dịch: mafia777
Sau khi từ quan phủ đi ra, Hàn Nghệ liền trực tiếp về Mai thôn, vào thời khắc này thì Mai thôn đối với hắn mà nói chính là chỗ an toàn nhất.
Nói đi cũng phải nói lại, gây án ở đây so với hậu thế thì khó hơn nhiều.
Cũng không phải nói cái gì mà đoàn đội quá yếu, suy cho cùng thì kiến thức và ý thức phòng bị của đối phương so với hậu thế thấp hơn nhiều, mấu chốt là không thể biến mất. Sau khi gây án ở hậu thế xong thì Hàn Nghệ liền lập tức biến mất, một điểm càng quan trọng hơn là bọn họ đi lừa gạt những đối tượng đều là những thương nhân ham tiền, nên đối phương cũng không dám làm lớn chuyện. Về phần bọn họ sau khi lấy được rồi thì cũng không thể ở lại đây được nữa, chạy không thoát thì không có cách nào biến mất được. Hơn nữa Hàn Nghệ còn có nhà ở đây, điều này làm cho mỗi lần hắn có kế hoạch Hàn Nghệ đều phải nghĩ ra cho mình đường thoái lui trước, nếu không thì Cửu Đăng và Vương Đại Kim có thể bắt hắn dễ dàng.
Lúc về đến nhà, cũng vừa tới giờ ăn cơm tối, Tiêu Vân ngồi ở trên giường đang gặm khúc bánh mì khô cằn, không nghi ngờ gì nữa, nàng đang nhớ hắn, nhưng tuyệt đối là không phải loại nhớ nhung của hai người yêu dành cho nhau, mà là đang nghĩ về món bánh trứng, vì vậy mà lúc nàng nhìn thấy Hàn Nghệ về đến thì vô cùng hưng phấn, nhưng cũng biểu hiện sự hờn trách: "Ngươi đã về rồi, lần này sao đi lâu quá vậy?"
Lần này đúng là lần Hàn Nghệ rời nhà lâu nhất
"Sao? cô rất nhớ ta phải không?"
Hàn Nghệ cầm cái bao nặng trịch quăng lên giường, kêu bịch một cái.
"Không phải là nhớ ngươi mà là lo lắng cho ngươi."
Tiêu Vân lại nói tiếp: "Lần đi này ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?"
Vừa nói, Tiêu Vân vừa mở cái túi ra, nhìn thấy bên trong có hai xâu tiền, nàng la lên: "Oa! Ngươi kiếm được nhiều tiền thế à!"
Kỳ thực hai xâu tiền này là tiền lần trước Thẩm Tiếu đã thua hắn, cho dù có bị Vương Bảo phát hiện thì cũng không sao, bởi vì trong ván cờ này hắn là người có lợi nhiều nhất, hắn có thể nói tiền này là Tang Mộc bọn họ hoặc là do Thẩm Tiếu trả thù lao cho hắn.
Hàn Nghệ nằm lên giường và nói: "Đương nhiên rồi, nhà nuôi một tiên nữ, ta không kiếm nhiều tiền hơn một chút thì làm sao có thể nuôi được cô tiên nữ này chứ!"
Tiêu Vân sớm cũng đã nhìn ra rồi, cười hì hì nói: "Cám ơn ngươi quá khen."
Thực coi mình là như thế sao, không biết xấu hổ đây mà! Hàn Nghệ "xì" một tiếng, rồi không nói năng gì nữa.
Tiêu Vân cũng không nói nhiều nữa, liền vội vàng lấy tiền bỏ vào trong tủ, rất tự nhiên, nghiễm nhiên nàng cũng đã hiểu được cái tinh túy của một quản gia, luôn phải cần kiệm, lo cho gia đình gì gì đó, thật không đáng tin cậy chút nào. Cần kiệm và công việc quản gia vốn không có quan hệ gì với nhau, mấu chốt của công việc quản gia chính là cầm tiền trong tay rồi sau đó xài hết tiền, một quản gia là người phải luôn xài tiền.
Một lát sau, Tiêu Vân từ trong buồng đi ra, hai tay để ở sau lưng, nhìn Hàn Nghệ một cách hiền hòa, nhẹ nhàng nói: "Hàn Nghệ."
"Cái gì"
Hàn Nghệ nhướng mày.
