Dilin nằm một lúc lâu, mới mở miệng nói, “Tôi sẽ ở mặt trên.”

Hydeine nhướng mày: “Ta không ngại, chỉ cần ngươi có thể thắng ta.

Đôi mắt nhập nhèm của Dilin nhất thời sáng ngời, hai ngọn lửa dấy lên trong mắt.

“Mộng đại lục lý” ghi lại, truyền kỳ đệ nhất ma pháp sư của học viện ma pháp St Paders Dilin Bassekou được nhắc đến nhiều nhất không chỉ về thiên phú không ai sánh kịp của ngài, mà còn cả tinh thần học tập cần cù vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Bắt đầu từ một năm học tập ma pháp kia, ngài chưa bao giờ dừng tu luyện ma pháp, thậm chí kể cả trước đêm kết hôn cũng một mình tu luyện đến hừng đông. Nhờ vào sự chăm chỉ, cho nên ngài được đời sau công nhận là ma pháp sư phong hệ mạnh nhất trong lịch sử.

Bob cảm thấy không khí trên bàn cơm sáng nay thực quỷ dị. Điều này không khỏi làm ông liên tưởng đến chuyện đã xảy ra đêm qua sau khi cánh cửa kia đóng lại. Phải biết, ông canh ngoài cửa cả đêm, xác định Dilin thiếu gia đích xác không trở ra. Mà người hầu vệ sinh buổi sáng lại thề sống thề chết bảo chứng thiếu giá và Hydeine cùng nhau ra khỏi cửa phòng, cho nên, dù ông không muốn liên tưởng, cũng không thể không liên tưởng đến một số chuyện.



Trời biết, thiếu gia của ông đã phát dục! Nghĩ đến đây, ánh mắt Bob nhìn Hydeine không khỏi có chút u oán.

Hydeine xem như không thấy.

Dilin cảm giác mông đang nóng rát, nhưng vẫn biểu hiện thực bình tĩnh, ngoại trừ lấy mứt trái cây lực đạo hơi lớn chút, hoàn toàn không nhìn ra cậu có gì bất thường.

Ánh mắt của Bob dừng trên người cậu nhất thời tràn ngập đồng tình và thương tiếc, “Thiếu gia, thời tiết hôm nay tốt lắm.”

Dilin ậm ừ.

“Cậu có muốn ngủ tiếp không?” Bob hỏi.

Dilin sửng sốt, hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Bob phản ứng cực nhanh: “Thiếu gia vất vả ở học viện lâu như vậy, khó mới về nhà, vẫn nên thả lỏng một chút.”

Dilin cũng rất muốn nằm, nhưng quay đầu nhìn thấy Hydeine, tình cảnh đêm qua lại hiện lên rõ ràng trước mắt, ý chí chiến đấu nhất thời dâng trào, khoát tay: “Không cần, chốc nữa tôi còn muốn tu luyện.”

Bob thăm dò: “Ngài khẳng định hôm nay cũng muốn tu luyện?”

Dilin gật mạnh đầu.

Chuông cửa vang lên, Bob xoay người ra mở cửa.

Hydeine như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bóng lưng Bob một cái, quay người nói với Dilin: “Có lẽ đi ngủ là một ý kiến hay.”

Dilin nghe thấy hai chữ đi ngủ, da đầu nhất thời tê rần, “Có ý gì?”

“Nghỉ ngơi.” Ánh mắt Hydeine quét từ khuy áo cậu xuống, “Hiện giờ ngươi cần.”

“Không cần.” Dilin trầm giọng, “Tôi hiện giờ chỉ cần tu luyện ma pháp, sau đó đả bại anh.”

Hydeine đầy hưng trí nhìn thiếu niên từng theo sau hắn chỉ qua một đêm đã biến thành một thanh niên nhỏ bé sục sôi ý chí chiến đấu, “Ta mỏi mắt mong chờ.”

Bob trở lại rất nhanh, cầm một phong thư trong tay, “Thiếu gia, thư của ngài.”

Dilin buông chén trà, dùng khăn lau miệng, mới đón lấy mở ra.

