Cùng ngày Khang Hy liền di giá, Nội vụ phủ lập tức khai hỏa toàn bộ mã lực, dỡ sàn nhà, đặt đường ống, lắp bồn nước, ráp nồi hơi…
Bởi vì lại qua mấy ngày liền phải thượng triều, vậy nên Dận Tộ điều đủ nhân thủ, phàm là những việc có thể đồng thời làm, một khắc cũng không để lỡ. Lại sợ có việc gì đó nhất thời không giải quyết được làm lỡ thời gian, vậy nên liền tự mình canh giữ tại Càn Thanh cung, xảy ra chuyện liền lập tức có mặt.
Đầu óc của y linh hoạt, biện pháp cũng nhiều, quyền lợi lại lớn, có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn gì cũng có thể lập tức giải quyết. Đến tối, y về nghỉ thì đến phiên Khoa Đa mang theo người của Nội vụ phủ thắp đèn làm ca đêm, vậy nên tiến độ còn nhanh hơn dự đoán của Dận Tộ một chút.
Qua ba ngày đường ống đã lắm xong, ngày thứ tư thử nước, tu chỉnh những chỗ góc cạnh nhỏ nhặt, tối ngày thứ tư bắt đầu lát gạch men, đến ngày thứ tám cơ bản đã làm xong, cuối cùng lại đem mọi thứ chỉnh lý một lượt, đến tối ngày thứ chín, Dận Tộ đưa Khang Hy đến nghiệm thu thành quả.
Bề ngoài không quá sai biệt với ban đầu, nhiều lắm cũng chỉ là mặt sàn đổi một màu sắc khác, chênh lệch không lớn, bất quá lớp gạch men có hoa văn này thoạt nhìn càng thêm oai nghiêm, Dận Tộ giải thích: “Thời gian quá gấp, chỉ kịp lắp đặt nồi sưởi, đợi đến sang năm mới thu thập những thứ khác.”
Khang Hy gật đầu, đột nhiên cảm giác có chút chịu không nổi liền cởi áo ngoài ra, đi dạo một lát phát hiện lại không chịu được. Mà Lương Cửu Công và Khoa Đa không dám cởi y phục, từ sớm đã là đầu đầy mồ hôi.
Khoa Đa thấy Khang Hy không khỏe, nói: “Nếu không, thần phân phó bọn họ đốt ít lửa một chút?”
Dận Tộ sớm có chuẩn bị, lúc này đã đem áo khoác cởi sạch, vô cùng thư thích, cười nói: “Lúc này cho dù nhỏ lửa lại, độ ấm trong chốc lát cũng không hạ xuống được.”
Tuy rằng y bố trí hệ thống sưởi cũng đủ chằng chịt thế nhưng có thể đem cả cung điện cửa mở gió lùa làm đến độ ấm cao như vậy, đám nô tài trực lò hơi cũng coi như liều mạng đi…
“Vạn tuế gia…” Lương Cửu Công lau mồ hôi: “Nếu không nô tài đi hầu hạ người thay y phục?”
Vậy nên đều đi thay y phục.
Y phục cũng đã thay đổi, chẳng lẽ còn phải dọn về viện tử lạnh như băng kia sao? Vậy nên Khang Hy kiểm nghiệm công trình, nghiệm tới nghiệm lui liền lưu lại.
Phía Hậu cung, nhân Đức phi và thái hậu nương nương cũng không vội dọn trở về, vậy nên càng có nhiều chỗ có thể tu chỉnh, do đó mặc dù địa phương nhỏ hơn cũng lại hoàn công chậm hơn.
Thế đạo này nặng nhất là chữ hiếu, cung của Đức phi và Khang Hy đều sửa xong rồi, tòa nhà của Dận Tộ rốt cục cũng có thể động công.
Bất quá, phủ của y muốn lắp đặt, Dận Chân có giao tình tốt nhất với y đương nhiên cũng phải làm, Dận Chân làm rồi chẳng lẽ lại không quản Dận Trinh? Thật là như vậy, chưa đợi Dận Trinh tới cửa Đức phi đã sớm đem lỗ tay Dận Tộ nhéo rớt! Nếu thật sự làm cho Dận Trinh, như vậy Dận Tường sát vách có quản hay không? Bọn đệ đệ còn ở trong A ca sở có quản hay không? Nếu bọn đệ đệ trong cung đều có, vậy dọn ra ngoài thì sao?
Dận Tộ đầu này còn chưa lên tiếng đâu, Dận Đề đã tìm đến tận cửa, rất có khí thế nếu ngươi không làm cho ta, ta sẽ ăn vạ tại nhà ngươi không đi.
Lão Tam Dận Chỉ cũng không tìm đến y, chỉ tìm đến trên đầu Dận Chân: Lúc ngươi thanh nợ Hộ bộ, vừa mở miệng ca ca ta không nói hai lời liền đem tiền trả hết, hiện tại ngươi xem rồi làm đi…
Dận Tự trước sau nhã nhặn, không hề đề cập tới chuyện lắp hệ thống sưởi chỉ là mỗi ngày đều mời Dận Tộ đến phủ dùng trà, lời trong lời ngoài đều chỉ: Lục ca nha, ngươi có cảm thấy trong phủ của đệ thiếu chút gì đó hay không?
Dận Tộ không còn cách nào, vung tay lên: Mặc kệ, toàn bộ huynh đệ đồng loạt làm! Không phải chỉ là nhân thủ ít chút sao, lắp đặt chậm chút sao? Cùng lắm thì mỗi ngày vừa rời giường liền chạy đi tìm Khang Hy cọ ăn cọ uống cọ hơi ấm.
Kết quả bên này còn chưa yên ổn, phía Hậu cung lại bắt đầu nháo lên, sau khi đến cung của Thái hậu thể nghiệm cái gì gọi là hệ thống sưởi hơi, các phi tần thoáng cái liền nóng nảy —— nếu không làm cái này, bản thân bị lạnh cũng không nói, chỉ sợ cả mùa đông cũng đừng nghĩ gặp Vạn tuế gia… Các nàng còn chưa có mị lực như vậy, có thể đem Vạn tuế gia từ chốn xuân về hoa nở kéo đến hầm băng.
Làm sao bây giờ? Quy cũ như trước, dùng tiền mở đường thôi! Mặc dù đã nó sang năm người người đều làm, thế nhưng thanh xuân của nữ nhân chính là không đợi nổi nha!
Vậy nên, túi tiền của Dận Tộ tiếp tục phồng lên.
——
Nam thư phòng.
Trong phòng ấm áp như xuân, ngoài cửa sổ đại tuyết tán loạn, Khang Hy đứng trước cửa sổ nhìn đại tuyết như lông ngỗng bên ngoài, nói: “Dận Nhưng là hôm nay dọn ra ngoài đi?”
Lương Cửu Công ứng tiếng, thay Khang Hy phủ thêm áo khoác, nói: “Vạn tuế gia, trước cửa sổ nhiều gió, đừng đứng quá lâu. Lục a ca nói, chờ sang năm đổi thành cửa sổ thủy tinh thì tốt rồi, vừa ấm áp lại vừa rộng thoáng.”
Trước giờ chưa từng nghe Khang Hy nhắc tới chuyện này, Lương Cửu Công còn tưởng rằng ngài đã quên mất, nguyên lai vẫn còn nhớ —— Vạn tuế gia đối với Du Thân vương, cuối cùng cũng là không tàn nhẫn được!
Lương Cửu Công tuy rằng đã mang Dận Tộ ra cũng không thể thành công nói sang chuyện khác, Khang Hy hỏi: “Phủ Du Thân vương đã lắp hệ thống sưởi chưa?”
Lương Cửu Công sửng sốt, nói: “Cái này, lão nô cũng không biết!”
Không thấy mọi người chen phá đầu còn chưa được sao, phủ Du Thân vương… Ha hả.
Khang Hy vừa bực mình vừa buồn cười: “Trẫm còn nói Tiểu Lục vì sao lại tốt bụng như vậy, chủ động lắp hệ thống sưởi cho Dục Khánh cung, nguyên lai là đánh chủ ý này!”
Nếu như chưa từng sở hữu, sao có thể thống khổ bằng có rồi lại mất? Dận Nhưng từ Dục Khánh cung ấm áp như xuân thoáng cái dọn đến Du Thân vương phủ lạnh như hầm băng, sự chênh lệch trong đó có thể nghĩ.
Khang Hy lắc đầu trở về chỗ ngồi, ánh mắt rơi lên mấy cái rương lớn bên cạnh —— tấu chương đề cử Thái tử của các đại thần hầu như đều ở nơi này, chỉ thiếu một ít quan viên xa xôi, tấu chương của bọn họ đều đang trên đường tới, chủ yếu chỉ là thời gian.
Những tấu chương này ngài đều đã xem qua, ai cũng có tiến cử, nhưng nhiều nhất vẫn là Lão Đại, Lão Tứ, Lão Bát.
Lập đích lập trưởng, ngoại trừ Dận Nhưng, còn lại đều là con vợ kế, Lão Đại chiếm một chữ trưởng, con người hào sảng nghĩa khí, những quan viên xuất thân binh nghiệp đều thiên hướng hắn, vậy nên người ủng hộ hắn là nhiều nhất.
Tiếp đó chính là Lão Tứ và Lão Bát, hai người này coi như tương đương.
Lão Tứ ban sai sớm, tích lũy không ít nhân mạch, năng lực của hắn mọi người đều có thể thấy được, xử sự cũng công chính —— nếu không phải lần này thanh nợ Hộ bộ quả thực đắc tội không ít người, quan viên ủng hộ hắn chỉ sợ còn nhiều hơn một chút.
Thật ra Lão Bát lại có chút ngoài dự liệu của Khang Hy, tuổi còn nhỏ lại rất được lòng người, bất quá cũng đúng, Lão Bát từ nhỏ khéo đưa đẩy, chấp chưởng Hình bộ một năm, kết giao không ít đại thần. Lần hồng thủy mùa xuân này, y còn phụ trách cứu trợ thiên tai, biểu hiện không tệ, nghe nói bách tính rất nhiều nơi đều gọi y là Bát Hiền vương, Bát Nhân vương.
Lại sau nữa càng là khó thể ngờ được, cư nhiên bảo vệ phế Thái tử! Khang Hy nhíu mày, ngài lúc đó thiếu chút nữa ngày cả hai chữ ‘vong quốc’ đều nói ra khỏi miệng, lẽ nào thái độ còn chưa đủ rõ ràng? Những người kia rốt cuộc là rắp tăm gì? Hoặc là những lời ‘không đành lòng’, ‘chí hiếu’ lúc đó của ngài đã khiến bọn họ hiểu lầm?
Lại đi xuống chính là Lão Tam cùng Lão Ngũ, bọn họ tuy rằng biểu hiện bình phàm, thế nhưng một chưởng Lễ bộ một chưởng Công bộ, người khác không tính, quan viên dưới tay bọn họ trăm triệu lần không dám đề cử người khác —— mặc dù là mật tấu, thế nhưng Vạn tuế gia thấy bọn họ tiến cử người khác cũng không tiện nha, hơn nữa… ai cũng biết bản lĩnh của đám A ca kia, nội dung của mật tấu có bị tiết lộ ra không còn khó nói? Trong đó Lão Tam lại nhỉnh hơn một chút, hắn từ trước đến giờ đều thích mượn hơn văn nhân.
Mà tấu chương đề cử những người còn lại đều chỉ có hai ba phần, ngay cả Lão Lục cũng có người ủng hộ, tuy rằng ít nhưng phân lượng lại không nhẹ —— Lý Quang Địa, Vu Thành Long, Tào Dần.
Khang Hy tính toán, Lý Quang Địa được Tiểu Lục Nhi cứu một mạng, Tào Dần thiếu y năm mươi vạn lượng bạc, Vu Thành Long ước chừng lần trước đi cùng y thăm dò hà đạo, chậm rãi ra cảm tình… đây đều là chút lý do quỷ gì.
“Lương Cửu Công.” Khang Hy bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu bảo ngươi đề cử Thái tử, ngươi tiến cử ai?”
Lương Cửu Công đầu tiên là cả kinh, sau đó cười nói: “Tự nhiên là chọn Hòa Quận vương, Hòa Quận vương đã cứu mệnh nô tài nha!”
Khang Hy trừng mắt nhìn lão: “Trẫm thấy ngươi nghĩ chọn Lão Lục liền không sai lầm mới là thật!” Đám lão đầu nhi này, đều đã thành tinh rồi.
Lương Cửu Công hắc hắc cười không ngừng.
Khang Hy nói: “Nghe nói mấy ngày nay sau khi hạ triều, có người nương nhờ trong cung không chịu đi?”
Lương Cửu Công cười nói: “Còn không phải sao, chính là nán lại thiên điện mà Hòa Quận vương đặc biệt chừa cho bọn họ, tâm sự vài câu, uống một chút trà… nói là nha môn lạnh chết người, viết vài chữ tay cũng cứng lại…”
Còn không phải là muốn nha môn của bọn họ cũng được lặp hệ thống sưởi sao! Khang Hy cười phì một tiếng, nói: “Ngươi nói xem, nếu Lão Lục thả ra phong thanh, ai tiến cử y làm Thái tử liền lắp đặt ống sưởi cho người đó, lúc này trong rương có thể đều là tên Dận Tộ hay không?”
Lương Cửu Công nhìn thoáng qua chủ tử bỗng nhiên não động quá mức, lại ngẫm mấy lời ước ao oán giận mình nghe được: Cái này… Thật đúng là khó mà nói.
Hiếm thấy một lần chủ tử vui vẻ nói đùa, Lương Cửu Công đang định hùa theo chợt nghe người bên ngoài thông báo: “Vạn tuế gia, Ung quận vương cầu kiến.”
Khang Hy gật đầu: “Tuyên.”
Một lát sau, Dận Chân vào cửa, đầu vai còn vươn hoa tuyết, đứng ở bên ngoài khẽ giũ áo khoác, thỉnh an.
Khang Hy ban tọa cho hắn, hỏi: “Hôm kia nghe Lão Lục nói ngươi bận đến chân không chạm đất, hôm nay sao lại có thời gian đến đây?”
Cuối năm Hộ bộ luôn là nơi bận rộn nhất, năm nay lại còn chuyện thanh nợ kéo chân, vậy nên thời gian phá lệ eo hẹp.
Dận Chân nói: “Sổ sách cuối năm đều đã làm được không sai biệt lắm, chỉ còn vài chuyện vụn vặt, nợ của Hộ bộ hầu như đều đã thanh xong, chỉ còn lại hai nhà Tôn, Lý ở Giang Nam, Hoàng a mã từng căn dặn qua, dung bọn họ trong vòng năm năm chậm rãi trả nợ —— trước đó vài ngày, bọn họ đều chuyển mấy vạn lượng đến.”
Khang Hy gật đầu, năng lực của Lão Tứ trong đám nhi tử của ngài là xuất chúng nhất, đáng tiếc con người lạnh lùng khắc bạc, nếu không ngài cũng không cần do dự chuyện gì.
Chợt thấy Dận Chân vừa nói xong đã quỳ xuống, cung kính nói: “Hôm nay nhi tử tới đây, là để nộp tấu chương.”
Lại lấy một bảng tấu chương ra khỏi tay áo, Lương Cửu Công bước lên tiếp nhận.
Khang Hy khẽ nhíu mày, nộp tấu chương trong lúc riêng tư như vậy, cho dù là đại thần cũng chỉ cần khiêm cung một chút, Lão Tứ quỳ hẳn xuống là vì có đại sự gì sao?
Tiếp nhận sổ con mở, mở miệng hỏi: “Chuyện gì đáng giá ngươi thận trọng như vậy?”
Dận Chân trầm giọng nói: “Nhi tử là tiến cử Thái tử.”
Khang Hy nhíu mày, nói: “Trẫm tựa hồ chưa nói qua, các ngươi cũng cần dâng tấu chương tiến cử Thái tử đi?”
Dận Chân đáp: “Thế nhưng Hoàng a mã cũng chưa nói nhi thần không được.”
Khang Hy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cúi đầu nhìn lướt qua tấu chương, biểu tình Dận Chân vẫn luôn đông cứng, cho dù đối diện ánh mắt lợi hại của Khang Hy cũng không hề rụt rè.
“Lão Lục?” Khang Hy ném tấu chương lên bàn trà, không nhịn được hỏi: “Ngươi theo hồ đồ cái gì? Lão Lục sao có thể làm Thái tử?”
Dận Chân hỏi ngược lại: “Lục đệ vì sao không thể làm Thái tử?”
“Y có tâm tật!”
“Thế nhưng mười chín năm qua, tâm tật của Lục đệ chỉ tái phát ba lần, ngoại trừ một lần là do nhũ ma ma của y gây sự mà ra, cũng chỉ còn một lần Hoàng thái hậu nương nương mất và nhi tử bị hành thích mà thôi! Khi Hoàng a mã biếm y làm thứ dân, y cũng không phát bệnh; y ngâm người trong nước lạnh mấy canh giờ cũng không phát bệnh… thái y cũng nói, chỉ cần điều dưỡng đúng phương pháp sẽ không tổn hại thọ nguyên.” Dận Chân nói: “Tâm tật của Lục đệ, cơ bản không phải lý do khiến y không thể làm Thái tử.”
Khang Hy lặng lẽ, sau đó lại thở dài một cái, chỉ nhìn nguyên nhân Tiểu Lục nhi mang bệnh, cũng có thể nhìn ra tính tình của y thế nào, thở dài nói: “Con người Tiểu Lục nhi quá trọng tình nghĩa…”
“Lục đệ trọng tình không sai, thế nhưng cũng nặng phải trái.”
Đúng vậy, Khang Hy đưa tay ấn thái dương, tâm tật của Tiểu Lục nhi không nghiêm trọng lắm, hơn nữa lòng ôm bách tính… Nói y không hiểu chính sự, thế nhưng hôm ấy giữa triều đình, những điểm y nói ra sát sao đến thế, sao lại là không có chủ ý? Nói y không hoài chí lớn, vậy những chuyện như miễn thuế đinh, thuế muối mà cả ngài cũng không dám nghĩ, Tiểu Lục nhi không chỉ nghĩ đến mà còn dang làm…
Vì sao lại không để y làm Thái tử chứ?
Đâu chỉ ngài chưa từng nghĩ tới, ngay cả văn võ toàn triều cũng chưa từng nghĩ tới.
Không thể trách trẫm! Đều là do tiểu tử kia thật sự không hề nghiêm túc! Ở trước mặt ngài nếu không phải đùa giỡn tính tình chính là cáu kỉnh, nghiêm mặt đều là muốn xin gì đó, lúc đi trên đường nhìn trước nhìn sau đều là nhị thế tổ, đứng trong triều đình tuyệt đối là khí thế tiểu bá vương… Đại Thanh đệ nhất hoàn khố trong miệng mọi người, không ai ngoài y!
Cho dù Dận Chân nói được rất có đạo lý, thế nhưng vừa nghĩ tới muốn để tiểu tử không đứng đắn kia làm Thái tử, Khang Hy làm thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hình tượng của Thái tử, nên giống như Dận Nhưng vậy, ung dung rộng lượng, nếu không giống như Lão Tứ, khí thế bức người cũng không sai. Nếu không nữa thì, giống Lão Đại hào phóng sáng sủa liền không tệ, như Lão Bát hào phóng tao nhã coi như cũng phù hợp đi!
Thế nhưng nếu giống Lão Lục, không lên tiếng nhìn giống hệt trích tiên… thế nhưng lần trước vừa lên triều, trực tiếp đem lão thần làm cho giận đến ngất xỉu, khiến cả triều văn võ sợ đến vừa nghe ‘Lục’ liền biến sắc. Không có chuyện còn thích ngồi khí cầu gì đó bay lên trời dạo một vòng, gióng trống khua chiêng mua chó, mua chim, xây lâm viên, tức giận liền la hét muốn bại quang nội kho của ngài…
Khang Hy rùng mình một cái: Vẫn là không cần đi?
Lại nghe Dận Chân tiếp tục nói: “Nhi tử tiến cử Lục đệ, còn một nguyên nhân trọng yếu khác.”
Khang Hy gật đầu: “Ngươi nói.”
Ngài còn thật không biết, có lý do trọng yếu gì mà không phải Lão Lục làm Thái tử thì không được đâu!
Dận Chân gằn từng chữ: “Trong chư vị huynh đệ, chỉ có Lục đệ làm Thái tử, nhi thần mới có thể toàn lực phò tá.”
Thần sắc Khang Hy chợt lạnh, còn dám nói lời như vậy trước mặt ngài! Loại lời nói thật này, ngài không thích nghe.
Dận Chân đối với thần sắc của ngài cũng thoáng như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Chỉ có Lục đệ làm Thái tử, nhi thần mới có thể toàn lực ứng phó, Hoàng a mã, những người nghĩ như vậy không chỉ có mình nhi tử.”
Khang Hy sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Dận Chân, nói: “Ngươi tiến cử Lão Lục, thế nhưng ngươi biết có bao nhiêu người tiến cử ngươi chăng? Lẽ nào ngươi lại không muốn làm Thái tử?”
Dận Chân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nói: “Hoàng a mã, nói một lời đại bất kính, sau khi Hoàng a mã đi rồi, nếu để Lục đệ đăng cơ, chuyện nhi tử muốn làm vẫn có thể toàn tâm toàn ý đi làm. Thế nhưng, nếu người đăng cơ là nhi tử, chỉ sợ nhi tử phải dùng càng nhiều tinh lực xử lý nội hoạn.”
“Hoàng a mã, bọn nhi tử tuy rằng huynh đệ đông đảo, thế nhưng Hoàng a mã đối với mỗi huynh đệ đều là hao hết tâm huyết… Năm Khang Hy thứ mười bốn, chính là thời điểm khó khăn nhất của Tam Phiên chi loạn, Đại ca nhiễm thiên hoa, Hoàng a mã bãi triều chín ngày chuyên tâm chăm sóc. Tháng sáu năm Khang Hy thứ hai mươi, trên đường vây săn, Đại ca vô ý ngã khỏi lưng ngựa, bả vai bị thương, Hoàng a mã lệnh cho sáu vạn người tùy giá tại chỗ lưu trú, thẳng đến mười ngày sau vết thương trên vai Đại ca khỏi hẳn mới tiếp tục đi tới. Tháng sáu năm hai mươi bốn, Hoàng a mã tuần du tái ngoại, nhi tử dính vào kiết lỵ, Hoàng a mã nghe tin xong lập tức chạy về kinh sư… Qua nhiều năm như vậy, Hoàng a mã chỉ cần ở kinh thành, bất kể có bao nhiêu bận rộn, vô luận nóng lạnh thế nào, mỗi ngày đều đi Nam thư phòng kiểm tra việc học của chúng huynh đệ, Hoàng a mã đối với các nhi tử đều tốt, các nhi tử đều ghi nhớ trong lòng…”
Dận Chân dập đầu thật mạnh, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Hoàng a mã, bọn nhi tử không phụ lòng Hoàng a mã giáo huấn, hôm nay đều đã trưởng thành, hơn nữa đều tự nhận không phải tài trí bình thường. Thế nhưng Hoàng a mã, ngài thực sự nguyện ý nhìn bọn nhi tử do ngài tỉ mỉ nuôi dạy, bởi vì nội đấu hoặc cả đời tầm thường vô vị hoặc kéo chân sau của Đại Thanh triều, thậm chí tàn sát lẫn nhau?”
Vành mắt Khang Hy cũng có chút phiếm hồng, bất quá thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước, nói: “Dận Chân, ngươi không cảm thấy mình nói quá mức sao?”
Dận Chân nói: “Hoàng a mã anh minh thần võ, loại sự tình này liệu có phát sinh hay không, trong lòng Hoàng a mã hẳn là hiểu rõ mới đúng.”
Khang Hy lặng lẽ hồi lâu, nói: “Vì sao Lão Lục lại khác biệt?”
Dận Chân nói: “Bởi vì trong lòng Lục đệ, huynh đệ là huynh đệ, mặc kệ y làm Thái tử hay làm Hoàng đế, huynh đệ vẫn là huynh đệ, không phải… nô tài.”
Vậy nên chỉ có y mới có thể chỉnh hợp lực lượng của tất cả Hoàng đế, khiến Đại Thanh càng trở nên tốt đẹp.
Khang Hy dùng tay đỡ trán, hồi lâu sau mới thở dài, nói: “Ngươi về trước đi, để trẫm suy nghĩ kỹ lưỡng, để trẫm suy ngẫm kỹ lưỡng.”
Dận Chân lên tiếng, đứng dậy lui ra.
Khang Hy bỗng mở miệng nói: “Chuyện ngươi tới hôm nay, Lão Lục chỉ sợ còn không biết đi?”
Dận Chân thần sắc cứng đờ.
Khang Hy nói: “Ngươi nghĩ, chuyện này cho dù trẫm đáp ứng rồi, Lão Lục sẽ thuận theo sao?”
Dận Chân nói: “Theo tính tình của Lục đệ, tuy rằng không chịu quản sự, thế nhưng chỉ cần là chuyện đặt lên người y, y sẽ không thể ngạnh tâm mặc kệ.”
Điều này cũng đúng.
Khang Hy phất tay ra hiệu Dận Chân lui ra, bỗng nhiên lại nghĩ đến, đám người Vu Thành Long sở dĩ sẽ tiến cử Lão Lục, thật sự là vì hai chữ ‘giao tình’ sao? Vẫn là cảm thấy…
Bởi vì lại qua mấy ngày liền phải thượng triều, vậy nên Dận Tộ điều đủ nhân thủ, phàm là những việc có thể đồng thời làm, một khắc cũng không để lỡ. Lại sợ có việc gì đó nhất thời không giải quyết được làm lỡ thời gian, vậy nên liền tự mình canh giữ tại Càn Thanh cung, xảy ra chuyện liền lập tức có mặt.
Đầu óc của y linh hoạt, biện pháp cũng nhiều, quyền lợi lại lớn, có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn gì cũng có thể lập tức giải quyết. Đến tối, y về nghỉ thì đến phiên Khoa Đa mang theo người của Nội vụ phủ thắp đèn làm ca đêm, vậy nên tiến độ còn nhanh hơn dự đoán của Dận Tộ một chút.
Qua ba ngày đường ống đã lắm xong, ngày thứ tư thử nước, tu chỉnh những chỗ góc cạnh nhỏ nhặt, tối ngày thứ tư bắt đầu lát gạch men, đến ngày thứ tám cơ bản đã làm xong, cuối cùng lại đem mọi thứ chỉnh lý một lượt, đến tối ngày thứ chín, Dận Tộ đưa Khang Hy đến nghiệm thu thành quả.
Bề ngoài không quá sai biệt với ban đầu, nhiều lắm cũng chỉ là mặt sàn đổi một màu sắc khác, chênh lệch không lớn, bất quá lớp gạch men có hoa văn này thoạt nhìn càng thêm oai nghiêm, Dận Tộ giải thích: “Thời gian quá gấp, chỉ kịp lắp đặt nồi sưởi, đợi đến sang năm mới thu thập những thứ khác.”
Khang Hy gật đầu, đột nhiên cảm giác có chút chịu không nổi liền cởi áo ngoài ra, đi dạo một lát phát hiện lại không chịu được. Mà Lương Cửu Công và Khoa Đa không dám cởi y phục, từ sớm đã là đầu đầy mồ hôi.
Khoa Đa thấy Khang Hy không khỏe, nói: “Nếu không, thần phân phó bọn họ đốt ít lửa một chút?”
Dận Tộ sớm có chuẩn bị, lúc này đã đem áo khoác cởi sạch, vô cùng thư thích, cười nói: “Lúc này cho dù nhỏ lửa lại, độ ấm trong chốc lát cũng không hạ xuống được.”
Tuy rằng y bố trí hệ thống sưởi cũng đủ chằng chịt thế nhưng có thể đem cả cung điện cửa mở gió lùa làm đến độ ấm cao như vậy, đám nô tài trực lò hơi cũng coi như liều mạng đi…
“Vạn tuế gia…” Lương Cửu Công lau mồ hôi: “Nếu không nô tài đi hầu hạ người thay y phục?”
Vậy nên đều đi thay y phục.
Y phục cũng đã thay đổi, chẳng lẽ còn phải dọn về viện tử lạnh như băng kia sao? Vậy nên Khang Hy kiểm nghiệm công trình, nghiệm tới nghiệm lui liền lưu lại.
Phía Hậu cung, nhân Đức phi và thái hậu nương nương cũng không vội dọn trở về, vậy nên càng có nhiều chỗ có thể tu chỉnh, do đó mặc dù địa phương nhỏ hơn cũng lại hoàn công chậm hơn.
Thế đạo này nặng nhất là chữ hiếu, cung của Đức phi và Khang Hy đều sửa xong rồi, tòa nhà của Dận Tộ rốt cục cũng có thể động công.
Bất quá, phủ của y muốn lắp đặt, Dận Chân có giao tình tốt nhất với y đương nhiên cũng phải làm, Dận Chân làm rồi chẳng lẽ lại không quản Dận Trinh? Thật là như vậy, chưa đợi Dận Trinh tới cửa Đức phi đã sớm đem lỗ tay Dận Tộ nhéo rớt! Nếu thật sự làm cho Dận Trinh, như vậy Dận Tường sát vách có quản hay không? Bọn đệ đệ còn ở trong A ca sở có quản hay không? Nếu bọn đệ đệ trong cung đều có, vậy dọn ra ngoài thì sao?
Dận Tộ đầu này còn chưa lên tiếng đâu, Dận Đề đã tìm đến tận cửa, rất có khí thế nếu ngươi không làm cho ta, ta sẽ ăn vạ tại nhà ngươi không đi.
Lão Tam Dận Chỉ cũng không tìm đến y, chỉ tìm đến trên đầu Dận Chân: Lúc ngươi thanh nợ Hộ bộ, vừa mở miệng ca ca ta không nói hai lời liền đem tiền trả hết, hiện tại ngươi xem rồi làm đi…
Dận Tự trước sau nhã nhặn, không hề đề cập tới chuyện lắp hệ thống sưởi chỉ là mỗi ngày đều mời Dận Tộ đến phủ dùng trà, lời trong lời ngoài đều chỉ: Lục ca nha, ngươi có cảm thấy trong phủ của đệ thiếu chút gì đó hay không?
Dận Tộ không còn cách nào, vung tay lên: Mặc kệ, toàn bộ huynh đệ đồng loạt làm! Không phải chỉ là nhân thủ ít chút sao, lắp đặt chậm chút sao? Cùng lắm thì mỗi ngày vừa rời giường liền chạy đi tìm Khang Hy cọ ăn cọ uống cọ hơi ấm.
Kết quả bên này còn chưa yên ổn, phía Hậu cung lại bắt đầu nháo lên, sau khi đến cung của Thái hậu thể nghiệm cái gì gọi là hệ thống sưởi hơi, các phi tần thoáng cái liền nóng nảy —— nếu không làm cái này, bản thân bị lạnh cũng không nói, chỉ sợ cả mùa đông cũng đừng nghĩ gặp Vạn tuế gia… Các nàng còn chưa có mị lực như vậy, có thể đem Vạn tuế gia từ chốn xuân về hoa nở kéo đến hầm băng.
Làm sao bây giờ? Quy cũ như trước, dùng tiền mở đường thôi! Mặc dù đã nó sang năm người người đều làm, thế nhưng thanh xuân của nữ nhân chính là không đợi nổi nha!
Vậy nên, túi tiền của Dận Tộ tiếp tục phồng lên.
——
Nam thư phòng.
Trong phòng ấm áp như xuân, ngoài cửa sổ đại tuyết tán loạn, Khang Hy đứng trước cửa sổ nhìn đại tuyết như lông ngỗng bên ngoài, nói: “Dận Nhưng là hôm nay dọn ra ngoài đi?”
Lương Cửu Công ứng tiếng, thay Khang Hy phủ thêm áo khoác, nói: “Vạn tuế gia, trước cửa sổ nhiều gió, đừng đứng quá lâu. Lục a ca nói, chờ sang năm đổi thành cửa sổ thủy tinh thì tốt rồi, vừa ấm áp lại vừa rộng thoáng.”
Trước giờ chưa từng nghe Khang Hy nhắc tới chuyện này, Lương Cửu Công còn tưởng rằng ngài đã quên mất, nguyên lai vẫn còn nhớ —— Vạn tuế gia đối với Du Thân vương, cuối cùng cũng là không tàn nhẫn được!
Lương Cửu Công tuy rằng đã mang Dận Tộ ra cũng không thể thành công nói sang chuyện khác, Khang Hy hỏi: “Phủ Du Thân vương đã lắp hệ thống sưởi chưa?”
Lương Cửu Công sửng sốt, nói: “Cái này, lão nô cũng không biết!”
Không thấy mọi người chen phá đầu còn chưa được sao, phủ Du Thân vương… Ha hả.
Khang Hy vừa bực mình vừa buồn cười: “Trẫm còn nói Tiểu Lục vì sao lại tốt bụng như vậy, chủ động lắp hệ thống sưởi cho Dục Khánh cung, nguyên lai là đánh chủ ý này!”
Nếu như chưa từng sở hữu, sao có thể thống khổ bằng có rồi lại mất? Dận Nhưng từ Dục Khánh cung ấm áp như xuân thoáng cái dọn đến Du Thân vương phủ lạnh như hầm băng, sự chênh lệch trong đó có thể nghĩ.
Khang Hy lắc đầu trở về chỗ ngồi, ánh mắt rơi lên mấy cái rương lớn bên cạnh —— tấu chương đề cử Thái tử của các đại thần hầu như đều ở nơi này, chỉ thiếu một ít quan viên xa xôi, tấu chương của bọn họ đều đang trên đường tới, chủ yếu chỉ là thời gian.
Những tấu chương này ngài đều đã xem qua, ai cũng có tiến cử, nhưng nhiều nhất vẫn là Lão Đại, Lão Tứ, Lão Bát.
Lập đích lập trưởng, ngoại trừ Dận Nhưng, còn lại đều là con vợ kế, Lão Đại chiếm một chữ trưởng, con người hào sảng nghĩa khí, những quan viên xuất thân binh nghiệp đều thiên hướng hắn, vậy nên người ủng hộ hắn là nhiều nhất.
Tiếp đó chính là Lão Tứ và Lão Bát, hai người này coi như tương đương.
Lão Tứ ban sai sớm, tích lũy không ít nhân mạch, năng lực của hắn mọi người đều có thể thấy được, xử sự cũng công chính —— nếu không phải lần này thanh nợ Hộ bộ quả thực đắc tội không ít người, quan viên ủng hộ hắn chỉ sợ còn nhiều hơn một chút.
Thật ra Lão Bát lại có chút ngoài dự liệu của Khang Hy, tuổi còn nhỏ lại rất được lòng người, bất quá cũng đúng, Lão Bát từ nhỏ khéo đưa đẩy, chấp chưởng Hình bộ một năm, kết giao không ít đại thần. Lần hồng thủy mùa xuân này, y còn phụ trách cứu trợ thiên tai, biểu hiện không tệ, nghe nói bách tính rất nhiều nơi đều gọi y là Bát Hiền vương, Bát Nhân vương.
Lại sau nữa càng là khó thể ngờ được, cư nhiên bảo vệ phế Thái tử! Khang Hy nhíu mày, ngài lúc đó thiếu chút nữa ngày cả hai chữ ‘vong quốc’ đều nói ra khỏi miệng, lẽ nào thái độ còn chưa đủ rõ ràng? Những người kia rốt cuộc là rắp tăm gì? Hoặc là những lời ‘không đành lòng’, ‘chí hiếu’ lúc đó của ngài đã khiến bọn họ hiểu lầm?
Lại đi xuống chính là Lão Tam cùng Lão Ngũ, bọn họ tuy rằng biểu hiện bình phàm, thế nhưng một chưởng Lễ bộ một chưởng Công bộ, người khác không tính, quan viên dưới tay bọn họ trăm triệu lần không dám đề cử người khác —— mặc dù là mật tấu, thế nhưng Vạn tuế gia thấy bọn họ tiến cử người khác cũng không tiện nha, hơn nữa… ai cũng biết bản lĩnh của đám A ca kia, nội dung của mật tấu có bị tiết lộ ra không còn khó nói? Trong đó Lão Tam lại nhỉnh hơn một chút, hắn từ trước đến giờ đều thích mượn hơn văn nhân.
Mà tấu chương đề cử những người còn lại đều chỉ có hai ba phần, ngay cả Lão Lục cũng có người ủng hộ, tuy rằng ít nhưng phân lượng lại không nhẹ —— Lý Quang Địa, Vu Thành Long, Tào Dần.
Khang Hy tính toán, Lý Quang Địa được Tiểu Lục Nhi cứu một mạng, Tào Dần thiếu y năm mươi vạn lượng bạc, Vu Thành Long ước chừng lần trước đi cùng y thăm dò hà đạo, chậm rãi ra cảm tình… đây đều là chút lý do quỷ gì.
“Lương Cửu Công.” Khang Hy bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu bảo ngươi đề cử Thái tử, ngươi tiến cử ai?”
Lương Cửu Công đầu tiên là cả kinh, sau đó cười nói: “Tự nhiên là chọn Hòa Quận vương, Hòa Quận vương đã cứu mệnh nô tài nha!”
Khang Hy trừng mắt nhìn lão: “Trẫm thấy ngươi nghĩ chọn Lão Lục liền không sai lầm mới là thật!” Đám lão đầu nhi này, đều đã thành tinh rồi.
Lương Cửu Công hắc hắc cười không ngừng.
Khang Hy nói: “Nghe nói mấy ngày nay sau khi hạ triều, có người nương nhờ trong cung không chịu đi?”
Lương Cửu Công cười nói: “Còn không phải sao, chính là nán lại thiên điện mà Hòa Quận vương đặc biệt chừa cho bọn họ, tâm sự vài câu, uống một chút trà… nói là nha môn lạnh chết người, viết vài chữ tay cũng cứng lại…”
Còn không phải là muốn nha môn của bọn họ cũng được lặp hệ thống sưởi sao! Khang Hy cười phì một tiếng, nói: “Ngươi nói xem, nếu Lão Lục thả ra phong thanh, ai tiến cử y làm Thái tử liền lắp đặt ống sưởi cho người đó, lúc này trong rương có thể đều là tên Dận Tộ hay không?”
Lương Cửu Công nhìn thoáng qua chủ tử bỗng nhiên não động quá mức, lại ngẫm mấy lời ước ao oán giận mình nghe được: Cái này… Thật đúng là khó mà nói.
Hiếm thấy một lần chủ tử vui vẻ nói đùa, Lương Cửu Công đang định hùa theo chợt nghe người bên ngoài thông báo: “Vạn tuế gia, Ung quận vương cầu kiến.”
Khang Hy gật đầu: “Tuyên.”
Một lát sau, Dận Chân vào cửa, đầu vai còn vươn hoa tuyết, đứng ở bên ngoài khẽ giũ áo khoác, thỉnh an.
Khang Hy ban tọa cho hắn, hỏi: “Hôm kia nghe Lão Lục nói ngươi bận đến chân không chạm đất, hôm nay sao lại có thời gian đến đây?”
Cuối năm Hộ bộ luôn là nơi bận rộn nhất, năm nay lại còn chuyện thanh nợ kéo chân, vậy nên thời gian phá lệ eo hẹp.
Dận Chân nói: “Sổ sách cuối năm đều đã làm được không sai biệt lắm, chỉ còn vài chuyện vụn vặt, nợ của Hộ bộ hầu như đều đã thanh xong, chỉ còn lại hai nhà Tôn, Lý ở Giang Nam, Hoàng a mã từng căn dặn qua, dung bọn họ trong vòng năm năm chậm rãi trả nợ —— trước đó vài ngày, bọn họ đều chuyển mấy vạn lượng đến.”
Khang Hy gật đầu, năng lực của Lão Tứ trong đám nhi tử của ngài là xuất chúng nhất, đáng tiếc con người lạnh lùng khắc bạc, nếu không ngài cũng không cần do dự chuyện gì.
Chợt thấy Dận Chân vừa nói xong đã quỳ xuống, cung kính nói: “Hôm nay nhi tử tới đây, là để nộp tấu chương.”
Lại lấy một bảng tấu chương ra khỏi tay áo, Lương Cửu Công bước lên tiếp nhận.
Khang Hy khẽ nhíu mày, nộp tấu chương trong lúc riêng tư như vậy, cho dù là đại thần cũng chỉ cần khiêm cung một chút, Lão Tứ quỳ hẳn xuống là vì có đại sự gì sao?
Tiếp nhận sổ con mở, mở miệng hỏi: “Chuyện gì đáng giá ngươi thận trọng như vậy?”
Dận Chân trầm giọng nói: “Nhi tử là tiến cử Thái tử.”
Khang Hy nhíu mày, nói: “Trẫm tựa hồ chưa nói qua, các ngươi cũng cần dâng tấu chương tiến cử Thái tử đi?”
Dận Chân đáp: “Thế nhưng Hoàng a mã cũng chưa nói nhi thần không được.”
Khang Hy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cúi đầu nhìn lướt qua tấu chương, biểu tình Dận Chân vẫn luôn đông cứng, cho dù đối diện ánh mắt lợi hại của Khang Hy cũng không hề rụt rè.
“Lão Lục?” Khang Hy ném tấu chương lên bàn trà, không nhịn được hỏi: “Ngươi theo hồ đồ cái gì? Lão Lục sao có thể làm Thái tử?”
Dận Chân hỏi ngược lại: “Lục đệ vì sao không thể làm Thái tử?”
“Y có tâm tật!”
“Thế nhưng mười chín năm qua, tâm tật của Lục đệ chỉ tái phát ba lần, ngoại trừ một lần là do nhũ ma ma của y gây sự mà ra, cũng chỉ còn một lần Hoàng thái hậu nương nương mất và nhi tử bị hành thích mà thôi! Khi Hoàng a mã biếm y làm thứ dân, y cũng không phát bệnh; y ngâm người trong nước lạnh mấy canh giờ cũng không phát bệnh… thái y cũng nói, chỉ cần điều dưỡng đúng phương pháp sẽ không tổn hại thọ nguyên.” Dận Chân nói: “Tâm tật của Lục đệ, cơ bản không phải lý do khiến y không thể làm Thái tử.”
Khang Hy lặng lẽ, sau đó lại thở dài một cái, chỉ nhìn nguyên nhân Tiểu Lục nhi mang bệnh, cũng có thể nhìn ra tính tình của y thế nào, thở dài nói: “Con người Tiểu Lục nhi quá trọng tình nghĩa…”
“Lục đệ trọng tình không sai, thế nhưng cũng nặng phải trái.”
Đúng vậy, Khang Hy đưa tay ấn thái dương, tâm tật của Tiểu Lục nhi không nghiêm trọng lắm, hơn nữa lòng ôm bách tính… Nói y không hiểu chính sự, thế nhưng hôm ấy giữa triều đình, những điểm y nói ra sát sao đến thế, sao lại là không có chủ ý? Nói y không hoài chí lớn, vậy những chuyện như miễn thuế đinh, thuế muối mà cả ngài cũng không dám nghĩ, Tiểu Lục nhi không chỉ nghĩ đến mà còn dang làm…
Vì sao lại không để y làm Thái tử chứ?
Đâu chỉ ngài chưa từng nghĩ tới, ngay cả văn võ toàn triều cũng chưa từng nghĩ tới.
Không thể trách trẫm! Đều là do tiểu tử kia thật sự không hề nghiêm túc! Ở trước mặt ngài nếu không phải đùa giỡn tính tình chính là cáu kỉnh, nghiêm mặt đều là muốn xin gì đó, lúc đi trên đường nhìn trước nhìn sau đều là nhị thế tổ, đứng trong triều đình tuyệt đối là khí thế tiểu bá vương… Đại Thanh đệ nhất hoàn khố trong miệng mọi người, không ai ngoài y!
Cho dù Dận Chân nói được rất có đạo lý, thế nhưng vừa nghĩ tới muốn để tiểu tử không đứng đắn kia làm Thái tử, Khang Hy làm thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hình tượng của Thái tử, nên giống như Dận Nhưng vậy, ung dung rộng lượng, nếu không giống như Lão Tứ, khí thế bức người cũng không sai. Nếu không nữa thì, giống Lão Đại hào phóng sáng sủa liền không tệ, như Lão Bát hào phóng tao nhã coi như cũng phù hợp đi!
Thế nhưng nếu giống Lão Lục, không lên tiếng nhìn giống hệt trích tiên… thế nhưng lần trước vừa lên triều, trực tiếp đem lão thần làm cho giận đến ngất xỉu, khiến cả triều văn võ sợ đến vừa nghe ‘Lục’ liền biến sắc. Không có chuyện còn thích ngồi khí cầu gì đó bay lên trời dạo một vòng, gióng trống khua chiêng mua chó, mua chim, xây lâm viên, tức giận liền la hét muốn bại quang nội kho của ngài…
Khang Hy rùng mình một cái: Vẫn là không cần đi?
Lại nghe Dận Chân tiếp tục nói: “Nhi tử tiến cử Lục đệ, còn một nguyên nhân trọng yếu khác.”
Khang Hy gật đầu: “Ngươi nói.”
Ngài còn thật không biết, có lý do trọng yếu gì mà không phải Lão Lục làm Thái tử thì không được đâu!
Dận Chân gằn từng chữ: “Trong chư vị huynh đệ, chỉ có Lục đệ làm Thái tử, nhi thần mới có thể toàn lực phò tá.”
Thần sắc Khang Hy chợt lạnh, còn dám nói lời như vậy trước mặt ngài! Loại lời nói thật này, ngài không thích nghe.
Dận Chân đối với thần sắc của ngài cũng thoáng như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Chỉ có Lục đệ làm Thái tử, nhi thần mới có thể toàn lực ứng phó, Hoàng a mã, những người nghĩ như vậy không chỉ có mình nhi tử.”
Khang Hy sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Dận Chân, nói: “Ngươi tiến cử Lão Lục, thế nhưng ngươi biết có bao nhiêu người tiến cử ngươi chăng? Lẽ nào ngươi lại không muốn làm Thái tử?”
Dận Chân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nói: “Hoàng a mã, nói một lời đại bất kính, sau khi Hoàng a mã đi rồi, nếu để Lục đệ đăng cơ, chuyện nhi tử muốn làm vẫn có thể toàn tâm toàn ý đi làm. Thế nhưng, nếu người đăng cơ là nhi tử, chỉ sợ nhi tử phải dùng càng nhiều tinh lực xử lý nội hoạn.”
“Hoàng a mã, bọn nhi tử tuy rằng huynh đệ đông đảo, thế nhưng Hoàng a mã đối với mỗi huynh đệ đều là hao hết tâm huyết… Năm Khang Hy thứ mười bốn, chính là thời điểm khó khăn nhất của Tam Phiên chi loạn, Đại ca nhiễm thiên hoa, Hoàng a mã bãi triều chín ngày chuyên tâm chăm sóc. Tháng sáu năm Khang Hy thứ hai mươi, trên đường vây săn, Đại ca vô ý ngã khỏi lưng ngựa, bả vai bị thương, Hoàng a mã lệnh cho sáu vạn người tùy giá tại chỗ lưu trú, thẳng đến mười ngày sau vết thương trên vai Đại ca khỏi hẳn mới tiếp tục đi tới. Tháng sáu năm hai mươi bốn, Hoàng a mã tuần du tái ngoại, nhi tử dính vào kiết lỵ, Hoàng a mã nghe tin xong lập tức chạy về kinh sư… Qua nhiều năm như vậy, Hoàng a mã chỉ cần ở kinh thành, bất kể có bao nhiêu bận rộn, vô luận nóng lạnh thế nào, mỗi ngày đều đi Nam thư phòng kiểm tra việc học của chúng huynh đệ, Hoàng a mã đối với các nhi tử đều tốt, các nhi tử đều ghi nhớ trong lòng…”
Dận Chân dập đầu thật mạnh, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Hoàng a mã, bọn nhi tử không phụ lòng Hoàng a mã giáo huấn, hôm nay đều đã trưởng thành, hơn nữa đều tự nhận không phải tài trí bình thường. Thế nhưng Hoàng a mã, ngài thực sự nguyện ý nhìn bọn nhi tử do ngài tỉ mỉ nuôi dạy, bởi vì nội đấu hoặc cả đời tầm thường vô vị hoặc kéo chân sau của Đại Thanh triều, thậm chí tàn sát lẫn nhau?”
Vành mắt Khang Hy cũng có chút phiếm hồng, bất quá thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước, nói: “Dận Chân, ngươi không cảm thấy mình nói quá mức sao?”
Dận Chân nói: “Hoàng a mã anh minh thần võ, loại sự tình này liệu có phát sinh hay không, trong lòng Hoàng a mã hẳn là hiểu rõ mới đúng.”
Khang Hy lặng lẽ hồi lâu, nói: “Vì sao Lão Lục lại khác biệt?”
Dận Chân nói: “Bởi vì trong lòng Lục đệ, huynh đệ là huynh đệ, mặc kệ y làm Thái tử hay làm Hoàng đế, huynh đệ vẫn là huynh đệ, không phải… nô tài.”
Vậy nên chỉ có y mới có thể chỉnh hợp lực lượng của tất cả Hoàng đế, khiến Đại Thanh càng trở nên tốt đẹp.
Khang Hy dùng tay đỡ trán, hồi lâu sau mới thở dài, nói: “Ngươi về trước đi, để trẫm suy nghĩ kỹ lưỡng, để trẫm suy ngẫm kỹ lưỡng.”
Dận Chân lên tiếng, đứng dậy lui ra.
Khang Hy bỗng mở miệng nói: “Chuyện ngươi tới hôm nay, Lão Lục chỉ sợ còn không biết đi?”
Dận Chân thần sắc cứng đờ.
Khang Hy nói: “Ngươi nghĩ, chuyện này cho dù trẫm đáp ứng rồi, Lão Lục sẽ thuận theo sao?”
Dận Chân nói: “Theo tính tình của Lục đệ, tuy rằng không chịu quản sự, thế nhưng chỉ cần là chuyện đặt lên người y, y sẽ không thể ngạnh tâm mặc kệ.”
Điều này cũng đúng.
Khang Hy phất tay ra hiệu Dận Chân lui ra, bỗng nhiên lại nghĩ đến, đám người Vu Thành Long sở dĩ sẽ tiến cử Lão Lục, thật sự là vì hai chữ ‘giao tình’ sao? Vẫn là cảm thấy…
Danh sách chương