Sắc trời dần hửng lên, hiện đã hơn bảy giờ sáng.

Từ thật xa, Hydeine đã nhìn thấy Dilin ở giữa hai cái cây không ngừng đi qua đi lại. Trong sắc trời xám trắng, bóng dáng cậu trở lên thật đơn bạc.

Miệng hắn khẽ nhếch lên, tùy tay ném một hỏa cấu tới.

Dilin đưa lưng về phía hắn nhưng trong đầu lại phản ánh rõ nét tình huống nguyên tố giao động ở bốn phía, lập tức sử dụng phong hệ ma pháp tránh đi.

“Ngô, không tồi.” Hydeine vỗ tay.

Dilin run run nhìn hắn.

“Ta là nói, bản lĩnh chạy chối chết của ngươi rất không sai.”

Dilin lấy lại tinh thần, vội hỏi: “Soso không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Ngoài ý muốn, Hydeine rất nhanh cho đáp án.

Hắn trả lời sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho Dilin trong lòng rất không yên, “Thật sự không có việc gì?”

Hydeine nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không lo lắng cho hắn như vậy đâu.”

Dilin nghĩ thầm: đương nhiên, ngươi lthì biết lo lắng cho ai chứ?”Hắn khi nào thì quay về ký túc xá?”

Hydeine nói: “Không biết.”

Dilin nhìn nhìn hắn, quay đầu bước đi. Nếu Hydeine không muốn nói, như vậy tiếp tục dây dưa cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu quyết định chính mình đi tìm đáp án.

“Đi nơi nào?” Hydeine lắc mình chắn trước mặt cậu.

“Ta đi hỏi đạo sư trưởng Mikris.” Dilin trầm giọng nói.

“Hắn đang ở văn phòng viện trưởng.”

Dilin nói: “Ta đây đi gặp Welfare Horizontal  đạo sư.”

” Hắn đang ở văn phòng viện trưởng.”

“...... Soso đang ở văn phòng viện trưởng?” Dilin thử thăm dò hỏi.

“Đúng vậy.”

Dilin nghĩ nghĩ, tránh khỏi hắn tiếp tục đi về phía trước.

Hydeine thân ảnh chợt lóe, lại che ở trước mặt cậu, “Này không phải đường đi tới văn phòng viện trưởng.”

“Ta đói bụng, đi căn tin.” Dilin dừng một chút, trừng mắt nhìn hắn, “Căn tin chắc không phải cũng đã chuyển đến văn phòng viện trưởng chứ?”

Hydeine nói: “Ta cũng đói bụng.”

Dilin nói: “Căng tin của đạo sư và đệ tử không ở cùng nhau.”

“Ta biết. Cho nên ta quyết định cho ngươi mở rộng tầm mắt.” Hydeine nói xong, hướng một phương đi đến.

Dilin sau khi do dự,  bất đắc dĩ theo sát  phía sau.

Lấy cá tính của Hydeine, cho dù cậu không tự nguyện đi theo thì cũng sẽ bị trói lại mang theo.

Căng tin của đạo sư cao cấp hơn căng tin đệ tử không chỉ một bậc.

Một dãy bàn gỗ lim dài thật dài được xếp trong đại sảnh. Trên bàn từng bình hoa tươi rực rỡ khoe sắc, hai bên bày thìa nĩa bạc sáng choang.

Trên trần là một ngọn đèn thủy tinh lớn. Dù đang là ban ngày đèn cũng sáng, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi khắp cả gian phòng.

Hydeine ngồi xuống chiếc bàn sát bên cửa.

Dilin nhìn nhìn hắn, ngồi xuống đối diện.

Giữa hai người là một chiếc chuông màu vàng sáng. Hydeine đưa tay lắc nhẹ hai lần.

Phút chốc, một quyển thực đơn theo gió đưa tới trước mặt Hydeine. Thực đơn hoàn toàn dùng thủy tinh trong suốt tinh mỹ tạo thành, bốn góc còn được khảm bảo thạch nhiều màu, nhìn chung thập phần trân quý.

Hydeine vươn tay, đem hỏa nguyên tố đính lên tên món ăn muốn gọi sau đó chuyển cho Dilin.

Dilin sửng sốt, hỏa nguyên tố trên thực đơn cậu vẫn có thể cảm ứng ra, cho nên rất nhanh liền hiểu được cũng thử đem thủy nguyên tố đính lên thực đơn.

Cố gắng  đại khái hơn mười phần chung.

Trên khung thủy tinh hết khô lại ướt rồi lại khô qua lại mấy lần, nhưng trừ bỏ hỏa nguyên tố Hydeine đính lên lúc trước vẫn không hề đính thêm nguyên tố khác. Thủy nguyên tố của cậu nếu không phải biến thành giọt nước thì liền tan vào trong không khí.

“Ta đã đói bụng.” Hydeine nâng má nhìn cậu.

Dilin mất mác mím môi, “Ta không đói bụng.”

Cậu vừa dứt lời, thực đơn liền sưu một tiếng bay bay về phía cuối bàn trong bóng tối.

Hydeine phi tiếu tựa tiếu nhìn đỉnh đầu uể oải của cậu, chậm rãi cầm lấy khăn ăn cài lên cổ.

Dilin nhìn khăn ăn cùng bộ đồ ăn. Lòng tự trọng bị tổn thương khiến cậu đưa đầu ép tới rất thấp, chỉ sợ nhìn thấy biểu tình của đối phương hoặc khiến đối phương nhìn tới biểu tình của mình. Sau khi bụng kêu lên một tiếng kháng nghị, Dilin đỏ mặt nhìn sang Hydeine, hi vọng hắn không nghe được tiếng lòng thất thố của cậu.

Ánh mắt của Hydeine vân luôn gắn chặt vào cậu, cho nên ánh mắt hai bên rất nhanh giao nhau.

Dilin đột nhiên đứng lên nói: “Ta đi về trước.” Cho dù bị cho là chạy trối chết cũng còn hơn là ngồi lại đây để chịu dày vò. Huống chi cậu thật sự là chạy trối chết.

Hydeine nói: “Được mời lại vô duyên vo cớ bỏ đi là...... tập tục của Sa Mạn Lý?”

Dilin môi giật giật, lại đặt mông ngồi xuống.

Thà là chịu dày vò còn hơn là tổn hại đến danh dự của Sa Mạn Lý, so với điều đó, một chút dày vò liền không đáng nhắc đến.

Mấy con chén đĩa đột nhiên bay đến.

Dilin chớp mắt liền nhìn thấy chúng dừng ở trước mặt mình.

Cậu nhìn nhìn chén đĩa trước mặt mình, lại nhìn nhìn chén đĩa trước mặt Hydeine, trên mặt khó nén nổi khinh ngạc.

Hydeine cầm lấy dao nĩa, cũng không thèm nhìn cậu mà bắt đầu hạ đao, “Ta mời ngươi ăn cơm, đồ ăn đương nhiên là dop ta quyết định.”

Dilin đáy lòng nổi lên một tia cảm động, cúi đầu xuống lẳng lặng cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn.

Hydeine ăn xong trước, sau đó không nói lời nào liền đứng dậy bỏ đi.

Dilin nguyên bản muốn cám ơn hắn, nhưng là khi cậu đi ra thì đã không thấy thân ảnh của đối phương nữa rồi. Cậu đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu sau liền quyết định trước tiên quay về ký túc xá.

Soso nếu đang ở trong văn phòng viện trưởng vậy nhất định là có nguyên nhân của nó. Liên tưởng tới trận hỏa hoạn lúc đêm khuya trong rừng Mộng yểm đang được bàn tán ngất trời kia, cậu ẩn ẩn cảm thấy sự việc này dường như có quan hệ tới phong ấn của Soso.

Huống hồ Ciro còn bị thương nghiêm trọng như vậy..... Chẳng lẽ là Ciro muốn gây bất lợi cho Soso, cho nên Soso ở thời khắc nguy cấp đã phá vỡ phong ấn ư? Dilin cảm thấy được đầu có điểm đau.

Tuy rằng cậu rất không thích Ciro, nhưng không thích thì không thích, ảnh hưởng của Ciro với thế cục cả đại lục này rất không đơn giản. Cậu nhớ rõ phụ thân từng nói qua, thế lực trong hoàng thất Ciro rất rắc rối phức tạp, hoàng đế Khảm Đinh đế quốc nguyên bản có mười ba người còn trai nhưng hiện giờ chỉ có ba người sống sot, từ đó có thể thấy được sự tranh đấu kịch liệt trong đó. Mà đương nhiệm hoàng thái tử của Khẩm đinh thân thể không tốt, nói cách khác, Ciro mới chính là người kế thừa đế quốc. Bởi vậy, nếu thương thế của hắn thật sự là do Soso tạo thành, mặc kệ ai đúng ai sai, đều có thể gây ra một hồi rung chuyển mới trên Mộng đại lục.

Cậu càng nghĩ càng bất an, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay tới bên ngoài văn phòng viện trưởng để biết kết quả.

“Dilin!” Kevin nghênh diện chạy tới.

Trải qua sự việc Dilin xả thân dẫn dụ ma thú, Kevin đối với quý tộc Sa Mạn Lý thân phận hiển hách này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn. “Tìm được ngươi thật sự là quá tốt.”

Dilin nhãn tình sáng lên, “Soso đã trở lại?”

“Không phải. Là Ciro tỉnh.” Kevin nói xong còn để tâm quan sát vẻ mặt cậu, “Hắn vừa tỉnh liền tìm Soso, bất quá cunhs ta cũng không biết Soso bây giờ đang ở đâu, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

Dilin nhíu mày.

Ciro vừa tỉnh liền tìm Soso cũng không phải là một chuyện tốt.

“Hay là để ta đi từ chối hắn?” Kevin vốn biết quan hệ lợi hại của Khảm đinh đến quốc cùng Sa Mạn Lý liền xung phong nhận việc.

“Không cần. Ta đi gặp hắn.” Dilin hít một hơi thật sâu, “Vừa hay, ta cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?” Ciro biểu tình có chút cổ quái. Hắn vẫn đang nằm trong phòng trị liệu, bức màn màu cam thoáng che dấu gương mặt tái nhợt của hắn, lại khiến cho chỗ bỏng trên lưng nhìn qua càng thêm đỏ rực. “Hắn không nói cho ngươi đã xảy va chuyện gì sao?” Ciro hồ nghi nhìn cậu. Cái tên ngu ngốc Soso sẽ không quên việc mình đã cứu hắn đấy chứ? Nghĩ đến đây, Ciro đột nhiên có loại xúc động muốn giết người.”

Dilin nói: “Hắn ở văn phòng viện trưởng vẫn chưa về.”

“Văn phòng viện trưởng?” Ciro nhíu mày, “Hắn làm sao vậy?”

“Đây là điều ta muốn hỏi.” Từ lúc vào cửa đến giờ Dilin một mực nghiên cứu biểu tình của Ciro, nhưng mặc kệ là nhìn ra sao cũng không hề thấy Ciro có vẻ bất bình phẫn hận. Chuyện này chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?

Ciro thùy mâu nói: “Ta không nhất thiết phải trả lời ngươi.” Hắn nhớ rõ sau khi bản thân bị thương, rất nhanh liền đau tới ngất đi, mơ hồ nhớ rõ con răng nanh quái kia lại vọt trở về. Lúc ấy bốn phía trở lên thực nóng, mơ hồ còn có tiếng ai đó nói chuyện.....

Hắn rốt cuộc là được cứu ra sao? Chẳng lẽ là người trong học viện đúng lúc đuổi tới?

Nói thật, nghi vấn của Ciro không hề ít hơn Dilin.

Dilin còn tưởng là hắn cố ý không nói, nhân tiện nói: “Nếu đã vậy, vậy thỉnh điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi. Ta cáo từ trước.”

“Soso trở lại thì bảo hắn qua đây.”

“Ta cũng cảm thấy không nhất thiết phải giúp ngươi chuyển lời.” Dilin mỉm cười với hắn, mở cửa ra, vừa lúc có một người lao vào, thiếu chút nữa đã nhào vào lòng cậu.

Dilin lui ra sau nửa bước, thuận tay giúp đỡ hắn một chút. Đối phương không đợi đứng vững, liền la lên với Ciro: “Hoàng cung phía người đến đây!”

Ciro kinh ngạc: “Phụ hoàng nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?”

Người nọ nói: “Không phải. Là hoàng thái tử điện hạ chết bệnh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện