Hạ Minh Hiên nhìn đồng hồ. “Còn có nửa tiếng nữa, chúng ta cũng nên vào chen chúc thôi”.
Kiều Tử Tích kéo lại tay Hạ Minh Hiên đã đứng lên. “Đừng đi, đông người lắm”.
Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích, xoay ngược tay cầm lại tay y, sau đó ngồi xuống. “Sao thế? Không thoải mái?”
Kiều Tử Tích nhìn đám người lúc nhúc như đoàn kiến bên kia. “Đông người thế kia, có chen cũng không chen vào được, không bằng ở chỗ này đếm ngược cũng được”.
Hạ Minh Hiên nhún vai. “Tôi thì thế nào cũng được, cậu thích ở đây thì cứ ở đây đi. Mười hai giờ có pháo hoa, nói không chừng ngồi chỗ này lại có được tầm nhìn tốt nhất”.
Còn một phút nữa, màn hình lớn phía xa đã xuất hiện đồng hồ đếm ngược khổng lồ. Trên quảng trường ít nhất cũng phải có mấy vạn người, đều lớn tiếng hô theo từng nhịp chuyển động của đồng hồ. Bắt đầu từ 59 đếm ngược lại 1, cuối cùng cùng nhau hét lên: Chúc mừng năm mới! Pháo hoa ngay lúc này được bắn lên, từ trên không trung ánh lên từng đốm lửa rực rỡ. Pháo hoa không ngừng bay lên bầu trời, nổ tung rồi dần dần lụi tàn.
Ánh lửa của pháo hoa tắt hẳn, trên mặt Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích cũng hiện lên nhan sắc bất đồng. Hạ Minh Hiên vỗ ngực Kiều Tử Tích nói. “Tử Tích, nếu 2012 không phải là tận thế, sang năm chúng ta lại cùng nhau đếm ngược”.
Qua thời khắc đếm ngược, pháo hoa cũng xem xong, hiện tại lại gặp phải một vấn đề lớn là làm sao quay về trường học. Người đông, xe buýt không còn, xe taxi không đủ để chở khách.
Người mà đông quá thì tình hình giao thông cũng không ổn. Một tiếng va chạm lớn, có tai nạn xảy ra, nhất thời lại một đám người lao vào vây xem, qua không bao lâu cảnh sát giao thông liền tới.
Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích vẫn ngồi tại chỗ, tính toán đợi dẹp xong hiện trường tai nạn rồi mới đi.
Điện thoại của Hạ Minh Hiên vang, là Duẫn Đông gọi tới, nhóm bọn họ đã cướp được taxi, đang trên đường quay về trường, gọi điện hỏi xem Hạ Minh Hiên thế nào. Hạ Minh Hiên nói tối nay sẽ về, sau đó cúp máy.
Hạ Minh Hiên nhìn đường cái phía xa vẫn còn đang tắc nghẽn, nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích, nhích nhích vai lại gần. “Cậu nếu mệt thì tựa lên vai tôi ngủ một chút, lát nữa tôi gọi cậu”.
Kiều Tử Tích nhếch miệng, khẽ huých cánh tay vào ngực hắn. “Cậu xem lại mình đi, nhìn qua so với tôi còn buồn ngủ hơn”.
Hạ Minh Hiên ngoẹo đầu gục trên vai Kiều Tử Tích. “Vậy tôi tựa vai cậu ngủ một lát”.
Kiều Tử Tích bất động, tuỳ ý để Hạ Minh Hiên ôm thắt lưng, đầu tựa lên vai mình. “Tử Tích, lạnh không?”
“Không lạnh”.
Ngày đó, giao thông tắc nghẽn đến hai giờ sáng mới thông được. Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ba giờ sáng mới về đến trường, sau khi trở về liền ngủ luôn.
Qua tết dương lịch lại quay trở về với trường học, gió thổi so với ngày hôm qua còn mạnh hơn, lạnh đến thấu xương, sau đấy lại mưa một trận, thời tiết đã lạnh lại càng thêm lạnh.
Hoa tử kinh rơi xuống, đọng đầy trên nền xi măng ướt át như một tấm thảm màu hồng tím.
Mấy bạn học nhà ở xa đã bắt đầu bàn bạc mua xe cùng chuyến để về nhà, dưới tàng cây tử kinh vừa bị cơn mưa làm cho rụng hết hoa, tốp năm tốp ba cùng nhau đứng chuyện trò.
Nhạc Vi Lam nói. “Trưởng ban, nghe nói K thị có rất nhiều chỗ chơi, mình đang định qua lễ mừng năm mới sẽ tới chỗ các cậu chơi”.
Hạ Minh Hiên cười nói. “K thị xinh đẹp phồn hoa, đi rồi sẽ tuyệt đối không khiến cậu hối hận!”
“Chính là chỉ có một người, ở chỗ lạ mình sợ lạc đường”.
Chính là khi đó, Hạ Minh Hiên đã nói, nếu Nhạc Vi Lam tới thì có thể trực tiếp đi tìm hắn.
Thi xong, nghỉ tết. Về đến nhà, Hạ Minh Hiên lại chạy tới nhà Kiều Tử Tích. Có khi mang theo đĩa game mới cùng Kiều Tử Tích ngồi ôm máy tính, sau đó chìm đắm trong thế giới trò chơi. Có khi thì cưỡi xe đạp, phía sau là Kiều Tử Tích, một đường cưỡi tới ruộng hoa cải dầu ở ngoại ô. Hoa cải dầu lay động trong gió xuân nhè nhẹ, thỉnh thoảng vài cánh hoa bị thổi bay, bay đến bên bờ ruộng, đập vào mặt Kiều Tử Tích.
Kiều Tử Tích cũng bị Hạ Minh Hiên dụ dỗ tới nhà, Hạ mụ mụ giữ y lại ăn cơm. Bởi vì Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích là bạn trung học, giờ lại là bạn đại học, Hạ Minh Hiên đến nhà Kiều Tử Tích ăn chầu ăn chực, Hạ mụ mụ đều biết, ở trong lòng Hạ mụ mụ, Kiều Tử Tích chính là quý nhân của con trai nhà mình, cho nên Hạ mụ mụ vẫn luôn coi Kiều Tử Tích như người trong nhà, đối đãi rất nhiệt tình.
Qua năm mới, Nhạc Vi Lam thật sự kéo theo hành lý tới K thị, gọi điện thoại cho Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên tới bến xe đón cô, giúp cô tìm khách sạn.
Nhạc Vi Lam ở trên mạng tìm được mấy khu phong cảnh của K thị, tính toán đi hết một lượt, hành trình đi đều đã chuẩn bị tốt, ít nhất cũng phải ở lại bảy ngày.
Hạ Minh Hiên gọi điện cho Kiều Tử Tích, nhưng Kiều Tử Tích nói không đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người Hạ Minh Hiên cùng Nhạc Vi Lam.
Hạ Minh Hiên đưa Nhạc Vi Lam tới các khu danh lam thắng cảnh, chính mình thì cầm máy ảnh, thỉnh thoảng quay quay chụp chụp mấy cái. Nhạc Vi Lam rất có tố chất người mẫu, bày ra đủ loại tư thế, đáng yêu có, quyến rũ có, trưởng thành có.
Hạ Minh Hiên đưa Nhạc Vi Lam tới phố ăn vặt, chạy ba con phố mua trà thảo mộc Hoàng Chấn Long cho Nhạc Vi Lam giải nhiệt, Hạ Minh Hiên dưới trời mưa giúp Nhạc Vi Lam che ô, cho nên dưới con mắt của người khác, bọn họ chính là một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết.
Không biết từ khi nào, Nhạc Vi Lam luôn luôn kêu Hạ Minh Hiên là ‘trưởng ban’ giờ đã chuyển thành Minh Hiên, Minh Hiên.
Hạ Minh Hiên về tới nhà, gọi điện thoại cho Kiều Tử Tích, nói. “Tử Tích, ngày mai cậu đi cùng đi, hai người ít quá, đông người mới vui”.
Đầu dây bên kia nói. “Không đi, hai người chơi vui vẻ”.
“Cậu ở nhà đằng nào cũng buồn, không bằng ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, đối với thân thể cũng tốt mà”.
“Yên tâm, không khí ở trong vườn nhà tôi rất tốt”. Hạ Minh Hiên đã bỏ qua một chuyện, đấy là khu vườn trong nhà Kiều Tử Tích đầy hoa thơm cỏ lạ, so với thế giới đầy bụi đất bên ngoài thì đúng là tốt hơn nhiều lắm.
Hạ Minh Hiên nói. “Qua vài ngày nữa tôi tới tìm cậu”.
“Ừ”.
Cúp máy, Kiều Tử Tích ngây người nhìn di động, không khỏi cười khổ. Hạ Minh Hiên tên kia không có khả năng không biết, một nữ sinh làm đến mức này, có là đồ ngốc thì cũng biết người ta có ý tứ gì, Hạ Minh Hiên hắn lại còn giả vờ. Nếu Kiều Tử Tích thật sự đi, Nhạc Vi Lam không phải sẽ hận chết y, cái chuyện làm bóng đèn này, Kiều Tử Tích không bao giờ thích nổi.
Hạ mụ mụ thấy máy ảnh của Hạ Minh Hiên có ảnh chụp nữ sinh, liền truy hỏi con trai xem đó là ai, bộ dáng nhìn rất được.
Hạ Minh Hiên giải thích đó là bạn cùng khoa, coi như là bạn học, người ta tới đây du lịch, hắn làm hướng dẫn viên.
Hạ mụ mụ nói mời người ta đến nhà ăn cơm, Hạ Minh Hiên không lay chuyển được, đành phải đưa Nhạc Vi Lam về nhà. Hạ mụ mụ rất thích cô gái thanh tú này, cố ý vô tình mà đem cô trở thành bạn gái của con trai mình. Còn hỏi rất nhiều chuyện trong nhà cô, cha mẹ Nhạc Vi Lam một người là bác sĩ một người là giáo viên cấp hai, trong nhà cũng chỉ có một đứa con là cô….
Lúc Hạ Minh Hiên đưa Nhạc Vi Lam về khách sạn có nói. “Mẹ mình gặp ai cũng hỏi chuyện này nọ, cậu đừng để trong lòng”.
Nhạc Vi Lam cúi đầu, nhìn bóng dáng trên mặt đất. “Mình cảm thấy bác gái rất tốt”.
Tết nguyên tiêu, Nhạc Vi Lam nói phải về nhà. Hạ Minh Hiên giúp cô xách đồ đến bến xe, Nhạc Vi Lam mua rất nhiều đặc sản, cho nên lúc này đồ đạc rất nhiều.
Nhạc Vi Lam nói lần này đi chơi rất vui, có thể sau này sẽ quay lại.
Nhạc Vi Lam còn nói, Minh Hiên, nghe nói gần trường chúng ta có một vườn đào, không biết qua khai giảng còn có thể đến xem không. Nếu lúc đó vẫn còn, vậy thì cùng đi đi.
Hạ Minh Hiên gật đầu đáp ứng.
Qua nguyên tiêu, cha mẹ Hạ Minh Hiên muốn đi du lịch, Hạ Minh Hiên nói mấy ngày vừa rồi chơi đến mệt cho nên không đi, sau đó liền tự nhiên mà đến nhà Kiều Tử Tích làm khách.
Ba Kiều Tử Tích thân là hiệu trưởng Kim đại đã về G thị, cho nên Hạ Minh Hiên có thể nghênh ngang ở trong nhà Kiều Tử Tích chạy tới chạy lui. Kiều nãi nãi làm đồ ăn vẫn ngon như vậy, trên bàn cơm, Hạ Minh Hiên vẫn tán gẫu cùng Kiều nãi nãi không hết chuyện.
Nhạc Vi Lam về nhà không được mấy ngày liền hướng Hạ Minh Hiên thổ lộ, không trực tiếp, mà chỉ nói. “Minh Hiên, mình cảm thấy cậu rất tốt”.
Hạ Minh Hiên nói. “Thật không, mình cũng cảm thấy bản thân mình rất tốt”.
“Minh Hiên, cậu thấy mình thế nào?”
“Tốt lắm, rất ưu tú”.
Sau đó, Nhạc Vi Lam nói, chúng ta bây giờ cũng không kết giao với ai, nếu có thể…. Kế tiếp không nói thêm gì nữa, mọi người trong lòng tự hiểu.
Lúc ngủ, Kiều Tử Tích nghiêng người, đưa lưng về phía Hạ Minh Hiên. Hạ Minh Hiên sáp lại gần, ở phía sau hỏi. “Cậu nói xem tôi có nên đáp ứng không?”
Kiều Tử Tích trầm mặc thật lâu rồi mới nói. “Chuyện của cậu, tự cậu quyết định”.
Hạ Minh Hiên lại hỏi. “Cậu cảm thấy cô ấy được chứ?”
“Rất tốt”. Kiều Tử Tích nói. “Bộ dáng xinh đẹp, tích cách cũng tốt, nữ sinh như vậy hẳn là được rất nhiều nam sinh theo đuổi. Cô ấy thổ lộ với cậu trước là cậu được lời rồi”.
Hạ Minh Hiên he he cười. “Nói như cậu thì, tôi mà không đáp ứng thì chẳng phải quá có lỗi với chính mình rồi?”
Kiều Tử Tích không nói gì.
=============================
“Tử Tích, nếu 2012 không phải là tận thế, sang năm chúng ta lại cùng nhau đếm ngược” => Đây là một trong những câu mà mình thích và nhớ nhất, cũng chả hiểu vì sao :v