Môi Tần Mục mím lại thật chặt, tiếp tục nói:

- Cuối cùng tôi lại cảm thấy không đáng sợ so với xã hội cũ, cuộc sống của chúng ta đã viên mãn rồi. Nhưng mà ở thời đại tiến bộ, nếu còn dùng ánh mắt của xã hội cũ mà so sánh thì đúng là tự lừa mình dối người.

Từng câu nói của Tần Mục rất bén nhọn, hắn từng xem qua tư liệu lịch sử ở những thập niên 90, quả thật có một số cán bộ động chút là dùng con mắt của xã hội cũ nhìn người, giống như mình không hề sai lầm. Đến nơi đây, hắn gần như không có cơ hội nói chuyện trong những cuộc họp cấp huyện. Có được cơ hội như này, hắn không cần quan tâm tới cái nhìn của người khác, chỉ hy vọng tiếng nói của mình có thể khiến cho một số người có thể nghĩ lại, hắn cũng vô cùng thỏa mãn rồi.

- Xã hội tiến bộ, mọi người được đảm bảo ấm no sẽ tìm tới những thứ văn hóa tinh thần, căn bản của văn hóa tinh thần là cái gì chứ? Nếu túi tiền của người dân đầy đặn, không phải lo lắng sinh hoạt cơm ăn áo mặc mới có thể theo đuổi thứ cao hơn.

Tần Mục vung tay lên, hữu lực nói

- Làm cho dân chúng đi vào nhà của phú ông, cuộc sống tinh thần của hai người không giống với, dễ dàng có thể thấy được điểm khác biệt.

- Trưởng thôn Tần, cho tôi nói chen vào một câu, nghe nói thôn Tây Sơn này làm cái gì mà công ty chạm khắc gỗ, tôi muốn biết, các người hiện tại đã có được bao nhiêu lợi nhuận?

Lúc này, người cầm trịch nông nghiệp Phó Chủ tịch huyện Vương Trường Canh ho khan một tiếng, sắc bén hỏi đúng một câu.

Tần Mục sửng sốt, câu hỏi của Vương Trường Cnah tuy rằng chỉ nhắc tới lợi ích hiệu quả, nhưng lại động tới điểm mấu chốt. Chẳng những toàn bộ ban bệ đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Mục, lãnh đạo dưới đài đều nhìn Tần Mục.

Tần Mục tâm tư nhanh chóng chuyển động, chậm rãi nói:

- Căn cứ theo tin của nhân viên mà chúng tôi phái đi Quảng Châu truyền về, có mấy công ty thấy có hứng thú với sản phẩm của chúng tôi.

- Thì nghĩa là còn chưa có kết quả? Hừ, làm bừa làm bãi.

Vương Trường Canh bê cốc lên, uống một hớp.

- Không thử thì vĩnh viễn không có thành công, chúng tôi không sợ thất bại, chẳng qua là mấy gốc cây già. Cho dù là thất bại, chúng tôi cũng có thể rút ra được kinh nghiệm từ trong đó, tìm lấy một con đường thuộc về mình,

Tần Mục không dám ăn nói lung tung bảo đảm, như thế thì sản phẩm chạm khắc gỗ của hắn còn chưa được tung ra thị trường, vận mệnh của hắn liền đã bị đánh dấu.

Vương Trường Canh mang vẻ mặt khinh thường, nắm lấy mic nói:

- Tôi cảm thấy, chúng ta cần phải quán triệt quốc sách, phát huy toàn bộ ưu thế nông nghiệp mới là điều quan trọng nhất.

Nói xong cầm lấy mic lại bát đầu lưu loát nói chuyện, Tần Mục lăng lăng đứng một bên trên bục nói chuyện, không thể tiếp tục nói, cũng không đi xuống.

Khi Vương Trường Canh nói chuyện, Quý Thu hơi gật đầu một cái, sắc mặt Bạch Quang Lượng xanh mét trừng nhìn Tần Mục.

Tần Mục cảm thấy mình thật oan uổng, không có việc gì ông lại kéo tôi tới hội trường này làm gì, tôi lại không nghĩ tới, chỉ thành thành thật thật đứng lên nói chuyện thôn Tây Sơn, làm tốt chuyện ở thôn của mình.

Không ngờ phe phái trong huyện lại tranh đấu mãnh liệt như thế, cư nhiên lại châm chiến hỏa ở cán bộ đang đứng nói chuyện trên đài. Không thể nghi ngờ, Vương Trường Canh thuộc phe của bí thư, mà Bạch Quang Lượng ở huyện chỉ sợ đã tới nước bốn bề thọ đích mới đẩy Tần Mục ra, cứu vãn chút hoàn cảnh xấu cho bản thân. Nếu không, bằng một công ty chạm khắc gỗ còn chưa thành hình, Tần Mục hắn lại có tài đức gì lên đại hội cấp huyện như thế nói chuyện?

- Ông….

Khi Vương Trường Canh đang chậm rãi nói tới tầm quan trọng của nông nghiệp, Tần Mục lại kéo mic về phía loa, một tay nhẹ nhàng vuốt một cái, trên hội trường nhất thời vang lên tiếng tạp âm bén nhọn khó chịu.

Mọi người không kim được che lỗ tai, nổi giận nhìn sang Tần Mục. Vương Trường Canh lại càng hừ lạnh một tiếng, trong lòng bắt đầu cân nhắc tới chuyện làm sao để kéo Tần Mục khỏi vị trí trưởng thôn.

- Vương phó Chủ tịch huyện, tôi không rõ, ông nói phát triển nông nghiệp có mục đích là vì cái gì?

Tần Mục để môi gần sát phone, lớn tiếng hỏi.

Hai mắt Bạch Quang Lượng sáng lên, Tần Mục này đến tột cùng là một tên đầu gỗ hay một tên sâu sắc khó dò đây. Tuổi còn trẻ như thế đã không chịu nổi khuất nhục, thật sự không giống như có khiếu làm quan. Lão phát hiện bản thân lão không nhìn thấu Tần Mục, cũng không phát biểu ý kiến, đặt chén trà lên miệng, thổi một hơi.

Vương Trường Canh không thể nghĩ rằng chỉ bằng một trưởng thôn như Tần Mục cư nhiên lại dám chất vấn lại mình, giống như nghé con mới đẻ không thèm sợ cọp. Đáng tiếc hắn lại là người do Bạch Quang Lượng đề danh. Nếu như hắn thuộc phe bí thư, bén nhọn như thế có thể dùng được.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, Vương Trường Canh lại không có cách làm trả lời vấn đề này.

Hai người đều xuất một chiêu, lại đều sửng sốt một lần, xem như đánh ngang tay. Nhưng mà Tần Mục lại dám dùng như thế đối với một Phó Chủ tịch huyện, chức trưởng thôn này của hắn cũng coi như chấm dứt.

- Hội nghị hôm nay chỉ thảo luận tới đây. Vương Phó Chủ tịch huyện cùng trưởng thôn Tần nếu không thống nhất ý kiến thì có thể thảo luận lại sau.

Quý Thu ho khan một tiếng, cấp tốc hóa giải tình huống xấu hổ cho Vương Trường Canh.

- Cuối cùng, tuyên bố một quyết định, trong huyện quyết định thành lập Cục Chiêu thương để hấp dẫn đầu tư từ bên ngoài. Bí thư trấn Hà Tử Lý Chiếu Hùng làm cục trưởng Cục Chiêu thương, trưởng trấn La Vạn Hữu đảm nhiệm chức Bí thư, ủy viên huyện ủy Quách Tự Tại đảm nhiệm chức trưởng trấn Hà Tử.

Quý Thu lập tức phát biểu, vốn không nên tuyên bố ngay lúc này, nhưng Bạch Quang Lượng vẫn ủng hộ Tần Mục, giờ này Tần Mục đang ở trong bộ dạng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đã định. Bạch Quang Lượng đương nhiên không thể cường lực phản đối nữa.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tần Mục rời hội trường, nhìn lên bầu trời xnah, hắn thật sâu thở dài một tiếng, lần này là bị đè ép, hắn chính là vật hi sinh của cuộc đấu tranh cấp cao. Nghĩ tới hai năm qua, hắn đương nhiên muốn ở lại thôn Tây Sơn mà thành thật làm việc.

Lưu Đại Hữu bước vài bước đuổi theo hắn, xoa xoa tay nói:

- Trưởng thôn Tần, anh xem… anh xem…

Tần Mục cười ha ha nói:

- Đi, đi uống mấy chén.

Lưu Đại Hữu kéo Tần Mục bước đi, Kim Tiểu Lượng ở đằng sau hô:

- Cục trưởng Lưu, chỗ bạn tôi có chút việc vui, tôi phải đi qua chút xem, tôi không đi đâu.

Lưu Đại Hữu cũng không chấp Kim Tiểu Lượng, ba người liền tách ra từ ngay cửa đại viện huyện ủy.

Quách Tự Tại ra khỏi phòng hội nghị, từ xa đã thấy Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu nhảy lên xe Jeep, cũng giật mình, nhưng lại không gọi bọn họ, xoay người đi đến văn phòng của Bạch Quang Lượng.

Lưu Đại Hữu không mang Tần Mục đi Tứ Hải Quy, xe Jeep vòng vo mấy vòng, đứng trước một chỗ gọi là “Phú Quý Môn”.

- Anh Lưu, sao thế, thấy tôi không thăng quan, ngay cả chỗ ăn cơm cũng đổi à?

Tần Mục nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện