Trên những thảm cỏ cũng dẫn đến Tứ Xuyên, tuyết phủ trắng xóa.  Cơn gió vù vù thổi đến lạnh buốt xương.  Gió tung bụi tuyết đầy trời.  Những đồi cây chập chùng cũng đang phủ tuyết trắng, lốm đốm trên những cành cây khẳng khiu.  Cảnh vật đang chìm đắm trong đìu hiu hoang dã thê lương. 

Đột nhiên, từ trong bãi tuyết mênh mông có tiếng vó ngựa vang lên rời rạc.  Con ngựa vượt đường tây bắc đang cố gắng kéo chiếc xe, bước từng bước chân khó khăn như đang mỏi mệt vì giá lạnh và con đường khúc khuỷu trơn trợt.  Tiếng hét của người phu xe cầm cương vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch: 

- Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh thêm nữa nào! 

Trong xe, Tiêu Phong đang ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô định, trên mình chàng khoác áo giáp bạc, hơi thở dồn dập vì mệt nhọc và lo âu.  Ngồi cạnh Tiêu Phong là Nhạc Chung Kỳ.  Chốc chốc Nhạc Chung Kỳ lại nói vọng ra, hối người đánh xe thôi thúc ngựa bước mau hơn.

Đã mấy lần Nhạc Chung Kỳ quay sang định bắt chuyện với Tiêu Phong, nhưng mỗi lần Nhạc Chung Kỳ mở miệng, lại ngó thấy ánh mắt Tiêu Phong chẳng hề lưu chuyển, Nhạc Chung Kỳ đành thôi.

Thế là trong suốt quãng đường từ tây bắc đến đây Nhạc Chung Kỳ chỉ biết than thầm, bởi từ khi Tiêu Phong rời tây bắc, đã không nói chuyện với ai, thậm chí cũng không thiết tha ăn uống, nghỉ ngơi.  

Nhạc Chung Kỳ nhìn cái bóng chập chờn của Tiêu Phong trên vách xe, trong đầu chợt hiện lên cảnh chủ soái đứng lạy ba lần, quỳ lạy ba lần, như truyền thống của người Trung Nguyên sau khi an táng người chết, lại nghĩ tới lúc Tiêu Phong bắt kịp quân đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu, Nhạc Chung Kỳ không biết Tiêu Phong sẽ nói gì với cô gái kia? 

Bất quá, Nhạc Chung Kỳ nghĩ cô gái đó cũng rất đáng thương, một thiếu nữ vốn không hiểu chuyện đời, ngây thơ vui vẻ, bỗng dưng phải ở lại một mình kháng cự với mấy vạn quân binh…

Nhạc Chung Kỳ nhớ khi đó nàng đứng giữa rừng Kỳ Bàn, một cơn bão tuyết nổi lên tung tóe cả bầu trời, tứ bề có tiếng gió cuồn cuộn thổi tới như vang động, rồi một tiếng sấm sét kinh hoàng vọng đến, tiếp theo là tiếng leng keng, leng keng…thanh đoản đao trên tay nàng đã rơi xuống đất.  

Cổ tay cô gái bị Tiêu Phong nắm giữ, nàng hốt hoảng bước lùi lại nhưng Tiêu Phong lại dấn đến, cho đến khi nàng lùi sát vào một thân cây.  

Toàn thân cô gái run bần bật, đôi môi trắng bệch như người chết, há ra, cơ hồ như muốn nói to lên lời cầu khẩn trong lòng.

Nhạc Chung Kỳ nhớ nàng đã cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay dính chặt như đỉa của Tiêu Phong, song chỉ khiến Tiêu Phong siết cổ tay nàng chặt hơn.  

Một lát sau cô gái thôi không vùng vẫy, chỉ mở to đôi mắt.  Lúc đó, Nhạc Chung Kỳ có thể hiểu được ngôn ngữ của đôi mắt ấy, nó như đang gào thét vào mặt Tiêu Phong: “Ngài là ma, là quỷ!  Quân giết người!  Ngài thật độc ác!”

- Thế nào? Nhạc Chung Kỳ nhớ Tiêu Phong nhìn cô gái một chút nói:

– Bổn quan đã làm theo lời nàng, thả Tần Thiên Nhân, tại sao nàng vẫn muốn tự vẫn, định nuốt lời với bổn quan?  

Đôi mắt chứa đầy những tia bi phẫn của cô gái cụp ngay xuống.  Tiêu Phong nhìn nàng thêm một chút nữa, thu tay về.

Thật lâu sau, hàng lông mi dài của cô gái vẫn cụp xuống, nhưng vì giật mình khi cằm bị nâng lên đột ngột, nên trong lúc hoảng hốt, mi mắt chợt nâng lên.  Chỉ vài giây, song như thế cũng đã đủ nhận chìm bất kỳ người nào nhìn vào đôi mắt to và trong như nước đó.  Nhạc Chung Kỳ không phủ nhận nàng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dáng người thon thả, đôi hàng lông mày cong cong, chân mày xanh biếc, bên dưới cái mũi cao ráo là cái miệng nhỏ xíu, trông mới dịu dàng, thanh tú làm sao.  Làn da cũng trắng nõn nà, mịn màng, trơn tru như ngọc.

Tiêu Phong buông chiếc cằm nàng ra, chàng khom mình nhặt con dao lên nói:

- Nàng nghĩ nhát dao này có thể giải thoát cho nàng à?

Cô gái im lặng, Tiêu Phong nói:

- Nếu nàng muốn tự sát, trước tiên phải nghĩ đến hậu quả. 

Đoạn Tiêu Phong giơ con dao lên trước mặt nàng, tiếp tục nói:

- Nàng có biết sau khi mũi dao này đâm vào trái tim nàng, nó cũng sẽ xuyên qua rất nhiều trái tim khác không?  Nàng chết đi, tiếp theo là Tần Thiên Nhân, kế đến là sư đệ hắn, rồi tất cả những người trong hội.  Nàng chết rồi đương nhiên bọn họ không ai có thể sống!

Cô gái vẫn giữ im lặng, nhưng Nhạc Chung Kỳ biết lời vừa rồi của Tiêu Phong đã đánh một đòn nặng vào nàng…

Nhạc Chung Kỳ suy nghĩ đến đây xe ngựa bỗng dừng lại.  Tiêu Phong giật mình hoảng hốt hỏi:

- Tại sao xe dừng lại thình lình? 

Nhạc Chung Kỳ cả mừng khi nghe chủ soái cuối cùng cũng chịu mở miệng. 

- Để hạ quan đi xem. 

Sau khi ra ngoài một lát, Nhạc Chung Kỳ vào nói: 

- Ngựa của chúng ta chạy đường xa, dưới trời tuyết giá lạnh nên nó bị mệt.  Phu xe cho biết phải tìm nơi ẩn trú để lấy rơm cho ăn, và cho nó nghỉ trước khi tiếp tục lên đường.  

Tiêu Phong chau mày, Nhạc Chung Kỳ nói:

- Chỉ tạm dừng một chút, Phủ Viễn tướng quân đừng lo.

Tiêu Phong vẫn chau mày, Nhạc Chung Kỳ biết Tiêu Phong muốn bắt kịp quân đoàn của Tô Khất và Triệu Phật Tiêu để cùng đi Ải Gia Cốc.

- Tô phó tướng nhất định sẽ chờ chúng ta ở Diêm Thành.

Nhạc Chung Kỳ nói rồi, cặp chân mày của Tiêu Phong vẫn không giãn ra, Nhạc Chung Kỳ lại nói:

- Hay là nhân lúc này tướng quân cũng ngủ một chút đi?  Hạ quan xem ngài mệt mỏi lắm rồi. 

Tiêu Phong chậm rãi lắc đầu, chàng chỉ mong có thể lên đường càng nhanh càng tốt, bằng mọi giá, chàng và Nhạc Chung Kỳ cũng phải đến yểm trợ cho Tô Khất và Triệu Phật Tiêu.

(còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện