Quãng thời gian sau đó, Thời Tiến biến thành bệnh nhân hợp tác nhất trần đời - Liêm Quân bảo uống nước liền uống nước, bảo đi vệ sinh liền đi vệ sinh, bảo rửa tay liền rửa tay, bảo ăn cơm liền ăn cơm, ngoan đến khó tin.
Cơm nước xong, Liêm Quân cùng Thời Tiến chơi vài ván mạt chược.

Đoán chừng Thời Tiến đã tiêu cơm gần hết, anh định thu xếp cho hắn ngủ trưa thì có tiếng gõ cửa.
Thời Tiến lập tức nhìn sang, mặc kệ luôn cả mạt chược.
Liêm Quân liếc hắn, tiến lại giúp hắn kéo chăn, rồi mới nói mời vào.
Quái Ngũ khẽ khàng đẩy cửa bước vào.

Đối diện với đôi mắt tròn xoe của Thời Tiến, y thoạt tiên sửng sốt, sau đó nở nụ cười với hắn, cuối cùng mới nhìn về phía Liêm Quân, chìa chiếc điện thoại với màn hình đang hiện thị kết nối cuộc gọi, nói: "Ông chủ Quỷ Quái gọi, bảo có việc muốn nói với cậu ạ."
Liêm Quân gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi quay đầu nhìn Thời Tiến, nói: "Tôi đi nghe điện thoại, quay lại ngay đấy."
Thời Tiến vội vã tỏ ý anh cứ việc đi, không cần để ý đến em.
Thấy bộ dạng mơ màng ngơ ngác rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa xong hai nụ hôn lúc sáng của hắn, tròng mắt Liêm Quân hơi chuyển.

Anh cầm tay hắn hôn lên mu bàn tay, sau đó dúi tay hắn vào trong chăn, quay người trượt xe lăn đi qua chỗ Quái Ngũ.
Thời Tiến thầm xuýt xoa kinh ngạc, lập tức lấy tay trái che tay phải, trợn mắt nhìn về phía Quái Ngũ, trưng ra vẻ mặt "Người anh em à, tôi có thể giải thích tình huống này ".
Liêm Quân đi ra ngoài, Quái Ngũ ở lại trong phòng, hỗ trợ trong nom Thời Tiến.
Thời Tiến cố gắng giải thích rõ tình huống: "Ờ thì, vừa nãy anh Quân, tôi và anh ấy...!bọn tôi..."
"Về với nhau rồi?" Quái Ngũ ân cần tiếp lời, nở một nụ cười vừa phúc hậu vừa mừng rỡ, "Chúc mừng nha! Nên vậy từ sớm rồi mới đúng, cậu để bọn tôi đợi lâu ghê."
Thời Tiến: "...!Hả?"
"Mọi người nhận ra cậu thích cậu Quân từ khuya rồi, chỉ mỗi cậu không chịu ngộ ra.

Cậu Quân tốt lắm, cũng nghiêm túc với chuyện tình cảm, cậu ấy sẽ đối xử với cậu thật tốt...!Sau này cậu Quân trông cả vào cậu đấy.

Thời Tiến, cám ơn cậu." Nói một hồi, Quái Ngũ không khỏi cảm thán, ánh mắt nhìn Thời Tiến từ ái như thể đang nhìn đứa con dâu được mọi người quý mến của mình.
Thời Tiến sởn cả gai ốc, rất muốn hỏi câu "nhận ra cậu thích cậu Quân từ khuya" là ý gì, nhưng thấy nét mặt đi từ thổn thức sang hài lòng của Quái Ngũ, lại không đành lòng lên tiếng.

Hắn nghĩ ngợi, rồi mỉm cười với y, ngập ngừng trả lời: "Khỏi...khỏi phải khách sáo?"
Quái Ngũ nghe vậy bật cười, là kiểu cười ra tiếng ấy: "Chẳng trách cậu Quân bị cậu cưa đổ, cậu thú vị thật đấy."
Thời Tiến: "..." Cảm ơn nha, cơ mà sao nghe không giống khen cho lắm.
Hai người vừa nói xong, Liêm Quân đã cầm điện thoại quay lại.

Thấy vẻ mặt Thời Tiến càng ngu ngơ hơn cả lúc mình rời đi, anh bèn liếc Quái Ngũ một cái, đưa điện thoại cho y, nói: "Sắp xếp xe đi, tôi phải ra ngoài một chuyến.

Lát nữa bảo Quái Nhị qua đây ở với Thời Tiến."
Quái Ngũ nhận điện thoại đáp vâng, đoạn mỉm cười với Thời Tiến, rồi lặng lẽ rút khỏi phòng bệnh.
"Anh muốn ra ngoài?" Sự chú ý lập tức bị kéo về, Thời Tiến cau mày hỏi.
Liêm Quân trượt xe lăn tới gần, đáp: "Có chút việc phải thảo luận với Lão Quỷ, chắc chắn tôi sẽ về trước giờ ăn tối, không nán lại quá lâu đâu."
Thời Tiến vẫn không yên lòng, bèn liếc nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu.

Thấy đã tụt về 500, lòng hắn kiên định hơn, không kìm được cơn lắm lời: "Các anh hẹn gặp ở đâu? Tuyệt đối đừng đến những nơi vắng vẻ không người, nguy hiểm lắm.

Anh nhớ dẫn thêm mấy người, ra ngoài đừng ăn bậy bạ, nước cũng đừng uống bừa, không ai biết bên trong có trộn thứ kì lạ gì đâu."
Liêm Quân yên lặng lắng nghe hắn lải nhải.

Thốt nhiên, anh nghiêng người kề sát mặt hắn, gọi: "Thời Tiến."
"...!Hả?" Tiếng nói Thời Tiến ngưng lại.

Nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, mắt hắn đảo quanh, cuối cùng rơi xuống bờ môi anh, len lén đánh ực.
Lại...!lại đến nữa hả? Lần này hắn sẽ phát huy thật tốt!
"Cám ơn em." Liêm Quân chẳng hôn hắn, mà vươn tay nắm vai hắn, nhích sát vào, cho hắn một cái ôm.

Thần kinh Thời Tiến mới căng ra lại chùng xuống.

Cảm nhận được sức nặng của Liêm Quân áp lên ngực mình, hắn vội ôm đáp lại, trái tim mềm nhũn cả ra.

Nhìn dáng vẻ anh dựa vào lòng mình, nghiêng đầu rũ mi, hắn bèn cổ vũ chính mình, rồi cúi đầu hôn cái bẹp lên trán anh, nói: "Đi sớm về sớm, em chờ anh ăn tối."
Liêm Quân sững sờ, đứng dậy nhìn hắn, nâng tay sờ trán.

Chợt, anh cong mắt cười toe, cầm tay hắn hôn một cái, sau đó giúp hắn chỉnh chăn, nói: "Được, chờ em ngủ trưa dậy, tôi đã về đến nơi rồi."
Ôi nụ cười gì thế kia? Tựa như viên trân châu vốn bị phủ bụi bỗng nhiên được nước biếc cọ rửa sạch sẽ, chỉ lăn nhẹ một vòng đã phát ra thứ ánh sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời khiến người ta muốn chìm đắm mãi mãi trong đó.
Thời Tiến nhìn đến đần mặt ra, nhịp tim tăng lên từng chút một.

Bỗng dưng hắn thấy hơi ghen tị với Long Thế lúc này chẳng biết đang nằm ở chốn nào.

Liêm Quân mà Long Thế gặp được năm ấy chính là Liêm Quân cười dịu dàng như vậy nhỉ.
Thật quá hạnh phúc.

Và thật quá may mắn.
Không biết sức lực từ đâu mà ra, hắn bất thình vùng mình ngồi bật dậy, vươn tay ôm lấy Liêm Quân, nghiêng đầu cọ lấy cọ để mặt anh, nghiêm túc hứa hẹn: "Liêm Quân, em sẽ đối đãi với anh thật tốt."
Mặc dù còn hơi mơ màng về quyết định của mối quan hệ này, nhưng mong muốn đối xử tốt với Liêm Quân vẫn luôn kiên định trong lòng hắn.
Người này xứng đáng với những thứ tốt nhất.
Liêm Quân ôm đáp lại hắn.

Cảm nhận lực siết từ cái ôm của hắn, anh thỏa mãn nhắm mắt lại, giọng trầm trầm âu yếm: "Tôi biết, em luôn tốt bụng vô cùng."
...
Lúc Quái Nhị đến phòng bệnh, thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta là Thời Tiến với bộ dạng ngáo ngơ nằm bẹp trên giường, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, hai mắt mở thao láo nhìn trần nhà.
Anh ta cau mày, cũng nhìn theo, chỉ thấy trên đó là bề mặt phẳng lì chẳng có tí ti tính nghệ thuật nào, đến một bóng đèn đẹp đẹp cũng không có.

Anh ta tiến lại, chọc vào đầu Thời Tiến, hỏi: "Cậu sao vậy? Ngáo rồi à?"
Thời Tiến nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang tuyên bố chuyện gì đó rất quan trọng, nói: "Tôi không ngủ được."
Quái Nhị tức giận lườm hắn.

Anh ta hùng hổ ngồi xuống cái ghế bên giường, cầm một quả chuối tiêu trong hộc tủ ra lột vỏ, nói: "Mấy ngày nay cậu toàn ăn với ngủ, ngủ được tiếp mới là lạ đó.

Đừng ngủ nữa, dậy tâm sự với tôi này."
"Ăn chuối của bệnh nhân, lương tâm của anh không cắn rứt à?" Thời Tiến buông tay, cũng vớ lấy một quả tự lột, đoạn hỏi, "Tình hình hiện tại của chúng ta thế nào rồi, anh kể cho tôi nghe đi."
Quái Nhị thấy hắn nằm lột chuối khổ sở quá, bèn lay giường, giúp hắn tựa lưng một cách thoải mái hơn.

Rồi anh ta vừa ăn vừa giải thích: "Còn gì khác nữa, Tả Dương chạy, chính phủ muốn động vào Cửu Ưng, chúng ta lại có vấn đề riêng."
Thời Tiến nghe thế cau mày, liền bẻ thêm một quả dúi vào tay anh ta xem như hối lộ, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Thế là tiên sinh kể chuyện Quái Nhị tựa người vào ghế, bắt đầu kể chuyện.
Trong trận hải chiến đêm đó, tàu của Cửu Ưng bị Quỷ Quái lấy chiến thuật thuyền đổi thuyền đâm cho hóa nửa tàn phế, thiếu chút chìm nghỉm.

Tả Dương thấy tình hình không ổn, bèn nhân lúc cuộc chiến đến hồi gay cấn, bỏ mặc thuộc hạ chuyển sang thuyền khác trốn chạy, trước mắt tung tích không rõ.
Bước kế tiếp, có thể mọi người sẽ đến khu đông nam.

Vì chính phủ muốn xử Cửu Ưng, nhưng lại không thể ra tay trực tiếp, cần một cái cớ để ổn định toàn cuộc, ý đồ hiện tại của chính phủ là cần Diệt tìm cho ra cái cớ đó, chính phủ chỉ cử người bí mật hỗ trợ, thế nên sau bước đầu đàm phán, Liêm Quân quyết định đến khu đông nam đào bới vài chứng cứ về việc Cửu Ưng cấu kết với thế lực nước ngoài, từ đó lấy lý do này để xử Cửu Ưng.
Chuyến đi khu đông nam này, Lão Quỷ và Phí Ngự Cảnh cũng sẽ đi theo, vì muốn tiện thể giúp họ tìm người.

Mặt khác, mọi người cũng chuẩn bị đến tra xét cái nơi Long Thế đã ẩn nấu trong suốt những năm qua, xem có thể tìm ra thêm manh mối về mẫu vật hay không.
Thời Tiến nghe thế liền vội hỏi: "Long Thế đang ở đâu? Hiện tại tình hình thế nào?"
"Long Thế cũng ở trong bệnh viện này, do Quái Nhất đích thân trông coi.


Tình hình của hắn đã ổn định, hôm qua có tỉnh một lần, muốn ăn uống này nọ, tinh thần không thể tốt hơn." Quái Nhị trả lời, giọng điệu chế giễu.
Thời Tiến vừa thấy vẻ mặt này của anh ta liền chắc mẩm Long Thế kiểu gì cũng gặp xui xẻo, hỏi tiếp: "Vậy Long Thế tỉnh rồi, phía chú Long..."
Vẻ chế giễu trên gương mặt Quái Nhị nhạt đi, anh ta thở dài, nói: "Chú Long trông cỏ vẻ đã ổn định được tâm trạng rồi.

Chú cũng nói sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của Long Thế nữa, bây giờ đang chuyên tâm nghiên cứu thứ thuốc và mẫu vật mà cậu lấy được từ chỗ Long Thế.

Có chuyện để làm, hẳn trong lòng chú cũng khuây khỏa phần nào."
Thời Tiến nghe mà thấy rầu.

Hắn lặng đi một lúc, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy phần mẫu vật tôi lấy được đó...!hữu dụng chứ?" Ngày thứ hai sau lần đầu tiên tỉnh giấc trên giường Liêm Quân, hắn liền kể chuyện mẫu vật cho anh nghe, chỉ sợ mình trì hoãn lâu quá lại quên béng đi những từ ngữ y học khó nhằn kia.
Quái Nhị nghe hắn hỏi thế, nét mặt vô thức giãn ra, thậm chí thấp thoáng vẻ xúc động.

Anh ta liền nghiêng người vỗ bồm bộp lên vai hắn, nói: "Hữu dụng! Rất hữu dụng! Tuy mẫu vật cậu lấy chỉ có một phần, nhưng kết hợp với vài thành phần chúng ta đã biết trước kia, chuyện chắp vá ra mẫu vật ban đầu chắc hẳn chỉ là vấn đề thời gian.

Theo ước tính của chú Long, cho dù sau này chúng ta không lấy được những manh mối mới về mẫu vật, chỉ với cách sắp xếp tổ hợp chậm chạp cũng chỉ cần nhiều nhất một năm là có thể nghiên cứu ra kết quả."
Nhiều nhất một năm.
Thời Tiến mừng rơn, sau đó ngả người lên gối, vẻ mặt nhăn nhó.
Quái Nhị ngớ ra, lấy làm lạ: "Cậu làm sao vậy?"
Thời Tiến đỡ chỗ vai bị vỗ, tay run run giơ ngón giữa về phía anh ta, đau đến nói không nên lời.
"Ôi thôi chết! Tôi quên mất bây giờ cậu là búp bê sứ không thể chạm vào." Quái Nhị thoắt biến sắc, cuống cuồng nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
...
Lúc Liêm Quân quay về, phát hiện bả vai Thời Tiến lại thêm một lớp vải băng, lập tức ngoảnh sang nhìn Quái Nhị bằng vẻ mặt lạnh tanh.
Quái Nhị vội thụt lùi nói xin lỗi, nở một nụ cười đầy lúng túng, chột dạ.
"Anh ta chỉ vỗ nhẹ em một cái, không hề cố ý.

Anh đừng thấy bác sĩ quấn dày thế này mà hiểu nhầm, thật ra tình hình không nghiêm trọng đến vậy đâu." Thời Tiến giúp Quái Nhị giải thích.
Liêm Quân dời mắt đi, bước tới kéo cổ áo hắn ra ngó nghiêng, đoạn hỏi: "Đau không?"
"Không đau! Không đau! Anh và Lão Quỷ nói chuyện đến đâu rồi? Khi nào chúng ta xuất phát đi khu đông nam?" Thời Tiến vội vã lảng sang chuyện khác.
Liêm Quân giúp hắn chỉnh cổ áo lại, trả lời: "Hết sức thuận lợi.

Thời gian xuất phát vẫn đang quyết định, trước mắt chuẩn bị phân mọi người thành hai nhóm, Quái Nhị và Quái Tam là nhóm đầu tiên, họ sẽ đi trước xem xét tình hình, chúng ta và Quái Nhất mang theo Long Thế đi sau một bước."
Thời Tiến bất ngờ: "Long Thế cũng phải đi?"
"Ừ, hắn ẩn nấu ở khu đông nam nhiều năm, biết rất rõ tình hình bên đó.

Có thể dẫn hắn đi, lúc cần thiết, hắn sẽ là một miếng mồi ngon." Liêm Quân trả lời, thấy Thời Tiến cau mày, liền giải thích, "Năm đó tôi chỉ xem Long Thế là thuộc hạ, xưa nay chưa từng có bất kì cảm xúc nào khác với hắn."
Thời Tiến ngớ người một lúc mới nhận ra anh đang giải thích với mình.

Một cảm xúc rất lạ bùng lên trong lòng hắn, có mới mẻ, có vui sướng, có thỏa mãn, và cả chút râm ran.
"Em chưa bao giờ nghi ngờ điều gì cả.

Long Thế là loại người xấu xa ăn sâu vào máu, sao lọt vào mắt xanh của anh được cơ chứ." Thời Tiến tiếp lời, lòng khấp khởi mừng thầm, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh.
Liêm Quân liếc hắn, không nói gì, đoạn lấy mấy cái máy tính bảng dúi vào tay hắn.
Thời Tiến vội xua tay nói: "Không chơi nữa! Không chơi nữa! Sắp đến giờ cơm tối rồi, chúng ta cứ nói chuyện thôi."
Liêm Quân giúp hắn mở máy tính bảng, nói: "Không phải chơi, là tài liệu.

Lúc trước chúng ta ở trên biển, đường truyền thông tin gặp chút vấn đề, cho nên tài liệu về Thời Hành Thụy không được gửi đến đầy đủ.

Bây giờ chúng ta về bờ, đường truyền thông tin trở lại bình thường, bên dưới đã gửi tài liệu đến rồi, em xem thử đi."

Thời Tiến lúc này mới sực nhớ ra còn chuyện tài liệu, vội nhận lấy máy tính bảng.

Hắn chần chừ một chốc, không mở ra ngay, mà đặt máy sang một bên, nói: "Ăn cơm trước đã.

Ăn rồi em sẽ xem."
Liêm Quân thấy thế, biết ngay hắn muốn trò chuyện với mình nhiều hơn, thế là không kìm được nghiêng người hôn lên khóe môi hắn.
...
Sau buổi cơm tối, Liêm Quân rời khỏi phòng bệnh, đi thương lượng với đám Quái Nhất về việc sắp xếp nhân viên cho nhóm tiên phong đi khu đông nam, để lại Quái Ngũ canh giữ trong phòng bệnh.

Vừa vào phòng bệnh, Quái Ngũ tự giác ngồi ở một bên, yên lặng dùng máy tính lật tài liệu tìm thông tin, không hề quấy rầy Thời Tiến.
Thế là Thời Tiến cũng cầm máy tính bảng lên.
Thật ra, sau sự thay đổi về mặt tình cảm với Liêm Quân, bây giờ Thời Tiến đã chẳng buồn đoái hoài gì đến chuyện Thời Hành Thụy và nhà họ Thời nữa.

Thậm chí nếu không có sự trói buộc của thanh tiến độ và thân phận nguyên chủ, hắn sẽ không thèm bận tâm bất cứ chuyện gì dính líu đến nhà họ Thời.
Nhưng hiển nhiên hiện thực nào cho hắn tùy hứng đến thế.

Hắn nhìn thanh tiến độ của mình đã giảm về mức 490 trong đầu, nhớ tới Liêm Quân, bèn vỗ vỗ mặt chấn chỉnh tinh thần, rồi nhấn mở tài liệu.
Tài liệu có hai phần, phần nhiều phần ít, Thời Tiến mở phần ít ra trước.
Sau khi tài liệu được mở ra, một biên bản xác nhận phá thai của bệnh viện toát lên một vẻ rất "đồ cổ" nhảy ra.

Cột bệnh nhân ghi Hướng Tinh, mà ở cột lý do phá thai thì lại viết là "Do thai phụ mắc các bệnh toàn thân, không có lợi cho sự phát triển của thai nhi, vì vậy quyết định chấm dứt thai kì."
Bệnh toàn thân?
Thời Tiến sững sờ, vội lướt xuống dưới.
Phần sau đó toàn là những ghi chép kê thuốc và điều trị.

Theo những gì tài liệu viết, Hướng Tinh lần đầu tiên mang thai bị cảm cúm rất nặng, chịu không nổi phải uống thuốc, sau đó có khả năng thuốc khiến thai nhi bị dị tật, vậy nên cuối cùng chọn cách phá thai.
Nhìn qua đây có vẻ không phải cố ý phá thai.
Thời Tiến cau mày, đóng phần tài liệu lại, mở phần khác ra.
Một bức ảnh gia đình trắng đen vô cùng cũ kỹ nhảy ra.

Người thu thập tài liệu hết sức chu đáo khoanh vòng tròn đỏ vào một đứa bé ở hàng trước bên phải, biểu thị người này chính là Thời Hành Thụy thuở bé.
Thời Tiến không ngờ người điều tra thông tin lại có thể tra chi tiết đến thế, đến thông tin về thời thơ ấu của Thời Hành Thụy cũng không bỏ sót, trong lòng thầm kêu một câu bái phục.

Hắn ngắm nghía dáng vẻ của Thời Hành Thụy khi còn bé cùng mặt mũi của người nhà, không phát hiện điều gì đặc biệt, bèn lướt xuống.
Tài liệu về Thời Hành Thụy rất dài, chỉ riêng thời ấu thơ đến cấp hai đã chiếm mười mấy trang, trong đó phần lớn là bằng khen và các bài viết đoạt giải.

Có thể thấy rằng, Thời Hành Thụy từ nhỏ đã là con nhà người ta.
Thời Hành Thụy vốn sinh ra trong một gia đình không hề giàu có, thậm chí là phải nói là nghèo khó.

Cha ông ta có tổng cộng bảy anh chị em, xem như là một gia tộc lớn.

Cha ông ta chỉ có một đứa con là ông ta, sức khỏe của mẹ thì rất kém, không thể làm việc nặng, sinh kế trong nhà về cơ bản đều đặt nặng trên vai người cha.
Có lẽ là do con nối dõi ít ỏi và người mẹ sức khỏe kém, cả nhà Thời Hành Thụy chẳng mấy được hoan nghênh trong nhà ông bà cụ, phải ở trong gian phòng ở mé ngoài cùng, trông bộ dạng của Thời Hành Thụy cũng thường xuyên bị anh chị em họ bắt nạt.
Thời Hành Thụy sống ở quê trước khi vào lớp một, vào cái năm tốt nghiệp tiểu học, ông ta trở thành đứa trẻ duy nhất trong thôn đậu vào trường cấp hai ở thị trấn, mà đó cũng là khởi đầu cho sự thay đổi vận mệnh của ông ta và cha mẹ.
Thời đó, học cấp hai phải đóng một khoản học phí rất đắt đỏ.

Cha Thời Hành Thụy hoàn toàn không trả nổi, muốn vay mượn từ mấy anh chị em, song chẳng một ai chịu chi.

Cuối cùng, không biết cha Thời Hành Thụy lấy đâu ra quyết tâm, bất ngờ bán đứt căn nhà mới ở chưa đến hai năm, chuyển nhượng tất cả đất ruộng do mình đứng tên, mang toàn bộ gia sản cùng vợ con lên thị trấn.
Đến thị trấn rồi, người cha không chữ nghĩa cũng không tay nghề của ông ta chán nản một thời gian dài.

Cũng may Thời Hành Thụy không chịu thua kém, giành được học bổng trung học, giúp cha vượt qua những ngày tháng khó khăn ấy.
Thời ấy, cả nước Trung Quốc đâu đâu cũng là cơ hội kinh doanh, cha Thời tình cờ quen được một thương nhân nhỏ, bắt đầu làm ăn với người ta, rồi của cải dần dần sung túc hơn.

Thời Hành Thụy cũng thuận lợi hòa nhập vào trường cấp hai của thị trấn, tiếp tục vang danh "con nhà người ta".
Năm cấp hai cứ thế trôi qua thật suôn sẻ, cha Thời đã dành dụm đủ tiền, sớm mua nhà trên tỉnh, quyết định chờ Thời Hành Thụy thi đậu vào trường tỉnh xong sẽ chuyển việc làm ăn qua đó, tập trung vào việc học.
Đáng tiếc thay, đời không ai lường trước được chữ ngờ, ngày thứ hai sau khi Thời Hành Thụy có điểm thi, trong lúc về quê báo tin mừng cho ông bà cụ nhà họ Thời, mẹ của ông ta chết không minh bạch ở nhà cũ, nghe nói là đột nhiên phát bệnh không cấp cứu kịp.
Rốt cuộc sự thật năm ấy ra sao, giờ đây đã không còn ai biết rõ.


Chỉ từ những gì tài liệu viết, kể từ khi mẹ Thời chết, cha ông ta không bao giờ quay về quê nhà một lần nào nữa, cũng không gửi tiền về quê.

Ông ấy dẹp hết công việc làm ăn, xây một cửa hiệu nhỏ ở tỉnh, bắt đầu an ổn ở bên con trai.
Thời Hành Thụy cũng không quay về quê nữa.

Thậm chí sau khi phát đạt, ông ta khước từ cả lời đề nghị hỗ trợ từ quê nội, còn có vẻ như cố tình muốn chọc giận ai mà ra sức nâng đỡ trợ giúp nhà mẹ đẻ và quê nhà của mẹ mình.
Xuôi chèo mát mái học hết cấp ba, Thời Hành Thụy vẫn giữ vững thiết lập học sinh xuất sắc, thi được điểm cao vào một trong những trường đại học tốt nhất thành phố B và theo học ngành tài chính.

Cũng vào năm ấy, cha Thời qua đời, bỏ lại một mình Thời Hành Thụy trên thế gian này.
Sau khi cha chết, Thời Hành Thụy bán căn nhà và cửa hiệu ở tỉnh lỵ quê nội, mang hết của cải gia tài đi, bắt đầu cuộc sống vừa học vừa khởi nghiệp.

Cuộc đời huy hoàng huyền thoại của ông ta cũng mở ra.
Ông ta dùng hai năm đầu tư vào các lĩnh vực kinh doanh, hoàn thành tích lũy vốn đợt thứ nhất, sau đó vào năm lên năm ba đại học thành lập Thụy Hành.

Về sau, ông ta vừa lo học vừa lo làm, đợi đến khi tốt nghiệp, Thụy Hành đã là một doanh nghiệp trẻ có tiếng có tầm ở thành phố B.

Mà đến khi ông ta không còn bị việc học quấy nhiễu, có thể tập trung quản lý công ty, Thụy Hành bắt đầu phát triển với tốc độ nhanh như chớp.

Chưa đến năm năm, nó đã hoàn toàn đứng vững ở thành phố B, dựng nên thế giới của riêng mình.
Sau đó tuyến thời gian được đẩy nhanh, vào năm Thời Hành Thụy hai mươi bảy tuổi, ông ta gặp được Từ Khiết - mẹ của Thời Vĩ Sùng, đồng thời nhận bà làm trợ lý.
Thời Tiến nhìn đến đây thì tạm ngừng, đoạn lật lại nửa phần đời trước của Thời Hành Thụy, càng xem càng nhận thấy sự bất thường.
Tuy thế giới chưa bao giờ thiếu thiên tài, cũng không thiếu những người may mắn tạo nên thành tựu, nhưng một đứa trẻ xuất sắc từ bé đến lớn, chưa từng bước sai một li nào, cho dù cha mẹ gặp biến cố thì thành tích vẫn ổn định như Thời Hành Thụy, thú thật xưa nay hắn chưa từng thấy.
Vả lại, tầm nhìn đầu tư của Thời Hành Thụy liệu có chuẩn quá chăng? Kinh doanh không những chưa từng thua lỗ, mà còn kiếm được món hời lớn, tất cả những công ty cạnh tranh từng muốn ngăn cản ông ta phát triển cuối cùng đều toi đời, tất cả những nguy cơ gây bất lợi trong việc kinh doanh ông ta tránh được cả, thậm chí một số vụ làm ăn do chính sách sửa đổi của chính phủ mà đột nhiên bị ảnh hưởng, ông ta cũng sớm rút lui như thể đã biết trước.
Quá thần thông, hào quang nhân vật chính có lẽ chính là như vậy nhỉ.
Trên đời này thật sự có người vừa giỏi giang vừa may mắn như vậy ư?
Thời Tiến cau mày.

Nhớ đến việc mình được tái sinh, hắn không khỏi nảy ra suy đoán rằng Thời Hành Thụy phải chăng cũng là một người đàn ông có bàn tay vàng, hoặc cũng là một kẻ tái sinh vâng vâng...
Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu nguầy nguậy, kéo sự chú ý về.

Lướt qua câu chuyện huyền thoại của Thời Hành Thụy, hắn nhấn mở phần quan hệ xã hội của ông ta, bắt đầu đọc lướt nhanh như gió và tìm kiếm người có diện mạo giống với mình trong hàng đống những bức ảnh đã được sắp xếp, nam nữ đều không tha.
Tìm quanh một vòng lớn, Thời Tiến muốn hoa cả mắt, thế mà chẳng thấy nổi một ai trông giống mình, bỗng dưng hắn thấy nghi ngờ bản thân.
Không có?
Trong tài liệu này đến cả bạn cùng lớp tiểu học của Thời Hành Thụy cũng được liệt kê ra, thế mà lại không có? Vậy trước kia hắn đoán Thời Hành Thụy có người trong lòng cầu mà không được gì gì đó, chẳng lẽ là sai?
Không làm sao tin được, hắn lại kéo lên phía trên cùng, đồng thời thêm một nhân tố vào những điều kiện quan sát: người béo và tìm thêm một lần nữa.
Nhưng lần này hắn vẫn chẳng có thu hoạch gì.
Thời Tiến bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Đương lúc khổ não, hắn chợt thấy có một cái ống hút xuất hiện bên mép mình, theo phản xạ ngoảnh đầu kề sát hút một hơi.

Phát hiện trong miệng đầy ắp nước xoài mà mình yêu thích, hắn không quên khen một câu: "Ừm, ngọt."
"Có chỗ nào không hiểu à?" Người đút nước trái cây tận tình hỏi thăm.
Thời Tiến chép miệng, nhìn về phía Liêm Quân ngồi bên giường đang sung sướng đến độ tỏa ra bong bóng hường phấn, liền bật cười, hỏi: "Về khi nào thế?"
"Mới nãy." Liêm Quân trả lời, nét mặt giãn ra theo nụ cười của hắn, hỏi lần nữa, "Thấy lông mày em cứ nhăn nhíu, đang gặp khó khăn gì à?"
Thời Tiến mừng rỡ vì có người cùng phân tích với mình, vội sấn tới đưa tài liệu cho anh xem.

Hắn kể lại suy đoán và rắc rối của mình, rồi than thở: "Bây giờ em cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng mình đã đoán sai, nhưng trực giác lại bảo em rằng suy đoán về người trong lòng chắc hẳn đã đúng.

Rối chết đi được."
"Có lẽ Thời Hành Thụy chỉ yêu đơn phương, ngoài mặt chưa từng qua lại với người ấy." Liêm Quân bày tỏ suy nghĩ của bản thân, đoạn an ủi, "Đừng tùy tiện nghi ngờ bản thân.

Khi tất cả manh mối đều chỉ về một hướng, thì cho dù có khó tin đến đâu, nó vẫn là sự thật."
Nghe anh nói như vậy, lòng Thời Tiến kiên định hơn.

Hắn cắm cúi lướt xem hình ảnh và tài liệu, vỗ trán tiếp tục suy nghĩ - vậy cái người thương mà Thời Hành Thụy nhớ mãi không quên ấy rốt cuộc đã gặp ông ta ở đâu...
- -------------
Cá Chết: Mấy cái thuật ngữ về bệnh mình cũng không rõ dùng sao cho đúng nên tự biên ra thui à, mọi người thấy sai thì nhắc nha ????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện