- La Bí thư, xin chú ý thái độ. Đoàn khảo sát liên quan đến chuyện tài chính của huyện, không phải chuyện đùa.

Lý Chiếu Húng thấy đau đớn, đúng là người đã đi, trà đã ngội.

La Vạn Hữu hừ một tiếng, ngẩng mặt lên, chậm rãi nói:

- Trấn Hà Tử không còn là thôn trần trực thuộc huyện Tây Sơn hay sao? chỉ có trấn Miếu của Lý cục trưởng là con ruột, còn trấn Hà Tử chúng tôi là con ghẻ?

Từ khi ông ta cướp đoàn đi, y luôn tức giận, cuối cùng hôn nay cũng có thể xả hết ra, nói chuyện không hề khách sáo.

- Ngươi.. La Bí thư, xin chú ý cách nói chuyện của anh.

Lý Chiếu Hùng nén giận:

- Đoàn khảo sát đến Trấn Miếu cũng là theo con đường kinh tế tổng thể của huyện, cách nghĩ của anh hạn hẹp quá.

La Vạn Hữu cười nói:

- Vậy à, tôi cũng cảm thấy cách nghĩ của tôi không theo kịp bước đi của Đảng, từ sáng đến giờ tôi ở đây nghiên cứu lịch sử đảng. người mà, phải học tập, nếu không tư tưởng không bắt kịp. Vậy sẽ loạn, chịu thiệt lớn.

La Vạn Hữu nói xong còn liếc nhìn Lý Chiếu Hùng một cái.

Lý Chiếu Hùng cảm thấy đắng miệng, hiểu rõ ý xỏ xiên của La Vạn Hữu nói, bộc phát rất nhiều chuyện bất mãn, cũng không nói gì, liền quay đi.

Khi ông ta mở cửa, La Vạn Hữu lại ngâm khúc Định Quân Sơn. Hát thế này: Hạ Hấu Uyên tiểu nhi, ngươi không đến thì thôi, một khi đã đến sẽ trúng kế lão phu!

Lý Chiếu Hùng tức điên, lên xe rồi còn thở hổn hển. Lái xe không biết còn Lý Chiếu Hùng nghĩ gì, cũng không dám khởi động xe, cứ ngồi ngẩn ra đó đợi Lý Chiếu Hùng dặn dò.

Lý Chiếu Hùng chửi thề vài câu, sau đó mới kiềm chế cơn tức, thấy như toàn thân không còn sức lực, bất lực khoát tay nói:

- Đừng ngẩn ra nữa, mau đến thôn Tây Sơn!

La Vạn Hữu nhìn theo làn khói đen sau xe chạy đi, cười đắc chí.

Lúc này Lý Chiếu Hùng nóng lòng đuổi theo. Đám người Tần Mục đang nhiệt liệt chào mừng đoàn khảo sát đã đến thôn Tây Sơn, bốn mặt đều bao quang bởi núi.

- Tần Trưởng thôn, Tần trưởng thôn.

Đoàn khảo sát vừa vào đến, một phụ nữ hắn đã sắp xếp chạy vội tới, nói:

- Lý trưởng trấn đến, đợi anh tại nhà.

Hắn cười thầm, tên Lý Đại Đồng này diễn cũng ra trò, có lẽ từ sớm đã để người phụ nữ này quan sát từ cổng. theo sự sắp xếp ban đầu của hắn, đến cửa nhà hắn mới có màn này.

Không ảnh hưởng đến đại cục. hắn cười nói với đoàn:

- Lý trưởng trấn quản lý nông nghiệp trên trấn, đến vì chuyện mở rộng nông phẩm xanh tinh khiết kiểu mới, nên có hơi bận, mong mọi người thứ lỗi.

Vẫn người đứng đầu đoàn khảo sát do Chu Tiểu Mai giới thiệu, đó là Lý Trương Hải, Phó quản lý mậu dịch công ty xuất nhập khẩu Quảng Châu. Y bước ra, vui vẻ nói:

- Thực phẩm xanh tinh khiết? Lời của Tần Trưởng thôn đã thu hút sự chú ý của tôi, hay là chúng ta cùng đi xem?

Điều Tần Mục muốn chính là thu hút sự chú ý của bọn họ. Hắn cũng không nói gì thêm, vung tay nói:

- Đi, mọi người cùng đến xem. Các anh đều là những người có năng lực đến từ thành phố, loại này có đáng trồng hay không vẫn cần các vị chỉ bảo.

Lời này của Tần Mục làm ấm lòng người. Dù có hiểu hay không, ít ra người ta cũng xem trọng anh, không như tên Lý Chiếu Hùng kia, ra vẻ quan lại, mắt sáng lên chỉ muốn móc tiền trong túi anh. Một câu nói của Tần Mục đã nói hết tiếng lòng của đoàn khảo sát:

- Ha ha, trưởng thôn Tiểu Tần tuổi trẻ tài cao, sau này mọi người chúng ta vẫn liên lạc nhiều.

Đoàn người cười nói đi vè phía nhà Tần Mục. Chu Tiểu Mai liền tận dụng mọi thứ, cười nói:

- Mọi người đến đừng chê nhà của trưởng thôn đấy, ở đó rất bừa bộn.

Tần Mục trừng mắt nói:

- Nữ đồng chí này, sao lại tiết lộ điểm xấu của tôi, thật không biết hợp tác gì.

Tần mục tức giận cho mọi người xem. Mọi người liền cười hả hê, Chu Tiểu Mai trừng mắt nhìn hắn.

Không khí tương đối hòa hợp, khi mọi người đến cửa nhà hắn, giám đốc Trương nói kỳ quặc:

- Tôi phát hiện mọi người ở đây có một phong tục, dù đến đâu cũng có pháo tép, lễ tiếp đón cũng có, trấn Miếu cũng có, đến nhà khách huyện cũng có. Tần trưởng thôn, khi nào thôn anh nổ pháo, tôi còn chuẩn bị trước, bị bệnh tim, còn bịt tai trước.

Tần Mục nói:

- Thôn tôi không thịnh hành cái đó, đợi tốt lát nữa mọi người nhìn thấy thôi.

Tần Mục gây chú ý, không nói gì thêm, mời mọi người vào sân.

Trong sân có đủ loại gốc cây già, chiếm mất hơn nửa sân. Giám đốc Trương tán dương, cảm thán, nói:

- Tần trưởng thôn, xem ra chí hướng của anh không hề nhỏ. Bên Trấn Miêu cũng có mấy gốc chục cây. Theo tôi thấy chỗ này của các vị giống như nơi sản xuất, bọn họ bên đó là buôn bán lẻ.

Nói xong hắn liền đứng bên quan sát một gốc cây.

Mọi người thấy giám đốc Trương dẫn đầu, cùng lần lượt tìm cho mình những gốc có hình dạng vừa ý, quan sát cẩn thận.

Tần Mục liếc mắt ra hiệu cho thím Tề. Đã được hắn phân công từ trước, bà liền hô:

- Chu công, Chu công, có khách đến, anh mau ra đây.

Chu công làm theo phân phó của Tần Mục kêu lên.

Cửa phòng bị người đẩy ra, Chu Ái Quân trong tay còn cầm môt khối gốc cây già nguyên vẹn, đeo kính, hỏi mơ hồ:

- Người nào đến vậy? Là đến mua gốc cây phải không?

Lời của hắn khiến mọi người bật cười. Tần Mục mắng:

- Chu Ái Quân, mua gốc cây gì chứ? Đều là sư phụ rồi, vẫn còn mơ hồ. Khách hàng thưởng thức tay nghề điêu khắc của anh đến rồi, còn không đặt đồ đạc xuống, giới thiệu đi.

- Từ từ đã, bình tĩnh.

Ánh mắt sắc bén của giám đốc Trương nhìn vào gốc cây xinh đẹp trong tay Chu Ái Quân, vội đi tới, cẩn thận lấy từ trong tay Chu Ái Quân ra quan sát.

Ông có thể nói là sành sỏi về mậu dịch, nếu không mọi người cũng không bầu ông làm trưởng đoàn. Lúc này thấy vẻ mặt mê mẩn của ông, mọi gười cũng bước đến.

Đây là một tác phẩm điêu khắc vẫn chưa hoàn thành, nhưng hình dáng đã như hiện ra rõ ràng trước mắt. một cụ già phúc hậu, từng sợi tóc, sợi râu đều rất rõ ràng, nụ cười chân thành đứng ở đó. Nhân vật giống y như thật. nhờ vào sự kết hợp giữa tài nghệ tự nhiên và thủ pháp và nghệ thuật hoàn mỹ của Chu Ái Quân kết hợp lại. kỳ lạ hơn cái trán, khuôn mặt của thọ tinh hiện ra khỏe mạnh, hồng hào. Đương nhiên là tác phẩm điêu luyện, khiến mọi người không khỏi xuýt xoa.

Mắt giám đốc Trương sáng rực lên, quay đầu nói với Tần Mục:

- Tần trưởng thôn, anh có điêu khắc không.

- Đương nhiên là có, công ty chạm khắc chính là để bán những tác phẩm này chứ sao.

- Vậy được.

Giám đốc Trương cẩn thận đưa gốc cây cầm trong tay lại cho Chu Ái Quân, nói:

- Tác phẩm chạm khắc này, tôi tính đặt 2000.

Lúc này những người trong làng vây kín cổng nhà Tần Mục. Lão Lâm đã tựa người vào khung cửa, dáng vẻ trêu chọc:

- Nhìn thấy chưa, thấy người ta mặc bộ quần áo, lại xem đồng hồ đeo tay của người ta, đây đều là tiền! Người có tiền mà bỏ tiền ra mua mấy gốc cây nát này thì quá khó tin, heo mẹ biết leo cây đấy.

Hắn vừa nói xong 2000 của giám đốc Trương đã rút ra. Lão Lâm mở to hai mắt, nhìn với vẻ không tin. Dân làng quanh đó cũng bị số tiền lớn như vậy dọa giật mình. Bên ngoài phút chốc im lặng, truyền đến tiếng chim hót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện