Thanh xuân chính là gặp gỡ với bảy cái tôi: một là tươi sáng, hai là đau buồn, ba là đẹp đẽ, bốn là mạo hiểm, năm là quật cường, sáu là yếu mềm và cái cuối cùng chính là đang trưởng thành.

Lớp 10 là năm bỡ ngỡ làm quen với những người bạn mới.

Lớp 11 là năm ngập tràn niềm vui, tiếng cười thông qua các hoạt động mang tính kết nối.

Lớp 12 - năm cuối cấp - là thời gian của những kỉ niệm học trò, là thời gian để ôn lại tất cả khoảnh khắc mà tất cả chúng ta đã bên nhau 3 năm qua.

Lớp 12 là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh. Tôi sẽ không quên những ngày ngủ chết mê chết mệt, hàng đống bài tập chất đống làm mãi chưa xong, đầu óc quay cuồng, trống vang còn không phân biệt được đâu là trống vào lớp đâu là trống ra chơi. Nhưng khoảng thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức vào một ngày nào đó giữ tháng sáu, tôi  chợt nhận ra cuộc đời cấp 3 của mình đã đặt dấu chấm hết từ lúc nào.

Tất cả trôi qua đều rất vội vã.

Vội sinh, vội tử, vội một đời.

Vội cười, vội khóc, vội buông tay.

Vội thương, vội ghét, nhìn xa lạ.

Vội vã tìm nhau, vội vã rời.

Buổi học cuối cùng của cuộc đời cấp 3.

Thầy chủ nhiệm nhìn chúng tôi rồi viết lên bảng dòng chữ nắn nót: "Bài tập về nhà cuối cùng."

Quay xuống lớp, thầy nói: "Bài tập về nhà cuối cùng không có hạn nộp "Hãy sống thật hạnh phúc!" Có lẽ khi các em nộp bài thì thầy đã ở một nơi khác. Vậy nên đừng nộp vội vàng mà hãy làm thong thả. Một ngày nào đó sau này, khi gặp lại các em, thầy mong sẽ được nghe các em nói "Em đã thực sự hạnh phúc!" Có được không?"

Thầy nói xong, lớp tôi vang lên tiếng khóc, Nhi ngồi cạnh thút thít nắm tay tôi: "ViVi, đừng quên tôi nhé!"

Mắt tôi cay cay nhưng khóc không được, tôi cũng nắm tay Nhi: "Sẽ không đâu, cậu phải sống hạnh phúc đấy."

Buổi học cuối cùng hôm đó, ai cũng khóc một trận nhớ đời, khóc để sau này không dám quên, để nhớ rằng hoá ra mình có một thanh xuân dữ dội đến thế.

Bài tập quan trọng nhất cuộc đời chính là bài tập về hạnh phúc.

Sau này khi gặp lại, tôi sẽ hỏi mọi người: "Các cậu đã hoàn thành bài tập về nhà của mình chưa?"

Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho cả người có ướt đẫm những vẫn muốn dầm mưa thêm một lần nữa.

Đến sau cùng, điều mà học sinh lớp 12 không mong đợi nhất chính là Lễ bế giảng.

Lễ bế giảng diễn ra ngắn gọn nhưng cũng không kém phần trang trọng.

Học sinh lớp 12 toả ra khắp mọi góc trong trường chụp ảnh kỉ niệm.

Sau khi chụp chung với lớp vài tấm hình, tôi tìm cho mình một góc yên tĩnh trên góc sân nhỏ dưới tán phượng hồng.

Thời gian trôi qua thầm lặng như lời thương chưa dám tỏ, như lời chúc khó thành lời, như nụ cười và nước mắt.

Vẫn là góc sân ấy, vẫn là chiếc ghế đá này, vẫn là nụ cười tựa ánh nắng duy chỉ khác là cậu không nơi đây. Bốn tháng qua, cậu sống có tốt không? Không một tin nhắn, không một lời hỏi thăm, không một cuộc điện thoại...tôi và cậu cách nhau cả nửa vòng trái đất tựa hồ chỉ gặp nhau trong mơ.

Thanh xuân của tôi không phải là nụ cười mà là nước mắt. Thanh xuân của tôi không phải gương mặt mỉm cười mà là bóng lưng lạnh lẽo. Thanh xuân của tôi cứ lạnh lẽ chan chứa bóng hình cậu - người con trai tôi biết cả đời chẳng thể cạnh bên.

Trên góc sân nhỏ, tôi tựa hồ nhìn lại kỉ niệm xưa. Nếu khi ấy tôi mạnh mẽ hơn, tôi đủ dũng cảm, đủ kiên định để nói với cậu lời "tạm biệt" thì có lẽ bây giờ đã chẳng hối hận như vậy.

Mối tình đầu - mối tình của những điều chưa trọn vẹn nhưng đủ để ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu.

Tôi sẽ không quên đi mối tình đầu, cũng sẽ không quên đi cậu. Tôi sẽ cất cậu ở một góc sâu trong tim. Để khi nhớ về cậu, tôi sẽ sống lại một thời mộng mơ, để biết thế nào là đơn phương một mối tình.

Tạm biệt thanh xuân! Tạm biệt cậu!

Tạm biệt người tôi thương!

THANH XUÂN - NĂM ẤY CẬU VÀ TÔI!

- END-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện