Trong nước tối như mực.

Dilin chỉ có thể nhắm mắt lại, dùng sự mẫn cảm đối với thủy nguyên tố của mình để tìm ra viên đá chứa hỏa nguyên tố kia.

Trong đầu thủy nguyên tố xám đen, dầy đặc vấn vít, đừng nói là hỏa nguyên tố, ngay cả một chút khe hở cũng đều nhìn không tới.

Dilin lại một lần nữa trồi lên mặt nước để thở.

Hồ nước tuy rằng không quá sâu, nhưng cậu lặn trong nước thời gian dài như vậy, thể lực cùng ý chí đã sớm hao mòn hết rồi.

Cậu nhịn không được quay đầu nhìn lên bờ.

Chỉ mới có một lát mà sắc trời đã trở lên hoàn toàn tối tăm.

Thân ảnh Hydeine và Soso được bao phủ bởi phiến rừng rậm rạp. Cậu chỉ có thể dựa vào vị trí trong trí nhớ mà mơ hồ đoán được phương hướng của bọn họ

“Hô......”

Cậu nghe được tiếng thở sâu thật mạnh của chính mình, sau đó lại tiếp tục chìm mình vào đáy nước.

Cậu đã không còn có thể đếm được đây đã là lần thứ mấy trầm xuống đáy hồ, mỗi lần đều tràn ngập hi vọng đây sẽ là lần cuối, mỗi lần lại đều là thất vọng. Cậu có nên cảm thấy may mắn bởi chính mình từ nhỏ đã học bơi nên mới có thể kiên trì đến giờ không đây? Nếu không phải như vậy......

Dilin tưởng tượng đến dáng vẻ của Hydeine, lập tức cho ra kết luận, cho dù cậu không biết bơi thật đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ném mình xuống nước thôi.

Có lẽ, với hắn mà nói, chỉ có thiếu phương pháp sử dụng chứ không hề có gì là không thích hợp cả.

Thủy nguyên tố trong đầu đột nhiên dãn ra một chút.

Một đốm sáng chợt lóe ra rồi rất nhanh biến mất.

Cậu căng thẳng bơi lại vị trí cũ.

Đốm sáng ảm đạm trong đầu dần dần hiện ra một cách rõ ràng.

Dilin vươn tay chậm chạp lần mò ở đáy hồ, từng viên từng viên...... Thẳng đến khi nắm được viên đá đó.

“Kêu càu nhàu kêu càu nhàu......”

Khoảnh khắc mà cậu nắm được viên đá trong tay thì mọi ý chí cùng thể lực cũng đều như thủy triều rút xuống.

Chờ khi cậu phát giác không ổn, thân thể đã muốn không nghe theo ý muốn mà không khí cũng bắt đầu theo khoang mũi tán loạn thoát ra ngoài.....

Soso cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mũi chân mình.

Kỳ thật cậu nhìn cũng không rõ lắm mũi chân của mình. Nhưng hắc ám hiển nhiên là một tấm màn che chắn rất tốt, vậy nên dù trước mắt là người mà cậu luôn khiếp sợ thì cậu cũng không hề cảm thấy quá căng thẳng.

Nhưng là cái vấn đề mà hắn vừa nói ——

Nói thật, cậu cũng không cảm thấy có cái gì sẽ khắc cả. Cậu đối với ma pháp vốn cũng không có hứng thú gì quá lớn, nếu như có thể ở lại học viện thì dù là công việc sửa sang tư liệu thì cũng rất tốt rồi. Chí ít thì nơi này thanh tĩnh hơn Đủ Lan nhiều lắm, cậu lại có thể nhìn thấy Dilin hằng ngày. Nghĩ nghĩ, Soso lại vui tươi trỏ lại.

Hydeine chăm chú nhìn mặt hồ tĩnh lặng tính thời gian, bỗng biến sắc, thân thể theo một trận gió lớn lao ra giữa hồ. Hắn dương cao tay, cột lửa trong tay tựa như trường mâu cuồn cuộn đâm xuống mặt nước! Soso khiếp sợ nhìn mặt nước bốc lên, sau đó lại giống như bị ngọn lửa đẩy ra, hướng về bờ dâng lên.

Hồ nước rất nhanh ngập quá hai chân cậu, nhưng cậu lại một chút cảm giác đều không có. Hai mắt gắt gao nhìn về phía hồ nước, từ bộ dáng của Hydeine, cậu cũng đoán ra được nhất định là Dilin đã xảy ra chuyện.

Cột lửa đang quấy đảo giữa hồ đột ngột tách ra, quay tròn xung quanh Hydeine.

Bởi vì ngọn lửa quá mãnh liệt, Soso thấy không rõ đến tột cùng là đã xảy ra sự tình gì.

Cậu chỉ thấy là qua một lát sau,ngọn lửa cuồng mãnh chậm rãi tán đi.

Hydeine ôm Dilin chậm rãi bay trở về trên bờ.

“Dilin?” Soso chạy lại, lại bị Hydeine xoay người tránh đi.

“Ngươi có biết hắn vì cái gì lại bị thoát lực té xỉu không?” Hydeine lạnh lùng hỏi.

Soso cơ hồ không cần suy nghĩ mà trả lời: “Bởi vì ngài bắt cậu ấy đi nhặt viên đá.”

Hydeine không hờn giận mà bĩu môi, “Hắn có thể cự tuyệt mà.”

Soso cảm thấy được những lời này tựa hồ có điểm không thích hợp, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra có chỗ nào không thích hợp.

Hydeine thấy cậu không hé răng, thừa thắng xông lên:” Vì ngươi, hắn mới không thể cự tuyệt.”

Soso mờ mịt mà nhìn hắn.

Hydeine nói: “Hắn muốn giúp ngươi cởi bỏ phong ấn trên người.”

Soso khóe môi giật giật, nhẹ giọng nói: “Ta không sao cả mà.”

Hydeine cau mày: “Nếu ngươi vẫn cứ nhu nhược như vậy, thì hắn sẽ luôn cảm thấy việc này cùng hắn có liên quan. Đầu của ngươi tuy rằng ngốc, nhưng chung quy là vẫn không phải không có gì. Ngươi hẳn là phải hảo hảo lợi dụng cơ hội đó để tìm được tương lai của chính mình.”

Soso trong mắt càng thêm mờ mịt.

Hồ nước chậm rãi rút đi.

Hydeine đem Dilin đặt lên bờ, lấy ngón tay nhẹ nhàng bài khai miệng cậu, nghĩ nghĩ, lại đưa một ít hỏa nguyên tố vào cậu để khu trừ thủy nguyên tố.

“Khụ khụ.” Dilin bị độ ấm trong lồng ngực khiến cho tỉnh lại, mở to mắt mê mang mà nhìn Hydeine, giây lát mới nâng tay lên trao tảng đá cho hắn: “Ta tìm được rồi.”

Hydeine thu hồi hỏa nguyên tố, thản nhiên nói: “Ta sẽ tuân thủ ước định.”

Dilin yên tâm, cánh tay đang giơ cao mới chậm rãi hạ xuống.

Soso sợ hãi nhìn Hydeine, lặng lẽ tiến đến một bên Dilin, cầm lấy tay cậu khẽ khàng hỏi: “Ngươi không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Dilin mỉm cười trấn an cậu.

Hydeine nhướng mày nói: “Ngươi không biết với bộ dạng này của ngươi mà nói, vấn đề mà hắn hỏi thật sự là không có đầu óc mà câu trả lời của ngươi cũng rất là không có thành ý không?”

Soso cắn môi.

Dilin nắm lấy cánh tay Soso mà chậm rãi đứng lên, toàn thân đau nhức làm cho cậu thiếu chút nữa đã nghĩ muốn nằm xuống vĩnh viễn không đứng dậy luôn, “Chúng ta trở về đi.”

Soso buồn bực nói: “Bữa tối đã qua rồi.”

Dilin vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Thực xin lỗi.”

Soso vừa định giải thích là cậu sợ Dilin đã mệt như vậy mà còn không được ăn bữa tối, đã bị Hydeine cắt ngang nói: “Ngươi đang nuôi một con heo.”

Dilin đối với việc hắn hết lần này đến lần khác cứ nhắm vào Soso cảm thấy thực bất mãn, phản bác nói: “Ta nguyện ý.”

......

Ba người đi được một đoạn.

Hydeine đột nhiên nói: “Cho nên hắn đúng là con heo.”

Dilin: “......”

Trải qua sự kiện tai nạn lần này, phương thức dạy học kế tiếp của Hydeine cuối cùng cũng ôn hòa hơn rất nhiều, đại đa số thời điểm đều có thể ăn bữa sáng cùng bữa tối.

Dilin vẫn một mực ghi nhớ chuyện tìm ma pháp sư đã hạ phong ấn.

Hydeine liền rút ra một buổi tối, mang theo cậu cùng Soso đi đến chỗ ở của nhân viên tạp vụ trong trường.

Tuy rằng là nhân viên tạp vụ, nhưng nơi ở của bọn họ cũng không hề kém hơn so với các học viên. Dilin vừa nhìn liền có thể nhận biết, thiết kế ánh sáng của nơi này so với phòng ở trước mắt của cậu thì tốt hơn nhiều lắm. Nguyên nhân có lẽ là bởi đệ tử thì thời gian trụ lại không lâu mà bọn họ thì lại ở cả đời đi.

Hydeine vừa đến đã tào thành oanh động không nhỏ.

Hydeine đích đã đến tạo thành  nhất định đích oanh động.

Tuy rằng Dilin không rõ vì cái gì lại có cảnh tượng như vậy, nhưng sự thật chính là, từng nhà đều nhanh chóng đóng cửa lại.

Nguyên bản những người đang thực nhàn nhã tự đắc cũng lập tức trở lên khẩn trương hề hề.

Soso khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”

Hydeine khó có được hợp tác mà trả lời: “Không có gì. Ta chỉ là ngẫu nhiên sẽ tìm bọn họ đến giúp ta làm thí nghiệm.

Đã trải qua phướng phức dạy học khiến cho mình thiếu chút nữa thì trầm xác đáy hồ, Dilin nhất thời đối với hành vi của nhốm nhân viên tạp có sự đồng tình và lý giải sâu sắc.

Phía cuối lầu các là một chiếc cầu thang cũ kỹ, lúc dẫm lên tạo ra tiếng kẽo kẹt rợn người.

Dilin để cho Soso đi ở phía trước, chính mình theo sát phía sau để phòng bất trắc. Mà Hydeine thì lại trực tiếp dùng ma pháp để bay lên.

Lầu các tỏa ra một mùi thuốc kỳ lạ.

Dilin vừa lên lầu, liền nhìn thấy đủ loại bức tranh vô cùng thê thảm đặt kín bốn phía trong phòng.

Ánh đèn mỏng manh hoàn toàn không thể gia tăng tính mỹ cảm của những bức tranh, mà ngược lại càng khiến cho bọn chúng có vẻ khủng bố dữ tợn hơn.

Hydeine đứng bên cửa sổ, bên người hắn một lão nhân đang ngồi, râu trắng bóng, mũi tròn vo.

Dilin bỗng thấy không khí thực trang nghiêm, Soso giành trước kêu lên: “A, là ngài.”

Lão nhân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó quay lại nhìn Hydeine nói: “Ngươi không giống một người thích xen vào việc của người khác.”

Hydeine chỉ vào Dilin nói: “Đây là đệ tử của ta.”

“Cho nên?”

“Này không phải nhàn sự.”

“Thế hắn là đệ tử của ai vậy?” Lão nhân chỉ vào Soso.

Hydeine cơ hồ chỉ dùng mũi mà niệm ra cái tên kia: “Welfare Horizontal“

Lão nhân bĩu môi, “Đấy, ngươi cũng không nhất thiết phải đưa bọn hắn tới chỗ ta. Welfare Horizontal cũng rất rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không cơi bỏ phong ấn cho hắn.”

Hydeine nói: “Ta cùng hắn ước định là sẽ dẫn bọn hắn đến gặp ngươi, còn về phần muốn hay không cởi bỏ, đó là chuyện của ngươi cùng bọn hắn.”

Dilin nhịn không được hỏi: “Ngài có thể nói cho ta biết, vì cái gì không thể cởi bỏ phong ấn của cậu ấy không?”

Lão nhân chậm rãi quay đầu, sau đó chỉ vào một bức tranh trên tường nói: “Ngươi cảm thấy bức tranh này vẽ thế nào?”

Dilin theo tay ông chỉ nhìn lại.

Đây là một bức tranh rất khó có thể hình dung, mặt trên chỉ có màu trắng cùng  màu nâu nhợt nhạt, hơn nữa lại quện loạn thất bát tao vào cùng một chỗ, hoàn toàn không hiểu biểu đạt cái gì.

Hydeine nói: “Thiên phú vẽ tranh của ngươi cùng thiên phú ma pháp hoàn toàn tương phản.”

Lão nhân gật đầu nói: “Ta thừa nhận thiên phú ma pháp của ta kém cỏi vô cùng.”

Dilin chậm chạp nói: “Này bức họa...... Rất giống ngài.”

Ánh mắt lão nhân nhất thời sáng lên, “Ngươi nhận ra đây là bức tranh tự họa của ta?”

Hydeine cũng ngạc nhiên mà nhìn cậu.

Dilin kiên trì gật gật đầu. Cậu nhận ra chính là chiếc mũi to kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện