Kiều Tử Tích cho rằng Hạ Minh Hiên chỉ là nhất thời nảy sinh nhiệt huyết, nhưng không ngờ hắn lại thực sự chăm chỉ học hành làm con ngoan trò giỏi.
Chủ nhiệm lớp mới đổi rất quan tâm đến học sinh, bộ dạng thực ôn hoà, vì để nâng cao ý thức tự giác học tập cho nên quyết định tổ chức một hoạt động tập thể. Hoạt động này phi thường đơn giản, tất cả mọi người đều có thể thực hiện.
Chính là mười lăm học sinh đứng đầu từ dưới đếm lên được lựa chọn một bạn học trong top mười lăm người đứng đầu làm bạn cùng bàn với mình, số học sinh còn lại có thể tự do đổi chỗ.
Kiều Tử Tích thành tích tốt bề ngoài ưu tú đương nhiên là trở thành đối tượng bị người ta muốn chiếm đoạt nhất, đặc biệt là được các nữ sinh cực kỳ hoan nghênh. Diệp Tiểu Dao cắn khăn nói. “Tử Tích, cậu xem bộ dáng bọn họ có khác gì như đang cướp vợ không, không bằng cậu nói với lão sư đi, đừng để cậu ngồi với học sinh kém, ảnh hưởng đến học tập”.
Kiều Tử Tích bất đắc dĩ cười cười. “Quên đi, một mình tôi không theo quy tắc cũng không tốt”.
Vừa nói xong đã có nữ sinh chạy tới hỏi. “Tử Tích, cậu đã có bạn cùng bàn chưa?”
Kiều Tử Tích lắc đầu. “Vẫn chưa”. Ánh mắt theo bản năng quét tới chỗ Hạ Minh Hiên, vẫn đang ngủ! Trong lòng không hiểu sao lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.
“Vậy, ngồi cùng bàn với mình, cậu thấy thế nào?” Trịnh Hàm mặt đỏ lên, hơn nửa gương mặt đã chôn trong khăn quàng cổ.
Diệp Tiểu Dao giành trước nói. “Tử Tích, không phải cậu đáp ứng với Hạ Minh Hiên rồi sao? Cậu quên à?”
Kiều Tử Tích giật giật khoé miệng, chuyện xảy ra khi nào, tên kia còn chưa từng tìm y nói chuyện này.
Trịnh Hàm thức thời, dù sao trong lớp không ai là không biết quan hệ giữa Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích, nói thế nào thì nước phù sa cũng không thể để chảy ra ruộng ngoài.
“Vậy thôi, mình đi tìm người khác”.
Vì thế, Kiều Tử Tích còn chưa nói câu nào, Diệp Tiểu Dao đã giành trước đuổi người đi. “Sao thành tích của tôi lại không kém một chút chứ? Đáng ghét”. Nếu ở trong mười lăm cái tên từ dưới lên thì có thể tranh thủ cơ hội ngồi cùng tử tích rồi.
Hạ Minh Hiên vươn vai vặn mình một cái, trên trán còn có một hồng ấn nhàn nhạt, là vết lằn vừa mới ngủ dậy. “Tử Tích, cậu ngồi cùng bàn với tôi đi”. Ngữ khí chây lười chắc chắn, giống như ngay từ đầu hắn đã không có ý định dò hỏi, chỉ vì lịch sự cho nên mới đến nói một câu vậy thôi.
Tự cho là đúng!
“Tôi chưa nói là sẽ ngồi cùng bàn với cậu”. Kiều Tử Tích thiêu mi đáp trả.
Hạ Minh Hiên tinh thần phấn chấn, hai tay duỗi cao vẫn còn giơ trên không. “Tử Tích, cậu lại nói giỡn, vậy cậu định ngồi với ai?”
“Không phải cậu là được”. Ngọn lửa trong lòng dường như càng ngày càng cháy lớn. Hắn không phải người đầu tiên đến nói cùng ngồi với y còn chưa tính, dựa vào cái gì mà một mực chắc chắn trước hắn không có ai đến rủ y ngồi cùng? Đây là cái kiểu suy luận gì!
Hạ Minh Hiên vừa muốn nói thêm, chuông vào học đã reo.
“Vào học, về chỗ”. Kiều Tử Tích đuổi người đi, trong bụng đè ép một cỗ lửa nóng.
Hạ Minh Hiên muốn nói lại thôi, thấy chủ nhiệm đã tới cửa liền ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Chủ nhiệm đứng trên bục giảng nói. “Chuyện đổi chỗ các em nhanh chóng thống nhất với nhau, thứ hai tới chúng ta sẽ tiến hành”.
Một thanh âm đột nhiên vang lên. “Thầy ơi, em với Kiều Tử Tích cùng bàn”.
Lực chú ý của cả lớp lập tức chuyển đến chỗ có giọng nói, mấy chục ánh mắt dừng lại trên một người. Chỉ có Kiều Tử Tích là không quay đầu lại, loại chuyện ngu ngốc này cũng chỉ có tên ngu ngốc kia mới có thể làm ra, nghe giọng nói cũng đoán ra được.
Chủ nhiệm nói vấn đề này lưu đến giờ nghỉ rồi nói, giờ lên lớp vẫn phải tập trung vào bài học.
Hạ Minh Hiên ngồi xuống, người trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài. “Tiết trước chúng ta đang làm đề số mười ba, tiết này chúng ta tiếp tục giải quyết nốt”.
Dưới con mắt của Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích vẫn là bộ dáng trấn định tự nhiên, giống như người vừa rồi phát biểu không phải là hắn. Chỉ có Kiều Tử Tích mới biết, bàn tay đang nắm bút của y vẫn luôn run rẩy, không rõ là vì khẩn trương hay phẫn nộ.
Nhờ có Hạ Minh Hiên, sau đấy không còn ai đến rủ Kiều Tử Tích ngồi chung bàn nữa. Ai cũng biết, Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích chính là bạn cùng bàn tương lai, mà trên thực tế thì đúng là như vậy.
Vị trí của Diệp Tiểu Dao rốt cuộc bị chuyển khỏi phạm vi xung quanh Kiều Tử Tích. Suốt một năm rưỡi, mỗi lần đổi chỗ Diệp Tiểu Dao vẫn luôn được ngồi sau Kiều Tử Tích. Lần này chính là ngoại lệ. Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ngồi ở bàn ba tổ bốn, Diệp Tiểu Dao ngồi ở bàn bốn tổ hai, khoảng cách coi như là xa.
Lúc Diệp Tiểu Dao gọi điện đến, thanh âm tràn ngập uỷ khuất, không phải vì bị tách ra với Kiều Tử Tích, mà là ngồi phía trước cô chính là cái tên đã từng tỏ tình hồi nọ, Trương Vĩ Đạt. Diệp Tiểu Dao nói. “Tôi vừa thấy cậu ta là đã bực mình, lão sư lại còn cho cậu ta ngồi ngay trước tôi, cậu nói xem sao tôi lại xui xẻo như vậy! Không ngờ cậu ta còn mặt dày quay lại hỏi tôi mượn đồ này nọ, cậu nói sao tôi có thể cho cậu ta mượn, dù có phải ném đi tôi cũng không cho cậu ta….”
Kỳ thật, Diệp Tiểu Dao nói hơi nghiêm trọng, làm gì có ai vô duyên vô cớ lại đi ghét một người đến bất thường như vậy. Cuối cùng, Diệp Tiểu Dao nói. “Tử Tích, thực ra ngồi sau cậu quen rồi, lần này đổi chỗ mới tôi thấy không thoải mái”. Kỳ thật, câu này mới là trọng điểm.
Kiều Tử Tích nói. “Không có gì là không quen, thời gian dài rồi sẽ thành quen cả thôi”.
Điện thoại bên kia ừ một tiếng, rồi nói tạm biệt.
Kiều Tử Tích ngắt điện thoại, nhìn thấy trên màn hình có hiển thị một tin nhắn. “Sáng mai muốn ăn gì, tôi mua giúp cậu”.
Tựa vào đầu giường, khoé môi Kiều Tử Tích gợi lên ý cười. “Không cần, chờ cậu mua đến tôi đã sớm chết đói rồi”. Nhấn gửi tin nhắn trả lời, để điện thoại lên tủ đầu giường, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Tiếng chuông tin nhắn kinh điển của Nokia vang lên, mở ra xem. “Tôi thề, ngày mai nhất định sẽ tới sớm hơn cậu. Nói đi, muốn ăn cái gì?”
Dựa theo hiểu biết về Hạ Minh Hiên, nếu Kiều Tử Tích còn tiếp tục cự tuyệt, giây tiếp theo người kia chắc chắn sẽ gọi điện tới. Vì thế Kiều Tử Tích nhanh chóng hồi âm. “Tuỳ thôi”.
Hạ Minh Hiên lần này không nuốt lời, hắn đến sớm hơn rất nhiều người, đương nhiên, cũng sớm hơn cả Kiều Tử Tích. Hai tay cầm mấy túi đồ, Ngô Văn Cường ngồi ở phía sau ngửi được mùi, nước dãi cũng sắp nhỏ ra đến nơi. “Minh Hiên, hôm nay cậu muốn mời khách à?”
Hạ Minh Hiên thở hổn hển một hồi, đợi đến lúc đã ổn định lại hơi thở, quay đầu nói với Ngô Văn Cường, biệt danh Tiểu Cường, đang trong trạng thái đói khát. “Không có phần của cậu”.
Bữa sáng rất phong phú, sữa, cháo thịt nạc trứng muối, bún xào, thịt xiên nướng, mỗi thứ đều có hai phần.
Kiều Tử Tích thả cặp xách xuống bàn, nhìn gương mặt Hạ Minh Hiên đang tươi cười sáng lạn, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn, nói. “Cậu đang nuôi heo à?”
“Không sao, ăn không hết thì vứt đi”. Quả nhiên là loại người được dâng cơm đến tận miệng, không thể hiểu được cuộc sống khó khăn. Nếu như một ngày không có cha mẹ, không hiểu hắn có thể tiếp tục sống được không.
Kiều Tử Tích chỉ ăn một phần bún xào, còn lại đều được Hạ Minh Hiên đem đi cho người ta, Diệp Tiểu Dao cũng được một phần cháo nấu thịt nạc trứng muối.
Cuối cùng còn sót lại một hộp sữa, Hạ Minh Hiên lấy tay gắt gao che chở nó. “Cái này không được cho, tối nay cậu có thể uống, cũng sẽ không quá hạn”.
Kiều Tử Tích lơ đãng lộ ra ý cười. “Ai nói tôi sẽ đem cho cái này?”
“Nga”. Hạ Minh Hiên buông tay, đem hộp sữa để bên cạnh Kiều Tử Tích, dán lại nói. “Cậu xem ngồi cùng bàn với tôi đúng là quá tốt, về sau mỗi ngày đều có đồ ăn sáng”.
“Về sau không cần mua, tôi sẽ không ăn”. Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Hạ Minh Hiên biết, Kiều Tử Tích là đang nói thật.
Tiểu Cường ngồi phía sau đang ăn thịt nướng liền chen vào một câu. “Mua mua mua, sao lại không mua, Tử Tích không ăn thì tôi ăn”.
Kiều Tử Tích tựa tiếu phi tiếu. “Ừ, không tồi, về sau cậu giúp Văn Cường mua”.
Hạ Minh Hiên hung hăng trừng Tiểu Cường một cái. “Sớm hay muộn cũng cho nhà cậu ăn thuốc chuột!”
Tháng tám đã đến những ngày cuối, tháng chín còn có thể ở xa sao? Cuối tháng tám đầu tháng chín là thời điểm dễ mưa nhất. Mấy ngày nay trời mưa rất to. Bên khung cửa sổ, nước mưa từ tấm thuỷ tinh lăn xuống, tầm nhìn mơ hồ. Vị trí của Hạ Minh Hiên trống không, hai ngày nay vẫn luôn như vậy, còn tưởng hắn thực sự phấn đấu, ai ngờ chỉ một trận mưa đã đánh bại ý chí của hắn. Hoá ra là như vậy, bởi vì mưa to quá, cho nên hắn nghỉ học.
Nhưng là, Diệp Tiểu Dao nói không phải. Bạn gái của Hạ Minh Hiên, Lương Mỹ Kỳ cũng không đến trường. Ngày hôm qua hôm nay cũng không tới, hai người đồng thời mất tích, cách giải thích tốt nhất chính là bọn họ cùng nhau bỏ trốn rồi. Xem quá nhiều tiểu thuyết cho nên trí tưởng tượng cũng phong phú. Hạ Minh Hiên muốn cùng Lương Mỹ Kỳ một chỗ, nhưng cha mẹ hai bên lo lắng sắp thi đại học, vì không muốn ảnh hưởng đến học tập nên yêu cầu hai người chia tay. Hạ Minh Hiên cùng Lương Mỹ Kỳ yêu đến chết đi sống lại, kiên quyết không chịu xa nhau. Vì thế, khờ dại mà đi lên con đường bỏ trốn không có đường về. Hiện tại có khi hai người đang ở trong một căn nhà gỗ ấm áp xinh đẹp ở nơi nào đó, sau nhà có nơi trồng rau trồng hoa, hai đứa nhỏ vô tư cùng hưởng thụ cuộc sống tình chàng ý thiếp.
Dùng cái miệng thối của Ngô Văn Cường mà nói thì là: “Tử Tích, cái tên Hạ Minh Hiên này đúng là không có nghĩa khí. Lúc trước còn tình nghĩa phu thê với cậu, bây giờ lại đi ân ái với giai nhân, bỏ lại cậu chăn đơn gối chiếc”.
Kiều Tử Tích không trả lời. Hạ Minh Hiên như thế nào thì liên quan gì đến y, cho dù hắn có biến mất khỏi thế giới này thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống của y. Ít nhất là Kiều Tử Tích nghĩ như vậy.
~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~
Chương trước mình có hiểu sai một chỗ về mốc thời gian =o= đã sửa lại…..