Người này thật đúng là chẳng hiểu phong tình gì cả, Tiêu Vân lẩm bẩm trong miệng rồi nói: "Chuyện là vậy nè, áo của ngươi mặc lâu như vậy, cũng đã cũ rồi, giờ ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, nên đổi quần áo mới đi."
Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: "Lần sau ta ra ngoài sẽ mua một cái."
"Mua thì sẽ rất phí tiền."
"Không mua thì làm sao có áo mới."
Tiêu Vân liền hai mắt sáng ngời, đưa tay phải từ sau lưng ra, trên tay nàng cầm một bộ y phục, nói: "Ngươi xem, ta làm cho ngươi đấy, đây là bộ quần áo ta làm cho ngươi, cũng không tệ đấy chứ, ngươi mặc thử đi, chỗ nào không vừa thì ta sẽ sửa lại.
"Thật là cô làm nó cho ta à?" Hàn Nghệ hoảng sợ nói.
Tiêu Vân nói: "Còn giả được sao."
Hàn Nghệ vẻ mặt đầy sợ hãi xua tay nói: "Ta là người luôn thích cái cũ, cái cũ vẫn tốt hơn, mặc đồ mới ta lại thấy không quen."
Tiêu Vân cười nói: "Cái cũ thì làm sao tốt hơn cái mới chứ."
Hàn Nghệ nói: "Cô nhất thiết đừng nói như vậy, nếu như ta không nhớ ân tình cũ thì đã sớm bỏ cô rồi."
"Ngươi nói gì?"
Sắc mặt Tiêu Vân dần dần trầm xuống
Bây giờ còn chưa làm gì được nàng, nhịn trước đã, Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Không có gì, không có gì."
Tiêu Vân hừ một tiếng: "Nếu ngươi dám bỏ ta, vậy thì ngươi xong rồi." Tiện khí thế của những lời này, nàng tiến lên một bước, nói: "Ngươi mau thử coi."
"Không thử, không thử."
Hàn Nghệ lắc đầu: "Có câu, huynh đệ là tay chân, quần áo như trinh tiết, sao có thể nói đổi là đổi chứ."
Tiêu Vân nói: "Ngươi có thử hay không?"
"Không thử, thà chết cũng không thử."
Hàn Nghệ lắc đầu như trống bỏi, gương mặt này vốn dĩ đã rất bình thường rồi, nếu mặc áo cô làm vào, thì lúc ra ngoài giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ bị đánh rớt đấy.
Tiêu Vân nói lớn: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là không biết tốt xấu mà, người ta lớn đến vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên may áo, ngươingươi xem tay ta nè, vì may áo cho ngươi mà hai tay ta bị kim chích bao nhiêu lỗ đây này."
Hàn Nghệ thở dài nói: "Cô đã thành thật như vậy, vậy thì ta cũng cho cô biết, chính là vì cô lớn đến thế này rồi, lần đầu tiên may áo, ta mới không dám mặc thử, ta ở ngoài làm việc rất mệt, cô đừng làm phiền ta nữa được không."
Tiêu Vân uy hiếp nói: "Hôm nay ngươi thử cũng phải thử, không thử cũng phải thử."
Hàn Nghệ ngồi lên nói: "Sao? Xem cô kìa, nếu như ta không thử, chắc cô động thủ đánh ta phải không, thật là buồn cười."
"Ngươi nói không sai"
"Vậy để ta thử"
Tiêu Vân thở dài một tiếng, liền sa sầm mặt nói: "Vậy ngươi mau cởi áo ra đi."
"Cởi ra?"
Hàn Nghệ hít sâu một hơi: "Cô muốn làm gì?"
"Ngươi không cởi áo ra thì làm sao mà thử."
"Oh."
Hàn Nghệ đứng dậy hai tay dang ra.
Tiêu Vân lui một bước, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Thì thử y phục."
Hàn Nghệ nói xong liền cười: "Cô không phải cho rằng ta muốn ôm cô chứ, xin cô đấy, ta không thể nào làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy được."
"Ngươi này nói chuyện thật đáng ghét mà." Tiêu Vân nói: "Ngươi mà dám làm vậy, thì ta sẽ chọc mù mắt ngươi đó."
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này đâu."
"Ta kêu ngươi thử áo, ngươi lại làm gì vậy?" Tiêu Vân hỏi.
Hàn Nghệ vươn vai nói: "Đương nhiên ta đợi cô giúp ta cởi áo ra rồi giúp ta mặc áo vào rồi."
Tiêu Vân khó hiểu nói: "Tại sao phải cởi giúp ngươi chứ."
Hàn Nghệ thở dài: "Nếu tự ta cởi ra rồi tự ta mặc vào, thì khác nào não ta có bệnh, còn cô giúp ta mặc áo, thì là do ta bị ép buộc, ta đương nhiên chọn bị ép buộc, tuy là bị mất mặt một chút, nhưng còn tốt hơn là não có bệnh."
"Nói hay thiệt giống như ta ép buộc cô vậy."
"Như vậy còn không phải là ép buộc sao."
Hàn Nghệ mỉm cười.
Tiêu Vân vẻ mặt uất ức nói: "Ta may áo cho ngươi, là đối tốt với ngươi, nói cứ như ta hại ngươi vậy, nếu như ngươi không thích thì đừng thử nữa."
"Thật là rất cảm tạ, ồ không, là rất đáng tiếc, ta rất mất mát, ta thật đau lòng."
Hàn Nghệ ôm ngực tỏ vẻ rất thương tâm.
Tiêu Vân liếc hắn một cái, trong lòng vừa vừa giận, vừa uất ức, tính tình đỏng đảnh lại nổi lên, nói: "Không được, vẫn phải thử, ta giúp ngươi cởi áo ra là được."
Nữ nhân quả nhiên là hay thay đổi.
Tiêu Vân tiến lên trước, mang theo một tia tức giận kéo áo khoách ngoài của Hàn Nghệ ra.
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "À, hay là hôm nào cô lại may cho ta cái quần để mặc."
"Không phải ngươi không thích ta may đồ cho ngươi sao, sao bây giờ lại kêu ta làm cho ngươi cái quần."
"Này, cô đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn thử cái cảm giác cô sẽ giúp ta cởi quần xem thế nào, vì căn bản thì cởi áo và cởi quần không giống nhau A, a.. đừng bóp chặt quá, nhẹ thôi, đau đau đau."
Tiêu Vân nhéo bên hông Hàn Nghệ, nói: -"Xem ngươi còn dám nói lung tung nữa hay không."
Chiêu này quả nhiên đúng là vũ khí của phụ nữ, Hàn Nghệ ôm lấy eo nói: "Cô có cần phải mạnh tay vậy không, ta chẳng qua là chỉ muốn chọc cô mà thôi, nàng cởi áo giúp cho ta, ta còn không cho cô làm sao."
"Giơ tay lên."
"Ah."
Hai người đấu võ mồm, Tiêu Vân cũng đã giúp cho hắn mặc áo vào xong, là một bộ nho phục, nàng cẩn thận sửa sang lại một chút, liền nhìn ngắm nói: "Ngươi nhìn đi, không phải rất đẹp sao?"
Không cần nghĩ nhiều, nàng đang nói đến y phục.
Hàn Nghệ mỉm cười, lúc đầu thì còn chút ngượng ngùng, cười mỉm, nhưng sau đó thì bật cười ha hả.
Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Ngươi cười cái gì?"
Hàn Nghệ không nhịn được cười nói: "Ta cười cô cứ thích nhìn ngực của ta."
Tiêu Vân đỏ mặt: "Thật không biết xấu hổ, ai mà nhìn chứ, ta chỉ là đang giúp ngươi thay y phục thôi."
Hàn Nghệ giơ hai tay lên: "Nếu như không phải cô cứ thích nhìn trừng trừng vào ngực của ta, vậy tại sao khuyết điểm nhỏ đó cô cũng không nhìn thấy."
Chỉ thấy hắn một tay thì không vào được, còn tay kia thì ngay cả cổ tay cũng không thấy
"A?"
Tiêu Vân kinh ngạc, hai bàn tay nhỏ nhắn che lấy cái miệng.
Hừ! Tới tới lui lui cũng chỉ có vẻ mặt đó, nữ nhân này là người của bộ tộc liệt cơ mặt mà! Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô để lát nữa hãy... A, ta vẫn còn chưa nói xong, có phải là cô lấy chiều cao của cô ra đo phải không, sao ta có cảm giác phía dưới cứ lạnh lạnh ấy."
Tiêu Vân cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng là một chiếc áo dài nhưng lại có cảm giác như Hàn Nghệ đang mặc váy ngắn.
Sau khi từ quan phủ đi ra, Hàn Nghệ liền trực tiếp về Mai thôn, vào thời khắc này thì Mai thôn đối với hắn mà nói chính là chỗ an toàn nhất.
Nói đi cũng phải nói lại, gây án ở đây so với hậu thế thì khó hơn nhiều.
Cũng không phải nói cái gì mà đoàn đội quá yếu, suy cho cùng thì kiến thức và ý thức phòng bị của đối phương so với hậu thế thấp hơn nhiều, mấu chốt là không thể biến mất. Sau khi gây án ở hậu thế xong thì Hàn Nghệ liền lập tức biến mất, một điểm càng quan trọng hơn là bọn họ đi lừa gạt những đối tượng đều là những thương nhân ham tiền, nên đối phương cũng không dám làm lớn chuyện. Về phần bọn họ sau khi lấy được rồi thì cũng không thể ở lại đây được nữa, chạy không thoát thì không có cách nào biến mất được. Hơn nữa Hàn Nghệ còn có nhà ở đây, điều này làm cho mỗi lần hắn có kế hoạch Hàn Nghệ đều phải nghĩ ra cho mình đường thoái lui trước, nếu không thì Cửu Đăng và Vương Đại Kim có thể bắt hắn dễ dàng.
Lúc về đến nhà, cũng vừa tới giờ ăn cơm tối, Tiêu Vân ngồi ở trên giường đang gặm khúc bánh mì khô cằn, không nghi ngờ gì nữa, nàng đang nhớ hắn, nhưng tuyệt đối là không phải loại nhớ nhung của hai người yêu dành cho nhau, mà là đang nghĩ về món bánh trứng, vì vậy mà lúc nàng nhìn thấy Hàn Nghệ về đến thì vô cùng hưng phấn, nhưng cũng biểu hiện sự hờn trách: "Ngươi đã về rồi, lần này sao đi lâu quá vậy?"
Lần này đúng là lần Hàn Nghệ rời nhà lâu nhất
"Sao? cô rất nhớ ta phải không?"
Hàn Nghệ cầm cái bao nặng trịch quăng lên giường, kêu bịch một cái.
"Không phải là nhớ ngươi mà là lo lắng cho ngươi."
Tiêu Vân lại nói tiếp: "Lần đi này ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?"
Vừa nói, Tiêu Vân vừa mở cái túi ra, nhìn thấy bên trong có hai xâu tiền, nàng la lên: "Oa! Ngươi kiếm được nhiều tiền thế à!"
Kỳ thực hai xâu tiền này là tiền lần trước Thẩm Tiếu đã thua hắn, cho dù có bị Vương Bảo phát hiện thì cũng không sao, bởi vì trong ván cờ này hắn là người có lợi nhiều nhất, hắn có thể nói tiền này là Tang Mộc bọn họ hoặc là do Thẩm Tiếu trả thù lao cho hắn.
Hàn Nghệ nằm lên giường và nói: "Đương nhiên rồi, nhà nuôi một tiên nữ, ta không kiếm nhiều tiền hơn một chút thì làm sao có thể nuôi được cô tiên nữ này chứ!"
Tiêu Vân sớm cũng đã nhìn ra rồi, cười hì hì nói: "Cám ơn ngươi quá khen."
Thực coi mình là như thế sao, không biết xấu hổ đây mà! Hàn Nghệ "xì" một tiếng, rồi không nói năng gì nữa.
Tiêu Vân cũng không nói nhiều nữa, liền vội vàng lấy tiền bỏ vào trong tủ, rất tự nhiên, nghiễm nhiên nàng cũng đã hiểu được cái tinh túy của một quản gia, luôn phải cần kiệm, lo cho gia đình gì gì đó, thật không đáng tin cậy chút nào. Cần kiệm và công việc quản gia vốn không có quan hệ gì với nhau, mấu chốt của công việc quản gia chính là cầm tiền trong tay rồi sau đó xài hết tiền, một quản gia là người phải luôn xài tiền.
Một lát sau, Tiêu Vân từ trong buồng đi ra, hai tay để ở sau lưng, nhìn Hàn Nghệ một cách hiền hòa, nhẹ nhàng nói: "Hàn Nghệ."
"Cái gì"
Hàn Nghệ nhướng mày.
Người này thật đúng là chẳng hiểu phong tình gì cả, Tiêu Vân lẩm bẩm trong miệng rồi nói: "Chuyện là vậy nè, áo của ngươi mặc lâu như vậy, cũng đã cũ rồi, giờ ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, nên đổi quần áo mới đi."
Hàn Nghệ ồ lên một tiếng: "Lần sau ta ra ngoài sẽ mua một cái."
"Mua thì sẽ rất phí tiền."
"Không mua thì làm sao có áo mới."
Tiêu Vân liền hai mắt sáng ngời, đưa tay phải từ sau lưng ra, trên tay nàng cầm một bộ y phục, nói: "Ngươi xem, ta làm cho ngươi đấy, đây là bộ quần áo ta làm cho ngươi, cũng không tệ đấy chứ, ngươi mặc thử đi, chỗ nào không vừa thì ta sẽ sửa lại.
"Thật là cô làm nó cho ta à?" Hàn Nghệ hoảng sợ nói.
Tiêu Vân nói: "Còn giả được sao."
Hàn Nghệ vẻ mặt đầy sợ hãi xua tay nói: "Ta là người luôn thích cái cũ, cái cũ vẫn tốt hơn, mặc đồ mới ta lại thấy không quen."
Tiêu Vân cười nói: "Cái cũ thì làm sao tốt hơn cái mới chứ."
Hàn Nghệ nói: "Cô nhất thiết đừng nói như vậy, nếu như ta không nhớ ân tình cũ thì đã sớm bỏ cô rồi."
"Ngươi nói gì?"
Sắc mặt Tiêu Vân dần dần trầm xuống
Bây giờ còn chưa làm gì được nàng, nhịn trước đã, Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Không có gì, không có gì."
Tiêu Vân hừ một tiếng: "Nếu ngươi dám bỏ ta, vậy thì ngươi xong rồi." Tiện khí thế của những lời này, nàng tiến lên một bước, nói: "Ngươi mau thử coi."
"Không thử, không thử."
Hàn Nghệ lắc đầu: "Có câu, huynh đệ là tay chân, quần áo như trinh tiết, sao có thể nói đổi là đổi chứ."
Tiêu Vân nói: "Ngươi có thử hay không?"
"Không thử, thà chết cũng không thử."
Hàn Nghệ lắc đầu như trống bỏi, gương mặt này vốn dĩ đã rất bình thường rồi, nếu mặc áo cô làm vào, thì lúc ra ngoài giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ bị đánh rớt đấy.
Tiêu Vân nói lớn: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là không biết tốt xấu mà, người ta lớn đến vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên may áo, ngươingươi xem tay ta nè, vì may áo cho ngươi mà hai tay ta bị kim chích bao nhiêu lỗ đây này."
Hàn Nghệ thở dài nói: "Cô đã thành thật như vậy, vậy thì ta cũng cho cô biết, chính là vì cô lớn đến thế này rồi, lần đầu tiên may áo, ta mới không dám mặc thử, ta ở ngoài làm việc rất mệt, cô đừng làm phiền ta nữa được không."
Tiêu Vân uy hiếp nói: "Hôm nay ngươi thử cũng phải thử, không thử cũng phải thử."
Hàn Nghệ ngồi lên nói: "Sao? Xem cô kìa, nếu như ta không thử, chắc cô động thủ đánh ta phải không, thật là buồn cười."
"Ngươi nói không sai"
"Vậy để ta thử"
Tiêu Vân thở dài một tiếng, liền sa sầm mặt nói: "Vậy ngươi mau cởi áo ra đi."
"Cởi ra?"
Hàn Nghệ hít sâu một hơi: "Cô muốn làm gì?"
"Ngươi không cởi áo ra thì làm sao mà thử."
"Oh."
Hàn Nghệ đứng dậy hai tay dang ra.
Tiêu Vân lui một bước, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Thì thử y phục."
Hàn Nghệ nói xong liền cười: "Cô không phải cho rằng ta muốn ôm cô chứ, xin cô đấy, ta không thể nào làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy được."
"Ngươi này nói chuyện thật đáng ghét mà." Tiêu Vân nói: "Ngươi mà dám làm vậy, thì ta sẽ chọc mù mắt ngươi đó."
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này đâu."
"Ta kêu ngươi thử áo, ngươi lại làm gì vậy?" Tiêu Vân hỏi.
Hàn Nghệ vươn vai nói: "Đương nhiên ta đợi cô giúp ta cởi áo ra rồi giúp ta mặc áo vào rồi."
Tiêu Vân khó hiểu nói: "Tại sao phải cởi giúp ngươi chứ."
Hàn Nghệ thở dài: "Nếu tự ta cởi ra rồi tự ta mặc vào, thì khác nào não ta có bệnh, còn cô giúp ta mặc áo, thì là do ta bị ép buộc, ta đương nhiên chọn bị ép buộc, tuy là bị mất mặt một chút, nhưng còn tốt hơn là não có bệnh."
"Nói hay thiệt giống như ta ép buộc cô vậy."
"Như vậy còn không phải là ép buộc sao."
Hàn Nghệ mỉm cười.
Tiêu Vân vẻ mặt uất ức nói: "Ta may áo cho ngươi, là đối tốt với ngươi, nói cứ như ta hại ngươi vậy, nếu như ngươi không thích thì đừng thử nữa."
"Thật là rất cảm tạ, ồ không, là rất đáng tiếc, ta rất mất mát, ta thật đau lòng."
Hàn Nghệ ôm ngực tỏ vẻ rất thương tâm.
Tiêu Vân liếc hắn một cái, trong lòng vừa vừa giận, vừa uất ức, tính tình đỏng đảnh lại nổi lên, nói: "Không được, vẫn phải thử, ta giúp ngươi cởi áo ra là được."
Nữ nhân quả nhiên là hay thay đổi.
Tiêu Vân tiến lên trước, mang theo một tia tức giận kéo áo khoách ngoài của Hàn Nghệ ra.
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "À, hay là hôm nào cô lại may cho ta cái quần để mặc."
"Không phải ngươi không thích ta may đồ cho ngươi sao, sao bây giờ lại kêu ta làm cho ngươi cái quần."
"Này, cô đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn thử cái cảm giác cô sẽ giúp ta cởi quần xem thế nào, vì căn bản thì cởi áo và cởi quần không giống nhau A, a.. đừng bóp chặt quá, nhẹ thôi, đau đau đau."
Tiêu Vân nhéo bên hông Hàn Nghệ, nói: -"Xem ngươi còn dám nói lung tung nữa hay không."
Chiêu này quả nhiên đúng là vũ khí của phụ nữ, Hàn Nghệ ôm lấy eo nói: "Cô có cần phải mạnh tay vậy không, ta chẳng qua là chỉ muốn chọc cô mà thôi, nàng cởi áo giúp cho ta, ta còn không cho cô làm sao."
"Giơ tay lên."
"Ah."
Hai người đấu võ mồm, Tiêu Vân cũng đã giúp cho hắn mặc áo vào xong, là một bộ nho phục, nàng cẩn thận sửa sang lại một chút, liền nhìn ngắm nói: "Ngươi nhìn đi, không phải rất đẹp sao?"
Không cần nghĩ nhiều, nàng đang nói đến y phục.
Hàn Nghệ mỉm cười, lúc đầu thì còn chút ngượng ngùng, cười mỉm, nhưng sau đó thì bật cười ha hả.
Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Ngươi cười cái gì?"
Hàn Nghệ không nhịn được cười nói: "Ta cười cô cứ thích nhìn ngực của ta."
Tiêu Vân đỏ mặt: "Thật không biết xấu hổ, ai mà nhìn chứ, ta chỉ là đang giúp ngươi thay y phục thôi."
Hàn Nghệ giơ hai tay lên: "Nếu như không phải cô cứ thích nhìn trừng trừng vào ngực của ta, vậy tại sao khuyết điểm nhỏ đó cô cũng không nhìn thấy."
Chỉ thấy hắn một tay thì không vào được, còn tay kia thì ngay cả cổ tay cũng không thấy
"A?"
Tiêu Vân kinh ngạc, hai bàn tay nhỏ nhắn che lấy cái miệng.
Hừ! Tới tới lui lui cũng chỉ có vẻ mặt đó, nữ nhân này là người của bộ tộc liệt cơ mặt mà! Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô để lát nữa hãy... A, ta vẫn còn chưa nói xong, có phải là cô lấy chiều cao của cô ra đo phải không, sao ta có cảm giác phía dưới cứ lạnh lạnh ấy."
Tiêu Vân cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng là một chiếc áo dài nhưng lại có cảm giác như Hàn Nghệ đang mặc váy ngắn.
Danh sách chương