Cuối cùng thì Thi Yến hoàn thành xong ba bài hát, nhưng cô chợt nhận ra rằng cả tất những người có mặt ở đây đều đã im lặng, một sự im lặng đáng sợ. Mọi người vẫn đang ngơ ngác nhìn cô như muốn chết lặng.
Bối rối trước tình cảnh khó xử này, cô chớp mắt ra vẻ vô tội.
Cô hát sai ở chỗ nào à? Mọi người không nên làm như vậy. Cô biết không ít bài, nhưng ba bài này là đặc biệt vì nó là bài tủ. Trước đây cô cũng từng hát nhiều lần mà có làm sao đâu nhỉ.
Thi Yến chớp mắt lần nữa, nhưng mọi người vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ quái không thể tả nổi. Cô thậm chí đã không mảy may lo lắng khi hát trước đó, nhưng lúc này, ngay giây phút này cô cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng, không biết nên làm gì để thoát khỏi cảm giác xấu hổ tột cùng này đây.
Cô có quen một vài người bạn của Lâm Giang, nhưng cô không chắc họ có nhận ra cô hay không. Cho nên toàn bộ những người ở đây đều xa lạ với cô. Ngược lại, kẻ đi cùng cô Lâm Giang lại không quá thân thiết để có thể cầu cứu... nhưng do quá bất lực với tình thế hiện tại, Thi Yến theo bản năng vẫn hướng ánh mắt về phía anh như để tìm sự giúp đỡ.
Đáng thương thay, một số đèn lúc đó đã bị tắt, vì vậy ánh sáng trong phòng khá mờ. Lâm Giang lại tình cờ ngồi trong góc, nên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, Thi Yến không thể thấy được biểu cảm của anh.
Nhưng hơn tất cả, cô nhận ra rằng ngay cả khi họ đang ở trong một căn phòng rực rỡ, không có gì đảm bảo rằng Lâm Giang sẽ sẵn sàng đứng lên vì cô, bảo vệ cô. Thay vì dựa dẫm vào anh,cô nghĩ tốt hơn hết cô nên tin vào chính mình...
Xoay micro một cách mạnh mẽ, Thi Yến suy nghĩ liệu cô có nên nói gì đó trước khi quay về chỗ để cải thiện tình hình hay không thì bất ngờ Lâm Gia Nghi lên tiếng, "Thi Yến, cô có biết bài nào khác ngoài ba bài này không?"
Thi Yến ngây thơ nghĩ rằng Lâm Gia Nghi chỉ đang trò chuyện một cách đơn thuần với cô mà thôi, vì vậy cô đã trả lời mà không suy nghĩ quá nhiều, "Có chứ. "bài hát Thêm một miếng cắn nhỏ nữa"."
Lâm Gia Nghi đã bất lực không đáp trả thêm nữa.
Anh ta đứng khá gần với Thi Yến, vì vậy cô có thể dễ dàng thấy rõ khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.
Phản ứng này...là sao? Anh không hiểu ý của cô à?
Vậy là, Thi Yến bắt đầu đưa ra lời giải thích cho câu trả lời vừa rồi của mình, "Câu hát - chỉ một miếng cắn nhỏ nữa, tất cả thịt sẽ biến mất - đó là bài, "Thêm một miếng cắn nhỏ" đó. Anh có biết không?"
"Phụt" Từ trong góc tối của căn phòng, một tiếng cười vang lên.
Đó là tiếng cười bột phát thoáng qua, xuất hiện và biến mất chỉ trong một giây sau đó.
Tuy nhiên, bầu không khí kỳ dị hiện diện trong căn phòng dường như vẫn không có dấu hiệu biết mất. Thậm chí đang ngày càng nặng nề hơn.
Cô không nên hát ba bài này à? Câu trả lời của cô cũng có gì không đúng đâu nhỉ, vậy tại sao mọi người lại nhìn cô một cách kỳ lạ như vậy? Cứ như thể họ đang nhìn một người ngoài hành tinh ấy..
Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc này, Thi Yến cảm thấy thực sự khó chịu bởi ánh mắt của những người xung quanh. Cuối cùng, không thể chịu đựng được thêm nữa, cô quyết định sử dụng một lý do chung chung để rút lui, "Chà, tôi cần phải vào nhà vệ sinh một chút."
Sau khi nói xong, cô đặt micro xuống và rời khỏi phòng lập tức mà không chút do dự.
Ngay khi cánh cửa tự động đóng lại, những tiếng cười như muốn điếc tai vang lên từ nơi vừa mấy giây trước đang bị thống trị bởi một sự im lặng chết người.
"Hahaha, Anh Giang. Vị hôn thê bé nhỏ của anh chắc chắn là một tài năng đó!"
"Cậu quan niệm thế nào là có tài năng vậy? Nhưng mà Cô ấy là một thiên tài thực sự! Thiết nghĩ ba bài hát cô ấy chọn đều là về ẩm thực mà!"
"Cảm ơn." Trước những lời khen ngợi của mọi người, Lâm Giang không ái ngại đáp lại một cách qua loa. Sau đó, anh cầm ly rượu trên bàn và bắt đầu nhấm nháp nó.
"Khoan đã, anh Giang. Bọn em đang khen vị hôn thê bé nhỏ của anh mà, không phải anh đâu. Tại sao anh lại cảm ơn bọn em cơ chứ? Nhưng mà có điều này, giọng nói vị hôn thê nhỏ của anh thực sự rất đáng yêu. Tôi muốn ăn thịt ăn thịt... em gần như muốn ra ngoài mua nhiều thịt cho cô ấy để cô ấy có thể ăn thật là no mới thôi.
Nhấm nháp ly rượu trên tay, anh vẫn không thể giấu được một cái nhíu mày trên trán.
Bối rối trước tình cảnh khó xử này, cô chớp mắt ra vẻ vô tội.
Cô hát sai ở chỗ nào à? Mọi người không nên làm như vậy. Cô biết không ít bài, nhưng ba bài này là đặc biệt vì nó là bài tủ. Trước đây cô cũng từng hát nhiều lần mà có làm sao đâu nhỉ.
Thi Yến chớp mắt lần nữa, nhưng mọi người vẫn nhìn cô với ánh mắt kỳ quái không thể tả nổi. Cô thậm chí đã không mảy may lo lắng khi hát trước đó, nhưng lúc này, ngay giây phút này cô cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng, không biết nên làm gì để thoát khỏi cảm giác xấu hổ tột cùng này đây.
Cô có quen một vài người bạn của Lâm Giang, nhưng cô không chắc họ có nhận ra cô hay không. Cho nên toàn bộ những người ở đây đều xa lạ với cô. Ngược lại, kẻ đi cùng cô Lâm Giang lại không quá thân thiết để có thể cầu cứu... nhưng do quá bất lực với tình thế hiện tại, Thi Yến theo bản năng vẫn hướng ánh mắt về phía anh như để tìm sự giúp đỡ.
Đáng thương thay, một số đèn lúc đó đã bị tắt, vì vậy ánh sáng trong phòng khá mờ. Lâm Giang lại tình cờ ngồi trong góc, nên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, Thi Yến không thể thấy được biểu cảm của anh.
Nhưng hơn tất cả, cô nhận ra rằng ngay cả khi họ đang ở trong một căn phòng rực rỡ, không có gì đảm bảo rằng Lâm Giang sẽ sẵn sàng đứng lên vì cô, bảo vệ cô. Thay vì dựa dẫm vào anh,cô nghĩ tốt hơn hết cô nên tin vào chính mình...
Xoay micro một cách mạnh mẽ, Thi Yến suy nghĩ liệu cô có nên nói gì đó trước khi quay về chỗ để cải thiện tình hình hay không thì bất ngờ Lâm Gia Nghi lên tiếng, "Thi Yến, cô có biết bài nào khác ngoài ba bài này không?"
Thi Yến ngây thơ nghĩ rằng Lâm Gia Nghi chỉ đang trò chuyện một cách đơn thuần với cô mà thôi, vì vậy cô đã trả lời mà không suy nghĩ quá nhiều, "Có chứ. "bài hát Thêm một miếng cắn nhỏ nữa"."
Lâm Gia Nghi đã bất lực không đáp trả thêm nữa.
Anh ta đứng khá gần với Thi Yến, vì vậy cô có thể dễ dàng thấy rõ khuôn mặt anh như muốn sụp đổ.
Phản ứng này...là sao? Anh không hiểu ý của cô à?
Vậy là, Thi Yến bắt đầu đưa ra lời giải thích cho câu trả lời vừa rồi của mình, "Câu hát - chỉ một miếng cắn nhỏ nữa, tất cả thịt sẽ biến mất - đó là bài, "Thêm một miếng cắn nhỏ" đó. Anh có biết không?"
"Phụt" Từ trong góc tối của căn phòng, một tiếng cười vang lên.
Đó là tiếng cười bột phát thoáng qua, xuất hiện và biến mất chỉ trong một giây sau đó.
Tuy nhiên, bầu không khí kỳ dị hiện diện trong căn phòng dường như vẫn không có dấu hiệu biết mất. Thậm chí đang ngày càng nặng nề hơn.
Cô không nên hát ba bài này à? Câu trả lời của cô cũng có gì không đúng đâu nhỉ, vậy tại sao mọi người lại nhìn cô một cách kỳ lạ như vậy? Cứ như thể họ đang nhìn một người ngoài hành tinh ấy..
Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra lúc này, Thi Yến cảm thấy thực sự khó chịu bởi ánh mắt của những người xung quanh. Cuối cùng, không thể chịu đựng được thêm nữa, cô quyết định sử dụng một lý do chung chung để rút lui, "Chà, tôi cần phải vào nhà vệ sinh một chút."
Sau khi nói xong, cô đặt micro xuống và rời khỏi phòng lập tức mà không chút do dự.
Ngay khi cánh cửa tự động đóng lại, những tiếng cười như muốn điếc tai vang lên từ nơi vừa mấy giây trước đang bị thống trị bởi một sự im lặng chết người.
"Hahaha, Anh Giang. Vị hôn thê bé nhỏ của anh chắc chắn là một tài năng đó!"
"Cậu quan niệm thế nào là có tài năng vậy? Nhưng mà Cô ấy là một thiên tài thực sự! Thiết nghĩ ba bài hát cô ấy chọn đều là về ẩm thực mà!"
"Cảm ơn." Trước những lời khen ngợi của mọi người, Lâm Giang không ái ngại đáp lại một cách qua loa. Sau đó, anh cầm ly rượu trên bàn và bắt đầu nhấm nháp nó.
"Khoan đã, anh Giang. Bọn em đang khen vị hôn thê bé nhỏ của anh mà, không phải anh đâu. Tại sao anh lại cảm ơn bọn em cơ chứ? Nhưng mà có điều này, giọng nói vị hôn thê nhỏ của anh thực sự rất đáng yêu. Tôi muốn ăn thịt ăn thịt... em gần như muốn ra ngoài mua nhiều thịt cho cô ấy để cô ấy có thể ăn thật là no mới thôi.
Nhấm nháp ly rượu trên tay, anh vẫn không thể giấu được một cái nhíu mày trên trán.
Danh sách chương