- Tần chủ nhiệm, lão Bách tôi lăn lộn trên đường phố nhiều năm, chưa từng có phục qua ai, lần này tôi thật sự phục anh rồi. Chuyện của con tôi khi trước chưa từng xảy ra, tôi kính ngài ba chén, ngài thấy thế nào? Ầm!

Bách Thanh Dương nói lời này rất lưu manh, phi thường có hương vị của lão côn đồ, co được dãn được, quy củ giang hồ có câu bưng trà nhận sai, đây là chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng mà hắn nói xong lời này lại phải xin lỗi một hậu sinh, lúc này một người trẻ tuổi ở phía sau cầm nửa chai rượu đế nện lên đầu tóc muối tiêu của Bách Thanh Dương. Lập tức máu và rượu hỗn hợp chảy xuống gương mặt hơi già nua của Bách Thanh Dương.

- Mẹ kiếp mày, mày cũng xứng chơi giang hồ với Tần lão đại sao?

Người này hùng hùng hổ hổ nói:

- Tao cho mày biết, cấp bậc của mày và Tần lão đại kém quá xa, cái mày gọi là từ đen chuyển sang trắng, thuộc hạ thì đang đi ăn cướp, mày có giống như Tần lão đại hay không? Nhìn xem huynh đệ chúng tao nè, hiện tại toàn bộ dựa vào nghề ăn cơm, nói ra người trong nhà cũng cao hứng, mày nhìn mày đi, hiện tại ngay cả chỗ ngủ cũng phải chuyển qua mấy nơi.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua người này, mày rậm mắt to, tuy xuất thân đường phố, nhưng mà giữ chân mày có chính khí, vừa nhìn là thế hệ bị tiểu thuyết hiệp nghĩa ảnh hưởng. Đức gia ở bên cạnh quát:

- Lục tử, cút sang một bên, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện?

Tần Mục cười tủm tỉm khoát khoát tay, từ trong ngực móc cái khăn tay ra, nói:

- Lau cho hắn đi, chảy nhiều máu như vậy còn nói chuyện cái gì chứ?

Lục tử hơi xấu hổ, đi qua lau đầu giúp Bách Thanh Dương. Bách Thanh Dương nhìn chằm chằm vào Tần Mục, mặc cho con mắt bắt đầu mơ hồ, nói ra từng chữ:

- Tôi nghĩ mãi mà không rõ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vì sao anh hết lần này tới lần khác thu thập con của tôi, còn gây khó dễ cho tôi?

Tần Mục gật gật đầu, nháy mắt với Đức gia. Đức gia gật gật đầu, mang theo đám đồ đệ đi ra ngoài, Tần Mục lúc này mới châm điếu thuốc lên, cũng ném cho Bách Thanh Dương một điếu, nhàn nhạt nói ra:

- Có trách thì trách con mắt con của ông không thành thật, miệng cũng rất tiện.

Con mình có đức hạnh gì thì Bách Thanh Dương hiểu rõ hơn ai hết, Tần Mục vừa nói như vậy thì hắn hiểu toàn bộ rồi, trong nội tâm mắng chết thằng con của mình, hận không thể sau khi trở về sẽ dùng cây sắt châm nóng đâm cháy thằng nhỏ của thằng con khốn nạn kia. Không hề nghi ngờ, con của hắn khẳng định đã châm chọc hay làm gì đó với nữ nhân của Tần Mục, thậm chí làm gì đó khiến cho người tâm phúc đệ nhất quan trường Quảng Châu như Tần Mục không nhịn được cơn tức này? Bách Thanh Dương biết rõ những kẻ làm quan này ngày thường cười toe toét, nhưng mà khi trở mặt thì âm tàn hơn người khác, bất động thanh sắc còn có thể làm cho người ta sống không được, chết không xong, Bách Thanh Dương là hắn hận ngứa răng. Nhưng mà chuyện này không có cách nào, rễ của hắn quá đen, cho dù dùng thuốc tẩy trắng một trăm lần vẫn không thoát được vết đen này.

Hắn chỉ bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Tần bí thư, tôi nhận sai. Lão Bách tôi cũng là người nổi tiếng trên đường, Tần bí thư nói nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý thế nào, dù bảo tôi làm việc trước kia tôi cũng không hai lời, chỉ cầu anh không động tới con của tôi, họa không đốt lên người nhà.

Sắc mặt Tần Mục lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói ra:

- Ở trước mặt tôi không nên mang mấy thứ quy củ giang hồ đó ra nói chuyện, tôi sẽ không đi vòng vo. Chuyện ông từng phạm tội qua, tuy chúng tôi không nắm giữ chứng cớ, nhưng mà một khi trên tay có đồ vật tương ứng, ông chắc chắn sẽ bị pháp luật phán quyết.

Trong lòng Bách Thanh Dương chửi thẳng mẹ nó, vừa rồi một chai rượu nện vào đầu khiến đầu óc của hắn choáng váng, hiện tại Tần Mục lại dùng giọng quan, biến thành người quan trường chính khí mười phần, tiểu tử này khẩu phật tâm xà mười phần, ăn tươi nuốt sống người ta.

- Tần bí thư, anh nói đi, tôi nên làm như thế nào?

Trùm vật liệu xây dựng ở Quảng Châu, cự phách hắc đạo Bách Thanh Dương lại phóng ngoan thoại: phàm là công trình mà Tần Mục xây dựng, giá nguyên vật liệu phải tăng lên 50%, ai dám một mình dùng giá thị trường bán vật liệu cho khu khai phát, đừng trách Bách Thanh Dương hắn không cố kỵ tình cảm xưa, lời này truyền lưu rất rộng trong khu vực xây dựng, tất cả mọi người biết rõ Bách Thanh Dương cùng Tần Mục xem như đã triệt để xé rách da mặt rồi. Vượt quá mọi người nghĩ ngợi, Tần Mục chẳng những không có làm ra phản ứng, thậm chí còn có ý nhượng bộ, chẳng những một ít hạng mục của khu khai phát sẽ lui lại, thậm chí đối với một ít khách thương từ bên ngoài lại áp dụng chính sách đẩy ra ngoài. Trừ hạng mục nhà máy Tinh Viên còn giữ lại, các hạnh mục khác cơ bản đã dừng lại.

Trải qua cục chiêu thương xử lý, đây chính là tràng cảnh hấp tấp, nhân viên công tác bình thường cũng có cảm giác hãnh diện, thậm chí có mấy người tử trung chuyên môn tìm Kế Đỉnh Thịnh đánh dấu "Chiêu thương xử lý" ở trước lầu nhằm giễu võ giương oai.

Kế Đỉnh Thịnh lại cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Vài ngày trước Quốc Thụy Tường đã từng khuyên bảo hắn, mọi thứ nên ít xuất hiện, phải vững vàng, không nên đi làm chim đầu đàn, nhưng cục chiêu thương bây giờ tình hình khả quan, chẳng những chiến tích đồng loạt bay tới trước mặt, túi còn căng phồng lên, chuyện này ai tới cũng không cự tuyệt, ai ngu mà cự tuyệt chứ? Mặc dù Tần Mục hiện tại đắc thế thì thế nào, bằng chuyện a dua bí thư và bám váy con gái bí thư ra có thể làm được gì? Lúc trước bản thân hắn đụng xe Tần Mục, hắn còn không phải nén giận đến bây giờ?

Nhưng mà Bách Thanh Dương cao điệu hát hò với Tần Mục, cái này làm cho Kế Đỉnh Thịnh có chút ngoài ý muốn. Tuy Bách Long bị Tần Mục tìm người gán chân, dù sao không có chứng cớ sung túc, Bách Thanh Dương hắn dám khiêu chiến Tần Mục, còn không phải nhìn qua sợi dây thừng mình buộc hay sao, bản thân hắn mặc kệ, phải cho hắn chỗ dựa? Hiện tại cục chiêu thương tình thế khả quan, Kế Đỉnh Thịnh vào lúc này không muốn có xung đột với Tần Mục.

- Lão Bách a, ông đang làm cái gì vậy?

Kế Đỉnh Thịnh bấm điện thoại cho Bách Thanh Dương, trực tiếp khiển trách:

- Nên kiếm tiền đi, còn làm lăng thanh đầu gì sao? Chán sống à?

Bách Thanh Dương thở hổn hển, mang theo hương vị tức giận nói với Kế Đỉnh Thịnh:

- Kế chủ nhiệm, Tần Mục tiểu tử này quá đáng. Tôi nghe bạn ở khu khai phát nói rằng, hình như hắn vận dụng tài chính của khu khai phát, dùng kỹ sư tư dưỡng một đám công nhân, chính là vi không cho công trình của cục chiêu thương diễn ra thuận lợi.

- Ông nói cái gì?

Kế Đỉnh Thịnh quát to lên, trong ánh mắt tràn ngập hung quang, Tần Mục tiểu tử này xem ra muốn bị thu thập rồi. công nhân xây dựng của Quảng Châu một khi bị Tần Mục khống chế một đám,vậy ngành xây dựng sẽ giật gấu vá vai, các hạng mục của cục chiêu thương cũng không hoàn thành đúng hạn như vậy, cho dù miễn cưỡng lên ngựa cũng gặp phải trạng thái không có người, chẳng khác gì lài ngược phương châm "Tiến công chớp nhoáng" của Kế Đỉnh Thịnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện