dịch: mafia777

Sau khi định thời gian, địa điểm, Vương Đại Kim liền mang theo Vương Bảo cáo từ, đồng thời, Thẩm Tiếu cũng cùng Hàn Nghệ cáo từ.

"Cha, mượn nhiều tiền thế, con thấy hơi bất an."

Trên đường về, Vương Bảo có vẻ lo âu.

Vương Đại Kim liếc nhìn con, có câu hiểu con không ai bằng cha, ông ta hiểu rất rõ vì chính ông ta cũng là một người con. Ông ta cẩn thận, chặt chẽ, coi trọng đồng tiền, tiêu một đồng cũng tiếc. Tuy rằng ông ta keo kiệt nhưng Vương Bảo dường như còn hơn thế. Một lúc mà xuất ra nhiều tiền như vậy đến, không tránh khỏi việc Vương Bảo trong lòng cảm thấy sợ hãi. Ông ta an ủi con: "Con không cần sợ hãi, chúng ta đang ở Đại Đường. Chúng ta không đi ức hiếp bọn họ là được, bọn họ sẽ không dám động tay chân đâu. Đến lúc đó, chúng ta mang nhiều người đi, một tay giao tiền một tay giao vàng, không có vấn đề gì đâu."

Vương Bảo ngẫm lại cũng đúng, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, huống chi chỉ là một nước Phù Tang nho nhỏ, còn không thể coi là rắn được, nhiều nhất cũng chỉ như là một con sâu nhỏ mà thôi. Y là người ngoại lai, sẽ không dám lỗ mãng, thì sợ gì. Nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, gã bảo: "Nhưng phụ thân à, nhà chúng ta hình như không có nhiều tiền như vậy."

Họ chỉ là thường dân, trong nhà tài sản lại đa dạng, vải vóc, đất vườn, lương thực- đó đều là tài sản. Gom góp vào xem có đến một ngàn quan không, còn tiền thì không có nhiều như vậy.

Vương Đại Kim cau mày nói: "Ta biết, ta cũng đang nghĩ cách."

Vương Bảo hỏi: "Hay là chúng ta trực tiếp đi gọi Dương gia đến mua?"

Vương Đại Kim lắc đầu nói: "Không thể được. Dương gia mua mỗi lượng vàng giá mười một quan tiền, mà người Phù Tang bên kia bán mỗi lượng chỉ chín quan tiền. Mỗi lần qua tay, chúng lời hai trăm quan tiền. Trên đời này còn cách gì kiếm tiền mà lời hơn. Hơn nữa, nhất định phải mau, nếu để cho Dương gia biết thì nhất định Dương gia sẽ trực tiếp mua của người Phù Tang."

Vương Bảo nói: "Nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy. Nếu không thì mua ít đi một chút."

"Không được."

Vương Đại Kim lắc đầu nói: "Tuy rằng ta không rõ nguyên nhân, nhưng Dương gia rõ ràng rất cần vàng. Việc này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội vô cùng tốt. Kẻ nào có thể đưa ra vàng nhiều nhất, thì ân tình này Dương gia nhất định sẽ nhớ kỹ đấy, đến lúc đó nói không chừng con còn có thể đi theo Dương nhị công tử. Có Dương gia giúp, chúng ta càng không cần sợ hãi. Hiện tại, đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là Thẩm gia. Chúng ta mặc dù không nhiều tiền, nhưng Thẩm gia khẳng định là nhiều. Bọn họ kinh doanh tửu lầu, nói không chừng có thể mua cả phần này của chúng ta. Đến lúc đó, tiền lời thành ra cho gã, ân tình thì ko mò được. Sau này, con nhìn thấy kẻ phá gia chi tử kia còn phải thấp hơn gã một đoạn."

Vương Bảo vừa nghe đã thấy không thể được. Thấp hơn ai cũng không thể thấp hơn Thẩm Tiếu. Nếu không, những ngày sau này còn lăn lộn thế nào được nữa. Nhưng làm thế nào có được số tiền này, bèn nói: "Nhưng chúng ta lấy tiền từ đâu ra đây?"

Vương Đại Kim nói: "Phố Trì Liễu."

"Cha nói là mượn từ chỗ đám người Uông di, Trì di sao?" Vương Bảo nói.

