Giằng co một buổi tối cộng thêm cả một buổi sáng, Thời Tiến không ngoài ý muốn mà ngủ trên máy bay. Cậu vốn tưởng rằng có thể an ổn ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh, nhưng không nghĩ tới mới mộng đẹp được một nửa, Tiểu Tử đột nhiên lại hô lên.

“Làm sao vậy?” Cậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng dò hỏi ở trong đầu.

Ngữ khí Tiểu Tử kinh hoảng: “Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đột nhiên lại tăng, trực tiếp tăng 100, hiện tại đã 750.”

Thời Tiến xoạch một cái tỉnh lại, ngồi dậy chấn động thất kinh hỏi: “Cái gì?!”

Cậu quá kích động, trực tiếp hô lên câu này, Liêm Quân ngồi ở bên cạnh cậu nghe thấy liền thả tạp chí xuống, nghiêng đầu hỏi: “Gặp ác mộng?”

“Ớ… Đúng thế.” Thời Tiến hoàn hồn, lúng túng cười cười với Liêm Quân, cứng đờ lùi ra sau về lại ghế dựa, đè ép tâm tình, hỏi trong đầu: “Thanh tiến độ làm sao đột nhiên tăng, chẳng lẽ là bảo bối nhà cậu lại có uy hiếp nào khác, lan sang tôi?”

Tiểu Tử trả lời: “Không phải, thanh tiến độ của bảo bối vẫn là 500 không nhúc nhích.”

Thời Tiến cau mày, tầm mắt cẩn thận quét một vòng bốn phía, nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân thanh tiến độ đột nhiên tăng trưởng, kết quả nhìn một hồi, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện —— mới vừa trốn về nước, cậu đã từng đoán, khoảng cách xa gần với năm anh em nhà họ Thời cũng là một trong những nhân tố dẫn đến cái chết, sau đó cái suy đoán này được chứng thực là chính xác, mà thành phố B là thủ đô của nước Hoa, chính là một trong những nơi thường trú của năm anh em nhà họ Thời kia.

Khoảng cách khiến người ta đoản mệnh.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Quẻ Nhị ở dãy khác, không ôm hi vọng hỏi: “Tiểu lão Nhị, có phải là sắp đến thành phố B rồi?”

Quẻ Nhị nhe răng dọa cậu, trả lời: “Máy bay còn mười lăm phút nữa là hạ cánh, cậu gần như ngủ toàn bộ quãng đường, bé heo Tiểu Tiến Tiến.”

Thời Tiến trợn trắng mắt, giơ ngón giữa với hắn, thu tầm mắt lại ở trong lòng nói suy đoán của mình cho Tiểu Tử, than thở: “Dựa vào việc thanh tiến độ gần thành phố B một chút liền tăng 100 điểm, phỏng chừng là, trong năm anh em nhà họ Thời, có ít nhất ba tên đang rúc ở thành phố B.”

Tiểu Tử run lẩy bẩy: “Vậy chúng ta nên làm gì?”

“Còn có thể làm gì.” Thời Tiến ngồi phịch ở trên ghế, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Liêm Quân, sâu xa nói: “Đương nhiên là dính chặt đùi vàng lớn, yên lặng cầu khẩn thành phố B cũng khá lớn, lớn tới mức chúng ta không đụng phải những anh trai hung tàn đó.”

Tiểu Tử: “… Chao ôi nha nha chao ôi.”



Lời nói mặc dù bi quan, nhưng lúc máy bay hạ xuống thành phố B, sau khi mọi người được dàn xếp vào ở một hội sở* xa hoa tên là “Dạ Sắc” xong xuôi, Thời Tiến vẫn tích cực hành động, bắt đầu thông qua các loại con đường thu thập thông tin có liên quan tới năm người anh nhà họ Thời, nỗ lực hiểu rõ mấy cái anh trai này cư ngụ ở thành phố B thế nào.

*hội sở [会所]: tiếng anh là clubhouse, tiếng việt là câu lạc bộ, bao gồm đầy đủ tiện nghi bao gồm ăn-ở-chơi,v.v… (ở đây chắc là hội sở tư nhân của bảo bối)

Trong năm vị anh trai nhà họ Thời, thông tin trong suốt tổng cộng có ba vị, một là anh cả Thời Vĩ Sùng, người mới trong thương giới, có mặt trên bản tin tài chính và kinh tế, lên mạng search cái là ra; thứ hai là anh hai Phí Ngự Cảnh, luật sư, chuyên tấn công vụ án kinh tế, ông lớn trong nghề, án không lớn không tiếp, một năm 365 ngày, có 300 ngày là không ở trong nhà, chỉ cần search một chút gần nhất hắn đang làm vụ án gì, cơ bản là có thể đoán ra tung tích của hắn; người cuối cùng là anh ba Dung Châu Trung, diêm vương trong vòng giải trí, nhân khí cao tới đáng sợ, hay lên đầu đề trang giải trí, tùy tiện vào một hội fan của hắn, là có thể tỉ mỉ nắm giữ ít nhất một tháng hành trình sắp tới của hắn.

Thời Tiến điên cuồng tìm tòi một hồi, thậm chí còn giả làm fan lẫn vào hội fan của anh ba Dung Châu Trung, rốt cục vào lúc rạng sáng, xác định tung tích của ba vị anh trai này —— anh cả Thời Vĩ Sùng tuyệt đối đang ở thành phố B, hơn nữa còn định ở lại thành phố B một quãng thời gian rất dài, bởi vì hắn đang lên kế hoạch kết nối công ty nghiệp vụ cũ cùng Thụy Hành; Anh hai Phí Ngự Cảnh tuyệt đối không ở, hắn đang ở một đại lục khác kiện tụng cho một ông lớn trong lĩnh vực kinh tế, không có thời gian chạy loạn; Anh ba Dung Châu Trung có khả năng ở, cũng có thể sẽ không ở, bởi vì gần đây hắn có một cái thông cáo cần phải chạy tới chạy lui giữa thành phố B và thành phố S.

Sau khi loại trừ anh hai Phí Ngự Cảnh, giả sử hai anh trai thông tin không rõ ràng còn lại cũng ở thành phố B, như vậy hiện tại Thời Tiến cần phải cẩn thận tránh gặp gỡ tới bốn ông anh trai.

“Trên cơ bản ước chừng toàn bộ đã đến đông đủ.” Thời Tiến để điện thoại di động xuống, nhìn về phía thanh tiến độ dừng lại tại 750 trong đầu, thở thật dài một cái, “Cũng may chúng ta tranh thủ được từ những nơi khác một chút không gian phạm sai lầm, tình huống không tính quá tệ.”

“Ừm.” Tiểu Tử tiếp lời, có chút đau lòng, an ủi, “Tiến Tiến, cậu đừng có áp lực quá, thanh tiến độ là không có thời gian hạn chế biến mất, kỳ thực, kỳ thực nếu như cậu cảm thấy quá mệt mỏi mà nói, chúng ta liền sống tiếp như vậy cũng rất tốt, bảo bối cũng tìm được, mỗi ngày rồi sẽ khá hơn.”

Ánh mắt Thời Tiến mềm xuống dưới, nói rằng: “Nhưng mà không làm gỉ thanh tiến độ, cậu vẫn sẽ luôn rất khó chịu, bị tôi cưỡng chế trói chặt, năng lực cũng bị hạn chế, đúng không?”

Tiểu Tử không lên tiếng.

“Bé ngốc.” Thời Tiến cười than thở, đan tay lót ở sau gáy, cố ý nói rằng, “Tôi cũng không muốn nghe cậu khóc cả đời ở trong đầu tôi, như vậy quá ồn.”

Tiểu Tử ứa nước mắt, tội nghiệp: “Tiến Tiến…”

“Được rồi, không đùa cậu nữa.” Thời Tiến động viên, ngữ khí trở nên nghiêm chỉnh, nói rằng: “Tiểu Tử, tôi không nghĩ phải sống mãi những ngày trốn đằng đông nấp đằng tây, bị người nhớ thương mạng nhỏ, cái mạng thứ hai cậu cho quá quý giá, tôi không muốn lãng phí. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy nguyên chủ chết có chút kỳ lạ, nếu chỉ là chán ghét em trai út, năm anh trai nhà họ Thời cũng có thể giữ cậu ấy lại chậm rãi dằn vặt, căn bản không cần ô uế tay của chính mình, mạo hiểm giết chết cậu ấy. Bọn họ đều là tuấn kiệt tuổi trẻ tài cao, loại tội danh giết người này, một khi bị phát hiện, là sẽ bồi cả đời vào, quá không có lời. Còn có, cậu đừng quên là đời trước tôi làm cái gì, hiện tại có một vụ án mạng bày ở trước mặt tôi, nếu như không điều tra ra chân tướng, đời này tôi ngủ cũng sẽ không yên.”

Tiểu Tử hết sức cảm động: “Tiến Tiến… Nha, ức ức ức… Nấc.”

Thời Tiến sững sờ, sau đó cười to: “Tiểu Tử, cậu không phải là nín khóc tới nghẽn máy chứ.”

Tiểu Tử liền “nấc” vài tiếng, sau đó há miệng khóc lớn, một hồi nói “Tiến Tiến cậu thật tốt”, một hồi nói “Tiến Tiến cậu thật xấu”, rất giống như chập mạch hỏng rồi.

Thời Tiến vừa đau lòng vừa buồn cười, ấm giọng dụ dỗ nó, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.



Tháng ngày ăn no chờ chết tại hội sở bắt đầu, bởi vì cần phải đi theo bên cạnh Liêm Quân, cho nên Thời Tiến chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh Liêm Quân nhìn anh phê những văn kiện dường như mãi mãi cũng phê không xong này, mỗi ngày trôi qua hết sức khô khan tẻ nhạt.

Mấy người Quẻ Nhất ngược lại giống như rất bận, ngày thứ hai đến thành phố B đã bắt đầu chạy ra bên ngoài mỗi ngày, thường thường không về đêm.

“Làm sao mà ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có.” Thời Tiến than thở trong đầu, chỉ cảm thấy rằng chính mình sắp nghẹn ra bệnh rồi, “Sớm biết đến thành phố B là tới ‘ngồi tù’, vậy tôi còn lo lắng ngẫu nhiên gặp phải anh trai cái rắm, đây hoàn toàn không có cơ hội gặp phải mà.”

Tiểu Tử rầm rì: “Cũng không tính là ngồi tù, cậu có thể bồi dưỡng tình cảm cùng bảo bối nhiều một chút.”

“Cậu xem bộ dáng anh ta giống như là sẽ cùng tôi bồi dưỡng tình cảm à.” Thời Tiến dùng ánh mắt u oán liếc mắt nhìn Liêm Quân sau bàn làm việc.

Tiểu Tử không còn gì để nói.

“Rất tẻ nhạt?” Liêm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thời Tiến sợ hết hồn, cương cứng hai giây, rốt cuộc không muốn tiếp tục bị buồn chết, thành thực gật gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện