"Yến Yến, cậu sắp va vào ai kìa!"

Tiếng Lăng Nộ An hét lên đột ngột khiến Thi Yến giật mình, bất ngờ cô dừng lại và ngước mắt lên nhìn phía trước mặt.

Một dáng nam sinh đang mặc áo sơ mi trắng cách đó khoảng mười centimet đã chắn toàn bộ tầm nhìn của cô về con đường phía trước.

Thi Yến có thể mơ hồ nói rằng đó là ngực của một người đàn ông cao lớn.

Cô cố gắng dừng lại, nhưng cô đã mất đà, nói đúng hơn là sự thăng bằng, tất cả đã quán muộn.

Dự kiến ​​sẽ trải qua cơn đau nhói khi đâm vào ngực người khác, Thi Yến nhắm nghiền mắt ngay trước khi cô đâm sầm vào bên kia.

Một giây, hai giây, ba giây... Cơn đau dự đoán đã không đến.

Thi Yến nghĩ rằng cô đang mơ, nên cô chớp mắt bối rối. Tuy nhiên, cô vẫn không cảm thấy đau. Vì vậy, cô bắt đầu di chuyển đầu, và chỉ sau đó, những giác quan bị trì hoãn của cô nói với cô rằng cảm giác trên khuôn mặt cô không phải là từ quần áo. Thay vào đó, nó cảm thấy ấm áp và mềm mại...

Điều này... Thi Yến đã sững sờ một lúc trước khi cô nhận ra rằng đó là một lòng bàn tay...

Trong khoảnh khắc cô va vào người đàn ông, anh ta đã đưa tay ra để bảo vệ mặt cô...

Hơn nữa, bàn tay này có một mùi rất dễ chịu. Nó gợi nhớ đến mùi hương sảng khoái của cánh đồng cỏ tươi tốt sau cơn mưa phùn nhẹ...

"Yến Yến, cậu không sao chứ?"

Giọng nói của Lăng Nộ An một lần nữa thật may đã giúp đánh thức Thi Yến khỏi cơn choáng váng.

Tay cô lúc này vẫn giữ nguyên vị trí từ lúc cô mất thăng bằng đến nay vẫn đang yên vị trong lòng bàn tay của người đàn ông...

Thi Yến bối rồi lùi lại một bước để tạo khoảng cách giữa cô và người đàn ông trước khi ngẩng mặt lên. Cô muốn xin lỗi anh ta, nhưng khi ánh mắt cô sắp chạm vào cổ áo của bên kia, giọng nói của Lăng Nộ An vang lên lần thứ ba, "Lâm sư huynh"

Lâm sư huynh?

Thi Yến gần như biết chắc chắn ai đang đứng trước mặt mình và ánh mắt cô dừng lại ở cổ áo anh. Vài giây sau, cô nhanh chóng liếc lên, và sau một thoáng nhìn, cô vội vàng cúi mặt xuống một lần nữa.

Đó thực sự là Lâm Giang...

Vì một số lý do nên lời ""Xin lỗi" mà cô ấy vừa định thốt ra đã bị kẹt trong cổ họng. Lời xin lỗi hẳn không thể thốt lên lời

Lăng Nộ An vội chạy đến đứng bên cạnh Thi Yến để xóa đi bầu không khí im lặng xung quanh bạn mình, vì vậy cô ấy lại lên tiếng một lần nữa, "Sư huynh Lâm, chúng em thực sự cảm thấy rất tiếc về điều này."

Khi Lăng Nộ An nói, cô kín đáo véo tay Thi Yến.

Vì đau, khiến cô bừng tĩnh dù trong lòng vẫn tràn ngập hoang mang, Thi Yến một lần nữa lại đưa mắt lên và nhìn Lâm Giang. Cô cất lời "Xin lỗi, là tôi bất cẩn."

Lâm Giang hơi nghiêng đầu xuống để nhìn Thi Yến với khuôn mặt hờ hững thường ngày, và không nói một lời, anh đi vòng qua cô và tiếp tục bước đi.

Chỉ sau khi Lâm Giang đã đi đủ xa, Hạ Điền Điền và Giang Nguyệt tỉnh táo trở lại nắm bắt tình hình sau trạng thái choáng váng. Họ nhanh chóng chạy đến chỗ Thi Yến và Lăng Nộ An với vẻ mặt đầy phấn khích, hân hoan.

"Chúa ơi, tôi thực sự đã đứng đối diện với nam thần ư?"

"Có phải khuôn mặt Yến Yến nhà chúng ta đã được tay nam thần của tôi đỡ lên không?"

"Yến Yến, nhanh lên, lại đây để tôi chạm vào mặt bạn! Điều này có thể được tính là nắm tay với nam thần không cơ chứ"

...

"Cậu có nhận thấy rằng cô gái va vào ông chủ của chúng ta rất xinh đẹp không? Cô ấy giống như nữ thần lý tưởng của tôi!" Như thể anh ta phát hiện ra một vùng đất mới, Hạ Thương Chu bắt đầu nói chuyện rất hào hứng sau khi họ đi được một quãng đường.

"Cô ấy xinh đẹp, nhưng tôi nghĩ rằng cô gái nói chuyện với chúng ta trong game mới chính là mẫu người của tôi." Khi Lục Bôn Lai nói, anh vô thức bật ra suy nghĩ của mình. "Nếu định mệnh cho tôi cơ hội gặp lại cô ấy, tôi sẽ rủ cô ấy ra ngoài chơi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện