dịch: mafia777

Đòn sát thủ vừa ra, Tiêu Vân lập tức chịu thua, đáng thương đưa một miếng điểm tâm sang.

Hàn Nghệ dương dương đắc ý nhận lấy điểm tâm, sung sướng bắt đầu ăn, nhưng điểm tâm vừa mới vào bụng, hắn đột nhiên cảm thấy uất ức khó hiểu. Điểm tâm này vốn là hắn mang về, ăn bao nhiêu cũng không quá đáng nha, sao lại đến nông nỗi này, giống như bản thân mình đã chiếm được tiện nghi rất lớn vậy, thật sự là khuất nghẹn mà.

Hôm sau.

Hai phu thê đều ngủ đến mặt trời lên cao mới rời giường. Hàn Nghệ cũng không biết là vô cùng vui vẻ, hay là cực kỳ không tình nguyện, tóm lại sau khi Tiêu Vân rời giường thì đã có bữa sáng rồi, hình như nàng đã quen với cuộc sống này rồi.

Sau khi cơm nước xong.

Tiêu Vân lập tức lấy mạt chược mình yêu thích nhất ra: "Đến đến, chúng ta chơi vài ván."

Hàn Nghệ lắc đầu.

Tiêu Vân vội vàng nói: "Đêm qua ngươi nói rồi mà, ta cho ngươi ăn điểm tâm, ngươi cùng ta đánh mạt chược mà."

Hàn Nghệ nói: "Phải, nhưng ta không có nói hôm nay đánh với cô. Mấy ngày nay ta có thể phải ra ngoài làm ăn, hôm nay ta còn phải đi một chuyến đến chỗ lão đại ta, coi coi bây giờ nên bàn thế nào."

Tiêu Vân buồn bực nói: "Ngươi lại muốn ra ngoài làm ăn?"

Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Đại tỷ, bây giờ cô ăn, dùng, mặc đều là do ta làm ăn kiếm ra đó."

Hàn Nghệ vừa nói phải đi làm ăn, Tiêu Vân thật sự không còn cách nào, chuyện duy nhất nàng có thể làm là giúp Hàn Nghệ thu dọn hành lý.

Hàn Nghệ xách hành lý xuất môn, cũng không phải hắn muốn tránh né đánh mạt chược với Tiêu Vân, nếu có thể, hắn thà ở nhà đánh mạt chược với Tiêu Vân. Sở dĩ hắn vội vã xuất môn, là vì hắn đã hẹn với Dương Tư Nột, hôm nay Dương Tư Nột sẽ trả lời hắn.

Ra khỏi Mai thôn đã có một chiếc xe ngựa chờ bên cạnh, Hàn Nghệ nhìn trái nhìn phải, thấy bốn phía không ai thì lập tức leo lên xe ngựa.

Sau khi đi vào Dương phủ, Hàn Nghệ lại đi đến thư phòng Dương Tư Nột dưới sự dẫn dắt của hộ vệ.

Nhưng hôm nay trong thư phòng còn có thêm một người, người này không phải ai khác mà là nhị công tử của Dương Tư Nột, Dương Triển Phi.

Hàn Nghệ nhìn thấy Dương Triển Phi, thầm nhíu mày, tiến lên một bước: "Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Dương Công, bái kiến Dương nhị công tử."

"Ngươi đã đến rồi."

Dương Tư Nột mỉm cười, tay hơi chỉ về phía Dương Triển phi:" Khuyển tử Triển Phi." Lại chỉ sang Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, hẳn là các người từng gặp nhau."

Dương Triển Phi mỉm cười gật đầu, như có hàm ý nói: "Phải, cha, con và Hàn Nghệ cũng coi như không đánh không quen biết."

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Ngày ấy tại hạ có nhiều điều mạo phạm, thật sự có lỗi."

"Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa."

Dương Tư Nột vung tay lên, lại bảo Hàn Nghệ ngồi xuống.

Hàn Nghệ nói tiếng cám ơn rồi ngồi xuống.

Dương Tư Nột nói ngay vào điểm chính: "Hôm qua ta suy xét cả đêm, quyết định tiếp thu đề nghị của ngươi."

Ông ta xuất thân võ tướng, nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, càng không thích hàn huyên thật lâu, nói thẳng ra, đây mới là phương thức mà võ tướng nên có.

Hàn Nghệ không lên tiếng, ngay cả chút vui sướng cũng không có. Tuy rằng hắn tự đề cử mình, nhưng càng muốn báo ân hơn, trong lòng vẫn thoáng chút hi vọng Dương Tư Nột không tiếp thu đề nghị của hắn, bởi vì như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toàn cho hắn.

Dương Tư Nột hơi liếc nhìn Hàn Nghệ, hình như cũng sớm có dự đoán về phản ứng của Hàn Nghệ, lại nói: "Việc này ta sẽ giao cho ngươi toàn quyền sắp xếp. Ngoài ra, ta sẽ phái khuyển tử trợ giúp ngươi."

Hàn Nghệ nghe thấy thì hơi nhíu mày, nói: "Việc này...Dương Công sắp xếp như vậy không ổn đâu, muốn cũng là tiểu tử trợ giúp Dương nhị công tử, nào dám để Dương nhị công tử trợ giúp tiểu tử."

Hắn làm vậy đương nhiên là lấy lui làm tiếng, ngươi bảo hắn toàn quyền xử lý, hắn có thể đồng ý, nhưng ngươi sắp xếp Dương Triển Phi đến làm thủ hạ của hắn, địa vị hai người cách xa như thế, nhưng lại là quan hệ cấp trên cấp dưới, sự sắp xếp này tám chín phần mười là chuyện xấu, bởi vì hắn làm sao dám dặn dò Dương Triển Phi làm việc, cho dù hắn dám, Dương Triển Phi cũng không chắc nghe lời hắn.

Dương Tư Nột khẽ cười nói: "Ta biết sự băn khoăn trong lòng ngươi, nhưng ngươi phải biết, trước chuyện này ngươi chỉ là một tiểu tử nhà nông, thiếu uy tín, mà ta cũng không còn thời gian để giúp người tạo lập uy tín nữa, cho nên phải sắp xếp một người có thể điều binh khiển tướng giúp ngươi. Ngươi chỉ cần ra lệnh là được, những chuyện còn lại, khuyển tử sẽ giúp ngươi làm tốt. Con người ta nói một không hai, nếu ta đã bảo ngươi toàn quyền phụ trách việc này, thì lời nói của ngươi chính là đại diện cho lời nói của ta, nếu ai dám cãi lời, thì ta nhất định không tha cho hắn, cho dù là khuyển tử cũng giống như vậy."

Nói xong ông ta liếc nhìn Dương Triển Phi.

Dương Triển Phi lập tức nói: "Xin Hàn tiểu ca yên tâm, mặc dù Triển Phi bất tài, nhưng đâu nặng đâu nhẹ ta vẫn hiểu rõ. Ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi, chỉ e Hàn tiểu ca sợ năng lực ta không đủ, sẽ làm hỏng việc."

Đều chơi trò lấy lui làm tiến với ta cả. Được rồi, ngươi đã nói như vậy thì ta có thể nói cái gì chứ, chỉ mong ngươi thật sự có thể hiểu tầm quan trọng của chuyện này. Hàn Nghệ vội chắp tay nói: - Không dám, không dám. Ngừng một lát, hắn lại nói: "Nếu đã như vậy, thì sau này nếu tại hạ có chỗ nào mạo phạm, kính xin nhị công tử có thể giống như lần trước, không so đo với tiểu tử."

Dương Triển Phi nghe được thì mỉm cười, nghĩ bụng, tiểu tử này thật giảo hoạt, chuyện lần trước ta nói không do đo với ngươi khi nào, nhưng cũng không tiện nhiều lời, gật đầu nói: "Như nhau, như nhau."

"Được rồi, việc này cứ giao cho các ngươi."

Dương Tư Nột cười nói.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Xin Dương Công yên tâm, tiểu tử nhất định toàn lực tìm về Bồ Tát vàng."

Thoạt nhìn Dương Tư Nột giống như vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ, thật ra không phải. Ông ta giao toàn quyền cho Hàn Nghệ phụ trách, hoàn toàn là không tin tưởng Hàn Nghệ, bởi vì nếu đích thân ông ta thao túng, thì rất khó chú ý đến Hàn Nghệ, Hàn Nghệ liền có thể giở trò từ giữa. Ngược lại, nếu để Hàn Nghệ toàn quyền phụ trách, vậy thì Hàn Nghệ liền không thể phân thân, mà ông ta có thể tránh ở phía sau, toàn lực giám sát nhất cử nhất động của Hàn Nghệ. Nếu Hàn Nghệ dám có dị động gì, vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ không để Hàn Nghệ sống đến ngày mai. Ngươi lừa tiền chỉ là chuyện râu ria, nhưng chuyện lớn liên quan đến cả nhà Dương gia, nếu ngươi dám lấy hạt dẻ trong lò lửa, vậy thì hậu quả tuyệt đối ngươi không thể gánh vác được.

Hai lựa chọn này, ngoài mặt và thực tế đều hoàn toàn tương phản.

Ngược lại, ông ta sắp xếp Dương Triển Phi giúp Hàn Nghệ cũng không có liên quan gì, mà là thật sự bảo Dương Triển Phi đi giúp đỡ Hàn Nghệ, dù sao thì Hàn Nghệ chỉ là một tiểu nông vô danh tiểu tốt mà thôi. Nếu hắn muốn điều động bất cứ ai thì nhất định phải đến tìm Dương Tư Nột truyền lệnh, như vậy, thao tác sẽ trở nên vô cùng rườm rà. Dương Phi Tuyết cũng từng muốn gánh vác vai trò của Dương Triển Phi, nhưng chẳng những không thành công, ngược lại còn bị Dương Tư Nột đưa đi bồi Dương lão phu nhân niệm phật rồi.

Dương Phi Tuyết bị qua cầu rút ván lúc này nhất định đang ở trước mặt Phật gia gia mắng phụ thân không phúc hậu.

Tuy rằng Dương Tư Nột và Hàn Nghệ quen biết không lâu, nhưng ông ta mơ hồ cảm thấy, năng lực của Hàn Nghệ còn cao hơn Dương Triển Phi. Nếu quả thật muốn đối phó Hàn Nghệ thì Dương Triển Phi không chắc là đối thủ của Hàn Nghệ, do vậy, ông ta lựa chọn đích thân mình đứng sau màn giám sát Hàn Nghệ.

Từ đó có thể thấy, ông ta rất am hiểu đạo lý dùng người.

Cái gọi là dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, thật ra chỉ là gạt người thôi. Đây là cái gọi là đạo dùng người, không nghi và rất tin tưởng là hai khái niệm, tuyệt đối không thể nói nhập làm một. Ta tin tưởng nhiều vào năng lực làm việc của ngươi, nhưng không có nghĩa là ta hoàn toàn tin tưởng con người của ngươi, đây chính là bản tín của con người. Giữa người và người một khi nảy sinh quan hệ lợi ích, thì sẽ luôn có sự hoài nghi trong lòng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Đạo lý này Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ đục nước béo cò từ giữa, hơn nữa, hắn sẽ không so đo những chuyện này. Hắn đến giúp đỡ, hơn phân nửa là nhằm vào ân tình và sự áy náy lúc trước, hoặc là nói trái tim hiệp đạo của hắn, hắn sẽ không nhằm vào Dương Tư Nột mà đến, cho nên Dương Tư Nột nhìn thế nào hắn không sao cả, bởi vì hắn không chút quan hệ gì với Dương Tư Nột. Thử hỏi hắn sao lại để ý cách nhìn của người không chút quan hệ gì chứ.

Sau khi ba người bàn luận một phen, Dương Tư Nột bảo Hàn Nghệ tự xem mà làm.

Đi ra ngoài cửa, Hàn Nghệ lập tức ôm quyền nói với Dương Triển Phi: "Nhị công tử, thật sự xin lỗi, lần trước tại hạ thật sự bị bức bất đắc dĩ mới lừa gạt nhị công tử và lệnh muội."

Không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc ghi nhớ. Nếu Dương Triển Phi vừa bắt đầu thì tỏ vẻ muốn báo thù, vậy thì ngược lại hắn không sợ, chỉ sợ Dương Triển Phi ghi nhớ trong lòng, việc này vô cùng đáng sợ.

Dương Triển Phi ha ha nói: "Chỉ cần ngươi không bên nặng bên nhẹ, thì ta cũng không sao cả."

Hàn Nghệ hoang mang nhìn Dương Triển Phi.

Dương Triển Phi cười nói: "Nói cách khác, ngươi không thể lừa ta, nhưng lại không lừa được sáu người kia, nếu là như vậy, thì chẳng phải là nói ta và Phi Tuyết còn ngu xuẩn hơn sáu tên mãng phu kia sao?"

Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Nhị công tử nói như vậy, ta liền cảm thấy áp lực thật lớn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện