian cung không có định ra giá trị rõ ràng, bách tính đắn đo khó định, vì vậy tính lưu thông của vàng bạc trong dân gian là hầu như không có.
Còn có, sản lượng vàng bạc thời bây giờ tại Đường triều là cực kỳ phi thường ít ỏi, mà lại còn đều phải hiến cho hoàng thượng, sau đó mới dùng để chế tạo ra các loại khí cụ hoặc là dùng để ban thưởng cho có thần tử có công hoặc là phi tần cung nữ. Nếu không biết lai lịch số vàng của ngươi, có phải là trộm từ quốc gia hay không, nói không chắc liền bắt ngươi tới quan phủ luôn.
Vì lẽ đó thị trường vàng bạc tại dân gian Đường triều, có thể nói là có tiền cũng không thể mua được. Vàng bạc là đáng giá, là quý báu, điều này ai cũng biết, thế nhưng giá trị bao nhiêu tiền? Quý báu đến mức nào? Như thế nào mới phán đoán được thật giả. Những điều này dân chúng tầm thường cũng không biết. Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao vàng bạc không có tính lưu thông, bởi vì tiếp xúc được quá ít người.
Thế nhưng noi đi noi lai, đã có giá cả, vậy khẳng định vẫn có thị trường, chín phần mười thị trường vàng bạc là đến từ buôn bán bên ngoài. Khi các thương nhân các nơi Arab, Nam Dương hay Phù Tang, đến Đại Đường giao dịch tơ lụa, bọn họ thường thường đều dùng vàng bạc châu ngọc để giao dịch.
Tiền tệ tuần hoàn tại Đường triều chính là tiền lụa, tiền, tiền đồng, lụa mềm, vải lụa, thế nhưng đây cũng vừa vặn là những sản phẩm người nước ngoài cần mua. Như vậy nhất định phải tìm kiếm chất môi giới thứ ba tham gia vào. Người Arab thường thường dùng hương liệu để hối đoái, ngoại trừ hương liệu, liền còn có khí cụ bằng vàng bạc. còn người Phù Tang thì trên căn bản là dùng vàng bạc để mua hàng. Trong khối thị trường này, vàng bạc có thể coi là tiền lưu thông, bởi vì nó có giá trị.
Còn thừa lại một thành, chính là thị trường quý tộc. Đồ trang sức vốn được phi thường yêu thích, bách tính bình thường mua không nổi, thế nhưng con cháu quý tộc có thể dùng. Nói thí dụ như ngựa, một thớt ngựa tốt có giá trị vô cùngnđăt gia, dùng tiền lụa đi mua sắm, vậy thì quá lao lực, nhưng nếu dùng vàng, liền thuận tiện hơn nhiều. Bởi vì bọn họ đều là dân chuyên chơi vàng, song phương đều thừa nhận giá trị của vàng, vì vậy vàng bạc cũng có tính lưu thông nhất định trong giới quý tộc.
Thế nhưng, nhìn chung vào thị trường của Đường triều, trước sau đều không thể lấy vàng bạc coi là tiền được. mặc dù là thị trường giao dịch có liên quan đến vàng bạc, cung chỉ có thể nói là lấy vật đổi vật, vàng bạc chỉ là vật dụng quý trọng, mà không phải tiền. Nói đơn giản thì, nếu như ngươi tại Đường triều, chẳng may nói ra câu "ta muốn dùng vàng đi mua ngựa". Như vậy ngữ pháp của ngươi liền sai rồi, phải nói là dùng vàng đi đổi ngựa mới đúng.
Đây đối với Hàn Nghệ mà nói, không phải là một tin tức tốt nha, vàng bạc khuyết thiếu, khiến vàng trong tay hắn có vẻ càng chói mắt, một khi lấy ra dùng, lập tức sẽ đưa tới người chú ý.
Mặt khác, đường dây tiêu thụ vàng bạc vẫn là cách hắn quá xa, hắn chỉ là một tiểu tử nông gia mà thôi, làm sao có thể quan hệ cùng quý tộc. Còn thị trường buôn bán bên ngoài thì hơn nửa là quan phủ khống chế rồi, hắn lại càng khó thẩm thấu vào.
Xem ra trong thơi gian ngăn, là cực kỳ khó tuồn số vàng này ra ngoài.
Hàn Nghệ thất vọng mà về, thị trường kinh tế Đường triều cũng quá mức đơn điệu đi, không giống cái thị trường chứng khoán phức tạp của hậu thế kia, bất kỳ vật đáng tiền gì cũng đều có đường dây tiêu thụ riêng, mặc kệ có phải là hợp pháp hay không. Tỷ như đồ cổ, súng đạn, ma tuý, tang vật, v...v cũng có thể rất nhanh đổi ra tiền mặt được. Bởi vì đường dây thực sự là quá nhiều, chỉ cần ngươi ra gia hơi hơi rẻ hơn chút so với thị trường, liền lập tức có lượng lớn người tranh nhau đến mua. Còn tại Đường triều thì hắn cực kỳ khó thần không biết quỷ không hay hối đoái số vàng lớn như vậy thành tiền được.
Thật là khiến người ta hao tổn cân não suy nghĩ a!
Danh sách chương