Mikris cũng có cùng nghi vấn.

“Không phải ngươi thật sự thích trò ấy chứ?” Không phải hắn muốn nghi ngờ thành như vầy, mà là tổng hợp tình huống trước mắt chỉ có thể cho ra phán đoán đó.

Hydeine đối với vấn đề này mắt điếc tai ngơ, ngẩng đầu vặt mấy quả nho trên cây bỏ vào miệng.

Hoa viên trên lầu ký túc xá của đạo sư có đủ loại hoa tươi và hoa quả, bởi vì trong số nhân viên quản lý của hoa viên không hề thiếu ma đạo sư thổ hệ, mộc hệ và thủy hệ, cho nên hoa viên một năm bốn mùa rực rỡ sắc màu, sinh cơ bừng bừng.

Mikris nhìn hắn mặt không đổi sắc nhấm nuốt quả nho xanh non kia, răng cũng thấy âm ẩm chua, “Ăn ngon không?”

“Ân.” Hydeine lại duỗi tay hái một quả nữa.

Đại khái hắn ăn rất tập trung, rốt cục Mikris cũng nhịn không được nếm thử một quả, bất quá hắn vừa mới cắn một miếng, liền nhổ ra, “Chua quá.” Hắn nhìn Hydeine như không mà ăn tiếp quả thứ ba, nhịn không được kêu lên, “Không biết chua sao?”

Hydeine nói: “Ta thích ăn chua.”

Mikris trừng hắn. Sớm biết vậy hắn hẳn nên tin tưởng hai mắt mình, không phải mồm người khác. “Ngươi quyết định xử lý quan hệ với Dilin như thế nào?”

Hydeine nói: “Hắn là đệ tử của ta.”

“Đúng vậy. Một học sinh vừa mới tỏ tình với ngươi trước mặt rất nhiều người” Mikris cảm thấy Dilin có lẽ nên tìm thầy thuốc khám lại mắt, nếu không phải ánh mắt có tật, sao có thể cho rằng Hydeine là bạn lữ hoàn mỹ nhất? Bọn họ không phải chưa từng ở chung! Hắn cũng không tin Hydeine từng đối xử dịu dàng với Dilin. “Ngươi và trò ấy rốt cuộc đang làm chuyện gì?”

“Không làm gì.” Hydeine nâng má, “Chỉ khiến cho nội dung vở kịch thêm tình cảm mãnh liệt chút thôi.”

“Nội dung vở kịch?” Mikris sắc bén bắt lấy từ mấu chốt, “Các ngươi có dự mưu?”

“Ngươi nghĩ sao?”

“…” Hắn cho rằng không phải. Ở đồ thư quán thời điểm Hydeine nói hoài nghi tâm ý của Dilin đối với hắn, kinh hoảng và xấu hổ trên mặt Dilin cũng không phải giả vờ. Khả năng phán đoán ra điểm ấy, Mikris cảm thấy mình vẫn có. Vậy là nói, “nội dung vở kịch” trong lời Hydeine là hai người bọn họ tùy cơ ứng biến bố trí ra? …

Thế thì quá ăn ý.

“Ngươi không sợ viện trưởng tìm ngươi nói chuyện?” Mikris nhắc nhở hắn.

Hydeine cười tủm tỉm: “Ta thực chờ mong.”

Mikris: “…”. Phải là trái lại, viện trưởng sẽ thực đau đầu khi cùng hắn nói chuyện mới đúng. “Đúng rồi, hình thức trận đấu cùng St Sorvi đã được quyết định.” Hắn lấy từ túi không gian một tờ giấy vàng nhạt đưa qua.

Hydeine tùy ý quét hai cái, mắt nheo lại, “Công phòng chiến?”

“Đúng vậy.” Mikris có chút bất đắc dĩ, “Vì sở trường của ma pháp sư và kỵ sĩ khác biệt, đối phương đề xuất dùng phương thức chiến tranh để nghiệm chứng thực lực hai bên. Đương nhiên, an toàn của học sinh vẫn được đặt lên hàng đầu. Để trận đấu diễn ra trong điều kiện an toàn, học sinh hai viện có môi trường phát huy thực lực đến mức lớn nhất, các giáo thụ ở trung cấp viện và cao cấp viện đều đưa ra “rất nhiều rất tốt rất dài” đề nghị.

“Ngươi vẫn khiến cho người khác phát ghét như vậy.” Hydeine bỏ đá xuống giếng.

“Ta cũng muốn bọn họ được dễ chịu, nhưng bọn hắn cự tuyệt ta.”

Hydeine nói: “Ai bảo ngươi đại diện tham gia hội đồng làm gì.” Ba đại viện trong hội đồng bằng mặt không bằng lòng đã sớm không còn là chuyện mới mẻ.

Mikris thực oan ức, “Ta chỉ có cái danh mà thôi. Ta xin thề chưa từng phản đối bất kì đề nghị hạng nhất nào bọn họ đề xuất.”

“A?”

“Cùng lắm thì bỏ phiếu.” Thật ra hắn không có hứng thú với ý tưởng đen tối của đám lão nhân trong hội đồng.

“Vậy thì chỉ có một phiếu.”

Mikris giận dữ nói: “Những lúc thế này ngươi không thể nói lời dễ  nghe sao?”

“Thí dụ như?”

“Có biện pháp nào để hủy bỏ trận đấu hoang đường này?” Mikris vô cùng lo lắng, “Công phòng chiến. Đây chính là chiến tranh chân chính! Nghe nói St Sorvi đã muốn yêu cầu Sonlisgar dành ra một tòa thành trì cho trận đấu. Ngươi không thấy hoang đường sao? Dành ra một tòa thành trì, mệt bọn họ cũng nghĩ ra được.”

Hydeine gật đầu nói: “Ta cũng thấy bọn họ làm thái quá.”

Mikris nghi hoặc nhìn hắn, sao lại cảm thấy vấn đề hắn nghĩ chẳng hề giống vấn đề mình nói?

Hydeine tiếp tục: “Tính thực lực học sinh sơ cấp viện bây giờ, một pháo đài là đủ rồi.”

“… Đấy không phải trọng điểm.” Mikris nhịn không được kéo tóc, “Ta hẳn nên tìm trưởng học viện nói chuyện, để hắn phủ quyết đề nghị này.”

“Chỉ sợ rất khó.”

“Vì sao?”

“Bởi vì hắn giống ngươi.”

Mikris hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì. Ý hắn là Orosey cũng sẽ phản đối trận đấu này giống hắn?

Hydeine hiển nhiên biết hắn hiểu lầm, giải thích: “Ý của ta là, hắn cũng thực thích bỏ phiếu.”

Mikris: “…”

Thật không nên thật lòng đi đàm luận vấn đề cùng cái người này!

Trận đấu cùng học viện Honorable St Sorvi còn chưa chính thức công bố, đã bị đồn đại miêu tả thành đủ loại phiên bản thật giả.

Viện sơ cấp sôi trào như trong lò nước.

Lấy viếng thăm làm cớ để ngụ lại học viện, công chúa Joanne đặc biệt phái Justin đến an ủi Dilin, cũng hàm súc biểu đạt lo lắng và quan tâm đối với cậu.

Chờ Justin đi rồi, Soso nói với Dilin: “Công chúa Joanne vẫn thực quan tâm anh.”

“A, Dilin!” Raymond ở trên giường đột nhiên đứng dậy, thâm tình ngóng nhìn cái chăn trong ngực, “Ngươi nhất định phải bảo trọng, ta ở nơi này chờ ngươi. Vĩnh viễn! A, người yêu của ta, Dilin của ta.”

Soso mở to hai mắt, hoàn toàn không rõ trò kịch trước mặt đến tột cùng là ám chỉ cái gì.

Dilin cầm lấy gối đầu, hung hăng ném qua, “Cậu nên nghĩ biện pháp trị chứng hưng phấn của mình đi!”

“Chứng này không có thuốc chữa.” Từ sau khi biết cuộc thi lại sơ cấp diễn ra ở Sonlisgar, nụ cười trên mặt Raymond chưa từng tắt, “Mình phải về nhà. Tuy mình rời nơi đó mới có mấy tháng, nhưng là… Mình phải về nhà! Ha ha… không cần ghen tị! Dù sao cậu còn có công chúa chờ đợi ở đây.”

Dilin bưng trán, “Mình muốn đổi kí túc xá.”

“Không cần làm thế.” Raymond kháng nghị bằng thanh âm thập phần đáng đánh, “Mình biết cậu ghen tị với mình nhưng đây là chuyện không có biện pháp. Ai bảo… lần này là trận đấu cùng St Sorvi? Ha ha ha…”

Soso hiếu kỳ nói: “Vì sao anh không vào St Sorvi?”

Tiếng cười to của Raymond giống như bị cắt đứt, bất thình lình ngừng lại.

Dilin vỗ bả vai Soso, khen ngợi: “Hỏi rất hay.”

“Bởi vì mình không đủ biến thái!” Raymond rốt cục thu hồi vẻ tươi cười, hai hàng lông mày vặn vẹo, “Các cậu không biết cuộc thi chiêu sinh của St Sorvi biến thái cỡ nào đâu, có thể vượt qua chắc chắn không phải người.”

Soso nghe thấy thế liền co rụt bả vai, “Không phải người?”

“Là dã thú.” Raymond khẳng định.

Soso quay đầu nhìn Dilin, nhỏ giọng nói: “May mắn anh không thi vào St Sorvi.” Vừa tưởng tượng bản thân thiếu chút nữa cùng học viện với đám dã thú, nhóc liền phát run.

Raymond vểnh tai, nghe được nhất thanh nhị sở, “Không đi St Sorvi là lựa chọn sáng suốt nhất kiếp này của cậu!”

Dilin ngắm biểu tình căm phẫn của Raymond, sáng tỏ nói, “Cậu bị đánh trượt?”

Miệng Raymond chẹp một tiếng, “Ân. Cậu cũng không biết, loại cuộc thi này căn bản không người nào có thể chịu đựng. Ngươi không đi là được rồi.”

Dilin: “…” Trưởng học viện Honorable St Sorvi từng đích thân gửi thư cho phụ thân mời cậu nhập học St Sorvi, cho nên, nếu cậu muốn học ở đó, căn bản không cần tham dự thi. Bất quá…

Nhìn biểu tình buồn bực của Raymond, vẫn quyết định giữ lại chuyện này.

Có học viện Honorable St Sorvi, một trong ba đại học viện giống mình làm đối thủ, viện sơ cấp lập tức bùng lên nỗi tò mò và lòng nhiệt tình cực kì mãnh liệt.

Sớm tự học, nghỉ trưa, tối tự học… Tại từng thời khắc đều có thể nhìn thấy học sinh viện sơ cấp ở mọi địa phương học tập và thực hành ma pháp.

Dilin cũng muốn chuẩn bị kĩ càng, nhưng thái độ của Hydeine…

“Hô. Quyển sách này chẳng dùng được vào việc gì.” Ngón tay thon dài của hắn cong lên, quyển “Học cấp tốc thủy hệ ma pháp 1” vốn bị Dilin ôm trong ngực liền bốc hơi.

“Đạo, sư!” Dilin không thể nhịn được nữa.

Nếu như nói cuộc thi trong rừng Mộng Yểm cậu còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân tùy cơ ứng biến hẳn là không thành vấn đề, nhưng còn trận đấu với St Sorvi, cậu dù muốn tự thuyết phục cũng không làm nổi. Cậu tin tưởng Raymond nói dã thú tuyệt đối không phải khoa trương. Là học viện kỵ sĩ đệ nhất của Mộng đại lục, không thể nghi ngờ thực lực của Honorable St Sorvi.

“Ân?” Hydeine dựa vào thân cây phơi nắng.

Dilin nói: “Tôi muốn học ma pháp công kích thủy hệ.”

“Được.”

“Vậy thỉnh trả sách lại cho tôi!”

“Sách gì?”

“Sách ma pháp.” Dilin hít một hơi thật sâu, tận lực ổn định tâm tình của mình, “ ‘Học cấp tốc thủy hệ ma pháp’.”

“Học cấp tốc?” Hydeine lười biếng mở to mắt, “Ngươi thật sự cho rằng trên đời có loại chuyện này?”

Dilin ngẩn ra, “Sách kia…gạt người?”

“Không thể coi là lừa gạt.”

…Vậy là có.

Dilin trừng hắn.

“Nhưng, người học qua gần như đều sẽ biến thành phế nhân.” Hydeine chậm rãi bổ sung nửa câu phía sau.

Dilin tỏ vẻ nghi ngờ.

“Bởi vì trong sách bao hàm rất nhiều thủy hệ ma pháp thực dụng.”

Thực dụng? Vậy quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Hai mắt Dilin tỏa sáng.

“Đại đa số người sau khi học xong, tạo thành thói quen sử dụng ma pháp mặt trên quyển sách, cảm thấy không cần thiết học tập ma pháp nữa. Càng không nói đến sáng tạo ra ma pháp riêng thuộc về mình.” Hydeine liếc hắn, “Cho dù như vậy, cũng muốn học sao?”

Quyển “học cấp tốc thủy hệ ma pháp” đột ngột xuất hiện trước mặt Dilin.

Trang bìa tối đen tựa khế ước với ma quỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện