Chiều hôm sau nữ thần y vừa quét sân vừa nhìn ra Trường Tinh môn, nàng không ngừng nghĩ đến những lời Tiêu Phong đã nói với nàng bên bờ Vô Định hà hôm kia… cùng nhau rời khỏi kinh thành… đi tìm một bầu trời riêng cho hai người… Sự phân vân, giằng co khiến nữ thần y cảm thấy khó thở. Nàng đợi Tiêu Phong đến tận nửa đêm nhưng không thấy chàng xuất hiện, trời đổ cơn mưa bất chợt nên nàng đành trở về phòng, leo lên giường nằm bên cạnh Vân Anh, nữ thần y kéo chiếc áo choàng của Tiêu Phong trùm quanh người nàng thay tấm chăn nàng thường hay đắp với Vân Anh.
Đêm đó là một đêm phong vũ loạn cuồng. Nữ thần y nằm mở mắt nhìn trần nhà, không sao ngủ được. Ngoài trời gió thét mưa gào, chớp giăng, sấm nổ liên hồi tưởng chừng như cả không gian chực sập đổ tan tành. Trong căn phòng nhỏ của nàng và Vân Anh mọi vật đều chao động, cơ hồ đang run rẩy trước cơn thịnh nộ của Thiên công. Khoảng cuối canh ba nữ thần y biết nàng sẽ không ngủ được nữa bèn leo xuống giường, vẫn tấm áo choàng khoác trên vai nàng, nữ thần y đi đến mở hai cánh cửa sổ trông ra màn mưa mù đục.
Đêm đó thời gian trôi đi thật chậm mà nàng lại mong cho thời gian trôi đi thật nhanh. Cuối cùng, mặt trời cũng lên rồi màn chiều lại buông, Tiêu Phong vẫn biệt tăm. Sau khi nữ thần y dọn dẹp đống lá khô trong sân tân giả khố xong nàng dựa chổi vào thân cây bạch quả và ngồi xuống gốc cây, nhặt một nhành bạch quả khô lên, nàng quệch quạc trên cát mấy cái vòng tròn nhỏ có lớn có với mấy hàng chữ: Tế Nhĩ Ha Lãng, Tế Nhĩ Ha Lãng… rồi nàng tỉnh ra, đỏ mặt. Thật xấu hổ, tại sao cứ mãi nghĩ đến chàng? Chỉ mới hai ngày chàng không đến thôi mà nàng lại thế này rồi. Nữ thần y dùng cây que xóa đi những chữ trên cát.
Sang ngày thứ ba, nữ thần y quét sân xong tiếp tục thui thủi một mình ở dưới gốc bạch quả mà hai người thường ngồi, ôn lại từng mảng, từng hồi quá khứ và vẽ ra từng li từng tí những kỷ niệm trong đầu nàng. Trong ba năm qua hai người có biết bao kỷ niệm bên dưới tàn cây này. Nữ thần y nghĩ đến những chuỗi ngày tháng đi qua đó và nàng mỉm cười.
Sang ngày thứ tư, nữ thần y cầm chổi đứng dưới tàn cây, nét mặt thẫn thờ, nàng lấy ngón tay vẽ vạch trên thân cây, một mặt cứ lảm nhảm nói:
- Bạch quả, bạch quả, chàng có khỏe không? Chàng có xảy ra chuyện gì không? Đoạn nàng nghĩ đến có thể Tiêu Phong đã ngã bệnh mà nàng lại không thể ra ngoài cung thăm chàng, nữ thần y lặng lẽ sa lệ, nàng khóc một hồi nâng vạt áo lên lau mặt. Thói quen nói chuyện cùng hàng cây bạch quả của nữ thần y cũng bắt đầu vào khoảng thời gian này. Những thân cây sần sùi bắt đầu chia sẻ nỗi buồn của nàng.
Sang ngày thứ năm, những tia nắng hoàng hôn lại lặng lẽ chìm xuống dãy Kim sơn, dưới hàng cây bạch quả cũng chỉ có hình bóng mỗi một mình nàng, nữ thần y vẫn đứng ngây ra đấy, mắt lệ rỏ dài, thầm thì trong thổn thức:
- Sao chàng không đến nữa?
Nữ thần y đứng chờ cho đến trăng lên, nàng bước lại giếng nước, soi bóng mình trong thau nước dưới ánh trăng, ngắm trước ngắm sau, tự ngắm kỹ mình một hồi, rồi lại nhủ thầm với chiếc bóng trong nước, ngày qua ngày mòn mỏi mong đợi thế này dễ chừng nàng sẽ chết vì tương tư mất thôi! Nàng sẽ không chịu được cái cảm giác thương nhớ da diết như thế này thêm một ngày nào nữa đâu!
Nhưng rồi bẵng đi một thời gian dưới những hàng cây bạch quả vẫn chỉ có mỗi mình nàng, hoàn toàn mất đi bóng hình của một người...
Nữ thần y choàng tay ôm thân bạch quả, áp mặt nàng lên vỏ cây sần sùi và ngộ ra một điều.
- Bạch quả, bạch quả, ta yêu chàng! Ta yêu chàng!
Nàng vừa rơi lệ vừa thì thầm.
Đêm đó nữ thần y lại mất ngủ, nàng rời phòng ra ngồi dưới gốc cây, tay bó gối, cằm đặt trên gối, nàng lặng lẽ nhìn vầng trăng trong vũng nước đọng dưới chân nàng và nói:
- Trăng ơi, trăng chiếu ta cũng chiếu chàng, vậy trăng hãy nói với chàng ta yêu chàng tha thiết, mong trăng gửi lời hộ ta, được không? Vì ta không được phép viết thư, dù cho có viết được thư ta cũng không thể nhờ người mang ra khỏi đây. Mong trăng nói hộ lời ta!
Nàng nói rồi ao ước ngay trong giây phút này, Tiêu Phong xuất hiện, để nàng có thể được chàng ôm vào lòng và siết chặt đầu nàng vào ngực chàng, nàng sẽ được lắng nghe tiếng tim của chàng đập rộn ràng và trái tim nàng cũng hòa cùng nhịp đập đó. Yêu, được yêu! Yêu, được yêu…
Càng gần tiết sương giáng cuối tháng mười gió thu càng thổi dữ dội hơn bao giờ, khắp các lối đi trong cố cung đều có lá rơi. Những cơn gió đưa từng chiếc lá xào xạc bay dưới chân Tiêu Phong, con đường dẫn đến tân giả khố chỉ toàn một màu vàng của lá. Tối nay lá rụng thật nhiều, chàng lại đến thăm nàng, nhưng có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Tiêu Phong biết nếu chàng chấp nhận cuộc hôn nhân với Mẫn Mẫn nghĩa là chàng không nên đến tân giả khố nữa nhưng tình yêu mãnh liệt không giữ chân chàng được. Chỉ ba mươi ngày không được nhìn thấy nữ thần y là chàng cảm thấy bản thân mình như những chiếc lá vàng khô héo úa tàn. Chàng nhớ đôi mắt nàng, đôi tròng mắt sáng long lanh, nụ cười như hoa nở của nàng. Dáng người thanh nhã, nàng có một sức quyến rũ siêu phàm. Mỗi lần nhìn thấy nàng là chàng chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng và hôn nàng. Mẫn Mẫn đã hứa sẽ không tiếp tục sai người đến tân giả khố gây khó dễ cho nàng...
Tiêu Phong vừa bước chân qua cổng tân giả khố chàng liền thấy nữ thần y đứng cạnh giếng nước nhìn trăng. Vân Anh cũng đang có mặt trong sân. Tiêu Phong khẽ lắc đầu ra hiệu bảo Vân Anh đừng nên làm kinh động nữ thần y, sau đó lặng lẽ đi đến phía sau nữ thần y nhưng nữ thần y ngỡ người ở sau nàng là Vân Anh, không quay đầu lại, Tiêu Phong nghe nữ thần y thở một hơi dài u uẩn.
Một trận gió thổi qua nơi nữ thần y đang đứng, đêm lạnh như băng, nữ thần y khẽ rùng mình, bất giác nàng cảm giác trên vai nàng được một chiếc áo khoác lên. Tiêu Phong cởi chiếc áo khoác ngoài của chàng khoác lên vai nữ thần y.
Nữ thần y quay phắt lại mới phát hiện ra người đứng phía sau nàng là Tiêu Phong, còn Vân Anh thì đã không còn trong sân.
Trong lòng nữ thần y như có trăm mối tư vị quay cuồng, nàng cảm thấy vui, vì đêm nay được gặp lại chàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy buồn vì nàng không hiểu nguyên do tại sao lâu ngày chàng không đến? Khóe mắt nữ thần y không cầm được dần dần ngấn lệ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nữ thần y tựa như có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Phong tuy nhiên lời nói nghẹn tại lồng ngực nàng, chỉ biết cúi đầu. Tiêu Phong dùng hai tay nâng mặt nữ thần y lên, nhìn vào mắt nàng, chàng khẽ vuốt hai bên má nàng và hỏi:
- Còn đau không?
Tiêu Phong hỏi rồi sực nhớ đã bao ngày trôi qua, vết thương trên người nàng do Yên Hồng gây ra hẳn phải lành rồi. Quả nhiên nữ thần y đáp:
- Tiểu nữ không sao, vết thương đã lành, sức khỏe bình thường.
Bốn bề gió rét nổi lên liên tục.
Tiêu Phong gật gật đầu, đoạn chàng buông đôi má nữ thần y ra, chậm rãi ngồi xuống gốc bạch quả. Nữ thần y cũng ngồi xuống cạnh Tiêu Phong.
Tiêu Phong xuất hiện hỏi nữ thần y một câu rồi im lặng nhìn trăng. Nữ thần y im lặng nhìn chàng.
Qua một lúc lâu, hai người vẫn không ai nói với ai điều gì. Tứ bề cũng im ắng không một tiếng động nào. Bầu không khí quanh hai người tựa hồ đông lại thành một tảng băng.
Thêm một lúc lâu sau nữa, nữ thần y mới cất giọng u uẩn, nghe như run rẩy, bàng hoàng:
- Ngài... giận tiểu nữ phải không? Tiểu nữ đã làm sai điều gì chăng?
Đôi mắt Tiêu Phong lóe lên. Tình cảm của nàng, vậy là đã rõ rồi nhưng chàng vờ như không hay điều gì.
- Làm gì có – Tiêu Phong nhìn nữ thần y nói - Tại sao nàng nói vậy?
- Tại vì...
Nữ thần y ngừng lại, muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Phong.
- Tại vì sao?
Tiêu Phong ngồi thẳng người lên, ánh mắt chàng cũng không cách gì rời khỏi mặt nữ thần y.
- Tại vì...
Nữ thần y tiếp tục ngập ngừng, hai má nàng ửng hồng, nàng muốn nói nhưng lại chần chờ. Một hồi sau nàng nói nhỏ:
- Tại vì đã ba mươi ngày rồi ngài không đến.
Trái tim Tiêu Phong như được xoa dịu, nàng cũng như chàng đếm ngày thật sao? Chàng thầm bảo chắc nàng đã phải cố gắng lắm mới có thể nói ra những lời vừa rồi vì bản thân nàng vốn là một cô gái rụt rè. Sự mạnh bạo khác thường này của nàng chứng tỏ nàng yêu chàng nhiều đến chừng nào thì một cô gái với tánh tình nhút nhát như nàng mới dám lên tiếng nói lời vừa rồi.
Tiêu Phong mừng rỡ nghĩ thầm song chàng sực nhớ lại vai trò hiện tại của mình, lý do vì sao trong những ngày qua chàng đã không đến tân giả khố tìm nàng, vì chàng vốn không nên gặp nàng nữa. Tiêu Phong nghĩ đoạn, đôi mắt của chàng tối sầm lại như hai cái hố đen tối, chàng cũng dời tia nhìn khỏi mặt nữ thần y.
Ðột nhiên, Tiêu Phong cảm thấy sợ hãi vô cùng, trong suốt cuộc đời chàng chàng chưa hề biết sợ là gì, thế nhưng giờ này phút này chàng lại cảm thấy sợ đôi tròng mắt đen láy của nàng, sợ phải nhìn vào đôi mắt long lanh đó và cũng sợ những lời chàng phải nói ra nếu nàng tiếp tục hỏi…
Quả nhiên nữ thần y mấp máy môi định nói gì đó nhưng Tiêu Phong đứng bật dậy và nhích ra xa nàng một trượng, chàng nói thật gấp rút như thể muốn chạy trốn:
- Trời trở gió rồi! Chúng ta quét sân cho mau rồi nàng vào phòng ngủ sớm đi thôi!
Tiêu Phong dứt lời bước nhanh tới giếng nước cầm cây chổi đang dựng vào thành giếng lên.
Trong lúc hai người quét sân có hơn mươi lần nữ thần y lén nhìn Tiêu Phong, nàng thấy chàng có hơi chút không giống ngày thường, chàng trầm mặc hơn so với ngày thường lại nữa mấy lần khi đang quét sân chàng bỗng đứng ngẩn ra vô cớ nhưng chỉ một lát thôi sau đó chàng lại tiếp tục cúi xuống quét sân.
Như thường lệ hai người thu dọn đống lá khô xong là trời đã quá khuya.
Tiêu Phong lại đến ngồi dưới gốc cây, nhìn cơn gió thổi cuốn qua đống lá vàng đã được hai người thu gom, làm một mớ lá xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ trên sân.
- Ngày mai ngài vẫn sẽ đến cùng tiểu nữ quét sân phải không?
Nữ thần y vừa dựng cây chổi vào thành giếng vừa hỏi Tiêu Phong, nàng cũng bước lại và ngồi xuống cạnh chàng, nhìn chàng và mỉm cười. Tiêu Phong nhìn nụ cười của nữ thần y thoạt ẩn thoạt hiện dưới ánh trăng bàng bạc mùa thu, nụ cười của nàng thật dễ thương.
Tiêu Phong thoáng im lặng trước câu hỏi của nữ thần y, sắc mặt chàng trầm trầm, dường như đau khổ đã đến tột cùng, tất cả đều biểu lộ trên mặt chàng.
Tiêu Phong chậm rãi lắc đầu.
Nụ cười tắt ngấm trên môi nữ thần y, nàng vốn không chờ cái lắc đầu từ chàng, nàng gần như ngồi không vững nên phải đưa tay vịn vào thân cây để cho khỏi ngã, trong lòng nàng thắt lại.
Hai người lặng thinh hồi lâu, Tiêu Phong đột nhiên nắm lấy đôi vai nữ thần y kéo nàng áp sát vào người chàng, vòng đôi tay rắn chắc của chàng quanh đôi bờ vai mảnh mai của nàng và đặt cằm chàng lên đầu nàng.
- Hãy trả lời ta – Tiêu Phong nói – Ở trong lòng nàng ta có vị trí ra sao?
Tiêu Phong hỏi xong chờ một chút không nghe nữ thần y trả lời câu hỏi của chàng bèn bưng đôi má nàng lên, chàng cũng kề gương mặt chàng xuống sát mặt nàng như tìm một bờ môi để đặt lên đó nụ hôn. Tính tình của nàng rụt rè, có lẽ nàng sẽ không dám trả lời câu hỏi vừa rồi của chàng, nên nụ hôn này chính là cách tốt nhất để chàng có thể tự tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình. Nàng sẽ không phải nói ra bằng lời mà vẫn đủ để chàng hiểu rằng nàng có yêu chàng không? Nhưng trên tất cả, sau câu hỏi của chàng, cái cảm giác duy nhất mà chàng muốn có lúc này là được hôn nàng, ôm lấy nàng thật chặt trong lòng để nàng cảm nhận được tình yêu của chàng dành cho nàng mạnh mẽ thế nào. Vì biết đâu đấy, sự dạn dĩ trong nàng cũng sẽ bùng lên như tình yêu của chàng dành cho nàng trong bao năm qua và nàng sẽ bằng lòng ra đi cùng chàng thì tốt biết bao.
Quả nhiên nữ thần y khép đôi mắt của nàng lại, đón nhận nụ hôn từ Tiêu Phong. Lồng ngực của Tiêu Phong như bị nghẹn lại, chàng như bị chìm ngập dưới làn sóng hạnh phúc, một cảm giác say sưa ập đến khiến chàng như không còn cảm nhận được xung quanh mình đang có sự tồn tại của bất kỳ cảnh vật gì nữa... Tuy nhiên một lúc sau một giọt nước mắt chạy dài trên má nữ thần y và rơi xuống môi chàng.
Trong lúc này tình cảm của nữ thần y như đang kéo nàng ra hai hướng làm cho nàng căng thẳng như sợi dây đàn, nước mắt cứ thế lăn dài. Nàng thật sự không biết tình cảm của mình lúc này là thế nào? Có phải là do ba năm qua nàng đã bơ vơ, cô đơn, nên nàng đón nhận tình yêu của người đàn ông đang ôm nàng trong lòng hay nàng đã thực sự cảm mến con người của chàng mà ngày ngày nàng càng muốn gặp chàng?
