Thành phố B, Liêm Quân quả thực đã tìm hiểu nguồn gốc và tra được tới trên người Lê Cửu Tranh, đồng thời thông qua cú điện thoại kia của Thời Vĩ Sùng, định vị được Lê Cửu Tranh.

Quẻ Cửu dừng gõ bàn phím, nói: “Vị trí của điện thoại biểu hiện mục tiêu đang ở trên đường cái gần biên giới thành phố L, di động rất nhanh, mục tiêu nói chuyện điện thoại xong liền tắt điện thoại, không có cách nào tiếp tục truy vết.”

Thời Vĩ Sùng nghe vậy giơ tay lau mặt, chút tâm lý may mắn cuối cùng biến mất, nản lòng dựa lưng vào ghế sô pha.

Lê Cửu Tranh nói trong điện thoại là khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở thành phố Dung, chưa từng rời đi, còn nói tối hôm qua tuy rằng hắn nhận được điện thoại của Thời Tiến, nhưng không có giao lưu gì với Thời Tiến, Thời Tiến ở trong trạng thái trầm mặc suốt cuộc gọi. Hiện tại thuộc hạ Liêm Quân lại định vị ra Lê Cửu Tranh đang ở thành phố L cách thành phố B không xa, phương hướng di động còn giống như là vừa rời khỏi thành phố B, chuẩn bị tới thành phố L, hoàn toàn khác với tình huống Lê Cửu Tranh nói ở trong điện thoại.

Hơn nữa không bao lâu sau khi Liêm Quân điều tra lịch sử trò chuyện của Thời Tiến vào tối hôm qua, liền lấy được ghi âm hoàn nguyên từ cuộc điện thoại cuối cùng trong di động của Thời Tiến, ghi âm biểu thị, sau khi điện thoại được chuyển tiếp thì Thời Tiến có nói chuyện, không chỉ cầu cứu, mà còn tỉ mỉ khai báo vị trí của em ấy.

Rồi một đống băng ghi hình theo dõi tìm được sau đó cũng biểu thị, tối hôm qua từng có một chiếc xe màu đen dừng lại ở con phố kia một thời gian ngắn, hơn nữa thời gian dừng lại còn hoàn mỹ trùng khớp thời điểm điện thoại của Thời Tiến bị cắt đứt.

Quan trọng nhất là, có thuộc hạ của Liêm Quân tìm được toàn bộ vật phẩm trên người Thời Tiến trong một thùng rác nào đó, rồi thông qua băng ghi hình ở phụ cận, xác định người vứt đồ và tài xế điều khiển chiếc xe đen là cùng một người.

Mọi manh mối đều chỉ về phía Lê Cửu Tranh, trước đó Thời Vĩ Sùng còn có thể dùng mấy lời như “Không thực sự chụp được tấm ảnh nào chứng minh Lê Cửu Tranh có liên quan tới chiếc xe đen, cho nên không thể trực tiếp hoài nghi là Lê Cửu Tranh đã bắt Thời Tiến đi” để tự an ủi mình, bây giờ Lê Cửu Tranh tự khai ra chính mình, hắn không còn cách nào lừa gạt bản thân —— em trai nhỏ nhất của hắn, đã bị em năm mà hắn cho là thành thật nhất thừa dịp hỗn loạn bắt cóc, còn cố ý che giấu hành tung.

Hắn không nghĩ ra được vì sao Lê Cửu Tranh lại làm như thế, bởi vì cho tới nay, Lê Cửu Tranh chưa từng biểu hiện ác ý một cách rõ ràng với Thời Tiến.

“Có lẽ Cửu Tranh chỉ là muốn giúp Tiểu Tiến trị thương…” Hắn tìm một lý do rách nát mà chính hắn cũng không tin lắm cho hành vi bắt cóc của Lê Cửu Tranh.

Liêm Quân trượt xe lăn đi ra, nói: “Trị thương không cần giấu người. Quẻ Nhất, đặt vé máy bay đi thành phố Dung, thuận tiện phái người đi các giao lộ cao tốc lần theo phương vị của Lê Cửu Tranh.”

“Rõ.” Quẻ Nhất gật đầu đáp, lập tức quay người đi làm.

Thời Vĩ Sùng cau mày nói: “Cho dù đúng là Cửu Tranh mang Tiểu Tiến đi, cậu ấy chắc chắn sẽ không thật sự thương tổn —— “

“Anh có thể xác định Lê Cửu Tranh hoàn toàn không có ác ý với Thời Tiến sao?” Liêm Quân ngắt lời hắn, đâm thẳng trọng điểm.

Thời Vĩ Sùng yên lặng —— không thể, hắn không thể xác định, tất cả mọi người của nhà họ Thời, bao gồm chính hắn, trước khi nhìn thấy Thời Tiến đã thay đổi của hiện tại, đều tuyệt đối không có thiện ý gì với Thời Tiến.

Thời Tiến của trước đây thật sự là quá chướng mắt, tâm tình tiêu cực tích lũy suốt mười mấy năm dài dằng dặc ấy, không phải một câu “có lẽ” là có thể tùy tiện che lấp đi. Trước đây tại sao mọi người không biểu hiện ra ác ý với Thời Tiến, trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết. Lê Cửu Tranh tuy rằng chưa từng biểu hiện ra cái gì trên mặt, nhưng trong lòng hắn ta rốt cuộc nghĩ như thế nào, thì quả thật không ai có thể nói đó là một, hai hay ba.

Liêm Quân thấy hắn không có cách nào trả lời, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười lạnh, nói: “Những kẻ làm anh trai như các người, thật là kẻ này còn buồn cười hơn kẻ kia, Thời Tiến đến cùng có lỗi với các người ở chỗ nào.” Nói xong trượt xe lăn đi, không quay đầu lại.

Nhóm Quẻ Nhị vội vàng đuổi theo.

Trong nháy mắt thư phòng chỉ còn lại một mình Thời Vĩ Sùng, hắn nắm điện thoại di động, nghĩ tới mấy lời Liêm Quân vừa nói, mở lại tin nhắn chúc tết Thời Tiến gửi tới tối hôm qua, ngón tay càng lúc càng siết chặt, cuối cùng cũng đứng dậy, sải bước rời khỏi gian thư phòng này.



Trên người Thời Tiến có thương tích, lại liên tục phải chịu xóc nảy ở trên xe, không thể nghỉ ngơi tử tế, ý thức cố gắng kiên cường chống đỡ thanh tỉnh một hồi liền không nhịn được mà trở nên mơ hồ, mơ hồ không bao lâu cả người còn lên cơn sốt cao, đừng nói tìm cơ hội chạy trốn hay báo tin ra bên ngoài, ngay cả duy trì tỉnh táo đều trở nên hết sức khó khăn.

Lê Cửu Tranh rất nhanh đã phát hiện cậu có vấn đề, nghiêng đầu nhìn cậu, ngón tay giật giật, nhưng tiếp tục lựa chọn không để ý tới cậu.

Mấy tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua, đến tận chiều tà lúc ánh mặt trời chỉ còn le lói, ô tô rốt cục cũng ngừng lại —— Nơi mà Lê Cửu Tranh muốn đến.

Thời Tiến bị cưỡng chế gọi tỉnh, tay yếu chân mềm xuống xe, nhờ Tiểu Tử nhắc nhở để chống đỡ đại não căng đau choáng váng nhìn về phía trước, sau đó sợ đến mức thiếu chút nữa tim trực tiếp ngừng đập —— Vậy mà Lê Cửu Tranh lại dẫn cậu đến nghĩa trang, đây là muốn làm gì thế, giết người diệt khẩu? Hủy thi diệt tích? “Đầu năm mùng một, vừa vặn là ngày tốt để tế bái.” Lê Cửu Tranh nói bằng ngữ khí không hề phập phồng, xua tay ra hiệu tài xế chờ ở bên ngoài nghĩa trang, lôi kéo Thời Tiến đi vào bên trong nghĩa trang.

“Anh năm, anh dẫn tôi tới đây làm gì…” Thời Tiến bị lôi kéo về phía trước, cổ họng đau rắt mắt hoa cả lên, đi đứng loạng choạng vấp váp, nếu như không phải có Lê Cửu Tranh lôi, thì phỏng chừng đã ngã sấp mặt rồi.

Lê Cửu Tranh nghe thấy tiếng cậu khàn đến mức cơ hồ nghe không rõ, nghiêng đầu nhìn cậu, dừng bước bẻ mấy viên thuốc ra, đưa tới gần miệng cậu, nói: “Uống đi, bây giờ cậu chưa thể ngất được.”

Thời Tiến cũng không cố chống đỡ, ngoan ngoãn há mồm nuốt thuốc xuống, hít sâu một cái miễn cưỡng giữ vững tinh thần, hỏi lần nữa: “Anh năm, đây là đâu?”

Lê Cửu Tranh tiếp tục lôi cậu đi về phía trước, trả lời: “Nơi mai táng mẹ tôi.”

“Cái gì? Mai táng mẹ anh… Khụ khụ khụ khụ khụ.” Thời Tiến nói quá nhanh, không cẩn thận bị viên thuốc nghẹn ở cuống họng sặc một cái, lập tức khom lưng ho khan không ngừng.

Lê Cửu Tranh buộc phải dừng bước, quay đầu lại hạ mắt nhìn cậu, chậm rãi nắm chặt cái tay đang lôi cậu, biểu tình cũng trở nên đáng sợ hơn.

“Tiến Tiến, thanh tiến độ tăng rồi, 910.” Tiểu Tử hoảng loạn gấp gáp, cảm thấy trạng thái của Lê Cửu Tranh cứ sai sai thế nào ấy.

Thời Tiến nghe vậy vội nín thở đè cơn ho khan xuống, nén cảm giác khó chịu ở cổ họng vào, giương mắt nhìn Lê Cửu Tranh, ra hiệu hắn có thể tiếp tục đi về phía trước, không cần để ý chính mình.

Không thể không nói, dáng dấp Thời Tiến hiện tại thật sự là rất đáng thương, khí sắc yếu ớt, đôi môi trắng bệch, hai má đỏ bừng lên bởi vì sốt cao, tóc tai bết bát lộn xộn, đồ bệnh nhân tùy tiện đổi tối hôm qua không chỉ không vừa người, mà còn lỏng là lỏng lẻo, áo khoác mặc xộc xệch, trên đó thậm chí còn dính máu, trên cổ tay lộ ra bên ngoài quần áo đều là vết tích mạch máu bị đông cứng, vừa nhìn liền thấy rất lạnh.

Lê Cửu Tranh nhìn dáng dấp hiện tại của cậu, ánh mắt hoảng hốt trong chốc lát, biểu tình sau khi hoàn hồn đột nhiên trầm xuống, không nói gì nữa, nắm chặt cậu nhanh chân đi đến một góc nào đó của nghĩa trang.

Thời Tiến lảo đảo đi theo, không dám tiếp tục mở miệng bắt chuyện với Lê Cửu Tranh, chỉ cẩn thận giao lưu trong lòng: “Mẹ Lê Cửu Tranh chết rồi? Sao trong nội dung vở kịch gốc không nhắc tới cái này!”

Tiểu Tử cũng rất kinh ngạc về chuyện này, chần chờ trả lời: “Đại khái là bởi vì nội dung vở kịch gốc viết dưới góc nhìn của nguyên chủ, nguyên chủ không biết chuyện này, cho nên bên trong nội dung vở kịch cũng không nhắc tới.”

Thời Tiến thấy trong miệng đắng nghét, thống khổ nói: “Tin tức quan trọng như vậy lại chả nhắc, nội dung vở kịch gạt người quá rồi, khó trách tối hôm qua tôi chỉ hỏi Lê Cửu Tranh một câu là sao cuối năm không về nhà với gia đình, thanh tiến độ liền bay lên vèo vèo, thì ra người nhà quan trọng nhất của hắn đã qua đời, câu hỏi kia của tôi quả thực quá tổn thương.”

Tiểu Tử quýnh lên, so với nội dung vở kịch, càng lo lắng tình huống thân thể của cậu hơn, nói: “Tiến Tiến, cậu cần phải được trị liệu và nghỉ ngơi đàng hoàng, không thể tiếp tục kéo dài như vậy.”

“Tôi biết chứ, nhưng bây giờ chúng ta căn bản là không có điều kiện trị liệu cùng nghỉ ngơi…” Thời Tiến liếc mắt nhìn Lê Cửu Tranh đang nhanh chóng lôi cậu đi về phía trước, miễn cưỡng tập trung tư tưởng, nói tiếp, “Hơn nữa thái độ của Lê Cửu Tranh thực sự quá kỳ quái, tôi cứ cảm thấy có thể biết chút gì đó từ chỗ hắn… Trước tiên xem tình huống cái đã, tôi vẫn còn có thể chống đỡ.”

Tiểu Tử hết cách, đành phải bỏ thêm cho cậu một đống buff, hi vọng cậu sẽ dễ chịu hơn một chút, kiên trì thêm một hồi, trong lòng âm thầm hi vọng Liêm Quân có thể mau mau tới đây.

Hai người một kẻ lôi kéo một người đi theo, đi một hồi lâu mới tới mộ của mẹ Lê Cửu Tranh, sau đó Lê Cửu Tranh kéo Thời Tiến tới trước một bia mộ khá mới rồi nhấn một cái, đưa tay sờ sờ bức ảnh trên bia mộ, nói: “Cậu nhìn bà xem, ngắm nghía cẩn thận.”

Thời Tiến bị hắn ấn, xém tí nữa đụng vào bia mộ, tay chống một lúc mới miễn cưỡng giữ vững thân thể, đầu gối cọ phải mặt đất một chút, đau rát, đã trầy da.

Cậu cau mày nhịn đau, nhưng vẫn cố thay đổi cái tư thế để ngồi ở trước bia mộ, mà không phải quỳ, nhấc mắt nhìn về phía bức ảnh Lê Cửu Tranh chỉ, sau đó ngây ngẩn cả người —— Mẹ Lê Cửu Tranh không hề giống Lê Cửu Tranh, nhưng lại giống dung mạo của cậu đến mấy phần.

Không, cũng không phải không hề giống, nhìn kỹ, mẹ Lê Cửu Tranh và Lê Cửu Tranh vẫn có chỗ giống nhau, ví dụ như đường viền khuôn mặt, còn có hình dáng đôi môi, nhưng chính là dung mạo…

“Không giống có đúng hay không?” Lê Cửu Tranh khom lưng, một tay ấn vai Thời Tiến, một tay xoa bức ảnh trên bia mộ, cùng Thời Tiến nhìn người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu trong hình, thấp giọng nói, “Rõ ràng tôi mới phải con trai bà, nhưng tôi lại không hề giống bà, mà trái lại cậu… Bà nằm mơ cũng muốn một đứa con trai giống bà, cậu nói tôi đưa cậu cho bà, có được hay không?”

… Được cái rắm!!!

Thời Tiến bị câu nói này làm cho kinh hãi, trong lòng là một đống ngựa chạy loạn—— thì ra sát ý thâm sâu mà Lê Cửu Tranh dành cho nguyên chủ, toàn bộ đến từ một lý do khỉ gió như thế, ai có thể nghĩ rằng mẹ Lê Cửu Tranh lại có dung mạo giống nguyên chủ!

Khuôn mặt này của nguyên chủ có thể là không quá giống dung mạo của mẹ nguyên chủ, vậy tại sao lại giống mẹ Lê Cửu Tranh? Rõ ràng Từ Xuyên và Dung Châu Trung đều nói nguyên chủ có ngoại hình giống mẹ… Từ từ! Nguyên chủ có ngoại hình giống mẹ nguyên chủ, nguyên chủ hiện tại lại có mấy phần dung mạo giống của mẹ Lê Cửu Tranh, như vậy phải chăng có thể thuyết minh là, dung mạo và ngoại hình của mẹ nguyên chủ rất giống mẹ Lê Cửu Tranh…

Mơ hồ có một tin tức rất quan trọng sắp nảy ra trong đầu, Thời Tiến đang định ngẫm nghĩ, trên cổ lại đột nhiên lạnh toát, hạ mắt nhìn một cái, phát hiện Lê Cửu Tranh đã lôi ra một con dao phẫu thuật kề lên cổ cậu, còn cứa nhẹ một vết, trong đầu lập tức ý tưởng gì cũng bay sạch.

—— lần này là thật sự muốn chết đó!

Tiểu Tử hỏng mất rít gào: “Tiến Tiến! Thanh tiến độ cao lên tới 990 rồi! Cậu mau làm gì đi!”

Thời Tiến muốn qua đời luôn cho rồi. Làm gì, hiện tại loại tình huống mà quỷ cũng mù mờ này, cậu có thể làm cái gì! Còn không bằng cầm đao tự sát luôn cho xong hết mọi chuyện! Lê Cửu Tranh quả thực là tên điên, loại nhân vật nguy hiểm này tại sao có thể làm bác sĩ trị bệnh cứu người!

Chờ chút, bác sĩ?

Thời Tiến chợt có ý tưởng, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, ôm ý nghĩ được ăn cả ngã về không nhấc tay nắm chặt cái tay đang cầm dao giải phẫu của Lê Cửu Tranh, nghiêm túc nói: “Anh, đừng dùng cái này, cũng đừng ở chỗ này, dao giải phẫu chỉ dùng để cứu người, đừng bởi vì em mà ô uế tay anh.”

Tay Lê Cửu Tranh cứng đờ, ngữ khí càng ngày càng trầm trọng, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng nói như vậy, là tôi liền bỏ qua cho cậu?”

“Em chỉ là hi vọng anh có thể buông tha chính anh!” Thời Tiến vội vã trả lời, thử thả lỏng thân thể dựa vào người hắn, quét mắt sang ngó thời gian mẹ Lê Cửu Tranh mất trên mộ bia, trong lòng có ý tưởng, nhẹ giọng nói, “Anh, đã nhiều năm như vậy, anh vốn có vô số cơ hội giết em, nhưng anh vẫn chưa từng động thủ, anh không muốn giết em, có đúng hay không?”

Lê Cửu Tranh không nói gì, cũng không có đẩy cậu ra, hai mắt nhìn bia mộ, cảm xúc trong mắt thâm sâu, khiến người phân không rõ.

Vết thương bị ép có hơi khó chịu, Thời Tiến nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng hết sức để ổn định ngữ khí, chậm rãi nghiêng người, thử đưa tay thăm dò ôm lấy eo Lê Cửu Tranh, bảo Tiểu Tử bỏ thêm cho mình một đống buff, âm thanh càng ngày càng nhẹ: “Anh, em biết anh chỉ là bởi vì mới vừa mất mẹ, tâm lý rất khó chịu, cho nên nhất thời kích động… Năm nay anh rõ ràng có thể ăn tết cùng bà, lại đột nhiên mất đi bà vào năm trước, vĩnh viễn mất đi cơ hội ăn tết cùng bà.”

Lê Cửu Tranh bỗng nhiên nắm chặt cái tay đang ấn bả vai cậu, thân thể đột ngột cứng đờ.

Thời Tiến lập tức dán sát vào lồng ngực của hắn, dùng sức ôm chặt hắn, thuận tiện gạt bỏ dao giải phẫu trong tay hắn, an ủi vỗ vỗ lưng hắn, tiếp tục nói: “Anh, em và anh giống nhau, năm nay em cũng chỉ có một mình, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, em thậm chí không biết mẹ em trông ra sao, chôn ở nơi nào, trong đầu không có chút kí ức nào về bà, anh, em chỉ còn các anh…”

Lê Cửu Tranh không nói gì, dùng sức nắm chặt dao giải phẫu trong tay, nhưng lại từ từ thả lỏng, hơi hé miệng.

“Anh, để em bồi anh đi, chúng ta có thể cùng nhau ăn tết giống như trước đây, đều sẽ qua thôi, không sao rồi, không sao nữa rồi.” Thời Tiến tiếp tục an ủi, bảo Tiểu Tử nâng hiệu quả các loại buff lên đến cực hạn.

“… Cậu là ai cơ chứ.” Một lúc lâu, Lê Cửu Tranh rốt cục nói chuyện, âm thanh rất thấp, mang theo trào phúng, tay nắm dao giải phẫu từ từ rũ xuống, thân thể thả lỏng, giống như thoát lực trực tiếp ngồi trên đất.

Tiểu Tử kinh hỉ nhắc nhở: “Hạ rồi hạ rồi, thanh tiến độ rơi xuống 950 rồi!”

Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, thấy kế hoạch bán thảm tìm kiếm sự đồng tình có hiệu quả, vội thuận thế nằm áp lên vai Lê Cửu Tranh, nghiêng đầu động viên cọ cọ bờ vai hắn, tiếp tục nói: “Anh, nếu như anh thật sự khó chịu, thì khóc một trận đi, em khóc cùng anh.”

Nghiên cứu khoa học đã chứng minh, ôm ấp cùng phát tiết tình cảm có thể cấp tốc an ủi cảm xúc của người bị tổn thương, Thời Tiến chỉ hy vọng Lê Cửu Tranh phát tiết một trận xong, sẽ tiêu giảm một chút sát ý đối với mình.

Nhưng mà Lê Cửu Tranh không phối hợp với cậu, dù không đẩy cậu ra, tâm tình đã từ từ bình tĩnh lại, trong mắt lại mang theo loại lãnh đạm xa cách như lúc ban đầu, nói: “Chỉ có phế vật mới khóc, tôi không phải phế vật.”

“…” Thời Tiến đột nhiên hối hận trước đây không xem nhiều chương trình tâm sự về tình cảm, học học kỹ xảo rơi nước mắt của người dẫn chương trình nhà người ta một chút.

Thanh tiến độ vẫn đang rất nguy hiểm, Lê Cửu Tranh rõ ràng vẫn chưa triệt để mất đi sát tâm, Thời Tiến cân nhắc tình huống bây giờ một chút, hết sức tri kỷ khéo léo nói: “Vậy em sẽ khóc thay anh, dù sao em cũng là người bị hại. Lúc mẹ em qua đời em còn quá nhỏ, không biết có khóc hay chưa, hiện tại chúng ta là người cùng cảnh ngộ, anh không khóc nổi, vậy để em, không có chuyện gì, em trai vĩnh viễn là áo bông nhỏ tri kỷ của anh trai.” Nói xong nhờ Tiểu Tử bỏ thêm cho mình ít buff, xụt xịt mũi rồi lập tức khóc ào ào ào, nước mắt rơi lã chã phảng phất không cần tiền, không bao lâu đã làm ướt nhẹp vai Lê Cửu Tranh.

Lê Cửu Tranh: “…”

“Hu hu hu hu, con không có mẹ như cọng cỏ, chúng ta đều là cỏ…” Thời Tiến khóc khóc lóc lóc, còn không nhịn được mà hát lên, thuận tiện cọ toàn bộ nước mũi lên quần áo Lê Cửu Tranh.

Lê Cửu Tranh có tính khiết phích nhẹ cứng lại một chút, giơ tay ghét bỏ đẩy cậu ra bên ngoài.

Thời Tiến đang khóc thương tâm, làm sao có khả năng để yên cho hắn đẩy cậu ra, duỗi tay một cái trực tiếp ghìm lại cổ của hắn càng ôm hắn chặt hơn, một bên gào một bên điên cuồng đâm Tiểu Tử ở trong lòng: “Cậu thêm cái buff quỷ quái gì đây, sao tôi cứ cảm giác trong lòng siêu cấp khó chịu, hận không thể khóc sập trường thành phát tiết hết xuống.”

Tiểu Tử yếu ớt mở miệng: “Tui, tui cho cậu thêm chính là buff Mạnh Khương Nữ khóc sập trường thành…”

Thời Tiến: “… Hức hức hu hu hức hức.”

Gió bắc thổi vù vù, mặt trời dần dần lặn xuống núi.

Hai anh em ngồi ở trước bia mộ, một người rũ hai tay, mặt không thay đổi nhìn bia mộ, lông mày hơi nhíu, trong ánh mắt áp lực mang theo ẩn nhẫn; người còn lại ôm người kia khóc trời long đất lở, dường như muốn khóc sụp trời đất mới bỏ qua.

Có người tới đây tảo mộ nhìn thấy hình ảnh này, không nhịn được liền não bổ ra một câu chuyện máu cún sinh ly tử biệt, thổn thức thở dài mấy cái, lắc đầu rời đi.

Phải hơn một giờ sau, tiếng khóc của Thời Tiến mới rốt cục yếu xuống, mất nước cộng sốt cao thêm đói bụng, các loại ảnh hưởng mặt trái quấn thân, ý thức dần dần có chút mơ hồ, bởi vì rét lạnh, mà không nhịn được co cả tay lẫn chân lại, cố gắng hết sức cuộn tròn trong lồng ngực Lê Cửu Tranh.

“Lúc bà nhận thức Thời Hành Thụy, chỉ là một cô gái ngây thơ chưa tới hai mươi tuổi.”

Lê Cửu Tranh đột nhiên mở miệng, âm thanh nhỏ nhẹ, nhưng không có cảm xúc. Ý thức mơ hồ của Thời Tiến bị kéo về một chút, nghiêng đầu cọ cọ ngực hắn, biểu thị là mình đang nghe.

“Bà là người phụ nữ cuối cùng mà Thời Hành Thụy trêu chọc… Nhưng đó là trước khi mẹ em xuất hiện. Tuy Thời Hành Thụy lập tức từ bỏ bà ngay sau khi anh sinh ra, nhưng trong lòng bà vẫn ôm ảo tưởng —— con xem, ba ba con vẫn còn quan tâm đến con kìa, ông ấy không tìm những phụ nữ khác nữa, nói không chừng lúc nào đó ông ấy sẽ quay đầu lại… Chính là những ý nghĩ buồn cười này, làm cho bà tu sửa những ảo tưởng giả dối ấy càng ngày càng hoàn mỹ, sau đó dần dần sa vào trong đó.”

Thời Tiến mở mắt ra, có chút sững sờ.

“Nhưng ảo tưởng chung quy chỉ là ảo tưởng, mẹ em xuất hiện, ảo tưởng của bà bể nát… Sau đó bà liền ấp ủ một giấc mộng khác —— con xem, người phụ nữ kia trông thật giống mẹ, ba ba con chỉ là ham thích thân thể trẻ tuổi thôi, không sao cả, chờ cô ta cũng sinh con như mẹ, vóc người thay đổi, ba ba con sẽ biết ai mới là người tốt nhất… Nhưng mẹ em cố tình là đặc thù, em cũng là đặc thù.”

Thời Tiến kiên cường chống đỡ thân thể, ngửa đầu nhìn biểu tình của Lê Cửu Tranh.

Lê Cửu Tranh rũ mắt nhìn cậu, mặt không hề cảm xúc, giơ tay sờ lên mặt cậu: “Sau đó bà điên rồi, theo đúng như ý nghĩa. Bà bắt đầu lúc mộng lúc tỉnh, không tin mình đã bị vứt bỏ, không để mắt đến tồn tại của mẹ em, đơn phương mà cho rằng em mới là con của bà, đổ toàn bộ lỗi vì sao Thời Hành Thụy không tới gặp bà, lên đầu anh —— bởi vì anh lớn lên không giống bà, cũng không giống Thời Hành Thụy, cho nên Thời Hành Thụy chán ghét anh, theo đó cũng từ bỏ bà. Sau đó bà ấy, thậm chí hoài nghi là anh bị ôm sai rồi. Em nói có buồn cười không, anh ở ngay trước mắt bà, bà lại cảm thấy em, người bà chưa từng thấy, mới là con trai bà.”

“Anh…” Thời Tiến nghe mà khó chịu trong lòng, muốn an ủi, lại không biết nên nói cái gì.

“Gien thật sự là một thứ kỳ quái, năm đó có rất nhiều việc anh nghĩ không ra, cho nên anh học y.” Lê Cửu Tranh che nửa mặt dưới của Thời Tiến, chỉ nhìn mắt mũi của cậu, ánh mắt dần dần hoảng hốt, “Sau đó anh hiểu ra rất nhiều, biết vì sao anh không giống cha mẹ, biết rằng bà có giấc mộng như vậy thật ra là do thân thể xảy ra vấn đề. Anh phí hết tâm tư chữa trị cho bà, cẩn thận từng li từng tí một giữ gìn tình trạng tinh thần cho bà… Sau đó Thời Hành Thụy chết rồi, ông ta rốt cục cũng chết, anh cho là bà rốt cục có thể tỉnh dậy khỏi giấc mộng…”

“Anh, anh đừng nói nữa.” Thời Tiến giơ tay ra kéo tay hắn, muốn ngăn cản hắn nói tiếp.

Lê Cửu Tranh thuận thế thả tay xuống, triệt để không còn biểu tình: “Nhưng bà ấy chọn cái chết, tỉnh mộng, bà mất luôn cả chút ý chí cuối cùng để sống tiếp, bất luận anh níu giữ thế nào, bà vẫn muốn chết, chết ở ngay trước mặt anh, thậm chí đến trước khi chết bà vẫn còn oán anh, nói tại sao anh lại lớn lên không giống bà.”

Thời Tiến vội vã lập tức nắm lấy tay hắn, nói: “Không phải lỗi của anh, bà ấy chỉ là bị bệnh, anh, đều là lỗi của Thời Hành Thụy, mẹ anh bà ấy chỉ là bị bệnh, không phải lỗi của anh.”

“Anh thiếu chút nữa đã phạm vào lỗi lầm giống bà, mơ một giấc mộng giống bà —— nếu như em không được sinh ra thì tốt rồi, nếu như em thật sự là con trai bà thì tốt rồi… Nhưng việc này đâu có liên quan gì tới em, em cũng chỉ là một đứa bé mất mẹ mà thôi…” Lê Cửu Tranh chậm rãi rút tay ra, trong mắt dựng lên một lớp tường thật dày, giấu tất cả cảm xúc ở bên trong, cũng ngăn cản người khác tiến vào, “Thời Tiến, em đi đi.”

Tiểu Tử kinh hô thành tiếng: “Hạ rồi! Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu trực tiếp hạ xuống 500! Thật là khó tin!”

Thời Tiến sững sờ, sau đó cau chặt mày, nhìn Lê Cửu Tranh nói: “Anh năm, em không đi, anh chớ suy nghĩ lung tung, cuộc sống sẽ khá hơn.”

“Em đi đi.” Nhưng Lê Cửu Tranh không nhìn cậu nữa, nhặt dao giải phẫu trên mặt đất lên, đột nhiên nhìn về phía đường nhỏ cách đó không xa, nói, “Người kia hẳn là tới đón em, anh ta trực tiếp đi sang bên này sau khi nhìn thấy em… Đi thôi, anh không muốn gặp lại em.”

Thời Tiến sững sờ, ngó sang hướng hắn nhìn, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi xe lăn đang đi từ cuối đường nhỏ sang bên này, ánh mắt sáng lên, theo bản năng bò dậy nghênh đón, chân mới vừa bước ra một bước, nhưng lập tức thu về, khom lưng cướp dao giải phẫu trong tay Lê Cửu Tranh, kéo hắn từ trên mặt đất dậy, nói: “Đầu năm mùng một bái tổ tiên, hiện tại chúng ta đã bái xong, nên trở về tiếp tục ăn tết.”

Lê Cửu Tranh cau mày, sau khi đứng dậy liền đưa tay định cướp dao giải phẫu trong tay cậu, nói: “Trả con dao lại cho anh.”

“Không trả, cái này là của em.” Thời Tiến trực tiếp nhét dao giải phẫu vào túi, nắm lấy tay Lê Cửu Tranh, vừa lôi hắn sang chỗ Liêm Quân vừa nói, “Đã nói là em sẽ bồi anh, hai anh em chúng ta đều mất cả cha lẫn mẹ, hợp lại cùng nhau ăn tết mới phải đạo, đi, về nhà, em làm vằn thắn cho anh ăn.”

Lê Cửu Tranh đứng tại chỗ bất động: “Tết ở thành phố Dung không ăn sủi cảo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện