Lục quang u ám từ ánh mắt toát ra, chậm rãi lộ ra tướng mạo sẵn có của nó giấu sau bụi cỏ. Nếu không phải ngân giáp trên người nó trông thật đẹp mắt, cả bọn nhất định sẽ nghĩ nó chỉ là một con lợn rừng.
Michel hít một hơi thật sau nói: “Ta khẳng định nó không có trong sách mà đạo sư đưa cho chúng ta.”
Kevin thấp giọng nói: “Thoạt nhìn có điểm giống ngân giáp thú.”
Dilin nhìn hắn một cái, “Tên này đặt thật không tồi.”
Kevin nói: “Không, ta là nói ta từng ở trong một quyển sách thấy qua loại ma thú này, nếu ta không có nhớ lầm trong đó......”
Dilin nghe ra thanh âm của hắn có hơi hơi phát run, tâm liền trầm xuống, “Cái gì?”
“Nó là ngũ giai ma thú.”
Ngũ giai?!
Ma thú sư vì để dễ dàng phân chia ma thú, liền đem ma thú phân chia thành mười loại, tương đương với thập giai ma pháp sư, càng lên cao càng khó đối phó.
Trước khi cuộc thi sơ cấp diễn ra, Mikris từng nói qua ma thú mà bọn họ có thể gặp phải đều là nhất giai, hi hữu lắm thì có nhị giai, như thế nào mà ngay lập tức đã chạy ra một con ngũ giai ma thú? Dilin cùng những người khác liếc nhau, đều nhìn ra biểu tình khó coi trên mặt đối phương.
Ngân giáp thú đi đến khoảng cách năm sáu thước trước mặt họ, đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngân lục hiện lên một đạo quang mang thị huyết.
Dilin hô: “Bóp nát thủy tinh cầu!”
Trước cuộc thi, bọn họ mỗi người đều được phát cho một viên thủy tinh cầu, nếu trong cuộc thi gặp phải nguy hiểm hoặc là muốn bỏ cuộc thì liền bóp nát thủy tinh cầu. Nhưng việc này cũng đồng nghĩa với cuộc thi thất bại.
Cho nên đám người Kevin dù trong lúc Dilin nói đã đem thủy tinh cầu ra nắm trong tay, nhưng là cũng không có ai lập tức bóp nát.
Một khi niết đi xuống, cuộc thi lần này liền kết thúc.
Bọn họ nhìn nhau, tựa hồ đều đang chờ đối phương hành động.
Dilin không có nghĩ phức tạp như bọn họ. Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm ngân giáp thú, từ trong túi không gian chậm rãi lấy ra một thanh kiếm.
Tuy rằng cậu từ rất lâu đều đã quyết định trở thành một ma pháp sư, nhưng bởi thân phận nhi tử duy nhất của Basai Ke công tước mà không thể không theo học kiếm pháp. Trong tình huống hiện tại, so với việc dựa vào trình độ ma pháp gà mờ của bản thân còn không bằng dùng kiếm cho an toàn.
Nhìn đến thanh kiếm, ngân giáp thú như cảm nhận được sự khiêu khích, đôi mắt xanh mượt không hề nhúc nhích mà ghim thẳng vào người cậu, giống như đang nhìn con mồi.
Lòng bàn tay nắm kiếm của Dilin chậm rãi xuất ra mồ hôi. Cậu ở trong lòng tính toán thời gian nhóm đạo sư có thể chạy tới, đồng thời tính toán chính mình có thể cầm cự bao lâu.
Kevin chờ ba người nhìn thấy thủy tinh cầu trong tay đối phương như trước hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng liền cảm thấy xấu hổ.
“Có lẽ, là ta nhìn lầm rồi.” Kevin lúng ta lúng túng nói.
“Cái gì?” Dilin ngẩn ra.
Ngay tại sát na này, ngân giáp thú đã hóa thành một cơn gió bạc vọt tới trước người Dilin.
Một viên thủy cầu theo trong tay Kevin vọt qua.
Michel cùng Ali Di cũng lập tức xuất sử ma pháp, nhưng hiển nhiên ma pháp của hai người trong thời điểm này một chút tác dụng cũng không có.
Chỉ thấy ngân giáp thú gạt phăng viên thủy cầu, mặc cho nó truy theo phía sau, như trước nhắm Dilin hướng tới.
Dilin nhanh nhẹn nhảy dựng về phía sau, vung kiếm lên bổ thẳng về phía đầu ma thú.
Đinh đắc một tiếng, thanh kiếm rắn chắc chém xuống đầu ngân giáp thú.
Hai tay Dilin tê rần cơ hồ không cầm nổi chuôi kiếm. Trái lại, ngân giáp thú không chút tổn hao!
Ngân giáp thú thở phì phì, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ngực Dilin, mạnh mẽ đâm thẳng vào.
Dilin ngực bị hung hăng va chạm, văng ra liền ba bốn thước.
Kevin đám người lúc này mới choáng váng, cơ hồ đồng thời bóp nát thủy tinh cầu.
Ngân giáp thú cũng không có dừng lại, mà là chạy về phía trước hai bước, nâng lên hai chân, hướng ngực Dilin đạp xuống.
“Cẩn thận!” Michel cùng Kevin lúc này cũng bất chấp cái gì ma pháp, song song dùng thân thể lao lên.
Ngân giáp thú đối với nguy cơ phía sau hoàn toàn không thèm để ý, trong mắt nó lúc này chỉ còn thân ảnh của Dilin.
Dilin bị đâm cho đầu óc choáng váng, thấy nó nhấc chân lên không chút nghĩ ngợi liền lăn sang bên cạnh. Bởi vì ngực rất đau khiến hành động của cậu có vẻ trì trệ, cánh tay cơ hồ ngay trước khi móng guốc hạ xuống mới rút ra kịp.
Michel cùng Kevin bổ nhào vào trên người ngân giáp thú còn chưa kịp có bất cứ hành động gì đã bị nó hất văng ra.
Ngân giáp thú súy động cái đuôi, xoay người nhìn bọn họ.
Cái này, ai cũng không dám hoài nghi nó không phải ngũ giai ma thú. Lực lượng cường hãn như vậy hẳn không thể là thứ nhất giai ma thú có thể có.
Bất quá nhận thức này hiển nhiên có điểm muộn.
Trong bốn người bọn họ đã có ba người ngã xuống, còn lại Ali Di tuy rằng chưa có ngã xuống, nhưng là tình cảnh cũng không sai biệt lắm, hai chân không ngừng phát run.
Dilin hít một hơi thật sâu, tay bám vào thân cây chậm rãi đứng dậy, đau đớn trong lồng ngực thiếu chút nữa khiến cậu trước mắt tối sầm ngã xuống.
Đã nhận ra động tác của cậu, ngân giáp thú lần thứ hai nhằm cậu xông tới.
“Đáng chết.” Dilin nâng tay xoa xoa khóe miệng. Thời điểm bị tông lúc nãy cậu cắn phải môi.
Kevin cùng Michel nghi hoặc hướng Dilin nhìn lại. Nghĩ đến chỉ vì tư tâm mới nãy của bản thân mà hiện giờ mọi người phải lâm vào nguy hiểm trên mặt hai người đều có điểm ngượng ngùng.
“Ta sẽ dẫn nó chạy về hướng đông.” Dilin cực nhanh nói xong câu đó, cắn răng một cái xoay người chạy đi.
Ngân giáp thú gằn giọng một tiếng, thế nhưng thật sự đuổi theo.
Kevin cùng Michel đồng thời nghĩ muốn đứng lên, nhưng rất nhanh lại ngã trở về.
Lấy tố chất thân thể mà nói, bọn họ thật sự mảnh mai so với Dilin nhiều lắm.
Ali Di lúc này mới lặng lẽ đi lên nói: “hướng mà cậu ta chạy đi, không phải là hướng bắc sao?”
Michel, Kevin: “......”
Kịch liệt chạy trốn làm cho trước mắt Dilin từng trận biến đen. Cậu không rõ bản thân có thể chạy bao lâu, trên thực tế, sau khi chứng kiến tốc độ của ngân giáp thú, nghĩ đến chính mình có thể dẫn dắt nó rời đi đúng là một ý tưởng khờ dại.Nhưng là trong tính hướng vừa rồi, cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Trời biết ngân giáp thú có phải loài ăn thịt hay không.
Xuất phát từ hứng thú của ngân giáp thú với mình, hi sinh bản thân để bảo trụ mấy người kia chính là biện pháp tốt nhất. Ít nhất còn có thể lưu lại một đường sinh cơ.
Ngay tại thời điểm cậu cảm thấy thể lực của mình đã đạt tới cực hạn, muốn buông tha cho chính mình thì thủy nguyên tố trong đầu bỗng trở lên rõ ràng tới cực điểm. Cái loại dục vọng bản năng muốn chạy trốn nhanh hơn này dường như đã thúc dục thủy nguyên tố, khiến cho chúng nó nhanh chóng tập hợn lại quanh thân thể cậu, hơn nữa......
Còn làm cho cậu bay lên?
Cậu khó tin mở to hai mắt, xác định bản thân quả thực đang bay lên.
Không, chính xác mà nói, là bay về phía trước.
Dần dần, cậu cảm thấy màu đen dàn lui đi trong mắt, cây cối vùn vụt trôi lại phía sau, bên tai đều là tiếng gió ào ạt.
Không biết qua bao lâu, trước ngực dâng lên một trân ghê tởm, có loại cảm giác muốn ói. Cậu vội vàng nghĩ phải dừng lại, quả nhiên, thủy nguyên tố liền chậm rãi biến mất, cậu rốt cuộc hạ xuống mặt đất.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, việc đầu tiên Dilin làm là quay đầu ra sau kiểm tra.
Sau khi xác định đầu ngân giáp thú không biết từ nơi nào toát ra kia đã bị bỏ lại, cậu mới chậm rãi an tâm, dựa vào đại thụ bên cạnh ngồi xuống chậm rãi cởi bỏ nút áo trước ngực.
Mấy vết đỏ ửng rất nhanh sẽ biến thanh bầm tím, nhưng khiến cậu lo lắng nhất vẫn là nội thương, không biết vừa rồi va chạm có làm bị thương đến xương cốt hay không. Cậu sờ soạng một hồi, xác định không có gãy xương mới dừng lại, từ trong túi không gian lấy ra thủy tinh cầu.
Tuy rằng trước khi dẫn dắt ngân giáp thú rời đi cậu đã nói cho Michel bọn họ biết phương hướng, nhưng để bảo hiểm....., vẫn là bóp nát thủy tinh cầu sẽ tốt hơn, như vậy bọn họ có thể dễ dàng tìm ra vị trí của cậu.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngón tay dùng sức thì cậu lại dừng lại.
Bất kể là nhìn dưới góc độ nào, cuộc thi sơ cấp trước mắt đã muốn thoát ky nội dung ban đầu, bóp nát thủy tinh cầu chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là Dilin lại có chút hoang mang. Những điều này liệu có thể là một loại thử thách mà Hydeine đặt ra không? Nếu hắn đã có thể đưa ra điều kiện vô lý là tìm được nguyên tố tinh linh trong vòng ba năm, như vậy tìm đến một con ngũ giai ma thú cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Có lẽ, hắn đang ở một địa phương nào đó chờ cậu nhận thua cầu cứu?
Dilin cúi đầu nhìn viên thủy tinh cầu trong tay, lý trí cùng tình cảm yên lặng đấu tranh.
Đấu tranh hồi lâu. Cậu quyết định đem nó thu trở về, ngược lại lấy ra vài miếng thịt khô để ăn.
Dù sao đã cho rơi được ngân giáp thú, việc cậu phải làm lúc này chính là đem nhiệm vụ còn lại hoàn thành. Chỉ cần nghĩ đến biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Hydeine, nhiệt huyết trong cậu sẽ trở lên sôi trào, đau đớn trước ngực cũng giảm bớt rất nhiều.
Cậu ăn xong thịt khô, thoả thuê mãn nguyện mà đứng lên, sau đó...... Ngây người.
Không xong.
Vừa rồi cậu là chạy hướng nào vậy?
Lạc đường trong rừng rậm cùng trong sa mạc cũng tương tự nhau, đều là một chuyện vô cùng đáng sợ. Bởi vì đi tới đi lui đều phát hiện hoàn cảnh bốn phía giống hệt nhau. Nếu như có ưu điểm gì thì chính là thời tiết trong rừng rậm cũng không tệ lắm, trước khi mặt trời xuống núi còn có ánh sáng sung túc. Còn về khuyết điểm thì chính là tùy thời đều có thể toát ra một con cao giai ma thú mà cậu chưa từng biết tới.
Bất quá, người ta có đôi khi cũng không thể lạc quan một cách mù quáng.
Mấy giờ sau, Dilin phát hiện đã bắt đầu xuống núi, rừng rậm bốn phía càng ngày càng âm u, mà trước mắt lại xuất hiện một thứ.
Một đôi mắt đỏ đậm như máu.
Michel hít một hơi thật sau nói: “Ta khẳng định nó không có trong sách mà đạo sư đưa cho chúng ta.”
Kevin thấp giọng nói: “Thoạt nhìn có điểm giống ngân giáp thú.”
Dilin nhìn hắn một cái, “Tên này đặt thật không tồi.”
Kevin nói: “Không, ta là nói ta từng ở trong một quyển sách thấy qua loại ma thú này, nếu ta không có nhớ lầm trong đó......”
Dilin nghe ra thanh âm của hắn có hơi hơi phát run, tâm liền trầm xuống, “Cái gì?”
“Nó là ngũ giai ma thú.”
Ngũ giai?!
Ma thú sư vì để dễ dàng phân chia ma thú, liền đem ma thú phân chia thành mười loại, tương đương với thập giai ma pháp sư, càng lên cao càng khó đối phó.
Trước khi cuộc thi sơ cấp diễn ra, Mikris từng nói qua ma thú mà bọn họ có thể gặp phải đều là nhất giai, hi hữu lắm thì có nhị giai, như thế nào mà ngay lập tức đã chạy ra một con ngũ giai ma thú? Dilin cùng những người khác liếc nhau, đều nhìn ra biểu tình khó coi trên mặt đối phương.
Ngân giáp thú đi đến khoảng cách năm sáu thước trước mặt họ, đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngân lục hiện lên một đạo quang mang thị huyết.
Dilin hô: “Bóp nát thủy tinh cầu!”
Trước cuộc thi, bọn họ mỗi người đều được phát cho một viên thủy tinh cầu, nếu trong cuộc thi gặp phải nguy hiểm hoặc là muốn bỏ cuộc thì liền bóp nát thủy tinh cầu. Nhưng việc này cũng đồng nghĩa với cuộc thi thất bại.
Cho nên đám người Kevin dù trong lúc Dilin nói đã đem thủy tinh cầu ra nắm trong tay, nhưng là cũng không có ai lập tức bóp nát.
Một khi niết đi xuống, cuộc thi lần này liền kết thúc.
Bọn họ nhìn nhau, tựa hồ đều đang chờ đối phương hành động.
Dilin không có nghĩ phức tạp như bọn họ. Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm ngân giáp thú, từ trong túi không gian chậm rãi lấy ra một thanh kiếm.
Tuy rằng cậu từ rất lâu đều đã quyết định trở thành một ma pháp sư, nhưng bởi thân phận nhi tử duy nhất của Basai Ke công tước mà không thể không theo học kiếm pháp. Trong tình huống hiện tại, so với việc dựa vào trình độ ma pháp gà mờ của bản thân còn không bằng dùng kiếm cho an toàn.
Nhìn đến thanh kiếm, ngân giáp thú như cảm nhận được sự khiêu khích, đôi mắt xanh mượt không hề nhúc nhích mà ghim thẳng vào người cậu, giống như đang nhìn con mồi.
Lòng bàn tay nắm kiếm của Dilin chậm rãi xuất ra mồ hôi. Cậu ở trong lòng tính toán thời gian nhóm đạo sư có thể chạy tới, đồng thời tính toán chính mình có thể cầm cự bao lâu.
Kevin chờ ba người nhìn thấy thủy tinh cầu trong tay đối phương như trước hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng liền cảm thấy xấu hổ.
“Có lẽ, là ta nhìn lầm rồi.” Kevin lúng ta lúng túng nói.
“Cái gì?” Dilin ngẩn ra.
Ngay tại sát na này, ngân giáp thú đã hóa thành một cơn gió bạc vọt tới trước người Dilin.
Một viên thủy cầu theo trong tay Kevin vọt qua.
Michel cùng Ali Di cũng lập tức xuất sử ma pháp, nhưng hiển nhiên ma pháp của hai người trong thời điểm này một chút tác dụng cũng không có.
Chỉ thấy ngân giáp thú gạt phăng viên thủy cầu, mặc cho nó truy theo phía sau, như trước nhắm Dilin hướng tới.
Dilin nhanh nhẹn nhảy dựng về phía sau, vung kiếm lên bổ thẳng về phía đầu ma thú.
Đinh đắc một tiếng, thanh kiếm rắn chắc chém xuống đầu ngân giáp thú.
Hai tay Dilin tê rần cơ hồ không cầm nổi chuôi kiếm. Trái lại, ngân giáp thú không chút tổn hao!
Ngân giáp thú thở phì phì, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ngực Dilin, mạnh mẽ đâm thẳng vào.
Dilin ngực bị hung hăng va chạm, văng ra liền ba bốn thước.
Kevin đám người lúc này mới choáng váng, cơ hồ đồng thời bóp nát thủy tinh cầu.
Ngân giáp thú cũng không có dừng lại, mà là chạy về phía trước hai bước, nâng lên hai chân, hướng ngực Dilin đạp xuống.
“Cẩn thận!” Michel cùng Kevin lúc này cũng bất chấp cái gì ma pháp, song song dùng thân thể lao lên.
Ngân giáp thú đối với nguy cơ phía sau hoàn toàn không thèm để ý, trong mắt nó lúc này chỉ còn thân ảnh của Dilin.
Dilin bị đâm cho đầu óc choáng váng, thấy nó nhấc chân lên không chút nghĩ ngợi liền lăn sang bên cạnh. Bởi vì ngực rất đau khiến hành động của cậu có vẻ trì trệ, cánh tay cơ hồ ngay trước khi móng guốc hạ xuống mới rút ra kịp.
Michel cùng Kevin bổ nhào vào trên người ngân giáp thú còn chưa kịp có bất cứ hành động gì đã bị nó hất văng ra.
Ngân giáp thú súy động cái đuôi, xoay người nhìn bọn họ.
Cái này, ai cũng không dám hoài nghi nó không phải ngũ giai ma thú. Lực lượng cường hãn như vậy hẳn không thể là thứ nhất giai ma thú có thể có.
Bất quá nhận thức này hiển nhiên có điểm muộn.
Trong bốn người bọn họ đã có ba người ngã xuống, còn lại Ali Di tuy rằng chưa có ngã xuống, nhưng là tình cảnh cũng không sai biệt lắm, hai chân không ngừng phát run.
Dilin hít một hơi thật sâu, tay bám vào thân cây chậm rãi đứng dậy, đau đớn trong lồng ngực thiếu chút nữa khiến cậu trước mắt tối sầm ngã xuống.
Đã nhận ra động tác của cậu, ngân giáp thú lần thứ hai nhằm cậu xông tới.
“Đáng chết.” Dilin nâng tay xoa xoa khóe miệng. Thời điểm bị tông lúc nãy cậu cắn phải môi.
Kevin cùng Michel nghi hoặc hướng Dilin nhìn lại. Nghĩ đến chỉ vì tư tâm mới nãy của bản thân mà hiện giờ mọi người phải lâm vào nguy hiểm trên mặt hai người đều có điểm ngượng ngùng.
“Ta sẽ dẫn nó chạy về hướng đông.” Dilin cực nhanh nói xong câu đó, cắn răng một cái xoay người chạy đi.
Ngân giáp thú gằn giọng một tiếng, thế nhưng thật sự đuổi theo.
Kevin cùng Michel đồng thời nghĩ muốn đứng lên, nhưng rất nhanh lại ngã trở về.
Lấy tố chất thân thể mà nói, bọn họ thật sự mảnh mai so với Dilin nhiều lắm.
Ali Di lúc này mới lặng lẽ đi lên nói: “hướng mà cậu ta chạy đi, không phải là hướng bắc sao?”
Michel, Kevin: “......”
Kịch liệt chạy trốn làm cho trước mắt Dilin từng trận biến đen. Cậu không rõ bản thân có thể chạy bao lâu, trên thực tế, sau khi chứng kiến tốc độ của ngân giáp thú, nghĩ đến chính mình có thể dẫn dắt nó rời đi đúng là một ý tưởng khờ dại.Nhưng là trong tính hướng vừa rồi, cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Trời biết ngân giáp thú có phải loài ăn thịt hay không.
Xuất phát từ hứng thú của ngân giáp thú với mình, hi sinh bản thân để bảo trụ mấy người kia chính là biện pháp tốt nhất. Ít nhất còn có thể lưu lại một đường sinh cơ.
Ngay tại thời điểm cậu cảm thấy thể lực của mình đã đạt tới cực hạn, muốn buông tha cho chính mình thì thủy nguyên tố trong đầu bỗng trở lên rõ ràng tới cực điểm. Cái loại dục vọng bản năng muốn chạy trốn nhanh hơn này dường như đã thúc dục thủy nguyên tố, khiến cho chúng nó nhanh chóng tập hợn lại quanh thân thể cậu, hơn nữa......
Còn làm cho cậu bay lên?
Cậu khó tin mở to hai mắt, xác định bản thân quả thực đang bay lên.
Không, chính xác mà nói, là bay về phía trước.
Dần dần, cậu cảm thấy màu đen dàn lui đi trong mắt, cây cối vùn vụt trôi lại phía sau, bên tai đều là tiếng gió ào ạt.
Không biết qua bao lâu, trước ngực dâng lên một trân ghê tởm, có loại cảm giác muốn ói. Cậu vội vàng nghĩ phải dừng lại, quả nhiên, thủy nguyên tố liền chậm rãi biến mất, cậu rốt cuộc hạ xuống mặt đất.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, việc đầu tiên Dilin làm là quay đầu ra sau kiểm tra.
Sau khi xác định đầu ngân giáp thú không biết từ nơi nào toát ra kia đã bị bỏ lại, cậu mới chậm rãi an tâm, dựa vào đại thụ bên cạnh ngồi xuống chậm rãi cởi bỏ nút áo trước ngực.
Mấy vết đỏ ửng rất nhanh sẽ biến thanh bầm tím, nhưng khiến cậu lo lắng nhất vẫn là nội thương, không biết vừa rồi va chạm có làm bị thương đến xương cốt hay không. Cậu sờ soạng một hồi, xác định không có gãy xương mới dừng lại, từ trong túi không gian lấy ra thủy tinh cầu.
Tuy rằng trước khi dẫn dắt ngân giáp thú rời đi cậu đã nói cho Michel bọn họ biết phương hướng, nhưng để bảo hiểm....., vẫn là bóp nát thủy tinh cầu sẽ tốt hơn, như vậy bọn họ có thể dễ dàng tìm ra vị trí của cậu.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngón tay dùng sức thì cậu lại dừng lại.
Bất kể là nhìn dưới góc độ nào, cuộc thi sơ cấp trước mắt đã muốn thoát ky nội dung ban đầu, bóp nát thủy tinh cầu chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là Dilin lại có chút hoang mang. Những điều này liệu có thể là một loại thử thách mà Hydeine đặt ra không? Nếu hắn đã có thể đưa ra điều kiện vô lý là tìm được nguyên tố tinh linh trong vòng ba năm, như vậy tìm đến một con ngũ giai ma thú cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Có lẽ, hắn đang ở một địa phương nào đó chờ cậu nhận thua cầu cứu?
Dilin cúi đầu nhìn viên thủy tinh cầu trong tay, lý trí cùng tình cảm yên lặng đấu tranh.
Đấu tranh hồi lâu. Cậu quyết định đem nó thu trở về, ngược lại lấy ra vài miếng thịt khô để ăn.
Dù sao đã cho rơi được ngân giáp thú, việc cậu phải làm lúc này chính là đem nhiệm vụ còn lại hoàn thành. Chỉ cần nghĩ đến biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Hydeine, nhiệt huyết trong cậu sẽ trở lên sôi trào, đau đớn trước ngực cũng giảm bớt rất nhiều.
Cậu ăn xong thịt khô, thoả thuê mãn nguyện mà đứng lên, sau đó...... Ngây người.
Không xong.
Vừa rồi cậu là chạy hướng nào vậy?
Lạc đường trong rừng rậm cùng trong sa mạc cũng tương tự nhau, đều là một chuyện vô cùng đáng sợ. Bởi vì đi tới đi lui đều phát hiện hoàn cảnh bốn phía giống hệt nhau. Nếu như có ưu điểm gì thì chính là thời tiết trong rừng rậm cũng không tệ lắm, trước khi mặt trời xuống núi còn có ánh sáng sung túc. Còn về khuyết điểm thì chính là tùy thời đều có thể toát ra một con cao giai ma thú mà cậu chưa từng biết tới.
Bất quá, người ta có đôi khi cũng không thể lạc quan một cách mù quáng.
Mấy giờ sau, Dilin phát hiện đã bắt đầu xuống núi, rừng rậm bốn phía càng ngày càng âm u, mà trước mắt lại xuất hiện một thứ.
Một đôi mắt đỏ đậm như máu.
Danh sách chương