Vân phó bí thư cũng là nhìn trúng thời cơ hiện tại, đột ngột xuất thủ làm cho người ta có chút ứng phó không kịp, không điều tra khu biệt thự nhưng trực tiếp nói chuyện vị trí quan trường của Du lão lục, chuyện này có vẻ khó hiểu.
Tối hôm đó, Tần Mục nhận được điện thoại của Mộ Băng Đồng, ý muốn cùng Tần Mục ăn bữa cơm. Nhưng sau khi Mộ Băng Đồng nói ra địa điểm ăn cơm, Tần Mục như có điều suy nghĩ mỉm cười. Mộ Thiên Các, có chút không nén được tức giận.
Tần Mục và Mộ Thiên Các gặp mặt, vô cùng bình thản, không mang theo bất kỳ mùi vị quan trường nào. Mặc dù hai người đều là người trong thể chế, nhưng hiện tại ai cũng biết, hai người liều mạng cá chết lưới rách, cuối cùng sẽ thu hút một con cá sấu lớn khác đến. Đóng cửa đánh nhau, mọi người có thể tiếp nhận, nhưng có người muốn làm ngư ông, vậy thì có chút không có đạo lý rồ. Mặc dù Tần Mục hai lần xuất thủ, khiến Mộ Thiên Các có chút biệt khuất, nhưng chính tích thực tại lại rơi vào Mộ Thiên Các, khiến Mộ Thiên Các có chút dở khóc dở cười, tên Tần Mục này đấu tranh còn cho mình quả đào, thật sự có chút làm người ta khó hiểu.
Nhưng câu nói đầu tiên của Mộ Thiên Các khi gặp mặt Tần Mục khiến Tần Mục nheo mắt:
- Chuyện ở Châu Quảng không phải do tôi làm.
Tần Mục lập tức hiểu được Mộ Thiên Các nói như vậy là có ý gì, loại chuyện này Tần Mục chỉ suy đoán trong lòng mà thôi, dù sao không có bất cứ căn cứ chính xác nào. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, một mùi vị lạnh lùng bay ra, nhưng Mộ Thiên Các vẫn đứng thẳng lưng, hoàn toàn không có ý tứ tránh né, Tần Mục thậm chí nhìn thấy một tia đau đớn và tiếc hận trong khóe mắt hắn, nhưng không có mùi vị hối hận bên trong, liền cười nói:
- Chuyện đã qua rồi.
Ở những nơi Tần Mục từng tiền nhiệm, mọi người đều biết, khi đối mặt với đối thủ chỉ cần Tần Mục cười một tiếng, chỉ sợ cũng đã tới thời điểm long trời lở đất rồi, cho nên con hổ mặt cười là tên gọi vô cùng chuẩn xác của Tần Mục. Nhưng đối với đối thủ như Mộ Thiên Các, rốt cuộc là lưỡng bại câu thương hay là cùng hợp tác phát triển, Tần Mục vẫn do dự.
Mộ Thiên Các có thể được lão gia tử ấn định là người nối nghiệp đời thứ ba, chứng tỏ bản lĩnh và quyết đoán của hắn sàn sàn như Tần Mục, cộng thêm đấu tranh trên quan trường, cũng không phải là ngươi phát triển tốt kinh tế, nâng cao các con số là được, còn phải có quan hệ với phe phái lãnh đạo cường thế, trong điểm này, cả Mộ Thiên Các và Tần Mục đều không có đầu tư quá lớn. Lần này Mộ Thiên Các thông qua Mộ Băng Đồng muốn mời Tần Mục đến, hơn nữa còn chọn vùng ngoại thành cách xa Uy Bình, ý tứ đã vô cùng minh xác, đó chính là muốn nói chuyện với Tần Mục.
Lẽ ra, bên trong Tần hệ, Tần Mục đẩy vị trí của Mộ Thiên Các, Mộ Thiên Các tất nhiên thống hận Tần Mục đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trước khác nay khác, mục tiêu của Mộ Thiên Các là nhanh chóng chiếm trước bãi đất cao trong phe phái mới, ấn tượng là trọng yếu nhất. Tình thế bây giờ rất vi diệu, nếu quả thật để cho Vân phó bí thư tiến vào Uy Bình, vậy chuyện này cũng có chút khảo nghiệm với thế lực nằm trong tay Mộ Thiên Các. Vốn mấy đòn của Tần Mục đã khiến Mộ Thiên Các vô cùng nhức đầu, lại kéo đến một nhân vật cường thế, khi đó ở phương diện chức vị sẽ đối đầu với Mộ Thiên Các, tình thế của Mộ Thiên Các còn kém hơn hiện tại. Hiện tại việc Mộ Thiên Các cần làm, chính là giải quyết mâu thuẫn nội bộ, đạt thành thỏa hiệp, hắn và Tần Mục nhất trí đối ngoại, giải trừ áp lực phía ngoài.
Đồng thời, thông qua chuyện này, Tần Mục cũng hiểu, con người Mộ Thiên Các cũng là nhân vật không từ bỏ bất cứ thủ đoạn này, biết Tần Mục và Mộ Băng Đồng có quan hệ không bình thường, đứng đằng sau giật dây Mộ Băng Đồng. Điểm này làm cho Tần Mục có chút nhíu mày, nhưng cũng biết giữa Mộ Thiên Các và mình thật sự không có ràng buộc gì, Mộ Thiên Các là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Rất hiển nhiên, Vân phó bí thư cũng liên quan đến ấn tượng của Tần Mục bên thị ủy. Tần Mục vừa chạy đến Uy Bình, đã đùa bỡn với lãnh đạo trực thuộc, làm cho lãnh đạo trực thuộc bị động như vậy, có phải vì Uy Bình quá nhỏ hay không, không chịu được hành hạ của vị thiếu gia đời thứ ba, ngài muốn thọc chuyện này đến tận trời? Không áp khí thế của anh xuống, có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với thế phát triển của Uy Bình.
Lớp hạ tầng vẫn không ngừng tính toán về suy nghĩ của thượng tầng. Mặc dù chiến đấu giữa Tần Mục và Mộ Thiên Các thuộc về tầng cao nhất, Uy Bình là hiện trường quyết chiến của bọn họ, nhưng cũng không thể không nể mặt các Tỉnh ủy như vậy, vẫn cần quan sát vẻ mặt của cấp trên, ở phương diện này Mộ Thiên Các vẫn làm rất khá, Tần Mục trẻ tuổi không thể bỏ qua, tư tưởng này của anh, Tỉnh ủy cảm thấy vô cùng không đúng đường.
Tần Mục và Mộ Thiên Các gặp mặt, cũng là hành động bất đắc dĩ. Tần Mục muốn nhanh chóng mở ra cục diện, nhất định phải đại hạ mãnh dược, nhưng mãnh dược này hạ xuống, sẽ dính dáng đến thần kinh của rất nhiều người.
Bởi vì, giữa Mộ Thiên Các và Tần Mục, nhất định phải câu thông một chút.
Lần này gặp mặt, không có quá nhiều thuốc súng, hai người ngồi xuống vui vẻ đàm luận, không phải là đối chọi gay gắt. Câu nói đầu tiên của Mộ Thiên Các, trực tiếp bắt được khúc mắc trong lòng Tần Mục, bất luận lời hắn nói là thật hay giả, cũng biểu thị hắn mang theo thành ý rất lớn, Tần Mục cũng không thể kiêu ngạo.
- Mộ thị trưởng, chuyện đã qua, chúng ta không đề cập đến nữa, được không? Tần Mục cố ý bày ra thái độ khoan dung thử dò xét thành ý của Mộ Thiên Các. Lần này Uy Bình liên tục gặp chuyện không may, như thượng tầng đã nói, đây là Mộ Thiên Các chưa nắm đủ thực lực trong tay, chịu cảnh bị đánh là chuyện rất bình thường. Hắn khoan dung như vậy chính là muốn xem xem, Mộ Thiên Các rốt cuộc có trình độ đến mức nào trong Cao hệ.
Mộ Thiên Các thoáng biến sắc, khiến cho Tần Mục nhạy cảm bắt được. Sau đó sắc mặt Mộ Thiên Các lại trở nên hòa hoãn, Tần Mục liền bắt được mạch đập, chỉ sợ Mộ Thiên Các đã bị người ở trên ra mặt khiển trách, hắn phải nắm được Uy Bình trong tay.
Số lượng thức ăn không nhiều lắm, nhưng vẫn tương đối đặc sắc. Mộ Băng Đồng làm người trung gian, vẫn có tác dụng rất trọng yếu, nhưng nhìn sắc mặt nàng, cũng không phải tốt như vậy, nhìn dáng dấp cũng không phải thích xã giao như vậy. Nhất là Tần Mục và Mộ Thiên Các đều là nhân vật có thực quyền trong thành phố, dĩ nhiên khiến Mộ Băng Đồng có cảm giác là lạ. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Mộ Băng Đồng vẫn buồn bực không nói lời nào, khiến Tần Mục thở dài không dứt.
Mấy ngày sau buổi gặp mặt riêng tư này, tổ điều tra nhận được một bản báo cáo, phía trên trình bày chi tiết những chuyện không tuân theo quy định của khu biệt thự nơi. Bản báo cáo này là thủ bút của Du lão lục, rất hiển nhiên, Mộ Thiên Các đã làm xong thỏa hiệp với Du lão lục. Kết quả như vậy khiến Vân phó bí thư có chút vò đầu, Du lão lục, cũng là người tương đối có năng lượng, tại sao lại buông vũ khí đầu hàng nhanh như vậy, điều này khiến Vân phó bí thư không kịp áp dụng sách lược.
Tối hôm đó, Tần Mục nhận được điện thoại của Mộ Băng Đồng, ý muốn cùng Tần Mục ăn bữa cơm. Nhưng sau khi Mộ Băng Đồng nói ra địa điểm ăn cơm, Tần Mục như có điều suy nghĩ mỉm cười. Mộ Thiên Các, có chút không nén được tức giận.
Tần Mục và Mộ Thiên Các gặp mặt, vô cùng bình thản, không mang theo bất kỳ mùi vị quan trường nào. Mặc dù hai người đều là người trong thể chế, nhưng hiện tại ai cũng biết, hai người liều mạng cá chết lưới rách, cuối cùng sẽ thu hút một con cá sấu lớn khác đến. Đóng cửa đánh nhau, mọi người có thể tiếp nhận, nhưng có người muốn làm ngư ông, vậy thì có chút không có đạo lý rồ. Mặc dù Tần Mục hai lần xuất thủ, khiến Mộ Thiên Các có chút biệt khuất, nhưng chính tích thực tại lại rơi vào Mộ Thiên Các, khiến Mộ Thiên Các có chút dở khóc dở cười, tên Tần Mục này đấu tranh còn cho mình quả đào, thật sự có chút làm người ta khó hiểu.
Nhưng câu nói đầu tiên của Mộ Thiên Các khi gặp mặt Tần Mục khiến Tần Mục nheo mắt:
- Chuyện ở Châu Quảng không phải do tôi làm.
Tần Mục lập tức hiểu được Mộ Thiên Các nói như vậy là có ý gì, loại chuyện này Tần Mục chỉ suy đoán trong lòng mà thôi, dù sao không có bất cứ căn cứ chính xác nào. Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, một mùi vị lạnh lùng bay ra, nhưng Mộ Thiên Các vẫn đứng thẳng lưng, hoàn toàn không có ý tứ tránh né, Tần Mục thậm chí nhìn thấy một tia đau đớn và tiếc hận trong khóe mắt hắn, nhưng không có mùi vị hối hận bên trong, liền cười nói:
- Chuyện đã qua rồi.
Ở những nơi Tần Mục từng tiền nhiệm, mọi người đều biết, khi đối mặt với đối thủ chỉ cần Tần Mục cười một tiếng, chỉ sợ cũng đã tới thời điểm long trời lở đất rồi, cho nên con hổ mặt cười là tên gọi vô cùng chuẩn xác của Tần Mục. Nhưng đối với đối thủ như Mộ Thiên Các, rốt cuộc là lưỡng bại câu thương hay là cùng hợp tác phát triển, Tần Mục vẫn do dự.
Mộ Thiên Các có thể được lão gia tử ấn định là người nối nghiệp đời thứ ba, chứng tỏ bản lĩnh và quyết đoán của hắn sàn sàn như Tần Mục, cộng thêm đấu tranh trên quan trường, cũng không phải là ngươi phát triển tốt kinh tế, nâng cao các con số là được, còn phải có quan hệ với phe phái lãnh đạo cường thế, trong điểm này, cả Mộ Thiên Các và Tần Mục đều không có đầu tư quá lớn. Lần này Mộ Thiên Các thông qua Mộ Băng Đồng muốn mời Tần Mục đến, hơn nữa còn chọn vùng ngoại thành cách xa Uy Bình, ý tứ đã vô cùng minh xác, đó chính là muốn nói chuyện với Tần Mục.
Lẽ ra, bên trong Tần hệ, Tần Mục đẩy vị trí của Mộ Thiên Các, Mộ Thiên Các tất nhiên thống hận Tần Mục đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng trước khác nay khác, mục tiêu của Mộ Thiên Các là nhanh chóng chiếm trước bãi đất cao trong phe phái mới, ấn tượng là trọng yếu nhất. Tình thế bây giờ rất vi diệu, nếu quả thật để cho Vân phó bí thư tiến vào Uy Bình, vậy chuyện này cũng có chút khảo nghiệm với thế lực nằm trong tay Mộ Thiên Các. Vốn mấy đòn của Tần Mục đã khiến Mộ Thiên Các vô cùng nhức đầu, lại kéo đến một nhân vật cường thế, khi đó ở phương diện chức vị sẽ đối đầu với Mộ Thiên Các, tình thế của Mộ Thiên Các còn kém hơn hiện tại. Hiện tại việc Mộ Thiên Các cần làm, chính là giải quyết mâu thuẫn nội bộ, đạt thành thỏa hiệp, hắn và Tần Mục nhất trí đối ngoại, giải trừ áp lực phía ngoài.
Đồng thời, thông qua chuyện này, Tần Mục cũng hiểu, con người Mộ Thiên Các cũng là nhân vật không từ bỏ bất cứ thủ đoạn này, biết Tần Mục và Mộ Băng Đồng có quan hệ không bình thường, đứng đằng sau giật dây Mộ Băng Đồng. Điểm này làm cho Tần Mục có chút nhíu mày, nhưng cũng biết giữa Mộ Thiên Các và mình thật sự không có ràng buộc gì, Mộ Thiên Các là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Rất hiển nhiên, Vân phó bí thư cũng liên quan đến ấn tượng của Tần Mục bên thị ủy. Tần Mục vừa chạy đến Uy Bình, đã đùa bỡn với lãnh đạo trực thuộc, làm cho lãnh đạo trực thuộc bị động như vậy, có phải vì Uy Bình quá nhỏ hay không, không chịu được hành hạ của vị thiếu gia đời thứ ba, ngài muốn thọc chuyện này đến tận trời? Không áp khí thế của anh xuống, có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với thế phát triển của Uy Bình.
Lớp hạ tầng vẫn không ngừng tính toán về suy nghĩ của thượng tầng. Mặc dù chiến đấu giữa Tần Mục và Mộ Thiên Các thuộc về tầng cao nhất, Uy Bình là hiện trường quyết chiến của bọn họ, nhưng cũng không thể không nể mặt các Tỉnh ủy như vậy, vẫn cần quan sát vẻ mặt của cấp trên, ở phương diện này Mộ Thiên Các vẫn làm rất khá, Tần Mục trẻ tuổi không thể bỏ qua, tư tưởng này của anh, Tỉnh ủy cảm thấy vô cùng không đúng đường.
Tần Mục và Mộ Thiên Các gặp mặt, cũng là hành động bất đắc dĩ. Tần Mục muốn nhanh chóng mở ra cục diện, nhất định phải đại hạ mãnh dược, nhưng mãnh dược này hạ xuống, sẽ dính dáng đến thần kinh của rất nhiều người.
Bởi vì, giữa Mộ Thiên Các và Tần Mục, nhất định phải câu thông một chút.
Lần này gặp mặt, không có quá nhiều thuốc súng, hai người ngồi xuống vui vẻ đàm luận, không phải là đối chọi gay gắt. Câu nói đầu tiên của Mộ Thiên Các, trực tiếp bắt được khúc mắc trong lòng Tần Mục, bất luận lời hắn nói là thật hay giả, cũng biểu thị hắn mang theo thành ý rất lớn, Tần Mục cũng không thể kiêu ngạo.
- Mộ thị trưởng, chuyện đã qua, chúng ta không đề cập đến nữa, được không? Tần Mục cố ý bày ra thái độ khoan dung thử dò xét thành ý của Mộ Thiên Các. Lần này Uy Bình liên tục gặp chuyện không may, như thượng tầng đã nói, đây là Mộ Thiên Các chưa nắm đủ thực lực trong tay, chịu cảnh bị đánh là chuyện rất bình thường. Hắn khoan dung như vậy chính là muốn xem xem, Mộ Thiên Các rốt cuộc có trình độ đến mức nào trong Cao hệ.
Mộ Thiên Các thoáng biến sắc, khiến cho Tần Mục nhạy cảm bắt được. Sau đó sắc mặt Mộ Thiên Các lại trở nên hòa hoãn, Tần Mục liền bắt được mạch đập, chỉ sợ Mộ Thiên Các đã bị người ở trên ra mặt khiển trách, hắn phải nắm được Uy Bình trong tay.
Số lượng thức ăn không nhiều lắm, nhưng vẫn tương đối đặc sắc. Mộ Băng Đồng làm người trung gian, vẫn có tác dụng rất trọng yếu, nhưng nhìn sắc mặt nàng, cũng không phải tốt như vậy, nhìn dáng dấp cũng không phải thích xã giao như vậy. Nhất là Tần Mục và Mộ Thiên Các đều là nhân vật có thực quyền trong thành phố, dĩ nhiên khiến Mộ Băng Đồng có cảm giác là lạ. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Mộ Băng Đồng vẫn buồn bực không nói lời nào, khiến Tần Mục thở dài không dứt.
Mấy ngày sau buổi gặp mặt riêng tư này, tổ điều tra nhận được một bản báo cáo, phía trên trình bày chi tiết những chuyện không tuân theo quy định của khu biệt thự nơi. Bản báo cáo này là thủ bút của Du lão lục, rất hiển nhiên, Mộ Thiên Các đã làm xong thỏa hiệp với Du lão lục. Kết quả như vậy khiến Vân phó bí thư có chút vò đầu, Du lão lục, cũng là người tương đối có năng lượng, tại sao lại buông vũ khí đầu hàng nhanh như vậy, điều này khiến Vân phó bí thư không kịp áp dụng sách lược.
Danh sách chương