Thư rất ngắn, cậu chỉ quét mắt vài cái đã đọc xong.

“Hôm nay tôi phải ra ngoài.” Cậu nói.

Bob hỏi: “Thiếu gia cần chuẩn bị xe ngựa không?”

Dilin ngẫm nghĩ, gật đầu: “Tôi muốn đến trấn Magil.”

Hydeine ngẩng đầu.

Cậu nói: “Nhiệm vụ đầu tiên trong ba cái. Nghiệp đoàn ma pháp đã đem tin tức nói cho đại ma pháp sư Aberna, ông ấy muốn tôi hôm nay sang đó.”

Hydeine đáp: “Ta nghĩ hắn thực vừa lòng có được một cu li miễn phí đưa đến tận cửa.”

Hai mắt Dilin tỏa sáng, “Có thể học hỏi từ đại sư nổi tiếng chế tạo ma pháp trận đương thời là vinh hạnh của tôi.”

Hydeine nhíu mày.

“Đạo sư cảm thấy không ổn?” Dù coi hắn là đối thủ, nhưng đáy lòng Dilin rất rõ, tại con đường học tập ma pháp, không có ai thích hợp làm thầy cậu hơn Hydeine.

“Ma pháp trận không có ảnh hưởng lớn tới thành tựu ma pháp của mỗi cá nhân.” Hydeine nói.

Dilin đáp: “Nhưng nó có thể phụ trợ tăng cấp tu vi ma pháp.”

“Nếu gặp phải tình huống dậm chân tại chỗ, đúng vậy. Nhưng chỉ áp dụng với ma pháp sư sơ cấp và trung cấp. Ngươi từng nghe nói có ma pháp sư cao cấp nào dựa vào ma pháp trận để tăng cấp chưa?” Hydeine nói, “Cho dù có, cũng chứng tỏ cả đời hắn không có khả năng trở thành đại sư ma pháp chân chính.”

Dilin biết hắn nói rất đúng.

“Nhớ kỹ. Thế giới ma pháp có đường tắt, nhưng hậu quả là mất nhiều hơn được. Chỉ có chân chính lĩnh ngộ ma pháp, mới có thể sáng tạo ma pháp. Chỉ có sáng tạo ma pháp, mới có thể trở thành một ma pháp sư chân chính.”

Dilin nghi hoặc: “Ma pháp sư chân chính?”

Khóe miệng Hydeine khẽ nhếch, “Ý nghĩa của ma pháp chính là biến hết thảy không thể thành có thể. Lặp lại chuyện người khác đã làm chẳng qua chỉ là đem chuyện người khác đã sáng tạo ra hoàn thành lần nữa trong tay ngươi mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi.” Từ ngày trở thành học sinh của Hydeine, sáng tạo liền trở thành trọng tâm trên con đường học tập của cậu. Hydeine đánh giá cực cao điểm này, không chỉ hắn mà học viện cũng thế. Cho nến muốn tốt nghiệp phải thông qua điều kiện hà khắc sáng tạo ma pháp của riêng mình. Có điều, nói như vậy, muốn đả bại Hydeine chắc chắn cũng phải có ma pháp do bản thân sáng tạo ra. Suy cho cùng Hydeine là đệ nhất ma pháp sư được công nhận hiện nay, ma pháp đang có hiển nhiên không thể làm khó hắn.

Nghĩ đến đó, cậu bắt đầu hăng hái. “Chúng ta nhanh xuất phát đi.”

Hoàn thành việc học là bước đầu tiên, bước thứ hai chính là từ phía sau hắn đến bên cạnh hắn, cuối cùng vượt qua hắn!

Trấn Magil là một trấn nhỏ danh xứng với thực.

Dilin và Hydeine đứng ở đầu trấn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cuối trấn.

“Các ngươi tìm ai?” Bác gái béo sau khi ngửa đầu nhìn bọn họ hồi lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.

“Tôi muốn tìm Aberna đại sư.” Dilin trả lời.

Bác gái nói: “Đại sư? Đại sư nơi này chỉ có Hank, hắn là thợ mộc. Ha ha.”

Mắt Hydeine liếc xéo.

Tiếng cười của bác gái bị đông lạnh.

Dilin nói: “Người chúng tôi muốn tìm là một ma pháp sư, ông ta chủ yếu nghiên cứu ma pháp trận.”

“Ma pháp sư? Nơi này của chúng ta không có thằng cha nào cao cấp như vậy.” Bác gái ngẫm nghĩ, “Có điều cái gì trận ấy, ngươi đi thẳng con đường này, ra khỏi trấn cũng đừng dừng lại, sẽ nhìn thấy một lão già rất kỳ quái. Có lẽ ông ta biết người các ngươi muốn tìm.”

Nếu không phải sau khi rời khỏi trấn nửa tiếng, Dilin và Hydeine rốt cục nhìn thấy một ma pháp trận cực lớn, bọn họ sẽ cho rằng bác gái kia chỉ đường là ngụ ý bảo bọn họ yên lặng mà rời trấn đi không cần quay đầu lại.

Lão già kỳ quái trong miệng bác gái đang cầm một thước đo xoay người đo đạc.

“Aberna đại sư?” Dilin thử thăm dò gọi.

Ông lão bỗng nhiên ngẩng đầu, râu tóc đầy đầu và cằm khiến cho khuôn mặt ông ta nhìn qua giống như một cây ô liu thật lớn.

“Cháu là Dilin Bassekou.” Dilin tự giới thiệu, “Cháu đến từ St Paders. Lúc trước cháu nhận được thư của ngài…”

“Sao ngươi còn non như vậy?” Aberna đột nhiên ngắt lời.

Dilin ngẩn ra, nói: “Ý ngài chỉ đầu óc hay là…”

“Là chỉ tâm tính, cư nhiên còn mang bảo mẫu theo.” Aberna hết sức bất mãn.

“Bảo mẫu” nhướng mày, “Ông dựa vào đâu mà bảo ta đi cùng em ấy?”

“Ha!” Aberna lắc đầu, “Các ngươi ngoại trừ không đem đối phương dán lên người mình, còn có cái gì mà nhìn không ra đang đi cùng nhau?”

Dilin muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cậu và Hydeine cùng đến cùng đi, không nghĩ tới từ ngoài nhìn vào giống như đứa nhỏ mãi không lớn. (Xem ra là trâu già gặm cỏ non rồi =))))

Hydeine nói: “Chúng ta không đi cùng nhau.”

Aberna liếc hắn như đang nhìn một tên trộm vặt bị bắt quả tang còn không chịu thừa nhận.

“Ta tới tìm ông.” Hydeine tiếp.

Aberna hồ nghi: “Ngươi là ai?”

“Hydeine.”

Aberna nhảy dựng, “Ngươi tìm ta làm gì?”

Khóe miệng Hydeine cong lên, “Ông nói xem?”

Tròng mắt Aberna xoay chuyển, “Tuy rằng ngươi cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng ta không thu đồ đệ. Còn có, ngươi!” Ông ta chỉ vào Dilin, “Ngươi đến chỗ ta để làm việc! Không phải để đứng ở bên diễn vai thiếu gia cho ta xem, nhanh lên nhanh lên. Cởi quần áo!”

Tim Dilin đập loạn nhịp: “Cởi quần áo?”

Mày phải của Hydeine nhướng lên.

Aberna lại giơ chân, “Không thay quần áo ngươi làm việc thế nào? Ngươi không định mặc bộ quần áo lòe loẹt này đến đụng chạm vào ma pháp trận thần thánh tôn quý nhất của ta đấy chứ?”

Dilin cúi đầu nhìn y phục của mình. Từ bất kì góc độ nào nhìn vào, nó đều không tính là lòe loẹt, nhiều nhất là… đường may cầu kì mà thôi.

Trong khi cậu đang thay quần áo, Aberna vẫn luôn nhìn Hydeine chằm chằm như hổ rình mồi.

“Ngươi nhất định phải ở lại chỗ này sao?” Giọng điệu của ông ta không vui.

Hydeine đáp: “Không phải.”

“Vậy sao còn không đi?”

“Ta không nhất định phải ở lại đây, ta chỉ ở lại đây khi Dilin đang ở chỗ này thôi.” Hắn thản nhiên.

Khóe miệng Aberna nhếch lên, “Nào có thầy giáo nào kề cận học sinh như vậy?”

“Ai bảo ta là thầy giáo của em ấy?” Hydeine khoan thai hỏi lại.

“Toàn bộ đại lục đều biết.” Aberna hùng hổ nói xong, trong mắt hiện lên nghi vấn, “Chẳng lẽ không phải?”

“Hiện tại đang là kỳ nghỉ.”

“… Vậy thì sao?”

Hydeine nói: “Ta chỉ là người yêu của em ấy.”

Aberna sửng sốt rồi cười to: “A ha, còn nói không phải ngươi đưa cậu ta tới?”

“Ai quy định ta là người yêu thì nhất định phải đưa em ấy tới?” Hydeine thản nhiên hỏi lại.

Aberna há miệng, phát hiện quả thật không có quan hệ nhân quả, không khỏi thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc ngươi đến làm gì?”

Hydeine đáp: “Khiêu chiến với ông.”

Miệng Aberna há thành hình tròn giống hệt hai mắt kính của ông ta.

Dilin đổi xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy Aberna đang dại mặt. “Aberna đại sư?” Cậu nhìn về phía Hydeine, im lặng hỏi.

Hydeine nói: “Ông ta biết ta tới khiêu chiến, quá hưng phấn.”

Aberna vèo cái trốn ra sau Dilin, chỉ vào Hydeine: “Tại sao ngươi muốn đến khiêu chiến ta?!” Đúng là ông ta được xưng đại sư, nhưng mà là đại sư chế tạo ma pháp trận á! Bị đệ nhất ma pháp sư đại lục khiêu chiến… tuyệt đối nhận kết cục thập tử vô sinh!

Hydeine vô tội nhún vai: “Ta cần có lý do tới tìm ông.”

“…” Aberna nhìn hắn, lại nhìn Dilin, cuối cùng khuất phục dưới uy hiếp về sinh mệnh, “Thực ra, chỗ này của ta cũng rất hoan nghênh…gia quyến học sinh đến thăm ngủ lại.” Ông nhất định phải tuyệt giao với học viện ma pháp St Paders! Về sau bọn họ đừng nghĩ tới việc nhét loại nhiệm vụ vớ vẩn này lại đây.

Hydeine mỉm cười: “Như vậy, quấy rầy.”

“…” Aberna quyết định không thèm nhìn hắn. Ông quay đầu nhìn Dilin đã mặc quần áo lao động đặc chế của mình, dẫn cậu vào phòng sau.

Kia là một ma pháp trận cực lớn, lớn đến mức vượt quá sự tưởng tượng của Dilin. Nếu không muốn dùng một từ để hình dung, thì đó là trải khắp núi đồi. Nước thuốc ma pháp vẽ ma pháp trận có thể phân làm nhiều loại, ứng với bốn hệ nguyên tố, trong đó nước thuốc tốt xấu căn cứ vào độ tinh khiết và độ sánh để phân biệt. Ma pháp trận trước mắt này dưới đánh giá của Dilin, tuyệt đối là vô giá. Không phải nói giá trị sau khi vẽ xong, mà là bản thân giá trị nước thuốc dùng để vẽ ma pháp trận đã là một con số không tưởng.

Aberna thấy cậu bị chấn động, trong lòng đắc ý, “Ngươi là người may mắn thứ hai được thưởng thức ma pháp trận này.”

“Người đầu tiên là ông?” Dilin thụ sủng nhược kinh.

“… Người đầu tiên là hội trưởng Bradley của nghiệp đoàn ma pháp, đây là do nghiệp đoàn ma pháp bỏ vốn tài trợ. Ta không tính!” Aberna cảm thấy nói chuyện với thầy trò bọn họ quá sức mệt mỏi.

Dilin cũng phát hiện sau khi quen biết Hydeine, cách nói chuyện dần bị lây nhiễm từ hắn. “Đây là ma pháp trận gì?”

“Mê ảo trận. Một loại ma pháp trận không gian.” Aberna ngừng một chút, “Ta nghe nói lần trước tại Langzan các ngươi cũng chế tạo một đại hình ma pháp không gian cực kỳ phức tạp đúng không?”

Dilin gật đầu: “Là đạo sư thiết kế.”

Aberna hừ lạnh: “Không phải thất bại sao?”

Dilin muốn nói đó là bởi vì kẻ địch quá mạnh, nhưng lập tức cảm thấy lấy cớ như vậy không có ý nghĩa, liền không nói gì.

Aberna vốn không có ý chê bai, chỉ tò mò ma pháp kia mà thôi, thấy cậu không nói tiếp, không khỏi nóng nảy truy hỏi: “Thất bại như thế nào?”

“Bị phá.” Kỳ thật Dilin cũng không biết làm sao lại bị phá. Theo lý mà nói, lấy lý giải của cậu với ma pháp không gian kia, phải là không thể phá mới đúng. Nhưng lúc ấy đối phương đích xác lại từ ma pháp trận đi ra.

Aberna nói: “Vậy chứng tỏ ma pháp còn chưa đủ mạnh a, dù sao đại hình ma pháp yêu cầu người người phối hợp không thể tinh vi vững chắc như ma pháp trận được. Ngươi xem của ta đây là biết, nó dựa vào bảy vạn tám ngàn chín trăm mười loại vặn vẹo tạo thành không gian mới. Nếu muốn phá vỡ trận pháp này, phải cởi bỏ sáu mươi bảy vạn chín ngàn tám trăm tám mươi bảy loại nút không gian do chúng sinh ra.”

Dilin nhớ Hydeine từng nói mấu chốt của ma pháp trận không gian không phải ở số lượng nút không gian, mà là độ phức tạp của nút thắt đó. Nhưng nhìn đến biểu tình tự hào của Aberna, vẫn đem lời này nuốt xuống.

“Ngươi đã học qua ma pháp không gian, ta không phải dạy tri thức cơ bản nữa. Trước tiên sẽ tóm tắt cho ngươi nguyên lý và bố trí của ma pháp trận.” Aberna liếc hắn, “Có điều mê ảo trận này của ta rất phức tạp. Nó không chỉ bóp méo không gian, mà còn tạo ra không gian thứ cấp, sau đó biến không gian thứ cấp thành một cung điện lộng lẫy.”

Cái này Dilin chưa từng học qua. Cậu tò mò vểnh tai.

Aberna tỏ vẻ vừa lòng với thái độ của cậu, vuốt cằm: “Mê ảo trận là loại phiền phức nhất trong ma pháp trận không gian. Không phải nút không gian phiền phức, mà là cảnh tượng phiền phức. Đặc sắc lớn nhất của mê ảo trận là khiến cho người xông vào mê luyến ảo cảnh trong đó, cho nên ảo cảnh này phải xây dựng thật lộng lẫy. Ta nghe nói ngươi là phong hệ và thủy hệ?”

Dilin định giải thích cho ông ta phong hệ chính là thủy hệ biến dị, nhưng Aberna không cho cậu cơ hội nói, lại tiếp lời: “Cho nên việc ngươi cần làm hiện nay là… làm công nhân khuân vác.”

Dilin sửng sốt.

Công nhân khuân vác trong lời Aberna… là một công nhân khuân vác bình thường.

Dilin thực hoài nghi St Paders phái cậu tới trợ giúp Aberna không phải vì cậu hiểu ma pháp không gian, mà vì cậu biết phong hệ ma pháp, tiện lợi cho việc khuân vác.

Aberna nhìn thấy cung điện tại không gian thứ cấp đã gần hoàn thành, chủ yếu xây nên từ gỗ và đất, bề ngoài quét loại vôi đang lưu hành nhất, hình thức tân kỳ, lộng lẫy hơn rất nhiều kiến trúc đương thời.

Lần đầu tiên Dilin nhìn thấy không khỏi giật mình, “Đây là do ông tự thiết kế?”

“Đương nhiên. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ biết làm bùn đất dựng lên, để đầu óc thụt lùi sao?” Aberna khó nén đắc ý.

Dilin líu lưỡi. Nếu Aberna không phải ma pháp sư, ông ta nhất định sẽ trở thành một kiến trúc sư cực kỳ xuất sắc.

Khuân vác cho công trình kéo dài gần một tháng, cung điện rốt cuộc hoàn toàn xây xong. Trong lúc này, Hydeine vẫn luôn tự lo cuộc sống của mình, không quấy rầy bọn họ. Thời điểm duy nhất có thể nhìn thấy hắn là lúc ăn cơm.

Dilin tạm thời quẳng ma pháp và quan hệ của hai người ra sau đầu, toàn tâm toàn ý tập trung vào kiến thiết ma pháp trận.

Aberna sau đó bắt đầu thật sự dạy cậu tri thức liên quan đến ma pháp trận không gian. Đại bộ phận tri thức Dilin đều đã nghe qua từ chỗ Hydeine, một phần nhỏ là tâm đắc của Aberna. Dù nguyên lý của ma pháp trận không gian na ná như nhau, nhưng đi vào chi tiết, mỗi đại sư ma pháp không gian đều có bí quyết độc đáo của riêng mình. Ví dụ như nút không gian của Aberna đơn giản tiện lợi hơn của Hydeine, đương nhiên, độ chắc chắn cũng hơi kém hơn.

“Kỳ thật, ma pháp không gian không nhất định cần có nút không gian.” Có một ngày, sau khi Aberna nhìn Dilin viết xong chú ngữ nguyên tố như ông phân phó, đột nhiên thốt ra một câu như thế, “Đạo sư của ngươi thật sự thiết kế một đại hình ma pháp không gian chỉ dùng người đến phối hợp?”

Trải qua mấy ngày ở chung, Dilin đã hơi hiểu tính cách ông ta, biết ông ta bên ngoài tâm cao khí ngạo, kỳ thật tràn ngập nhiệt tình đối với ma pháp. “Đúng vậy.” Cậu trả lời.

Aberna không nói.

“Đại sư?”

“Ngươi nói xem, mê ảo trận của ta có ích lợi gì chứ?”

“A?”

Aberna nghiêm túc: “Mê ảo trận này cần hơn hai năm mới hoàn thành, nhưng đến lúc đó, không chừng Bradley sẽ biến nó thành một thắng cảnh du lịch. So sánh ra, đại hình không gian ma pháp mới hữu dụng. Chỉ cần đủ người, phối hợp ăn ý, chỗ nào lúc nào cũng có thể hoàn thành.”

Dilin nói: “Nhưng ma pháp trận không gian cũng có chỗ tốt của nó.”

“Chỗ tốt nào?” Aberna tựa như đứa trẻ to xác, miệng thì ghét bỏ thành quả của mình, trong lòng lại ước ao đối phương phản bác lại.

“Nó… ách, rất xinh đẹp.” Dilin nói.

Aberna càng uể oải, “Để làm thắng cảnh du lịch mà.”

“Cũng không nhất định.” Dilin ngẫm nghĩ, “Có thể để làm… chỗ lánh nạn?”

“Chỗ lánh nạn?” Aberna sửng sốt.

Dilin đáp: “Đặc điểm lớn nhất của mê ảo trận không phải là mê hoặc sao? Như vậy có thể khiến cho kẻ địch đi vào lạc đường, cũng có thể để mình đi vào tránh né kẻ địch. Không phải sao?”

Ánh mắt Aberna vốn đang ảm đạm nháy mắt sáng rực. Ông ta tiến lên ôm lấy Dilin, hung hăng vỗ lưng cậu, “Ngươi là thiên tài, ngươi là thiên tài! Tại sao ta lại không nghĩ ra chứ? Ha ha, chỗ lánh nạn, ý tưởng này thật sự rất thiên tài!”

Từ sau khi trở thành ma pháp sư, Dilin cảm thấy tố chất thân thể mình giảm mạnh. Tựa như hiện tại, chẳng qua chỉ bị vỗ vài cái sau lưng, cậu đã có ảo giác bị nội thương.

“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ!” Aberna đột nhiên buông cậu ra, vui vẻ lớn tiếng tuyên bố.

“A?” Dilin há hốc mồm.

Aberna nói: “Ta chuẩn bị dỡ cung điện xuống, thiết kế thành mê cung. A ha, để nó trở thành ác mộng của mọi tên địch xông tới!”

Dilin chần chờ: “Cháu có thể lưu lại giúp đỡ.”

“Chẳng lẽ ngươi khuân vác còn chưa đã tay sao?” Aberna bỡn cợt chớp mắt, “Có điều cho dù ngươi làm còn chưa đã, đạo sư tình nhân của ngươi đã chờ hết nổi rồi.”

Dilin đỏ mặt.

Sốt ruột của Hydeine khó mà nhìn ra từ biểu tình của hắn, nhưng chỉ cần tới gần hắn trong phạm vi năm thước, liền cảm thụ được từ không khí quanh hắn. Cậu vẫn luôn cho rằng chỉ có mình biết, không ngờ Aberna cũng phát hiện ra.

Aberna lớn tiếng: “Ngươi giải quyết được nỗi hoang mang lớn của ta, khiến ta tìm được ý nghĩa mới của sinh mệnh, cho nên ta cực kì vui vẻ mà tuyên bố, ngươi tự do!”

“…” Dilin có loại cảm giác hạnh phúc vừa ra tù.

Dù được tuyên bố “mãn hạn phóng thích”, nhưng vì sắc trời đã tối, Dilin và Hydeine vẫn ở tại trấn Magil đêm đó.

Nhìn Aberna dỡ bỏ cung điện, Dilin thực đau lòng. Kiến trúc xinh đẹp như vậy, chung quy đã thành hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Như nhìn ra cậu tiếc nuối, Aberna nói: “Thời điểm khác nhau sẽ không có cùng ý nghĩa. Nếu vứt bỏ để theo đuổi thứ tốt hơn đẹp hơn, vậy tuyệt không đáng tiếc, ngược lại hẳn là may mắn.

Hydeine lạnh lùng: “Không cần coi tổng kết của cá nhân là chân lý.”

Aberna nhìn hắn một cái. Trải qua hơn một tháng ở chung, ông đã khẳng định thằng cha xấu xa hơn cả mình này chỉ có xấu xa ngoài miệng chứ không có ý thực sự ra tay, cho nên nói năng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, “Ngươi lo lắng học sinh của ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, đi tìm một đạo sư tình nhân tốt hơn đẹp hơn sao?”

Hydeine nói: “Ông đã bảo Dilin thông qua thử thách.”

“Đúng vậy, thì sao nào?”

“Cho nên, hiện tại dù ông có biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả của em ấy.”

“… Không, vẫn có ảnh hưởng. Ta còn chưa báo cáo kết quả thử thách.”

“Ta có thể chờ.”

“… Không, ta sẽ chờ nhóm ngươi đi. Chờ đến lúc ta khẳng định các người đã rời khỏi trấn Magil.” Aberna kiên quyết.

Ngày hôm sau, Aberna quả nhiên đích thân đưa Hydeine và Dilin rời đi, mãi đến khi bọn họ biến mất trong ma pháp truyền tống trận, ông ta mới thở ra một hơi.

Bác gái phụ trách nấu ăn một tháng, lần này cũng theo ông ta đến tiễn đưa đột nhiên ha hả cười rộ.

“Làm sao vậy?” Aberna không vui trừng bà.

Bác gái nói: “Tên tóc vàng trước khi rời đi bảo tôi nói lại cho ông một câu.”

Tuy đã biết sẽ không phải lời hay ho gì, nhưng Aberna vẫn nhịn không được hỏi: “Câu gì?”

“Hắn nói, rất nhiều hung thủ cao minh sau khi rời khỏi đều trộm trở lại xuống tay.”

Aberna: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện