Chiều nay Tân Nguyên lại xuất cung, bốn năm qua, như một thói quen, cứ hễ mặt trời ẩn sau dãy Kim sơn là nàng lại đến khúc sông này ngắm nhìn nắng chiều sụp tắt ở hướng tây, ráng hồng buổi chiều ở khúc sông này sao mà buồn thảm và thê lương chi lạ. Tân Nguyên chầm chậm bước lên cầu, đứng ở đây nàng có thể nhìn thấy hoàng cung chìm dần vào màn đêm. Hai mươi mấy năm, sinh mệnh của nàng vẫn bị nó giữ chặt lấy, bốn bức tường cao chọc trời. Người đời vốn tưởng là một cách cách cao quý hẳn nàng sẽ vô cùng vui vẻ nhưng họ nào biết nàng không hề có một chút vui sướng nào.
Tân Nguyên chờ Cửu Dương đến gần cuối giờ dậu chàng xuất hiện. Cửu Dương hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Nguyên chỉ đến một mình thôi, quanh đó không có cỗ xe ngựa quen thuộc và a hoàn Tiểu Điệp theo hầu nàng. Chàng bước lên cầu tiến lại gần nàng.
- Đầu xuân gió vẫn còn thổi mạnh, lang thang hứng gió lâu không tốt đâu.
Cửu Dương vừa nói vừa mỉm cười với Tân Nguyên. Trong bốn năm qua chàng đã quá quen với sự hiện diện của nàng ở khúc sông này, nhưng đêm nay chàng đủ nhạy cảm để nhận biết thần tình nàng vô cùng phức tạp, không hiểu tại sao nàng dường như có nét buồn bã, nàng cũng không như mọi khi mang mã đầu cầm theo.
Cửu Dương tiếp tục mỉm cười.
- Cách cách nên trở về cung.
Chàng nói.
Tân Nguyên nhìn như dán vào Cửu Dương, tối nay nàng phải nhìn cho thật kỹ nụ cười của chàng, chàng có nụ cười rất đẹp, ánh mắt như phát sáng mỗi khi cười. Chàng cũng thật tài, có thể nói chàng vượt trội so với những người cùng tuổi, kể cả những người có đầy đủ điều kiện, được cho là thành công mà nàng biết. Nàng rất ngưỡng mộ chàng, tiếc là chàng không đồng ý đi làm việc trong quan trường.
Lại nữa trong bốn năm qua nàng nghe chàng kể về những kỷ niệm mà chàng đã trải qua khi còn là một đương gia… những câu chuyện phiêu lưu cực kỳ hấp dẫn. Đàn ông đẹp trai và giỏi nàng biết rất nhiều, không có gì khiến cho nàng rung động, đàn ông sâu xa lại khiến nàng sợ vì quá nhiều lý lẽ. Còn chàng, cuốn hút nàng theo một cách không giống với những người nàng từng gặp. Chàng thông minh, sâu sắc, nhưng cách nói chuyện nhẹ nhàng, chân thành, lại biết lắng nghe nên có chuyện gì nàng cũng đều muốn tâm sự cùng chàng trước tiên. Nàng tìm thấy nơi chàng sự ấm áp, đáng tin cậy, có thể nói với chàng cả những điều mà nàng không bao giờ nói với những người khác. Trong lòng nàng tràn ngập hình ảnh chàng...
- Sao vậy, huynh không thích ta đến bầu bạn với huynh nữa à? Tân Nguyên hỏi.
Đương nhiên là không phải. Cửu Dương nhủ bụng, từ lần đầu gặp nàng, chàng phát hiện ra ở cô gái này rất nhiều ưu điểm, dịu dàng, nhu mì, từ tốn, nhã nhặn, nàng lại còn có cả một bụng kiến thức. Những lời nàng nói những câu chuyện nàng kể cho bọn trẻ trong cô nhi viện nghe, như dẫn dắt tâm hồn chàng trôi vào một khoảng không gian xa xăm nào đó, một khoảng không gian rất yên bình. Chàng cảm giác như mình đang chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Nơi đó cát thật trắng, giống như những mảnh thủy tinh vụn trải dài dưới chân. Trên trời nắng chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rỡ trên núi đồi, những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Và chàng chậm rãi bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho chàng một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Cửu Dương vẫn giữ nụ cười trên môi đáp lời Tân Nguyên:
- Cách cách đánh đàn hay, kiến thức rộng, lại giỏi thi họa, đối với ta lúc nào cách cách cũng là một người đức độ cao như mây phủ trên núi, ta vô cùng ngưỡng mộ, cho nên việc được hầu chuyện cùng cách cách đương nhiên là một vinh hạnh không riêng gì ta mà còn với bất kỳ người nào. Nhưng nghe nói đêm nay trời sẽ mưa, ta không muốn cách cách dầm mưa.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương khen nàng trong lòng cay đắng nhưng không để hiện ra mặt. Cái gọi là đức độ cao và giữ cho bản thân được trầm tĩnh, chẳng qua chỉ là trong một thời gian dài bị sự yên tĩnh và cô độc vây bám mà thành. Chàng làm sao biết được, năm xưa sau khi cả nhà nàng mất trong biến cố Dương Châu nàng đã được Hiếu Trang thu nhận và nuôi dưỡng trong cung Khôn Ninh, tuy được chăm sóc chu đáo nhưng Hiếu Trang luôn bận việc triều chính, mỗi tháng chỉ có thể dành một vài canh giờ tới thăm nàng, suốt ngày nàng sống trong cung Khôn Ninh không có ai bầu bạn nên yên tịnh đã thành quen, đôi khi không còn nhận thấy bản thân mình cô độc nữa...
Tân Nguyên vẫn còn suy nghĩ, Cửu Dương lại nói:
- Mỗi lần nghe cách cách tấu mã đầu cầm ta vô cùng khâm phục, ta thật sự chưa từng nghe ai gảy mã đầu cầm hay được như thế.
Tân Nguyên lại nuốt những giọt lệ vào lòng, những người chơi mã đầu cầm thường có tâm trạng não nề da diết, nên mỗi khi tiếng đàn cất lên đều mang đến cảm giác ai oán như than như khóc. Tân Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy tủi phận bẽ bàng, chàng cũng là một người chơi nhạc cụ và có kiến thức rộng về âm nhạc, nàng biết chàng đương nhiên có nghe qua thiên tình sử với tiếng đàn ai oán giữa thảo nguyên này.
Tân Nguyên đưa mắt nhìn hướng tây tường thành, ở đó có một gác lâu, nàng quyết định nói ra tình cảm che giấu trong lòng nàng, nàng phải nói ra thôi vì qua đêm nay nàng sẽ không được gặp chàng trong một quãng thời gian khá dài.
Tân Nguyên cất giọng:
- Lâu thượng hoàng hôn dục vọng hưu
Ngọc thê hoành tuyệt nguyệt như câu
Ba tiêu vị triển đinh hương kết
Đồng hướng đông phong các tự sầu
Cửu Dương vừa nghe qua câu thơ đầu trong bài Đại tặng kỳ đã hiểu ý Tân Nguyên rồi. Chàng đưa mắt nhìn hướng đông tường thành. Chàng chẳng phải cỏ cây nên chẳng thể vô tình, tâm tư của người con gái bên cạnh chàng bốn năm qua cũng có đôi lúc chàng cảm động nhưng là chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định.
- Cách cách thật thích nói đùa.
Cửu Dương nói bằng giọng thản nhiên.
Lòng Tân Nguyên chùng xuống như sợi đàn đứt dây, giọng người đàn ông trong lòng nàng vẫn như mọi hôm, trầm ấm nàng rất thích nghe, nhưng ý tứ trong câu nói và nét mặt dửng dưng của chàng làm tim nàng nhói đau. Chàng hoàn toàn dửng dưng trước tình cảm nồng nhiệt của nàng sau bốn năm. Tân Nguyên nhớ lại lời của Tiểu Điệp, chẳng lẽ ngoài người con gái ở hướng đông tường thành chàng đối với nữ nhân khác tàn nhẫn đến vậy sao?
- Huynh nghĩ ta đang nói đùa ư? - Tân Nguyên quay sang nhìn Cửu Dương nói - Nếu như ta nói với huynh lời vừa rồi của ta không phải nói đùa mà đó là lời thật trong lòng?
Gương mặt Cửu Dương vẫn bình thản không chút dao động, đối với chàng sẽ mãi xem đó là câu nói đùa.
- Bốn năm qua huynh ở nơi này trông vào hoàng cung - Tân Nguyên lại cất tiếng nói - Huynh có biết rằng cũng có người luôn hướng đến khúc sông này không? Mùa đông ở kinh thành lúc nào cũng cô tịch và nặng nề nhưng bốn năm qua là bốn mùa đông nặng nề nhất trong đời này của ta.
Cửu Dương vẫn không quay sang nhìn Tân Nguyên.
- Lúc huynh thổi sáo - Giọng Tân Nguyên lại vang lên - Từng nốt nhạc hòa hợp với tiếng mã đầu cầm của ta, trong bốn năm qua, đêm nào chúng ta cũng gặp nhau, trò chuyện rất hợp ý nhau, lẽ nào hai ta không thể nào thân thiết hơn thế này?
Cửu Dương không trả lời Tân Nguyên mà hỏi lại:
- Trước đây cách cách đã từng yêu một người nào chưa?
- Chưa từng.
Tân Nguyên lắc đầu. Trong bóng đêm, nàng thấy gương mặt thản nhiên của Cửu Dương trở nên đầy nhiệt tình, đầy tha thiết, nhưng cũng đầy đau khổ khi chàng hỏi nàng câu hỏi vừa rồi.
- Ta đã trải qua – Cửu Dương vẫn đưa mắt nhìn hướng đông tường thành nói - Những năm còn ngồi trong Hắc Viện trái tim ta đã biết rung động rồi. Đó là rung động đầu tiên và cũng là rung động cuối cùng của cuộc đời ta. Đối với ta, muội ấy là một hình mẫu hoàn hảo cho mọi chàng trai, từ khuôn mặt trong sáng, tánh tình lương thiện, giọng nói ngọt ngào nghe rất dễ có cảm tình. Muội ấy là người mà mỗi khi ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động, chỉ còn ta, muội ấy, và những cảm xúc đang cháy rực trong lòng ta. Người ta nói tình yêu đơn phương thật buồn nhưng ta vẫn cảm thấy đẹp. Nếu một người đã thật lòng yêu một người thì cho dù có trở ngại nào, tình yêu cũng vẫn sẽ tồn tại, vì vậy cho nên dù mai này chuyện của ta và muội ấy mãi mãi cũng chỉ là cầu vồng trên trời không thể nào nắm bắt được, ta vẫn không bao giờ hết yêu muội ấy, ta vẫn hướng về muội ấy như kim chỉ nam, không hề thay đổi.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương nói xong nàng không lên tiếng ngay được, cái gương mặt đàn ông in rõ nét lụy tình, ngoan cố trong tình yêu làm nàng ngẩn mặt nhìn trân trân.
- Nhưng mà - Tân Nguyên lấy lại bình tĩnh nói – Không lẽ huynh chỉ vì một người con gái không yêu huynh mà tự khóa trái tim huynh lại, bỏ mặc tất cả những người con gái trong thiên hạ? Những người một lòng một dạ yêu huynh, nguyện bốn mùa bên huynh, theo huynh đến chân trời góc bể huynh không cho họ cơ hội nào?
Khi hỏi Cửu Dương lời này Tân Nguyên thật lòng mong sao chàng có thể ở bên một người con gái, không nhất thiết phải là nàng, mà những người con gái tha thiết yêu chàng, như Phi Yến, Tiểu Tường… hạnh phúc đến già, tương vong vu giang hồ không phải giống chàng chờ đợi nữ thần y bốn năm qua không cách nào đối mặt.
Tân Nguyên dứt lời nhìn Cửu Dương chờ đợi câu trả lời từ chàng.
Đến bây giờ Cửu Dương mới quay sang nhìn khuôn mặt nồng nàn tình cảm của Tân Nguyên. Nhưng chỉ một thoáng, chàng lại thu ánh nhìn về khi trong đầu chàng nháng hiện cảnh tượng Hàng Châu… Năm đó... trời mưa. Cơn mưa không lớn, chỉ lay bay những giọt nhẹ, có lúc như bụi. Chàng nhớ mình ngồi trong một căn phòng của Hắc Viện nhìn mưa bay trên mặt Tây hồ và cảm thấy hơi lạnh tràn vào phòng, đủ để lòng chàng trống trải, buồn bã, đã hơn một tháng nữ thần y theo Bảo Chi Lâm đi Thiên Sơn tìm Tuyết Liên. Cửu Dương nhớ chàng ngồi một lúc rời giường tới lấy ống sáo treo trên vách phòng mang ra ngồi ở bên thềm cửa thổi những khúc nhạc buồn bã.
Cơn mưa làm cho mặt Tây hồ mù đục, xa thẳm với những bóng cây xanh lờ mờ phía bên kia bờ. Có một chiếc ghe câu neo giữa dòng và người đàn ông đội nón lá trùm áo mưa ngồi trước mũi ghe mải mê câu cá quên cả cái lạnh. Hình ảnh đó đập vào mắt chàng như một bức tranh buồn và đẹp, làm chàng cứ mê mải nhìn.
- Trời đang gió mạnh mà huynh ngồi ngay thềm cửa không sợ sẽ cảm lạnh sao?
Chàng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, rồi nữ thần y hiện ra trong màn mưa, cười với chàng...
Một cơn gió xuân nổi lên mang Cửu Dương về với hiện tại. Chàng vẫn hướng mắt nhìn tân giả khố, đời này mắt chàng tim chàng, luôn luôn hướng về nơi đó. Cửu Dương nhớ đến mộc mỹ nhân chàng đã khắc tặng nữ thần y trước khi chàng đi Đồng sơn, chàng đã cố gắng khắc sao cho giống nụ cười của nàng, nụ cười mà mỗi lần chàng nhìn thấy, lòng chàng cảm thấy nhẹ tênh như những con sóng bạc đầu ngoài biển khơi mênh mang… Cả đời của chàng đã làm sai rất nhiều việc, đầu tiên là tin tưởng Khẩu Tâm để hắn bán rẻ bang hội, sau đó nghe lời Tần Thiên Nhân bỏ Hàng Châu để đi Đồng sơn, trận chiến Nam lộ Thiên sơn vì vậy xảy ra, làm cho nàng, một cô gái mảnh mai gầy yếu phải gánh chịu đau khổ cả tinh thần lẫn vật chất trong bốn năm, việc khiến chàng hài lòng trong đời chỉ có mộc mỹ nhân và tình yêu dành cho nàng.
Phải! Cho dù mai này chàng trải qua những va vấp tình cảm nhất định, trái tim mang nhiều những vết thương do nữ thần y mang lại, chàng cũng sẽ không tìm một người con gái khác chỉ để được yêu thương và lo lắng, chỉ để tìm ở người đó một nơi an toàn cho tâm hồn chàng vì chàng biết trong lòng chàng nữ thần y vẫn luôn có một vị trí nhất định, nên chàng chẳng thể làm tổn thương người con gái khác, biến họ thành kẻ thay thế!
Trong lòng Cửu Dương quay cuồng muôn vàn kỷ niệm, chàng đứng trên cầu quên cả thời gian, không gian, cứ đứng ngây ra như phỗng. Một hồi sau chàng nhìn Tân Nguyên với đôi mắt cương quyết và từ tốn nói:
- Cách cách từng nói Tế Nhĩ Ha Lãng tài trí hơn người nhưng thủy chung vẫn không yêu thích, ta đối với các cô gái trong thiên hạ cũng như vậy, mặc cho họ thân là con gái thiên gia, tài sắc vẹn toàn, chung thủy một lòng nhưng trong tim ta cũng chỉ có muội ấy. Còn đối với cách cách ta đặc biệt thân thiết, như một người thân trong gia đình ta. Lần đầu tiên gặp cách cách ta đã cảm giác giống như việc gặp lại một người thân lâu ngày, ta có một cảm xúc quen thuộc, quý mến, và có thiện cảm với cách cách ngay lần đầu trong đêm hội đèn trời.
Tân Nguyên nghe giọng Cửu Dương trầm trầm như từ một cõi xa xôi vang lại, lúc nào chàng cũng ở một nơi cách xa nàng như thế, thật xa, mặc dầu hai người đang đứng kề bên nhau.
Câu nói cuối cùng của Cửu Dương không làm Tân Nguyên ngạc nhiên, bởi ít nhiều nàng cũng đã đoán biết câu trả lời. Với chàng nàng chỉ là một người thân, mặc dầu hai người khá tâm đầu ý hợp với nhau, trong bốn năm hai người có những buổi trò chuyện rất thân mật và gần gũi như có thể cảm nhận suy nghĩ từ nhau. Nàng không ngạc nhiên vì câu trả lời đó của chàng nhưng khi chính tai nàng nghe hai chữ “người thân” đó, một cảm giác đau xé đang hoành hành trong tim nàng không cách nào dằn xuống được, người ta không chết khi tim ngừng đập, khi hơi thở lụi tàn. Người ta chết khi tự biến mình thành cái bóng lầm lũi. Nàng thấy nàng như một cánh hoa đào bay lơ lửng giữa trời, không thể rơi xuống, không thể bay cao lên, không thể biến mất. Nhưng đêm nay nàng vẫn không hối hận khi đã nói ra những lời trong đáy lòng nàng. Vì ngoài việc nàng thật sự yêu chàng ra, nếu chàng đáp lại tình cảm của nàng thì hay biết bao nhiêu, nữ thần y không phải xa Tiêu Phong, như vậy trong bốn người không ai phải đau khổ cả.
- Ta hiểu rồi - Tân Nguyên gật đầu - Tình cảm của huynh dành cho nữ thần y giống như một thế giới riêng, có cánh cổng bằng thép, bất khả xâm phạm, dù có thế nào không cô gái nào thò chân vào được. Sự quan tâm của huynh dành cho nàng ấy cứ tự nhiên như hơi thở.
Tân Nguyên nói rồi nở nụ cười sảng khoái như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì:
- Đúng là cuối xuân gió vẫn còn thổi mạnh thật, nếu hai ta đứng đây trò chuyện sẽ hóa đá mất thôi, hay là huynh cùng ta đến quán ăn phía trước cạn vài chén đi?
Cửu Dương gật đầu.
Trời khuya, quán ăn bên bờ Vô Định hà vắng khách lai vãng.
Một đứa bé trai bưng mâm tới, trên mâm đặt một bầu rượu và hai cái chén nhỏ. Tân Nguyên cầm hai cái chén lên lắc lắc trước mặt nó cười hỏi:
- Sao tiểu đệ đệ không chuẩn bị chén to hơn? Đệ chưa từng thấy khách nhân khó chịu khi phải dùng chén nhỏ mà uống sao?
Cửu Dương mỉm cười khẽ lắc đầu với thằng bé, nó hiểu ý bèn cúi chào rồi rời đi, Cửu Dương nhìn sang Tân Nguyên.
- Chén như vậy đã đủ lớn rồi – Cửu Dương nói - Vả lại đêm nay ta cũng chỉ cần uống một chút là được. Sáng mai còn phải cùng Nghị Chánh mang trà tới Trường An. Lại nữa cách cách là con gái không nên uống quá nhiều rượu, một hai chén để hoạt huyết thôi, nhiều hơn thế sợ rằng cơ thể không chịu đựng được đâu.
Tân Nguyên gật đầu, cầm bình rượu rót ra hai chén đầy óc ách, sau đó nàng nâng ly rượu của nàng lên uống cạn.
Tân Nguyên lại rót thêm một chén nữa, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Cửu Dương cũng cầm ly rượu của chàng lên, song vừa uống vừa nhủ bụng mới gật đầu với chàng xong nàng đã uống hai chén liên tục thế này rồi sao.
Tân Nguyên rót đợt rượu thứ ba. Cửu Dương mới chỉ uống hết phân nửa rượu trong chén chàng, chàng đang dùng lưng bàn tay lau ngang miệng, Tân Nguyên nói bằng giọng thất vọng:
- Trận đánh đó thật sự đáng tiếc.
Nàng chỉ nói bấy nhiêu rồi uống cạn ly rượu.
Cửu Dương hạ ly rượu của chàng xuống không uống tiếp nữa, trận đánh vừa qua chàng vốn không có niềm tin nhưng không đưa ra ý kiến phản đối gì, ngoài chuyện cùng Tô Khất đi thiêu hủy kho thuốc Thiên Tân chàng đã không tham gia vào việc đánh Trịnh Thành Công.
Cửu Dương còn đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ về cái chết của Trịnh Thành Công, người này dầu sao cũng có giao tình với Cửu Nạn hồi sinh thời, Tân Nguyên nói:
- Ta biết ngay từ đầu huynh đã không tán thành trận đánh Trịnh Thành Công, đúng là cho dù thủy binh của họ Trịnh có mạnh đến đâu ở trước mặt thủy binh của Ngao Bái cũng không thể đánh lại.
Cửu Dương nói:
- Không có sao. Mặc dù không dẹp được toàn bộ lực lượng của Ngao Bái nhưng chúng ta đã hủy được kho thuốc, khiến cho thương nhân Anh không hợp tác làm ăn với tam mệnh thần nữa đó cũng là một việc có ý nghĩa.
Nói xong chàng nâng ly rượu lên.
Tân Nguyên gật đầu:
- Đúng vậy. Bao năm qua, thái hoàng thái hậu vì chuyện người Anh buôn bán nha phiến với tam mệnh đại thần mà mất ăn mất ngủ, bây giờ cũng coi như trút được tảng đá đeo ở ngực. Nhưng, sau trận đánh vừa rồi người lâm bệnh nặng.
Tân Nguyên rót ly rượu thứ tư, nói thêm:
- Thật ra thái hoàng thái hậu cũng không nghĩ mọi việc sẽ tiến triển một cách xuôi chèo mát mái, bà chỉ mong làm sao có thể khiến cho Ngao Bái hao tổn binh lực, dầu là một chút đã đủ, vì việc đó là việc duy nhất mà bà có thể làm cho bá tánh trong lúc này.
Tân Nguyên uống một ngụm rượu, nói:
- Hôm trước ngự y chẩn mạch cho thái hoàng thái hậu đã nói người thọ cao quá rồi, có lẽ không qua khỏi mùa xuân năm nay. Cho nên đêm nay ta đến để từ giã huynh, ta phải rời đi một thời gian làm một việc cho thái hoàng thái hậu.
Kịch. Có tiếng chén sành đặt vội xuống mặt bàn.
Nhắc chuyện chiều hôm qua, Tân Nguyên và Hiếu Trang đứng trên một gác lâu phía tây tường thành nhìn ra bên ngoài.
Bốn góc hoàng cung có bốn gác lâu, mỗi một gác lâu đều có mái ngói với hơn bảy mươi chóp nhọn. Bốn gác lâu này được kiến trúc phỏng theo mô hình của những bức họa Hoàng Hạc Lâu và Đằng Vương Các. Đằng Vương Các là một đô thành ở Nam Xương Giang Tây, Hoàng Hạc Lâu là thành đô ở Vũ Hán Hồ Bắc.
Hiếu Trang và Tân Nguyên đứng trên gác lâu nhìn ra ngoài cung. Những ngày trong mùa xuân thật ngắn. Hai người mới đứng một chút mà mặt trời đã xuống núi hẳn rồi. Ráng chiều nhuộm đỏ tàn cây.
Gương mặt Tân Nguyên lộ nét kinh ngạc khi Hiếu Trang nói với nàng Thuận Trị vẫn còn sống trên đời này, lại nữa Hiếu Trang còn biết hiện tại Thuận Trị đang xuất gia ở Ngũ Đài sơn. Sự tình này liên quan đến một phi tần mà Thuận Trị vô cùng sủng ái. Năm đó, Hiếu Trang nói vì bà cảm thấy Đổng Ngạc phi đã làm Thuận Trị mê muội bỏ bê công việc triều chính nên đã sai người phóng hỏa Diên Hi cung. Cái chết của Đổng Ngạc phi là một đả kích rất lớn đối với Thuận Trị, nhà vua đau buồn, mất ăn mất ngủ, càng thêm bỏ mặc chính sự không quan tâm tới nữa. Năm đó cả ngày lẫn đêm Ung công công phải trông chừng ngài, để phòng ngài quá đau buồn mà tự sát. Ngày hai mươi lăm tháng chín năm ấy Đổng Ngạc phi được Thuận Trị truy phong làm Hiếu Hiến Trang Hoà Chí Đức Tuyên Nhân Ôn Huệ Đoan Kính Hoàng hậu. Việc này là trái với điển lệ vì hoàng hậu Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị vẫn đang tại vị, phi tần dù được sủng ái cách mấy thì hoàng hậu chỉ có một, nếu hoàng hậu còn sống thì không lý nào trong cung lại tổ chức tang lễ dành cho hoàng hậu nhưng Thuận Trị vẫn một mực truy phong danh hiệu cho Đổng thị.
Không lâu sau, Thuận Trị lâm bệnh đậu mùa. Năm Thuận Trị thứ mười tám trong cung loan truyền ngài băng hà tại Dưỡng Tâm điện nhưng thật sự chuyện Thuận Trị băng hà là hoàn toàn do một tay Hiếu Trang dựng nên.
Tân Nguyên chờ Hiếu Trang nói xong hỏi:
- Thái hoàng thái hậu dựa vào điều gì khẳng định tiên hoàng hiện đang tu hành ở chùa Nam Sơn?
Hiếu Trang đáp:
- Vì trước đêm ngài mất tích ngài đã đến bái lạy ai gia, còn tặng ai gia một quyển kinh phật ngài đã chính tay chép và một bức tranh chùa Nam sơn. Ai gia thật vô tâm, lúc đó cứ tưởng ngài đã vượt qua được nỗi đau, ngờ đâu…
Nước mắt rơi lã chã trên mặt nhưng Hiếu Trang vẫn gượng mở mắt nhìn hướng tây. Tân Nguyên nhìn theo ánh mắt Hiếu Trang.
- Xin thái hoàng thái hậu đừng quá đau buồn, hãy bảo trọng ngọc thể - Tân Nguyên nói.
Hiếu Trang khẽ nâng khăn lên lau nước mắt, đoạn tiếp lời:
- Ai gia không sao. Năm đó ai gia xuất cung không biết bao lần, đến Ngũ Đài sơn tìm ngài để khuyên ngài tha thứ cho ai gia và về cung nhưng ai gia đi hỏi tất cả các tu sĩ chỉ nhận được cái lắc đầu. Một năm sau, ai gia lại đến ngôi chùa đó, cơ duyên nhìn thấy trên một phiến đá có khắc bài “Tán tăng thi,” đúng là nét bút của ngài, hơn nữa đó cũng là bài thơ ngài đã đề lên bức tranh chùa Nam sơn. Ai gia lại càng có lý do củng cố niềm tin của mình hơn...
Tân Nguyên kể cho Cửu Dương nghe đến đây Cửu Dương không còn trầm mặc ít lời nữa, chàng nhìn nàng hỏi:
- Ai sẽ đi cùng cách cách tới chùa Nam sơn?
Tân Nguyên không trả lời mà nói:
- Ta muốn đi thăm bọn Tiểu Bảo và Hương Nhi.
Hai người rời tửu quán. Cả một đoạn đường dài Tân Nguyên hoàn toàn giữ im lặng. Mấy lần Cửu Dương khẽ nhìn nàng nhưng nàng vẫn bước đi đều đều bên chàng, mắt nhìn ra trước, hướng đến một gian nhà vách ván ba căn.
Cửu Dương mở cổng cho Tân Nguyên bước vào trong sân. Tân Nguyên lách mình qua cánh cổng gỗ bước vào sân nhà, nàng vẫn lặng thinh như trầm ngâm suy nghĩ. Cửu Dương lại tiếp tục mở cánh cửa để hai người vào nhà, đồ đạc trong nhà tuy không sang trọng nhưng chẳng có món nào dơ bẩn. Bốn năm qua Tân Nguyên đã đến nơi này rất nhiều lần, cũng đã giúp xây lại nơi này, đóng lại những cái giường cho bọn trẻ, xây thêm bức tường chắn gió bắc...
Bọn trẻ chưa đi ngủ, lũ lượt kéo ra chào nàng, chúng tươi cười líu lo như một đàn chim nhỏ. Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường cũng ra chào Tân Nguyên.
Phi Yến kéo ghế mời Tân Nguyên ngồi bên chiếc bàn trà đặt ở giữa nhà, Tiểu Tường rót trà ra li.
Tân Nguyên đón li trà từ tay Tiểu Tường nói:
- Cám ơn Tiểu Tường muội muội.
Lời vừa dứt, Tiểu Tường khoác tay cười nói:
- Cần gì nói cám ơn muội, mà bọn muội phải nói cám ơn cách cách mới phải, nếu không có cách cách hào phóng ra tay giúp đỡ bọn muội làm sao có đủ chi phí lo cho bọn trẻ cho qua mùa đông vừa rồi?
Tân Nguyên nhấp một ngụm trà, đặt trở lại trên bàn. Hương Nhi và Tiểu Bảo mang một đĩa bánh đậu đỏ đặt lên bàn. Hương Nhi nói:
- Mời cách cách ăn thử bánh do muội làm.
Tân Nguyên vuốt tóc Hương Nhi, năm nay nó đã trở thành một thiếu nữ hẳn hòi, Tân Nguyên cầm chiếc bánh lên. Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Tường tỉ tỉ nói phải, nếu không có cách cách quyên góp và các huynh, tỉ đây giúp đỡ bọn đệ vốn không có khả năng coi giữ nơi này.
- Đúng vậy – Hương Nhi nói – Năm đó xem tình hình nhóm người bọn muội sắp sửa bị chết đói, may là có Nghị Chánh ca ca, Tiểu Tường tỉ tỉ và Phi Yến tỉ tỉ ra sức giúp đỡ, sau đó Thiên Văn ca ca đến dạy bọn muội vẽ tranh lên lồng đèn đem bán và trồng trà sinh nhai, bọn muội mới vượt qua được khoảng thời gian khó khăn, ổn định cho tới hôm nay. Gần đây còn được cách cách giúp cho số tiền xây được bức tường cản gió bắc.
Hương Nhi nói đoạn quỳ xuống chân Tân Nguyên nói:
- Muội xin cúi đầu bái lạy cách cách, các huynh, tỉ.
Tiểu Bảo cũng quỳ bên cạnh Hương Nhi. Tân Nguyên, Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường thấy hai đứa đa lễ rời ghế đỡ hai đứa đứng lên.
- Ôi, các em làm gì thế này - Nghị Chánh nói – Đã bao năm sống chung trong căn nhà này chúng ta đều trở thành người một nhà cả rồi.
Hương Nhi lắc đầu:
- Nhưng ơn đức của cách đại huynh đại tỉ bọn em nhất định phải tìm cách hồi báo.
- Không cần hồi báo – Tân Nguyên nói – Hay là để ta ăn bánh của tiểu muội muội làm, coi như đã tiếp nhận lòng biết ơn của các em rồi, không cần hồi báo, các em yên tâm.
Tân Nguyên nói xong cắn một miếng bánh, bảo Hương Nhi:
- Bánh đậu đỏ của muội muội làm rất ngon!
Hương Nhi cười. Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường đã ăn tối rồi nên bụng còn rất no, nên ba người chia nhau một cái bánh đậu đỏ. Tân Nguyên ăn nhoáng một cái là xong phần của nàng. Nàng nhìn sang Cửu Dương lúc này đang ngồi trên thảm trước chiếc lò sưởi đặt ở một góc trong nhà, chàng đang kể chuyện đời xưa cho mấy đứa bé độ năm sáu tuổi nghe nên không nghe được lời vừa rồi của Tiểu Bảo và Hương Nhi. Tân Nguyên dịu dàng nhìn Cửu Dương, nàng cực kỳ thích cái cảnh bọn trẻ quây quần bên chàng như một gia đình.
Nghị Chánh nhìn theo ánh mắt Tân Nguyên rồi nhìn sang Tiểu Tường. Tấm lưng thon nhỏ của Tiểu Tường hướng về chàng, mắt nàng nhìn góc nhà. Nghị Chánh thấy xót xa cho Tiểu Tường, với một “đại tình địch” như Tân Nguyên, đó là không nói tới nữ thần y chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Cửu Dương… Nghị Chánh nghĩ tới Tiểu Tường đã từ bỏ tất cả để theo Cửu Dương lên Đồng sơn, sống một nơi màn trời chiếu đất, một quãng thời gian ăn không no mặc không ấm, giờ lại theo Cửu Dương tới kinh thành này chịu đựng biết bao gian nan. Song, Nghị Chánh biết, nếu Tiểu Tường bỏ Cửu Dương để yêu chàng, để đến bên chàng thì rất có thể một ngày nào đó nàng sẽ bỏ chàng để đi theo một người đàn ông khác. Vì vậy, Nghị Chánh cảm thấy mừng khi thấy nàng chung thủy với Cửu Dương, trước sau như một, dù nàng biết rằng trong căn nhà này đang có một người yêu thầm nàng. Nghị Chánh nhận ra trong đôi mắt của Tiểu Tường có một chút tình cảm dành cho chàng. Như thế là quá đủ rồi.
Chưa một lần Nghị Chánh nói ra tình yêu của chàng với Tiểu Tường vì chàng không muốn Tiểu Tường khó xử. Chàng muốn một mình chàng vật lộn với mớ cảm xúc đó cho tới khi nào thật đau và quay lưng bước đi.
Hơn bốn năm trôi qua, chàng vẫn ôm ấp mối tình câm lặng đó. Và đương nhiên là chàng biết nàng cảm nhận được điều ấy, cảm nhận được khối tình câm nín của chàng. Nhưng chàng cũng im lặng. Chàng cần im lặng như thế vì một lời nói có thể phá hỏng đi tất cả.
Nàng và chàng sẽ chỉ là những người gặp nhau trên một đoạn đường đời. Có thể, hai người sẽ nhớ về nhau theo một cách nào đó đặc biệt hơn đôi chút nhưng không có nghĩa là sẽ bước đi bên nhau đến suốt cuộc đời. Người đàn ông mà nàng muốn nắm tay, không phải chàng. Chỉ cần, trong một buổi chiều nào đó, chàng thấy lòng hoang hoải, cho phép mình nghĩ một chút về nàng và mỉm cười, đó đã là điều đáng trân trọng lắm rồi.
Tân Nguyên ngồi chơi trong viện cô nhi tới giữa giờ Tuất biết Tiểu Điệp đã đánh xe đến chờ nàng ở bờ sông bèn chào mọi người rồi ra về. Cửu Dương tiễn Tân Nguyên ra bờ sông.
Cỗ xe của Tiểu Điệp đậu ở chân cầu Vô Định hà. Tiểu Điệp thấy Tân Nguyên đến liền nhảy phóc xuống xe vén chiếc rèm vải sang một bên.
Mấy sợi tóc bị gió thổi bay lòa xòa trước mặt Tân Nguyên, nàng túm chúng lại thành một nắm trong tay, nói:
- Ta đi nhé, huynh hãy bảo trọng sức khỏe.
Tân Nguyên dứt lời leo lên ngồi trong cỗ xe ngựa. Nét mặt Tiểu Điệp nhìn Cửu Dương lẫn lộn những tia hi vọng và thất vọng. Chờ một chút không nghe chàng nói gì, Tiểu Điệp buông rèm, sau đó leo lên ngồi phía trước đầu xe và cầm dây cương lên. Mặt Tiểu Điệp khẽ cúi xuống, nàng vốn không muốn mình đúng một chút nào nhưng đúng là Tân Nguyên đã quá kỳ vọng rồi... Lúc nãy Tiểu Điệp quan sát ánh mắt người đàn ông trong lòng Tân Nguyên, thấy ánh mắt hắn cơ hồ như một đáy giếng sâu hun hút mà bóng dáng Tân Nguyên sẽ không bao giờ có thể lọt vào trong không gian ấy đâu…
Tiểu Điệp đang bần thần nghĩ ngợi chợt Cửu Dương giơ tay gõ nhẹ vào vách xe.
- Cách cách ngủ ngon, đầu giờ mão ta đợi cách cách ở cổng thành cùng nhau đến chùa Nam sơn.
Tiểu Điệp vụt ngẩng đầu lên nhìn Cửu Dương, môi nàng nở một nụ cười thật tươi.
(còn tiếp)
Tân Nguyên chờ Cửu Dương đến gần cuối giờ dậu chàng xuất hiện. Cửu Dương hơi ngạc nhiên khi thấy Tân Nguyên chỉ đến một mình thôi, quanh đó không có cỗ xe ngựa quen thuộc và a hoàn Tiểu Điệp theo hầu nàng. Chàng bước lên cầu tiến lại gần nàng.
- Đầu xuân gió vẫn còn thổi mạnh, lang thang hứng gió lâu không tốt đâu.
Cửu Dương vừa nói vừa mỉm cười với Tân Nguyên. Trong bốn năm qua chàng đã quá quen với sự hiện diện của nàng ở khúc sông này, nhưng đêm nay chàng đủ nhạy cảm để nhận biết thần tình nàng vô cùng phức tạp, không hiểu tại sao nàng dường như có nét buồn bã, nàng cũng không như mọi khi mang mã đầu cầm theo.
Cửu Dương tiếp tục mỉm cười.
- Cách cách nên trở về cung.
Chàng nói.
Tân Nguyên nhìn như dán vào Cửu Dương, tối nay nàng phải nhìn cho thật kỹ nụ cười của chàng, chàng có nụ cười rất đẹp, ánh mắt như phát sáng mỗi khi cười. Chàng cũng thật tài, có thể nói chàng vượt trội so với những người cùng tuổi, kể cả những người có đầy đủ điều kiện, được cho là thành công mà nàng biết. Nàng rất ngưỡng mộ chàng, tiếc là chàng không đồng ý đi làm việc trong quan trường.
Lại nữa trong bốn năm qua nàng nghe chàng kể về những kỷ niệm mà chàng đã trải qua khi còn là một đương gia… những câu chuyện phiêu lưu cực kỳ hấp dẫn. Đàn ông đẹp trai và giỏi nàng biết rất nhiều, không có gì khiến cho nàng rung động, đàn ông sâu xa lại khiến nàng sợ vì quá nhiều lý lẽ. Còn chàng, cuốn hút nàng theo một cách không giống với những người nàng từng gặp. Chàng thông minh, sâu sắc, nhưng cách nói chuyện nhẹ nhàng, chân thành, lại biết lắng nghe nên có chuyện gì nàng cũng đều muốn tâm sự cùng chàng trước tiên. Nàng tìm thấy nơi chàng sự ấm áp, đáng tin cậy, có thể nói với chàng cả những điều mà nàng không bao giờ nói với những người khác. Trong lòng nàng tràn ngập hình ảnh chàng...
- Sao vậy, huynh không thích ta đến bầu bạn với huynh nữa à? Tân Nguyên hỏi.
Đương nhiên là không phải. Cửu Dương nhủ bụng, từ lần đầu gặp nàng, chàng phát hiện ra ở cô gái này rất nhiều ưu điểm, dịu dàng, nhu mì, từ tốn, nhã nhặn, nàng lại còn có cả một bụng kiến thức. Những lời nàng nói những câu chuyện nàng kể cho bọn trẻ trong cô nhi viện nghe, như dẫn dắt tâm hồn chàng trôi vào một khoảng không gian xa xăm nào đó, một khoảng không gian rất yên bình. Chàng cảm giác như mình đang chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Nơi đó cát thật trắng, giống như những mảnh thủy tinh vụn trải dài dưới chân. Trên trời nắng chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rỡ trên núi đồi, những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Và chàng chậm rãi bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho chàng một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Cửu Dương vẫn giữ nụ cười trên môi đáp lời Tân Nguyên:
- Cách cách đánh đàn hay, kiến thức rộng, lại giỏi thi họa, đối với ta lúc nào cách cách cũng là một người đức độ cao như mây phủ trên núi, ta vô cùng ngưỡng mộ, cho nên việc được hầu chuyện cùng cách cách đương nhiên là một vinh hạnh không riêng gì ta mà còn với bất kỳ người nào. Nhưng nghe nói đêm nay trời sẽ mưa, ta không muốn cách cách dầm mưa.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương khen nàng trong lòng cay đắng nhưng không để hiện ra mặt. Cái gọi là đức độ cao và giữ cho bản thân được trầm tĩnh, chẳng qua chỉ là trong một thời gian dài bị sự yên tĩnh và cô độc vây bám mà thành. Chàng làm sao biết được, năm xưa sau khi cả nhà nàng mất trong biến cố Dương Châu nàng đã được Hiếu Trang thu nhận và nuôi dưỡng trong cung Khôn Ninh, tuy được chăm sóc chu đáo nhưng Hiếu Trang luôn bận việc triều chính, mỗi tháng chỉ có thể dành một vài canh giờ tới thăm nàng, suốt ngày nàng sống trong cung Khôn Ninh không có ai bầu bạn nên yên tịnh đã thành quen, đôi khi không còn nhận thấy bản thân mình cô độc nữa...
Tân Nguyên vẫn còn suy nghĩ, Cửu Dương lại nói:
- Mỗi lần nghe cách cách tấu mã đầu cầm ta vô cùng khâm phục, ta thật sự chưa từng nghe ai gảy mã đầu cầm hay được như thế.
Tân Nguyên lại nuốt những giọt lệ vào lòng, những người chơi mã đầu cầm thường có tâm trạng não nề da diết, nên mỗi khi tiếng đàn cất lên đều mang đến cảm giác ai oán như than như khóc. Tân Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy tủi phận bẽ bàng, chàng cũng là một người chơi nhạc cụ và có kiến thức rộng về âm nhạc, nàng biết chàng đương nhiên có nghe qua thiên tình sử với tiếng đàn ai oán giữa thảo nguyên này.
Tân Nguyên đưa mắt nhìn hướng tây tường thành, ở đó có một gác lâu, nàng quyết định nói ra tình cảm che giấu trong lòng nàng, nàng phải nói ra thôi vì qua đêm nay nàng sẽ không được gặp chàng trong một quãng thời gian khá dài.
Tân Nguyên cất giọng:
- Lâu thượng hoàng hôn dục vọng hưu
Ngọc thê hoành tuyệt nguyệt như câu
Ba tiêu vị triển đinh hương kết
Đồng hướng đông phong các tự sầu
Cửu Dương vừa nghe qua câu thơ đầu trong bài Đại tặng kỳ đã hiểu ý Tân Nguyên rồi. Chàng đưa mắt nhìn hướng đông tường thành. Chàng chẳng phải cỏ cây nên chẳng thể vô tình, tâm tư của người con gái bên cạnh chàng bốn năm qua cũng có đôi lúc chàng cảm động nhưng là chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định.
- Cách cách thật thích nói đùa.
Cửu Dương nói bằng giọng thản nhiên.
Lòng Tân Nguyên chùng xuống như sợi đàn đứt dây, giọng người đàn ông trong lòng nàng vẫn như mọi hôm, trầm ấm nàng rất thích nghe, nhưng ý tứ trong câu nói và nét mặt dửng dưng của chàng làm tim nàng nhói đau. Chàng hoàn toàn dửng dưng trước tình cảm nồng nhiệt của nàng sau bốn năm. Tân Nguyên nhớ lại lời của Tiểu Điệp, chẳng lẽ ngoài người con gái ở hướng đông tường thành chàng đối với nữ nhân khác tàn nhẫn đến vậy sao?
- Huynh nghĩ ta đang nói đùa ư? - Tân Nguyên quay sang nhìn Cửu Dương nói - Nếu như ta nói với huynh lời vừa rồi của ta không phải nói đùa mà đó là lời thật trong lòng?
Gương mặt Cửu Dương vẫn bình thản không chút dao động, đối với chàng sẽ mãi xem đó là câu nói đùa.
- Bốn năm qua huynh ở nơi này trông vào hoàng cung - Tân Nguyên lại cất tiếng nói - Huynh có biết rằng cũng có người luôn hướng đến khúc sông này không? Mùa đông ở kinh thành lúc nào cũng cô tịch và nặng nề nhưng bốn năm qua là bốn mùa đông nặng nề nhất trong đời này của ta.
Cửu Dương vẫn không quay sang nhìn Tân Nguyên.
- Lúc huynh thổi sáo - Giọng Tân Nguyên lại vang lên - Từng nốt nhạc hòa hợp với tiếng mã đầu cầm của ta, trong bốn năm qua, đêm nào chúng ta cũng gặp nhau, trò chuyện rất hợp ý nhau, lẽ nào hai ta không thể nào thân thiết hơn thế này?
Cửu Dương không trả lời Tân Nguyên mà hỏi lại:
- Trước đây cách cách đã từng yêu một người nào chưa?
- Chưa từng.
Tân Nguyên lắc đầu. Trong bóng đêm, nàng thấy gương mặt thản nhiên của Cửu Dương trở nên đầy nhiệt tình, đầy tha thiết, nhưng cũng đầy đau khổ khi chàng hỏi nàng câu hỏi vừa rồi.
- Ta đã trải qua – Cửu Dương vẫn đưa mắt nhìn hướng đông tường thành nói - Những năm còn ngồi trong Hắc Viện trái tim ta đã biết rung động rồi. Đó là rung động đầu tiên và cũng là rung động cuối cùng của cuộc đời ta. Đối với ta, muội ấy là một hình mẫu hoàn hảo cho mọi chàng trai, từ khuôn mặt trong sáng, tánh tình lương thiện, giọng nói ngọt ngào nghe rất dễ có cảm tình. Muội ấy là người mà mỗi khi ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ngừng chuyển động, chỉ còn ta, muội ấy, và những cảm xúc đang cháy rực trong lòng ta. Người ta nói tình yêu đơn phương thật buồn nhưng ta vẫn cảm thấy đẹp. Nếu một người đã thật lòng yêu một người thì cho dù có trở ngại nào, tình yêu cũng vẫn sẽ tồn tại, vì vậy cho nên dù mai này chuyện của ta và muội ấy mãi mãi cũng chỉ là cầu vồng trên trời không thể nào nắm bắt được, ta vẫn không bao giờ hết yêu muội ấy, ta vẫn hướng về muội ấy như kim chỉ nam, không hề thay đổi.
Tân Nguyên nghe Cửu Dương nói xong nàng không lên tiếng ngay được, cái gương mặt đàn ông in rõ nét lụy tình, ngoan cố trong tình yêu làm nàng ngẩn mặt nhìn trân trân.
- Nhưng mà - Tân Nguyên lấy lại bình tĩnh nói – Không lẽ huynh chỉ vì một người con gái không yêu huynh mà tự khóa trái tim huynh lại, bỏ mặc tất cả những người con gái trong thiên hạ? Những người một lòng một dạ yêu huynh, nguyện bốn mùa bên huynh, theo huynh đến chân trời góc bể huynh không cho họ cơ hội nào?
Khi hỏi Cửu Dương lời này Tân Nguyên thật lòng mong sao chàng có thể ở bên một người con gái, không nhất thiết phải là nàng, mà những người con gái tha thiết yêu chàng, như Phi Yến, Tiểu Tường… hạnh phúc đến già, tương vong vu giang hồ không phải giống chàng chờ đợi nữ thần y bốn năm qua không cách nào đối mặt.
Tân Nguyên dứt lời nhìn Cửu Dương chờ đợi câu trả lời từ chàng.
Đến bây giờ Cửu Dương mới quay sang nhìn khuôn mặt nồng nàn tình cảm của Tân Nguyên. Nhưng chỉ một thoáng, chàng lại thu ánh nhìn về khi trong đầu chàng nháng hiện cảnh tượng Hàng Châu… Năm đó... trời mưa. Cơn mưa không lớn, chỉ lay bay những giọt nhẹ, có lúc như bụi. Chàng nhớ mình ngồi trong một căn phòng của Hắc Viện nhìn mưa bay trên mặt Tây hồ và cảm thấy hơi lạnh tràn vào phòng, đủ để lòng chàng trống trải, buồn bã, đã hơn một tháng nữ thần y theo Bảo Chi Lâm đi Thiên Sơn tìm Tuyết Liên. Cửu Dương nhớ chàng ngồi một lúc rời giường tới lấy ống sáo treo trên vách phòng mang ra ngồi ở bên thềm cửa thổi những khúc nhạc buồn bã.
Cơn mưa làm cho mặt Tây hồ mù đục, xa thẳm với những bóng cây xanh lờ mờ phía bên kia bờ. Có một chiếc ghe câu neo giữa dòng và người đàn ông đội nón lá trùm áo mưa ngồi trước mũi ghe mải mê câu cá quên cả cái lạnh. Hình ảnh đó đập vào mắt chàng như một bức tranh buồn và đẹp, làm chàng cứ mê mải nhìn.
- Trời đang gió mạnh mà huynh ngồi ngay thềm cửa không sợ sẽ cảm lạnh sao?
Chàng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, rồi nữ thần y hiện ra trong màn mưa, cười với chàng...
Một cơn gió xuân nổi lên mang Cửu Dương về với hiện tại. Chàng vẫn hướng mắt nhìn tân giả khố, đời này mắt chàng tim chàng, luôn luôn hướng về nơi đó. Cửu Dương nhớ đến mộc mỹ nhân chàng đã khắc tặng nữ thần y trước khi chàng đi Đồng sơn, chàng đã cố gắng khắc sao cho giống nụ cười của nàng, nụ cười mà mỗi lần chàng nhìn thấy, lòng chàng cảm thấy nhẹ tênh như những con sóng bạc đầu ngoài biển khơi mênh mang… Cả đời của chàng đã làm sai rất nhiều việc, đầu tiên là tin tưởng Khẩu Tâm để hắn bán rẻ bang hội, sau đó nghe lời Tần Thiên Nhân bỏ Hàng Châu để đi Đồng sơn, trận chiến Nam lộ Thiên sơn vì vậy xảy ra, làm cho nàng, một cô gái mảnh mai gầy yếu phải gánh chịu đau khổ cả tinh thần lẫn vật chất trong bốn năm, việc khiến chàng hài lòng trong đời chỉ có mộc mỹ nhân và tình yêu dành cho nàng.
Phải! Cho dù mai này chàng trải qua những va vấp tình cảm nhất định, trái tim mang nhiều những vết thương do nữ thần y mang lại, chàng cũng sẽ không tìm một người con gái khác chỉ để được yêu thương và lo lắng, chỉ để tìm ở người đó một nơi an toàn cho tâm hồn chàng vì chàng biết trong lòng chàng nữ thần y vẫn luôn có một vị trí nhất định, nên chàng chẳng thể làm tổn thương người con gái khác, biến họ thành kẻ thay thế!
Trong lòng Cửu Dương quay cuồng muôn vàn kỷ niệm, chàng đứng trên cầu quên cả thời gian, không gian, cứ đứng ngây ra như phỗng. Một hồi sau chàng nhìn Tân Nguyên với đôi mắt cương quyết và từ tốn nói:
- Cách cách từng nói Tế Nhĩ Ha Lãng tài trí hơn người nhưng thủy chung vẫn không yêu thích, ta đối với các cô gái trong thiên hạ cũng như vậy, mặc cho họ thân là con gái thiên gia, tài sắc vẹn toàn, chung thủy một lòng nhưng trong tim ta cũng chỉ có muội ấy. Còn đối với cách cách ta đặc biệt thân thiết, như một người thân trong gia đình ta. Lần đầu tiên gặp cách cách ta đã cảm giác giống như việc gặp lại một người thân lâu ngày, ta có một cảm xúc quen thuộc, quý mến, và có thiện cảm với cách cách ngay lần đầu trong đêm hội đèn trời.
Tân Nguyên nghe giọng Cửu Dương trầm trầm như từ một cõi xa xôi vang lại, lúc nào chàng cũng ở một nơi cách xa nàng như thế, thật xa, mặc dầu hai người đang đứng kề bên nhau.
Câu nói cuối cùng của Cửu Dương không làm Tân Nguyên ngạc nhiên, bởi ít nhiều nàng cũng đã đoán biết câu trả lời. Với chàng nàng chỉ là một người thân, mặc dầu hai người khá tâm đầu ý hợp với nhau, trong bốn năm hai người có những buổi trò chuyện rất thân mật và gần gũi như có thể cảm nhận suy nghĩ từ nhau. Nàng không ngạc nhiên vì câu trả lời đó của chàng nhưng khi chính tai nàng nghe hai chữ “người thân” đó, một cảm giác đau xé đang hoành hành trong tim nàng không cách nào dằn xuống được, người ta không chết khi tim ngừng đập, khi hơi thở lụi tàn. Người ta chết khi tự biến mình thành cái bóng lầm lũi. Nàng thấy nàng như một cánh hoa đào bay lơ lửng giữa trời, không thể rơi xuống, không thể bay cao lên, không thể biến mất. Nhưng đêm nay nàng vẫn không hối hận khi đã nói ra những lời trong đáy lòng nàng. Vì ngoài việc nàng thật sự yêu chàng ra, nếu chàng đáp lại tình cảm của nàng thì hay biết bao nhiêu, nữ thần y không phải xa Tiêu Phong, như vậy trong bốn người không ai phải đau khổ cả.
- Ta hiểu rồi - Tân Nguyên gật đầu - Tình cảm của huynh dành cho nữ thần y giống như một thế giới riêng, có cánh cổng bằng thép, bất khả xâm phạm, dù có thế nào không cô gái nào thò chân vào được. Sự quan tâm của huynh dành cho nàng ấy cứ tự nhiên như hơi thở.
Tân Nguyên nói rồi nở nụ cười sảng khoái như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì:
- Đúng là cuối xuân gió vẫn còn thổi mạnh thật, nếu hai ta đứng đây trò chuyện sẽ hóa đá mất thôi, hay là huynh cùng ta đến quán ăn phía trước cạn vài chén đi?
Cửu Dương gật đầu.
Trời khuya, quán ăn bên bờ Vô Định hà vắng khách lai vãng.
Một đứa bé trai bưng mâm tới, trên mâm đặt một bầu rượu và hai cái chén nhỏ. Tân Nguyên cầm hai cái chén lên lắc lắc trước mặt nó cười hỏi:
- Sao tiểu đệ đệ không chuẩn bị chén to hơn? Đệ chưa từng thấy khách nhân khó chịu khi phải dùng chén nhỏ mà uống sao?
Cửu Dương mỉm cười khẽ lắc đầu với thằng bé, nó hiểu ý bèn cúi chào rồi rời đi, Cửu Dương nhìn sang Tân Nguyên.
- Chén như vậy đã đủ lớn rồi – Cửu Dương nói - Vả lại đêm nay ta cũng chỉ cần uống một chút là được. Sáng mai còn phải cùng Nghị Chánh mang trà tới Trường An. Lại nữa cách cách là con gái không nên uống quá nhiều rượu, một hai chén để hoạt huyết thôi, nhiều hơn thế sợ rằng cơ thể không chịu đựng được đâu.
Tân Nguyên gật đầu, cầm bình rượu rót ra hai chén đầy óc ách, sau đó nàng nâng ly rượu của nàng lên uống cạn.
Tân Nguyên lại rót thêm một chén nữa, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Cửu Dương cũng cầm ly rượu của chàng lên, song vừa uống vừa nhủ bụng mới gật đầu với chàng xong nàng đã uống hai chén liên tục thế này rồi sao.
Tân Nguyên rót đợt rượu thứ ba. Cửu Dương mới chỉ uống hết phân nửa rượu trong chén chàng, chàng đang dùng lưng bàn tay lau ngang miệng, Tân Nguyên nói bằng giọng thất vọng:
- Trận đánh đó thật sự đáng tiếc.
Nàng chỉ nói bấy nhiêu rồi uống cạn ly rượu.
Cửu Dương hạ ly rượu của chàng xuống không uống tiếp nữa, trận đánh vừa qua chàng vốn không có niềm tin nhưng không đưa ra ý kiến phản đối gì, ngoài chuyện cùng Tô Khất đi thiêu hủy kho thuốc Thiên Tân chàng đã không tham gia vào việc đánh Trịnh Thành Công.
Cửu Dương còn đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ về cái chết của Trịnh Thành Công, người này dầu sao cũng có giao tình với Cửu Nạn hồi sinh thời, Tân Nguyên nói:
- Ta biết ngay từ đầu huynh đã không tán thành trận đánh Trịnh Thành Công, đúng là cho dù thủy binh của họ Trịnh có mạnh đến đâu ở trước mặt thủy binh của Ngao Bái cũng không thể đánh lại.
Cửu Dương nói:
- Không có sao. Mặc dù không dẹp được toàn bộ lực lượng của Ngao Bái nhưng chúng ta đã hủy được kho thuốc, khiến cho thương nhân Anh không hợp tác làm ăn với tam mệnh thần nữa đó cũng là một việc có ý nghĩa.
Nói xong chàng nâng ly rượu lên.
Tân Nguyên gật đầu:
- Đúng vậy. Bao năm qua, thái hoàng thái hậu vì chuyện người Anh buôn bán nha phiến với tam mệnh đại thần mà mất ăn mất ngủ, bây giờ cũng coi như trút được tảng đá đeo ở ngực. Nhưng, sau trận đánh vừa rồi người lâm bệnh nặng.
Tân Nguyên rót ly rượu thứ tư, nói thêm:
- Thật ra thái hoàng thái hậu cũng không nghĩ mọi việc sẽ tiến triển một cách xuôi chèo mát mái, bà chỉ mong làm sao có thể khiến cho Ngao Bái hao tổn binh lực, dầu là một chút đã đủ, vì việc đó là việc duy nhất mà bà có thể làm cho bá tánh trong lúc này.
Tân Nguyên uống một ngụm rượu, nói:
- Hôm trước ngự y chẩn mạch cho thái hoàng thái hậu đã nói người thọ cao quá rồi, có lẽ không qua khỏi mùa xuân năm nay. Cho nên đêm nay ta đến để từ giã huynh, ta phải rời đi một thời gian làm một việc cho thái hoàng thái hậu.
Kịch. Có tiếng chén sành đặt vội xuống mặt bàn.
Nhắc chuyện chiều hôm qua, Tân Nguyên và Hiếu Trang đứng trên một gác lâu phía tây tường thành nhìn ra bên ngoài.
Bốn góc hoàng cung có bốn gác lâu, mỗi một gác lâu đều có mái ngói với hơn bảy mươi chóp nhọn. Bốn gác lâu này được kiến trúc phỏng theo mô hình của những bức họa Hoàng Hạc Lâu và Đằng Vương Các. Đằng Vương Các là một đô thành ở Nam Xương Giang Tây, Hoàng Hạc Lâu là thành đô ở Vũ Hán Hồ Bắc.
Hiếu Trang và Tân Nguyên đứng trên gác lâu nhìn ra ngoài cung. Những ngày trong mùa xuân thật ngắn. Hai người mới đứng một chút mà mặt trời đã xuống núi hẳn rồi. Ráng chiều nhuộm đỏ tàn cây.
Gương mặt Tân Nguyên lộ nét kinh ngạc khi Hiếu Trang nói với nàng Thuận Trị vẫn còn sống trên đời này, lại nữa Hiếu Trang còn biết hiện tại Thuận Trị đang xuất gia ở Ngũ Đài sơn. Sự tình này liên quan đến một phi tần mà Thuận Trị vô cùng sủng ái. Năm đó, Hiếu Trang nói vì bà cảm thấy Đổng Ngạc phi đã làm Thuận Trị mê muội bỏ bê công việc triều chính nên đã sai người phóng hỏa Diên Hi cung. Cái chết của Đổng Ngạc phi là một đả kích rất lớn đối với Thuận Trị, nhà vua đau buồn, mất ăn mất ngủ, càng thêm bỏ mặc chính sự không quan tâm tới nữa. Năm đó cả ngày lẫn đêm Ung công công phải trông chừng ngài, để phòng ngài quá đau buồn mà tự sát. Ngày hai mươi lăm tháng chín năm ấy Đổng Ngạc phi được Thuận Trị truy phong làm Hiếu Hiến Trang Hoà Chí Đức Tuyên Nhân Ôn Huệ Đoan Kính Hoàng hậu. Việc này là trái với điển lệ vì hoàng hậu Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị vẫn đang tại vị, phi tần dù được sủng ái cách mấy thì hoàng hậu chỉ có một, nếu hoàng hậu còn sống thì không lý nào trong cung lại tổ chức tang lễ dành cho hoàng hậu nhưng Thuận Trị vẫn một mực truy phong danh hiệu cho Đổng thị.
Không lâu sau, Thuận Trị lâm bệnh đậu mùa. Năm Thuận Trị thứ mười tám trong cung loan truyền ngài băng hà tại Dưỡng Tâm điện nhưng thật sự chuyện Thuận Trị băng hà là hoàn toàn do một tay Hiếu Trang dựng nên.
Tân Nguyên chờ Hiếu Trang nói xong hỏi:
- Thái hoàng thái hậu dựa vào điều gì khẳng định tiên hoàng hiện đang tu hành ở chùa Nam Sơn?
Hiếu Trang đáp:
- Vì trước đêm ngài mất tích ngài đã đến bái lạy ai gia, còn tặng ai gia một quyển kinh phật ngài đã chính tay chép và một bức tranh chùa Nam sơn. Ai gia thật vô tâm, lúc đó cứ tưởng ngài đã vượt qua được nỗi đau, ngờ đâu…
Nước mắt rơi lã chã trên mặt nhưng Hiếu Trang vẫn gượng mở mắt nhìn hướng tây. Tân Nguyên nhìn theo ánh mắt Hiếu Trang.
- Xin thái hoàng thái hậu đừng quá đau buồn, hãy bảo trọng ngọc thể - Tân Nguyên nói.
Hiếu Trang khẽ nâng khăn lên lau nước mắt, đoạn tiếp lời:
- Ai gia không sao. Năm đó ai gia xuất cung không biết bao lần, đến Ngũ Đài sơn tìm ngài để khuyên ngài tha thứ cho ai gia và về cung nhưng ai gia đi hỏi tất cả các tu sĩ chỉ nhận được cái lắc đầu. Một năm sau, ai gia lại đến ngôi chùa đó, cơ duyên nhìn thấy trên một phiến đá có khắc bài “Tán tăng thi,” đúng là nét bút của ngài, hơn nữa đó cũng là bài thơ ngài đã đề lên bức tranh chùa Nam sơn. Ai gia lại càng có lý do củng cố niềm tin của mình hơn...
Tân Nguyên kể cho Cửu Dương nghe đến đây Cửu Dương không còn trầm mặc ít lời nữa, chàng nhìn nàng hỏi:
- Ai sẽ đi cùng cách cách tới chùa Nam sơn?
Tân Nguyên không trả lời mà nói:
- Ta muốn đi thăm bọn Tiểu Bảo và Hương Nhi.
Hai người rời tửu quán. Cả một đoạn đường dài Tân Nguyên hoàn toàn giữ im lặng. Mấy lần Cửu Dương khẽ nhìn nàng nhưng nàng vẫn bước đi đều đều bên chàng, mắt nhìn ra trước, hướng đến một gian nhà vách ván ba căn.
Cửu Dương mở cổng cho Tân Nguyên bước vào trong sân. Tân Nguyên lách mình qua cánh cổng gỗ bước vào sân nhà, nàng vẫn lặng thinh như trầm ngâm suy nghĩ. Cửu Dương lại tiếp tục mở cánh cửa để hai người vào nhà, đồ đạc trong nhà tuy không sang trọng nhưng chẳng có món nào dơ bẩn. Bốn năm qua Tân Nguyên đã đến nơi này rất nhiều lần, cũng đã giúp xây lại nơi này, đóng lại những cái giường cho bọn trẻ, xây thêm bức tường chắn gió bắc...
Bọn trẻ chưa đi ngủ, lũ lượt kéo ra chào nàng, chúng tươi cười líu lo như một đàn chim nhỏ. Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường cũng ra chào Tân Nguyên.
Phi Yến kéo ghế mời Tân Nguyên ngồi bên chiếc bàn trà đặt ở giữa nhà, Tiểu Tường rót trà ra li.
Tân Nguyên đón li trà từ tay Tiểu Tường nói:
- Cám ơn Tiểu Tường muội muội.
Lời vừa dứt, Tiểu Tường khoác tay cười nói:
- Cần gì nói cám ơn muội, mà bọn muội phải nói cám ơn cách cách mới phải, nếu không có cách cách hào phóng ra tay giúp đỡ bọn muội làm sao có đủ chi phí lo cho bọn trẻ cho qua mùa đông vừa rồi?
Tân Nguyên nhấp một ngụm trà, đặt trở lại trên bàn. Hương Nhi và Tiểu Bảo mang một đĩa bánh đậu đỏ đặt lên bàn. Hương Nhi nói:
- Mời cách cách ăn thử bánh do muội làm.
Tân Nguyên vuốt tóc Hương Nhi, năm nay nó đã trở thành một thiếu nữ hẳn hòi, Tân Nguyên cầm chiếc bánh lên. Tiểu Bảo nói:
- Tiểu Tường tỉ tỉ nói phải, nếu không có cách cách quyên góp và các huynh, tỉ đây giúp đỡ bọn đệ vốn không có khả năng coi giữ nơi này.
- Đúng vậy – Hương Nhi nói – Năm đó xem tình hình nhóm người bọn muội sắp sửa bị chết đói, may là có Nghị Chánh ca ca, Tiểu Tường tỉ tỉ và Phi Yến tỉ tỉ ra sức giúp đỡ, sau đó Thiên Văn ca ca đến dạy bọn muội vẽ tranh lên lồng đèn đem bán và trồng trà sinh nhai, bọn muội mới vượt qua được khoảng thời gian khó khăn, ổn định cho tới hôm nay. Gần đây còn được cách cách giúp cho số tiền xây được bức tường cản gió bắc.
Hương Nhi nói đoạn quỳ xuống chân Tân Nguyên nói:
- Muội xin cúi đầu bái lạy cách cách, các huynh, tỉ.
Tiểu Bảo cũng quỳ bên cạnh Hương Nhi. Tân Nguyên, Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường thấy hai đứa đa lễ rời ghế đỡ hai đứa đứng lên.
- Ôi, các em làm gì thế này - Nghị Chánh nói – Đã bao năm sống chung trong căn nhà này chúng ta đều trở thành người một nhà cả rồi.
Hương Nhi lắc đầu:
- Nhưng ơn đức của cách đại huynh đại tỉ bọn em nhất định phải tìm cách hồi báo.
- Không cần hồi báo – Tân Nguyên nói – Hay là để ta ăn bánh của tiểu muội muội làm, coi như đã tiếp nhận lòng biết ơn của các em rồi, không cần hồi báo, các em yên tâm.
Tân Nguyên nói xong cắn một miếng bánh, bảo Hương Nhi:
- Bánh đậu đỏ của muội muội làm rất ngon!
Hương Nhi cười. Nghị Chánh, Phi Yến và Tiểu Tường đã ăn tối rồi nên bụng còn rất no, nên ba người chia nhau một cái bánh đậu đỏ. Tân Nguyên ăn nhoáng một cái là xong phần của nàng. Nàng nhìn sang Cửu Dương lúc này đang ngồi trên thảm trước chiếc lò sưởi đặt ở một góc trong nhà, chàng đang kể chuyện đời xưa cho mấy đứa bé độ năm sáu tuổi nghe nên không nghe được lời vừa rồi của Tiểu Bảo và Hương Nhi. Tân Nguyên dịu dàng nhìn Cửu Dương, nàng cực kỳ thích cái cảnh bọn trẻ quây quần bên chàng như một gia đình.
Nghị Chánh nhìn theo ánh mắt Tân Nguyên rồi nhìn sang Tiểu Tường. Tấm lưng thon nhỏ của Tiểu Tường hướng về chàng, mắt nàng nhìn góc nhà. Nghị Chánh thấy xót xa cho Tiểu Tường, với một “đại tình địch” như Tân Nguyên, đó là không nói tới nữ thần y chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Cửu Dương… Nghị Chánh nghĩ tới Tiểu Tường đã từ bỏ tất cả để theo Cửu Dương lên Đồng sơn, sống một nơi màn trời chiếu đất, một quãng thời gian ăn không no mặc không ấm, giờ lại theo Cửu Dương tới kinh thành này chịu đựng biết bao gian nan. Song, Nghị Chánh biết, nếu Tiểu Tường bỏ Cửu Dương để yêu chàng, để đến bên chàng thì rất có thể một ngày nào đó nàng sẽ bỏ chàng để đi theo một người đàn ông khác. Vì vậy, Nghị Chánh cảm thấy mừng khi thấy nàng chung thủy với Cửu Dương, trước sau như một, dù nàng biết rằng trong căn nhà này đang có một người yêu thầm nàng. Nghị Chánh nhận ra trong đôi mắt của Tiểu Tường có một chút tình cảm dành cho chàng. Như thế là quá đủ rồi.
Chưa một lần Nghị Chánh nói ra tình yêu của chàng với Tiểu Tường vì chàng không muốn Tiểu Tường khó xử. Chàng muốn một mình chàng vật lộn với mớ cảm xúc đó cho tới khi nào thật đau và quay lưng bước đi.
Hơn bốn năm trôi qua, chàng vẫn ôm ấp mối tình câm lặng đó. Và đương nhiên là chàng biết nàng cảm nhận được điều ấy, cảm nhận được khối tình câm nín của chàng. Nhưng chàng cũng im lặng. Chàng cần im lặng như thế vì một lời nói có thể phá hỏng đi tất cả.
Nàng và chàng sẽ chỉ là những người gặp nhau trên một đoạn đường đời. Có thể, hai người sẽ nhớ về nhau theo một cách nào đó đặc biệt hơn đôi chút nhưng không có nghĩa là sẽ bước đi bên nhau đến suốt cuộc đời. Người đàn ông mà nàng muốn nắm tay, không phải chàng. Chỉ cần, trong một buổi chiều nào đó, chàng thấy lòng hoang hoải, cho phép mình nghĩ một chút về nàng và mỉm cười, đó đã là điều đáng trân trọng lắm rồi.
Tân Nguyên ngồi chơi trong viện cô nhi tới giữa giờ Tuất biết Tiểu Điệp đã đánh xe đến chờ nàng ở bờ sông bèn chào mọi người rồi ra về. Cửu Dương tiễn Tân Nguyên ra bờ sông.
Cỗ xe của Tiểu Điệp đậu ở chân cầu Vô Định hà. Tiểu Điệp thấy Tân Nguyên đến liền nhảy phóc xuống xe vén chiếc rèm vải sang một bên.
Mấy sợi tóc bị gió thổi bay lòa xòa trước mặt Tân Nguyên, nàng túm chúng lại thành một nắm trong tay, nói:
- Ta đi nhé, huynh hãy bảo trọng sức khỏe.
Tân Nguyên dứt lời leo lên ngồi trong cỗ xe ngựa. Nét mặt Tiểu Điệp nhìn Cửu Dương lẫn lộn những tia hi vọng và thất vọng. Chờ một chút không nghe chàng nói gì, Tiểu Điệp buông rèm, sau đó leo lên ngồi phía trước đầu xe và cầm dây cương lên. Mặt Tiểu Điệp khẽ cúi xuống, nàng vốn không muốn mình đúng một chút nào nhưng đúng là Tân Nguyên đã quá kỳ vọng rồi... Lúc nãy Tiểu Điệp quan sát ánh mắt người đàn ông trong lòng Tân Nguyên, thấy ánh mắt hắn cơ hồ như một đáy giếng sâu hun hút mà bóng dáng Tân Nguyên sẽ không bao giờ có thể lọt vào trong không gian ấy đâu…
Tiểu Điệp đang bần thần nghĩ ngợi chợt Cửu Dương giơ tay gõ nhẹ vào vách xe.
- Cách cách ngủ ngon, đầu giờ mão ta đợi cách cách ở cổng thành cùng nhau đến chùa Nam sơn.
Tiểu Điệp vụt ngẩng đầu lên nhìn Cửu Dương, môi nàng nở một nụ cười thật tươi.
(còn tiếp)
Danh sách chương