Vương Đại Kim gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ở Dương Châu này, người có thể cho chúng ta mượn tiền không nhiều lắm. Chúng ta cũng lui tới buôn bán không ít lần với đám người Uông bà tử.. Chỗ mấy mụ ấy khẳng định có không ít tiền, hơn nữa chúng đã bán nhiều cô nương cho mụ ta nên mụ ta không thể không giúp chúng ta được."

Vương Bảo tuy di truyền từ Vương Đại Kim bản tính yêu tiền như tính mạng, đê tiện vô sỉ, hạ lưu ti tiện, nhưng dù sao còn tuổi nhỏ nên không can đảm bằng Vương Đại Kim. Vương Đại Kim trước kia cũng là một tiểu địa chủ bình thường, gặp may mắn nên vài năm nay phất lên. Nếu không có sự can đảm thì ông ta làm sao thành công được. Nhưng phải biết rằng, ông ta xuất thân từ nghề cho vay nặng lãi, nên đây cũng thể hiện rõ đặc thù của ông ta.

Vương Đại Kim hoàn toàn không sợ đám người Tang Mộc. Nhưng ông ta là rắn địa phương Dương Châu, đối phương chỉ là người Phù Tang mà thôi. Ông ta hoàn toàn không nghĩ ra được lý do gì để sợ cả. Đối diện hai trăm quan tiền lãi ròng này, hơn nữa còn có một cơ hội tuyệt hảo để nịnh bợ Dương gia, ông ta làm sao có thể bỏ qua.

- -------------

Buổi sáng hôm ấy, cha con Vương Đại Kim mang theo hơn hai mươi người, vội vàng đánh xe ngựa chở hai hòm gỗ lớn tới khách sạn Tứ Phương.

Tá Vu và Đông Hạo sớm nghênh đón ở cửa, đôi bên cùng hàn huyên một hồi.

Đi vào trong khách sạn, Đông Hạo nói: "Các hạ, tiền của ngài rất quan trọng. Trong lúc đợi Thẩm công tử đến, lên lầu hai cũng không tiện, hơn nữa nhiều người phức tạp. Vàng của chúng tôi quý giá vô cùng. Tang Mộc tiên sinh đã thuê hai căn phòng dưới lầu, ngài xem như vậy được không. Hai ngài đi lên và cùng đại ca của ta kiểm tra vàng, chúng tôi cùng thủ hạ của các ngài ở dưới kiểm tra tiền đồng."

Bởi vì chín trăm quan tiền đó trọng tải lớn, trên này cầu thang gỗ hẹp mong manh, chưa chắc đã chịu đựng được, cho dù là chịu đựng được, đợi Thẩm Tiếu đến đây, phòng ở bên trên cũng chưa chắc đã đặt xuống được. Kỳ thật Đông Hạo nói vậy cũng coi như là khách khí, nhưng chỉ có thể sắp đặt như vậy thôi.

Vương Đại Kim cũng tán thành, ông ta cũng không muốn quá nhiều người nhìn thấy vàng, liền gật đầu nói: "Được, cứ làm như ngươi nói đi."

Thế là, ông ta lệnh cho mấy trợ thủ đắc lực của mình đi theo Đông Hạo, Tá Vụ mang tiền đồng vào trong một căn phòng ở để kiểm tra. Trong khi đó, ông ta và Vương Bảo thì đi lên lầu hai.

Gặp được Tang Mộc tiên sinh, tất nhiên là không tránh khỏi chuyện trò một lúc.

"Đúng rồi, tại sao Thẩm công tử không cùng đi với các ngài?"

Sau một hồi nói chuyện, Tang Mộc tiên sinh hỏi.

Vương Bảo lẩm bẩm: "Gã ấy không đến trễ mới là chuyện lạ."

Vương Đại Kim trừng mắt nhìn thằng con rồi quay sang nói với Tang Mộc tiên sinh: "Không biết tiên sinh định đợi Thẩm công tử đến đây rồi tính, hay là chúng ta tính trước."

Tang Mộc cười nói: "Tất cả tính toán một lúc thì rất phiền toái. Nếu các hạ tới rồi, vậy chúng ta giao dịch trước đi. Các ngài chờ một chút."

Nói xong, y liền đi vào trong phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, y mang một rương gỗ nhỏ nặng trịch đi ra, miệng nói: "Khiến hai ngài đợi lâu. Cái rương này rất đáng giá, nên không dám để tôi tớ chạm vào."

"Đúng vậy, đúng vậy"

Vương Đại Kim liên tục gật đầu.

Tang Mộc mang rương gỗ nhỏ đặt ở trên chiếc bàn vuông được phủ bởi tấm tơ lụa quý báu, cười nói: "Đây là một trăm lượng vàng, mời hai ngài kiểm tra."

"Đa tạ, đa tạ!"

Tang Mộc trở lại giường ngồi.

Vương Đại Kim run rẩy mở cái rương gỗ nhỏ ra, vàng lóe lên, chỉ thấy những khối vàng nhỏ, sáng lên thứ hào quang mê hoặc được con người ưa chuộng từ rất lâu đời, hình chữ nhật, không lớn, mỗi khối nặng không quá năm lượng, tổng cộng hai mươi khối, chồng lên hai tầng, bầy đặt chỉnh tề.

Đôi mắt Vương Bảo như muốn rớt ra. Từ nhỏ đến giờ, gã chưa bao giờ thấy nhiều vàng đến như vậy.

Vương Đại Kim bộ dạng cũng như vậy, ngơ ngẩn mất một lát, ông ta mới nhấc một khối vàng lên, cũng không nỡ lập tức kiểm tra, mà là nhìn kỹ, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự nhẵn nhụi chỉ riêng của vàng kia.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa, Đông Hạo đột nhiên dùng tiếng Phù Tang nói vài câu.

Tang Mộc trả lời một câu. Nhận thấy Vương Đại Kim có vẻ vội vã nên nói: "Hai vị không cần lo, là Thẩm công tử đến."

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Thẩm Tiếu và Hàn Nghệ từ bên ngoài đi vào.

"Thật là có lỗi. Trên đường xảy ra chút bất ngờ nên đã tới chậm, khiến các ngài đợi lâu."

Thẩm Tiếu vừa vào cửa liền liên tiếp chắp tay nói xin lỗi.

Vương Bảo khinh khỉnh, khẽ hừ một tiếng, ngụ ý là, tin ngươi mới là lạ.

Tang Mộc khách khí nói: "Không sao, không sao. Thẩm công tử tới cũng rất đúng lúc."

Thẩm Tiếu đột nhiên đến bên cạnh Vương Bảo, nghiêng đầu nhìn.

Vương Bảo thu thân hình mập mạp lại: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Không xem thì không xem. Hiếm lắm hay sao. Ta cũng tới đây mua vàng đấy, chẳng lẽ ta không được xem sao. Thẩm Tiếu hừm một tiếng, nhưng trong lòng thì kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ Hàn Nghệ biết trước sao?"

"Vậy ngươi xem cái mà ngươi có ấy."

Thẩm Tiếu hừ một tiếng, hướng tới Tang Mộc nói: "Tang Mộc tiên sinh, tiền ta đã giao cho người của ngài kiểm xong rồi."

"Được, ta đi lấy vàng ra ngay."

Tang Mộc lại đi vào trong nhà.

Vương Đại Kim liếc mắt nhìn Thẩm Tiếu, nói: "Thẩm Tiếu, phụ thân ngươi chưa tới sao?"

Thẩm Tiếu vẻ mặt đắc ý nói: "Việc này vẫn là ta sắp xếp, cho nên phụ thân ta quyết định để cho ta toàn quyền phụ trách việc này."

Vương Đại Kim cười cười, không lên tiếng, âm thầm buồn thay cho Thẩm lão đầu, chín đời đơn truyền, mặc cho y khốn kiếp như vậy, ngươi vẫn phải cho y cơ hội rèn luyện bản thân. Tuy rằng lần này giao dịch mức khổng lồ, nhưng là hoàn toàn bởi vì như thế, cho nên khẳng định Thẩm Tiếu cũng không dám xằng bậy. Hơn nữa, còn có ông ta ở trong này, tuyệt đối có thể bảo vệ nếu chẳng may, sđối với lần dụng tâm này của Thẩm lão đầu. Vương Đại Kim cũng có thể hiểu được.

Vương Bảo liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "A, Hàn Nghệ, ngươi hiện tại đi theo Thẩm Tiếu?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, không đáp.

Thẩm Tiếu cười ha hả: "Sao? Ngươi không đồng ý sao?"

Vương Bảo đang muốn cãi lại, Vương Đại Kim thấp giọng nói: "Làm chuyện của mình, chớ cùng y ầm ĩ."

Vương Bảo gật gật đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tiếu, rồi lập tức xoay người sang chỗ khác.

Lúc này, Tang Mộc tiên sinh lại đi ra, trong tay cũng đang cầm một rương gỗ nhỏ như thế, giống y như cái trên tay Vương Bảo, không có chỗ nào khác biệt. Y đem rương gỗ nhỏ đặt ở bên phải chiếc bàn vuông phủ tơ lụa đắt tiền. Sau đó lại trở lại giường ngồi.

Thẩm Tiếu từ từ mở rương gô ra.

Vương Bảo không kiềm chế được, len lén liếc mắt sang, thấy ánh kim lóng lánh.

Bốp!

Thẩm Tiếu đột nhiên đóng hom gô lại, quay đầu sang, nhìn Vương Bảo nói: "Ngươi nhìn cái gì?"

Y làm sao biết mình nhìn lén, Vương Bảo đỏ mặt xấu hổ, nói thầm một câu: "Ai nhìn. Sau đó liền quay đầu đi."

Thẩm Tiếu cười một tiếng, dùng thân mình che lấy, rồi lại nhìn Hàn Nghệ, có ý tôn trọng. Hàn Nghệ nghiêng đầu tới, Thẩm Tiếu lập tức thu hồi ánh mắt, vờ lấy một thỏi vàng trong rương lên kiểm tra.

Vương Bảo xéo mắt qua thoáng nhìn, thấy Thẩm Tiếu vờ nhìn vàng, thầm nghĩ, con người phá gia chi tử này mà cũng biết về vàng sao? Thời cổ đại không có dụng cụ tinh vi, chỉ có biện pháp truyền thống. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc này cũng không có việc làm giả kỹ thuật lợi hại như đời sau. Nếu có công cụ đó thì, Hàn Nghệ mà tùy tiện làm vàng giả thì đến mẹ chúng nó cũng không nhận ra được.

Phương pháp kiểm tra của hai bên không có sai biệt lắm, đơn giản mà nói, đều là cắn và tính khối lượng.

Cắn!

Không phải nói nhiều, trong TV đều chiếu qua rất nhiều lần rồi, bởi vì vàng thật rất mềm, là có thể cắn được, màu của vàng gần giống với đồng nhưng đồng thì không cắn được. Nhưng ngay cả như vậy cũng cần có bộ răng tốt.

Còn định lượng mà nói thì, tự nhiên ước lượng sức nặng thôi, biểu hiện nhìn có đúng một trăm lượng úng, đây là cơ bản nhất, sau đó lại lấy thỏi đồng tới để so sánh về kích thước, độ lớn nhỏ. Vương Đại Kim đã chuẩn bị đủ, mang theo vài khối đồng lớn nhỏ không đều đến.

Đám vàng này tuy rằng không nhiều lắm, chỉ là hai mươi khối, nhưng đối với bọn họ mà nói, có thể nói là đại bộ phận gia sản rồi, ai cũng không dám qua loa. Không mất nhiều thời gian, mặt Vương Đại Kim đã lấm tấm mồ hôi.

Nhưng, Thẩm Tiếu nhanh hơn nhiều, cười nói: "Không có vấn đề gì, tất cả rất tốt."

Tang Mộc cười, gật gật đầu.

Vương Đại Kim cẩn thận hơn Thẩm Tiếu. Ông ta kiểm tra từng khối một, kiên nhẫn, chỉ hận là không thể để lại vết răng của mình trên từng mặt khối vàng. Sau khi lặp đi lặp lại và nhiều lần khẳng định, cuối cùng ông ta cũng đã hoàn thành thử nghiệm. Ông ta thở một hơi dài, đóng hòm gỗ lại, hướng về Tang Mộc nói: "Tang Mộc tiên sinh quả thật là người giữ chữ tín, một lượng cũng không thiếu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện