Trải qua bảy ngày đăng trình trong vùng sơn dã, cuối cùng Mã Tề cũng ra được quan đạo dẫn đến A Khắc Tô, chỉ cần qua khỏi ngọn đồi phía trước là tới hạ phố Khách Thập tọa lạc bên bờ Thông Lĩnh Nam. Mấy ngày vừa rồi chỉ nhìn thấy rừng sâu núi thẳm, giờ chuẩn bị đặt chân lên quan đạo người ngựa tấp nập, Mã Tề thấy như được quay trở lại với nhân gian. Bấy giờ trời dần dần sáng, ánh bình minh từng sợi chiếu xuống xua tan màn sương mù ảm đạm.
Không khó mấy để Mã Tề tìm được căn phòng trọ của Tiêu Phong và nữ thần y. Mã Tề chờ trên hành lang trước cửa phòng trọ đến giữa trưa, Tiêu Phong dẫn nữ thần y về.
- Tham kiến vương gia.
Mã Tề nói, và nhận ra trên mặt nữ thần y lộ vẻ ngạc nhiên song Tiêu Phong vẫn bình thản như không. Nữ thần y cúi chào Mã Tề, trong khi Tiêu Phong khẽ ra hiệu cho Mã Tề miễn lễ bằng cử chỉ của bàn tay.
Mã Tề thẳng người lên, khẽ nhìn chiếc giỏ đan bằng nan tre trong tay nữ thần y, bên trong chứa một bó nhang. Mã Tề lặng người trong giây lát, năm xưa, sợi chỉ đỏ lẽ ra đã buộc vào tay Tần Thiên Nhân rồi…
Tiêu Phong đưa nữ thần y vào phòng, rót trà vào chung cho nàng rồi chàng trở ra ngoài gặp Mã Tề. Nữ thần y ngồi bên bàn trà. Sự xuất hiện của người đàn ông với da mặt đen nhánh ngoài kia khiến nàng thấp thỏm không yên, hàng ria trên môi như đuôi én, dài không hơn một tấc, dáng dấp nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Nữ thần y thở dài. Mã Tề nắm giữ chức vụ tổng binh ở trong cung, từ khi Tiêu Phong rời khỏi kinh đô, Mã Tề chuyên thống lĩnh ngự lâm quân, việc gì cũng ra sức lập công nên dạo gần đây thăng quan tiến tước như diều. Nữ thần y nghĩ đến kiếm pháp của Mã Tề, cũng khá lão luyện, tuy không sánh bằng Tiêu Phong được nhưng cũng có thể gọi là cao thủ chốn công môn.
Nữ thần y nhìn chằm chằm hai cánh cửa căn phòng. Lần này, Khang Hi phái Mã Tề đi tìm Tiêu Phong, hẳn Khang Hi muốn Tiêu Phong lãnh binh đi xuống An Huy càn quét Hồng Hoa hội, nàng biết, nhất cử bủa lưới bắt trọn bộ nhóm người đã được cho là sát hại cả nhà tri huyện. Nữ thần y nhìn bó nhang trong chiếc giỏ đặt trên bàn, mười năm trước, hai vạn người mất mạng ở hồi cương, mười năm sau lại sắp sửa dấy lên một làn sóng đẫm máu khác.
Nữ thần y ngồi chờ Tiêu Phong một khắc chàng quay trở vào phòng.
Nữ thần y rời ghế, ngẩng đầu lên nhìn chàng, dùng tay bá cổ chàng, đôi mắt nàng nhìn như van xin, cầu khẩn, cả khuôn mặt nàng, toát ra một sức quyến rũ không kháng cự được. Nàng nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, êm ái, như mơ, như ru:
- Hứa với muội đi! Đừng đi Giang Nam. Chúng ta rời khỏi đây, bỏ lại tất cả! Hứa với muội, nếu như huynh yêu muội, nếu như huynh muốn có muội! Ðừng đi Giang Nam!
Tiêu Phong nhìn xuống nữ thần y, chàng có thể nhìn thấy rõ nỗi khiếp sợ của cuộc thảm sát mười năm trước hiển hiện trong mắt nàng.
Chàng không có cách gì chống cự lại những lời năn nỉ dịu dàng đó của nàng. Tiêu Phong nhìn nữ thần y chăm chăm, đôi mắt nàng càng thêm dịu dàng, càng thêm ngọt ngào, càng thêm quyến rũ, càng thêm xinh đẹp, đôi mi cong, dài của nàng hơi nhướng lên, đôi môi nàng nở một nụ cười cầu khẩn, chờ đợi, nụ cười đó gần như tội nghiệp, hạ mình, làm cho chàng cảm thấy rung động, và cũng cảm thấy đau lòng. Tiêu Phong thở ra một hơi thật dài, nhè nhẹ, không kềm lòng được, chàng cúi đầu xuống tìm đôi môi nàng, quấn quýt, đắm say:
- Muội làm cho huynh không có cách nào khác! – Chàng nói trong những nụ hôn - Huynh đầu hàng rồi!
- Thật không? Huynh nói thật không? Nữ thần y hỏi lại. Tiêu Phong gật đầu:
- Đương nhiên! Huynh yêu muội, và muốn làm muội hài lòng, vì muội là sinh mệnh của huynh!
Nữ thần y nở một nụ cười, Tiêu Phong tiếp:
- Nhưng bây giờ huynh tay trắng, muội theo huynh sẽ… thiệt thòi không ít đấy biết chưa?
- Muội không sợ thiệt thòi đâu – Nữ thần y vẫn tiếp tục mỉm cười nói – Chỉ cần cả nhà ba người chúng ta rời khỏi Trung Nguyên, đi tìm một nơi hoàng thượng không truy tìm được chúng ta, cả nhà chung sống một cuộc sống tự cấp, tự túc, cho đến hết đời.
Nữ thần y vừa nói xong, Tiêu Phong mở to mắt nhìn nàng, sâu thẳm trong lòng chàng, một niềm vui sướng ngọt ngào, chầm chậm, thật chậm, mở ra, như một đóa hoa từ tốn nở bung trong ánh bình minh.
- Muội vừa bảo sao? – Tiêu Phong nói.
Nữ thần y không trả lời, buông chàng ra, nàng đi lại ngồi trên giường với nụ cười trên môi. Tiêu Phong đi theo nàng, ngồi xuống giường cạnh nàng, và chàng với tay, nắm lấy bàn tay nàng.
- Vừa rồi muội vừa bảo sao?
Tiêu Phong tiếp tục thì thầm, vừa nói chàng vừa hôn lên khớp ngón tay nàng trước khi nhấn lòng bàn tay nàng vào tay chàng.
Nữ thần y chồm người về phía Tiêu Phong, nhẹ nhàng đặt lên môi chàng một nụ hôn, mắt hai người khóa chặt vào nhau.
- Muội nói – Nữ thần y nói chậm từng lời một - Huynh sắp sửa được gọi bằng a mã rồi đấy biết không?
Nữ thần y nói xong Tiêu Phong nhìn nàng bằng đôi mắt như muốn tan chảy tất thảy mọi thứ xung quanh. Ánh nhìn của chàng, khiến cho nữ thần y đột nhiên cảm thấy nóng, toàn thân bứt rứt, và ẩm ướt ở những chỗ thích đáng… Chỉ có chàng mới làm nàng ham muốn chỉ với một ánh nhìn.
- Huynh thích con trai hay con gái nhỉ?
Nữ thần y hỏi, cố gắng tảng lờ sự ham muốn đang dâng lên trong hạ thể.
- Trai hay gái gì huynh cũng sẽ cưng yêu nhiều như nhau.
Tiêu Phong đáp, và trong khoảnh khắc đó, chàng như bị tê liệt, cứ nhìn đăm đăm vào người con gái đẹp không cưỡng nổi trước mặt. Nữ thần y cũng đang đăm đăm nhìn lại chàng với một cảm xúc khó tả của một người sắp được gọi là mẫu thân. Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Một lát sau nữ thần y cười nói:
- Huynh làm gì nhìn muội kỹ thế?
Nữ thần y cười rất có duyên. Nàng đẹp nhất là nụ cười với những chiếc răng trắng đều và sáng như những viên ngọc.
Tiêu Phong nhìn nàng dịu dàng.
- Âm thanh này thật dễ thương.
Chàng nói, chợt, chàng kéo tay nàng, đặt nàng ngồi trong lòng chàng.
- Lỗi tại huynh.
Tiêu Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay nữ thần y.
- Tại sao huynh nói thế?
Nữ thần y khẽ nghiêng đầu ghé mắt nhìn Tiêu Phong đang ngồi sau lưng nàng, cố gắng thấu hiểu lời chàng.
- Tại huynh mà muội không thường xuyên cười khúc khích như thế.
Sâu trong đáy lòng nữ thần y hiểu được lời chàng, nàng đưa mắt nhìn bó nhang đang đặt trong chiếc giỏ tre.
- Nhưng muội đâu phải lúc nào cũng ngoác miệng ra cười hoài như vậy.
Nữ thần y nói.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Nhưng mỗi khi muội cười, đó là những khoảnh khắc tuyệt diệu và tươi đẹp mà huynh muốn lưu giữ mãi.
Tối hôm đó Tiêu Phong nằm bên cạnh nhìn nữ thần y ngủ dưới ánh nến chập chờn đặt trên chiếc tủ ở một góc trong phòng. Chàng nghĩ đến những lời đã hứa với nàng, vào buổi trưa hôm nay, và những lời đã nói với Mã Tề. Tiêu Phong khẽ đặt tay lên vai nữ thần y, vuốt ve xuống ngực nàng, rồi dừng ở chiếc eo nhỏ nhắn. Nàng vừa mới cho chàng hay một tin mừng, nhưng đứa bé này, sau này sinh ra sẽ không có cha đâu... Tiêu Phong nén tiếng thở dài. Bên ngoài bóng đêm đen đặc dài đằng đẵng. Suốt mấy canh giờ chàng nằm bên nữ thần y, lặng chìm sâu vào nỗi suy tư, đến lúc tiếng chiêng điểm sang canh tư, chàng mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi chỉnh tấm chăn lại ngay ngắn đắp ngang ngực cho nàng, rồi rời khỏi phòng.
Lại nói đến Mã Tề đứng bên cửa sổ một căn phòng trọ cách nơi nhà trọ của Tiêu Phong một dặm, nhìn hướng kinh thành. Mã Tề đứng đây cũng đã mấy canh giờ, từ khi chân trời hiện lên một chấm sao, rồi hai, ba chấm, rồi cả bầu trời sao mọc ra chi chít. Gió trong vùng núi Thiên sơn này tuy không mạnh lắm nhưng tiếng gió lại đặc biệt vang to không ngớt rú réo u u khi nó xuyên qua khu rừng rậm, khe sâu, và những tảng đá. Hiện đang là đầu thu, gió chưa phải lạnh nhưng thổi qua da người vẫn gây cảm giác tê tê sởn sởn. Ánh trăng phóng to những hình cây bóng núi hắt xuống mặt đất thành những mảnh khối lù lù lởm chởm.
Bên ngoài có tiếng chân người rồi tiếng cửa mở. Mã Tề bước lại ngưỡng cửa quỳ hành lễ, sau đó nói:
- Vương gia à, ngài thân mang tuyệt kỹ, võ nghệ phi thường, nếu ở đời ẩn dật không ai có thể cản ngài nổi...
Mã Tề chỉ nói bấy nhiêu, không nói trọn câu. Tiêu Phong im lặng, bước vào phòng, sau đó ra hiệu cho Mã Tề đứng lên. Mã Tề chậm rãi đứng lên. Tiêu Phong nhìn Mã Tề, biết Mã Tề cũng như Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu, những người tướng lãnh theo chàng lâu năm, một mực thệ trung, chuyện gì cũng nghĩ cho chàng trước tiên, nhất cử nhất động đều nghe theo mệnh lệnh của chàng.
Mã Tề chờ một chút không nghe Tiêu Phong đáp lại lời mình, nói:
- Thật sự thì từ trước cái hôm ngài đi Chiết Giang, hoàng thượng đã lập ra tất cả kế hoạch sẵn rồi, chỉ chờ ngày hôm nay mà thôi. Sách đại nhân đã nói như thế với hạ quan và cha ngài.
Tiêu Phong gật đầu, chàng biết, Sách Ngạch Đồ biết, Sách Ni cũng biết. Nhưng chàng nghĩ tới nữ thần y, và đứa bé còn chưa hình thành trọn vẹn kia, hai người xứng đáng có một cuộc sống bình thường như bao người khác. Đời này của chàng, nếu ẩn thân chốn rừng sâu núi cao, thì nàng và đứa bé ấy, cũng phải sống như chàng trong cảnh không ngừng bị quân binh truy đuổi, phải lo âu, biệt tích suốt đời. Hơn nữa, chàng là người trong giang hồ, năm xưa có thù với các đại môn phái trong võ lâm, hằng ngày lại bị người của Hồng Hoa hội truy sát, nếu hai người họ theo chàng, sẽ không bao giờ có một ngày sống bình yên được.
Tiêu Phong nghĩ đến đây gương mặt xinh đẹp nhưng có phần tiều tụy của nữ thần y hiện lên trong đầu chàng, mấy tháng nay, quả là chàng đã khiến nàng phải chịu khổ rồi. Từ lúc hai người rời khỏi An Huy đến vùng biên cương này, đều là những ngày chàng nhìn thấy nàng nơm nớp lo lắng, tuy là nàng không nói, nhưng chàng biết, e là từ xưa đến giờ nàng cũng chưa từng bị sống trong một hoàn cảnh như thế. Lúc trước còn ở kinh đô, chàng có tiền, có quyền, và thế lực, chàng có thể lo cho nàng một cuộc sống sung túc, còn bây giờ đây, chỉ còn lại tình yêu này…
Tiêu Phong ngăn tiếng thở dài nhìn Mã Tề.
- Ta không đi Giang Nam – Tiêu Phong nói - Nhưng ta phải trở về kinh thành, vì nếu không, há chẳng phải liên lụy đến Mã Đại Lôi ư?
Mã Tề nghe Tiêu Phong nhắc đến con trai của chàng lặng người ra nhìn Tiêu Phong một lúc. Tiêu Phong nói phải, ngoài chuyện con trai chàng ra, Mã Tề cũng nghĩ đến tổ tiên chàng, thân phụ chàng, danh tiếng mấy mươi đời dòng họ chàng trung liệt, trong phút chốc bị hủy hoại dưới tay chàng nếu chàng để người đàn ông này đi.
Mã Tề rơm rớm nước mắt nhìn Tiêu Phong. Từ trước tới nay, Mã Tề biết Tiêu Phong rất biết cách thuyết phục người ta, những lý do mà Tiêu Phong vừa đưa ra, không khỏi khiến Mã Tề bồi hồi. Hiện tại đúng như Tiêu Phong vừa mới nói đứa con trai duy nhất của chàng Mã Đại Lôi đang ở trong cung. Nó chỉ mới tám tuổi thôi. Hôm trước khi chàng vào cung Càn Thanh gặp Khang Hi lĩnh chỉ đi tìm Tiêu Phong, Khang Hi đã cho người mang nó vào Đông cung, nói là do mến đứa bé, muốn nó vào ở trong Đông cung để cùng với các a ca học hành, Khang Hi muốn đào tạo nó thành một nhân tài, nhưng Mã Tề vốn biết rất rõ Khang Hi muốn dùng đứa con trai chàng để uy hiếp chàng.
(còn tiếp)
Không khó mấy để Mã Tề tìm được căn phòng trọ của Tiêu Phong và nữ thần y. Mã Tề chờ trên hành lang trước cửa phòng trọ đến giữa trưa, Tiêu Phong dẫn nữ thần y về.
- Tham kiến vương gia.
Mã Tề nói, và nhận ra trên mặt nữ thần y lộ vẻ ngạc nhiên song Tiêu Phong vẫn bình thản như không. Nữ thần y cúi chào Mã Tề, trong khi Tiêu Phong khẽ ra hiệu cho Mã Tề miễn lễ bằng cử chỉ của bàn tay.
Mã Tề thẳng người lên, khẽ nhìn chiếc giỏ đan bằng nan tre trong tay nữ thần y, bên trong chứa một bó nhang. Mã Tề lặng người trong giây lát, năm xưa, sợi chỉ đỏ lẽ ra đã buộc vào tay Tần Thiên Nhân rồi…
Tiêu Phong đưa nữ thần y vào phòng, rót trà vào chung cho nàng rồi chàng trở ra ngoài gặp Mã Tề. Nữ thần y ngồi bên bàn trà. Sự xuất hiện của người đàn ông với da mặt đen nhánh ngoài kia khiến nàng thấp thỏm không yên, hàng ria trên môi như đuôi én, dài không hơn một tấc, dáng dấp nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Nữ thần y thở dài. Mã Tề nắm giữ chức vụ tổng binh ở trong cung, từ khi Tiêu Phong rời khỏi kinh đô, Mã Tề chuyên thống lĩnh ngự lâm quân, việc gì cũng ra sức lập công nên dạo gần đây thăng quan tiến tước như diều. Nữ thần y nghĩ đến kiếm pháp của Mã Tề, cũng khá lão luyện, tuy không sánh bằng Tiêu Phong được nhưng cũng có thể gọi là cao thủ chốn công môn.
Nữ thần y nhìn chằm chằm hai cánh cửa căn phòng. Lần này, Khang Hi phái Mã Tề đi tìm Tiêu Phong, hẳn Khang Hi muốn Tiêu Phong lãnh binh đi xuống An Huy càn quét Hồng Hoa hội, nàng biết, nhất cử bủa lưới bắt trọn bộ nhóm người đã được cho là sát hại cả nhà tri huyện. Nữ thần y nhìn bó nhang trong chiếc giỏ đặt trên bàn, mười năm trước, hai vạn người mất mạng ở hồi cương, mười năm sau lại sắp sửa dấy lên một làn sóng đẫm máu khác.
Nữ thần y ngồi chờ Tiêu Phong một khắc chàng quay trở vào phòng.
Nữ thần y rời ghế, ngẩng đầu lên nhìn chàng, dùng tay bá cổ chàng, đôi mắt nàng nhìn như van xin, cầu khẩn, cả khuôn mặt nàng, toát ra một sức quyến rũ không kháng cự được. Nàng nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, êm ái, như mơ, như ru:
- Hứa với muội đi! Đừng đi Giang Nam. Chúng ta rời khỏi đây, bỏ lại tất cả! Hứa với muội, nếu như huynh yêu muội, nếu như huynh muốn có muội! Ðừng đi Giang Nam!
Tiêu Phong nhìn xuống nữ thần y, chàng có thể nhìn thấy rõ nỗi khiếp sợ của cuộc thảm sát mười năm trước hiển hiện trong mắt nàng.
Chàng không có cách gì chống cự lại những lời năn nỉ dịu dàng đó của nàng. Tiêu Phong nhìn nữ thần y chăm chăm, đôi mắt nàng càng thêm dịu dàng, càng thêm ngọt ngào, càng thêm quyến rũ, càng thêm xinh đẹp, đôi mi cong, dài của nàng hơi nhướng lên, đôi môi nàng nở một nụ cười cầu khẩn, chờ đợi, nụ cười đó gần như tội nghiệp, hạ mình, làm cho chàng cảm thấy rung động, và cũng cảm thấy đau lòng. Tiêu Phong thở ra một hơi thật dài, nhè nhẹ, không kềm lòng được, chàng cúi đầu xuống tìm đôi môi nàng, quấn quýt, đắm say:
- Muội làm cho huynh không có cách nào khác! – Chàng nói trong những nụ hôn - Huynh đầu hàng rồi!
- Thật không? Huynh nói thật không? Nữ thần y hỏi lại. Tiêu Phong gật đầu:
- Đương nhiên! Huynh yêu muội, và muốn làm muội hài lòng, vì muội là sinh mệnh của huynh!
Nữ thần y nở một nụ cười, Tiêu Phong tiếp:
- Nhưng bây giờ huynh tay trắng, muội theo huynh sẽ… thiệt thòi không ít đấy biết chưa?
- Muội không sợ thiệt thòi đâu – Nữ thần y vẫn tiếp tục mỉm cười nói – Chỉ cần cả nhà ba người chúng ta rời khỏi Trung Nguyên, đi tìm một nơi hoàng thượng không truy tìm được chúng ta, cả nhà chung sống một cuộc sống tự cấp, tự túc, cho đến hết đời.
Nữ thần y vừa nói xong, Tiêu Phong mở to mắt nhìn nàng, sâu thẳm trong lòng chàng, một niềm vui sướng ngọt ngào, chầm chậm, thật chậm, mở ra, như một đóa hoa từ tốn nở bung trong ánh bình minh.
- Muội vừa bảo sao? – Tiêu Phong nói.
Nữ thần y không trả lời, buông chàng ra, nàng đi lại ngồi trên giường với nụ cười trên môi. Tiêu Phong đi theo nàng, ngồi xuống giường cạnh nàng, và chàng với tay, nắm lấy bàn tay nàng.
- Vừa rồi muội vừa bảo sao?
Tiêu Phong tiếp tục thì thầm, vừa nói chàng vừa hôn lên khớp ngón tay nàng trước khi nhấn lòng bàn tay nàng vào tay chàng.
Nữ thần y chồm người về phía Tiêu Phong, nhẹ nhàng đặt lên môi chàng một nụ hôn, mắt hai người khóa chặt vào nhau.
- Muội nói – Nữ thần y nói chậm từng lời một - Huynh sắp sửa được gọi bằng a mã rồi đấy biết không?
Nữ thần y nói xong Tiêu Phong nhìn nàng bằng đôi mắt như muốn tan chảy tất thảy mọi thứ xung quanh. Ánh nhìn của chàng, khiến cho nữ thần y đột nhiên cảm thấy nóng, toàn thân bứt rứt, và ẩm ướt ở những chỗ thích đáng… Chỉ có chàng mới làm nàng ham muốn chỉ với một ánh nhìn.
- Huynh thích con trai hay con gái nhỉ?
Nữ thần y hỏi, cố gắng tảng lờ sự ham muốn đang dâng lên trong hạ thể.
- Trai hay gái gì huynh cũng sẽ cưng yêu nhiều như nhau.
Tiêu Phong đáp, và trong khoảnh khắc đó, chàng như bị tê liệt, cứ nhìn đăm đăm vào người con gái đẹp không cưỡng nổi trước mặt. Nữ thần y cũng đang đăm đăm nhìn lại chàng với một cảm xúc khó tả của một người sắp được gọi là mẫu thân. Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Một lát sau nữ thần y cười nói:
- Huynh làm gì nhìn muội kỹ thế?
Nữ thần y cười rất có duyên. Nàng đẹp nhất là nụ cười với những chiếc răng trắng đều và sáng như những viên ngọc.
Tiêu Phong nhìn nàng dịu dàng.
- Âm thanh này thật dễ thương.
Chàng nói, chợt, chàng kéo tay nàng, đặt nàng ngồi trong lòng chàng.
- Lỗi tại huynh.
Tiêu Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai và cánh tay nữ thần y.
- Tại sao huynh nói thế?
Nữ thần y khẽ nghiêng đầu ghé mắt nhìn Tiêu Phong đang ngồi sau lưng nàng, cố gắng thấu hiểu lời chàng.
- Tại huynh mà muội không thường xuyên cười khúc khích như thế.
Sâu trong đáy lòng nữ thần y hiểu được lời chàng, nàng đưa mắt nhìn bó nhang đang đặt trong chiếc giỏ tre.
- Nhưng muội đâu phải lúc nào cũng ngoác miệng ra cười hoài như vậy.
Nữ thần y nói.
Tiêu Phong lắc đầu:
- Nhưng mỗi khi muội cười, đó là những khoảnh khắc tuyệt diệu và tươi đẹp mà huynh muốn lưu giữ mãi.
Tối hôm đó Tiêu Phong nằm bên cạnh nhìn nữ thần y ngủ dưới ánh nến chập chờn đặt trên chiếc tủ ở một góc trong phòng. Chàng nghĩ đến những lời đã hứa với nàng, vào buổi trưa hôm nay, và những lời đã nói với Mã Tề. Tiêu Phong khẽ đặt tay lên vai nữ thần y, vuốt ve xuống ngực nàng, rồi dừng ở chiếc eo nhỏ nhắn. Nàng vừa mới cho chàng hay một tin mừng, nhưng đứa bé này, sau này sinh ra sẽ không có cha đâu... Tiêu Phong nén tiếng thở dài. Bên ngoài bóng đêm đen đặc dài đằng đẵng. Suốt mấy canh giờ chàng nằm bên nữ thần y, lặng chìm sâu vào nỗi suy tư, đến lúc tiếng chiêng điểm sang canh tư, chàng mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi chỉnh tấm chăn lại ngay ngắn đắp ngang ngực cho nàng, rồi rời khỏi phòng.
Lại nói đến Mã Tề đứng bên cửa sổ một căn phòng trọ cách nơi nhà trọ của Tiêu Phong một dặm, nhìn hướng kinh thành. Mã Tề đứng đây cũng đã mấy canh giờ, từ khi chân trời hiện lên một chấm sao, rồi hai, ba chấm, rồi cả bầu trời sao mọc ra chi chít. Gió trong vùng núi Thiên sơn này tuy không mạnh lắm nhưng tiếng gió lại đặc biệt vang to không ngớt rú réo u u khi nó xuyên qua khu rừng rậm, khe sâu, và những tảng đá. Hiện đang là đầu thu, gió chưa phải lạnh nhưng thổi qua da người vẫn gây cảm giác tê tê sởn sởn. Ánh trăng phóng to những hình cây bóng núi hắt xuống mặt đất thành những mảnh khối lù lù lởm chởm.
Bên ngoài có tiếng chân người rồi tiếng cửa mở. Mã Tề bước lại ngưỡng cửa quỳ hành lễ, sau đó nói:
- Vương gia à, ngài thân mang tuyệt kỹ, võ nghệ phi thường, nếu ở đời ẩn dật không ai có thể cản ngài nổi...
Mã Tề chỉ nói bấy nhiêu, không nói trọn câu. Tiêu Phong im lặng, bước vào phòng, sau đó ra hiệu cho Mã Tề đứng lên. Mã Tề chậm rãi đứng lên. Tiêu Phong nhìn Mã Tề, biết Mã Tề cũng như Nhạc Chung Kỳ, Tô Khất, Triệu Phật Tiêu, những người tướng lãnh theo chàng lâu năm, một mực thệ trung, chuyện gì cũng nghĩ cho chàng trước tiên, nhất cử nhất động đều nghe theo mệnh lệnh của chàng.
Mã Tề chờ một chút không nghe Tiêu Phong đáp lại lời mình, nói:
- Thật sự thì từ trước cái hôm ngài đi Chiết Giang, hoàng thượng đã lập ra tất cả kế hoạch sẵn rồi, chỉ chờ ngày hôm nay mà thôi. Sách đại nhân đã nói như thế với hạ quan và cha ngài.
Tiêu Phong gật đầu, chàng biết, Sách Ngạch Đồ biết, Sách Ni cũng biết. Nhưng chàng nghĩ tới nữ thần y, và đứa bé còn chưa hình thành trọn vẹn kia, hai người xứng đáng có một cuộc sống bình thường như bao người khác. Đời này của chàng, nếu ẩn thân chốn rừng sâu núi cao, thì nàng và đứa bé ấy, cũng phải sống như chàng trong cảnh không ngừng bị quân binh truy đuổi, phải lo âu, biệt tích suốt đời. Hơn nữa, chàng là người trong giang hồ, năm xưa có thù với các đại môn phái trong võ lâm, hằng ngày lại bị người của Hồng Hoa hội truy sát, nếu hai người họ theo chàng, sẽ không bao giờ có một ngày sống bình yên được.
Tiêu Phong nghĩ đến đây gương mặt xinh đẹp nhưng có phần tiều tụy của nữ thần y hiện lên trong đầu chàng, mấy tháng nay, quả là chàng đã khiến nàng phải chịu khổ rồi. Từ lúc hai người rời khỏi An Huy đến vùng biên cương này, đều là những ngày chàng nhìn thấy nàng nơm nớp lo lắng, tuy là nàng không nói, nhưng chàng biết, e là từ xưa đến giờ nàng cũng chưa từng bị sống trong một hoàn cảnh như thế. Lúc trước còn ở kinh đô, chàng có tiền, có quyền, và thế lực, chàng có thể lo cho nàng một cuộc sống sung túc, còn bây giờ đây, chỉ còn lại tình yêu này…
Tiêu Phong ngăn tiếng thở dài nhìn Mã Tề.
- Ta không đi Giang Nam – Tiêu Phong nói - Nhưng ta phải trở về kinh thành, vì nếu không, há chẳng phải liên lụy đến Mã Đại Lôi ư?
Mã Tề nghe Tiêu Phong nhắc đến con trai của chàng lặng người ra nhìn Tiêu Phong một lúc. Tiêu Phong nói phải, ngoài chuyện con trai chàng ra, Mã Tề cũng nghĩ đến tổ tiên chàng, thân phụ chàng, danh tiếng mấy mươi đời dòng họ chàng trung liệt, trong phút chốc bị hủy hoại dưới tay chàng nếu chàng để người đàn ông này đi.
Mã Tề rơm rớm nước mắt nhìn Tiêu Phong. Từ trước tới nay, Mã Tề biết Tiêu Phong rất biết cách thuyết phục người ta, những lý do mà Tiêu Phong vừa đưa ra, không khỏi khiến Mã Tề bồi hồi. Hiện tại đúng như Tiêu Phong vừa mới nói đứa con trai duy nhất của chàng Mã Đại Lôi đang ở trong cung. Nó chỉ mới tám tuổi thôi. Hôm trước khi chàng vào cung Càn Thanh gặp Khang Hi lĩnh chỉ đi tìm Tiêu Phong, Khang Hi đã cho người mang nó vào Đông cung, nói là do mến đứa bé, muốn nó vào ở trong Đông cung để cùng với các a ca học hành, Khang Hi muốn đào tạo nó thành một nhân tài, nhưng Mã Tề vốn biết rất rõ Khang Hi muốn dùng đứa con trai chàng để uy hiếp chàng.
(còn tiếp)
Danh sách chương