Nữ thần y lại nghĩ đến mối tình đầu của nàng, nàng và Tần Thiên Nhân đã phải trải qua biết bao khó khăn, khổ sở, rồi sau cùng cũng được thành hôn. Từ lúc còn rất nhỏ nàng đã nhủ lòng Tần Thiên Nhân là người duy nhất mà nàng muốn hiến trọn cả thân tâm. Nàng đã từng nói với chàng như thế, dù cho có gặp sóng gió ba đào gì trên con đường đời nàng cũng sẽ vĩnh viễn yêu chàng, vĩnh viễn không bao giờ có ý nghĩ phản bội chàng. Với nàng Tần Thiên Nhân chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nàng vì chàng là mối tình đầu. Hai người yêu nhau từ khi còn rất nhỏ nên đã có biết bao kỷ niệm với nhau. Mùa thu, Tần Thiên Nhân thường dẫn nàng ra Tây hồ dạo chơi, mùa xuân hai người đến Thanh Tịnh tự thành tâm đốt hương khấn vái trước bàn thờ Quan Âm. Nàng đã quỳ trước pho tượng Phật bà Quan Âm và chắp tay khấn niệm được ở bên chàng trọn đời. Mùa xuân, hai người dạo hoa viên trong Hắc Viện dưới trăng, gần khóm hoa nàng đã ngồi kề bên chàng đếm sao khuya. Khi đó Tần Thiên Nhân cũng ôm chặt lấy nàng như thế này, chiếc bóng của nàng hoàn toàn biến mất khi nàng tựa vào chàng, chẳng những chiếc bóng của nàng đã bị chàng nuốt chửng mà thân xác, tâm hồn của nàng như tan biến vào chàng...
Nhưng còn người đàn ông hiện thời đang ôm nàng trong lòng, càng ngày, nữ thần y càng muốn nói chuyện với chàng nhiều hơn, vì có lẽ nàng muốn cảm ơn chàng luôn ở bên nàng trong những năm tháng khó khăn. Chàng luôn quan tâm, chăm sóc và luôn lo lắng cho nàng từng việc nhỏ nhặt nhất như thể nàng còn là một cô bé chưa lo được cho mình. Chàng chính là hình mẫu đàn ông lý tưởng cho bất kỳ người con gái chưa chồng nào.
Tiêu Phong vẫn còn choàng tay ôm chặt nữ thần y, hôn nàng đắm đuối, nữ thần y cũng hôn lại chàng tha thiết. Trên trời trăng sáng vằng vặc, khoảnh sân tân giả khố như chìm luôn trong cõi hư vô.
Càng lúc, Tiêu Phong càng cảm nhận được vị mặn trên đầu lưỡi chàng đành luyến tiếc rời môi nữ thần y và nói:
- Đừng khóc. Ta biết nàng đang nghĩ gì nhưng trong lòng nàng cũng có ta. Nàng có thể can đảm lên không, van nàng đấy, hãy để ta đưa nàng rời khỏi nơi này đến vùng thảo nguyên, hai ta tìm một nơi bình lặng sống hết quãng đời còn lại, được không?
Nước mắt nữ thần y vẫn không ngừng rơi. Tiêu Phong đưa tay lau lệ cho nàng, vuốt ve trên tóc nàng dỗ dành:
- Hai ta sẽ vĩnh viễn sống hòa thuận bên nhau, ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến nàng hiểu lầm, khiến nàng đau buồn, ta sẽ làm đủ mọi cách để nàng được sống trong cuộc sống vui vẻ êm đềm nhất trong quãng đời còn lại của nàng.
Tiêu Phong nói rồi trống ngực chàng đập rộn ràng, chỉ cần nàng gật đầu chàng sẽ đưa nàng đi ngay trong đêm. Bỏ lại tất cả, chàng không hề thấy tiếc gì và nhận thấy việc mình quyết định buông bỏ cả thảy quyền lực, tiền đồ và địa vị vì một người con gái là hoàn toàn xứng đáng. Chỉ cần được ở cạnh nàng suốt đời dầu cho cuộc sống có gian nan cách mấy chàng cũng vui lòng. Còn hơn là chấp nhận cả đời sống bên người chàng không hề có cảm tình, hạnh phúc khi đó sẽ trở thành hy vọng hão huyền. Chàng biết rõ nếu chàng cưới Mẫn Mẫn thì vĩnh viễn chàng sẽ không tìm ra niềm hạnh phúc ấy.
Tiêu Phong nắm chặt tay nữ thần y tiếp:
- Nếu nàng không tin ta, ta có thể thề với Trời, nếu ngày nào đó ta cô phụ nàng thì Ông Trời sẽ đày ta sa xuống mười tám tầng địa ngục…
Tiêu Phong chưa nói hết lời nữ thần y vội đưa tay bụm miệng chàng nói:
- Ngài không nên nói như thế.
Nữ thần y nói rồi cũng nhìn lại Tiêu Phong bằng ánh mắt tha thiết, những lời vừa rồi của chàng, những hứa hẹn, những giấc mơ đẹp, chúng cũng là thứ nàng hằng đêm ước mơ. Kỳ vọng được nắm tay người đàn ông nàng yêu và cũng yêu thương nàng, cả hai về vùng thảo nguyên, ngước nhìn bầu trời ngắm những áng mây lững lờ trôi, sống một cuộc sống không lo âu, mỗi ngày hai người vun đất trồng rau cùng sống thanh thản bên nhau cho tới khi đầu tóc ngả màu...
- Trong lòng nàng vốn có ta - Tiêu Phong siết đôi tay nữ thần y chặt hơn, nói bằng giọng quả quyết - Nàng không thể phủ nhận điều này!
Nữ thần y vẫn không nói gì, nàng chỉ cúi đầu, nước mắt tiếp tục chảy quanh đôi gò má mịn màng của nàng. Tiêu Phong thấy lòng chàng mềm nhũn trước những giọt lệ của nữ thần y nhưng chàng vẫn nuôi hy vọng có thể thuyết phục được nàng.
- Chúng ta rời khỏi nơi này được không? – Tiêu Phong cố nói bằng giọng cương quyết nhưng lời thoát ra lại nghe như một lời khẩn cầu - Nàng còn luyến tiếc việc gì ở đây? Không lẽ nàng không muốn có một người khi thấy nàng phiền lòng có thể làm nàng vui? Khi nàng cô đơn có thể cho nàng mượn bờ vai để tựa để nàng biết bên cạnh nàng luôn có người ở bên?
Nữ thần y tuyệt nhiên giữ im lặng. Tiêu Phong nói:
- Ta biết trong lòng nàng vẫn còn yêu Tần Thiên Nhân nhưng nàng cũng yêu ta. Nàng không nên đè nén tình cảm của mình.
Nữ thần y càng cúi thấp đầu. Tiêu Phong thấy đau đớn trong từng làn da thớ thịt, rõ ràng nàng không hề muốn rút tay về, nhưng tại sao nàng không gật đầu? Chàng phải tiếp tục nói gì làm gì để có thể khiến nàng theo chàng?
- Nàng vốn có tình cảm với ta bằng không sao nàng không dám nhìn ta?
Tiêu Phong uất ức kêu lên.
Nữ thần y nghe nói như thế đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng run lên bần bật trong tay Tiêu Phong, càng cúi đầu thấp hơn. Tiêu Phong thấy vậy nói bằng giọng quả quyết hơn:
- Được rồi, nếu nàng không có cảm giác với ta vậy hãy nhìn ta đi?
Nước mắt tuôn ra đầm đìa trên mặt nữ thần y, nàng vừa cúi đầu vừa khóc nấc từng tiếng to.
Trước những tiếng khóc của nữ thần y, Tiêu Phong hơi chùn lại nhưng chàng nhớ tới nụ hôn vừa rồi của nàng, nụ cười và câu hỏi khi nàng gặp lại chàng sau ba mươi ngày. Chàng nói với tất cả uất nghẹn trong lòng:
- Ta thật sự không cam lòng nếu nàng không dám nhìn ta!
Nữ thần y cắn chặt môi đến rướm máu, vẻ như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội rồi sau đó ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to đen nhìn thẳng vào mặt Tiêu Phong. Tiêu Phong rùng mình không giấu giếm, ánh mắt của nữ thần y không khác gì hai mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim chàng.
Tiêu Phong nghẹn lời, sâu trong lòng chàng đau thắt lại, chàng biết chàng không thể nói thêm điều gì được nữa, chỉ vô ích thôi.
Tiêu Phong buông tay nữ thần y, sắc mặt chàng trắng dã, đau khổ đã lên đến cùng cực. Sự im lặng và ánh nhìn sắc lạnh vừa rồi của nàng đã đẩy chàng rơi vào một cái hố sâu giăng mắc sự tuyệt vọng.
Sau một hồi suy nghĩ, vẻ mặt Tiêu Phong hình như thông hiểu, chàng biết đó chỉ là mơ ước của một mình chàng thôi. Nàng đương nhiên muốn rời khỏi bốn vách tường tù túng của nơi địa ngục trần gian này nhưng thủy chung không phải ra đi với chàng.
Chẳng biết làm sao hơn, Tiêu Phong nghĩ đến những lời nói của Tân Nguyên bên bàn cờ năm xưa. Tân Nguyên đã nói với chàng những suy nghĩ của chàng kiếp này đều là những suy nghĩ viển vông, là vô ích thôi, chàng sẽ không thể thực hiện được chúng dù cho những ước mơ đó có đẹp đến bao nhiêu.
Tiêu Phong nghĩ đoạn nở một nụ cười, tuy tiếng cười rất khẽ nhưng nghe thật não nề. Chàng đang tự cười bản thân mình, chàng không tin được có ngày chàng lại thiếu suy nghĩ như thế này khi mơ tưởng những viễn cảnh êm đẹp với người không yêu chàng. Người ta hay nói đau đớn nhất trên đời này là tình yêu đơn phương, và đau đớn thứ hai là ngộ nhận tình cảm của người không yêu ta. Tình yêu chỉ đến từ một phía, chỉ có mình lặng lẽ dõi theo người ấy, vui khi người ấy vui, buồn khi người ấy buồn, luôn xuất hiện giúp đỡ những lúc họ cần. Thế nhưng thứ tình cảm ta nhận lại chỉ là người dưng, hoặc thân hơn là bạn bè. Chàng nghĩ tới những câu nói đó và tự cười sự ngây ngô của mình.
Tiêu Phong chậm rãi đứng dậy, chậm rãi quay mình rời đi.
Nữ thần y hít vào một hơi thật sâu như thể sắp mất mát một cái gì, nuối tiếc một cái gì, nhưng nàng không nói một tiếng nào mà chỉ đứng dậy, yên lặng nhìn theo Tiêu Phong.
Còn một vài bước nữa là Tiêu Phong ra khỏi cổng tân giả khố bỗng chàng dừng lại. Tuy giọng nói của chàng bị phân tán bởi tiếng gió nhưng nữ thần y vẫn nghe được, chàng nói:
- Cảm ơn nàng. Trong khoảng thời gian qua những chuỗi ngày được ở bên nàng là những chuỗi ngày có ý nghĩa nhất trong đời này của ta, ý nghĩa hơn bất kì điều gì.
Tiêu Phong dứt lời bước qua cổng tân giả khố.
Đôi mi của nữ thần y hãy còn ướt sũng, cảnh vật trước mắt nàng như bị nhận chìm trong suối lệ của nàng, nữ thần y đứng lặng nhìn theo Tiêu Phong rời đi.
Lúc Tiêu Phong tới tân giả khố hy vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, chàng bước từng bước chân nặng nề đi về phía Trường Tinh môn, nét mặt buồn dàu dàu, chàng gần như đi quờ quạng trên đất. Và vì buồn rầu và thất ý nên khi gặp toán lính bưng đèn đi tuần, Tiêu Phong vẫn không để ý, cứ bước thẳng tới suýt va vào những chiếc lồng đèn.
Mấy tên lính hết hồn, theo phản xạ né sang một bên tránh đường cho chàng.
Lúc này nữ thần y đã chạy ra và đang đứng bên trong cánh cổng tân giả khố âm thầm nhìn theo Tiêu Phong, lắng nghe tiếng chân chàng đi qua Trường Tinh môn. Sau khi không thấy bóng chàng đâu nữa, nàng trở lại ngồi vào vị trí chàng đã ngồi, xung quanh nàng bấy giờ không còn gì ngoài một không gian vô vị đối với nàng. Trên mặt đất có những giọt nước rơi...
Chiều hôm sau nữ thần y quét dọn sân tân giả khố xong nàng mệt mỏi vô cùng, phải lấy hết sức lực mới có thể lê những bước chân nặng nề trở về phòng ăn của các nô tì, trong phòng khi này mấy ngọn đèn cầy đã được thắp lên tỏa ra những tia sáng mờ mờ, phần đông các cung nữ khác đã ăn chiều xong rồi nhưng vẫn còn một nhóm cung nữ ngồi bên bàn vừa ăn vừa chuyện trò.
- Nói các người nghe tin này - Nữ thần y nghe một cung nữ bảo đám nô tì - Hồi trưa ta mang đồ đến hoán y cục thấy bọn họ đã thêu áo cưới cho Mẫn Mẫn cách cách xong rồi. Lần này Phủ Viễn tướng quân cưới Mẫn Mẫn cách cách là để xung hỉ cho triều đình nên hai bên vạt áo của Mẫn Mẫn cách cách thêu hình Tẩu mã đăng và Phi hổ kỳ trông vô cùng hoành tráng!
Đám cung nữ ồ lên trầm trồ, cung nữ kia hạ giọng thêm lời:
- Từ khi tiên hoàng băng hà trong cung lúc nào cũng có chuyện xui xẻo xảy ra cho nên lần này thái hoàng thái hậu muốn đứng ra chủ hôn để giải xui, nhưng bọn người hoán y cục nói Phủ Viễn tướng quân vốn không hề muốn lấy Mẫn Mẫn cách cách chút nào. Thái hoàng thái hậu và các vị đại thần đã phải tìm cách ép uổng dữ dội ngài ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Những lời này lọt vào tai nữ thần y, cái cảm giác sắp sửa mất đi một cái gì quan trọng trong đời nàng khiến nàng cảm giác như mình bị rơi xuống một vực sâu vạn trượng. Cung nữ kia vừa dứt lời, Yên Hồng cầm một bình trà đi vào phòng. Đám cung nữ liền im bặt.
Nữ thần y cũng vờ như không nghe thấy gì. Nhưng nàng không ăn cơm chiều nổi nữa nên đi vội về phòng ngủ của nàng và Vân Anh, leo lên chiếc giường của hai người, nằm xuống, kéo chăn đắp ngang ngực rồi nhắm chặt đôi mắt lại. Mặc dầu nàng đã nhắm chặt đôi mắt lại rồi nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên hình ảnh chiếc áo cưới Phi hổ và Tẩu mã của Mẫn Mẫn, làm cho lồng ngực nàng như có một vật nặng đè lên. Tuy nữ thần y đang nằm trên giường nhưng nàng vẫn cảm thấy chóng mặt, cả căn phòng quay cuồng.
Khuya đêm đó nữ thần y trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, nàng nghĩ đến chiếc vòng đã vỡ, trong lòng lại thấy đau buốt. Chiếc vòng đó là của ngạch nương chàng trước khi qua đời đã để lại cho con dâu tương lai của bà, món vật trân quý đến thế nàng lại không giữ được cho tốt. Những kỷ niệm ở Thiên sơn tự nhiên thi nhau ùa về làm nước mắt nữ thần y rơi từng dòng, năm đó nàng gặp chàng trong bộ y phục của người A Lạp Sơn Khẩu và chàng đã lấy một cái tên nam nhân thông dụng nhất của người Hồi là A Mạt Đạt, bây giờ, nàng vẫn có thể hình dung ra được từng nét hoa văn trên bộ y phục đó của chàng… Nữ thần y khóc sướt mướt, khóc đến hơi trên không tiếp được hơi dưới, khóc đến không thành tiếng.
Vân Anh xếp xong mớ y phục trong kho chứa y phục rồi vào phòng leo lên giường nằm xuống bên cạnh nữ thần y. Vân Anh bị tiếng khóc não nề, thê thảm đó của nữ thần y làm giật mình, bèn nằm nghiêng trên khuỷu tay và choàng một cánh tay qua vai nữ thần y ôm lấy nữ thần y nói bằng giọng dịu dàng:
- Tỉ biết chuyện gì xảy ra với muội, vì sao muội khóc, nhưng chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn được, ăn thua là ở quyết định của muội thôi, muội không thể đắn đo được nữa đâu.
Nữ thần y nghe Vân Anh nói thế nàng càng khóc to hơn, khóc nhiều hơn, nàng cũng ôm Vân Anh thật chặt, thật chặt, phải một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi Vân Anh rằng:
- Muội còn có thể cứu vãn tình thế được hay sao? Muội còn có thể sao... còn có thể sao…
Nữ thần y nói một hơi một hồi, thật nhiều câu hỏi dành cho Vân Anh, nước mắt nữ thần y vẫn tiếp tục chảy ròng ròng xuống giường. Vân Anh gật đầu:
- Chỉ cần ngài ấy còn độc thân là muội còn hy vọng.
Liên tục mấy ngày sau đó đêm nào nữ thần y quét sân xong nàng cũng đứng tựa cổng tân giả khố nhìn ra Trường Tinh môn, chờ đợi Tiêu Phong đi qua, nàng lại nghĩ đến lời nói của Vân Anh. Trong bóng đêm đen kịt, nữ thần y đứng phía sau hai cánh cổng sắt thật lâu, đến khi tai nghe tiếng gõ canh ba từ ngự hoa viên vọng tới nàng mới về phòng và nằm xuống giường, kéo chiếc áo choàng của Tiêu Phong làm chăn đắp kín đầu nàng nhưng vẫn không cách nào ngủ được, tiếp tục trở mình qua lại, nước mắt lại chảy ra.
Không phải chàng nói suốt đời này chỉ yêu một mình nàng thôi sao? Chàng đã nói nhiều lần với nàng như thế, rất nhiều, rất nhiều lần đã ngỏ lời cầu thân với nàng mà sao bây giờ lại thành hôn với Mẫn Mẫn?
Ngoài cửa sổ mưa thu rơi tầm tã, trong lòng nữ thần y cũng lạnh giá như băng.
(còn tiếp)
Đêm đó là một đêm phong vũ loạn cuồng. Nữ thần y nằm mở mắt nhìn trần nhà, không sao ngủ được. Ngoài trời gió thét mưa gào, chớp giăng, sấm nổ liên hồi tưởng chừng như cả không gian chực sập đổ tan tành. Trong căn phòng nhỏ của nàng và Vân Anh mọi vật đều chao động, cơ hồ đang run rẩy trước cơn thịnh nộ của Thiên công. Khoảng cuối canh ba nữ thần y biết nàng sẽ không ngủ được nữa bèn leo xuống giường, vẫn tấm áo choàng khoác trên vai nàng, nữ thần y đi đến mở hai cánh cửa sổ trông ra màn mưa mù đục.
Đêm đó thời gian trôi đi thật chậm mà nàng lại mong cho thời gian trôi đi thật nhanh. Cuối cùng, mặt trời cũng lên rồi màn chiều lại buông, Tiêu Phong vẫn biệt tăm. Sau khi nữ thần y dọn dẹp đống lá khô trong sân tân giả khố xong nàng dựa chổi vào thân cây bạch quả và ngồi xuống gốc cây, nhặt một nhành bạch quả khô lên, nàng quệch quạc trên cát mấy cái vòng tròn nhỏ có lớn có với mấy hàng chữ: Tế Nhĩ Ha Lãng, Tế Nhĩ Ha Lãng… rồi nàng tỉnh ra, đỏ mặt. Thật xấu hổ, tại sao cứ mãi nghĩ đến chàng? Chỉ mới hai ngày chàng không đến thôi mà nàng lại thế này rồi. Nữ thần y dùng cây que xóa đi những chữ trên cát.
Sang ngày thứ ba, nữ thần y quét sân xong tiếp tục thui thủi một mình ở dưới gốc bạch quả mà hai người thường ngồi, ôn lại từng mảng, từng hồi quá khứ và vẽ ra từng li từng tí những kỷ niệm trong đầu nàng. Trong ba năm qua hai người có biết bao kỷ niệm bên dưới tàn cây này. Nữ thần y nghĩ đến những chuỗi ngày tháng đi qua đó và nàng mỉm cười.
Sang ngày thứ tư, nữ thần y cầm chổi đứng dưới tàn cây, nét mặt thẫn thờ, nàng lấy ngón tay vẽ vạch trên thân cây, một mặt cứ lảm nhảm nói:
- Bạch quả, bạch quả, chàng có khỏe không? Chàng có xảy ra chuyện gì không? Đoạn nàng nghĩ đến có thể Tiêu Phong đã ngã bệnh mà nàng lại không thể ra ngoài cung thăm chàng, nữ thần y lặng lẽ sa lệ, nàng khóc một hồi nâng vạt áo lên lau mặt. Thói quen nói chuyện cùng hàng cây bạch quả của nữ thần y cũng bắt đầu vào khoảng thời gian này. Những thân cây sần sùi bắt đầu chia sẻ nỗi buồn của nàng.
Sang ngày thứ năm, những tia nắng hoàng hôn lại lặng lẽ chìm xuống dãy Kim sơn, dưới hàng cây bạch quả cũng chỉ có hình bóng mỗi một mình nàng, nữ thần y vẫn đứng ngây ra đấy, mắt lệ rỏ dài, thầm thì trong thổn thức:
- Sao chàng không đến nữa?
Nữ thần y đứng chờ cho đến trăng lên, nàng bước lại giếng nước, soi bóng mình trong thau nước dưới ánh trăng, ngắm trước ngắm sau, tự ngắm kỹ mình một hồi, rồi lại nhủ thầm với chiếc bóng trong nước, ngày qua ngày mòn mỏi mong đợi thế này dễ chừng nàng sẽ chết vì tương tư mất thôi! Nàng sẽ không chịu được cái cảm giác thương nhớ da diết như thế này thêm một ngày nào nữa đâu!
Nhưng rồi bẵng đi một thời gian dưới những hàng cây bạch quả vẫn chỉ có mỗi mình nàng, hoàn toàn mất đi bóng hình của một người...
Nữ thần y choàng tay ôm thân bạch quả, áp mặt nàng lên vỏ cây sần sùi và ngộ ra một điều.
- Bạch quả, bạch quả, ta yêu chàng! Ta yêu chàng!
Nàng vừa rơi lệ vừa thì thầm.
Đêm đó nữ thần y lại mất ngủ, nàng rời phòng ra ngồi dưới gốc cây, tay bó gối, cằm đặt trên gối, nàng lặng lẽ nhìn vầng trăng trong vũng nước đọng dưới chân nàng và nói:
- Trăng ơi, trăng chiếu ta cũng chiếu chàng, vậy trăng hãy nói với chàng ta yêu chàng tha thiết, mong trăng gửi lời hộ ta, được không? Vì ta không được phép viết thư, dù cho có viết được thư ta cũng không thể nhờ người mang ra khỏi đây. Mong trăng nói hộ lời ta!
Nàng nói rồi ao ước ngay trong giây phút này, Tiêu Phong xuất hiện, để nàng có thể được chàng ôm vào lòng và siết chặt đầu nàng vào ngực chàng, nàng sẽ được lắng nghe tiếng tim của chàng đập rộn ràng và trái tim nàng cũng hòa cùng nhịp đập đó. Yêu, được yêu! Yêu, được yêu…
Càng gần tiết sương giáng cuối tháng mười gió thu càng thổi dữ dội hơn bao giờ, khắp các lối đi trong cố cung đều có lá rơi. Những cơn gió đưa từng chiếc lá xào xạc bay dưới chân Tiêu Phong, con đường dẫn đến tân giả khố chỉ toàn một màu vàng của lá. Tối nay lá rụng thật nhiều, chàng lại đến thăm nàng, nhưng có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Tiêu Phong biết nếu chàng chấp nhận cuộc hôn nhân với Mẫn Mẫn nghĩa là chàng không nên đến tân giả khố nữa nhưng tình yêu mãnh liệt không giữ chân chàng được. Chỉ ba mươi ngày không được nhìn thấy nữ thần y là chàng cảm thấy bản thân mình như những chiếc lá vàng khô héo úa tàn. Chàng nhớ đôi mắt nàng, đôi tròng mắt sáng long lanh, nụ cười như hoa nở của nàng. Dáng người thanh nhã, nàng có một sức quyến rũ siêu phàm. Mỗi lần nhìn thấy nàng là chàng chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng và hôn nàng. Mẫn Mẫn đã hứa sẽ không tiếp tục sai người đến tân giả khố gây khó dễ cho nàng...
Tiêu Phong vừa bước chân qua cổng tân giả khố chàng liền thấy nữ thần y đứng cạnh giếng nước nhìn trăng. Vân Anh cũng đang có mặt trong sân. Tiêu Phong khẽ lắc đầu ra hiệu bảo Vân Anh đừng nên làm kinh động nữ thần y, sau đó lặng lẽ đi đến phía sau nữ thần y nhưng nữ thần y ngỡ người ở sau nàng là Vân Anh, không quay đầu lại, Tiêu Phong nghe nữ thần y thở một hơi dài u uẩn.
Một trận gió thổi qua nơi nữ thần y đang đứng, đêm lạnh như băng, nữ thần y khẽ rùng mình, bất giác nàng cảm giác trên vai nàng được một chiếc áo khoác lên. Tiêu Phong cởi chiếc áo khoác ngoài của chàng khoác lên vai nữ thần y.
Nữ thần y quay phắt lại mới phát hiện ra người đứng phía sau nàng là Tiêu Phong, còn Vân Anh thì đã không còn trong sân.
Trong lòng nữ thần y như có trăm mối tư vị quay cuồng, nàng cảm thấy vui, vì đêm nay được gặp lại chàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy buồn vì nàng không hiểu nguyên do tại sao lâu ngày chàng không đến? Khóe mắt nữ thần y không cầm được dần dần ngấn lệ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nữ thần y tựa như có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Phong tuy nhiên lời nói nghẹn tại lồng ngực nàng, chỉ biết cúi đầu. Tiêu Phong dùng hai tay nâng mặt nữ thần y lên, nhìn vào mắt nàng, chàng khẽ vuốt hai bên má nàng và hỏi:
- Còn đau không?
Tiêu Phong hỏi rồi sực nhớ đã bao ngày trôi qua, vết thương trên người nàng do Yên Hồng gây ra hẳn phải lành rồi. Quả nhiên nữ thần y đáp:
- Tiểu nữ không sao, vết thương đã lành, sức khỏe bình thường.
Bốn bề gió rét nổi lên liên tục.
Tiêu Phong gật gật đầu, đoạn chàng buông đôi má nữ thần y ra, chậm rãi ngồi xuống gốc bạch quả. Nữ thần y cũng ngồi xuống cạnh Tiêu Phong.
Tiêu Phong xuất hiện hỏi nữ thần y một câu rồi im lặng nhìn trăng. Nữ thần y im lặng nhìn chàng.
Qua một lúc lâu, hai người vẫn không ai nói với ai điều gì. Tứ bề cũng im ắng không một tiếng động nào. Bầu không khí quanh hai người tựa hồ đông lại thành một tảng băng.
Thêm một lúc lâu sau nữa, nữ thần y mới cất giọng u uẩn, nghe như run rẩy, bàng hoàng:
- Ngài... giận tiểu nữ phải không? Tiểu nữ đã làm sai điều gì chăng?
Đôi mắt Tiêu Phong lóe lên. Tình cảm của nàng, vậy là đã rõ rồi nhưng chàng vờ như không hay điều gì.
- Làm gì có – Tiêu Phong nhìn nữ thần y nói - Tại sao nàng nói vậy?
- Tại vì...
Nữ thần y ngừng lại, muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiêu Phong.
- Tại vì sao?
Tiêu Phong ngồi thẳng người lên, ánh mắt chàng cũng không cách gì rời khỏi mặt nữ thần y.
- Tại vì...
Nữ thần y tiếp tục ngập ngừng, hai má nàng ửng hồng, nàng muốn nói nhưng lại chần chờ. Một hồi sau nàng nói nhỏ:
- Tại vì đã ba mươi ngày rồi ngài không đến.
Trái tim Tiêu Phong như được xoa dịu, nàng cũng như chàng đếm ngày thật sao? Chàng thầm bảo chắc nàng đã phải cố gắng lắm mới có thể nói ra những lời vừa rồi vì bản thân nàng vốn là một cô gái rụt rè. Sự mạnh bạo khác thường này của nàng chứng tỏ nàng yêu chàng nhiều đến chừng nào thì một cô gái với tánh tình nhút nhát như nàng mới dám lên tiếng nói lời vừa rồi.
Tiêu Phong mừng rỡ nghĩ thầm song chàng sực nhớ lại vai trò hiện tại của mình, lý do vì sao trong những ngày qua chàng đã không đến tân giả khố tìm nàng, vì chàng vốn không nên gặp nàng nữa. Tiêu Phong nghĩ đoạn, đôi mắt của chàng tối sầm lại như hai cái hố đen tối, chàng cũng dời tia nhìn khỏi mặt nữ thần y.
Ðột nhiên, Tiêu Phong cảm thấy sợ hãi vô cùng, trong suốt cuộc đời chàng chàng chưa hề biết sợ là gì, thế nhưng giờ này phút này chàng lại cảm thấy sợ đôi tròng mắt đen láy của nàng, sợ phải nhìn vào đôi mắt long lanh đó và cũng sợ những lời chàng phải nói ra nếu nàng tiếp tục hỏi…
Quả nhiên nữ thần y mấp máy môi định nói gì đó nhưng Tiêu Phong đứng bật dậy và nhích ra xa nàng một trượng, chàng nói thật gấp rút như thể muốn chạy trốn:
- Trời trở gió rồi! Chúng ta quét sân cho mau rồi nàng vào phòng ngủ sớm đi thôi!
Tiêu Phong dứt lời bước nhanh tới giếng nước cầm cây chổi đang dựng vào thành giếng lên.
Trong lúc hai người quét sân có hơn mươi lần nữ thần y lén nhìn Tiêu Phong, nàng thấy chàng có hơi chút không giống ngày thường, chàng trầm mặc hơn so với ngày thường lại nữa mấy lần khi đang quét sân chàng bỗng đứng ngẩn ra vô cớ nhưng chỉ một lát thôi sau đó chàng lại tiếp tục cúi xuống quét sân.
Như thường lệ hai người thu dọn đống lá khô xong là trời đã quá khuya.
Tiêu Phong lại đến ngồi dưới gốc cây, nhìn cơn gió thổi cuốn qua đống lá vàng đã được hai người thu gom, làm một mớ lá xoáy tròn như một cơn lốc nhỏ trên sân.
- Ngày mai ngài vẫn sẽ đến cùng tiểu nữ quét sân phải không?
Nữ thần y vừa dựng cây chổi vào thành giếng vừa hỏi Tiêu Phong, nàng cũng bước lại và ngồi xuống cạnh chàng, nhìn chàng và mỉm cười. Tiêu Phong nhìn nụ cười của nữ thần y thoạt ẩn thoạt hiện dưới ánh trăng bàng bạc mùa thu, nụ cười của nàng thật dễ thương.
Tiêu Phong thoáng im lặng trước câu hỏi của nữ thần y, sắc mặt chàng trầm trầm, dường như đau khổ đã đến tột cùng, tất cả đều biểu lộ trên mặt chàng.
Tiêu Phong chậm rãi lắc đầu.
Nụ cười tắt ngấm trên môi nữ thần y, nàng vốn không chờ cái lắc đầu từ chàng, nàng gần như ngồi không vững nên phải đưa tay vịn vào thân cây để cho khỏi ngã, trong lòng nàng thắt lại.
Hai người lặng thinh hồi lâu, Tiêu Phong đột nhiên nắm lấy đôi vai nữ thần y kéo nàng áp sát vào người chàng, vòng đôi tay rắn chắc của chàng quanh đôi bờ vai mảnh mai của nàng và đặt cằm chàng lên đầu nàng.
- Hãy trả lời ta – Tiêu Phong nói – Ở trong lòng nàng ta có vị trí ra sao?
Tiêu Phong hỏi xong chờ một chút không nghe nữ thần y trả lời câu hỏi của chàng bèn bưng đôi má nàng lên, chàng cũng kề gương mặt chàng xuống sát mặt nàng như tìm một bờ môi để đặt lên đó nụ hôn. Tính tình của nàng rụt rè, có lẽ nàng sẽ không dám trả lời câu hỏi vừa rồi của chàng, nên nụ hôn này chính là cách tốt nhất để chàng có thể tự tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình. Nàng sẽ không phải nói ra bằng lời mà vẫn đủ để chàng hiểu rằng nàng có yêu chàng không? Nhưng trên tất cả, sau câu hỏi của chàng, cái cảm giác duy nhất mà chàng muốn có lúc này là được hôn nàng, ôm lấy nàng thật chặt trong lòng để nàng cảm nhận được tình yêu của chàng dành cho nàng mạnh mẽ thế nào. Vì biết đâu đấy, sự dạn dĩ trong nàng cũng sẽ bùng lên như tình yêu của chàng dành cho nàng trong bao năm qua và nàng sẽ bằng lòng ra đi cùng chàng thì tốt biết bao.
Quả nhiên nữ thần y khép đôi mắt của nàng lại, đón nhận nụ hôn từ Tiêu Phong. Lồng ngực của Tiêu Phong như bị nghẹn lại, chàng như bị chìm ngập dưới làn sóng hạnh phúc, một cảm giác say sưa ập đến khiến chàng như không còn cảm nhận được xung quanh mình đang có sự tồn tại của bất kỳ cảnh vật gì nữa... Tuy nhiên một lúc sau một giọt nước mắt chạy dài trên má nữ thần y và rơi xuống môi chàng.
Trong lúc này tình cảm của nữ thần y như đang kéo nàng ra hai hướng làm cho nàng căng thẳng như sợi dây đàn, nước mắt cứ thế lăn dài. Nàng thật sự không biết tình cảm của mình lúc này là thế nào? Có phải là do ba năm qua nàng đã bơ vơ, cô đơn, nên nàng đón nhận tình yêu của người đàn ông đang ôm nàng trong lòng hay nàng đã thực sự cảm mến con người của chàng mà ngày ngày nàng càng muốn gặp chàng?
Nữ thần y lại nghĩ đến mối tình đầu của nàng, nàng và Tần Thiên Nhân đã phải trải qua biết bao khó khăn, khổ sở, rồi sau cùng cũng được thành hôn. Từ lúc còn rất nhỏ nàng đã nhủ lòng Tần Thiên Nhân là người duy nhất mà nàng muốn hiến trọn cả thân tâm. Nàng đã từng nói với chàng như thế, dù cho có gặp sóng gió ba đào gì trên con đường đời nàng cũng sẽ vĩnh viễn yêu chàng, vĩnh viễn không bao giờ có ý nghĩ phản bội chàng. Với nàng Tần Thiên Nhân chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng nàng vì chàng là mối tình đầu. Hai người yêu nhau từ khi còn rất nhỏ nên đã có biết bao kỷ niệm với nhau. Mùa thu, Tần Thiên Nhân thường dẫn nàng ra Tây hồ dạo chơi, mùa xuân hai người đến Thanh Tịnh tự thành tâm đốt hương khấn vái trước bàn thờ Quan Âm. Nàng đã quỳ trước pho tượng Phật bà Quan Âm và chắp tay khấn niệm được ở bên chàng trọn đời. Mùa xuân, hai người dạo hoa viên trong Hắc Viện dưới trăng, gần khóm hoa nàng đã ngồi kề bên chàng đếm sao khuya. Khi đó Tần Thiên Nhân cũng ôm chặt lấy nàng như thế này, chiếc bóng của nàng hoàn toàn biến mất khi nàng tựa vào chàng, chẳng những chiếc bóng của nàng đã bị chàng nuốt chửng mà thân xác, tâm hồn của nàng như tan biến vào chàng...
Nhưng còn người đàn ông hiện thời đang ôm nàng trong lòng, càng ngày, nữ thần y càng muốn nói chuyện với chàng nhiều hơn, vì có lẽ nàng muốn cảm ơn chàng luôn ở bên nàng trong những năm tháng khó khăn. Chàng luôn quan tâm, chăm sóc và luôn lo lắng cho nàng từng việc nhỏ nhặt nhất như thể nàng còn là một cô bé chưa lo được cho mình. Chàng chính là hình mẫu đàn ông lý tưởng cho bất kỳ người con gái chưa chồng nào.
Tiêu Phong vẫn còn choàng tay ôm chặt nữ thần y, hôn nàng đắm đuối, nữ thần y cũng hôn lại chàng tha thiết. Trên trời trăng sáng vằng vặc, khoảnh sân tân giả khố như chìm luôn trong cõi hư vô.
Càng lúc, Tiêu Phong càng cảm nhận được vị mặn trên đầu lưỡi chàng đành luyến tiếc rời môi nữ thần y và nói:
- Đừng khóc. Ta biết nàng đang nghĩ gì nhưng trong lòng nàng cũng có ta. Nàng có thể can đảm lên không, van nàng đấy, hãy để ta đưa nàng rời khỏi nơi này đến vùng thảo nguyên, hai ta tìm một nơi bình lặng sống hết quãng đời còn lại, được không?
Nước mắt nữ thần y vẫn không ngừng rơi. Tiêu Phong đưa tay lau lệ cho nàng, vuốt ve trên tóc nàng dỗ dành:
- Hai ta sẽ vĩnh viễn sống hòa thuận bên nhau, ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến nàng hiểu lầm, khiến nàng đau buồn, ta sẽ làm đủ mọi cách để nàng được sống trong cuộc sống vui vẻ êm đềm nhất trong quãng đời còn lại của nàng.
Tiêu Phong nói rồi trống ngực chàng đập rộn ràng, chỉ cần nàng gật đầu chàng sẽ đưa nàng đi ngay trong đêm. Bỏ lại tất cả, chàng không hề thấy tiếc gì và nhận thấy việc mình quyết định buông bỏ cả thảy quyền lực, tiền đồ và địa vị vì một người con gái là hoàn toàn xứng đáng. Chỉ cần được ở cạnh nàng suốt đời dầu cho cuộc sống có gian nan cách mấy chàng cũng vui lòng. Còn hơn là chấp nhận cả đời sống bên người chàng không hề có cảm tình, hạnh phúc khi đó sẽ trở thành hy vọng hão huyền. Chàng biết rõ nếu chàng cưới Mẫn Mẫn thì vĩnh viễn chàng sẽ không tìm ra niềm hạnh phúc ấy.
Tiêu Phong nắm chặt tay nữ thần y tiếp:
- Nếu nàng không tin ta, ta có thể thề với Trời, nếu ngày nào đó ta cô phụ nàng thì Ông Trời sẽ đày ta sa xuống mười tám tầng địa ngục…
Tiêu Phong chưa nói hết lời nữ thần y vội đưa tay bụm miệng chàng nói:
- Ngài không nên nói như thế.
Nữ thần y nói rồi cũng nhìn lại Tiêu Phong bằng ánh mắt tha thiết, những lời vừa rồi của chàng, những hứa hẹn, những giấc mơ đẹp, chúng cũng là thứ nàng hằng đêm ước mơ. Kỳ vọng được nắm tay người đàn ông nàng yêu và cũng yêu thương nàng, cả hai về vùng thảo nguyên, ngước nhìn bầu trời ngắm những áng mây lững lờ trôi, sống một cuộc sống không lo âu, mỗi ngày hai người vun đất trồng rau cùng sống thanh thản bên nhau cho tới khi đầu tóc ngả màu...
- Trong lòng nàng vốn có ta - Tiêu Phong siết đôi tay nữ thần y chặt hơn, nói bằng giọng quả quyết - Nàng không thể phủ nhận điều này!
Nữ thần y vẫn không nói gì, nàng chỉ cúi đầu, nước mắt tiếp tục chảy quanh đôi gò má mịn màng của nàng. Tiêu Phong thấy lòng chàng mềm nhũn trước những giọt lệ của nữ thần y nhưng chàng vẫn nuôi hy vọng có thể thuyết phục được nàng.
- Chúng ta rời khỏi nơi này được không? – Tiêu Phong cố nói bằng giọng cương quyết nhưng lời thoát ra lại nghe như một lời khẩn cầu - Nàng còn luyến tiếc việc gì ở đây? Không lẽ nàng không muốn có một người khi thấy nàng phiền lòng có thể làm nàng vui? Khi nàng cô đơn có thể cho nàng mượn bờ vai để tựa để nàng biết bên cạnh nàng luôn có người ở bên?
Nữ thần y tuyệt nhiên giữ im lặng. Tiêu Phong nói:
- Ta biết trong lòng nàng vẫn còn yêu Tần Thiên Nhân nhưng nàng cũng yêu ta. Nàng không nên đè nén tình cảm của mình.
Nữ thần y càng cúi thấp đầu. Tiêu Phong thấy đau đớn trong từng làn da thớ thịt, rõ ràng nàng không hề muốn rút tay về, nhưng tại sao nàng không gật đầu? Chàng phải tiếp tục nói gì làm gì để có thể khiến nàng theo chàng?
- Nàng vốn có tình cảm với ta bằng không sao nàng không dám nhìn ta?
Tiêu Phong uất ức kêu lên.
Nữ thần y nghe nói như thế đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng run lên bần bật trong tay Tiêu Phong, càng cúi đầu thấp hơn. Tiêu Phong thấy vậy nói bằng giọng quả quyết hơn:
- Được rồi, nếu nàng không có cảm giác với ta vậy hãy nhìn ta đi?
Nước mắt tuôn ra đầm đìa trên mặt nữ thần y, nàng vừa cúi đầu vừa khóc nấc từng tiếng to.
Trước những tiếng khóc của nữ thần y, Tiêu Phong hơi chùn lại nhưng chàng nhớ tới nụ hôn vừa rồi của nàng, nụ cười và câu hỏi khi nàng gặp lại chàng sau ba mươi ngày. Chàng nói với tất cả uất nghẹn trong lòng:
- Ta thật sự không cam lòng nếu nàng không dám nhìn ta!
Nữ thần y cắn chặt môi đến rướm máu, vẻ như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội rồi sau đó ngẩng đầu lên, giương đôi mắt to đen nhìn thẳng vào mặt Tiêu Phong. Tiêu Phong rùng mình không giấu giếm, ánh mắt của nữ thần y không khác gì hai mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim chàng.
Tiêu Phong nghẹn lời, sâu trong lòng chàng đau thắt lại, chàng biết chàng không thể nói thêm điều gì được nữa, chỉ vô ích thôi.
Tiêu Phong buông tay nữ thần y, sắc mặt chàng trắng dã, đau khổ đã lên đến cùng cực. Sự im lặng và ánh nhìn sắc lạnh vừa rồi của nàng đã đẩy chàng rơi vào một cái hố sâu giăng mắc sự tuyệt vọng.
Sau một hồi suy nghĩ, vẻ mặt Tiêu Phong hình như thông hiểu, chàng biết đó chỉ là mơ ước của một mình chàng thôi. Nàng đương nhiên muốn rời khỏi bốn vách tường tù túng của nơi địa ngục trần gian này nhưng thủy chung không phải ra đi với chàng.
Chẳng biết làm sao hơn, Tiêu Phong nghĩ đến những lời nói của Tân Nguyên bên bàn cờ năm xưa. Tân Nguyên đã nói với chàng những suy nghĩ của chàng kiếp này đều là những suy nghĩ viển vông, là vô ích thôi, chàng sẽ không thể thực hiện được chúng dù cho những ước mơ đó có đẹp đến bao nhiêu.
Tiêu Phong nghĩ đoạn nở một nụ cười, tuy tiếng cười rất khẽ nhưng nghe thật não nề. Chàng đang tự cười bản thân mình, chàng không tin được có ngày chàng lại thiếu suy nghĩ như thế này khi mơ tưởng những viễn cảnh êm đẹp với người không yêu chàng. Người ta hay nói đau đớn nhất trên đời này là tình yêu đơn phương, và đau đớn thứ hai là ngộ nhận tình cảm của người không yêu ta. Tình yêu chỉ đến từ một phía, chỉ có mình lặng lẽ dõi theo người ấy, vui khi người ấy vui, buồn khi người ấy buồn, luôn xuất hiện giúp đỡ những lúc họ cần. Thế nhưng thứ tình cảm ta nhận lại chỉ là người dưng, hoặc thân hơn là bạn bè. Chàng nghĩ tới những câu nói đó và tự cười sự ngây ngô của mình.
Tiêu Phong chậm rãi đứng dậy, chậm rãi quay mình rời đi.
Nữ thần y hít vào một hơi thật sâu như thể sắp mất mát một cái gì, nuối tiếc một cái gì, nhưng nàng không nói một tiếng nào mà chỉ đứng dậy, yên lặng nhìn theo Tiêu Phong.
Còn một vài bước nữa là Tiêu Phong ra khỏi cổng tân giả khố bỗng chàng dừng lại. Tuy giọng nói của chàng bị phân tán bởi tiếng gió nhưng nữ thần y vẫn nghe được, chàng nói:
- Cảm ơn nàng. Trong khoảng thời gian qua những chuỗi ngày được ở bên nàng là những chuỗi ngày có ý nghĩa nhất trong đời này của ta, ý nghĩa hơn bất kì điều gì.
Tiêu Phong dứt lời bước qua cổng tân giả khố.
Đôi mi của nữ thần y hãy còn ướt sũng, cảnh vật trước mắt nàng như bị nhận chìm trong suối lệ của nàng, nữ thần y đứng lặng nhìn theo Tiêu Phong rời đi.
Lúc Tiêu Phong tới tân giả khố hy vọng bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, chàng bước từng bước chân nặng nề đi về phía Trường Tinh môn, nét mặt buồn dàu dàu, chàng gần như đi quờ quạng trên đất. Và vì buồn rầu và thất ý nên khi gặp toán lính bưng đèn đi tuần, Tiêu Phong vẫn không để ý, cứ bước thẳng tới suýt va vào những chiếc lồng đèn.
Mấy tên lính hết hồn, theo phản xạ né sang một bên tránh đường cho chàng.
Lúc này nữ thần y đã chạy ra và đang đứng bên trong cánh cổng tân giả khố âm thầm nhìn theo Tiêu Phong, lắng nghe tiếng chân chàng đi qua Trường Tinh môn. Sau khi không thấy bóng chàng đâu nữa, nàng trở lại ngồi vào vị trí chàng đã ngồi, xung quanh nàng bấy giờ không còn gì ngoài một không gian vô vị đối với nàng. Trên mặt đất có những giọt nước rơi...
Chiều hôm sau nữ thần y quét dọn sân tân giả khố xong nàng mệt mỏi vô cùng, phải lấy hết sức lực mới có thể lê những bước chân nặng nề trở về phòng ăn của các nô tì, trong phòng khi này mấy ngọn đèn cầy đã được thắp lên tỏa ra những tia sáng mờ mờ, phần đông các cung nữ khác đã ăn chiều xong rồi nhưng vẫn còn một nhóm cung nữ ngồi bên bàn vừa ăn vừa chuyện trò.
- Nói các người nghe tin này - Nữ thần y nghe một cung nữ bảo đám nô tì - Hồi trưa ta mang đồ đến hoán y cục thấy bọn họ đã thêu áo cưới cho Mẫn Mẫn cách cách xong rồi. Lần này Phủ Viễn tướng quân cưới Mẫn Mẫn cách cách là để xung hỉ cho triều đình nên hai bên vạt áo của Mẫn Mẫn cách cách thêu hình Tẩu mã đăng và Phi hổ kỳ trông vô cùng hoành tráng!
Đám cung nữ ồ lên trầm trồ, cung nữ kia hạ giọng thêm lời:
- Từ khi tiên hoàng băng hà trong cung lúc nào cũng có chuyện xui xẻo xảy ra cho nên lần này thái hoàng thái hậu muốn đứng ra chủ hôn để giải xui, nhưng bọn người hoán y cục nói Phủ Viễn tướng quân vốn không hề muốn lấy Mẫn Mẫn cách cách chút nào. Thái hoàng thái hậu và các vị đại thần đã phải tìm cách ép uổng dữ dội ngài ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Những lời này lọt vào tai nữ thần y, cái cảm giác sắp sửa mất đi một cái gì quan trọng trong đời nàng khiến nàng cảm giác như mình bị rơi xuống một vực sâu vạn trượng. Cung nữ kia vừa dứt lời, Yên Hồng cầm một bình trà đi vào phòng. Đám cung nữ liền im bặt.
Nữ thần y cũng vờ như không nghe thấy gì. Nhưng nàng không ăn cơm chiều nổi nữa nên đi vội về phòng ngủ của nàng và Vân Anh, leo lên chiếc giường của hai người, nằm xuống, kéo chăn đắp ngang ngực rồi nhắm chặt đôi mắt lại. Mặc dầu nàng đã nhắm chặt đôi mắt lại rồi nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên hình ảnh chiếc áo cưới Phi hổ và Tẩu mã của Mẫn Mẫn, làm cho lồng ngực nàng như có một vật nặng đè lên. Tuy nữ thần y đang nằm trên giường nhưng nàng vẫn cảm thấy chóng mặt, cả căn phòng quay cuồng.
Khuya đêm đó nữ thần y trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, nàng nghĩ đến chiếc vòng đã vỡ, trong lòng lại thấy đau buốt. Chiếc vòng đó là của ngạch nương chàng trước khi qua đời đã để lại cho con dâu tương lai của bà, món vật trân quý đến thế nàng lại không giữ được cho tốt. Những kỷ niệm ở Thiên sơn tự nhiên thi nhau ùa về làm nước mắt nữ thần y rơi từng dòng, năm đó nàng gặp chàng trong bộ y phục của người A Lạp Sơn Khẩu và chàng đã lấy một cái tên nam nhân thông dụng nhất của người Hồi là A Mạt Đạt, bây giờ, nàng vẫn có thể hình dung ra được từng nét hoa văn trên bộ y phục đó của chàng… Nữ thần y khóc sướt mướt, khóc đến hơi trên không tiếp được hơi dưới, khóc đến không thành tiếng.
Vân Anh xếp xong mớ y phục trong kho chứa y phục rồi vào phòng leo lên giường nằm xuống bên cạnh nữ thần y. Vân Anh bị tiếng khóc não nề, thê thảm đó của nữ thần y làm giật mình, bèn nằm nghiêng trên khuỷu tay và choàng một cánh tay qua vai nữ thần y ôm lấy nữ thần y nói bằng giọng dịu dàng:
- Tỉ biết chuyện gì xảy ra với muội, vì sao muội khóc, nhưng chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn được, ăn thua là ở quyết định của muội thôi, muội không thể đắn đo được nữa đâu.
Nữ thần y nghe Vân Anh nói thế nàng càng khóc to hơn, khóc nhiều hơn, nàng cũng ôm Vân Anh thật chặt, thật chặt, phải một lúc sau mới nghẹn ngào hỏi Vân Anh rằng:
- Muội còn có thể cứu vãn tình thế được hay sao? Muội còn có thể sao... còn có thể sao…
Nữ thần y nói một hơi một hồi, thật nhiều câu hỏi dành cho Vân Anh, nước mắt nữ thần y vẫn tiếp tục chảy ròng ròng xuống giường. Vân Anh gật đầu:
- Chỉ cần ngài ấy còn độc thân là muội còn hy vọng.
Liên tục mấy ngày sau đó đêm nào nữ thần y quét sân xong nàng cũng đứng tựa cổng tân giả khố nhìn ra Trường Tinh môn, chờ đợi Tiêu Phong đi qua, nàng lại nghĩ đến lời nói của Vân Anh. Trong bóng đêm đen kịt, nữ thần y đứng phía sau hai cánh cổng sắt thật lâu, đến khi tai nghe tiếng gõ canh ba từ ngự hoa viên vọng tới nàng mới về phòng và nằm xuống giường, kéo chiếc áo choàng của Tiêu Phong làm chăn đắp kín đầu nàng nhưng vẫn không cách nào ngủ được, tiếp tục trở mình qua lại, nước mắt lại chảy ra.
Không phải chàng nói suốt đời này chỉ yêu một mình nàng thôi sao? Chàng đã nói nhiều lần với nàng như thế, rất nhiều, rất nhiều lần đã ngỏ lời cầu thân với nàng mà sao bây giờ lại thành hôn với Mẫn Mẫn?
Ngoài cửa sổ mưa thu rơi tầm tã, trong lòng nữ thần y cũng lạnh giá như băng.
(còn tiếp)
Danh sách chương