Màn hình di động đặt ở tủ đầu giường lại sáng lên, có chuông báo tin nhắn. tên da mặt dày nào đó nhắn đến, nếu ngày mai cậu không đợi tôi, tôi nhất định sẽ đến muộn.

Xi, ai quản hắn. Hắn đi muộn có liên quan gì đến Kiều Tử Tích.

Sáng hôm sau, Hạ Minh Hiên đến muộn, bị chủ nhiệm giữ lại bên ngoài, cùng mấy tên chuyên đi học muộn khác nghe giáo huấn, nghe xong thì cầm sách đứng ngoài hành lang đọc.

Lát sau Hạ Minh Hiên đọc xong liền vào lớp, vứt ngay cho Kiều Tử Tích một ánh mắt, cái ánh mắt này ý nghĩa rất rõ, tôi đi muộn đều là tại cậu. Kiều Tử Tích điềm nhiên như không, thu dọn lại sách vở trên bàn, hoàn toàn coi Hạ Minh Hiên như vô hình.

Từ đó, phía sau xe Hạ Minh Hiên đổi thành Hứa Diệp Ly xinh đẹp xinh đẹp.

Mỗi ngày đến trường rồi tan học, Hứa Diệp Ly an vị ở yên sau, hai tay ôm thắt lưng Hạ Minh Hiên, cả mặt cọ cọ trên lưng hắn, trong nháy mắt đã thành công bóp chết ước mơ của biết bao nữ sinh.

Kiều Tử Tích ngồi xe buýt, dựa vào cửa sổ đi ngang qua bọn họ. Tầm mắt dừng lại trên người nam sinh mặc sơ mi trắng, phía sau hắn là cô gái tươi cười ngọt ngào.

Tuổi mười bảy đúng là nên trải qua như thế, cùng người mình thích ngồi xe đạp, đi qua khắp các con đường cùng nhau ngắm cảnh. Sau này nhìn lại sẽ không khỏi cảm thán, những năm tháng thanh xuân ấy chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người.

Nữ sinh ở tầng dưới thường xuyên lên đây, đứng trước cửa lớp 11 – 18 mà ngó vào bên trong. Đôi khi trong tay sẽ cầm theo một lon nước, chờ Hạ Minh Hiên đi ra rồi đưa cho hắn.

Có khi Hạ Minh Hiên nằm úp sấp trên bàn mà ngủ, Hứa Diệp Ly sẽ vẫy vẫy Kiều Tử Tích, ý bảo cậu ra ngoài.

Kiều Tử Tích vừa ra đến nơi, còn chưa kịp nói gì thì nữ sinh kia đã ngượng ngùng đem lon nước vào trong tay cậu, nói. “Cậu giúp tôi đưa cho Hạ Minh Hiên”.

Kiều Tử Tích nhìn đồ uống trong tay, quay đầu nhìn Hạ Minh Hiên đang ngủ như heo, nói. “Tôi giúp cậu gọi cậu ta ra nhé?”

“Không cần, có thể cậu ấy quá mệt, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát cũng tốt”.

Hắn mệt? Chỉ sợ là hôm qua lại khổ chiến với cái máy tính cả đêm, ngón tay lướt trên bàn phím không biết đã tiêu diệt bao nhiêu quái thú rồi. Nhìn dáng vẻ hắn có chỗ nào là mệt? Kiều Tử Tích đem lon nước ‘ba’ một tiếng đặt xuống bàn, Hạ Minh Hiên đang mơ màng nhất thời thanh tỉnh, vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy gương mặt âm trầm của Kiều Tử Tích.

“Mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ, cẩn thận thành heo luôn đó”. Kiều Tử Tích trừng hắn.

“Hôm qua tôi không ngủ”.

“Làm gì?”

Hạ Minh Hiên nhìn lon nước trên bàn, trực tiếp cầm lên, mở nắp một cái, uống xong một hơi dài rồi mới chậm rãi nói. “Hôm qua mượn được ở chỗ Kiện Dân một đĩa trò chơi mới, thử chơi một chút thấy không tệ lắm”.

“Cho nên, liền suốt đêm?” Kiều Tử Tích thiêu mi.

“Ngủ được hai tiếng”. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên tủm tỉm cười, lắc lắc lon nước trong tay. “Cảm ơn đồ uống tình yêu của cậu”.

Kiều Tử Tích tựa tiếu phi tiếu. “Bạn học, cậu nghĩ nhiều rồi, không phải tôi mua cho cậu”.

“Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ nó từ máy bán tự động chạy tới?”

Kiều Tử Tích âm thầm thở dài. “Tôi nói này, bình thường mỗi ngày ai đưa đồ tới cho cậu, cậu không phải còn rõ ràng hơn tôi?”

Hạ Minh Hiên vẫn cầm lon nước uống, bừng tỉnh đại ngộ. “Chẳng lẽ là bà xã người gặp người thích hoa gặp hoa nở nhà tôi?”

“Để cho cậu đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu”.

“Tử Tích, cậu….” Hạ Minh Hiên vô liêm sỉ nói. “Nói thế nào thì tôi cũng coi như là ngọc thụ lâm phong, ra được sân bóng vào được phòng ngủ, có chỗ nào không xứng với người ta?”

“Đúng vậy, Trường Thành cũng không thể dày như da mặt cậu được”. Kiều Tử Tích xem thường.

Năm 2009, có một chuyện huyên náo nhất chính là tận thế. Hai bộ phim bom tấn của Mỹ là < 2012 > và < Ngày kinh hoàng > lần lượt công chiếu, gây xôn xao dư luận cả thế giới. Hình ảnh dùng kỹ thuật 3D dựng lên cảnh băng tan, nước nhấn chìm cả trái đất.

Tỷ lệ dự đoán chính xác của người Maya là 100%, Thôi Bối Đồ (1) của Trung Quốc cũng có những dự đoán tương tự người Maya, vì thế đủ loại dư luận cứ theo nhau mà đến.

Mỗi người đều lo lắng trong lòng, nếu 2012 thật sự là tận thế thì làm sao bây giờ? Cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp như vậy, bọn họ không muốn cứ thế xong là xong a.

Diệp Tiểu Dao khóc sưng đỏ cả mắt, cô nói ngày hôm qua xem xong phim mới thành như vậy.

“Cậu xem cái gì mà cảm động quá vậy?” Kiều Tử Tích nhìn hai mắt sưng phù rõ ràng của cô, hỏi.

Diệp Tiểu Dao hít mũi. “ <2012>, cậu xem chưa?”

“Xem”.

“Cái phim đó doạ chết tôi, xem nhập tâm quá rồi cứ thế mà khóc….” Diệp Tiểu Dao lại hít mũi, sắc mặt lo lắng. “Cậu nói xem, nếu như là sự thật thì làm sao bây giờ? Còn có ba năm nữa, tôi làm sao có đủ tiền mà mua vé lên thuyền Noah chứ”. Nha đầu này xem đến tẩu hoả nhập ma luôn rồi.

Diệp Tiểu Dao là nữ sinh có chút nam tính, nhưng rất nhiều điểm cho thấy, đây vẫn chỉ là một cô gái nhạy cảm mà thôi.

“Oa, động đất!”

Diệp Tiểu Dao bị doạ sợ, hét thảm lên một tiếng, chấn động cả lỗ tai Kiều Tử Tích. Kẻ bày trò này chính là Hạ Minh Hiên. Diệp Tiểu Dao sau khi bình phục tâm tình liền cầm sách đập hắn. “Cậu làm cái trò gì hả, muốn hù chết tôi a!”

Hạ Minh Hiên vừa chống đỡ quyển sách Diệp Tiểu Dao đập tới vừa cười nói. “Tôi đâu biết cậu dễ bị doạ như vậy”.

Diệp Tiểu Dao dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, giống như muốn đem hắn thiêu thành tro bụi.

Hạ Minh Hiên không thèm để ý đến ánh mắt không có thiện ý này, hai tay chống trên bàn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, bộ phim kia tôi vẫn chưa xem. Hay là cuối tuần này cậu đi xem với tôi đi?”

“Tôi xem rồi”. Kiều Tử Tích thản nhiên đáp.

“Xem rồi? Xem với ai?”

“Xem với ai liên quan gì đến cậu?” Diệp Tiểu Dao liếc hắn, chen miệng vào nói.

Kiều Tử Tích gật đầu, lời này của Diệp Tiểu Dao nói rất đúng.

Hạ Minh Hiên lập tức hiểu được, chỉ vào Diệp Tiểu Dao nhưng lại nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, không phải là cậu đi xem với cậu ta đấy chứ?”

“Đi xem với tôi thì làm sao?” Diệp Tiểu Dao mở to hai mắt chớp a chớp. “Sao nào, cậu mất hứng?”

Hạ Minh Hiên khinh thường nói. “Tôi làm sao mà phải mất hứng”. Sau đó hắn nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu nói đúng không?”

Kiều Tử Tích lấy tay chọc chọc Hạ Minh Hiên. “Này cậu, bà xã người gặp người thích hoa gặp hoa nở nhà cậu đến rồi kìa”.

Hạ Minh Hiên nhìn ra ngoài, lúc đi ra còn quay đầu lại nói. “Tử Tích, hôm nay tan học chờ tôi”.

Chờ Hạ Minh Hiên đi rồi, Diệp Tiểu Dao rướn cổ ra bên ngoài xem, quay lại nói với Kiều Tử Tích. “Tôi nghe nói người yêu cậu ta trước kia đã từng kết giao với n tên bạn trai, có khi còn một tuần đổi một lần, đúng là nông cạn. Tôi xem bọn họ cũng chẳng duy trì được lâu đâu”.

Kiều Tử Tích nghe thấy, không bình luận gì.

Giữa ngôi trường này có nhiều người đang yêu như vậy, nhưng chân chính vì thích mà ở bên nhau thì liệu được mấy người? Chân ái khó cầu, ai có thể cam đoan mình thích người ta thì người ta cũng sẽ nhất định thích mình?

Cái gọi là yêu, chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi.

Hôm nay có thể vành tai tóc mai chạm nhau, lời lẽ quấn quanh, lời ngon tiếng ngọt. Ngày mai lại có thể nhìn nhau như người xa lạ, ai có thể nói ai nông cạn?

Tan học, Kiều Tử Tích không chờ, Hạ Minh Hiên tự động bám lấy.

“Sao không chờ tôi?”

“Tôi không nói là sẽ chờ cậu”.

Hạ Minh Hiên vẻ mặt tội nghiệp. “Xe của tôi hỏng rồi, đang để ở chỗ sữa, trên người lại không mang tiền. Cho nên, bạn học à, cho mình mượn ít tiền đi xe buýt đi?”

Kiều Tử Tích mím môi cười. “Bà xã người gặp người thích nhà cậu đâu? Sao không đi tìm?”

Hạ Minh Hiên lườm Kiều Tử Tích. “Một đại nam nhân không trả nổi tiền xe buýt, chuyện này sao có thể để nữ sinh biết”.

“Cậu lại không sợ tôi khinh bỉ cậu”.

Hạ Minh Hiên thuận lý thành chương đáp tay lên vai Kiều Tử Tích. “Chúng ta ngay cả quần cũng có thể mặc của nhau thì còn sợ cái gì”.

Da mặt quả nhiên là so với Trường Thành còn dày hơn. Cũng không biết cái mặt vừa trắng vừa mềm lại đẹp kia có phải khắc giả lên không, lừa gạt không biết bao nhiêu là nữ sinh rồi.

~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~

(1) «Thôi Bối Đồ» (推背图) là cuốn sách sấm do quan Tư Thiên Giám Lý Thuần Phong và ẩn sĩ Viên Thiên Cang đồng biên soạn vào đầu những năm Trinh Quán của triều Đường (năm 627-649 SCN theo Tây lịch), bao gồm 60 hình vẽ (đồ tượng), bản gốc phân thành Quyển 1 (đến Tượng 40) và Quyển 2 (sau Tượng 40). Mỗi bức hình ở dưới đều kèm theo “Sấm viết” và “Tụng viết” bằng thơ, dự ngôn từ triều Đường cho tới nay, tới tận tương lai, về các sự kiện trọng đại phát sinh qua các triều đại Trung Quốc. Khi đối chiếu những sự việc được tiên đoán trong «Thôi Bối Đồ» với những sự kiện đã xảy ra, thì người ta phát hiện thấy sự chuẩn xác đến đáng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện