Lại nói tiếp trận đánh diễn ra ở Thái Hành sơn. Bấy giờ mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực ngả dần về Tây, nhưng hỏa thế không hề giảm bớt, hơn nữa càng lúc càng thêm cường mãnh. Thêm vào gió núi hun hút thỉnh thoảng tạt lên, khiến sức lửa đã mạnh càng thêm mạnh. Giữa vùng hỏa ngục thiêu đốt đó, Sách Ni, Sách Ngạch Đồ, Long Khoa Đa và Mã Tề vẫn cùng binh lính Chính Bạch Kỳ chật vật triển khai một cuộc đột vây thảm liệt.
Sách Ngạch Đồ đoạt được thanh kiếm từ tay một tên huyết trích tử, hạ được tên huyết trích tử đó thì chợt nghe luồng gió thổi đến sau gáy, thính giác báo cho Sách Ngạch Đồ hay rằng sau lưng chàng đang có mấy món lợi khí thần tốc đâm tới từ một góc độ rất khó ứng phó.
Ở cách đó không xa, trên ngọn đồi xuất hiện một trang nam tử mặc y phục trắng, tay phe phẩy cây quạt cũng màu trắng, trên đầu chàng ta đội chiếc nón rơm, sùm sụp che nửa khuôn mặt. Bạch y nam nhân đứng trên cao quan sát chiến cuộc, thấy rừng núi nơi nơi khói lửa dày đặc, khắp bãi chiến trường đâu đâu cũng là khói đen cuồn cuộn quện lẫn cây rừng. Chàng vừa quan sát cục trường hỗn loạn vừa tự nhủ với thế hợp vây biến thành hỗn chiến này, quân lính Chính Bạch Kỳ sẽ khó mà phát huy chiến thuật lấy đông đánh ít được.
Đúng lúc đó ánh mắt người áo trắng bắt gặp Sách Ngạch Đồ thân lâm hiểm cảnh, đang bị hai tên huyết trích tử cầm kiếm và đao tấn công dồn dập gây rối thế hợp kích. Tuy Sách Ngạch Đồ tránh được nhát kiếm thứ nhất nhưng chưa kịp mừng thì một luồng sáng trắng nữa chớp lên, một nhát đao xé gió lao tới. Sách Ngạch Đồ kinh hãi, dùng hết sức vặn người đưa kiếm ra gạt. Dẫu Sách Ngạch Đồ gạt trúng nhưng đao pháp của tên huyết trích tử cứ như có sức nặng ngàn cân đè trĩu xuống, mà Sách Ngạch Đồ đấm đá từ trưa đến giờ cũng mệt lả, lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt đâm ra không thể nào đỡ nổi nữa.
Sách Ngạch Đồ cảm thấy hai tay chàng nặng trĩu, lại thấy tên cầm kiếm sau khi thu hồi chiêu thức thì vung kiếm đâm ra, trong lòng Sách Ngạch Đồ vừa buồn bực vừa phẫn nộ, ngửa mặt lên trời cảm thán:
- Không ngờ cả đời Sách mỗ anh hùng, uy thế vang dội, hôm nay lại mất mạng dưới tay lũ chuột này!
May cho Sách Ngạch Đồ, trong chớp nhoáng đó người áo trắng từ trên đồi bổ nhào xuống tiếp ứng cho chàng. Khi mũi kiếm chỉ còn một phân nữa là cắm vào ngực Sách Ngạch Đồ, thì bỗng tên huyết trích tử buông kiếm thét lên. Tên cầm đao cũng cảm giác bả vai đau nhói, lập tức đánh rơi cây đao xuống đất.
Hai tên huyết trích tử hoàn hồn mới hay thì ra bọn chúng bị người áo trắng dùng nan quạt quét trúng bả vai. Hai tên thích khách long mắt nhìn người áo trắng, đoạn háy mắt với nhau, lấy ra một nhúm kim châm phóng vào mặt người áo trắng.
Khoảng cách đột kích gần trong gang tấc mà kim châm lại rất nhiều, hai tên huyết trích tử cứ đinh ninh rằng kẻ địch của bọn chúng dĩ nhiên sẽ không sao né được, ắt trúng châm mù mắt phen này. Ngờ đâu người áo trắng xuất thủ nhanh như chớp, tai nghe tiếng ám khí rít lên rất gấp thì biết những mũi kim châm sắp sửa bắn vào mắt. Chàng ta biết không sao nhảy tránh kịp nữa, liền dùng tay không cầm quạt thi triển Toàn Phong Chưởng, hữu chưởng xoay một vòng liền, khuấy các mũi kim bay vút lên khỏi đầu chàng ba thước, theo vòng xoáy như cơn lốc rồi đánh trả lại hai tên huyết trích tử.
Vù!
Hai tên huyết trích tử trúng chưởng pháp khiến mặt mày xây xẩm, khí huyết nhộn nhạo. Còn chưa hoàn hồn, lại bị chính những mũi kim của bọn chúng đâm vào tứ chi, khắp cả tay chân như có những luồng khí âm xâm nhập và lan tỏa khắp nơi, mặt mày hai người xám ngoét, tự biết tính mạng khó giữ. Người áo trắng xuất chưởng xong mau chóng thu hồi công lực để không phí sức, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hai tên sát thủ loạn khí gục xuống mà chết, đoạn quét mắt ra khắp bốn phía.
Lúc này Sách Ngạch Đồ đã được Sách Ni chạy tới dìu đứng lên. Bãi chiến trường bấy giờ tình hình vẫn rất ác liệt. Sách Ngạch Đồ loạng choạng đến trước mặt người áo trắng vòng tay nói:
- Nhờ ân công rút đao tương trợ, tại hạ xin ghi tạc trong lòng. Xin hỏi quý danh? Để sau này Sách mỗ có thể tìm gặp mà báo đáp ơn nghĩa cứu mạng tại hạ.
Người áo trắng khoát tay không đáp.
Sách Ngạch Đồ thấy người áo trắng là một quân tử, không đoái hoài tri ân, xúc động ôm quyền vái một cái.
Sách Ngạch Đồ vái tạ người áo trắng xong, thẳng người lên, không thấy ân công của mình đâu nữa. Quay một vòng tìm mới thấy một chiếc bóng trắng đang thấp thoáng trong đám lính Chính Bạch Kỳ đánh bọn thích khách.
Bọn thích khách sớm đã bị một chưởng trầm hùng của người áo trắng khiến cho hồn vía lên mây, giờ lại thấy người đó tác chiến với binh sĩ Chính Bạch Kỳ thì nháo nhác cả lên, người nào người nấy bước lui. Người áo trắng tiến sâu vào giữa trận, chân đạp bước tới đâu, lập tức đánh cho bọn thích khách thất điên bát đảo máu đổ đương trường tới đó.
Về phía binh sĩ Chính Bạch Kỳ thấy người áo trắng võ nghệ kinh nhân, tham gia công kích bọn huyết trích tử thì tinh thần đại chấn hẳn lên. Oán khí chồng chất suốt ngày trong lòng họ vụt bạo phát như nham thạch, như núi lửa bất chợt phun trào, trên dưới đều la hét lao vào bọn huyết trích tử. Long Khoa Đa và Mã Tề nhìn cảnh huyết vũ đao quang đó, hẳn nhiên tâm tình hả hê, cũng vội bám sát theo người áo trắng tấn công ào ạt vào bọn huyết trích tử. Thái Hành sơn nhất thời trời sầu đất thảm, máu chảy thành sông.
Người áo trắng sử cây quạt làm binh khí. Trường kiếm của một tên huyết trích tử vừa đâm ra, chàng ta thấy thế kiếm lợi hại bèn né sang bên trái, nhưng gặp một cây kiếm nữa đã đánh tới nơi. Chàng biết, nếu mà quay trở về bên phải thì sẽ bị tên huyết trích tử cầm trường kiếm chém trúng, bèn quyết định không trở về bên phải. Chàng ngã người ra phía sau bằng động tác vô cùng dẻo dai. Hai thanh kiếm của hai tên huyết trích tử vẫn theo đà đâm thẳng tới, bọn chúng giật nẩy mình nhưng không thu chiêu về kịp, nên bị hai thanh sắt bén nhọn đâm thủng bụng. Tuy nhiên hai tên huyết trích tử chưa chết ngay, cả hai gắng gượng rút đoản đao và côn nhị khúc trong ngực áo ra. Người áo trắng dùng phần nan quạt kẹp lấy lưỡi đao, xoay cổ tay một cái đoạt lấy thanh đao, ném vào đoạn dây mềm ở giữa đoản côn. Sau đó dùng tay không cầm quạt thu nắm đấm tung ra hướng bên trái một quyền, trong khi tay cầm quạt lia sang phải một nhát. Tên huyết trích tử bên trái trúng đòn quyền, tên bên phải bị đầu quạt lia ngang cổ chết ngay lập tức. Binh lính Chính Bạch Kỳ tận mắt ngó thấy võ công trác tuyệt của người áo trắng, cất tiếng reo hò như sấm động. Âm thanh hô hào đó càng làm tăng khí thế uy dũng của người áo trắng lên gấp bội.
Trong khi Sách Ngạch Đồ, Sách Ni, Long Khoa Đa và Mã Tề thở phào vì có người tiếp ứng thì gần bìa rừng, hơi thở của Tiêu Phong nặng nhọc, chàng cất giọng hỏi Hà Tử Lăng:
- Chân không gia hương vô sanh lão mẫu, cách cách biết câu chân ngôn này không? Tiêu Phong nói xong thấy Hà Tử Lăng dừng mũi đao ngay trước ngực chàng.
- Ta biết nhà ngươi thông thái – Hà Tử Lăng nói - Văn võ toàn tài nhưng đến lúc này mà còn muốn vặn ta về giáo nghĩa à? Ta biết chứ. Câu nói đó có nghĩa quê hương là chân không, cha mẹ là vô sanh, cũng chính là Vô sanh lão mẫu.
Tiêu Phong tiếp tục hít thở trong khó nhọc, chẳng cần phi đao trong tay Hà Tử Lăng đâm vào tử huyệt của chàng, chất kịch độc trong móng tay nàng cũng đủ để chàng cảm giác nửa thân trên như có trăm ngàn mũi đao thi nhau lóc da xẻ thịt chàng ra thành nhiều mảnh. Tiêu Phong gật đầu:
- Đúng rồi, tất cả chúng ta đến cuối đời đều trở về hư không. Ân oán tình cừu cũng không ngoài ba tấc đất…
Hà Tử Lăng không để Tiêu Phong nói hết, chặn ngang lời chàng:
- Ngươi nhiều lời đến vậy chung quy là không muốn ta giết ngươi.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Nếu như tánh mạng hạ quan có thể đổi lấy sự bình yên trong tâm hồn cách cách, có thể hóa giải được mối thâm thù đại hận của gia đình cách cách, hạ quan chết cũng không hối tiếc, nhưng trước khi chết hạ quan khẩn mong cách cách buông bỏ tất cả thù hận. Cách cách còn trẻ, tương lai còn dài, cách cách không nên cứ lấp đầy lòng dạ và suy nghĩ của mình bằng sự oán thù mãi, mà hãy lấp đầy trái tim mình với sự tha thứ và tiến lên phía trước.
Lời Tiêu Phong chậm rãi, dường như chất kịch độc khiến chàng đau đớn quá độ nên chỉ có thể nói chậm từng lời, hoặc chàng muốn Hà Tử Lăng nghe cho thật kỹ lời nhắn nhủ sau cùng của chàng.
- Xung đột là căn bệnh trầm trọng của nhân loại – Tiêu Phong nói thêm - Mà lòng vị tha là liều thuốc duy nhất để chữa căn bệnh đó. Vị tha một người, nghĩa là giúp bản thân mình sống thanh thản hơn. Nếu một người luôn đeo trong lòng sự tức giận và thù hằn, bị quấn theo quá khứ tiêu cực thì sẽ không thể tận hưởng được cuộc sống hiện tại. Thù hằn chỉ làm người đó trở nên lo âu trầm cảm, bi quan về cuộc sống, mà đánh mất những mối quan hệ đáng trân trọng khác.
Tiêu Phong nói tới đây chất độc trong móng tay Hà Tử Lăng xâm nhập toàn bộ các tĩnh mạch trên cơ thể chàng, chàng phải dừng lại điều hơi, sau đó tiếp tục bảo Hà Tử Lăng:
- Những gì muốn nói với cách cách hạ quan đã nói xong rồi, mời cách cách tiếp tục xuống tay.
Thật sự ra Hà Tử Lăng dừng tay từ trước khi Tiêu Phong lên tiếng hỏi nàng về câu chân ngôn, bằng chứng là sau khi Tiêu Phong nói xong, và bảo nàng tiếp tục xuống tay, bàn tay cầm phi đao của nàng run lẩy bẩy. Một cảm giác vô cùng rối loạn không ngừng dâng lên trong lòng Hà Tử Lăng, nàng vốn dĩ không muốn làm thương hại đến người đàn ông trước mặt nàng chút nào, càng không muốn giết chàng.
Hà Tử Lăng nhìn nét mặt tái xanh của Tiêu Phong, và thấy lồng ngực chàng đang cố hít vào những hơi thở ngắn, trái tim nàng thót lại, khóe mắt nàng tuông trào những giọt xót thương.
Nàng vừa rơi nước mắt vừa nhớ những năm tháng hai người còn bên nhau, gương mặt chàng rạng ngời thế nào, lồng ngực chàng ấm áp ra sao, sự nhún nhường của chàng dành cho nàng và sự bướng bỉnh của nàng đối với chàng. Bao giờ chàng cũng nuông chiều nàng hết mực, tha thứ cho nàng mọi việc. Mỗi lần nàng mắc lỗi rành rành ra đó chàng vẫn nhận vơ hết phần lỗi về mình…
Sự thật thì từ cái hôm đầu tiên hai người gặp nhau nàng đã phát hiện nàng không còn là sát thủ liên hoàn của ngày nào nữa. Sát thủ liên hoàn vốn dĩ rất ngưỡng mộ Tào Tháo, đánh giá cao Thành Cát Tư Hãn, cho rằng tranh đoạt vương quyền là việc một mất một còn, nương nhẹ với địch thù là tàn nhẫn với bản thân mình. Vả chăng, không phải chính Hoàng Thái Cực đã cố ý dồn cả nhà nàng vào chỗ chết? Cho nên, bây giờ việc nàng trả thù con cháu tên Sùng Đức đế đó là một việc vô cùng hợp lý. Nhưng, từ cái hôm gặp chàng ở ngôi chùa bỏ hoang nàng lại chống đối sứ mệnh ấy. Vì chàng, nàng đã biến thành một người khác mất rồi. Sự thay đổi này diễn ra làm cho đầu óc nàng u minh, còn đang lưỡng lự, không biết phải làm thế nào cho phải lẽ thì thời gian chảy trôi đã cải biến nàng rồi.
Hà Tử Lăng hít sâu một hơi cố giữ cán đao cho vững, buộc nàng phải nghĩ đến Ngao Bái, nàng cố kiềm nước mắt không để mình tiếp tục khóc nữa. Dù thế nào đi nữa, Ngao Bái cũng đã nuôi dưỡng nàng nên người. Tuy nàng rất muốn từ bỏ ân oán cũ nhưng tình nghĩa bấy nhiêu năm Ngao Bái kêu nàng ở chỗ này kháng thủ nàng không thể không làm theo được. Hà Tử Lăng biết rõ câu làm hòa thượng một ngày gõ chuông một ngày. Lại nữa, bấy lâu tất cả võ nghệ của nàng đều là học từ Ngao Bái. Ngọc không mài không phát sáng. Nhớ hồi còn bé Ngao Bái bỏ ra hàng giờ dạy nàng khinh công, rất tỉ mỉ và ân cần. Nếu như đời này không có Ngao Bái có lẽ nàng nhảy lên hai nấc thang cũng nhảy không qua nổi, kiếm thuật sẽ không đạt được như bây giờ vậy. Ngao Bái ngoài là thầy còn là người thân duy nhất của nàng trên đời này, ông ấy có công dưỡng dục, nên lần này nàng báo đáp ân nghĩa của ông là việc phải làm.
Nhưng Hà Tử Lăng vẫn không thể xuống tay, cứ đứng nhìn Tiêu Phong đăm đăm. Đôi tròng mắt đen láy của nàng ngân ngấn nước mặc dù nàng tự nhủ bản thân không được tiếp tục khóc, nhưng rồi hai dòng lệ vẫn không nén nổi, trào xuống mặt nàng.
Tiêu Phong nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hà Tử Lăng, vẫn xinh đẹp như thường lệ nhưng bây giờ có thêm những đường nét đau khổ và bi thương.
Tiêu Phong giơ tay lau nước mắt trên má Hà Tử Lăng. Nàng thu đao về. Lúc này trời đang về chiều, ở trong rừng tre trời tắt nắng rất nhanh, tứ bề trở nên âm u, đâu đó vang lên tiếng sói tru nghe lanh lảnh. Các nhành cây bị kiếm pháp vào đao pháp của hai người rơi trải đầy trên đất, ở trên cao những làn gió làm đám lá chạm vào nhau tạo ra tiếng xạc xào.
Ngay lúc Hà Tử Lăng hạ bàn tay trên vai Tiêu Phong xuống, thì từ phía sau một lùm cây, một người tướng tá dềnh dàng tay cầm thanh hắc đao phóng vụt ra.
Tiêu Phong còn đang cảm kích Hà Tử Lăng, đã nhấc đao ra khỏi ngực chàng, chợt nghe có tiếng gió phóng tới hai người. Dầu Hà Tử Lăng đang đứng che khuất tầm nhìn của Tiêu Phong nhưng chàng vẫn biết người đang lao về phía bọn chàng lúc bấy giờ chính là Ngao Bái.
Tiêu Phong dịch sang phải một bước thì thấy đúng là Ngao Bái đang trên đường tiến lại. Mặc dù Ngao Bái vận y phục dạ hành nhưng thanh hắc đao trên tay Ngao Bái không lẫn vào đâu được.
Tiêu Phong đã từng nghe Long Thiên Hổ kể hồi còn trẻ Ngao Bái danh chấn giang hồ, có ngoại hiệu “Hắc đao độc thủ thiếc đầu công.” Tiêu Phong chưa từng nhìn thấy thanh hắc đao của Ngao Bái bao giờ nhưng Võ Ma nói cây đao đó được rèn bằng một loại thép đặc biệt có màu đen tuyền rất tinh xảo, đao bản rộng, hai bên mép có khứa ngấn dài cách nhau khoảng một phân, lúc công thì mạnh như búa tạ, lúc thủ thì cứng chắc như thuẫn để che đỡ. Ngao Bái tìm đến Phiên tử môn thách Long Thiên Hổ tỉ đấu, chỉ trách khi đó Ngao Bái học nghệ chưa thông thạo nên đã bị Võ Ma đả bại, may mà xương cốt cứng cáp nên chưa đến nỗi mất mạng. Sau đó Ngao Bái chuyên tâm tham gia chính sự, bỏ mặc chuyện giang hồ không lo tới nữa.
Ngao Bái quả thật là một cao thủ chốn công môn, kỹ nghệ khinh công xuất đi nhanh không tưởng, chớp mắt là đến phía sau Hà Tử Lăng nói:
- Cách cách làm tốt lắm, lần này bắt cách cách phải trực tiếp đối đầu tên này thật là một chuyện không dễ dàng gì nhưng bây giờ đã có hạ quan rồi, cách cách có thể đứng sang một bên được rồi.
Ngao Bái dứt lời vung đao lên hướng vào ngực Tiêu Phong đâm ra. Nội công của Tiêu Phong bị chất độc kiềm hãm nên không thể đánh trả cũng không thể dùng khinh công chuyển mình tránh né nhát đao đi như gió cuốn. Phập một tiếng vang lên.
Ngao Bái thu đao lại, không tin vào mắt mình, phải chớp mắt vài ba lượt, sau khi biết rõ người vừa đứng chen vào giữa đỡ một nhát đao cho Tiêu Phong chính là nữ nhân duy nhất trong lòng mình, Ngao Bái mở to mắt nhìn Hà Tử Lăng, không nói được lời nào.
- Xin lỗi ngài – Hà Tử Lăng nhìn Ngao Bái nói - Năm xưa cả nhà bổn cung bị truy sát, chính ngài đã ra tay cứu ta, dạy võ công và nuôi dưỡng ta. Ta đã từng thề sẽ đền ơn cho ngài, bây giờ ta không làm theo lời đã hứa là bất nghĩa, không giết Khang Hi trả thù cho a mã chính là bất hiếu. Ta chỉ có thể lấy cái chết đền tội. Công ơn nuôi dưỡng của ngài kiếp sau ta sẽ tìm mọi cách báo đáp.
Ngao Bái vẫn còn sửng sốt khi chính tay mình đã hạ sát người con gái quan trọng nhất đời mình. Chuyện xưa hiện về trong đầu Ngao Bái, hình ảnh người con gái này, ở trong Ngao tông phủ, từ bé nàng đã cất công luyện tập võ nghệ, giờ phút nào nàng cũng chỉ nói với gã chuyện báo thù và báo ơn. Lúc bắt đầu tập võ, nàng biết bản thân nàng không có thể lực nhưng vẫn bảo với gã rằng nàng sẽ cố gắng hết mình, nước chảy rồi có ngày cũng sẽ thành sông thôi, nàng đã nói như thế và sau đó nàng dốc hết toàn lực luyện tập những bài căn bản về tăng cường thể lực. Nhưng từ khi gặp người đàn ông mà nàng vừa đỡ một đao cho đó nàng lại tỏ vẻ không muốn báo thù rửa hận gì nữa.
Hà Tử Lăng nói với Ngao Bái rồi không còn đủ sức đứng vững nữa, ngã lảo đảo ra phía sau. Tiêu Phong đưa tay đỡ lấy thân hình mềm oặt của Hà Tử Lăng. Máu từ ngực Hà Tử Lăng trào ra, tuông xuống y phục màu trắng của nàng ào ào như một dòng suối đang tuông chảy, cũng nhuộm hồng luôn cả trang phục của Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng không tin vào những gì đang xảy ra trước mặt chàng. Vừa nãy khi Hà Tử Lăng chen vào giữa đỡ một đao cho chàng, trái tim chàng như rụng xuống đất, hai chân chàng hầu như cũng muốn gục ngã theo trái tim chàng rơi xuống đất.
- Cách cách…
Mất đến năm phút, Ngao Bái mới thức tỉnh, thốt lên hai tiếng gọi Hà Tử Lăng rồi dùng ánh mắt hằn học, dời lên Tiêu Phong quát nói:
- Cũng tại do ngươi! Chính vì ngươi mà Đông Nga cách cách không thể hiếu nghĩa lưỡng toàn được! Nhà ngươi nhất định phải chết theo cô ấy!
Ngao Bái nói rồi vung đao chém ngang cổ Tiêu Phong một nhát. Thế đao đi rất nhanh, kình lực cực mạnh.
(còn tiếp)
Sách Ngạch Đồ đoạt được thanh kiếm từ tay một tên huyết trích tử, hạ được tên huyết trích tử đó thì chợt nghe luồng gió thổi đến sau gáy, thính giác báo cho Sách Ngạch Đồ hay rằng sau lưng chàng đang có mấy món lợi khí thần tốc đâm tới từ một góc độ rất khó ứng phó.
Ở cách đó không xa, trên ngọn đồi xuất hiện một trang nam tử mặc y phục trắng, tay phe phẩy cây quạt cũng màu trắng, trên đầu chàng ta đội chiếc nón rơm, sùm sụp che nửa khuôn mặt. Bạch y nam nhân đứng trên cao quan sát chiến cuộc, thấy rừng núi nơi nơi khói lửa dày đặc, khắp bãi chiến trường đâu đâu cũng là khói đen cuồn cuộn quện lẫn cây rừng. Chàng vừa quan sát cục trường hỗn loạn vừa tự nhủ với thế hợp vây biến thành hỗn chiến này, quân lính Chính Bạch Kỳ sẽ khó mà phát huy chiến thuật lấy đông đánh ít được.
Đúng lúc đó ánh mắt người áo trắng bắt gặp Sách Ngạch Đồ thân lâm hiểm cảnh, đang bị hai tên huyết trích tử cầm kiếm và đao tấn công dồn dập gây rối thế hợp kích. Tuy Sách Ngạch Đồ tránh được nhát kiếm thứ nhất nhưng chưa kịp mừng thì một luồng sáng trắng nữa chớp lên, một nhát đao xé gió lao tới. Sách Ngạch Đồ kinh hãi, dùng hết sức vặn người đưa kiếm ra gạt. Dẫu Sách Ngạch Đồ gạt trúng nhưng đao pháp của tên huyết trích tử cứ như có sức nặng ngàn cân đè trĩu xuống, mà Sách Ngạch Đồ đấm đá từ trưa đến giờ cũng mệt lả, lâm vào cảnh sức cùng lực kiệt đâm ra không thể nào đỡ nổi nữa.
Sách Ngạch Đồ cảm thấy hai tay chàng nặng trĩu, lại thấy tên cầm kiếm sau khi thu hồi chiêu thức thì vung kiếm đâm ra, trong lòng Sách Ngạch Đồ vừa buồn bực vừa phẫn nộ, ngửa mặt lên trời cảm thán:
- Không ngờ cả đời Sách mỗ anh hùng, uy thế vang dội, hôm nay lại mất mạng dưới tay lũ chuột này!
May cho Sách Ngạch Đồ, trong chớp nhoáng đó người áo trắng từ trên đồi bổ nhào xuống tiếp ứng cho chàng. Khi mũi kiếm chỉ còn một phân nữa là cắm vào ngực Sách Ngạch Đồ, thì bỗng tên huyết trích tử buông kiếm thét lên. Tên cầm đao cũng cảm giác bả vai đau nhói, lập tức đánh rơi cây đao xuống đất.
Hai tên huyết trích tử hoàn hồn mới hay thì ra bọn chúng bị người áo trắng dùng nan quạt quét trúng bả vai. Hai tên thích khách long mắt nhìn người áo trắng, đoạn háy mắt với nhau, lấy ra một nhúm kim châm phóng vào mặt người áo trắng.
Khoảng cách đột kích gần trong gang tấc mà kim châm lại rất nhiều, hai tên huyết trích tử cứ đinh ninh rằng kẻ địch của bọn chúng dĩ nhiên sẽ không sao né được, ắt trúng châm mù mắt phen này. Ngờ đâu người áo trắng xuất thủ nhanh như chớp, tai nghe tiếng ám khí rít lên rất gấp thì biết những mũi kim châm sắp sửa bắn vào mắt. Chàng ta biết không sao nhảy tránh kịp nữa, liền dùng tay không cầm quạt thi triển Toàn Phong Chưởng, hữu chưởng xoay một vòng liền, khuấy các mũi kim bay vút lên khỏi đầu chàng ba thước, theo vòng xoáy như cơn lốc rồi đánh trả lại hai tên huyết trích tử.
Vù!
Hai tên huyết trích tử trúng chưởng pháp khiến mặt mày xây xẩm, khí huyết nhộn nhạo. Còn chưa hoàn hồn, lại bị chính những mũi kim của bọn chúng đâm vào tứ chi, khắp cả tay chân như có những luồng khí âm xâm nhập và lan tỏa khắp nơi, mặt mày hai người xám ngoét, tự biết tính mạng khó giữ. Người áo trắng xuất chưởng xong mau chóng thu hồi công lực để không phí sức, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hai tên sát thủ loạn khí gục xuống mà chết, đoạn quét mắt ra khắp bốn phía.
Lúc này Sách Ngạch Đồ đã được Sách Ni chạy tới dìu đứng lên. Bãi chiến trường bấy giờ tình hình vẫn rất ác liệt. Sách Ngạch Đồ loạng choạng đến trước mặt người áo trắng vòng tay nói:
- Nhờ ân công rút đao tương trợ, tại hạ xin ghi tạc trong lòng. Xin hỏi quý danh? Để sau này Sách mỗ có thể tìm gặp mà báo đáp ơn nghĩa cứu mạng tại hạ.
Người áo trắng khoát tay không đáp.
Sách Ngạch Đồ thấy người áo trắng là một quân tử, không đoái hoài tri ân, xúc động ôm quyền vái một cái.
Sách Ngạch Đồ vái tạ người áo trắng xong, thẳng người lên, không thấy ân công của mình đâu nữa. Quay một vòng tìm mới thấy một chiếc bóng trắng đang thấp thoáng trong đám lính Chính Bạch Kỳ đánh bọn thích khách.
Bọn thích khách sớm đã bị một chưởng trầm hùng của người áo trắng khiến cho hồn vía lên mây, giờ lại thấy người đó tác chiến với binh sĩ Chính Bạch Kỳ thì nháo nhác cả lên, người nào người nấy bước lui. Người áo trắng tiến sâu vào giữa trận, chân đạp bước tới đâu, lập tức đánh cho bọn thích khách thất điên bát đảo máu đổ đương trường tới đó.
Về phía binh sĩ Chính Bạch Kỳ thấy người áo trắng võ nghệ kinh nhân, tham gia công kích bọn huyết trích tử thì tinh thần đại chấn hẳn lên. Oán khí chồng chất suốt ngày trong lòng họ vụt bạo phát như nham thạch, như núi lửa bất chợt phun trào, trên dưới đều la hét lao vào bọn huyết trích tử. Long Khoa Đa và Mã Tề nhìn cảnh huyết vũ đao quang đó, hẳn nhiên tâm tình hả hê, cũng vội bám sát theo người áo trắng tấn công ào ạt vào bọn huyết trích tử. Thái Hành sơn nhất thời trời sầu đất thảm, máu chảy thành sông.
Người áo trắng sử cây quạt làm binh khí. Trường kiếm của một tên huyết trích tử vừa đâm ra, chàng ta thấy thế kiếm lợi hại bèn né sang bên trái, nhưng gặp một cây kiếm nữa đã đánh tới nơi. Chàng biết, nếu mà quay trở về bên phải thì sẽ bị tên huyết trích tử cầm trường kiếm chém trúng, bèn quyết định không trở về bên phải. Chàng ngã người ra phía sau bằng động tác vô cùng dẻo dai. Hai thanh kiếm của hai tên huyết trích tử vẫn theo đà đâm thẳng tới, bọn chúng giật nẩy mình nhưng không thu chiêu về kịp, nên bị hai thanh sắt bén nhọn đâm thủng bụng. Tuy nhiên hai tên huyết trích tử chưa chết ngay, cả hai gắng gượng rút đoản đao và côn nhị khúc trong ngực áo ra. Người áo trắng dùng phần nan quạt kẹp lấy lưỡi đao, xoay cổ tay một cái đoạt lấy thanh đao, ném vào đoạn dây mềm ở giữa đoản côn. Sau đó dùng tay không cầm quạt thu nắm đấm tung ra hướng bên trái một quyền, trong khi tay cầm quạt lia sang phải một nhát. Tên huyết trích tử bên trái trúng đòn quyền, tên bên phải bị đầu quạt lia ngang cổ chết ngay lập tức. Binh lính Chính Bạch Kỳ tận mắt ngó thấy võ công trác tuyệt của người áo trắng, cất tiếng reo hò như sấm động. Âm thanh hô hào đó càng làm tăng khí thế uy dũng của người áo trắng lên gấp bội.
Trong khi Sách Ngạch Đồ, Sách Ni, Long Khoa Đa và Mã Tề thở phào vì có người tiếp ứng thì gần bìa rừng, hơi thở của Tiêu Phong nặng nhọc, chàng cất giọng hỏi Hà Tử Lăng:
- Chân không gia hương vô sanh lão mẫu, cách cách biết câu chân ngôn này không? Tiêu Phong nói xong thấy Hà Tử Lăng dừng mũi đao ngay trước ngực chàng.
- Ta biết nhà ngươi thông thái – Hà Tử Lăng nói - Văn võ toàn tài nhưng đến lúc này mà còn muốn vặn ta về giáo nghĩa à? Ta biết chứ. Câu nói đó có nghĩa quê hương là chân không, cha mẹ là vô sanh, cũng chính là Vô sanh lão mẫu.
Tiêu Phong tiếp tục hít thở trong khó nhọc, chẳng cần phi đao trong tay Hà Tử Lăng đâm vào tử huyệt của chàng, chất kịch độc trong móng tay nàng cũng đủ để chàng cảm giác nửa thân trên như có trăm ngàn mũi đao thi nhau lóc da xẻ thịt chàng ra thành nhiều mảnh. Tiêu Phong gật đầu:
- Đúng rồi, tất cả chúng ta đến cuối đời đều trở về hư không. Ân oán tình cừu cũng không ngoài ba tấc đất…
Hà Tử Lăng không để Tiêu Phong nói hết, chặn ngang lời chàng:
- Ngươi nhiều lời đến vậy chung quy là không muốn ta giết ngươi.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Nếu như tánh mạng hạ quan có thể đổi lấy sự bình yên trong tâm hồn cách cách, có thể hóa giải được mối thâm thù đại hận của gia đình cách cách, hạ quan chết cũng không hối tiếc, nhưng trước khi chết hạ quan khẩn mong cách cách buông bỏ tất cả thù hận. Cách cách còn trẻ, tương lai còn dài, cách cách không nên cứ lấp đầy lòng dạ và suy nghĩ của mình bằng sự oán thù mãi, mà hãy lấp đầy trái tim mình với sự tha thứ và tiến lên phía trước.
Lời Tiêu Phong chậm rãi, dường như chất kịch độc khiến chàng đau đớn quá độ nên chỉ có thể nói chậm từng lời, hoặc chàng muốn Hà Tử Lăng nghe cho thật kỹ lời nhắn nhủ sau cùng của chàng.
- Xung đột là căn bệnh trầm trọng của nhân loại – Tiêu Phong nói thêm - Mà lòng vị tha là liều thuốc duy nhất để chữa căn bệnh đó. Vị tha một người, nghĩa là giúp bản thân mình sống thanh thản hơn. Nếu một người luôn đeo trong lòng sự tức giận và thù hằn, bị quấn theo quá khứ tiêu cực thì sẽ không thể tận hưởng được cuộc sống hiện tại. Thù hằn chỉ làm người đó trở nên lo âu trầm cảm, bi quan về cuộc sống, mà đánh mất những mối quan hệ đáng trân trọng khác.
Tiêu Phong nói tới đây chất độc trong móng tay Hà Tử Lăng xâm nhập toàn bộ các tĩnh mạch trên cơ thể chàng, chàng phải dừng lại điều hơi, sau đó tiếp tục bảo Hà Tử Lăng:
- Những gì muốn nói với cách cách hạ quan đã nói xong rồi, mời cách cách tiếp tục xuống tay.
Thật sự ra Hà Tử Lăng dừng tay từ trước khi Tiêu Phong lên tiếng hỏi nàng về câu chân ngôn, bằng chứng là sau khi Tiêu Phong nói xong, và bảo nàng tiếp tục xuống tay, bàn tay cầm phi đao của nàng run lẩy bẩy. Một cảm giác vô cùng rối loạn không ngừng dâng lên trong lòng Hà Tử Lăng, nàng vốn dĩ không muốn làm thương hại đến người đàn ông trước mặt nàng chút nào, càng không muốn giết chàng.
Hà Tử Lăng nhìn nét mặt tái xanh của Tiêu Phong, và thấy lồng ngực chàng đang cố hít vào những hơi thở ngắn, trái tim nàng thót lại, khóe mắt nàng tuông trào những giọt xót thương.
Nàng vừa rơi nước mắt vừa nhớ những năm tháng hai người còn bên nhau, gương mặt chàng rạng ngời thế nào, lồng ngực chàng ấm áp ra sao, sự nhún nhường của chàng dành cho nàng và sự bướng bỉnh của nàng đối với chàng. Bao giờ chàng cũng nuông chiều nàng hết mực, tha thứ cho nàng mọi việc. Mỗi lần nàng mắc lỗi rành rành ra đó chàng vẫn nhận vơ hết phần lỗi về mình…
Sự thật thì từ cái hôm đầu tiên hai người gặp nhau nàng đã phát hiện nàng không còn là sát thủ liên hoàn của ngày nào nữa. Sát thủ liên hoàn vốn dĩ rất ngưỡng mộ Tào Tháo, đánh giá cao Thành Cát Tư Hãn, cho rằng tranh đoạt vương quyền là việc một mất một còn, nương nhẹ với địch thù là tàn nhẫn với bản thân mình. Vả chăng, không phải chính Hoàng Thái Cực đã cố ý dồn cả nhà nàng vào chỗ chết? Cho nên, bây giờ việc nàng trả thù con cháu tên Sùng Đức đế đó là một việc vô cùng hợp lý. Nhưng, từ cái hôm gặp chàng ở ngôi chùa bỏ hoang nàng lại chống đối sứ mệnh ấy. Vì chàng, nàng đã biến thành một người khác mất rồi. Sự thay đổi này diễn ra làm cho đầu óc nàng u minh, còn đang lưỡng lự, không biết phải làm thế nào cho phải lẽ thì thời gian chảy trôi đã cải biến nàng rồi.
Hà Tử Lăng hít sâu một hơi cố giữ cán đao cho vững, buộc nàng phải nghĩ đến Ngao Bái, nàng cố kiềm nước mắt không để mình tiếp tục khóc nữa. Dù thế nào đi nữa, Ngao Bái cũng đã nuôi dưỡng nàng nên người. Tuy nàng rất muốn từ bỏ ân oán cũ nhưng tình nghĩa bấy nhiêu năm Ngao Bái kêu nàng ở chỗ này kháng thủ nàng không thể không làm theo được. Hà Tử Lăng biết rõ câu làm hòa thượng một ngày gõ chuông một ngày. Lại nữa, bấy lâu tất cả võ nghệ của nàng đều là học từ Ngao Bái. Ngọc không mài không phát sáng. Nhớ hồi còn bé Ngao Bái bỏ ra hàng giờ dạy nàng khinh công, rất tỉ mỉ và ân cần. Nếu như đời này không có Ngao Bái có lẽ nàng nhảy lên hai nấc thang cũng nhảy không qua nổi, kiếm thuật sẽ không đạt được như bây giờ vậy. Ngao Bái ngoài là thầy còn là người thân duy nhất của nàng trên đời này, ông ấy có công dưỡng dục, nên lần này nàng báo đáp ân nghĩa của ông là việc phải làm.
Nhưng Hà Tử Lăng vẫn không thể xuống tay, cứ đứng nhìn Tiêu Phong đăm đăm. Đôi tròng mắt đen láy của nàng ngân ngấn nước mặc dù nàng tự nhủ bản thân không được tiếp tục khóc, nhưng rồi hai dòng lệ vẫn không nén nổi, trào xuống mặt nàng.
Tiêu Phong nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hà Tử Lăng, vẫn xinh đẹp như thường lệ nhưng bây giờ có thêm những đường nét đau khổ và bi thương.
Tiêu Phong giơ tay lau nước mắt trên má Hà Tử Lăng. Nàng thu đao về. Lúc này trời đang về chiều, ở trong rừng tre trời tắt nắng rất nhanh, tứ bề trở nên âm u, đâu đó vang lên tiếng sói tru nghe lanh lảnh. Các nhành cây bị kiếm pháp vào đao pháp của hai người rơi trải đầy trên đất, ở trên cao những làn gió làm đám lá chạm vào nhau tạo ra tiếng xạc xào.
Ngay lúc Hà Tử Lăng hạ bàn tay trên vai Tiêu Phong xuống, thì từ phía sau một lùm cây, một người tướng tá dềnh dàng tay cầm thanh hắc đao phóng vụt ra.
Tiêu Phong còn đang cảm kích Hà Tử Lăng, đã nhấc đao ra khỏi ngực chàng, chợt nghe có tiếng gió phóng tới hai người. Dầu Hà Tử Lăng đang đứng che khuất tầm nhìn của Tiêu Phong nhưng chàng vẫn biết người đang lao về phía bọn chàng lúc bấy giờ chính là Ngao Bái.
Tiêu Phong dịch sang phải một bước thì thấy đúng là Ngao Bái đang trên đường tiến lại. Mặc dù Ngao Bái vận y phục dạ hành nhưng thanh hắc đao trên tay Ngao Bái không lẫn vào đâu được.
Tiêu Phong đã từng nghe Long Thiên Hổ kể hồi còn trẻ Ngao Bái danh chấn giang hồ, có ngoại hiệu “Hắc đao độc thủ thiếc đầu công.” Tiêu Phong chưa từng nhìn thấy thanh hắc đao của Ngao Bái bao giờ nhưng Võ Ma nói cây đao đó được rèn bằng một loại thép đặc biệt có màu đen tuyền rất tinh xảo, đao bản rộng, hai bên mép có khứa ngấn dài cách nhau khoảng một phân, lúc công thì mạnh như búa tạ, lúc thủ thì cứng chắc như thuẫn để che đỡ. Ngao Bái tìm đến Phiên tử môn thách Long Thiên Hổ tỉ đấu, chỉ trách khi đó Ngao Bái học nghệ chưa thông thạo nên đã bị Võ Ma đả bại, may mà xương cốt cứng cáp nên chưa đến nỗi mất mạng. Sau đó Ngao Bái chuyên tâm tham gia chính sự, bỏ mặc chuyện giang hồ không lo tới nữa.
Ngao Bái quả thật là một cao thủ chốn công môn, kỹ nghệ khinh công xuất đi nhanh không tưởng, chớp mắt là đến phía sau Hà Tử Lăng nói:
- Cách cách làm tốt lắm, lần này bắt cách cách phải trực tiếp đối đầu tên này thật là một chuyện không dễ dàng gì nhưng bây giờ đã có hạ quan rồi, cách cách có thể đứng sang một bên được rồi.
Ngao Bái dứt lời vung đao lên hướng vào ngực Tiêu Phong đâm ra. Nội công của Tiêu Phong bị chất độc kiềm hãm nên không thể đánh trả cũng không thể dùng khinh công chuyển mình tránh né nhát đao đi như gió cuốn. Phập một tiếng vang lên.
Ngao Bái thu đao lại, không tin vào mắt mình, phải chớp mắt vài ba lượt, sau khi biết rõ người vừa đứng chen vào giữa đỡ một nhát đao cho Tiêu Phong chính là nữ nhân duy nhất trong lòng mình, Ngao Bái mở to mắt nhìn Hà Tử Lăng, không nói được lời nào.
- Xin lỗi ngài – Hà Tử Lăng nhìn Ngao Bái nói - Năm xưa cả nhà bổn cung bị truy sát, chính ngài đã ra tay cứu ta, dạy võ công và nuôi dưỡng ta. Ta đã từng thề sẽ đền ơn cho ngài, bây giờ ta không làm theo lời đã hứa là bất nghĩa, không giết Khang Hi trả thù cho a mã chính là bất hiếu. Ta chỉ có thể lấy cái chết đền tội. Công ơn nuôi dưỡng của ngài kiếp sau ta sẽ tìm mọi cách báo đáp.
Ngao Bái vẫn còn sửng sốt khi chính tay mình đã hạ sát người con gái quan trọng nhất đời mình. Chuyện xưa hiện về trong đầu Ngao Bái, hình ảnh người con gái này, ở trong Ngao tông phủ, từ bé nàng đã cất công luyện tập võ nghệ, giờ phút nào nàng cũng chỉ nói với gã chuyện báo thù và báo ơn. Lúc bắt đầu tập võ, nàng biết bản thân nàng không có thể lực nhưng vẫn bảo với gã rằng nàng sẽ cố gắng hết mình, nước chảy rồi có ngày cũng sẽ thành sông thôi, nàng đã nói như thế và sau đó nàng dốc hết toàn lực luyện tập những bài căn bản về tăng cường thể lực. Nhưng từ khi gặp người đàn ông mà nàng vừa đỡ một đao cho đó nàng lại tỏ vẻ không muốn báo thù rửa hận gì nữa.
Hà Tử Lăng nói với Ngao Bái rồi không còn đủ sức đứng vững nữa, ngã lảo đảo ra phía sau. Tiêu Phong đưa tay đỡ lấy thân hình mềm oặt của Hà Tử Lăng. Máu từ ngực Hà Tử Lăng trào ra, tuông xuống y phục màu trắng của nàng ào ào như một dòng suối đang tuông chảy, cũng nhuộm hồng luôn cả trang phục của Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng không tin vào những gì đang xảy ra trước mặt chàng. Vừa nãy khi Hà Tử Lăng chen vào giữa đỡ một đao cho chàng, trái tim chàng như rụng xuống đất, hai chân chàng hầu như cũng muốn gục ngã theo trái tim chàng rơi xuống đất.
- Cách cách…
Mất đến năm phút, Ngao Bái mới thức tỉnh, thốt lên hai tiếng gọi Hà Tử Lăng rồi dùng ánh mắt hằn học, dời lên Tiêu Phong quát nói:
- Cũng tại do ngươi! Chính vì ngươi mà Đông Nga cách cách không thể hiếu nghĩa lưỡng toàn được! Nhà ngươi nhất định phải chết theo cô ấy!
Ngao Bái nói rồi vung đao chém ngang cổ Tiêu Phong một nhát. Thế đao đi rất nhanh, kình lực cực mạnh.
(còn tiếp)
Danh sách chương