Dù sao Quý Thu cũng là lãnh đạo, nếu Tần Mục gặp mặt không chào hỏi, vậy là quá không kiêng nể gì. Hắn phủ lên bộ mặt tươi cười, vừa đi vừa duỗi hai tay, hô:

- Quý bí thư, ngài khỏe ngài khỏe.

Quý Thu xem xét là Tần Mục, đã biết rõ hắn vừa từ văn phòng của Bạch Quang Lượng đi ra. Hai người này làm trò gì Quý Thu không biết, nhưng mà nhớ tới hai chạm khắc trong tủ rượu ở nhà, cộng thêm Tần Mục mặt mũi tràn đầy chân thành, cũng vươn tay ra chạm tay với Tần Mục rút về, nói ra:

- Tiểu Tần tới đây báo cáo công tác à?

Những lời này trong miệng lãnh đạo hỏi, ý tứ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà vừa rồi Quý Thu có thể vươn tay ra chạm tay với Tần Mục đã nói rõ nội tâm Quý Thu đã có biến hóa rồi, Tần Mục cảm thấy nội tâm sáng lên, cười khổ nói:

- Miếu Trấn có nhiều vấn đề nhỏ, tôi thấy chính sách bên này không rõ, đi qua nghe dạy bảo.

Quý Thu gật gật đầu, Tần Mục nói cách này hắn cũng tiếp nhận, Miếu Trấn bên kia cục diện rối rắm cho thanh niên hai mươi mấy tuổi xử lý đúng là khó xử một ít. Tần Mục là nhân tài, điểm này Quý Thu thừa nhận, nhưng mà người này không dựa sát vào hắn, đây mới là điểm Quý Thu vài ngày trước đó hắn khó xử Tần Mục. Lễ mừng năm mới năm nay Tần Mục tặng chạm khắc gỗ, đầy đủ nói rõ Tần Mục không phải đang cố dựa vào Quý Thu sao? Thực lực cùng rễ, bày ra trình độ yếu thế, Quý Thu gật đầu nói nói:

- Nghe nhiều một chút, nhiều học một chút, rất có lợi cho cán bộ trẻ tuổi phát triển. Tiểu Tần ah, tôi có thể nói cho anh biết, muốn làm quan cao phải thuận gió, anh đi rất gian nan đấy.

Tần Mục không ngớt lời đồng ý, Quý Thu khoát khoát tay, chậm rãi rời đi.

Nhìn qua bóng lưng Quý Thu, Tần Mục âm thầm gật đầu. Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng đều là cán bộ làm việc, không phải cái loại quan liêu làm dáng, hai người mâu thuẫn chính là vì chính kiến không hợp, cũng không phải lo đấu nhau mà chẳng quan tâm dân chúng.

Trở lại trên thị trấn không bao lâu, Tần Mục thu được một bưu kiện, phía trên dùng tiếng Anh ghi. Tần Mục xem phần địa chỉ chính là bút tích của Ông Văn Hoa, sau đó mở ra, từ bên trong xuất ra tờ báo Mỹ, thậm chí còn là Time Magazine của Mỹ. Mỗi tờ báo hoặc là tập san đều có hinh ảnh Ông Văn Hoa mang theo kính mắt viền vàng, vẻ mặt lạnh lùng quay mắt về phía màn ảnh.

- Ông, là kỳ tày buôn bán của Hoa Hạ.

- Tay của thượng đế - phú ông tân sinh của Phố Wall!

- Không gì sánh kịp, hào quang của thần kỳ tích xuất hiện.

- Phố Wall không còn là thiên hạ của người Mỹ!

Đưa tin dài dòng, phía trên không có nói rõ, Ông Văn Hoa đã bộc lộ tài năng ở phố Wall nước Mỹ rồi, trở thành siêu sao buôn bán mới của Phố Wall. Những bìa mặt báo này Ông Văn Hoa biểu hiện kiên cường và nữ tĩnh kết hợp rất hoàn mỹ, biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế.

Tần Mục cầm lên cẩn thận đọc trong đó, thì ra chiến tranh vùng vịnh đã chấm dứt, so với Tần Mục dự tính còn nhanh hơn. Lần này Ông Văn Hoa đầu cơ sinh ý kiến không ít tiền, quan trọng hơn là thanh danh, đám kinh tế học của nước Mỹ cường lực phân tích tình huống của Trung Quốc, có rất nhiều công ty đa quốc gia kích động, ý đồ xâm nhập thị trường này.

Nguy cơ kinh tế Mỹ vừa mới đi qua không bao lâu, quá cần một thị trường để chuyển dời mâu thuẫn, Ông Văn Hoa kỳ tích quật khởi, đương nhiên mở đường cho hợp tác kinh tế. Từ sau những năm 80 quan hệ với Mỹ đã phá băng, lần này Ông Văn Hoa trong lúc vô tình biến thành ánh rạng đông cho hợp tác của hai bên.

Buổi chiều gần sáu giờ, Tần Mục nhận được điện thoại của Ông Văn Hoa. Trong giọng nói của Ông Văn Hoa mang theo một tia ủ rũ, hẳn là vừa tỉnh ngủ không lâu. Cầm điện thoại Tần Mục cảm thấy ấm áp, mở miệng chúc mừng mẹ đắc thắng, tuyên bố muốn làm phú nhị đại ở nước Mỹ.

Ông Văn Hoa cười mắng Tần Mục vài câu, hai mẹ con vui vẻ hòa thuận, Tần Mục nói cho Ông Văn Hoa tiếp qua một thời gian về nước đi. Trước kia Tần Mục nói tới đề tài này, Ông Văn Hoa lấy việc khác chuyển hướng, hôm nay thái độ đã khác, cười đáp ứng Tần Mục.

- Kỳ quái, hôm nay con còn chuản bị thao thao bất tuyệt đấy, tại sao mẹ đáp ứng nhanh như vậy?

Tần Mục ném ra một câu dò đường thâm trầm của quan trường nói đùa với mẹ.

Ông Văn Hoa trầm mặc một chút, giọng nói có chút run rẩy, khó có thể che dấu trong đó có bao nhiêu kích động, chậm rãi nói với Tần Mục:

- Lão gia tử vừa điện thoại cho mẹ, nói tiếp sang năm nên mang con quay về. Ông ta đã nhận hai mẹ con chúng ta rồi.

Tần Mục nghe xong trong nội tâm chấn động, có thể làm cho Tần lão gia tử điện thoại tới nước Mỹ mời Ông Văn Hoa về nước mừng lễ mừng năm mới, từ trình độ nào đó đã rõ ràng, mẹ con Tần Mục đã được lão gia tử thừa nhận.

Ông Văn Hoa nghe Tần Mục hô hấp dồn dập, vừa cười vừa nói:

- Tiểu Mục ah, qua năm con đã tói tuổi kết hôn nhỉ?

Những lời này chính là tin tức Ông Văn Hoa lộ ra, nó càng khiến người ta chấn động, ý nói Tần Mục nhất định phải kết hôn năm hai mươi hai tuổi. Muốn được gia tộc thừa nhận thì phải hoàn thành quá trình này, tuy Tần Mục biết rõ chính mình trốn tránh không được, nhưng nghe mẹ nói như vậy, trong nội tâm cũng bi ai vài phần.

- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết nên làm thế nào rồi.

Tần Mục bình tĩnh, giọng nói bằng phẳng không rợn sóng.

Ông Văn Hoa biết rõ con minh là ông cụ non, cũng không có nói thêm lời nào, liền tràn ngập kiêu ngạo lộ ra một chút cho Tần Mục biết, nàng thao tác lần này ít nhất lợi nhuận mấy trăm vạn đô la.

Mấy trăm vạn? Năm 91 mấy trăm vạn đô la có nghĩa gì? Trong cả Hoa Hạ cũng là nhân vật số một số hai. Tần Mục cảm thấy khẽ động, sau đó bắt đầu nói giả thuyết Liên Bang Xô Viết tương lai sắp giải thể với mẹ mình.

Sắc mặt Ông Văn Hoa nặng nề, cái tin tức này với thương nhân khôn khéo có nhiều biểu hiện, cho dù thương nhân nào cugnx nhìn ra được. Nàng nhanh chóng suy nghĩ thật nhiều, lại nghe Tần Mục nhỏ giọng phân tích.

- Tiểu Mục, Liên Bang Xô Viết hiện tại đang phát triển thật nhanh đấy, các mặt đều không có hiển lộ bao nhiêu mâu thuẫn, con làm ra phỏng đoán như vậy có phải quá lớn gan hay không?

Ông Văn Hoa nói gấp, đây chẳng khác là một giấc chiêm bao.

- Mẹ, đây là chuyện giữa hai mẹ con chúng ta, chỉ là nói lung tung thôi, mẹ đừng cho là đúng.

Tần Mục chậm rãi nói, nhưng mà nói ra lời này ngữ khí của Tần Mục tràn ngập tự tin khiến cho Ông Văn Hoa hứng thú, cũng chẳng quản cước phí điện thoại quốc tế đắt thế nào, cũng chuyên chú thảo luận với Tần Mục, cũng đưa ra một ít suy đoán trong tương lai.

Thẳng đến khi sắc trời trắng bệch, Ông Văn Hoa mới từ vài chi tiết tỉ mĩ hiểu rõ, cắn răng nói ra:

- Mặc kệ, cứ đánh bạc, thành công một lần là thành danh, không ra gì, cùng lắm quay về chơi đùa với con cháu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện