Pierre lắc đầu sau đó lấy ra chiếc điện thoại cùng túi sách ra

- Đây có phải đồ của Tiểu Diệp không ạ

Mẹ Diệp nhìn thấy túi sách và điện thoại  liền nhận ra ngay. Còn riêng Pierre lại hy vọng rằng: " có lẽ mình nhìn nhầm, đây không phải là túi sách của Tiểu Diệp. Đúng vậy, không phải..."

Nhưng mẹ Diệp làm sao mà không nhận ra cho được chứ

- Đây chính là đồ của Tiểu Diệp. Pierre, con thấy nó ở đâu vậy. Tiểu Diệp nó...không phải sảy ra chuyện gì chứ

Mẹ Diệp run run trả lời. Nếu như tìm thấy đồ mà người không thấy. Vậy...vậy chỉ có khả năng là....

Bà không dám nghĩ tiếp nữa mà ngước mắt lên nhìn Pierre

- Chiếc xe chứa chiếc túi với điện thoại...đã bị lăn xuống vực. Còn...gần khu vực đó có dấu vết của vụ đấu súng..hình như...hình như

Pierre không biết có nên nói tiếp hay không nữa

- Hình như gì..

Lần này cả cha Diệp cũng lên tiếng luôn. Đứa con gái mà ông yêu thương nhất nay không rõ sống chết như thế nào. Dù có cố gắng bình tĩnh đến mấy đi chăng nữa...haizzz ( lắc đầu)

Pierre tiếp tục nói

- Có người bị thương do súng gim nào..con chỉ sợ người đó...là...Tiểu Diệp

Pierre nói xong câu này, ngay bên cạnh mẹ Diệp cảm thấy choáng váng rồi té sỉu

——————————-

Bện viện tư nhân Nhân Ái ( là bệnh viện tư nhân nhà họ Mạc nha, xuất hiện từ chương 4 nha)

- Bác Lục, bằng mọi cách phải đảm bảo an toàn được cho cô ấy

Bác Lục là trưởng khoa ngoại thương, cũng kiêm là bác sĩ tư nhân nhà họ Mạc. Mà người đang nói chuyện với ông chính là Kì Lân

Khoảng 30p trước khi đoàn người tìm kiếm và Pierre tìm đến khu rừng thì tín hiệu từ chiếc đồng hồ của Kì Lân được phát đi. Bọn người của Rich cũng nhận được tin cầu cứu từ chiếc đồng hồ của Kì Lân nên lập tức lần theo vị trí chấm đỏ trên điện thoại. Cuối cùng họ cũng tìm được Kì Lân và Diệp Nhi. Chủ mẫu của họ hình như là bị thương khá nặng, sắc mặt trắng bệch đang nằm ngủ say sưa trên chiếc gối, mà chiếc gối đó lại chính là bắp đùi của Kì Lân

Thật sự họ cũng không muốn phá đám họ nhưng mà ở đây lâu cũng khá nguy hiểm. Ừm...vậy cho nên đành phá vỡ cái không gian lãng mạn này vậy

- Chủ tử! Thuộc hạ thất trách, mong chủ tử giáng tội

Kì Lân từ từ mở mắt ra thấy Rich đang quỳ một gối xuống thành khẩn nhận tội. Cũng chẳng phải lỗi tại anh ta, nên Kì Lân bỏ qua. Dù gì cũng tại anh quá sơ xuất không nghĩ bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy

- Ngươi không có lỗi. Bây giờ tìm đường ra khỏi khu rừng này đã. Tiểu Diệp bị thương, cần tới bệnh viện gấp

————————

Trở về với thực tại

- Yên tâm đi, vết thương của con bé đã được khử trùng, sẽ không có ảnh hưởng gì. Vài vết thương nhỏ kia chỉ cần thoa thuốc trị sẹo để tránh sẹo là được. Còn lại chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là bình phục hoàn toàn

Bác Lục vỗ vai nói với Kì Lân. Kì thực nếu như Kì Lân lúc đó không lấy viên đạn và khử trùng tạm thời thì có có lẽ đến ông cũng phải lắc đầu

- Vậy cảm ơn bác, vất vả cho bác rồi

Cuối cùng trên môi Kì Lân cũng nở bụ cười. Bác Lục thấy mà làm lạ, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ. Cậu chủ nhà ông rất kiệm lời, nói chi đến cười. Chắc chắn rằng cô gái nằm trong kia có vị trí vô cùng quan trọng với Kì Lân ra sao

- À đúng rồi, một lát có thể vào thăm con bé. Nhưng có lẽ sẽ di chứng để lại sẽ hôn mê một thời gian vả lại sức khoẻ của con bé khá kém, hình như thời gian này ăn rất kém nên cơ thể thiếu rất nhiều dinh dưỡng

Kì Lân gật nhẹ đầu, còn không phải là tại lỗi của anh sao. Sau đó chào tạm biệt bác Lục rồi đi vào phòng bệnh của Diệp Nhi

Nhìn khuôn mặt trắng bệch đến phờ phạc của cô mà anh không khỏi đau lòng. Ngừoi thì phải nằm nghiêng sang bên trái do vết đạn bắn bên vai phải mới khâu

Tiến lại gần vuốt ve khuôn mặt của cô, vén mấy sợi tóc mai ra đằng sau

- Xin lỗi em

Nắm lấy bàn tay của cô rồi đưa lên hôn. Bàn tay ấm nóng ngày nào giờ đã trở nên lạnh ngắt thiếu sức sống

Diệp Nhi trong giấc mơ cảm thấy mình đang ở một nơi tối...là rất tối, không có ánh sáng. Ở đây còn rất lạnh, còn có những tiếng con vật kêu ran ran nghe mà rùnh mình. Cô cảm thấy rất lạnh, da gà cứ như vậy mà nổi hết lên, bàn tay cứ thế mà đông cứng lại như thể bị đóng đá.

- Lân...hức hức....em sợ..sợ quá...cứu em

Từ trong mộng cô khóc, khóc rất thảm. Nhưng một lúc cảm thấy một luồng khí ấm ở bàn tay, băng trên tay bắt đầu tan đi. Cơ thể cô trở nên ấm dần, kì lạ thay cảnh vật ở đây cũng thay đổi. Bầu trời đen ngịt giờ đã trở thành bầu trời sáng loáng, nhưng không có cây xanh. Ở đây duy nhất chỉ có một cái cầu thang đi về phía mặt trời. Trên cái cầu thang đó, có một chàng trai toàn thân một âu phục đen đang đứng. Vì ngược hướng ánh sáng nên cô không thể nhìn ra được, vả lại người đàn ông đó quay lưng về phía cô. Nhưng từ vóc dáng, cô có thể thấy rất quen mắt, giống như...aizzz đầu cô đau quá, không nhớ ra được

- Tiểu Diệp... Tiểu Diệp

Thấy Diệp Nhi đang yên lành tự nhiên lại co giật làm anh vô cùng lo lắng. Bác Lục đã nói sẽ không sảy ra vấn đề gì,

vội bấm chuông bên cạnh giường bệnh gọi bác sĩ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện