Rời khỏi chỗ của Ali Di, Dilin liền thấy ngứa tay, nhịn không được chạy xuống lầu tùy tiện tìm một cái cây để thử nghiệm.

Nói đến cũng kì quái, cậu với thủy nguyên tố đúng là trời sinh có cảm ứng, từ nhỏ đến lớn đều có thể mơ mơ hồ hồ cảm giác được, sau lại được lão sư hướng dẫn một chút, cái loại cảm giác này thật giống như vừa thoát khỏi mây mù, rõ ràng hiện lên trước mắt. Nhưng với ba hệ còn lại, cảm giác của cậu lại rất nhược, nhược đến cơ hồ không hề tồn tại.

Lão sư vỡ lòng của cậu cũng hiểu được điều này có chút kì quái. Người bình thường nếu đã cảm ứng được một loại nguyên tố thì đều có thể cảm ứng được loại nguyên tố khác, có thể là một loại, cũng có thể là hai, mà có khi cả bốn loại cũng không chừng. Chính là cảm giác có cường có nhược, chờ sau khi cố định tu luyện một loại rồi, những loại khác sẽ càng ngày càng mờ nhạt thẳng đến khi biến mất. Trường hợp như của cậu thật sự là hiếm thấy.

Dilin không rõ vì sao Hydeine lại cứ chấp nhất muốn cậu cảm ứng được ba loại nguyên tố kia đến vậy. Cậu cố gắng như vậy hoàn toàn xuất phát từ tâm tính hiếu thắng của thiếu niên.

Gần mười một giờ.

Đêm tối tĩnh lặng dị thường.

Hai chân Dilin có điểm run rẩy.

Lần thứ N không có thu hoạch khiến cho cậu cảm thấy uể oải. Ali Di có nói, phải tỏ ra thật ôn nhu thân thiết, cậu tự cho là mình đã muốn thật ôn nhu thân thiết lắm. Chẳng lẽ vẫn chưa đủ thân thiết sao? Dilin ngơ ngác mà nhìn cái cây.

Không biết nếu cậu mỉm cười với nó, có thể cảm ứng được mộc nguyên tố hay không đây?

Nghĩ nghĩ, cái miệng của cậu không tự chủ được hơi giương lên một chút.

Đây quả là một bức tranh quái dị đến cực điểm.

Một thiếu niên tóc nâu xinh đẹp đứng trước một thân cây lộ ra một nụ cười chân thành, thâm tình.

Tiếng bước chân thanh thúy xâm nhập vào bức tranh.

Dilin mím môi, nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.

Ningya vẻ mặt hờ hững đi về, thật giống như u linh phiêu đãng dưới ánh trăng.

” Ningya?” Dilin khinh hoán một tiếng.

Ningya nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy cùng vẻ mặt tái nhợt tới cực điểm, hắc bạch phân biệt thật rõ ràng.

Dilin bước lại, thân thiết nói: “Ngươi không sao chứ?”

Ningya ánh mắt lóe lóe, môi vô lực phun ra hai chữ, “Không sao.”

“Ngươi......”

“Ta mệt chết đi được.” Ningya tránh đi tay Dilin, cũng không quay đầu mà đi về ký túc xá.

Dilin nghĩ nghĩ, không tiếng động theo sát phía sau cậu.

Kỳ thật ở từng chỗ rẽ lên cầu thang, Ningya đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Dilin, nhưng là cậu cái gì cũng chưa nói, thật giống như trừ bỏ con đường trước mắt, cậu cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Dilin trong đầu bỗng nổi lên một loại ý niệm kỳ quái.

Nhớ rõ lúc trước khi Ningya tìm kiếm sự trợ giúp của cậu không thành, cũng là mang loại biểu tình này......

Ningya rất nhanh trở lại phòng.

Dilin cũng trở lại phòng, đem Soso đang ngủ đến không biết trời trăng gì lay tỉnh, làm cho cậu trở lại phòng mình.

“Vì cái gì?” Soso dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn cậu.

“Ningya hôm nay tâm tình không tốt.” Dilin nhìn Michel cũng đang ngẩng đầu khó hiểu nhìn mình hạ giọng nói: “Ngươi theo giúp hắn đi.”

Soso lau khóe mắt bởi buồn ngủ mà chảy nước mắt, đứng dậy xỏ giày, sau đó lo lắng nhìn Dilin: “Ta không biết phải nói gì.”

“Nói gì đều được.” Dilin vỗ vỗ vai cậu, “Đừng để hắn ở một mình là được rồi.”

Dilin nói: “Lúc ngươi về, hắn không sai biệt lắm cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Soso lúc này mới an tâm mà trở về.

Michel chờ cậu đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy dào dạt hứng thú mà quay đầu lại, “Ta vẫn luôn cảm thấy, Ningya giống như không phải đến để học tập ma pháp.”

Dilin bất động thanh sắc nói: “Vì cái gì nói như vậy?”

Michel nói: “Hắn tựa hồ luôn không ngừng kết giao bằng hữu.”

“Ta cũng thực thích kết giao bằng hữu.” Dilin hướng hắn mỉm cười nói, “Chẳng lẽ ngươi thì không?”

“Ai, kia không giống mà.” Michel kỳ quái nhìn cậu, “Vì cái gì ngươi luôn thay hắn nói chuyện?”

Dilin cúi đầu trầm mặc ba giây, mới chậm rãi nói: ” Bởi vì ta vẫn luôn cảm thấy hắn thật sự quá vất vả.”

Trong nháy mắt khi vừa nhận thức Ningya, liền cảm thấy được thiếu niên gầy yếu tái nhợt này như đang gánh trên vai một gánh nặng nào đó, ép tới hắn không tài nào thở nổi. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói, cũng rất ít biểu lộ.

Dilin nhớ tới cái đêm đi trộm bài thi đó, Khi Ningya thừa nhận nguyền rủa trên người, hai hàng lông mày trói chặt.

Ngày hôm sau, Dilin đã lại thấy Ningya trở lại với vẻ ôn hòa cố hữu, khác hẳn với đêm qua, liền yên lặng đem những lời quan tâm giấu về trong lòng, một mình ăn xong bữa sáng, hướng về rừng cây Hydeine chỉ định đi tới.

Thời tiết sáng sủa.

Trong không khí tràn hương thơm thản nhiên của hoa cỏ.

Dilin nhớ lại tình cảnh mới trước đây cùng mẫu thân ra ngoài ngoại ô vãn cảnh, liền cảm thấy trong đầu một trận buồn bã, một quả cầu lừa thật lớn lao thẳng tới mặt!

Thân thể ở trong nháy mắt sinh ra phản ứng, hướng bên phải đánh tới.

Gió nóng bên tai gào thét mà qua, làm cho cậu kinh ra một thân mồ hôi lạnh!

“Ngươi vì cái gì không đi thi vào học viện Kỵ sĩ?” Tiếng nói độc đáo của Hydeine vang lên phía trước.

Dilin giật giật chân, phát hiện tứ chi của mình cũng không hoàn toàn cứng ngắc mới chậm rãi đứng lên.

Hydeine hiển nhiên không tính toán buông tha cho cậu dễ dàng như vậy, “Ở thời điểm nguy hiểm dùng thân thủ để bảo mệnh là bản năng của kỵ sĩ.”

Dilin không kiên nhẫn hồi đáp: “Bởi vì ta tôn trọng những gì ngài dạy, quên đi thủy ma pháp từng học.”

Hydeine lành lạnh nói: “Ngươi quên, đó là bởi nó không phải là thuộc loại ma pháp của ngươi. Nếu nó là thuộc loại của cguoiw, cho dù chết cũng không thể quên được.”

Dilin nâng mắt, trong mắt lóe ra quang mang như là phỏng đoán thâm ý trong lời nói của hắn.

“Một ma pháp sư chân chính là không phải chạy theo những gì tiền nhân để lại mà là tự mình sáng tạo ra thuộc loại ma pháp phù hợp với chính mình. Nếu không thể làm được điều này, thì coi như ngươi đến St Paders học viện cũng chẳng có ý nghĩa gì. Với tài lực của gia tộc ngươi, mua một đống ma pháp quyển trục về mà dùng dần hẳn là không khó nhỉ?” Hydeine cằm thoáng giơ lên, ánh mắt cao cao nhìn xuống đầy ngạo nghễ khinh thường.

Dilin môi mân thành một đường thẳng.

Cái gọi là ma pháp quyển trục cũng tương đương như ký khế ước với nguyên tố. Dùng bảo thạch để câu thông cùng nguyên tố, dùng quyển trục bên trên có viết chú ngữ bằng nước thuốc để khởi động ma pháp. Nó có ưu điểm là chỉ cần là người có hơi chút cảm ứng với nguyên tố thì đều có thể sử dụng, khuyết điểm chính là giá cả quá xa xỉ.

“Lần sau ta sẽ chú ý.” Dilin nghe được chính mình cứng ngắc trả lời.

“Lần sau?” Trong tay Hydeine bùng lên một đóa hoa lửa.

Dilin trong lòng căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trong đầu thủy nguyên tố phiên giang đảo hải quay cuồng đứng lên. Cậu theo thói quen thiếu chút nữa liền phóng xuất lồng bảo vệ thủy nguyên tố mà lão sư đã từng dạy, nhưng quyết tâm thật lớn khiến cho cậu rất nhanh đem dục vọng đó khắc chế lại.

Sáng tạo......

Sáng tạo......

Sáng tạo......

Suy nghĩ của cậu bị hai chữ này quay đến trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào để sáng tạo thuộc tính ma pháp của mình, đến cuối cùng, trong óc cậu chỉ còn lại duy nhất một ý niệm ——

Dập tắt lửa!

Có lẽ ý niệm này trong đầu quá mức mãnh liệt.

Thủy nguyên tố đột nhiên mãnh liệt tụ lại, hướng vị trí ngưng tụ hỏa nguyên tố đánh tới!

Rầm!

Tiếng nước thật vang dội.

Dilin ngơ ngác nhìn Hydeine một thân ướt đẫm từ đầu đến chân, vẫn đang duy trì tư thế phiêu phù giữa không trung, bàn tay đưa ra đã là một khoảng trống không.

“Hy...... deine đạo sư?” Cậu gian nan mở miệng.

Toàn thân ướt sũng, Hydeine đột nhiên quỷ dị cười, “Nguyên lai đây chính là ma pháp trong cảm nhận của ngươi.”

Dilin khóe miệng cứng ngắc câu lên.

“Không hề mỹ cảm” Hydeine lạnh lùng xoay người, vẩy bọt nước, đi sâu vào trong rừng.

Dilin do dự không biết có nên đuổi theo hay không.

“Tiếp tục luyện tập mộc nguyên tố.” Thanh âm Hydeine từ xa xa truyền lại.

“Dạ!” Cậu lớn tiếng trả lời, sau đó thở một hơi thật dài.

Liên hệ với mộc nguyên tố như trước không có tiến triển

Nhưng tâm tình của Dilin thì lại rất không tồi.

Dù sao chăng nữa, có thể nhìn thấy cảnh chật vật của Hydeine cũng không phải là một việc dễ dàng. Tuy rằng cậu cảm thấy được, Hydeine là cố ý không ngăn cản, nhưng mà điều đó cũng không thể khiến cậu giảm bớt sự khoan khoái trong lòng.

Trở lại ký túc xá, cậu phát hiện Michel cùng Soso đều chưa có trở về. Cậu đành xuống lầu vừa liên hệ mộc nguyên tố vừa chờ bọn họ trở về, thẳng đến khi sắc trời đen kịt, bụng kêu càu nhàu biểu tình thật lâu, cũng chưa gặp được nửa cái bóng của đám đệ tử.

Này rất trái với lẽ thường.

Chẳng lẽ bọn họ đang tham gia hoạt động nào đó mà mình không biết?

Nếu nói một đạo sư một đệ tử có chỗ nào không tốt nhất thì chính là tin tức bế tắc. Hơn nữa đạo sư lại là cái dạng độc lai độc vãng như Hydeine thì lại càng chẳng phải nói.

Dilin thậm chí còn không biết trong tình huống này cậu phải tìm ai để hỏi thăm.

Cậu đi dạo vòng quanh trong chốc lát, quyết định đi tới chỗ Mikris xem sao, là quản lý ban sơ cấp có lẽ hắn sẽ biết đi.

Ký túc xá của đạo sư cùng đệ tử cách nhau cũng không xa.

Đi bộ tầm hai mươi phút là đến, Dilin chính là chạy chậm tới, cho nên cậu chỉ mất hơn mười phút là tới nơi.

Tòa nhà đạo sư đèn đuốc sáng trưng.

Cậu đang muốn đi lên trên, liền nhìn thấy Mikris từ trong nhà đi ra, phía sau còn có một thân ảnh gấy yếu theo sau.

Chỉ cần liếc mắt một cái Dilin liền nhận ra người kia.

Khuôn mặt tái nhợt dưới ánh trăng, cậu quả thật rất quen thuộc.

Ningya.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện