Tháng sáu năm 2009, kỳ thi vào đại học qua đi, ngày 25 công bố kết quả. Ngày đó sau khi có kết quả, toàn bộ giáo viên trong trường đều bị hiệu trưởng lôi đi mở họp. Vừa mới lên lớp, toán học lão sư chỉ kịp mở ra tập giáo án đã phải vội vội vàng vàng đến phòng họp.

Hai trường cấp ba có tiếng tăm nhất K thị là trung học Nhất Trung và trung học Hoa Kiều. Hai ngôi trường này đều đã có tên tuổi nhiều năm, được coi là nơi tập trung của những tinh anh bậc nhất K thị. Những năm qua, thành tích đỗ đại học của Nhất Trung so với Hoa Kiều đều cao hơn. Nhưng năm nay, Hoa Kiều bất ngờ đánh bại Nhất Trung để leo lên vị trí thứ nhất.

Trong văn phòng, hiệu trưởng nổi giận lôi đình, cục tức này nói thế nào cũng không thể nuốt trôi, nhiều năm đứng nhất đã thành quen, bây giờ bị đẩy xuống thứ hai bảo ông ta phải vứt mặt mũi đi đâu chứ! Kết quả là triệu tập toàn bộ giáo viên đến họp, viết báo cáo a viết báo cáo, viết kiểm điểm a viết kiểm điểm….

Cuộc họp kéo dài nửa ngày, các giáo viên lúc trở về lớp trông chẳng khác gì oan hồn. Sau đó, tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, chủ nhiệm lớp cầm đến một cái máy tính xách tay, thao thao bất tuyệt nói suốt cả một tiết, nói đến nói đi vẫn là mấy cái câu kia.

Chủ nhiệm nói hiệu trưởng bị trên sở giáo dục phê bình, sau đó hiệu trưởng liền phát giận lên thân giáo viên bọn họ. Dưới lớp nhỏ giọng nói thầm, giáo viên bị hiệu trưởng phê bình liền phát giận lên người học sinh. Học sinh thì có thể phát giận với ai, cho nên mới nói, cuối cùng bi thảm nhất vẫn là học sinh!

Trước khi tan học, chủ nhiệm nói cả lớp đứng dậy hô khẩu hiệu, chính là cái câu ‘nhị linh nhất nhất, chỉ tranh thứ nhất’.

Có học sinh hỏi vì sao lại phải hô, chủ nhiệm rất chính nghĩa nói. “Là hiệu trưởng yêu cầu, về sau mỗi ngày trước khi tan học đều phải hô một lần”.

Cho nên, câu khẩu hiệu kia cứ thế mà phải hô đến hết ba năm trung học.

Kiều Tử Tích vẫn ngồi sau xe Hạ Minh Hiên, mỗi ngày đến trường đều ngửi được mùi hương nồng đậm trên người hắn. Một học kỳ trôi qua, Kiều Tử Tích sớm cũng đã quen. Mỗi khi có nữ sinh thấy Kiều Tử Tích ngồi sau xe Hạ Minh Hiên, cái ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ cứ quét tới quét lui trên người Kiều Tử Tích khiến cậu không có cách nào mà quen được.

Kiều Tử Tích hỏi. “Tuần sau thi cuối kỳ, cậu ôn tập chưa?”

“Tuần sau thi cuối kỳ, sao nhanh vậy?” Tuy là hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng đáp án cũng đã quá rõ ràng.

Đến lúc đó báo kết quả thi, mấy tên xếp hạng cuối cùng thế nào cũng sẽ bị lôi đến văn phòng làm giáo dục tư tưởng một phen, người như Hạ Minh Hiên chắc chắn sẽ là đối tượng bị chủ nhiệm cùng hiệu trưởng phê bình đầu tiên.

Gần đây, Diệp Tiểu Dao ngồi phía sau Kiều Tử Tích có điểm không thích hợp, nói không ra là không thích hợp chỗ nào, nhưng là cùng bình thường không giống nhau. Mỗi lần vỗ vai Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích nghiêng mặt nghe cô nói chuyện thì cô lại bảo không có việc gì.

Diệp Tiểu Dao ngủ hết một tiết tiếng anh, sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm là đập bả vai Kiều Tử Tích. Nha đầu này dùng sức rất lớn, bị đánh cũng có chút đau, Kiều Tử Tích nghiêng đầu qua, không chờ Diệp Tiểu Dao nói chuyện đã mở miệng trước. “Cậu nhẹ thôi”.

Diệp Tiểu Dao phồng má, giống như mình không có làm gì sai. “Tôi nói này, một đại nam sinh như cậu sao lại yếu đuối như vậy, mới vỗ một cái đã kêu đau”.

“Đúng vậy, tôi yếu đuối. Vậy cậu nói xem rốt cuộc là cậu bị làm sao?”

“Tôi….” Diệp Tiểu Dao ấp úng. “Cái kia…. Tôi, tôi…. có phải gần đây tôi có chút quái lạ không?”

Kiều Tử Tích gật đầu. “Đúng là có chút”.

“Quái thế nào?” Diệp Tiểu Dao truy hỏi.

“Chính là không giống với bình thường”.

“Không giống chỗ nào?”

“Ờm…. tôi cũng không biết nói sao”.

Diệp Tiểu Dao cúi đầu, Kiều Tử Tích quay đầu nhìn, tầm mắt lại lạc đến vị trí sau cửa sổ. Hạ Minh Hiên đứng gần cửa nhìn xuống dưới lầu, bên cạnh hắn có một cô gái, hai người cùng nhau tán gẫu, trên mặt cũng tươi cười vui vẻ.

Kiều Tử Tích quay đầu, Diệp Tiểu Dao ngồi sau lại vỗ vai cậu. Lần này Kiều Tử Tích ngay cả mặt cũng không thèm nghiêng một chút, tựa lưng vào ghế ngả ra sau nghe Diệp Tiểu Dao nói chuyện.

Diệp Tiểu Dao nói. “Kỳ thật, gần đây tôi cũng thấy mình rất quái lạ”.

“Ừ”.

“Cậu tán gẫu với tôi một chút được không?”

“Ừ”.

“Vậy tan học tôi đợi cậu vườn hoa bên sân thể dục nhe”.

“Ừ”.

Tan học, Hạ Minh Hiên chạy đến chỗ Kiều Tử Tích khoác vai cậu.

Kiều Tử Tích vừa dọn đồ vừa nói. “Hôm nay tôi có chút việc, cậu về trước đi”.

“Việc gì?”

“Việc tư”.

Kiều Tử Tích đến công viên mà Diệp Tiểu Dao hẹn, thấy cô đã đứng đợi trước, đang đá đá một viên sỏi dưới chân. Ánh nắng chiều tà chiếu đến cô gái tóc ngắn toát ra vài phần đơn bạc.

Diệp Tiểu Dao đỏ mặt cúi đầu nói cô thích đam mỹ, chính là chỉ tình yêu giữa nam và nam, không biết vì sao, chính là rất thích, vừa nhìn thấy mấy chuyện như vậy đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Cô cũng nói lúc cô kể chuyện này với một người bạn khác, người đó nói cô thực biến thái, còn đem cô nghĩ thành đồng tính luôn.

“Tử Tích, cậu nói xem, không phải tôi rất biến thái chứ?” Diệp Tiểu Dao hỏi.

Kiều Tử Tích nói. “Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, thích cái đó sao có thể gọi là biến thái”.

“Chính là, nếu ba mẹ tôi biết, nhất định sẽ mắng chết tôi, nói tôi đi lệch hướng, cũng sẽ không cho tôi thích nữa”. Một cô gái bình thường vẫn tuỳ tiện lại có một mặt phiền não như thế này, cũng có điểm thú vị.

“Nếu bọn họ không thể hiểu cho sở thích của cậu, vậy giữ bí mật với họ….”

Kiều Tử Tích nói vài câu coi như là an ủi, Diệp Tiểu Dao nghe xong tâm tình cũng tốt lên không ít.

Cô gái vô ưu vô lựu ngày xưa cũng trở lại.

Lúc Kiều Tử Tích ra khỏi cổng trường là đi cùng Diệp Tiểu Dao.

Hạ Minh Hiên đứng dựa trước cổng, hai tay đút túi quần, bên cạnh là con chiến mã của hắn. Nhà Diệp Tiểu Dao ở hướng khác, vừa ra khỏi cổng đã tạm biệt Kiều Tử Tích.

“Hai cậu nói cái gì thế?” Hạ Minh Hiên hỏi, hắn đã thấy ở vườn hoa xa xa, hai người mặt đối mặt nói chuyện rất lâu.

Kiều Tử Tích nói. “Không có gì”.

Ai tin? Trời chiều đem bóng xe đạp kéo dài ra, ngày thường Hạ Minh Hiên nói rất nhiều, hôm nay lại chỉ chuyên tâm lái xe, Kiều Tử Tích ngồi sau cũng không mở miệng.

Gần đến lối rẽ, Hạ Minh Hiên đột nhiên hỏi một câu. “Diệp Tiểu Dao tỏ tình với cậu à?”

Kiều Tử Tích nhìn bóng Hạ Minh Hiên dưới mặt đường. “Cậu từ chỗ nào mà nhìn ra cô ấy tỏ tình với tôi?”

“Vậy là cậu tỏ tình với cô ta?”

Càng nói càng thái quá.

Tới lối rẽ, Kiều Tử Tích xuống xe, Hạ Minh Hiên ở phía sau nói. “Kỳ thực, Diệp Tiểu Dao mà để tóc dài một chút, tính tình thục nữ một chút thì cũng là cô gái không tồi”.

Kiều Tử Tích không quay đầu lại, nói. “Bạn học à, cậu nghĩ nhiều quá rồi”.

Năm lớp mười rốt cuộc cũng qua, buổi học cuối cùng của năm, chủ nhiệm thông báo lịch học thêm. Phi thường tốt, nghỉ hè năm mươi ngày đã có ba mươi ngày là học thêm.

Nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất, trong lớp 10 – 18 đều là thanh âm oán giận. Cuộc sống cấp ba đúng là không cho người ta sống nữa rồi, ngay cả ngày nghỉ của học sinh theo quy định nhà nước mà cũng bắt học thêm!

Giáo viên nói đây là yêu cầu của hiệu trưởng, hiệu trưởng nói đây là đề xướng của sở giáo dục.

Nghe xong vô số oán giận, chủ nhiệm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói. “Các em mới lớp 10 mà đã kêu khổ, xem lớp 11 ấy, bọn họ nghỉ hè còn có mười ngày kia kìa”.

Cho nên, cuối cùng tổng kết lại là, nghỉ hè hai mươi ngày so với nghỉ mười ngày vẫn còn hạnh phúc chán.

Suốt một kỳ nghỉ hè, các đài truyền hình mỗi ngày thi nhau phát sóng ‘Cừu vui vẻ và Sói xám’. Bên này một đài vừa mới phát xong ‘Hỉ dương dương, Mỹ dương dương, Lãn dương dương, Phí dương dương, Mạn dương dương, Nhuyễn dương dương, hôi thái lang, hồng thái lang, đừng nhìn ta chỉ là một con cừu….’

Đài truyền hình bên kia đã phát tới đoạn sói xám hoá thành một vì sao bay về phía chân trời, còn không quên ném lại một câu: ta sẽ trở về!

Cũng không hiểu cái phim Cừu vui vẻ này sao lại nổi tiếng….

Ngày hè nắng chói chang, ngồi trong lớp học, giữa những tiếng ve thỉnh thoảng mới có một cơn gió nhẹ thổi qua. Các thầy cô giáo thay phiên nhau đi làm, cách một ngày sẽ có một giờ lên lớp. Thời gian học thêm chỉ học sáu môn chính, mỗi ngày ba môn bảy tiết, cho nên chương trình học đều là hai hoặc ba tiết liền nhau.

Ngay cả mấy môn khiến người ta khó chịu nhất như toán học hoặc hoá học đều là ba tiết liên tiếp nhau, người nào mà không ngủ thì đúng là thần nhân!

Toán học lão sư được các học sinh thân thiết gọi là Đông ca, gương mặt như búp bê, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Diệp Tiểu Dao chỉ vào bức ảnh Hỉ dương dương, nói với Kiều Tử Tích. “Tôi cảm thấy Đông ca với nó rất giống nhau, manh chết tôi mất!”

So sánh một chút, quả thật là có điểm giống.

Đông ca là chủ nhiệm lớp 10 – 17 bên cạnh, con người tốt lắm, một câu vốn là nghiêm khắc nhưng từ miệng Đông ca nói ra thì chẳng còn chút lực uy hiếp nào. Giống như đám học trò vẫn lén nói với nhau, đây là vấn đề tướng mạo.

Hết tiết toán là đến giờ nghỉ trưa, Hạ Minh Hiên vừa mới ngủ dậy, ngáp một cái rồi nói với Kiều Tử Tích. “Cuộc sống thật là nhàm chán, nếu không phải vì mỗi ngày đưa cậu tới trường, tôi đã sớm bỏ chạy rồi”.

Kiều Tử Tích tựa tiếu phi tiếu. “Bạn à, tôi có chân có tay, không cần cậu đưa đón tôi cũng đi được. Cậu muốn chạy thì mời cậu làm ngay và luôn đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện