Tần Mục gật gật đầu, tiếp tục nói:

- Đúng vậy, thời điểm tôi vừa làm trưởng thôn, thôn Tây Sơn lưu hành câu nói thế này: lập gia đình không lấy chồng Tây Sơn, ở rể không vào giường Tây Sơn. Có những lời này hay không?

- Có!

Mọi người lại cười ha hả, nhưng mà trong nụ cười mang theo hương vị thổn thức.

Tần Mục nhìn qua mọi người chung quanh, cao giọng hô:

- Hiện tại già trẻ thôn Tây Sơn chúng ta có thể ưỡn ngực nói lão tử chính là đàn ôn thôn Tây Sơn! Vì cái gì có được ngày hôm nay, tất cả mọi người hiểu vì cái gì. Thôn Tây Sơn chúng ta có người tới kết hôn.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, tiếng trầm trồ khen ngợi tiếng huýt sáo xen lẫn cùng nhau, làm cho cả sân nhỏ đều tràn ngập không khí vui tươi.

Thì ra trên trăm người của thôn Bạch Câu tới đây không phải đánh nhau với thôn Tây Sơn, mà là mang theo khuê nữ tới tìm Hứa Lục kết hôn. Đêm qua Tần Mục tuy còn thủ thân như ngọc, nhưng mà Hứa Lục không như vậy, cuối cùng không có kiềm chế tâm tư của mình, sau một lần kính rượu đã ngủ với khuê nữ của người ta. Cô nàng tới chính là thúc Hứa Lục tranh thủ thời gian xử lý hôn sự, sau đó nàng cũng nói chuyện này với mẹ của mình, nhà mẹ đẻ của nàng cũng bắt được cơ hội, nhanh chóng xử lý hôn sự của Hứa Lục.

Tần Mục nghe Hứa Lục vẻ mặt đau khổ nói chuyện đã xảy ra, hắn dở khóc dở cười, lại châm chọc Hứa Lục một chút, người trong thôn hôm nay đều ngừng công việc, chuyên môn đến ăn mừng Hứa Lục kết hôn. Khá tốt những ngày này các đầu bếp phụ trách công trường nấu đồ tiệc cũng có nghề, sau khi nấu nướng trong hai giờ thì thức ăn đã chuẩn bị xong, hôn sự cũng diễn ra tốt đẹp. Phòng tân hôn định tại phòng phía bắc của Tần Mục, Hứa Lão Đa và ông bà thông gia ở trong phòng nói chuyện vui vẻ.

- Hôm nay chúng ta làm chứng hôn sự của Hứa Lục, ngày hôm nay tôi đã là người chứng hôn cho Hứa Lục, cũng là người trung gian cho anh ta. Hứa Lục cũng phải dẫn cô dâu ra đây giới thiệu cho mọi người nào.

Tần Mục nói xong mọi người cười to. Mã Hữu Đằng nhíu mày, hắn nhắm mắt lại.

Tần Mục nghiêng đầu xem Mã Hữu Đằng liếc, trong nội tâm hơi động một chút, nhưng không có quá quan tâm tới, tiếp tục nói:

- Chúng ta nên nghe bọn họ nói cảm thụ về thôn Tây Sơn chúng ta.

Mọi người cùng kêu lên, Hứa Lục mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và ngượng ngùng mang theo cô dâu đi ra ngoài.

Tiết mục kế tiếp không cần Tần Mục. Hứa Lục nói rõ cảm tình của mình khi tới thôn Tây Sơn, được Tần Mục chỉ đạo cho nên làm chạm khắc gỗ, phá núi, từ một anh chàng nghèo mạt rệp biến thành một nhân viên kỹ thuật có trong túi hai ngàn đồng cưới được cô dâu. Hắn còn cảm tạ từ trung ương cho tới địa phương khiến cho mọi người cười to vỗ tay không ngớt.

Cô dâu cũng rất thật sự, nói thẳng Hứa Lục là người có tay nghề, đi theo hắn sẽ không bị khi dễ, sẽ không bị người ta xem thườn, còn nói thôn Tây Sơn những chàng trai chưa có vợ, thôn bọn họ có nhiều cô gái nguyện ý gả tới, lập tức làm cho đám lưu manh trong thôn kêu lên. Tần Mục ở bên cạnh giơ loa mắng, làm cho bọn họ an phận chút ít, chỉ cần mình có tay nghề, hầu bao cũng nhiều, con gái nhà người ta ai không thích.

Tần Mục nói mấy câu này lập tức kích thích đám thanh niên, bọn họ đang xì xào thương lượng với nhau.

- Mọi người làm chuyện của mình đi, nhưng mà Tần Mục tôi còn có câu này, ai cũng không được làm chuyện trái pháp luật, bằng không tôi là người đầu tiên mang người đó lên đồn công an.

Tần Mục cuối cùng không quên bỏ thêm một câu.

Sau đó là tập tục náo cô dâu mới của nông thôn, Tần Mục vui tươi hớn hở xem bọn họ chen vào trong phòng tân hôn của Hứa Lục cùng cô dâu, lúc này mới có thời gian nói chuyện với đám người Mã Hữu Đằng Quách Tự Tại.

Sau khi nhìn thấy thôn Tây Sơn, làm cho Mã Hữu Đằng kiêng kị sâu với Tần Mục, nếu để cho hắn làm tiếp, đừng nói mình chiến tích không kiếm được, một khi khí thế Tần Mục đã thành, các thôn chung quanh sẽ dựa sát vào thôn Tây Sơn, bí thư đảng ủy như hắn nói chuyện cũng không đủ lực.

Vì thế hắn rốt cuộc bất chấp băn khoăn của mình, buổi chiều đi lên huyện ủy tìm Quý Thu báo cáo công tác.

Ngón tay của Quý Thu gõ lên mặt bàn, lâm vào trầm tư. Hắn từ trong thành phố nhận được tin tức, Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục lên liên danh viết bài váo khiến các đại nhân vật bàn luận, nhất trí cho rằng vấn đề bọn họ băn khoăn lo lắng chính là vấn đề lớn Trung Quốc sắp gặp phải, vì vậy phi thường coi trọng, hơn nữa trải qua sửa chữa văn vẻ, trực tiếp đưa đi tham vấn. Quý Thu cấp bậc bí thư huyện không thể tiếp xúc được chuyện này, vì vậy thời điểm hắn nghe tin cũng có chút sốt ruột phát hỏa. Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục, tạm thời không động vào được. Không nói tới bọn họ hiện tại không có lỗi nặng, cho dù có lỗi cũng bị chuyện này che đi.

Mã Hữu Đằng thấy bí thư không nói lời nào, chỉ gõ bàn, cái trán đổ mồ hôi ròng ròng. Với tư cách bộ hạ cũ của Quý Thu, hắn biết rõ Quý Thu chỉ cần bắt đầu gõ bàn chính là lúc đè nén tức giận, cũng đang suy nghĩ nên áp chế đối thủ thế nào.

Qua cả buổi, Quý Thu mới suy nghĩ ra một ít chuyện, mỉm cười cho Mã Hữu Đằng rời khỏi, dặn dò hắn phải làm tốt công tác bản chức, làm cho trấn Hà Tử có kế hoạch đi lên con đường làm giàu.

Mã Hữu Đằng cũng có chút mơ hồ, trên đường đi càng không ngừng phỏng đoán dụng ý của Quý Thu, thẳng đến ba ngày sau, huyện ủy bổ nhiệm xuống, hắn vỗ tay cao hứng chiêu thức của bí thư.

Ba ngày sau, thường ủy huyện ủy hợp và ra quyết định, xét thấy trưởng thôn thôn Tây Sơn Tần Mục nhậm chức mệt nhọc, mang diện mạo mới cho thôn Tây Sơn, vì vậy trải qua bỏ phiếu của thường ủy huyện ủy quyết định, đặc biệt đề bạt đồng chí Tần Mục chí đảm nhiệm chức phó bí thư đảng ủy huyện Tây Bình Miếu Trấn, chính là lên chức tam bả thủ của trấn.

Thăng chức vừa ra, người hơi có chút khứu giác sẽ cảm giác trong đó có âm mưu. Miếu Trấn là nơi nào, bởi vì bộ hạ của Lý Chiếu Hùng nơi đó hơn phân nửa đã xuống ngựa. Bí thư chủ tịch trấn còn có thái độ căm thù Tần Mục mới điều qua, toàn bộ vì Tần Mục mà sản nghiệp sản xuất của Miếu Trấn hơn phân nửa bị đóng cửa, làm cho kinh tế Miếu Trấn rớt xuống ngàn trượng.

Lúc này Tần Mục tăng chức, ở trên có chủ tịch, bí thư trấn áp chế, phía dưới bị đám thuộc cấp căm thù, chẳng khác gì con chuột qua đường, hai đầu bị khinh bỉ. Nếu hắn đi tới đó nhậm chức, chỉ sợ còn không tính là minh thăng thực hàng, có thể nói là ngồi trên đống lửa. (Minh thăng thực hàng: ý nghĩa nhìn thì thăng chức nhưng thực ra là giáng chức)

Trong thôn Tây Sơn, Tần Mục mang theo thành viên nòng cốt của thôn Tây Sơn là Lão Lâm, Chu Ái Quân, Hứa Lục, Tề thẩm đi lên ngọn núi xanh um tùm, nhìn qua đường hầm phía dưới hoàn thành hơn phân nửa, thâm tình nói ra:

- Thực không muốn rời khỏi nơi này. Tương lai của thôn Tây Sơn phải nhờ mọi người rồi, gặp được chuyện gì khó xử cứ tới tìm tôi.

Tất cả mọi người gật đầu đáp ứng, hai mắt rưng rưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện