"Cô có muốn uống chút nước không?"
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Vậy uống sữa chua nhé?"
"Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu-"
"Còn sữa thì sao?"
"Cảm ơn-"
"Hay là hoa quả vậy?"
"Cảm-"
"Cô muốn ăn quả gì? Tôi sẽ gọt vỏ cho cô…"
Lần này thậm chí Thi Yến còn không thể thốt ra một lời nào khác mà chỉ có thể liên tục lắc đầu từ chối.
Cảm giác giống như cô đang ngồi trên một chiếc ghế gắn đầy đinh nhọn vậy.
Âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện từ đầu tới giờ, ông Lâm kín đáo trao đổi một ánh mắt đắc ý với Dì Xuân như thể đang khoe khoang về thành công trên cả mong đợi về âm mưu do ông sắp đặt vậy.
Trái với sự vui vẻ của Ông Lâm, sau khi vắt kiệt chất xám hơn người của mình chỉ để nghĩ ra mấy câu hỏi ngớ ngẩn kia thì Lâm Giang đột nhiên bối rối không biết tiếp theo nên làm gì nữa.
Chết tiệt, cái mớ phiền phức này còn khiến anh phải rối não hơn cả một trăm bài toán nâng cao…
Và trong chính khoảnh khắc ngắn ngủi mà Lâm Giang đang bận bối rối ấy, Thi Yến, người chưa từng vì mấy trò đánh lạc hướng của Lâm Giang mà quên đi nguyên nhân chính của chuyến thăm bệnh này đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ nhìn sang ông Lâm và dịu dàng hỏi, "Ông Lâm, ông đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Từ khi còn rất nhỏ Lâm Giang đã có khả năng thờ ơ với mọi chuyện bất kể nó có rắc tối đến như thế nào đi chăng nữa. Nhưng trong khoảnh khắc này, ngay khi nghe thấy lời Thi Yến nói, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra như mưa sau lưng anh.
Tại sao mà đến cả Thi Yến cũng học theo cái thói cố chấp của cô nàng mũm mĩm nữa chứ… Dù sao thì anh ta cũng đã cố gắng hết sức để lái chủ đề của cuộc trò chuyện sang hướng khác rồi cơ mà, sao cô cứ phải kiên quyết kéo mọi chuyện về chủ đề ban đầu làm gì chứ? Trong khi đó, cảm động trước sự quan tâm của Thi Yến nên ông Lâm cười rất vui vẻ mà đáp, "Có Yến Yến lo lắng cho ta như vậy thì không có căn bệnh nào mà ta không thể kiên trì vượt qua cả."
Cuối cùng cũng có thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng và một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên đôi môi Thi Yến, cô cũng vui vẻ tiếp lời.
Nhìn đôi môi đang không ngừng chuyển động của Thi Yến, Lâm Giang đang hoang mang tột độ kia rất muốn tiếp tục ngắt lời cô thêm lần nữa nhưng đã quá muộn.
"Ông Lâm, cháu thực sự rất xin lỗi về chuyện tối qua. Lẽ ra cháu nên đến đây thăm ông mới phải…"
Nghe xong lời cô nói, trên gương mặt đang cực kỳ cảm động ông Lâm chợt thoáng qua một dấu hiệu của sự nghi ngờ, "Tối qua sao? Tối qua có chuyện gì xảy ra vậy?"
Định luật của Murphy đúng là không bao giờ lừa người cả. Chuyện gì có thể sai rồi sẽ sai…
Lâm Giang hướng ánh mắt của anh ra phía ngoài cửa sổ và không dám tiếp tục quan sát diễn biến trong phòng bệnh nữa.
Thi Yến mờ mịt mà chớp chớp mắt, đoán rằng ông Lâm đã bị mất cảnh giác bởi câu hỏi bất ngờ của cô, cô tiếp tục, "Không phải tối qua ông cảm thấy không khỏe sao? Lúc đó cháu còn nghe nói ông đang trong tình trạng nguy kịch mà cứ liên tục gọi tên cháu, nói là muốn gặp cháu. Ông còn đưa cả tài xế đến đón cháu cơ mà…"
Lần này đến lượt ông Lâm lúng túng.
Tối qua không có ai tới đây quấy rầy ông cả nên ông đã rất vui vẻ mà kéo Dì Xuân cùng đi ăn lẩu…
Làm gì có chuyện tối qua ông cảm thấy không khỏe cơ chứ? Đừng nhắc tới chuyện đang trong tình trạng nguy kịch? Lại còn liên tục gọi tên Yến Yến?
Ông Lâm hoàn toàn kinh ngạc trước những gì Thi Yến vừa nói, như thể ông đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Trong khi đó, Lâm Giang đang tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để nhanh chóng tự đánh giá lại tình huống hiện tại của mình một lần. Lời nói dối của anh đã bị lật tẩy nên bây giờ điều quan trọng nhất là phải đảm bảo rằng Thi Yến không phát hiện ra chuyện anh ta chính là chủ mưu phía sau toàn bộ chuyện này. Vậy thì trong trường hợp này…
Bởi vì đi đường vòng đã không còn tác dụng nữa nên có vẻ đã đến lúc nên tung con át chủ bài rồi.
Với suy nghĩ ấy, Lâm Giang ngầm khẳng định lại quyết định đó thêm lần nữa rồi hướng ánh mắt về phía ông nội anh.
Lâm Giang quyết định tấn công phủ đầu trước khi ông Lâm kịp lên tiếng. Anh cố gắng đánh mắt ra hiệu cho ông nội đang bị rối loạn bởi lời nói của Thi Yến, "Ôi xem này, Yến Yến mà không nhắc đến thì cháu cũng suýt nữa quên mất chuyện đó rồi. Ông nội, bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi? Chúng ta có nên mời một vị bác sĩ nước ngoài để kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông không?"
Yến Yến?
Yến Yến sao…
Thi Yến sửng sốt khẽ há miệng nhìn Lâm Giang không chớp mắt trong suốt khoảng 5 giây.
Anh ta vừa gọi mình là Yến Yến sao?
Cùng lúc đó, ông Lâm thậm chí còn trở nên bối rối hơn sau khi nghe câu hỏi của Lâm Giang.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Ông chỉ đang giả bệnh để ngăn cản hai đứa nhỏ này hủy bỏ hôn ước thôi mà? Từ khi nào mà tình trạng sức khỏe của ông trở nên nghiêm trọng đến mức Lâm Giang cần tìm một chuyên gia nước ngoài tới để cứu chữa mà ông còn không hề hay biết vậy?
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Vậy uống sữa chua nhé?"
"Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu-"
"Còn sữa thì sao?"
"Cảm ơn-"
"Hay là hoa quả vậy?"
"Cảm-"
"Cô muốn ăn quả gì? Tôi sẽ gọt vỏ cho cô…"
Lần này thậm chí Thi Yến còn không thể thốt ra một lời nào khác mà chỉ có thể liên tục lắc đầu từ chối.
Cảm giác giống như cô đang ngồi trên một chiếc ghế gắn đầy đinh nhọn vậy.
Âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện từ đầu tới giờ, ông Lâm kín đáo trao đổi một ánh mắt đắc ý với Dì Xuân như thể đang khoe khoang về thành công trên cả mong đợi về âm mưu do ông sắp đặt vậy.
Trái với sự vui vẻ của Ông Lâm, sau khi vắt kiệt chất xám hơn người của mình chỉ để nghĩ ra mấy câu hỏi ngớ ngẩn kia thì Lâm Giang đột nhiên bối rối không biết tiếp theo nên làm gì nữa.
Chết tiệt, cái mớ phiền phức này còn khiến anh phải rối não hơn cả một trăm bài toán nâng cao…
Và trong chính khoảnh khắc ngắn ngủi mà Lâm Giang đang bận bối rối ấy, Thi Yến, người chưa từng vì mấy trò đánh lạc hướng của Lâm Giang mà quên đi nguyên nhân chính của chuyến thăm bệnh này đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ nhìn sang ông Lâm và dịu dàng hỏi, "Ông Lâm, ông đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Từ khi còn rất nhỏ Lâm Giang đã có khả năng thờ ơ với mọi chuyện bất kể nó có rắc tối đến như thế nào đi chăng nữa. Nhưng trong khoảnh khắc này, ngay khi nghe thấy lời Thi Yến nói, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra như mưa sau lưng anh.
Tại sao mà đến cả Thi Yến cũng học theo cái thói cố chấp của cô nàng mũm mĩm nữa chứ… Dù sao thì anh ta cũng đã cố gắng hết sức để lái chủ đề của cuộc trò chuyện sang hướng khác rồi cơ mà, sao cô cứ phải kiên quyết kéo mọi chuyện về chủ đề ban đầu làm gì chứ? Trong khi đó, cảm động trước sự quan tâm của Thi Yến nên ông Lâm cười rất vui vẻ mà đáp, "Có Yến Yến lo lắng cho ta như vậy thì không có căn bệnh nào mà ta không thể kiên trì vượt qua cả."
Cuối cùng cũng có thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng và một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên đôi môi Thi Yến, cô cũng vui vẻ tiếp lời.
Nhìn đôi môi đang không ngừng chuyển động của Thi Yến, Lâm Giang đang hoang mang tột độ kia rất muốn tiếp tục ngắt lời cô thêm lần nữa nhưng đã quá muộn.
"Ông Lâm, cháu thực sự rất xin lỗi về chuyện tối qua. Lẽ ra cháu nên đến đây thăm ông mới phải…"
Nghe xong lời cô nói, trên gương mặt đang cực kỳ cảm động ông Lâm chợt thoáng qua một dấu hiệu của sự nghi ngờ, "Tối qua sao? Tối qua có chuyện gì xảy ra vậy?"
Định luật của Murphy đúng là không bao giờ lừa người cả. Chuyện gì có thể sai rồi sẽ sai…
Lâm Giang hướng ánh mắt của anh ra phía ngoài cửa sổ và không dám tiếp tục quan sát diễn biến trong phòng bệnh nữa.
Thi Yến mờ mịt mà chớp chớp mắt, đoán rằng ông Lâm đã bị mất cảnh giác bởi câu hỏi bất ngờ của cô, cô tiếp tục, "Không phải tối qua ông cảm thấy không khỏe sao? Lúc đó cháu còn nghe nói ông đang trong tình trạng nguy kịch mà cứ liên tục gọi tên cháu, nói là muốn gặp cháu. Ông còn đưa cả tài xế đến đón cháu cơ mà…"
Lần này đến lượt ông Lâm lúng túng.
Tối qua không có ai tới đây quấy rầy ông cả nên ông đã rất vui vẻ mà kéo Dì Xuân cùng đi ăn lẩu…
Làm gì có chuyện tối qua ông cảm thấy không khỏe cơ chứ? Đừng nhắc tới chuyện đang trong tình trạng nguy kịch? Lại còn liên tục gọi tên Yến Yến?
Ông Lâm hoàn toàn kinh ngạc trước những gì Thi Yến vừa nói, như thể ông đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Trong khi đó, Lâm Giang đang tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để nhanh chóng tự đánh giá lại tình huống hiện tại của mình một lần. Lời nói dối của anh đã bị lật tẩy nên bây giờ điều quan trọng nhất là phải đảm bảo rằng Thi Yến không phát hiện ra chuyện anh ta chính là chủ mưu phía sau toàn bộ chuyện này. Vậy thì trong trường hợp này…
Bởi vì đi đường vòng đã không còn tác dụng nữa nên có vẻ đã đến lúc nên tung con át chủ bài rồi.
Với suy nghĩ ấy, Lâm Giang ngầm khẳng định lại quyết định đó thêm lần nữa rồi hướng ánh mắt về phía ông nội anh.
Lâm Giang quyết định tấn công phủ đầu trước khi ông Lâm kịp lên tiếng. Anh cố gắng đánh mắt ra hiệu cho ông nội đang bị rối loạn bởi lời nói của Thi Yến, "Ôi xem này, Yến Yến mà không nhắc đến thì cháu cũng suýt nữa quên mất chuyện đó rồi. Ông nội, bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi? Chúng ta có nên mời một vị bác sĩ nước ngoài để kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông không?"
Yến Yến?
Yến Yến sao…
Thi Yến sửng sốt khẽ há miệng nhìn Lâm Giang không chớp mắt trong suốt khoảng 5 giây.
Anh ta vừa gọi mình là Yến Yến sao?
Cùng lúc đó, ông Lâm thậm chí còn trở nên bối rối hơn sau khi nghe câu hỏi của Lâm Giang.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Ông chỉ đang giả bệnh để ngăn cản hai đứa nhỏ này hủy bỏ hôn ước thôi mà? Từ khi nào mà tình trạng sức khỏe của ông trở nên nghiêm trọng đến mức Lâm Giang cần tìm một chuyên gia nước ngoài tới để cứu chữa mà ông còn không hề hay biết vậy?
Danh sách chương